(4) Làm Nũng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu vừa nói vừa ôm chặt cô hơn, khuôn mặt vui vẻ vùi đầu vào tóc cô.

Cô thấy cậu nói vậy liền thầm thề trong lòng, nhất định ngày mai phải mua được sách!

Cô thầm quyết tâm, không để ý đến người con trai đang ôm mình. Cậu khuôn mặt rất vui vẻ và vô cùng thích thú khi ôm cô, giống như cậu đang ôm món đồ chơi mà mình rất thích vậy.

Cậu vùi vào mái tóc mềm mại của cô, nhắm mắt mà hít ngửi.

"Hưm~~ mùi thơm quá~~"

Cô nhăn mặt lại, chả lẽ không gội 7 ngày cũng thơm được hả. Đúng là kì lạ.

Nghĩ đến đây, lúc này cô mới để ý. Trên người cậu có mùi nước hoa rất thơm a, rất dễ chịu làm cô chỉ muốn ngủ trong lòng cậu mà thôi. Đã vậy, chất liệu áo quần mà cậu đang mặc rất tốt, rất mềm mại, trơn, thoải mái vô cùng, làm ý định ngủ một giấc của cô càng thêm tăng.

Cô theo bản năng nắm áo cậu, vùi đầu vào lòng cậu. Động tác của cô rất giống một con mèo đang làm nũng vậy.

"Mềm quá..." Cô thầm nói.

"Ngọc Uyên, cậu thật đáng yêu, thật dễ thương và mình thật muốn đem cậu về để chơi đùa quá.."

Quý Khiêm vuốt ve lưng cô, tay kéo thắt lưng ở váy cô ra. Cô giật mình ngồi dậy, cầm thắt lưng đã bị kéo ra, ánh mắt nghi ngờ hỏi.

"Này..cậu làm gì vậy? Sao..sao lại cởi thắt nơ mình ra."

"Không có gì hết. Chỉ là mình hay thích kéo những cái thắt nơ của những bé gái ra lắm. Đặc biệt là cậu."

Cậu nhìn cô một cách gian xảo, cô hơi sợ sệt, xích mông ra đầu ghế một chút.

Quý Khiêm thấy cô như vậy, liền nhanh chóng cầm tay cô, vừa vuốt ve vừa nói.

"Với lại ...mình cũng không muốn một búp bê hoàn hảo như cậu đây lại bị thương"

Nói xong, cậu đặt một nụ hôn lên tay cô.

Cô nổi da gà giật tay về, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Quý Khiêm. Cậu ta thật kỳ quái.

"Reng reng reng reng"

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ ra về.

Cô vui mừng, chạy thẳng ra khỏi phòng học, lòng thầm sợ hãi, bây giờ cô chỉ muốn ra khỏi cái trường kì lạ này, muốn gặp mẹ gặp ba, muốn gặp anh siêu nhân Gao!

Cô mãi chạy nên không để ý là giờ ra về không có bất cứ học sinh nào ra về ngoại trừ cô.

Tại phòng học, Quý Khiêm vẫn ngồi tại đó, trong bóng tối cậu nở nụ cười đáng sợ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro