3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hóa ra là em thích nữ nhân” Trời vẫn còn mưa, đã quá khuya, mọi người không có kiên nhẫn chờ đợi liền bỏ về, Park Hyomin đứng đó, vẫn chờ Kim Kwang Soo bắt taxi đến, tiểu yêu kia ngồi chồm hổm một gốc. Không ai nói gì, cuối cùng nàng cũng chịu mở miệng. 

Park Jiyeon ngước lên nhìn nàng, ánh mắt được kẻ đậm trông có chút hung dữ, nhìn một đỗi lâu, không nói gì liền cuối xuống, lấy trong túi ra một hộp thuốc, ngậm một điếu trong miệng “Cô có lửa không?”

Park Hyomin trước sửng sốt, sau liền giận dữ bước đến giựt thuốc trên miệng nàng vứt xuống đất “Hư đốn”.

Park Jiyeon trước sau như một, vẫn im lặng, chỉ có khuôn miệng là cười đến mức vẻ mặt vô cùng quyến rũ. Tự nghĩ không biết đứa nhỏ này có vấn đề về não hay không.

“Cô a, hơn một giờ rồi, còn đợi đến khi nào đây?” Park Jiyeon lúc này chịu không nổi liền lên tiếng, ngồi quá lâu khiến chân nàng tê cứng, vẻ mặt nhăn nhó.

“Chết tiệt, lão già bụng to đã hơn 2 tiếng còn chưa thấy đâu” Park Hyomin chửi một tiếng, mưa thì to không ngớt, nàng lại không dám bỏ về, biết thế lúc đi đã mang theo di động thì không phải chật vật thế này.

“Nhà cô gần đây mà, đến nhà cô đi” Park Jiyeon lúc này chống tay đứng dậy, chân bây giờ đã đau đến mức chịu không nổi, trời lạnh lại ăn mặc phong phanh, cư nhiên chịu hết nổi.

Park Hyomin tính mở miệng hỏi làm sao biết nhà tôi, lại thôi. Đứa nhỏ này xem ra chịu không nổi, lúc này nếu không đưa nó về nhà, lỡ đâu lại có chuyện thì nàng đương nhiên trở thành kẻ không có lương tâm.  

“Nhà em ở đâu tôi đưa về?” Park Hyomin nhìn bộ dáng Park Jiyeon lúc này tự nhiên thấy thương tâm, như con mèo nhỏ bị ướt run lẩy bẩy, liền dùng giọng ôn nhu nhất để nói. 

“Em không có nhà” Park Jiyeon lúc này chân đã đỡ đau, tự ôm lấy mình run lên.

Park Hyomin hít một hơi, lúc này còn có thể nói nhăng nhít, tiểu quỷ a, thật đúng làm cho người khác tức điên mới thôi.

“Bố em hiện tại chắc cũng say đến chết rồi, nếu em về bây giờ sẽ bị lôi ra làm bao cát trút giận” Park Jiyeon nói, vẻ mặt thương tâm nhìn Park Hyomin, cảm giác đối với nàng như con mèo nhỏ bị bỏ rơi, giương mắt mong người qua đường cưu mang.

Park Hyomin lần thứ hai hít một hơi, đứa nhỏ này thật sự có hoàn cảnh như thế sao, khó trách sinh ra bản tính như vậy. Được rồi, chỉ hôm nay thôi, mang con mèo nhỏ này về nhà, cho nó uống sữa rồi sáng hôm sau lại đá nó đi, xem như là làm phúc cho con cháu về sau.

Không bắt được taxi, cả hai đành phải đội mưa, Park Hyomin nhà cách đó không xa, đi chừng 10 phút là đến nơi. Nói là 10 phút, nhưng tình trạng hiện tại khi đến nơi cũng đã ướt nhẹm, cả hai lạnh đến mức tim gan muốn đông cứng, là nhà riêng, chỉ có một phòng tắm. Park Hyomin đành phải mang danh dự người lớn mà nhường cho Park Jiyeon vào trước. Nàng đứng ở ngoài dùng máy sấy cho ấm người, chờ đợi hơn mười lăm phút, thầm chửi tiểu quỷ kia có chết trong phòng luôn không, đến giờ còn chưa chịu ra.

Cửa mở, Park Jiyeon bước ra, quấn khăn ngang ngực, cực kỳ gợi cảm, bộ ngực sữa trắng nõn đầy đặn, đường nét sống động, đôi chân thon dài kéo tới bắp đùi, như ẩn như hiện dưới lớp khăn mỏng, tóc xõa dài đẫm nước, đây một màn tuyệt đối có thể khiến cho vô số nam nhân kích động.

Park Hyomin lúc này tóc cũng muốn hong khô, nhìn Park Jiyeon một bộ dạng gợi cảm bức người, lại sinh ra một chút ngại ngùng, chính nàng xem ra đã qua tuổi phát triển, cơ thể còn không hoàn mỹ bằng, liền phát sinh một chút đố kị. Nhận ra Park Jiyeon hiện tại không có đồ để mặc, chả trách ở trong đó lâu đến vậy, Park Hyomin đến tủ đồ lôi ra một áo sơ mi trắng dài phủ gối cùng một bộ đồ lót mới đưa cho nàng. Không biết vì sao lại chọn sơ mi trắng, trong lòng đơn giản chỉ nghĩ vóc dáng như thế mặc vào sẽ rất đẹp.

Park Jiyeon đang sấy tóc, nhìn thấy Park Hyomin từ phòng tắm bước ra liền tươi cười, gương mặt đã được tẩy trang cùng với áo trắng trông tinh khiết, xinh đẹp như tiểu tiên nữ.

“Hôn đâu nhất thiết là thích mới có thể” Park Jiyeon đưa máy sấy cho Park Hyomin, nói vu vơ một câu, sau đó tiến đến bàn làm việc của nàng săm soi các thứ.

Park Hyomin nghe xong, hơn 20 giây mới có thể hiểu, tiểu yêu này nói như vậy là phủ nhận chính mình thích nữ nhân hay sao.

“Lứa tuổi của các em bây giờ dễ dàng hôn nhau quá nhỉ” Vừa hong khô tóc, vừa quan sát Park Jiyeon lục lung tung những thứ trên bàn, lôi ra rồi lại bỏ vào.

“Vậy là cô chưa hôn bao giờ sao?” Park Jiyeon thôi không nghịch nữa, quay lại nhìn Park Hyomin, vẻ mặt cùng thanh âm lại như kẹo đường, ngọt ngào, nghe ra được là thanh âm của một tiểu nữ sinh siêu cấp ngây thơ.

Park Hyomin không trả lời, xoay mặt sang nơi khác tránh không nhìn đến Park Jiyeon, tiểu yêu này nếu đụng chuyện, chắc chắn  một lúc sau sẽ nói những câu châm chọc nàng, tốt nhất là không nên nói ra.

Park Jiyeon lúc sau biến đổi gương mặt, cười đến mức yêu mị. Tiến đến gần Park Hyomin, nhìn thẳng vào nàng, Park Hyomin căn bản cảm thấy sự bất thường, sợ phải quay sang nhìn thấy Park Jiyeon, gương mặt liền cứng đơ bất động.

“Mẹ em hiện giờ ở đâu?” Khi gương mặt Park Jiyeon ngày càng tiến gần hơn, Park Hyomin không chịu đựng nổi liền lên tiếng.

“Em không biết” Park Jiyeon thôi cười, cũng đứng thẳng người lên, tâm tình phi thường vui vẻ trả lời.

“Bố em như vậy ở nhà một mình sao?” Thấy nàng tránh ra xa, Park Hyomin mới nhẹ nhõm hỏi.

“Bố em ở nước ngoài” Park Jiyeon lúc này đứng quay lưng với Park Hyomin, lại tiếp tục táy máy với thứ gì đó trên bàn của nàng.

“Này! Park Jiyeon, em xem tôi là cái gì?” Park Hyomin lúc này nhận ra chính mình bị chơi xỏ liền ầm ĩ quát.

“Lúc cô đánh em, đến giờ vẫn còn đau” Park Jiyeon quay mặt lại, vẻ mặt thương đau lại một lần nữa hiện ra, một tay đặt lên má phải.

Được rồi, lúc đánh là đánh bên trái kia mà, nhưng cũng chính lúc đó Park Hyomin nàng có chút mạnh tay. Xem như lần này là hòa, nàng cũng quá mệt mỏi, không muốn đôi co, cũng hơn hai giờ đêm, nếu bây giờ ầm ĩ sáng mai sẽ muộn giờ lên lớp.

“Tôi ngủ trên giường, ngoài phòng khách có sô pha, máy sưởi bật công suất lớn nhất rồi, không phải sợ lạnh”

Park Hyomin nói xong liền quay người ly khai, ngay lúc này muốn cuộn tròn trên giường, bỏ mặc đứa nhỏ vô lễ kia muốn ra sao thì ra.

Đột nhiên cánh tay nàng ấm lên, Park Jiyeon xoay lại người Park Hyomin, đè nàng lên tường hung hăn hôn. Giữ chặt hai tay nàng khiến nàng không nhúc nhích được, Park Jiyeon áp vào môi Park Hyomin, lúc đầu là nhẹ nhàng liếm, khiêu mở bờ môi đóng chặt, đầu lưỡi di chuyển vào trong, quấy rối đầu lưỡi đang hóa đá của nàng.

Mở to mắt nhìn gương mặt Park Jiyeon đang triền miên hôn, Park Hyomin nàng còn không biết chuyện gì đang xảy ra, đây là lần đầu tiên nàng hôn, mà người hôn nàng lại là một nữ nhân. Cái sự nhận biết này làm cho Park Hyomin tin đập tăng tốc không thể kiểm sót, khi cảm thấy lưỡi nàng càng bị Park Jiyeon ngự trị chiếm lấy, thì ngay lập lức hung hăn cắn một phát, đau đến chảy nước mắt, cảm giác có mùi máu lan tỏa trong miệng, là của Park Jiyeon.

Tất nhiên muốn bồi cho tiểu quỷ đó mấy phát tát, tát cho đến khi mặt sưng hơn trái bóng thì thôi. Nhưng vừa rồi cắn mạnh đến nỗi trào máu, Park Jiyeon hiện tại đang ôm miệng rên rỉ, mắt hình như còn có chút ướt. Thật đáng chết a, càn quấy. Muốn đá nàng ra khỏi cửa, mặc xác muốn đi đâu thì đi.

“Răng cô làm bằng gì thế? đau đến chết đi được” Park Jiyeon rên rỉ, nói không thành tiếng, quả thực là rất đau, nhổ một bãi nước bọt cảm giác giống như đang thổ huyết.

“Park Jiyeon! Hỗn đãn!” Park Hyomin quát lớn, lửa giận lúc này thực sự không thể kiềm chế, tiểu quỷ chết tiệt, đến giáo viên của mình còn giám cường hôn, thật không biết còn chuyện gì là không thể làm. Chết tiệt, Nàng tự thấy có một tầng chua xót.

Nhìn Park Jiyeon đứng như trời trồng, chịu không nổi liền bỏ vào phòng tắm, đô hội súc miệng, cái hành động kia đã đâm bị thương lòng tự tôn của Park Jiyeon. Nàng liền đóng sập cửa phòng, trời vẫn còn mưa, hiện tại chỉ mặc độc một áo sơ mi mỏng tanh, nếu ra ngoài bây giờ, hôm sau chắc chắn sẽ lao phổi mà chết. Không đến mức ngu ngốc, nàng khóa trái cửa phòng, sợ Park Hyomin sau khi xúc miệng xong sẽ ra kiếm nàng xử lí, sau đó nằm dài trên sô pha ngủ li bì, xem như không có chuyện gì xảy ra.       

Park Hyomin xúc miệng xong, không thấy Park Jiyeon đâu, vặn nắm cửa biết nàng ở ngoài, liền muốn tung cửa mà đánh nàng. Nhưng đầu đột nhiên phi thường đau nhức, đành phải gác chuyện đánh đấm sang một bên, tắt đèn, leo lên giường nằm dí xác. Bầu không khí hít thở không thông, trong đầu đều là quay về hình ảnh bị cường hôn, nụ hôn ấm nóng, đầu lưỡi ấm áp quấn lấy triền miên, rõ ràng trước đây chưa bao giờ hôn như vậy, cảm giác như thế này chưa từng có, mạnh mẽ như vậy, khiến cho nàng trong thoáng chút trầm mê, choáng váng.

Đến hừng đông, Park Hyomin quyết định đem mọi chuyện xem như chưa từng phát sinh, sau đó khốn đốn cùng cực đi vào giấc ngủ.

Park Jiyeon bên ngoài đang chìm trong giấc ngủ say không hề biết Park Hyomin bên trong tâm tư rối lên đến long trời lở đất, người không biết , không quan tâm quả nhiên là hạnh phúc, chỉ ngoài chiếc lưỡi đau nhức khiến trong mơ nàng vẫn phải “a” lên một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro