Chương 2: Play kẻ cướp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Play kẻ cướp
7:25

Tít tít tít...

"Anh. . . làm sao bây giờ đây?"

Lâm Lam lo lắng nuốt nước bọt, đây là lần đầu tiên cậu trông thấy bom thật, đồng hồ đếm ngược đỏ chót đang hạ xuống từng giây một:

"Còn 34 phút và 56 giây nữa. . . sẽ phát nổ!"

Lâm Lam khom lưng quỳ xuống dưới ghế, nhìn chăm chú vào quả bom bị cột vào ghế ngồi

Sở Phong ngồi trên ghế có bom mà dửng dưng như không: "Chụp ảnh cho anh xem."

"Anh không ngồi xổm xuống tự xem à?"

"Thắt lưng đau. Không cúi người được."

Lâm Lam ngơ ngác, quay lại nhìn đám anh rể trên xe, đã hiểu.

*tiếng chụp ảnh*.

Sở Phong nhận lấy điện thoại của Lâm Lam, ngả nhẹ người ra sau, tựa lưng ghế kiểm tra bức ảnh, xe chạy 55 cây số, gió thổi vun vút.

Lâm Lam nhìn anh họ mình trông như đang xem ảnh chụp giữa chuyến du xuân: "Anh không căng thẳng à! Sắp phát nổ rồi đấy!"

"Anh đang căng thẳng mà."

Sở Phong tỉnh bơ trả điện thoại cho cậu.

Lâm Lam cúi đầu nhận, tay anh họ cậu rất đẹp, xương ngón tay mảnh dẻ, áo được cắt vừa din, cổ tay áo ôm lấy cổ tay trắng nõn, gân cốt trên mu bàn tay nhẵn mịn căng lên, chắc có thể xem như biểu hiện đang căng thẳng.

Ring ding dong ring ding dong

Điện thoại Sở Phong lại rung lên dữ dội, tinh linh hệ thống phát cảnh báo đỏ choét:

【7:30, cách bom nổ còn 30 phút 00 giây, xin người chơi hãy lập tức thoát game! 】

Thái dương Lâm Lam đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Sở Phong vẫn như thường lệ, không buồn nhìn cảnh báo, một tay gõ bàn phím, không biết đang gõ chữ gì, một bên vẫn bình tĩnh nhận xét: "Quả bom này trông thông thường lắm, thuộc loại hay thấy trong phim truyền hình, cậu biết phá bom không?'

"Anh, em là dân cảnh chứ có phải Conan đâu!"

"Lúc cậu học trường cảnh sát không có môn tự chọn là phá bom à?"

"Không có môn học đó! Em đâu có tham gia khóa huấn luyện ở Hawaii." (tác giả fan Conan nên, ngươi hiểu)

Sở Phong khẽ thở dài, như thể đang than thở về nền giáo dục đại học, một lúc sau, y giơ điện thoại mình ra:

"Đầu tiên mở vỏ ra, xem bên trong thế nào đã."

Lâm Lam cúi nhìn, trên màn hình điện thoại anh họ là một bức ảnh khổ dài → chỉ dẫn phá bom:Trình độ có hạn, chào đón góp ý, hi vọng giúp ích được mọi người.

"Éc, anh trâu chó vậy, tìm ở đâu thế?!"

"Diễn đàn người chơi."

Lâm Lam nhìn kỹ, bên trong ảnh chụp màn hình đúng là thread trên diễn đàn người chơi 【 Dream City 】, mà nhìn giao diện thì hẳn phải là diễn đàn bản cũ năm ngoái, nay diễn đàn đã cập nhật, phía sau ID của chủ thớt sẽ có huy hiệu nạp tiền, còn chủ thớt trong ảnh cap này thì chỉ có đúng một chữ cái X.

"Trời đọa! Là thớt chỉ dẫn bị xóa của X đại thần á hả! Thế mà anh cũng tìm ra được?"

"Không phải anh tìm." Sở Phong đạo, "Treo thưởng."

Lâm Lam: ?

Cậu trở về diễn đàn người chơi, trong đó có một thớt đỏ sẫm bay cao:


【 treo thưởng】 100 ngàn RMB, có ai biết cách phá bom không?

Phản hồi thỏa đáng, lập tức chuyển khoản.

Nói láo góa chồng.

ID mở thread: Người chơi CF4088

Sau ID gắn huy hiệu nạp tiền vàng chói lói: 5,400,000 RMB

#2:Vãi chày! Đại gia nạp 5 chai! Em đựu!

#3

Lần đầu tiên diện kiến cá mập 5 trịu, chói quá!!! Mắt cá con mù rồi!

#4

À chá trong thành của đại lão nuôi con gì mà đập tận 5 trịu vậy! Muốn đến xem quớ!

#5... Chỉ mình ngộ thắc mắc sao thớt lại tên là góa chồng hở?

#6

Tóm lại có ai giúp đại lão phá bom không?

#7

X đại thần đã tổng kết ra chỉ dẫn phá bom, đại lão tìm lúc là ra đó, đừng tốn mười vạn!Dù chắc đại lão cũng không thèm để ý mười vạn này đâu [ quỳ lạy. gif]

#8

Ổng xóa acc rồi mà, sao sợt ra thread nữa bây.

#9

Ông bên trên đừng chém, X không xóa acc, mà bị admin ẩn rồi, thớt cũ bị xóa sạch.

#10

Chim lợn ngửi thấy mùi drama! Bác bên trên kể cái nào.

#11

Drama gì, có nguồn tin ngầm đồn X chơi game đỉnh quá, ngày nào cũng gửi đăng bài chỉ nam, dẫn đến công ty game tia, cuối cùng bị người trong đó câu đi rồi, xóa hết thread cũ....

#33

Má ui! Thớt chỉ dẫn nào của đại thần X em cũng lưu tuốt! Bố đường ơi nhìn em này!

[ chỉ dẫn phá bom]. jpg

Sở Phong trả lời #33, @Dao Dao nghịch len:

Gửi số thẻ, tôi chuyển khoản

Sau đó tắt diễn đàn.

Nửa phút sau, thớt Sở Phong đăng đã như nổ tung, comment một giây đã tới #5000, từng giây từng phút đều đỏ rực cao vút trên đầu diễn đàn, mở thread ra bên trong toàn là:

Ba ơi! CF đại lão chính là ba em

Ba à, lần sau đăng topic liếc mắt nhìn con một lần thui được hơm [rớt nước mắt. jpg]

...Lâm Lam: "Anh. . . anh à, năm. . . năm triệu bốn? Tiền nạp vào game? !"

"Cậu ấy để lại nhiều tài sản lắm, " Sở Phong đang chuyển khoản mười vạn tệ vào người trong thread, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt:

"Ngày nào cũng rất khổ não, không biết phải tiêu thế nào

Tạ Thời Dục chết đi, cổ phần công ty thuộc sở hữu của hắn, cổ phiếu, bao gồm cả khoản bảo hiểm lớn từ tai nạn máy bay đều thuộc về Sở Phong. Chỗ tài sản ấy mỗi giây mỗi phút đều tăng giá trị tài sản, cùng lúc tiêu tiền lại vẫn kiếm về được.

Lâm Lam nhìn lại huy hiệu đập tiền của mình, 54. 42 tệ:

"Anh họ, giờ em hơi muốn gọi anh là ba."

Sở Phong: "Con trai ngoan, phá bom đi đã."

Đếm ngược còn 28 phút 32 giây

Đã có chỉ nam phá bom trên tay, Lâm Lam yên tâm hơn nhiều, dù sao bom trong game hẳn phải đơn giản hơn nhiều so với ngoài đời, thêm vào chỉ nam còn là do đại thần X trong truyền thuyết viết ra:

【 Trước hết, kiểm tra xem trên màn hình đếm ngược có đèn tín hiệu hay không】

【 Nếu như không có đèn tín hiệu, vậy thì bạn phải hết sức cẩn thận, điều này có nghĩa là không được phép sai lầm khi phá bom, sai một lần, bom sẽ lập tức phát nổ】

【 Nếu có, vậy thì may mắn, được phép sai lầm, sai một lần, đèn tín hiệu sẽ lóe đỏ, hai lần, tốc độ đếm ngược tăng gấp đôi, ba lần, phát nổ】

Lâm Lam vội vàng kiểm tra đèn tín hiệu.

Sở Phong: "Thế nào?"

"Có. . . có đèn tín hiệu!" Lâm Lam thở phào nhẹ nhõm, "Được phép sai lầm."

【 Kế đó, cẩn thận gỡ vỏ ngoài của bom, kiểm tra dây bên trong】

Lâm Lam nhìn Sở Phong như muốn trưng cầu ý kiến.

Chìa khóa thành phố trong mơ của anh họ đang ở trên tay cậu, ngộ nhỡ có gì bất trắc, cậu còn có thể bắn ra ngoài hiện thực, anh họ thì...

"Gỡ ra đi, không sao." Sở Phong ngồi trên ghế, mặt mày điềm nhiên.

Lâm Lam cẩn thận nhớ lại kịch bản Conan, đầu ngón tay ghì tái nhợt, cổ tay run lên, đột nhiên

Cộp!

Lâm Lam sợ tới mức giật thót, vỏ ngoài rơi xuống, để lộ đường dây bên trong, cậu mới thở phào...

Tít!!

Đèn tín hiệu trên bom lập tức chuyển đỏ, thao tác sai một lần!

"Tại sao vậy!"

Lâm Lam hoảng: "Conan toàn phá như thế mà!"

——Nắn vào phần trên bom, vỏ ngoài sẽ rơi xuống, sau đó bắt đầu cắt dây."Sai ở chỗ nào!!!"

"Đừng hoảng." Sở Phong vỗ vai Lâm Lam vai, "Mới sai một lần thôi mà."

"Còn sai thêm lần nữa đếm ngược sẽ nhanh gấp đôi! Chúng ta chỉ còn lại..."

Cách phát nổ còn 24 phút 52 giây

Nếu như gấp đôi tốc độ, thì chỉ còn 12 phút 26 giây

Sở Phong: "Phá tiếp đi, đừng sợ, không sao."

Nghe thấy giọng nói ung dung của Sở Phong, Lâm Lam hoảng như chó đã hơi được trấn an, người quan tâm anh rể nhất chính là anh họ, người thực sự nguy hiểm đến tính mạng cũng là anh họ, mà anh họ vẫn vững như bàn thạch, cậu không thể hoảng loạn rồi cản trở anh họ được.

Lâm Lam ổn định tâm lý, ổn định bàn tay phá bom, tiếp tục xem chỉ nam:


【Quan sát đường dây, bom có thể sẽ chứa từ 3 đến 13 sợi dây, đừng lo, chỉ cần cắt đúng dây là sẽ có thể phá được bom】


Lâm Lam nhìn quả bom trước mặt, tổng cộng có ba sợi dây:

【 nếu như chỉ có ba sợi dây, chúc mừng, đây là bom đơn giản nhất, phá bom dựa vào thần chú bên dưới: 】

Có đỏ không cắt đỏ

Lam lục không cắt lục

Đỏ lam đều có, cắt sợi thứ ba.


Chỉ nam phá bom này viết hết sức kỹ càng, đến học sinh tiểu học làm theo từng bước cũng có thể phá được bom, Lâm Lam cảm thấy vô cùng an tâm, cậu bật đèn pin điện thoại, chiếu sáng:

Trước mắt xuất hiện ba sợi dây, theo thứ tự là: Đỏ, lam, lục

Lâm Lam: "Ớ?! Dzô lí!"

Lam lục không cắt lục, song nếu có cả đỏ và lam thì lại phải cắt sợi thứ ba, thế chẳng là lục thì gì!

"Phía sau còn có một bức ảnh nữa." Sở Phong nhắc nhở.

[chỉ nam phá bom -2]. jpg

【 Nếu như phát hiện tình huống mâu thuẫn có cả ba màu đỏ lục lam, cẩn thận bóc đường xanh lục, chú ý, chỉ xé vỏ ngoài dây điện, không được làm đứt 】

Lâm Lam xuýt xoa, công việc này đòi hỏi nhẹ tay nhẹ chân, đồng hộ đếm ngược vẫn đang vang lên tít tít:

23 phút 15 giây

Lâm Lam rón rén lột sợi dây xanh lục, phát hiện bên trong là một sợi dây màu vàng!

Đây là sợi dây màu vàng giả dạng thành dây màu xanh!

【Giờ đã có thể làm theo thần chú: Có cả đỏ lam cắt sợi thứ ba, yên tâm táo bạo cắt nó đi! 】

【 Chúc bạn phá bom thuận lợi 】

- X -

Lòng Lâm Lam cảm động biết ơn đại thần X khôn tả, cậu vừa hồi hộp vừa căng thẳng hạ tay xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn anh họ cho quyết định.

Sở Phong gật đầu với cậu.

Lâm Lam hít sâu, nắm kéo, từ từ dí sát vào sợi dây vàng, lưỡi dao bạc kẹp lấy sợi dây điện mỏng manh. Một phát cắt xác định sống chết, tay Lâm Lam tay bất giác run lên.

Bỗng nhiên, cổ tay được giữ chặt.Sở Phong duỗi cánh tay tới, nắm chặt lấy cổ tay cầm kéo của Lâm Lam...

Rắc!

,,Thời gian đọng lại dài như một thế kỷ, Lâm Lam cảm cả người mình đều cứng ngắc.

"An. . . an toàn rồi?"

Vừa dứt câu.

Tít!!!!!!!!!!!!!

Đèn tín hiệu phát ra âm thanh chói tai! Đèn đỏ loé sáng, sai lần thứ hai!

"Tại. . . tại sao lại vậy chứ!"

Lâm Lam chết lặng, cậu dựa hoàn toàn vào chỉ nam thao tác của đại thần X cơ mà! Tại sao lại như vậy!! Lẽ nào cậu quên mất gì...

Đúng lúc đó, đồng hồ cũng tăng gấp đôi tốc độ đếm ngược! 22 phút 58 giây, 56 giây, 54 giây...

Thời gian thực sự mà bọn họ còn lại chỉ có: 11 phút 27 giây, 26 giây...

"Anh. . . Anh ơi!" Lâm Lam sợ run lập cập, "Chỉ còn. . . chỉ còn mười phút nữa thôi!!"

"Không. . . Không được! Anh nhất định phải thoát game!"

"Sau đó nhìn bọn họ trúng bom nổ chết?"

Sở Phong nhìn Tạ Thời Dục xung quanh mình, Tạ đầu gấu mười tám tuổi tựa lưng vào ghế, tay khoát lên bệ cửa sổ, lộ ra hình xăm trên cánh tay, đồng phục học sinh che kín người làm hắn hơi nóng, hắn lơ đãng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mồ hôi chảy qua yết hầu, vừa anh tuấn lại có gì đó ngang tàng. Tạ Thời Dục học lại mười chín tuổi bám vào tay nắm, cúi đầu im lặng học thuộc "Lời thầy dặn", ánh nắng mùa hè ngoài cửa sổ phác họa gò má.

Tạ Thời Dục hai mươi sáu tuổi ngồi trên ghế lái đằng trước, không có tuổi trẻ của năm mười tám mười chin, mà thêm phần chững chạc, mặc áo sơ mi mỏng đi chơi, do chất vải quá mỏng, đường nét bị giấu dưới lớp áo đều có thể nhìn thấy rõ ràng, bờ vai rộng, tấm lưng kiên cố, Sở Phong biết được hắn ôm vào lòng sẽ có cảm giác an toàn thế nào.

Những Tạ Thời Dục này không hề ý thức được sự tồn tại của quả bom, không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng không tài nào đáp lại bất cứ hành động nào liên quan tới quả bom đó, bọn họ hoàn toàn không bị quấy rầy, lặng lẽ rồi cũng sinh động ngồi trên xe, nghe tiếng xe buýt leng keng, leng keng bên tai.

Mà tất cả những thứ này đều sẽ biến mất cùng với tiếng bom nổ.

"Lâm Lam, anh không đến đây để chơi game." Sở Phong đứng lên nói, "Không phải ôm thái độ tới chơi, chơi chán rồi thoát ra."

Y nhìn những Tạ Thời Dục khắp xe, ung dung thản nhiên thành thật:

"Anh định cả đời sẽ sống thế này."

"Anh!!!"

Sở Phong không nghe cậu, chỉ tự nói tiếp: "Sau đó ngày ngày dành thời gian vào game gặp cậu ấy, tuy anh hi vọng hệ thống có thể làm ra đúng【 một 】cậu ấy, nhưng khoa học kỹ thuật hiện tại vẫn chưa làm được."

"Nên mỗi một cậu ấy đều không được chết."

Chỉ cần chết mật một phần n, Tạ Thời Dục của y sẽ không còn hoàn chỉnh nữa

"Anh..."

Sở Phong tin tưởng vỗ vai Lâm Lam: "Cậu sẽ không khuyên anh như những người khác đâu mà, đúng không."

Lâm Lam mím môi, không nói cậu nào, cậu cũng nhập người mẹ đã qua đời của mình vào thành phố trong mơ của mình, hiểu cảm giác mất đi người thân thiết nhất là thế nào.

"Nếu như anh đã đã quyết định, vậy em cũng không nói gì được. Giờ. . . quả bom này anh định làm sao? Còn lại..."

10 phút 59 giây!

Sở Phong không hề hoang mang: "Cậu còn có cách gì nữa không?"

Lâm Lam vắt óc, nhìn Tạ Thời Dục khắp xe như muốn trông cậy vào họ: "Anh này, anh rể siêu như vậy, trong ký ức của anh, có anh rể nào trùng hợp lại biết phá bom không?"

"Cậu tưởng anh ấy là nam chính phim Hollywood à?" Sở Phong bóp trán, thở dài:

"Chỉ có thể dùng phương án dự bị."

"..." Lâm Lam sững sờ hóa đá:

"Thế nghĩa là nãy giờ anh đã có Plan B mà giấu nhẹm không cho em biết hả!"

Nếu như có thể, Sở Phong thật sự không muốn chọn phương án này:

"Biết giám thị không."

Lâm Lam thân là người chơi lâu năm, đương nhiên đã nghe danh giám thị, tương đương với cảnh sát trong thế giới game, mỗi khi người chơi gặp phải nguy hiểm, có thể báo cảnh sát cầu cứu, giám thị sẽ giáng từ trời xuống như thần linh, cứu vớt người chơi giữa nước sôi lửa bóng, là thần hộ mệnh cho tất cả người chơi.

"Anh. . .chẳng nhẽ anh định!"

Lâm Lam bỗng nhiên hiểu ra Plan B của Sở Phong.

Vợ chồng cãi nhau bình thường, dân cảnh sẽ đến, chồng giết vợ, hình cảnh sẽ tới, nếu như chồng bắt cóc vợ rồi gắn bom lên xe buýt thì sao?

Sở Phong nhếch miệng cười: "Không biết sẽ phái giám thị ra sao tới."

Rõ ràng anh họ đang mỉm cười, Lâm Lam lại lạnh gáy, ngoài đời thực nếu thật sự xảy ra chuyện lắp bom vào xe buýt giết vợ, chắc chắn sẽ tạo thành sức chấn động, thành lập tổ chuyên án đặc biệt, điều chuyên gia phá bom đến!

Trong game cũng sẽ vậy.

Vụ việc có mức độ nghiêm trọng cao chắc chắn sẽ được phái giám thị mạnh nhất tới.

Tốc độ phá bom chắc chắn cũng nhanh nhất.

"Nhưng mà, thế thì. . .anh rể sẽ..."


Anh rể sẽ bị xem là tội phạm đánh bom, sau khi bảo đảm an toàn của người chơi, giám thị sẽ hành quyết nhân vật phạm tội.

Nghe vậy, Sở Phong bật cười:

"Cậu nghĩ tại sao anh luôn kiên trì giữ【 độ chân thực của nhân vật 】là 100%?"

Lâm Lam sững lại, sau đó hoàn toàn bừng tỉnh.

Trước đó cậu khuyên anh họ hạ thấp độ chân thực đúng là quá ngu .

Độ chân thực 100% mang ý nghĩa là hệ thống sẽ không thể nhúng tay vào nhân vật, không thể can dự vào bất cứ chuyện gì trong thành phố của Sở Phong, tất cả anh rể đều hoàn toàn tự do!

Nên xử lý thế nào cũng do mình Sở Phong quyết định.

Nếu ngay cả hệ thống còn không thể can thiệp, vậy thì giám thị càng không thể hành quyết!

Giây phút này Lâm Lam mới thấy anh họ mình thâm sâu.

Trên thực tế gần như không có người chơi nào cố chấp với độ chân thực 100% như anh họ, thà đối mặt với tai nạn nguy hiểm cực độ còn hơn hạ thấp một chút xíu phần trăm, thêm vào lấy lý do bảo vệ an toàn của người chơi ở trong game, hệ thống sẽ lải nhải nhắc nhở người chơi hạ thấp 【 chân thực độ 】, hầu hết người chơi đều sẽ nghe theo hệ thống.

Chờ tới lúc giám thị lừng danh bắt đầu hành quyết anh rể, rồi phát hiện không hành quyết được, không biết sẽ có vẻ mặt thế nào. Lâm Lam cảm thấy anh họ mình quá đã, dám trêu ngươi giám thị luôn?

"Tài khoản của ngài vừa chi trả 134,500 tệ, nạp tiền thành công!"

Đúng lúc đó, điện thoại Sở Phong phát ra thông báo của hệ thống, Lâm Lam nhìn thấy anh họ mua máu, dụng cụ cắt, dây thừng, súng ống, mặt nạ hề...

Đắt đỏ nhất là một tên lửa tiễn khách trông hết sức ảo diệu.

【 Chức năng 】tức khắc bắn một kẻ ra khỏi Dream City

【Đối tượng sử dụng】 bao gồm nhưng không giới hạn trong họ hàng đáng ghét, bạn bè thích xỉa xói, khách không mời mà đến...

"Anh. . . anh họ, chẳng nhẽ anh đang định. . . ? !"

Đợi giám thị mạnh nhất giúp bọn họ phát bom xong rồi bắn hắn đi!

"Không thì?" Sở Phong một tay ôm tên lửa tiễn khách ảo diệu, nâng trên tay thử, được lắm,

"Chẳng nhẽ chờ hắn giết lại mình?"

Lâm Lam hãi hùng, giám thị là thần hộ mệnh của người chơi!Anh họ cậu vừa dám trêu ngươi thần, còn dám vắt chanh bỏ vỏ, dùng tên lửa tiễn đi!

"Anh. . ., anh chắc chắn sẽ bị giám thị kia ghim cho coi."

Sở Phong giấu tên lửa tiễn khách vào trong ba lô của game: "Tình huống bắt buộc mà."

Chỉ vì được ở bên Tạ Thời Dục.

Đếm ngược: 9 phút 46 giây

Sở Phong cầm cả một túi huyết, dây thừng, súng ống, quay người đi về phía mấy Tạ Thời Dục.

Y gỡ khuy áo nãy giờ luôn cài chặt, cổ áo sơ mi rộng mở, để lộ xương quai xanh rõ ràng, Tạ Thời Dục đầu gấu ngẩng đầu, huýt sáo.

Bịch.

Túi đồ to bị thả xuống trước mặt mấy Tạ Thời Dục."Anh chán đóng vai thầy trò rồi." Sở Phong mỉm cười với họ, "Mình đổi qua đóng vai kẻ cướp đi.",Ring ding dong ring ding dong

Chuông điện thoại chói tai phá vỡ yên tĩnh trong phòng giám sát.

"Xin chào, giám thị 5787 hân hạnh được phục vụ quý khách, xin hỏi anh đang gặp phải... thưa anh?!"

Là một cuộc gọi video.

Tình hình của người chơi trong video trông có vẻ hết sức nguy kịch....Còi báo động lập tức kêu inh ỏi

"Tình huống khẩn cấp! Có một vị người chơi đang bị khống chế trên xe buýt cài bom!"

"Bom?! Trời đụ, người này cài nhân vật gì nguy hiểm vãi vậy, gọi giám thị tối cao tới ngay, X đâu rồi?!"

"... Mấy hôm trước X vừa giải phẫu phục hồi chức năng xong mà, điều A đi."

A: "Không được! Bom sắp nổ rồi! Em chắc chắn không phá được đâu, XXXXXXXXXXXXX!!!!!"

"Làm sao vậy."

Giọng nói trầm khàn đầy cuốn hút.

Bánh xe lăn qua sàn đá hoa cương của phòng giám sát, X lặng lẽ ngồi trên.

Không người chơi nào biết giám thị tối cao tựa như thần hộ mệnh trong game, ngoài đời lại là một người đàn ông ngồi xe lăn.

Mặt băng bó kín mít, không thấy rõ mặt mũi, song vẫn có thể đoán được đây là một người đàn ông rất ưa nhìn từ đường viền khuôn mặt.

Dù đang ngồi trên xe lăn, sống lưng vẫn thẳng, dáng người cao, đứng lên chắc phải hơn mét chín.

Nhưng giờ sẽ chẳng có ai quan tâm xem người này cao bao nhiêu. X ngồi trên xe, nghiêng đầu, dùng ánh mắt tìm tòi nhìn về phía mọi người, cả người tỏa ra cảm giác vỡ vụn như bị nghiền nát sau một tai nạn nghiêm trọng, toát ra vẻ đẹp tàn khốc như tượng thần Venus cụt tay.

Mỗi lần những giám thị khác nhìn thấy X mạnh như thần linh trong game, rồi nhìn thấy X ngoài đời thực, sẽ luôn cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn nỗi niềm khó nói rõ. A mới nãy còn đang la ó không phá được bom, rụt rè hỏi:

"Anh. . . còn OK không? Không thì để em đi cho."

X không nói gì, chỉ im lặng nhìn về phía video kia.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là đôi bàn tay đang bị dây thừng trói nghiến.

Cổ tay trắng nõn bị ghìm đỏ ửng, thậm chí còn rỉ máu, ngón tay thon thon đan vào nhau.

Sau đó là tiếng khóc nức nở.


Van lơn như mèo kêu.

Màn hình sáng lên, họng súng chĩa vào phía sau đầu của một chàng trai.

X nheo mắt nhìn kỹ, là súng thật,

Chàng trai bị mấy tên cướp bắt cóc, đám tội phạm đeo mặt nạ, buông tràng cười khiến người ta sởn da gà, nhưng không thấy rõ mặt.

Một giây sau, ống kính xoay lại, quay rõ khuôn mặt chàng trai.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt!

Mỹ nhân.


Xinh đẹp và mỹ nhân đều không phải từ để miêu tả nam giới, nhưng lúc này X lại chỉ có thể nghĩ ra hai từ này. X chết trân tại chỗ như bị búa tạ nện thẳng xuống đầu.

Khuôn mặt này, ngoài đẹp đẽ, còn chứa cả... hoài niệm mà hắn khó diễn tả bằng lời.

X thấy lạ, đến cả tên mình còn không nhớ, hẳn phải không có thứ "hoài niệm" này mới đúng.

Mỹ nhân trong video mắt ướt lệ nhòa, hai tay bị trói chặt, cúc áo sơ mi bị cởi ra, áo sơ mi trắng bị vò nhàu nhĩ, lấm lem máu, hai bàn tay bị dây thừng trói vẫn còn đang giãy giụa toát ra một vẻ đẹp yếu ớt.

Khiến người ta muốn bẻ gẫy, cũng muốn nâng niu.

Giờ khắc này, mỹ nhân trên màn hình quay đầu, lộ ra quả bom buộc trước người đang đếm ngược còn:

4 phút 56 giây

Đôi mắt phủ lệ như chấm mực trên tranh mưa bụi Giang Nam, giờ đang tuyệt vọng nhìn về phía X:

". . .Xin anh. . . cứu tôi với..."

Mọi người đều đợi X hạ quyết định.

X chỉ lên màn hình:

"Tọa độ?"

A lập tức báo lại: "45, 83, 79"

Đường sóng não màu xanh lam kết nối vào giao diện game:

X tiến vào 【 Dream City 】, gửi tin nhắn tới tọa độ của mỹ nhân:

"Chờ tôi." |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rutotbung