Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đoàng! Đoàng!"

Tiếng sấm vang lên ngay giữa đại sảnh của Dinh thự to lớn, ngoài trời mưa xối xả khiến cho nhiều cây trong rừng đổ rụp xuống. Silvia lặng lẽ đứng bên cửa sổ quan sát khung cảnh hoang tàn.

"Rào! Rào!"

Tiếng mưa thấm đẫm toàn bộ từng mái hiên nhà nghe thật buồn làm sao. Sylvia chỉ có một mình trong tàn tích cũ nát đặt ngay giữa vùng đất hoang vắng. Cô cảm thấy bản thân như đang ở chốn ngục tù vậy, xung quanh toàn bộ là cây cối, màn đêm đen bao bọc che toàn bộ tầm nhìn, chưa bao giờ cảm giác cô độc lại chân thực đến vậy.

 "Khụ...khụ..."

Bệnh tình của mình lại trở nặng hơn rồi...

Sylvia ngồi bệt xuống bên cạnh cửa sổ, cô cảm thấy thật mệt mỏi. Đôi lúc, tiểu thư Arthur chỉ muốn bỏ cuộc, cô không muốn phải chờ đợi nữa. Đã hơn nửa năm trôi qua kể từ khi Silvia đến Dinh thự này nhưng cô vẫn không nhận được tin tức gì từ Ngài Công tước cả, người hầu nữ theo cô đến đây thì đã mất do một tai nạn không may từ vài tháng trước. Silvia đã chôn cất cô hầu gái tội nghiệp một cách cẩn thận, cô còn dựng một bia mộ cho nữ hầu đó nữa.

Tia sáng nhấp nháy qua ô cửa sổ cũ kĩ tạo bầu không khí đáng sợ đến kì lạ, và giờ đây khung cảnh ấy còn kinh hãi hơn khi Sylvia chỉ còn một mình.

"Hức...hức... mình đã cố gắng không khóc rồi... mà sao lại?"

Tưởng chừng như cả thế gian này chỉ còn mỗi mình cô vậy...

Sylvia lại nhớ đến hơi ấm trong vòng tay của vú nuôi Magaret, điệu cười hóm hỉnh của chị Amantha và đặc biệt là bữa ăn sáng do chính tay nữ Công tước chuẩn bị, cả nhà sẽ ngồi quây quần bên nhau và có những phút giây thật hạnh phúc. Bầu không khí tràn nập tiếng cười đó giờ đây chỉ đơn thuần là một giấc mơ viển vông.

Từ  khi nào mọi thứ lại trở nên tồi tệ thế này?

Liệu có phải từ khi mẹ cô đổ bệnh rồi ngã gục xuống?

Hay là từ khi quân nổi loạn tàn phá toàn bộ đế quốc?

Sylvia không chắc nữa, cô liên tục lấy tay gạt đi những giọt nước mắt rơi lã chã.

"Hức....Hức....Mày phải mạnh mẽ lên chứ, Sylvia! Mày đã hứa với cha rằng mày sẽ không bỏ cuộc rồi cơ mà!"

Nhưng...

Vị tiểu thư cảm thấy quá mệt mỏi rồi, cô không biết bản thân phải chờ đợi đến khi nào nữa, sức khỏe của Sylvia cũng ngày một suy giảm, cô khó thể săn được bất kì con vật nào để bù vào số lương thực đang ngày một vơi dần, cô chỉ có thể cầm cự thêm được ba tuần nữa thôi.

Nhưng sau đó thì sao?

Nếu như ba tuần trời trôi qua mà vẫn chẳng có ai đến?

Liệu Sylvia có mục ruỗng ở nơi chốn này?

"Hức...hức....Có ai không? Chị Amantha? Cha? Vú nuôi Magaret? Làm ơn, có ai ở đó không? Xin hãy lên tiếng đi?

Sylvia không muốn bị bỏ lại một mình, sao tất cả mọi người đều rời xa khỏi cô vậy?

"Không, không...Hức, xin...xin đừng bỏ tôi ở lại một mình mà!"

Vạt váy của Sylvia ướt sũng như cô đang đứng dưới trời mưa vậy.

Cho dù cô có cố gắng kìm nén lại nhưng những giọt nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi.

Thần linh ơi, nếu như Người có tồn tại thì xin Người hãy ban cho con một ai đó có thể giải thoát cho con khỏi sự cô độc và nỗi đau đớn tột cùng này, bất kể người đó là ai con cũng cam lòng. Con xin Người, con sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì mà con có, tuổi thọ của con, tài sản của con, tất cả mọi thứ! Ngay lúc này đây, con chỉ cần có một người ở bên.

"Làm ơn..." 

  Ngoài trời, mưa vẫn xối xả không ngừng

...

"Sầm!"

Một tiếng động lớn vang lên giữa tiếng sấm và tiếng mưa rào không ngớt.

Âm thanh gì vậy?

Sylvia vội vàng đứng dậy, cô bèn mở tung của sổ ra và ngó ra bên ngoài. Ở ngoài kia, tiếng gió thét gào như hàng trăm linh hồn ai oán đang tụ họp lại, nước mưa xối xả dội vào mặt cô. Mái tóc trắng của Sylvia tung bay trong gió, nhuộm đẫm nước mưa, bàn tay của cô run lên nắm chặt lấy thành cửa sổ.

Nó phát ra từ đâu nhỉ? 

Sylvia quan sát một lượt quanh Dinh thự, trời tối khiến cho tầm nhìn của cô bị hạn chế. 

"A!"

Vị tiểu thư kêu lên một tiếng, ở xa phía lối vào Dinh thự Arthur, ngay trước cánh cổng sắt đã rỉ sét thấp thoáng bóng đen của một thứ gì đó đang nằm thoi thóp.

Đó là con người hay con vật nhỉ? Nhưng hình như nó bị thương rồi!

"Hộc! Hộc!"

Trời mưa ngày càng nặng hạt, từng đám mây đen mịt mù che kín bầu trời sao mọi ngày. Những cành cây xung quanh dưới sức mạnh của gió đều đồng loạt đứt gãy và rơi xuống.

Ngoài kia thời tiết đang rất xấu, nếu mình ra đó thì ...

Thân thể của Sylvia vốn đã yếu, nếu như có nguy hiểm gì ập đến thì sợ cô không thể phản ứng kịp. 

Không được! Đây không phải là lúc chỉ nghĩ đến bản thân! Nếu mình bỏ mặc sinh vật đó ở ngoài kia thì nó sẽ chết mất!

Sylvia vội vàng cầm lấy chiếc chìa khóa cổng và lao xuống tầng dưới của Dinh thự.

"Cộc...cộc...cộc..."

Tiếng bước chân của tiểu thư Arthur vang vọng suốt các chuỗi hành lang tối đen.

"Ké...é...é...é...éttttt"

Cánh cửa khổng lồ bất chợt mở ra, bằng đôi chân trần của mình, Sylvia chạy hết tốc lực về phía cánh cổng ngoài.

"Rào...rào..."

Tiếng mưa tuôn không dứt.

"Hộc...hộc....Làm ơn, mở đi!"

Nước mưa không ngừng chảy chảy trên khuôn mặt Sylvia, xóa nhòa đi những giọt nước mắt. Cơn mưa khiến cho việc mở ổ khóa còn khó khăn hơn , mỗi lần chiếc chìa được tra vào ổ thì nó lại bị kẹt lại, tầm nhìn của quý cô Arthur thì càng bị nhòe đi theo làn nước.

"Cót két..."

"Tách!"

Được rồi!  

Cuối cùng, Sylvia cũng mở được cánh cổng sắt, cô bèn chạy đến bên bóng đen đang thoi thóp.

Đó là một người đàn ông, anh ta nằm úp trên đất, thở dốc. Bộ quần áo anh chàng này đang mặc  khác với tất cả những loại quần áo mà Sylvia đã từng nhìn thấy trước đây.

Anh ta đến từ đất nước khác sao? Còn tấm áo choàng dày cộm kia nữa...

Cô vội cúi người xuống, giờ không phải lúc để cô tìm hiểu thân phận thật của người đàn ông này. Sylvia phải nhanh chóng mang anh ta vào trong Dinh thự, ưu tên hàng đầu là phải cứu sống hắn ta đã!

Sylvia liền kéo cậu ta lên, rồi cõng trên lưng.

"Chết tiệt! Anh nặng quá đấy! Oái!"

Cô phải cố gắng hết sức để giữ thăng bằng, thân hình mỏng manh của Sylvia từ đầu đã không phù hợp để làm việc này rồi.

"Hộc! Hộc! Cố gắng lên, chúng ta sắp tới nơi rồi!"

Với một chàng trai trên lưng, Sylvia lết từng bước chân tiến vào Dinh thự Arthur. Sau nhiều lần suýt ngã, cuối cùng cô cũng đặt chân vào sảnh chính ở tầng thứ nhất.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro