Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa cũng khá bất ngờ khi người đứng trước mình lại là Hye-ri. Khi nãy lúc ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ngoài cửa, cứ nghĩ Chaeyoung đang xem chương trình gì đó trên tivi mà thôi. Không ngờ hai người lại giằng co trước cửa phòng như thế này, nghe thoáng qua có lẽ liên quan đến mình một chút.
- Chaeyoung...tại sao lại sau lưng tớ đưa mỹ nhân về nhà.
Lời nói của Hye-ri khiến Chaeyoung méo mặt, cô bạn hôm nay lại biết chơi đùa qua câu chữ như thế này. Nhìn đến nét mặt của Lisa lại càng khó coi hơn nhiều.
- Người này mà là mỹ nhân sao? Cậu nên đi rửa mắt lại rồi.
- Sao chị ta lại ở đây?
- Chuyện dài lắm, sẽ nói với cậu sau.
- Giờ thì hai người ra ghế đợi tôi, một lát sau sẽ có đồ ăn thôi.

Chaeyoung quay lưng bỏ mặc Hye-ri cùng Lisa đang đứng đó, ngủ một giấc tới chiều như chị và cô thì chắc chị cũng đói rồi, tiện thể hôm qua tủ lạnh còn nguyên liệu nên muốn làm một chút gì đó cho cả ba lót bụng. Nãy giờ chị vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra với mình, tự dưng cái gì mà mỹ nhân cơ chứ, em ấy chê mình sao? Lisa nhìn lướt qua Hye-ri rồi cũng đi theo sau Chaeyoung, ngủ một giấc cũng thấy bản thân khá hơn, định sẽ gọi đến đón thay vì cứ mặt dày ở đây.
- Em không cần nấu luôn phần của tôi. Tôi sẽ gọi Ji-hyun đến đón mình.
Cô nhẹ gật đầu nhưng cũng không quay lại nhìn chị. Chaeyoung cũng không muốn phá đi thứ mình gầy dựng lên bao lâu nay, giữ khoảng cách là việc nên làm, dù sao đối với Lisa thì Chaeyoung cũng không mấy hứng thú. Chỉ là không muốn thấy chị khóc, à khômg phải, chính xác hơn là không muốn thấy phụ nữ khóc, có lẽ do cô từ nhỏ được học võ sau đó lại thay baba bảo vệ mẹ nên sinh cho chính mình một loại cảm giác luôn muốn che chở người khác mà thôi. Lisa vẫn là con gái của kẻ đã giết cả nhà cô, cô là không muốn dính liếu.
- Đã xem qua mail khi tối chưa? -Hye-ri kéo ghế ngồi xuống, mắt chỉ nhìn đến Chaeyoung và lơ luôn Lisa.
- Chưa, tới sáng tớ mới về đến nhà. Có chuyện gì sao?
Hye-ri thở dài, ngập ngừng một lúc rồi cũng không kiềm được.

- Ashley muốn tiếp tục tung sản phẩm ra thị trường.
Chaeyoung khựng lại một vài giây, ánh mắt đanh lại, hít một hơi thật sâu rồi đặt đồ ăn lên bàn. Liếc mắt nhìn chị đang ngồi đó, cô xoay lưng đem phần còn lại đặt trước mặt chị. - Ăn đi!
- Nhưng tôi không đói. Khi nãy cũng đã nói với em.
- Chỉ là phần này dư ra, bỏ thì uổng phí lắm. Tôi cũng không phải muốn chị ở lại lâu đâu.
Lisa nghe thế có chút buồn, cứ nghĩ em ấy lo chị đói nên mới mặc kệ lời chị mà làm thêm một phần. Nhưng đó chỉ là do chị nghĩ mà thôi, chị đã yêu cầu cao hơn nữa rồi. Điều này là không nên, vì chị biết Chaeyoung cũng không nguyện ý làm vì chị.
- Cám ơn em!

Cả ba dùng bữa trong sự im lặng, tuyệt nhiên không ai nói với ai câu nào, mỗi người đều ăn phần của chính mình và cũng tự chìm vào suy nghĩ của riêng. Ngay lúc này điện thoại chị chợt vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt, bài nhạc với giai điệu khá quen thuộc rơi vào tai Chaeyoung nhưng nó đã nhanh chóng bị Lisa tắt đi khi chị nhấc máy. Làm sao Chaeyoung không nhận ra cơ chứ, chỉ cần thoáng qua thôi cũng đủ khiến cô kinh ngạc. Chaeyoung nhìn chằm chằm bóng lưng Lisa đang nghe điện thoại ngoài ban công. Chị ta...sao lại biết đến bài nhạc này.

- Cậu sao vậy Chaeyoung? Có gì không ổn à? - Hye-ri nhận thấy sự kì lạ qua ánh mắt của Chaeyoung. Khẽ lay nhẹ tay cô hỏi.
- Không, không có gì. Mau ăn đi, một lát tớ cùng cậu đến gặp Ashley.
- Xin lỗi! Ji-hyun đang chờ tôi bên dưới. Tôi xin phép!
Chaeyoung buông đũa xuống, đi theo mở cửa cho chị. Nhìn bóng lưng khuất sau dãy hành lang khiến lòng cô không khỏi dậy sóng. Bài nhạc đó là năm cô 17 tuổi biểu diễn trước sân trường, nhớ không lầm là còn nói rằng mình rất tâm đắc bài này và muốn mọi người biết đến vì vốn dĩ nó không quá nổi bật, sau lần đó cũng kha khá người nghe qua nhưng vài năm sau cũng trở về vị trí ban đầu, lượt nghe cũng không tăng lên và đã bị chính tác giả xoá đi, chẳng một ai để tâm. Vậy mà...chị ta lại lưu nó làm chuông điện thoại.
- Nhanh như vậy đã không qua được ải mỹ nhân.
- Cậu nghĩ tớ mềm yếu đến vậy sao? - Chaeyoung nhếch môi cười, ung dung quay lại ngồi ăn nốt phần còn lại.
- Dùng tình yêu giết chết chính họ cũng là cách thú vị đó. Cậu đã thử qua chưa?
Hye-ri bất ngờ khi nghe Chaeyoung thốt ra lời vừa rồi. Bộ dạng lúc này cũng không có phần nào là đùa giỡn. Chẳng lẽ...chẳng lẽ Chaeyoung cậu ấy lại đi đến bước đường tệ hại này?
- Chẳng phải Do-hyun rất yêu thương đứa con duy nhất đó sao? Lần này ông ấy nhất định phải quỳ xuống cầu xin tớ.
- Chaeyoung...không được! Chị ta...không có lỗi trong chuyện này. - Mặc dù Hye-ri cũng không có thiện cảm với Lisa nhưng lần này là Chaeyoung sai. Nếu làm như vậy, Lisa sẽ chịu không nổi mất. Chị ta yêu Chaeyoung đến thế cơ mà...
- Là ai không qua được ải mỹ nhân của ai thì phải xem lại.

- Chaeyoung bỏ qua lời Hye-ri. Nhướng mày cười khinh bỉ.
- Cậu hận thù đến điên rồi!

***

- Chị vẫn còn nhớ nhung người ta sao? Em quay xe lại nhé! - Ji-hyun vừa lái xe vừa đưa mắt nhìn sang Lisa. Mấy tiếng thở dài đều được Ji-hyun nghe thấy, người này là đang tham luyến cảm giác ngàn năm có một.
- Không có. Em đừng có suốt ngày trêu tôi.
- Vậy cho hỏi, cô Lisa đây là đang suy nghĩ về điều gì mà lại thở dài nhiều như vậy?
- Khi nãy ở nhà Chaeyoung tôi có gặp qua Hye-ri. Em ấy bảo Ashley muốn tiếp tục tung sản phẩm ra thị trường. - Lisa ngập ngừng một lúc, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.   - Tôi thật lo cho Chaeyoung.
- Chẳng phải ba chị đã đưa sản phẩm ra trước rồi sao? Nếu bên Chaeyoung đưa tiếp sẽ bị tố đến không có đường lui. Ashley chị ta bị điên à?
- Nên tôi mới lo lắng, nhưng tôi nghĩ Ashley cũng không yếu kém đâu.
Ji-hyun gật gù hiểu ý, nhưng mà lại nghĩ, Do-hyun thật mất liêm sỉ đi, thật ra dự án bên ông đang theo vẫn có đường thắng bên Chaeyoung vậy mà nhất nhất lấy ý tưởng của người ta mà tung ra thị trường trước. Quả là trên thương trường giết không chừa một ai, bao nhiêu âm mưu đều có thể thực hiện.
- Nhưng em vẫn thắc mắc một chuyện.
Lisa quay sang nhìn Ji-hyun chờ đợi cô nói tiếp.
- Tại sao Chaeyoung hôm qua đột nhiên lại cư xử như vậy? Chẳng phải thường ngày luôn tìm mọi cách đứng xa chị, càng xa càng tốt sao?
- Có thể em ấy nghĩ thông được một chút. - Chị cũng rất mông lung như Ji-hyun nhưng không nghĩ quá nhiều. Đối với chị Chaeyoung như nào cũng được, đối tốt hay đối xấu chỉ cần em ấy không một lần nữa rời khỏi Thái. Chị thế nào cũng chấp nhận.
- Chaeyoung sẽ không bỏ qua lần sản phẩm này vì em nghe lén được chủ tịch nói rằng đây là thứ em ấy tâm huyết nhất. Chị vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Lisa im lặng, trong lòng có chút lạ lẫm. Chị phải cẩn thận với người chị yêu sao?

Trái ngược với không khí dễ chịu thoải mái trong xe thì ở nơi Chaeyoung lại có không gian vô cùng im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ, khuôn mặt ai nấy nhìn sơ qua đều biết rất căng thẳng.
- Em không muốn tung sản phẩm ra thị trường.
- Nhưng chị thấy nó vẫn còn ổn nếu sửa lại nguyên liệu và công dụng.

- Những nguyên liệu em đưa vào là tốt nhất rồi, không còn thứ gì có thể thay thế chúng. Nếu chị muốn sửa e rằng rất khó.
- Vậy em cứ thế mặc kệ Do-hyun lấy chất xám bên mình rồi vinh hạnh rằng đó là do ông ta làm ra?
Chaeyoung im bật, cả người tức giận nhìn chằm chằm Ashley, ánh mắt đanh lại cùng chân mày nhíu chặt không một lần dãn ra. Hye-ri bên cạnh thấy tình hình một lúc một tệ nên không thể cứ thế ngồi và nhìn được, cô xoa nhẹ tay Chaeyoung.
- Em có ý kiến một chút, chi bằng dựa vào hoàn cảnh mà phát triển.
Cả hai người đều khó hiểu nhìn Hye-ri. Hoàn cảnh sao?
- Chẳng phải thế giới đang có dịch bệnh sao? Chúng ta cần phòng ngừa, cách bây giờ ngoài collagen để đẹp từ bên trong thì mình tạo ra sản phẩm bảo vệ bản thân tránh tác hại ở bên ngoài.
- Ý cậu là...
- Thị trường vẫn đang rất cần nước rửa tay. Chúng ta có thể bán riêng hoặc áp dụng mua một sản phẩm tặng kèm nước rửa tay chẳng hạn.
- Chúng ta cứ đánh lạc hướng Do-hyun rằng mình chấp nhận thua cuộc, sau đó thì nhanh chóng chơi lại ông ấy bằng cách thực hiện một sản phẩm khác và...

- Chẳng phải trong cổ đông có gián điệp sao? Chúng ta sẽ lại bị mất ý tưởng. - Ashley im lặng một chút rồi lên tiếng, cách này của Hye-ri thật sự có thể thực hiện?
- Gậy ông đập lưng ông.
Hye-ri vui mừng vỗ vai Chaeyoung, thời gian bên cạnh nhau không uổng công đó nha. Chaeyoung rất nhanh hiểu được ý sâu xa bên trong lời nói của Hye-ri, quả thật chọn cùng Chaeyoung thành lập nên công ty này không sai. Đầu óc của cô rất nhanh nhạy, lại còn vô cùng sắc bén, muốn hạ cô cũng không phải dễ dàng như Do-hyun đang nghĩ.
- Chính là như vậy. Nếu chúng ta dùng tên gián điệp này đập lại Do-hyun thì ông ta không còn đường lui đâu. - Hye-ri vô cùng phấn khích với nhiệm vụ sắp tới của mình.
Ashley nhếch môi cười, nâng tách trà lên uống một ngụm nhướng mày nhìn hai đứa nhỏ trước mặt mình, bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng lớn khôn hết cả rồi. Thương trường là phải như vậy.
- Rất giỏi!
Khuôn mặt cả ba đến bây giờ mới có thể thả lỏng, buông bỏ đi nét căng thẳng mà nở nụ cười tươi. Sau khoảng thời gian căng não nghĩ cách cũng có thể trở về không khí vui vẻ, tiếng cười không ngừng vang lên khi ba người nói về một vấn đề nào đó. Thời gian cứ thế trôi qua, một người nơi khác không khỏi lo lắng thì nơi này có người trong đầu đã có kế hoạch trả thù.







__________________

"Em lợi dụng tình cảm của tôi?"
"Không hề. Chị trao thì tôi nhận thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro