Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông báo thức dồn dập kéo Chaeyoung ra khỏi giấc ngủ. Cái quái gì vậy? Hôm nay theo lịch thì đầu giờ chiều cô mới có chuyện rời khỏi nhà, lí nào mới hơn 6 giờ đồng hồ đã reo. Chaeyoung bực tức dụi mắt, đưa tay với lấy điện thoại, lại nhận thấy nó không phải của mình. Cô mở to mắt, cơn đau đầu khiến Chaeyoung choáng váng.
- Chết tiệt. Hôm qua cũng không cần nổi cái tính tò mò làm gì.
Cô tắt đồng hồ xong liền quăng nó vào một góc giường. Khi tối trong lúc đưa Lisa vào phòng có nhặt được chiếc điện thọai, trong lòng lại vô thức tò mò liền đem về phòng mình muốn xem qua, hành động này thật rất bất lịch sự, Chaeyoung cứ cầm điện thoại trên tay đến cuối cùng lại không dám mở, dù gì cũng là vật cá nhân, Chaeyoung cũng không phải mất tính người gì cho lắm liền đem nó đặt nơi đầu giường rồi ru mình vào giấc ngủ nên mới dẫn đến tình huống trớ trêu bây giờ.

- A đầu đau ngất mất. Muốn ngủ lại không thể, mỗi lần gặp chị ta liền có chuyện. Phiền chết đi được.
Chaeyoung lăn lộn trên giường một lúc cũng không ngủ lại được, cô mệt mỏi lê người vào nhà vệ sinh. Sau khi trở ra cũng đã tỉnh táo được vài phần, chỉ là bực tức trong người không thể vơi đi.
- Chị ta vẫn chưa thức sao?
Chaeyoung đi đến hé cửa nhìn vào, rõ là hôm qua trước khi rời khỏi đã đắp chăn kỹ lắm, nhưng giờ con người đó không thương tiếc đạp luôn xuống đất. Cô lắc đầu ngao ngán, di chuyển đến bếp pha cho mình một tách cafe nóng, thôi thì đem chút tạp chí xem qua một lượt, chờ đến khi chị ta thức sẽ ra ngoài dùng bữa.

Nhắm chừng thời gian đã trôi qua rất lâu Chaeyoung vẫn không thấy động tĩnh nào từ phòng Lisa. Cô nhìn đến đồng hồ đã qua cả số bảy, cảm thấy có gì đó không đúng, theo như những gì cô biết được về Lisa thì chị ta cũng thuộc dạng người có quy tắc, đồng thời cũng làm giám đốc nên chuyện ngủ muộn đến thế này không xảy ra. Chaeyoung không chần chừ tiến thẳng vào phòng chị, nhiệt độ trong phòng lúc này cũng có thể đem người chết cóng đấy, vậy mà chị ta lại không thèm đắp chăn luôn.
- Nè, Lalisa Manobal !
- Cái quái gì vậy? Sao nóng thế?
Lúc nãy gọi bao nhiêu lần cũng không thấy tỉnh dậy, thấy chuyện càng lúc càng không ổn, cô đưa tay khẽ lay Lisa liền nhận thấy cả người chị ta chính là giống một cục lửa mất rồi, cả gương mặt cùng quần áo đều bị mồ hôi làm cho ướt đi không ít. Trời đất, không phải đó chứ? Hôm qua lo lắng chuyện gì thì hôm nay chuyện đó ngay lập tức xảy ra luôn.

***
- Thứ cậu cần tớ đều đem đến.

- Cám ơn, cậu để tớ đem vào được rồi. À mà, chiều nay tớ xin nghỉ nhé!
- Sao lại nghỉ? Nhìn cậu cũng đâu giống người bệnh đâu chứ? - Hye-ri nghiêng đầu nhìn Chaeyoung dò xét, chắc là lại nuôi mấy đứa ngoài đường một đêm vui chơi đem về rước hoạ rồi.
- Cậu làm gì biết chăm sóc, để tớ vào giúp một tay. - Thường thì lúc Chaeyoung bệnh đều là Hye-ri chăm từng chút một, khi ở một mình bên Pháp cũng nhờ cậy hết vào Nor luôn. Cái con người này mà nói đến chăm bệnh được cho ai Hye-ri dù cho có làm cách mấy cũng không tin. Tốt nhất cứ để mình ra tay, nếu không e là bệnh chồng thêm bệnh.
- Không được. Không được vào. - Hye-ri mà biết Lisa ở bên trong sẽ ngay lập tức đem cô biến thành món thịt băm nhuyễn cho xem.
- Cậu bị làm sao? Cũng là mấy đứa bên đường, may lắm mới được tớ ra tay chăm sóc. Chẳng hiểu cả hai có phải hôm qua ngâm nước đến sáng làm mấy chuyện không ra gì hay không mà giờ lại bệnh đến không rời giường được.
- Không có. Cậu về trước đi, ngày mai gặp! - Trong đầu nghĩ cái gì điên khùng vậy không biết, nhìn cô giống cái dạng đem gái về nhà hành hạ lắm hay sao? Đúng là bạn bè thân cỡ nào cũng cần phải xem xét lại rồi.
Hye-ri còn không tin vào hành động vừa rồi của Chaeyoung, cô là đem người chị em này đẩy ra ngoài rồi tiện tay đóng luôn cửa. Làm ơn mắc oán, sáng sớm đã gấp gáp điện hỏi rằng người nóng sốt thì cần chăm như thế nào, còn nhờ mình phải mua những gì cần thiết nhất mang đến, nào là quần áo, thuốc men, thức ăn. Cả hai người vui chơi quá đà cũng không nên đem người sắp già cả như tôi đi hành hạ.

- Bây giờ làm gì trước nhỉ? - Xem coi có rắc rối không chứ, biết sớm đã để chị ta ngủ luôn ngoài cửa.
Chaeyoung cầm điện thoại đã đọc qua mấy trang web rồi, người ta đều nói trước tiên phải lau sạch mồ hôi, chọn bộ đồ thoáng sau đó mới có thể đem khăn đắp lên trán mà hạ nhiệt. Thay đồ sao? Chuyện này nghĩ thôi cũng không muốn làm, nhưng mà trong tình huống cấp bách thì loại chuyện thay đồ là cần thiết phải làm rồi.
Đem bộ đồ cô vừa nhận từ tay Hye-ri tiến vào phòng, căn phòng hiện giờ đã được cô tăng nhiệt độ lên, nếu để lạnh như ban nãy thì chỉ có chết cóng chứ không chết vì sốt nữa.
- Chị thật sự rất phiền phức.
Chaeyoung hít một hơi thật sâu, đôi tay run rẩy gỡ đi nút áo đầu tiên, chuyện này cô chưa bao giờ để nó xuất hiện trong đầu mình dù chỉ 1 giây, nhưng bây giờ thì...không nghĩ mà là trực tiếp thực hành luôn. Hơi thở của cô không được bình tĩnh, ánh mắt chuyển đến cái cổ trắng cùng xương quai xanh đang lấp ló trong lớp áo. Một tiếng chói tay vang lên, bên má cô ửng đỏ, vừa rồi là tán cho chính mình lấy lại sự tỉnh táo.
Cô là ai cơ chứ, cho dù có ham muốn cũng không nên ở trên người bệnh cưỡng bức, cô chính là muốn người ta tình nguyện vì mình rên rỉ. Không nhanh không chậm lập tức cái tán thứ hai được giáng xuống, suy nghĩ dơ bẩn gì vậy? Chaeyoung ngưng tay nhìn Lisa, nếu bây giờ không thay ra mồ hôi sẽ thấm vào da thịt như vậy càng không tốt, nhưng cô lại quá sợ hãi loại hành động này.

- Chaeyoungny chính thức thành công. Có nên tự mình trao giải thưởng không nhỉ?

Cuối cùng Lisa cũng được Chaeyoung thay cho một bộ đồ vô cùng thoải mái, bây giờ có thể chườm khăn hạ nhiệt rồi. Lại nghĩ khi nãy cô quả thật xuất sắc, cho dù bản thân khó có thể nhưng đối với việc để Lisa chết đi thì cô nên uỷ khuất bản thân một chút. Nhắm mắt lại từ từ rũ bỏ bộ đồ cũ và thay vào bộ mới, nói là nhắm mắt nhưng tay lại khác, sự đụng chạm da thịt khiến mặt Chaeyoung phủ một màu đỏ, làn da Lisa vô cùng mịn chứng tỏ người này cũng yêu bản thân quá đó. Tuy có mất thời gian thiệt nhưng ít ra cái gì cũng không có nhìn thấy nên không tính là sau này phải chịu trách nhiệm.

- Bây giờ phải nấu một ít cháo. - Chaeyoung nhìn vào bước hướng dẫn tiếp theo trên điện thoại. Tưởng chuyện gì khó khăn chứ mấy việc bếp núc cô tự tin mình có kinh nghiệm vô cùng tốt.

Chaeyoung loay hoay một lát ở bếp đã hoàn thành xong một nồi cháo đủ để ăn hai ba lần luôn, chẳng là dù thấy nhiều nhưng Lisa bệnh phải ăn đúng cử để còn uống thuốc, số cháo này chiều tối vẫn có thể hâm nóng lại mà dùng, với cả cô cũng phải lo cho cái bụng nhỏ, tiện thể nấu luôn phần dành cho cô.

Lisa khi tỉnh liền cảm thấy bản thân giống như bị rất nhiều thứ đè lên mình vô cùng nặng nề, đến ngồi dậy cũng thấy hoàn toàn không thể. Chị đưa mắt nhìn một lượt căn phòng, không lạ lẫm vì mới hôm trước vẫn còn ở nơi này lưu lại qua đêm. Nhìn thấy quần áo của mình thay đổi, trên trán lại được chườm khăn. Là bệnh rồi sao? Nhưng mà số quần áo này đâu phải chị tự mình thay ra, lẽ nào...
- Tôi còn nghĩ chị không thể tỉnh dậy luôn.
Lời nói của Chaeyoung kéo Lisa ra khỏi những suy nghĩ ban nãy, nhìn đến tô cháo nghi ngút khói trên tay Chaeyoung, sau đó đến quần áo được quăng trên sàn...
- Chị đừng có nghĩ bậy. Tôi cái gì cũng không đụng đến, chỉ nhanh chóng thay bộ đồ thoải mái một chút thôi. - Cái ánh mắt của chị bây giờ là sao? Người ta có lòng tốt đến thế thôi, nếu là người khác đã lập tức đem chị quăng ra ngoài mặc kệ sống chết rồi.
Không nghĩ có một ngày chị lại được Chaeyoung chăm bệnh. Từ nhỏ đến lớn không có mẹ bên cạnh, bệnh cũng chỉ có thể tự lo nên bản thân ít khi muốn mình bệnh, khi đó thật sự cô đơn lắm. Lisa nghĩ một lát nước mắt ngắn dài đã nhanh chóng ướt cả khuôn mặt.
- Nè, chị khóc cái gì. Ai làm gì chị đâu mà khóc. - Quái! Chị ta bị điên à. Cô cùng lắm chỉ thay đồ thôi, cũng đâu có đem chị ta áp xuống thân đâu. Chaeyoung đặt tô cháo lên bàn, đem khăn giấy đến cho Lisa.
- Bị bệnh đã đành, bây giờ còn khóc lóc. Phiền chết đi được.
- Xin lỗi! Tại tôi không kiềm được cảm xúc.
- Được rồi. Bỏ qua đi, nhìn bộ dạng bây giờ chắc cũng không tự ăn được. Ngồi dậy, tôi giúp chị.

Chaeyoung giúp Lisa ăn hết cháo cũng là chuyện của nửa tiếng sau, đem ít thuốc mà Hye-ri mua đưa cho Lisa uống. Có lẽ do tác dụng của thuốc mà khi cô dọn dẹp xong quay lại phòng đã thấy Lisa ngủ mất rồi.

Trong lúc chờ Lisa tỉnh dậy Chaeyoung chọn cho mình lui về phòng làm việc, giải quyết hết số hồ sơ còn lại để tiếp tục phá đi cái mác sản phẩm hàng đầu tốt nhất của Panat. Chuyện gậy ông đập lưng ông cô không có dễ dàng bỏ qua đâu. Lần này chính là muốn mượn cái tên tai mắt của ông ấy đập cho ông ấy mặt mũi cũng nhìn không ra.
- Số nguyên liệu này trộn với nhau đều có thể đưa ra hương thơm vô cùng tốt, tác dụng cũng không kém cạnh gì sản phẩm vừa rồi đâu. Nhưng mà...xài về lâu thì chuyện gì cũng không ngờ đến được.
Màn hình máy tính không ngừng chạy dữ liệu, tiếng gõ bàn phím vang lên giữa không gian im ắng. Chaeyoung từ nhỏ đã có đầu óc suy nghĩ rất tốt, nhưng cô lại đam mê nghệ thuật hơn là chuyện kinh doanh của ba mẹ. Chỉ là sự cố năm đó khiến cô ước mơ cũng không thể thực hiện mà bỏ dỡ, vì ba mẹ bước vào thương trường. Những năm đầu phải nói thật sự khó khăn, ải nào vượt qua được đều trầy da tróc vẩy dữ lắm, sau đó nhiều năm có kinh nghiệm không ít, lại còn được Nor hỗ trợ tuyệt đối, điều này biến Chaeyoung càng lúc càng thành công.
- Ít ra lần này không thể khiến ông ấy phá sản nhưng cũng khiến cả công ty thiệt hại vô cùng lớn. Nếu không giỏi theo thời gian liền trụ không vững.
Nhưng mà nói đi phải nói lại, cô không phải mất đi tình người, cũng là chuyện đấu đá của cả hai với lại người tiêu dùng không có mắc nợ gì cô, loại sản phầm này sử dụng lâu sẽ không tốt. Cô cũng cần phải có thời gian suy nghĩ lối thoát cho họ.

***

- Như thế nào lại không hạ sốt?
Vừa nãy tiện thể đi lấy nước nên ghé qua xem Lisa một chút, trông thấy cả người chị ấy tiếp tục đổ mồ hôi nhưng mà chân mày nhíu lại như muốn dính vào nhau rồi, trong cổ họng phát ra vài âm thanh rên rỉ. Chết tiệt, nhiệt độ cơ thể sau khi uống thuốc không những không hạ mà còn tăng cao hơn.
- Lisa...Lisa... chị cảm thấy thế nào rồi.
Chaeyoung gọi thế nào cũng không nhận được câu trả lời, hơi thở của Lisa bất đầu chuyển biến khác thường, cơ thể hiện giờ nóng như lửa đốt. Chẳng biết Hye-ri có mua đúng thuốc cô dặn không nữa, uống vào lại buến thành cái dạng này rồi. Không chần chừ Chaeyoung ngay lập tức bế Lisa nhanh chóng rời khỏi nhà đến bệnh viện.
- Lalisa Manobal chị biết điều thì đừng có chết. Thù tôi vẫn chưa trả cho Do-hyun nếu chị chết có phải cái mạng tôi cũng đi theo chị luôn không.

Chaeyoung an toàn đưa Lisa vào đến bệnh viện, giờ chỉ có thể ngồi ở ngoài chờ kết quả mà thôi. Chặt vặt hơn một tiếng ở bệnh viện cuối cùng cũng có thể giúp Lisa hạ đi nhiệt độ một chút, cả ngày hôm nay quả thật còn mệt hơn là đi làm trở về nữa.
- Cô ấy chỉ là làm việc quá sức, sau đó lại không ăn uống đầy đủ nên chỉ một ít tác động của bên ngoài như thời tiết lạnh cũng có thể khiến cô ấy trải qua một trận sốt thế này. Chỉ cần nằm ở đây truyền nước biển hai ngày sau có thể trở về nhà.

Chaeyoung thở phào nhẹ nhõm, tốt nhất đừng có chết là được. Cô gật đầu cảm ơn vị bác sĩ vừa rồi, khi rời đi còn hoàn thành hết thủ tục ở bệnh viện mới gọi thông báo cho Yingtor vào chăm người bệnh. Cô không có còn đủ sức nữa rồi, chị ta sốt không chết chứ cô chăm bệnh một ngày liền giống như chết đi được, cũng đâu phải dạng rảnh rỗi. Dạo này cô còn cảm thấy bản thân phóng túng quá, đối với chị ta bây giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro