Buông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Thảo ngồi trong quán nhỏ ven đường, ánh mắt cô buồn đến lạ, ngoài trời âm u chẳng nắng cũng chẳng mưa giống hệt tâm trạng của cô bây giờ, u khuất và khó xử cô chợt có chút động thái khi thấy bóng Tiến Dũng từ xa bước vào, cô mỉm cười nhẹ

"Anh ngồi đi! "

Tiến Dũng ngồi xuống gương mặt bình thản, hắn không muốn dùng thái độ để áp đặt cô hay trách móc, điều đơn giản bây giờ là chỉ muốn nói cho ra mọi chuyện

"Em nói đi! Tất cả mọi chuyện."

Phương Thảo bắt đầu cảm thấy lo lắng, mặt cô hơi tái lại, tại sao ở cạnh người này lại không có cảm giác chứ? Cô ghét bản thân mình, thật sự rất ghét, cô nhìn Tiến Dũng, ánh mắt anh đang chờ đợi nhìn cô không vòng vo mà vào thẳng vấn đề, trông hơi sợ

"Em xin.. "

"Không cần xin lỗi anh, chỉ cần nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra những ngày qua là được. "

Thảo hơi cúi mặt, cô hít một hơi lấy tinh thần

"Thật ra ban đầu em giận mẹ vì biết chuyện mẹ đã đứng sau chia rẽ bọn em và tổn hại danh dự của Khoa khiến anh ấy phải bỏ đi và nghĩ mình không xứng với em, em bỏ đi vài ngày và đến chỗ Khoa để nói rõ mọi chuyện và em muốn thay mẹ xin lỗi anh ấy một tiếng và kết thúc tất cả vì dù sao chuyện của bọn em cũng là quá khứ rồi, nhưng mà... Em không ngờ... Căn phòng ấy vẫn như lúc trước, ảnh bọn em cùng nhau treo trang trí, những tấm hình và cả bức tranh mới đây anh ấy đoạt giải là vẽ bóng lưng của em... Mọi thứ không thay đổi một chút nào cả và em cũng nhận ra tình cảm của bọn em cũng như vậy! "

Gương mặt Dũng chăm chú nghe từng câu của cô:

"Vậy anh thì sao? Chúng ta đã từng rất hạnh phúc và em cũng rất vui, không lẽ tất cả đều là giả? "

Phương Thảo bật khóc, cô thật sự khó xử, cô có lỗi với cả Khoa và Dũng vì hai người họ đều rất chân thành

"Em thấy có lỗi với anh ấy, và cả anh nữa, em định suy nghĩ kĩ rồi sẽ nói với anh chuyện này nhưng Tiến Dụng đã nói mất rồi. "

Dũng gật đầu, hắn biết nếu có giữ người cũng chẳng giữ nổi trái tim cô ấy :

"Em trở lại với Khoa đi!"

"Anh.... "

Hắn mỉm cười nhìn cô:

"Em biết không! Lúc em ở cạnh anh như một người em gái không hơn không kém, em luôn tránh né và ngại những cái hôn, anh biết chứ! Nhưng anh nghĩ thời gian ở bên nhau em sẽ sinh tình cảm, không ngày nào là anh không vun vén, nhưng không được nữa rồi... Cái gì đến rồi sẽ đến thôi em ạ!  Anh cũng chỉ mong em hạnh phúc thôi. "

Phương Thảo bước sang ôm chặt anh mà khóc như trẻ con, cô hận bản thân mình tại sao không yêu anh luôn cho rồi đi, tại sao lại đối xử như thế với anh, tại sao lại làm tổn thương một người vô hại và tốt bụng như vậy.

"Thôi nào! Anh mới là người bị đá mà, nín đi! "

"Sao anh không trách em, không mắng em đi! "

Dũng mỉm cười vỗ vỗ lưng cô

"Ngốc! Anh làm vậy để được gì? Anh thương em và chỉ muốn nhìn thấy em cười mỗi ngày thôi nhưng tiếc là anh không phải là người đó. "

Cô buông anh ra vuốt ve khuôn mặt rồi mỉm cười :

"Nếu có kiếp sau em nhất định yêu anh đến chết mới thôi! "

Anh chỉ đẩy nhẹ trán cô

"Làm gì mà có kiếp sau đâu chứ. Hừ,  nắm tay người kia và về đi, anh ta rình mò hơi lâu rồi đó "

Tiến Dũng chỉ tay về cái bàn phía sau nơi có anh chàng cứ cầm tờ báo lấp ló rình mò.

Phương Thảo đưa tay vẫy vẫy làm anh ta hú vía mà rơi luôn tờ báo

"Sang đây."

'Anh... Anh không có cố ý... "

Dũng mỉm cười

"Mà là cố tình chứ gì? Sợ cô ấy đổi ý ở lại bên tôi sao? "

Khoa cười ngốc rồi lắc đầu

"Không! Tôi tin Thảo, nhưng cũng hơi lo"

Dũng gật đầu

"Ừ! Vậy thì chăm sóc tốt cho em ấy, nếu không tôi lại làm việc đó  và anh không còn cơ hội nữa đâu. "

Khoa nắm lấy tay cô thật chặt

"Bây giờ chẳng còn thứ gì làm tôi phải buông cô ấy nữa, tôi ra đi để trở về mạnh mẽ hơn, để cô ấy được an tâm hơn khi dựa vào tôi,  ngày ấy nếu tôi biết được Thảo có mang bảo bối thì có chết cũng không đi như vậy! Tôi có lỗi với cô ấy rất nhiều nên tôi sẽ bù đắp, cảm ơn anh nhiều lắm. "

Dũng bỉu môi nhìn hai người họ

"Giống như tôi làm bóng đèn hay sao nhỉ? Thôi về đi muộn rồi, à còn nữa, đừng nhìn tôi với ánh mắt thương hại hay tỏ ra có lỗi, tôi không sao đâu. "

Cả ba người rời khỏi quán nhưng rẽ hai hướng khác nhau, Tiến Dũng mỉm cười , hắn lẩm bẩm một câu khiến những người đi ngang qua tưởng hắn bị ngốc nói chuyện một mình

"Tốt thật, cuối cùng mình cũng buông được... để em ấy hạnh phúc... Là hạnh phúc thật sự chứ không phải tỏ ra hạnh phúc. "

---------------------

Phương Thảo đổ gục xuống sofa, cô khóc không ra nước mắt nữa, cảm giác thật tệ, cô đang làm gì thế này? Chắc chắn Tiến Dũng sẽ rất đau nhưng nếu cô ở bên anh mà không thương yêu anh thì anh còn đau hơn.

Khoa ôm cô vỗ về :

"Thôi! Anh ấy sẽ không sao mà, chẳng phải anh ấy rất ổn hay sao? "

Thảo ngước mặt lên nhìn Khoa, gương mặt cô còn ướt nước lem nhem giận dỗi

"Ổn? Anh nghĩ anh ấy ổn thật sao? Tôi đang làm tổn thương người ta đó... Sao tôi có thể làm như vậy chứ! Hic,  tôi thấy mình thật đáng ghét... Khoảng thời gian anh không ở đây là Tiến Dũng ở cạnh chăm sóc cho tôi, làm tôi cười, mọi thứ đều là anh ấy... Tất cả "

Khoa cúi mặt :

"Anh xin lỗi! Nhưng khoảng thời gian xa em đối với anh chẳng khác nào địa ngục, anh nhớ em, lúc anh biết được em có thai anh càng cố gắng kiếm nhiều tiền hơn nữa vì anh biết không tiền sẽ chẳng làm được
cả, bảo vệ mẹ con em càng không! Lúc anh quay về thấy em ở cạnh anh ta vui vẻ như vậy anh luôn nghĩ mình phải buông để em được hạnh phúc nhưng anh không làm được, vì anh yêu em! Anh cố gắng nhiều như vậy được thành công như ngày hôn nay là vì cái gì chứ? Em nói anh ít kỉ cũng được nhưng anh phải làm vậy, vì anh cần em... "

"Anh đừng nói nữa... Chẳng phải bây giờ tôi đã chọn anh rồi hay sao? Cũng tại tôi yêu anh mà không phải anh ấy, có biết tôi bây giờ cảm thấy tội lỗi bao nhiêu không? Tôi thật không ra gì mà... "

Phương Thảo vẫn khóc nghẹn, cô nghĩ đến Tiến Dũng, nghĩ về những điều nho nhỏ anh làm cho cô, cô đã nợ anh quá nhiều, nhiều đến nỗi cô từng nghĩ dùng cả đời này trả cho anh thì mới xứng đáng, nhưng tất cả chỉ là cảm động đó không phải tình yêu, nếu anh biết được càng đau lòng hơn như thế nữa.

---------------------

"Dụng!"

Tiếng nói vang lên trong công viên vắng vẻ mà người ngồi trên ghế đá lạnh lẽo kia là em của Dũng, bên cạnh là ngổn ngang những lon bia đã hết, dưới chân cũng tầm 4 5 lon đã bị bóp méo.

Dụng ngước mặt lên nhìn anh trai mình cười cười

"Anh cũng ở đây? "

Tiến Dũng ngồi xuống nhìn đứa em đã ngà ngà say nhíu mày

"Có chuyện gì sao? "

Tiến Dụng nhún vai ngước mặt lên trời hít thở thản nhiên

"Chẳng có gì! Hai ngày nữa kết hôn rồi phải tranh thủ ăn nhậu chơi bời một chút cho đỡ phí. "

"Uống một mình ở cái nơi này à? Mày giấu tao chuyện gì?"

Dụng lười biếng vươn vai một cái nhìn anh mình nhưng không trả lời, liếc mắt còn đúng 2 lon bia, nhanh chóng đưa tay khui ra đưa anh

"Giờ này ở nơi này! Chắc anh bị đá rồi, uống đi, nào dzô... "

Dụng mỉm cười, làm hắn cảm thấy không muốn nói nhiều với thằng nhóc này nữa, đưa tay cầm lon bia uống một ngụm đăng đắng

"Đừng uống thứ này nhiều quá!  Không tốt cho sức khỏe đâu  "

"Nhưng nó tốt cho tâm trạng."

Dụng vừa nói vừa nhìn vào Không trung, gương mặt không biểu cảm một thứ cảm xúc nào cả.

"Mày không yêu con bé kia làm vậy không tội nó sao? "

Dụng đưa tay chống cằm, ánh mắt vô hồn khẽ thở dài rồi nhìn sang anh

"Được như anh thì tốt biết mấy, anh tuy đen tình nhưng vẫn vững sự nghiệp, còn em... Nói chung phần ai nấy hưởng thôi, cái gì không phải của mình thì nó tự mất đi giống như chị Thảo vậy! Anh tốt với chị ấy làm bao chuyện như thế cuối cùng cũng bỏ anh mà đi, trái tim họ không ở chỗ mình thì biết làm sao, anh Chinh cũng vậy, căn bản anh ấy không yêu em. "

Chưa bao giờ Tiến Dũng cảm thấy thương em mình như lúc này, không ngờ cậu nhóc của anh mạnh mẽ như thế, anh cứ lo lắng những điều quá xa vời mà bỏ quên quá lâu việc cảm xúc của em mình như thế nào, tự nhiên lại muốn làm một cái gì đó cho nó

"Dụng! Mày có muốn tao giúp mày nói với bố việc mở quán bar như mày muốn không? "

Dụng ngạc nhiên nhìn anh

"Chẳng phải đó là ước mơ vớ vẩn hay sao? Sao anh lại muốn ủng hộ em. "

Tiến Dũng đấm vào vai em mình một cái rõ đau

"Nói nhiều, có muốn hay không để tao còn biết mà tính"

Dụng gật đầu lia lịa

"Được được, được vậy thì tốt quá rồi... Nhất anh hai... À mà quên, xin lỗi anh!  Việc đã nặng lời với anh hôm nay. "

"Mày trở mặt nhanh thật đấy, không cần phải nịnh tao, tao chỉ giúp mày lần này thôi, không có lần nữa đâu đấy. "

"Vậy thì dzoo"

Dụng vẫn đưa lon bia ra trước mặt nhá nhá.

"Vì sự dũng cảm buông bỏ những người không thuộc về mình! Ngày mai chúng ta sẽ sống khác đi, khác hơn hôm nay và tốt hơn hôm nay... Nhé!.

Đêm phủ xuống đầy cô đơn, đêm của những kẻ cô đơn ngay lúc này, phải! Ngày mai sẽ khác mà, nhất định qua đêm nay mọi chuyện tốt hơn sẽ đến thôi.

--------------------

Một đêm mất ngủ nữa và các bạn lại có chap mới để đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro