11: Lăng Duệ+ 12: Ăn bữa cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Lăng Duệ

"Ba, chúng ta trở lại thôi."

Lạc Phi nghiêng đầu nói cùng Lăng Tịch. Thấy Lăng Tịch vẫn xuất thần nhìn chằm chằm cửa, cũng không có nghe mình nói, Lạc Phi không khỏi có chút lo lắng lắc lắc cánh tay Lăng Tịch.

"Ba, Lăng Duệ đã đi rồi. Ba cùng hắn có vấn đề gì sao?"

Chỉ cần nhìn thấy Lăng Duệ, Lăng Tịch liền khó xử. Mà Lăng Duệ cũng bộ dáng không thích Lăng Tịch. Bọn họ rốt cuộc có gút mắt gì?

"Hả?"

Thấy Lạc Phi cầm lấy cánh tay mình, Lăng Tịch đáp.

"Ba cùng hắn có hiểu lầm."

Nhớ rõ Lăng Duệ lúc nhỏ rất thích theo Lăng Tịch, mỗi ngày đều ồn ào muốn ôm. Nhưng khi bắt đầu đến trường, hắn không còn đeo bám nữa, xa cách, mang ánh mắt quái lạ nhìn Lăng Tịch.

Ngày rời Lăng gia, mưa phùn lạnh buốt, Lăng Duệ từ trong phòng chạy ra, cố hết sức giữ Lăng Tịch không cho đi. Dù rất không nỡ, nhưng vừa nghĩ tới hành vi cùng thái độ của mấy người Lăng gia khiến Lăng Tịch thất vọng, vẫn là hung hăng đẩy tay Lăng Duệ ra, xoay người đi nhanh khỏi nơi mình sinh sống từ nhỏ HunhHn786.

Đã nhiều năm không có đi gặp Lăng Duệ, nhưng Lăng Tịch vẫn thường nhìn thấy Lăng Duệ trên báo chí. Nhìn thấy đứa con trưởng thành, Lăng Tịch rất vui mừng. Khi Lăng Duệ tốt nghiệp trung học, Lăng Tịch cũng có đến buổi lễ, chỉ là đứng rất xa nhìn một cái liền rời đi. Ai biết tại hội trường lại bị phát hiện, cũng bị đem đi phía sau trường đánh một trận. Mấy người kia cũng cảnh cáo không cho Lăng Tịch tiếp cận Lăng Duệ.

Mang theo vết thương đầy người chuẩn bị rời đi, Lăng Tịch đã thấy được Lăng Duệ. Lăng Duệ lúc đó ánh mắt thật khó quên, có hận ý, có trào phúng, còn vui sướng khi người gặp họa, không hề có một chút thương xót. Khi Lăng Tịch gọi tên Lăng Duệ, đổi lấy chính là ánh mắt chán ghét. Lăng Duệ theo mẹ hắn nghênh ngang bỏ đi.

Hồi tưởng lại chuyện cũ, Lăng Tịch thở dài, lòng có chút cô đơn.

Lăng Tịch vẫn chờ đợi một ngày nào đó cùng Lăng Duệ hòa giải, cùng hắn quay lại thân thiết.

Nghe được Lăng Tịch thở dài Lạc Phi vỗ vỗ mu bàn tay trấn an.

"Ba, nếu là hiểu lầm, như vậy sẽ có ngày được giải trừ. Ba không cần quá lo lắng."

"Hy vọng là vậy."

Lăng Tịch chỉ thuận miệng nói, sau đó nghiêng đầu nhìn Lạc Phi miễn cưỡng nở nụ cười.

"Phi Phi, chúng ta đi thôi. Đừng để bọn họ chờ lâu không tốt."

Khó có được dịp ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm, nếu để cho Lăng Duệ mất hứng, liền nguy.

"Dạ."

Lạc Phi gật đầu, sau đó đứng dậy đóng đàn lại, đi theo Lăng Tịch ra ngoài.

Nhìn vẻ mặt buồn đau của Lăng Tịch, Lạc Phi nghĩ.

Có lẽ nên tìm một cơ hội cởi bỏ nỗi đau quá khứ đó. Nghĩ xem mình có thể giúp gì được cho Lăng Tịch. Vẫn hy vọng Lăng Tịch có thể sống tốt, không muốn nhìn thấy vẻ cô đơn kia.

Thấy bọn họ xuất hiện, Trịnh viện trưởng cùng Phương Tuyết Nhi thật vui. Lăng Duệ thì vẫn lạnh lùng thờ ơ. Hắn quét mắt nhìn bọn họ vài lần, liền đem tầm mắt chuyển hướng về phía thức ăn trên bàn.

Trịnh viện trưởng ngồi giữa 2 người họ Lăng, Lạc Phi ngồi bên cạnh Lăng Tịch, Phương Tuyết Nhi ngồi cạnh Lăng Duệ. Sau khi ngồi xuống, Trịnh viện trưởng nhìn quanh không khí hơi có chút nặng nề, nghiêng đầu nói chuyện với Lăng Tịch vài câu, sau đó cười tuyên bố bắt đầu bữa ăn.

Bữa cơm này của Trình viện trưởng là đầu bếp cao cấp nấu, cho nên có thể so sánh với thức ăn nhà hàng. Chỉ là bởi vì lúc này trên bàn cơm không khí có chút không đúng lắm, cũng không có ai mở miệng nói chuyện, đều là tự ăn đồ ăn trước mặt mình, không có trao đổi nhiều.

Khi Lăng Duệ rời bàn, Phương Tuyết Nhi lo lắng quay đầu nhìn Lăng Duệ nhíu mày. Lăng Duệ là khi ba hắn xuất hiện vẻ mặt mới có sự thay đổi lớn như vậy. Trong chốc lát, Phương Tuyết Nhi quay đầu nhìn Lạc Phi.

Lăng Tịch tươi cười rất thu hút, đôi mắt lại có chút u buồn. Kỳ thật Phương Tuyết Nhi cũng không quá thích Lăng Tịch. Bởi vì lúc mới bắt đầu Lăng Duệ cũng không quan tâm cô. Hắn mỗi ngày chỉ quanh quẩn bên cạnh Lăng Tịch. Sau này không biết bởi vì nguyên nhân gì, Lăng Duệ cũng không còn bám dính Lăng Tịch nữa, mà chơi cùng cô, quan hệ của bọn họ mới càng ngày càng tốt. Nếu như không có gì ngoài ý muốn đợi cho bọn họ tốt nghiệp đại học liền có thể cử hành hôn lễ như cô mong đợi.

Từ khi người ba này xuất hiện trở lại, Phương Tuyết Nhi liền bắt thấy Lăng Duệ có chút dao động. Tuy rằng Lăng Duệ biểu hiện rất lạnh nhạt, nhưng nhiều lần Lăng Duệ lại trộm nhìn Lăng Tịch với ánh mắt rất phức tạp. Cô đã cảm thấy có điểm bất an, thậm chí còn có loại cảm giác nguy cơ. Lăng Duệ đối với Lăng Tịch không giống như quan hệ cha con bình thường. Tóm lại, rất đáng lo.

Bị Phương Tuyết Nhi nhìn chằm chằm, Lăng Tịch có chút không được tự nhiên, xoay tránh đi. Kết quả đôi đũa trong tay rớt xuống, mang theo cả khối cá rơi xuống làm quần áo dính bẩn.

Khi nhìn thấy Lăng Tịch bị dính bẩn, Lạc Phi vội vàng lấy tờ khăn giấy chà lau, nhưng càng lau vết bẩn càng khuếch tán nhiều.

"Đừng lau, đi rửa tốt hơn."

Lăng Tịch đứng lên đi toilet cách đó không xa.

Đẩy cửa phòng toilet, Lăng Tịch nhìn thấy Lăng Duệ đang hút thuốc, không khỏi sửng sốt, bước chân cũng ngừng lại, không có đi vào.

Phát giác có người đến, Lăng Duệ tắt thuốc, chậm rãi đi ra.

Nếu sớm biết sẽ đụng mặt Lăng Duệ, Lăng Tịch sẽ không gấp tới đây. Lăng Duệ thoạt nhìn như rất bất mãn.

Tay cầm lấy cánh cửa chậm rãi thu lực. Nhìn thấy vẻ măt không tốt của Lăng Duệ ngày càng gần, Lăng Tịch rút tay về xoay người muốn rời khỏi, lại bị Lăng Duệ phía sau túm áo, kéo vào toilet.

"Rầm."

Lăng Tịch bị Lăng Duệ ném mạnh vào góc tường. Lăng Duệ tiến lên vài bước đến trước mặt, trêu tức nhìn Lăng Tịch bị đau đớn.

"Tiểu Duệ."

Lăng Tịch chậm rãi kêu lên, mi mắt bởi vì đau đớn cùng bất an mà run run.

"Đừng gọi tôi như vậy. Chú không xứng."

Hắn đã từng rất thích ở bên cạnh người này, rất thích được người này gọi là Tiểu Duệ. Nhưng hiện tại hắn nghe được tiếng gọi này chỉ cảm thấy chán ghét.

"Chú đột nhiên xuất hiện trước mặt của tôi như vậy là muốn làm gì? Hừ, đừng nói, trước hết để cho tôi đoán. Chú có phải muốn tìm tôi xin tiền hay không? Để nuôi dưỡng thằng bên ngoài kia?"

Nghĩ đến cảnh đã thấy ở cửa phòng nhạc, Lăng Duệ phát lạnh.

"Không thể tưởng được qua nhiều năm như vậy, chú vẫn làm cho người ta chán ghét."

Nhớ lại lần nghỉ phép tại biệt thự Lăng gia, hắn từ phía sau màn nhìn thấy người cha tôn kính của mình nằm dưới thân cậu rên rĩ dâm đãng. Tuy tuổi của hắn còn nhỏ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không hiểu điều đó. Trợn mắt há hốc mồm xem đầy đủ màn làm tình nóng bỏng kia, hắn lặng lẽ lui về phòng của mình, bị chấn động thật lâu không có bình phục. Chuyện đó tạo thành đả kích rất lớn khiến hắn ngã bệnh nặng một thời gian.

Nghĩ đến một màn kia, hắn cũng rất muốn đi vạch trần bọn họ. Chỉ là vì từ trước tới giờ Lăng Tịch luôn rất tốt đối với hắn, nên hắn nhịn xuống.

Lúc còn rất nhỏ hắn chỉ biết Lăng Tịch ở Lăng gia không một chút địa vị. Là chồng Lăng Đại tiểu thư, mà địa vị của Lăng Tịch còn không có bằng một quản gia, thậm chí chẳng có chút thân phận, ai cũng có thể tùy ý sai bảo. Nếu hắn đem chuyện đó nói ra, với tính tình nóng nảy của mẹ hắn, cuộc sống của Lăng Tịch nói không chừng sẽ càng tệ hơn. Vì vậy Lăng Duệ không thèm để ý tới Lăng Tịch nữa, cảm thấy Lăng Tịch bị khổ, hắn cũng coi như là trả thù.

Khi biết được Lăng Tịch phải rời khỏi Lăng gia, hắn bất chấp lao tới muốn giữ lại, khóc lóc níu kéo. Nhưng Lăng Tịch cũng không nói cái gì, còn hung hăng gở tay hắn ra, cũng không quay đầu nhìn mà bỏ đi.

Kỳ thật chỉ cần Lăng Tịch quay đầu lại, liền có thể nhìn thấy một đứa bé ngã ngồi trong mưa giữa khóc thảm thiết. Nhưng mà Lăng Tịch không quay đầu lại, một lần cũng không có.

Sau này, bởi vì hắn nhiều lần ầm ĩ muốn đem Lăng Tịch trở về, mẹ của hắn không kiên nhẫn nói bọn họ đã ly hôn, Lăng Tịch đã mang theo một số tiền lớn rời khỏi Lăng gia. Bảo hắn không cần nhắc lại tên của Lăng Tịch. Mà cậu của hắn cũng khẳng định chuyện đó.

Lăng Duệ nói một câu chán ghét làm cho Lăng Tịch đột nhiên run lên.

"Tiểu Duệ, con có phải hiểu lầm hay không?"

"Hiểu lầm?"

Lăng Duệ cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Lăng Tịch trêu tức.

"Tôi tận mắt thấy, còn có thể hiểu lầm?! Chú sao không biết xấu hổ, tại trong cô nhi viện làm cái loại hành động đó với thằng kia. Không sợ làm ảnh hưởng xấu đến các bạn nhỏ? Mà, tôi thiếu chút nữa đã quên, lúc trước chú có thể nhẫn tâm bỏ tôi, có thể để ý việc này sao."

"Không phải như vậy đâu."

Quả nhiên, Lăng Duệ thấy được.

Lăng Tịch mặt cứng đờ, lập tức hướng Lăng Duệ giải thích:

"Đó chẳng qua là....chỉ là...."

Chỉ là Lạc Phi đột nhiên vô ý đụng phải môi sao? Đây chẳng qua là một việc ngoài ý muốn?

"Chỉ là cái gì?"

Lăng Duệ nhìn nhìn môi Lăng Tịch, trào phúng nói:

"Chỉ là không biết xấu hổ, cùng cái thằng kia hôn nhau. Như thế nào? Bị nói trúng tâm sự nên hoảng hốt, không dám nhìn tôi?"

"Ba cùng Lạc Phi không phải loại quan hệ đó."

"Đúng vậy sao? Không biết... hắn và cậu, người nào ở trên giường lợi hại hơn? "

Sao Lăng Duệ đột nhiên nhắc tới hắn ta? Không, Lăng Duệ không có khả năng biết chuyện đó. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là mẹ hắn không tuân thủ giao ước, đem chuyện đó nói cho Lăng Duệ?

"Đừng đoán, không phải mẹ của tôi nói cho tôi biết."

Lăng Duệ vươn tay vuốt nếp nhăn trên ấn đường của Lăng Tịch. Lăng Tịch đem ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, hắn mới tiếp tục nói:

"Lần sau thời điểm làm tình, nhớ rõ phải đóng cửa. Còn nữa, biết tiết chế một chút, đừng phát ra tiếng động lớn như vậy."

Lời Lăng Duệ nói tựa như một cái búa tạ đánh vào đầu. Lăng Tịch chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, đứng không được trượt xuống.

Nói như vậy, là Tiểu Duệ tận mắt chứng kiến? !

"Tôi nghĩ... Chú hẳn là không biết cậu đã kết hôn rồi? Tháng sau cậu sẽ cùng mợ trở về Lăng gia ở một thời gian. Nếu muốn gặp, tôi giúp chú nhắn với cậu ấy một tiếng, để cho hai người gặp một lần? Chỉ là thấy mặt mà thôi, chú cũng đừng suy nghĩ khác. Lúc trước cậu đã không cần chú, hiện tại càng sẽ không cần đâu."

Lăng Duệ trong lời nói sắc bén như đao, từng nhát từng nhát đâm vào tim Lăng Tịch.

Rất đau!

Lăng Tịch cố gắng lui vào gốc, đầu cũng cúi thật thấp, rất thấp, không dám nhìn Lăng Duệ. Không nghĩ tới, phần ký ức muốn quên lần thứ hai bị nhắc tới, mà người nhắc lại là Lăng Duệ. Lăng Tịch đột nhiên đã hiểu, vì sao Lăng Duệ xa cách, lãnh đạm với mình.

Chương 12: Ăn bữa cơm

"Tiểu Duệ, thật xin lỗi."

Có lẽ một tiếng xin lỗi không bù lại được cái gì, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là Lăng Tịch biểu đạt sự hối hận.

Đối với Lăng gia, Lăng Tịch không có chỗ nào cần xin lỗi. Nhưng chỉ có Lăng Duệ làm cho Lăng Tịch cảm thấy có lỗi. Dù sao, nếu không phải xảy ra sự cố, Lăng Duệ cũng không đến mức còn nhỏ tuổi liền mất đi sự chăm sóc của người cha.

"Xin lỗi?"

Lăng Duệ nhấm nghiền mắt, rồi lạnh lùng nói.

"Nếu không muốn có tôi, lúc trước vì sao sinh ra tôi? Phiền chú về sau cách xa tôi một chút, tôi không muốn thấy chú."

Nói xong, Lăng Duệ nhìn thoáng qua gương mặt trắng bệch của Lăng Tịch, ghét bỏ, sau đó đứng lên đi ra khỏi toilet. Cửa phòng bị đẩy với lực đạo rất lớn, chấn động run run.

Lăng Tịch rũ xuống tay ôm lấy đầu gối, vẻ mặt bi thương. Nếu không thể giải thích, lại không thể nhìn thấy sự khinh rẻ của Lăng Duệ, như vậy liền tận lực tránh tiếp xúc đi.

Từ khi rời khỏi Lăng gia, trừ cái họ, Lăng Tịch không có mang đi bất cứ cái gì, nên rất dễ dàng dứt khoát liên hệ. Chỉ có nhớ thương Lăng Duệ luôn chôn dấu ở đáy lòng. Nếu Lăng Duệ không muốn gặp sẽ không lại xuất hiện trước mặt hắn. Mà Lăng Duệ cũng là bảo bối của Lăng gia, ít đi một người quan tâm cũng không có mất mát gì.

Đem áo quần tẩy sạch, cũng rửa sạch mặt mũi tay chân, cào cào lại đầu tóc, Lăng Tịch nhìn vào gương 1 lần, lấy lại tinh thần, mới rời khỏi toilet.

Rất xa, liền nghe được tiếng cười nói của mấy người kia. Nhưng sau khi Lăng Tịch đi tới, không khí rõ ràng lạnh lẽo không ít.

Xem ra sự xuất hiện của mình, phá vỡ không khí hài hòa!

Lăng Tịch có chút miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi, sau đó chậm rãi ăn. Cơm rất mềm, cũng rất thơm, nhưng tâm trạng nặng nề, một chút hương vị cũng không có HunhHn786.

Đợi đến khi ra khỏi cô nhi viện, Lăng Tịch mới dừng lại chậm rãi hít thở. Vừa rồi trên bàn cơm không khí quá ngột ngạt, rất áp lực.

"Ba. Con đưa ba trở về."

Vừa rồi trên bàn cơm, Lạc Phi có thể cảm giác được Lăng Tịch ăn rất không vui. Tuy rằng không biết trong toilet xảy ra chuyện gì, nhưng xem vẻ mặt Lăng Tịch sau khi trở về, nhất định là không có chuyện tốt lành gì.

"Không cần, ba tự đón xe trở về được. Con vừa mới xong xuôi buổi diễn sẽ có rất nhiều chuyện cần làm, ba sẽ không chậm trễ thời giờ của con."

"Vậy... con xong việc rồi lại tới tìm ba."

Đúng là có rất nhiều việc cần giải quyết mà Lạc Phi chưa có làm xong. Nghĩ vậy, Lạc Phi đón một chiếc xe taxi, đưa Lăng Tịch lên xe, cũng trả tiền xe, nói với tài xế địa chỉ đến.

Lăng Tịch nghĩ tuy là bị Lăng Duệ đối xử tệ, nhưng có Lạc Phi luôn quan tâm chu đáo, hơn nữa còn có Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn, như vậy là đủ rồi, không thể quá mức tham lam.

Về đến cổng khu nhà, Lăng Tịch liền nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn ôm chân ngồi xổm ở hàng hiên mờ nhạt. Khi nhìn thấy ba xuất hiện, hắn cũng không có giống bình thường chạy đến bên cạnh gọi ba ba, mà chỉ hơi nâng mắt lên nhìn nhìn, sau đó lại sợ hãi rũ mi. Lăng Tịch đi đến bên cạnh cúi xuống sờ sờ đầu hắn, hỏi.

"Tiểu Hàn, sao con ngồi chồm hổm ở nơi này mà không vào nhà? Có phải đã quên mang chìa khóa?

Bạch Tiểu Hàn rụt lui, tránh né.

"Tiểu Hàn, có đói bụng không? Ba cùng con trở về làm món ngon ăn được không?"

Rất hiển nhiên, Bạch Tiểu Hàn hiện tại lại rất cáu kỉnh. Lăng Tịch tận khả năng ôn nhu dỗ dành. Bạch Tiểu Hàn không có phản ứng, Lăng Tịch lại tiếp tục nói:

"Tiểu Hàn ngoan, đứng lên cùng ba về nhà, cơm nước xong dẫ con đi mua đĩa trò chơi, đĩa CD được không?"

Mỗi lần Bạch Tiểu Hàn cáu kỉnh cho món hắn thích, Bạch Tiểu Hàn sẽ rất nhanh khôi phục bộ dáng vui vẻ. Lần này không có hiệu quả, Lăng Tịch cũng không có vội vã thúc giục hắn, mà là kiên nhẫn ở một bên nhìn Bạch Tiểu Hàn, chờ đợi hắn nói. Đợi trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn. Khi thấy Lăng Tịch cũng đang nhìn mình, Bạch Tiểu Hàn lại nhanh chóng cúi đầu.

"Tiểu Hàn, làm sao vậy?"

"Ba."

Bạch Tiểu Hàn kêu lên một tiếng, sau đó rầu rĩ nói:

"Có phải bởi vì Tiểu Hàn ngốc không ngoan, cho nên ba không cần con hay không."

"Tiểu Hàn, trước đó không phải ba đã nói rồi sao? Ba sẽ không có không cần con. Vì sao con luôn lo lắng ba sẽ bỏ lại con ? ! Có phải ba đối với con còn chưa đủ tốt? !"

"Không có, ba đối với con tốt lắm. Thế nhưng Tiểu Hàn không thông minh, thường xuyên không nghe lời. Tiểu Hàn rất sợ.... sợ...."

Nghe được Bạch Tiểu Hàn nghẹn ngào, Lăng Tịch lòng mền nhũn. Đứng lên đem Bạch Tiểu Hàn trên mặt đất kéo vào trong lòng, vuốt phía sau lưng của hắn, Lăng Tịch nói.

"Tiểu Hàn ngoan, ba không trách con."

"Ba thật sự không có không cần con?"

Bạch Tiểu Hàn cẩn thận nhìn Lăng Tịch một cái. Nhìn thấy Lăng Tịch mím môi, hắn cũng không dám nữa tiếp tục hỏi, chính là kề sát vào mặc cho đối phương vuốt lưng hắn HunhHn786.

"Ba, con có mang chìa khóa. Vừa rồi có người đến, nhìn rất hung dữ, nói ba không cần con, nói con ngốc, nói con khờ, sau đó con liền chạy đến đây."

Đó là ai?

Lăng Tịch đầy nghi ngờ.

"Tiểu Hàn, người đó bây giờ còn ở nhà sao?"

Sờ sờ tóc Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch ôn nhu hỏi:

"Con nhìn thấy người đó rời đi chưa ?"

Bạch Tiểu Hàn nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu.

"Không có. Ba, làm sao bây giờ? Tiểu Hàn sợ."

"Đừng sợ, có ba ở đây. Tiểu Hàn ngoan, chúng ta bây giờ trở về xem nha?"

"Được."

Bạch Tiểu Hàn sợ hãi trừng mắt, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Lăng Tịch siết chặt tay Bạch Tiểu Hàn, cùng nhau lên lầu.

Đứng ở ngoài cửa cẩn thận nghe động tĩnh. Trong phòng rất im lặng, không có ai nói chuyện, thậm chí âm thanh đi lại cũng không có.

Hay là người đó đã đi rồi? !

Lăng Tịch trấn an vỗ vỗ Bạch Tiểu Hàn, sau đó lấy ra cái chìa khóa mở cửa. Hai người vào nhà. Bạch Tiểu Hàn thay dép lê, Lăng Tịch vừa mới định nói Bạch Tiểu Hàn đi xem Tivi bản thân đi nấu cơm, phòng trong truyền đến tiếng bước chân, lập tức, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Tên bỏ trốn đã trở lại?"

"Ai?"

Lăng Tịch phản xạ có điều kiện bàn hỏi một câu, mà Bạch Tiểu Hàn sợ hãi cũng gắt gao cầm lấy cánh tay Lăng Tịch run rẩy.

"Ba."

"Cậu sao ở nhà của tôi?"

Tần Tường biết chỗ này chẳng có gì lạ, nhưng Tần Tường tới với mục đích gì, có thể khẳng định tuyệt đối không tốt.

"Tôi tới xem chỗ ở của ông một chút, cũng có vấn đề gì sao?"

Tần Tường bất mãn liếc mắt một cái, sau đó đem tầm mắt chuyển qua Bạch Tiểu Hàn

"Tiểu Bạch ngốc, núp ở phía sau làm gì, tôi cũng sẽ không ăn thịt cậu."

"Tần Tường, đừng nói bậy, đây là Bạch Tiểu Hàn."

"Bạch Tiểu Hàn, Tiểu Bạch Hàn, Tiểu Bạch ngốc, không giống nhau sao?"

Tần Tường khoan tay trước ngực, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn soi mói vẻ mặt sợ hãi của Bạch Tiểu Hàn.

"Không phải chỉ là một đứa ngốc thôi sao, có gì đặc biệt hơn người."

"Bốp!"

Lăng Tịch giơ tay lên tát Tần Tường một cái.

"Ông lại vì một đứa ngốc đánh tôi?"

Tần Tường không dám tin, Lăng Tịch mặt đỏ bừng, hai tròng mắt đầy nước, ủy khuất cùng phẫn nộ, chứng tỏ rất tức giận. Từ hắn tự nói phải thật sự mạnh để không bị đánh. Mà người đàn ông chết tiệt này lại đánh hắn hai lần. Nhìn đôi mắt không hề kiếp sợ kia, Tần Tường chậm rãi nheo mắt lại, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Nhận thấy tầm mắt sắc bén kia, Lăng Tịch nghĩ có lẽ hành động kích động này sẽ mang lại cho mình phiền toái đây. Nhưng Lăng Tịch cũng không có khiếp đảm. Dù không muốn đi trêu chọc người không thể trêu, nhưng mà người mình luôn bảo vệ bị công kích quá đáng cũng không thể chịu được. Cho dù là một con thỏ, bị bức nổi điên cũng sẽ cắn người, huống chi mình là một con người.

Hành động cường điệu quá mức kia của Lăng Tịch hoàn toàn chọc giận Tần Tường. Đối với người không chút ý thức có hành động che chở Bạch Tiểu Hàn cũng làm cho hắn rất không thích. Cho nên hắn muốn dạy dỗ Lăng Tịch biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Ngay khi Tần Tường sắp nện xuống người Lăng Tịch, Bạch Tiểu Hàn vọt lại cầm lấy cánh tay của hắn cắn. Bởi vì Bạch Tiểu Hàn dùng hết toàn bộ khí lực, làm cánh tay Tần Tường đổ máu. Hắn hạ nắm tay bị đau xuống dưới, quát.

"Đồ ngốc, điên à? !"

Tần Tường phẫn nộ nhìn Bạch Tiểu Hàn, sau đó dùng tay còn lại nắm chặt tóc Bạch Tiểu Hàn kéo khỏi cánh tay của hắn, và quăng về phía góc tường. Căm giận quét mắt nhìn hai người kia vài lần, hắn ngồi vào ghế cúi đầu xem xét vết thương trên cánh tay.

"Lăng Tịch, không nghĩ tới ông lại nuôi một con chó biết cắn người. Đã đem chích phòng dại chưa."

"Cậu câm miệng."

Lăng Tịch run rẩy rống lên với Tần Tường, sau đó đi đến góc tường nâng Bạch Tiểu Hàn dậy, đau lòng xem xét thân thể hắn.

"Tiểu Hàn, có bị thương chỗ nào không? Có đau hay không?"

"Không đau. Ba có bị đánh không?"

Bạch Tiểu Hàn chỉ biết là hắn không thể để cho người khác khi dễ ba. Sợ ba bị tên kia đánh liền xong vào cắn.

"Ba không có việc gì."

Xem ra bị Tần Tường vung mạnh, Bạch Tiểu Hàn đã bị thương. Phải đi mua một ít thuốc cho hắn, miễn cho xuất hiện máu ứ đọng.

"Ba không có việc gì là tốt rồi."

Bạch Tiểu Hàn yên tâm nhẹ nhàng thở ra, sau đó đầu khẽ tựa vào vai Lăng Tịch, mặc cho đối phương kiểm tra chỗ đau. Hắn không muốn ba lo lắng, khi bị ấn đúng chỗ đau, hắn cắn răng không dám kêu.

"Tiểu Hàn."

Lăng Tịch đau lòng sờ sờ Bạch Tiểu Hàn.

"Để ba đi mua một ít thuốc cho con thoa."

"Ba, con cùng đi."

"Ừ, được."

"Tôi có nói cho các người đi sao?"

"Nơi này là nhà của tôi, cậu dựa vào cái gì ở trong này vung tay múa chân?"

Lăng Tịch đem Tiểu Hàn bảo hộ phía sau, chất vấn Tần Tường.

"Ồ? Tôi vẫn nghĩ, ông chỉ biết ừ a à, không nghĩ tới còn biết phản kích? Chậc chậc, thật là..."

"Cậu...."

"Cậu cái gì? Nghĩ không ra sao? Muốn tôi dạy hay không?"

Tần Tường đánh giá, nụ cười hiện trên khóe môi. Đợi sắc mặt Lăng Tịch tốt hơn, hắn mới lần thứ hai mở miệng.

"Đi nấu cơm, tôi đói bụng."

"Hả?"

"Nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói tôi đói bụng, nhanh đi nấu cơm."

Tần Tường liếc mắt, lại bổ sung một câu.

"Ăn cơm xong tôi đi về ."

Hắn luôn luôn ăn cơm đúng giờ, nhưng hôm nay vì người này, hắn đến bây giờ còn chưa có ăn cơm. Hơn nữa vừa rồi kích động, dạ dày có chút co rút đau đớn. Hắn hiện tại cần ăn một chút gì lót dạ.

"Được rồi, tôi sẽ đi."

Nghe được Tần Tường nói sẽ rời khỏi, Lăng Tịch gật gật đầu. Cùng Bạch Tiểu Hàn nói vài câu, xác định Tần Tường sẽ không lại ức hiếp Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch mới yên tâm vào bếp nấu ăn.

"Nè! Tiểu Bạch..."

Nghĩ đến vừa rồi Lăng Tịch có hành động kích động, Tần Tường liền sửa cách gọi.

"Bạch Tiểu Hàn, lại đây."

Bạch Tiểu Hàn mím môi nhìn Tần Tường, không hề di chuyển.

"Lỗ tai điếc à? Gọi cậu lại đây cứ tới đây."

Tần Tường tức giận đứng lên đem Bạch Tiểu Hàn kéo đến bên cạnh hắn. Híp mắt chậm rãi đánh giá Bạch Tiểu Hàn, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn sợ hãi, Tần Tường khó hiểu lại gia tăng vài phần. Thằng ngốc này lại khiến cho người yếu đuối kia có can đảm phản kích. Còn Bạch Tiểu Hàn ngốc rõ ràng rất sợ hắn lại dám cắn hắn. Càng làm cho người ta khó hiểu là cặp cha con này ở trước mắt hắn diễn tiết mục ôn nhu. Hắn thậm chí có chút không đành lòng, quyết định liền tạm thời buông tha bọn họ.

Xem ra, hắn cũng có chút không bình thường. Tần Tường thong thả trừng mắt nhìn, sau đó nghiêng đầu hướng Bạch Tiểu Hàn ra lệnh:

"Bạch Tiểu Hàn, tới giúp xoa bóp bả vai cho tôi."

Sau khi Bạch Tiểu Hàn chạy khỏi nhà, đợi Lăng Tịch về thật sự là nhàm chán, hắn đã ngủ trên giường một lát. Giường kia thật sự là rất cứng, ngủ không thoải mái.

"Ồ."

Bạch Tiểu Hàn không quá tình nguyện đến bên cạnh Tần Tường giơ tay lên đấm đấm bóp bóp.

"Chưa ăn cơm à? Sức lực yếu như vậy? Mạnh mẽ chút coi."

"Ừ."

Bạch Tiểu Hàn ủy khuất lên tiếng. Hắn muốn khóc, nhưng sợ Tần Tường đi làm phiền ba, vẫn là cắn môi nghe theo Tần Tường sai bao, tăng lực xoa bóp cho Tần Tường.

"Mạnh quá. Muốn chết à, sao đấm mạnh như vậy! Nhẹ nhẹ! Bên trái, bên phải. Chỗ đó, làm tốt cho tôi."

Nhìn vẻ mặt không tình nguyện rồi lại phải nghe theo hắn của Tiểu Hàn, Tần Tường rất là đắc ý. Bảo bối ngốc của Lăng Tịch bị hắn cố tình trêu đùa.

Kỳ thật...trêu chọc một tên ngốc cũng rất thú vị.

Cũng không lâu lắm, từ bếp bay ra mùi thơm. Tần Tường dừng việc trêu chọc Bạch Tiểu Hàn, ngồi thẳng thân mình đợi Lăng Tịch đi ra.

Lăng Tịch bưng đồ ăn đi ra, nói cùng Bạch Tiểu Hàn:

"Tiểu Hàn, đi dọn chén đũa."

"Dạ, được."

Tần Tường xem xét đĩa đồ ăn, không khỏi giận nói.

"Đây là cái gì? Làm mấy món như vậy chiêu đãi tôi sao?"

Trên bàn chỉ có hai món ăn, một rau xào một canh cải. Tuy rằng nhìn cũng không tệ lắm, mùi cũng không có kỳ quái, nhưng Tần Tường vẫn rất bất mãn. Tần Tường cầm lấy đũa cho vào tô canh rau khuấy, ghét bỏ nói.

"Tôi là con thỏ à? Lấy rau xanh cho tôi ăn."

"Bên trong có thịt."

Lăng Tịch lạnh nhạt lên tiếng, tiếp nhận bát cơm từ tay Bạch Tiểu Hàn đưa tới cho Tần Tường.

"Ăn đi."

Nói xong, Lăng Tịch lại nghiêng đầu nói với Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn, ăn cơm."

Thái độ nói chuyện với hai người thật tương phản. Nói cùng hắn rất lãnh đạm, nhưng gọi tên ngốc kia rất dịu ngọt. Nhưng hắn cũng không có đi so đo, mà là tiếp tục dùng đũa gắp rau đưa lên miệng. Bữa cơm này đồ ăn có vẻ rất nghèo nàn. Nếu không phải đã điều tra qua tình cảnh, hắn sẽ cảm thấy người này cố ý không nể mặt mũi.

Nếu tình cảnh của Lăng Tịch không tốt, vì sao lúc trước lại rời khỏi Lăng gia? Có lẽ ở Lăng gia không có địa vị gì, nhưng không cần lo ăn mặc.

Tần Tường đã thử điều tra lý do Lăng Tịch rời khỏi Lăng gia, nhưng gặp một thế lực cản trở, hắn không có cách nào tìm ra sự thật. Hắn rất rõ ràng, đã có người không muốn để nguyên nhân đó lộ ra, hắn cố sức đi điều tra cũng là uổng phí khí lực.

Đôi đũa của Bạch Tiểu Hàn đưa tới trước mặt Tần Tường gắp món ăn để vào bát Lăng Tịch.

"Ba, ăn cơm."

"Ừ, ba sẽ tự gắp, con ăn nhiều một chút."

Lăng Tịch nhìn Bạch Tiểu Hàn cười, sau đó cúi đầu ăn thứ Bạch Tiểu Hàn gắp cho.

Hành động săn sóc lẫn nhau của Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn làm cho Tần Tường run rẩy, một cảm xúc không thể nói rõ trong lòng chậm rãi dâng lên.

Tần Tường cầm lấy đôi đũa, gắp món ăn đưa vào trong miệng. Nhai chậm chậm, nghiêm túc thưởng thức đồ ăn. Có lẽ kém xa nhà hàng, nhưng hương vị này tạo một loại cảm giác khác thường, ăn vào miệng sẽ cảm thấy ấm áp.

Đây là.... hương vị gia đình mà hắn vẫn luôn khát vọng sao!

"Không khó ăn như vậy chứ?"

Tần Tường sửng sốt. Lăng Tịch gắp mấy miếng rau cho vào bát hắn.

"Tôi không có xem cậu là con thỏ. Trong tủ lạnh chỉ có mấy thứ này, cậu thông cảm một chút."

Tuy rằng bất mãn Tần Tường, nhưng nói như thế nào Tần Tường cũng là con ruột, Lăng Tịch vẫn thấy nợ hắn, cho nên vẫn là nhẹ giọng ôn nhu nói cùng Tần Tường.

Tần Tường có chút kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu, mới nhỏ giọng.

"Ừ!"

Hắn lập tức cúi đầu ăn rau xanh được gắp cho, tựa như thưởng thức món ngon. Tần Tường ăn rất chậm rất chậm, mi mắt cũng cụp xuống, lòng dâng lên cảm xúc ấm áp.

Ăn bữa cơm này cũng coi như hài hòa. Sau khi ăn xong, Tần Tường dặn dò Lăng Tịch đêm mai đi làm. Nghe Lăng Tịch đồng ý, hắn mới rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro