13: Chờ con... +14: Nhân viên...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Chờ con trở về

Đợi cho Tần Tường rời khỏi, Lăng Tịch chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái không ít. Bất quá ngày mai còn phải đi làm.

"Ba. Người kia là ông chủ mới của ba sao?"

Nghĩ đến vừa rồi Tần Tường thô lỗ, Bạch Tiểu Hàn có chút bất an cúi đầu cắn cắn môi.

"Ba, đừng đi làm được không?"

Người kia rất dữ, không chỉ ức hiếp hắn, còn ức hiếp ba Tịch. Hắn không muốn để cho ba Tịch chịu khổ.

"Đó là công việc của ba, không thể không đi."

Nhận thấy được Bạch Tiểu Hàn lo lắng, Lăng Tịch vỗ nhẹ hắn vài cái, lộ ra nụ cười trấn an HunhHn786.

"Đừng lo lắng, ba chính là đi làm việc mà thôi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Đã ký hợp đồng, không đi không được, sẽ không đền nổi phí bồi thường. Với lại tiền lương cũng không tệ lắm, thời gian cũng tương đối dư dả, có thể có rất nhiều thời giờ chăm sóc Bạch Tiểu Hàn.

"Dạ. Nếu ba làm không vui, đừng đi làm nữa được không?"

Hắn vẫn có chút lo lắng về người kia.

"Ừ, ba biết."

Lăng Tịch buồn cười sờ đầu Bạch Tiểu Hàn.

"Xem con nặng mùi chưa kìa, mau tắm rửa đi."

"Dạ"

Tuy rằng lần nữa tự nói với chính mình là đi làm mà thôi, cũng không phải đi vào chỗ nguy hiểm. Nhưng Lăng Tịch vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

Hôm nay đã cho Tần Tường một cái bạt tay, Tần Tường không có động tĩnh gì, rất kỳ quái. Phải biết rằng lần trước một bạt tay, Tần Tường đã bắt làm.... Tóm lại, hết thảy giống như là sự yên lặng trước bão táp. Nếu Tần Tường thật sự muốn trả thù thì không thể trốn, mà muốn tránh cũng không khỏi.

Tắm rửa xong, Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn lên giường nghỉ ngơi. Vừa mới tắt đèn nằm xuống, Bạch Tiểu Hàn trở mình qua đưa tay trực tiếp khoác ở thắt lưng Lăng Tịch, chân cũng có chút không an phận quấn lấy. Lăng Tịch bất đắc dĩ thở dài.

Sáng hôm sau.

"Cộc cộc cộc."

Tiếng gõ cửa dồn dập đánh thứ người còn đang ngủ tỉnh lại. Nheo mắt nhìn ngoài cửa sổ, đẩy Bạch Tiểu Hàn ra, Lăng Tịch đứng dậy đi tới mở cửa.

"Tôi đánh thức anh phải không? Ngại quá."

Trọng Thần xin lỗi nhìn Lăng Tịch trên mặt mang theo mệt mỏi, nói.

"Hôm nay đi chợ sáng mua nguyên liệu, phát hiện thịt heo rất tươi, liền mua làm một ít hoành thánh cho các người."

"Không có việc gì, dù sao Tiểu Hàn cũng nên dậy đi học. Đã làm phiền cậu, sáng sớm chạy tới đưa hoành thánh."

"Không phiền, không phiền."

Trọng Thần lắc đầu, sau đó đem túi giữ ấm trong tay để trên bàn.

"Anh đi rửa mặt đi, tôi đi gọi Tiểu Hàn rời giường. Hoành thánh vẫn là nên ăn nóng. "

Nói xong, Trọng Thần lập tức đi vào trong.

Đợi Lăng Tịch rửa mặt xong, Bạch Tiểu Hàn cũng bị Trọng Thần kêu dậy, cũng ngoan ngoãn vào phòng tắm rửa mặt.

Từ phòng tắm ra, Bạch Tiểu Hàn mặc rất chỉnh tề, thậm chí tóc cũng đã chải tốt. Lăng Tịch có chút kinh ngạc, khi nhìn đến Trọng Thần thì đã hiểu rõ. Xem ra là Trọng Thần ở một bên giúp, bằng không lấy tốc độ của Bạch Tiểu Hàn không có khả năng nhanh như vậy.

"Trọng Thần, thật sự là đã làm phiền cậu."

"Không phiền. Chính là thuận tiện mà thôi."

Không biết vì cái gì, hắn thích nhìn nụ cười trên mặt Lăng Tịch, mỗi động tác đều có thể thu hút hắn. Hắn rất hưởng thụ cùng người này ở chung một chỗ, đồng thời, hắn cũng có chút đau lòng. Hắn rất muốn cùng Lăng Tịch chăm sóc Bạch Tiểu Hàn, nhưng hắn biết rõ Lăng Tịch sẽ không đồng ý, cho nên chỉ có thể làm một ít việc trợ giúp bọn họ.

Việc hắn làm mỗi ngày đều là tự nguyện, cũng không muốn nghe Lăng Tịch nói cảm tạ. Chỉ là đối phương luôn khách sáo, làm cho hắn cảm thấy có khoản cách. Bất quá cũng may Lăng Tịch cũng không có cấm hắn tới chơi, thậm chí còn chủ động nhờ hỗ trợ trông Bạch Tiểu Hàn. Nghĩ đến Lăng Tịch cần hắn, đáy lòng của hắn vui sướng.

"Chú Trọng, thơm quá."

Giọng của Bạch Tiểu Hàn gọi tỉnh Trọng Thần. Trọng Thần ho nhẹ một tiếng, nói.

"Thừa dịp bây giờ nóng, các người mau nếm thử tay nghề của tôi."

"Quá ngon!"

Bạch Tiểu Hàn vui vẻ gắp cái hoành thánh để vào trong miệng, húp nước súp có chút hàm hồ nói:

"Ngon... Ăn thật ngon."

Hoành thánh này da mỏng lại dai, thịt rất tươi lại nhiều nước, rất ngon. Lăng Tịch nhìn một chén tràn đầy hoành thánh, cũng không có vội vã ăn, mà là nghiêng đầu hỏi Trọng Thần.

"Cậu ăn chưa? Cùng nhau ăn đi, có rất nhiều."

"Không cần, tôi đã ăn rồi."

Thấy Lăng Tịch chủ động mời hắn cùng ăn, Trọng Thần cười khoát tay. Hắn nấu hoành thánh xong ăn một chén liền vội vàng lại đây, bây giờ còn rất no.

"Vậy à."

Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn ôm bát hoành thánh ăn ngon lành, mà Trọng Thần thì ngồi xuống nhìn bọn họ ăn. Chẳng qua là nhìn nhìn, tầm mắt của hắn liền chuyển dời đến trên người Lăng Tịch. Đối diện Lăng Tịch, đáy lòng của Trọng Thần có chút bối rối khó hiểu, cũng may Lăng Tịch không nói gì thêm, nhìn hắn vài lần liền tiếp tục ăn.

"Trọng Thần, hôm nay buổi tối có rảnh không?"

"Có, cần tôi giúp trông Tiểu Hàn sao?"

"Đúng, thật sự là ngại quá lại phiền toái cậu."

"Không phiền, có thể đến giúp anh là tốt rồi."

Trọng Thần giọng rất ôn hòa, bởi vì cảm giác được Lăng Tịch cần mình. Ánh mắt của hắn trở nên thản nhiên nhu tình, chính là hắn không có phát hiện.

"Thời gian không còn sớm, cậu cũng nên đi mở quán."

"Không có gì đáng ngại, tôi đưa Tiểu Hàn đi đón xe lại đi mở quán. Anh.... muốn đến một lát không?"

"Tôi..."

Lăng Tịch vừa định nói "được" cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa. Lăng Tịch đành phải cười xin lỗi với Trọng Thần, sau đó đứng lên đi mở cửa.

"Phi Phi?"

Nhìn thấy Lạc Phi, Lăng Tịch có chút kinh ngạc.

Không phải có việc bận sao? Như thế nào sáng sớm đã tới đây? !

"Dạ."

Lạc Phi nhìn trong phòng có hai người, có chút tiếc nuối giơ túi lên.

"Từ công ty trở về đi ngang qua quán trước kia chúng ta thường đi ăn, nhìn thấy còn sớm, tôi mua cho mọi người nếm thử. Bất quá xem ra anh ăn rồi, tôi đã tới chậm."

"Không chậm, tôi vừa lúc chưa ăn no."

Kỳ thật đã ăn no căn, nhưng lại sợ phụ thành ý của Lạc Phi, Lăng Tịch tự nhiên tiếp nhận túi.

"Đi vào ngồi."

"Vâng."

"Lăng Tịch, vị này chính là?"

Trọng Thần ngẩng đầu đánh giá Lạc Phi vừa ngồi xuống bên cạnh, mi mắt có chút rung động. Hắn cũng nhìn ra được Lạc Phi ăn mặc cùng cử chỉ không giống người bình thường. Xem tình hình, Lăng Tịch cùng người này rất thân thuộc, bọn họ là quan hệ gì?

"Tôi là bạn anh Tịch."

Lạc Phi trả lời trước, khi nhìn thấy Lăng Tịch có chút khó xử.

"Ồ."

Là bạn sao?

Trọng Thần chậm rãi gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Lăng Tịch.

"Lăng Tịch, anh đã có bạn đến chơi, tôi không quấy rầy các người, lần sau lại tán gẫu. Tiểu Hàn, ăn no chưa? Chú đưa con đi đón xe."

Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng xem tình hình, Lăng Tịch cũng không có biện pháp cùng đi. Miễn làm cho ngượng ngùng, không bằng hắn mở miệng trước.

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn buông chén, gật đầu. Trải qua mấy ngày ở chung, Bạch Tiểu Hàn không ghét Trọng Thần, thậm chí thích hắn. Dù sao, Trọng Thần là người đầu tiên đối xử tốt với hắn trừ mẹ hắn và ba Tịch.

"Tiểu Hàn, nhớ nghe lời chú Trọng."

Lăng Tịch dặn dò Bạch Tiểu Hàn một tiếng, lại hướng Trọng Thần biểu đạt lòng biết ơn.

"Trọng Thần, lại làm phiền cậu."

"Không có việc gì, tôi đây đưa Tiểu Hàn đi đón xe."

Trọng Thần đi rồi, Lạc Phi mới lần thứ hai mở miệng,

"Ba, đó là ai? Hình như rất thân quen với ba."

Lạc Phi không có nghe Lăng Tịch nhắc tới có người bạn nào, mà đột nhiên xuất hiện người rất thân thiết, làm cho hắn thấy có nguy cơ. Người kia nhìn Lăng Tịch với đôi mắt nhu tình làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái. Người kia rất bình thường, hoàn toàn không thể so sánh với hắn, nhưng hắn sợ bọn họ ở chung lâu sẽ có cảm tình, đến lúc đó liền phiền toái.

"Lúc trước cùng làm tại siêu thị rồi quen biết, sau đó thành bạn."

Đơn giản giải thích cùng Lạc Phi về Trọng Thần, sau đó Lăng Tịch trêu ghẹo nói:

"Sao nào? Sợ ba gặp người xấu? Yên tâm đi, người này tốt lắm, giúp ba không ít."

"Vậy là tốt rồi."

Thấy Lăng Tịch trả lời cũng không có gì ái muội, Lạc Phi tạm buông lỏng,

"Ba, ba làm tại siêu thị sao? Có cần con...."

"Không cần, hiện tại đã đổi công tác, so sánh làm tại siêu thị thoải mái hơn, tiền lương cũng nhiều hơn."

Không nghĩ phiền đến Lạc Phi, Lăng Tịch nhanh từ chối, cũng chuyển hướng đề tài.

"Đúng rồi, con nói công ty cho nghỉ, sao đi làm sớm như vậy? Bề bộn nhiều việc sao?"

"Đúng vậy."

Kỳ thật ở công ty bận rộn một đêm, để có chút thời gian đến chơi cùng Lăng Tịch. Sợ Lăng Tịch sẽ lo lắng, Lạc Phi cũng không có nói cả đêm không ngủ.

"Ba, con muốn cùng ba đi ra ngoài một chút."

"Ừ, được."

Không có chần chờ, Lăng Tịch đáp ứng yêu cầu của Lạc Phi.

Lăng Tịch đi theo Lạc Phi ra ngoài. Lần này bọn họ cũng không có đón xe, mà là đi bộ dọc theo ven đường, thông thả dạo bước. Đi chốc lát, Lạc Phi rất tự nhiên khoát tay Lăng Tịch. Cảm giác được Lạc Phi có cử chỉ vô cùng thân thiết, Lăng Tịch hơi chút sửng sốt, nhưng cũng không có từ chối, mặc cho Lạc Phi kéo đi về phía trước.

Bởi vì Lạc Phi đã nhiều năm chưa có trở về, lần này cũng trở về gấp gáp, nên chưa kịp xem sự thay đổi của thành phố này như thế nào. Lạc Phi cảm thấy rất mới mẻ, trong lòng cũng có chút tán thưởng.

"Ba, con có chút mệt, hay đến ngồi nghỉ ngơi một lát đi."

Thấy trên trán Lăng Tịch toát ra mồ hôi, Lạc Phi dừng bước lại đề nghị.

"Ừ, được."

Liên tiếp đi cả giờ đồng hồ, quả thật có chút kiệt sức, Lăng Tịch gật đầu. Hai người đi đến công viên cách đó không xa, tìm một băng ghế ngồi xuống.

"Ba ngồi đợi một lát, con đi mua nước."

Rất nhanh, Lạc Phi liền cầm hai chai nước trở lại, cũng mở nắp đưa cho Lăng Tịch.

"Uống miếng nước đi."

"Cám ơn."

Lăng Tịch vui vẻ nhìn sự săn sóc tỉ mỉ của Lạc Phi, tiếp nhận nước hắn đưa tới, uống ngay một hơi.

"Phi Phi, con mấy năm nay thế nào? Có phải rất vất vả không?"

Mấy năm nay không cùng Lạc Phi liên Lạc, nhưng Lăng Tịch cũng có thể đoán được Lạc Phi sống một mình ở đất nước xa lạ là rất vất vả. Huống hồ vào thời điểm đó mắt Lạc Phi không tốt lắm, khẳng định gặp rất nhiều khó khăn.

"Rất tốt, không có chịu khổ."

Lạc Phi cười thản nhiên, cầm chai nước đưa lên miệng uống một hơi. Đối với câu hỏi của Lăng Tịch, Lạc Phi nói đơn giản liền không có tiếp tục trả lời nữa

Khổ thì khổ, nhưng là chuyện đã qua, không cần phải nói ra làm cho người này lo lắng. Dù sao hiện tại đạt được thành tựu là tốt rồi. Lúc trước có vất vả, cũng là vì muốn mình có năng lực để sau này chăm sóc Lăng Tịch. Không có gì phải oán giận.

"Vậy là tốt rồi."

Biết Lạc Phi không muốn nói thêm, Lăng Tịch cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Khẽ lắc đầu, đóng nắp chai, cúi đầu nhìn bóng nắng loang lổ dưới tàng cây.

"Ba sao vậy ? Có việc gì không ?"

Lạc Phi ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn đường nét hài hoà trên khuôn mặt Lăng Tịch.

"Cũng không có gì."

Sợ Lạc Phi nghĩ đến mình nói chuyện lấy lệ, Lăng Tịch tiếp tục giải thích:

"Tuy rằng kiếm tiền không nhiều lắm, nhưng đủ dùng. Việc làm trước đây cũng không phải mệt quá, cũng nhàn. Có thể cùng người nhà mỗi ngày ngồi ăn bữa cơm, ba đã rất thỏa mãn."

"Ba, về sau con sẽ chăm sóc ba."

Lạc Phi kéo tay Lăng Tịch. Bàn tay hai người đan vào nhau, dùng sức siết chặt.

"Chờ con trở lại."

"Được."

Thuận miệng nói, Lăng Tịch cũng không có quá để ý.

Dù sao Lạc Phi thường lưu diễn ở nước ngoài, cũng không biết bao lâu mới có thể trở về. Ba năm? Hay năm năm? Bất quá Lạc Phi có tâm ý làm cho người ba này rất thỏa mãn. Ít nhất, Lạc Phi là thực sự quý trọng mình.

"Quyết định như vậy đi."

Lạc Phi tâm tình tốt, đem Lăng Tịch kéo khỏi ghế, cười nói:

"Ba, về nhà nấu cơm cho con ăn có được không?"

"Được."

Lăng Tịch không có cự tuyệt, tùy ý Lạc Phi lôi kéo đi bên đường.

Bọn họ đi chợ, mua rất nhiều nguyên liệu, cũng cố ý mua một chai rượu. Có Lạc Phi giúp một tay, tốn không nhiều thời gian, một bàn phong phú thức ăn liền làm xong. Đợi đồ tất cả đều mang lên bàn, Lạc Phi cầm chai rượu rót ra 2 cái ly.

"Ba, con mời ba một ly."

"Được."

Hai người chạm cốc, sau đó uống một hơi cạn sạch.

"Ba, con... có thể đi sớm hơn."

"Sao vậy?"

"Ngày hôm qua bọn họ cho con biết ngày mốt có một chương trình từ thiện mời con tham gia."

Bởi vì từ nhỏ sinh sống tại cô nhi viện, Lạc Phi đối với công tác từ thiện rất quan tâm. Chính là mới gặp lại Lăng Tịch nên hắn không muốn đi.

"Phục vụ từ thiện?"

Lăng Tịch đem vật cầm trong tay đặt ở trên bàn, vui mừng nói:

"Vậy đi đi, có con góp một phần lực cũng tốt. Ba đây chờ con trở về. Bất quá cho dù có bận, cũng phải chú ý thân thể của mình, biết không?"

"Dạ. Ba, con sẽ mau trở về."

Nghe được lời nói thân thiết của Lăng Tịch, Lạc Phi nở nụ cười vui sướng.

"Ba, ăn cơm đi."

"Ừ, được."

Chương 14: Nhân viên phục vụ

Tiễn chân Lạc Phi đi rồi, Lăng Tịch nhìn đồng hồ, đi vào phòng thay quần áo, đem giày ra lau chùi. Chuẩn bị xong hết thảy, Lăng Tịch gọi điện cho Trọng Thần gửi gấm Bạch Tiểu Hàn, mới ra khỏi nhà.

Hiện giờ tan tầm, hơn nữa KTV (quán karaoke) ở tại trung tâm, Lăng Tịch vật lộn trên xe buýt hai giờ đồng hồ mới tới nơi. Khi từ trên xe bước xuống, Lăng Tịch mới phát giác áo quần nhăn nhúm, giày cũng bị in vài cái dấu.

Cũng may có chuẩn bị trước!

Lăng Tịch ngồi xổm ven đường chà lau sạch sẽ giày, sau đó sửa sang lại quần áo, mới yên tâm vào KTV.

Bước vào cánh cổng xa hoa, Lăng Tịch hô hấp liền bắt đầu có chút hỗn loạn. Chuyện lần trước lại hiện lên trong đầu. Nhưng lần này không giống như vậy, trong sảnh vắng vẻ, Lăng Tịch có chút bối rối dừng bước.

"Người mới đây sao?"

Một quản lý xuất hiện trước mặt Lăng Tịch.

"Vâng, đúng vậy."

Quản lý đánh giá một chút, sau đó mở miệng nói:

"Đi theo tôi."

"Vâng."

Đi theo quản lý xuyên qua một cái hành lang dài, Lăng Tịch vào một gian phòng thay quần áo.

"Thay đồng phục đi, nhanh một chút."

"Cái này..."

Nhìn nhìn bộ đồ, trên mặt Lăng Tịch hiện lên khó xử.

Một bộ đồ thiếu vải. Nếu mặc bộ này vào khẳng định sẽ có rất nhiều chỗ lộ ra. Hơn nữa vải cũng rất mỏng, căn bản không che được cái gì.

"Nói thay liền thay đi, không nên nói nhiều như vậy."

Liếc mắt thấy Lăng Tịch chần chờ, người nọ nhỏ giọng thì thầm.

"Đi ra mới được chú ý nhiều."

"Hả?"

Người nọ nói câu cuối tương đối nhỏ, Lăng Tịch không có nghe rõ ràng.

"Đừng vùn vằn mau thay, tôi đi bên ngoài chờ."

Nghe tiếng đóng cửa, Lăng Tịch có chút khó xử cầm đồng phục trong tay nhìn nhìn, không hề cử động. Một lát sau, người nọ không kiên nhẫn gõ cửa hối thúc, cũng tỏ vẻ nếu còn không đổi hắn liền tiến vào thay hộ.

Không có biện pháp, Lăng Tịch đành phải bất đắc dĩ thay bộ đồng phục. Đồng phục này có cổ áo mở rộng lộ nửa ngực ra ngoài. Nếu không chú ý vừa chuyển động thân mình liền có thể làm đầu ngực lộ ra hết. Phía dưới là quần bó sát, nhìn rõ hết những đường nét cong. Vải thật sự là rất mỏng, có thể nhìn thấy cả màu sắc đồ lót. Nhìn đồng phục trên người, Lăng Tịch không khỏi rùng mình một cái.

Lăng Tịch kéo kéo trang phục trên người, ý đồ che đậy, thế nhưng kéo cũng không được.

"Mặc không được sao? Lề mề cái gì, muốn chết à!"

Người bên ngoài hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra, chỉ là muốn đem Lăng Tịch răn dạy một chút. Nhưng nhìn thấy sắc vóc Lăng Tịch con mắt sáng ngời.

"Tốt lắm, phi thường tốt."

Lúc ở đại sảnh hắn đã cảm thấy người này bộ dạng rất tốt, không nghĩ đến thay trang phục càng thêm vài phần gợi tình. Quyến rũ chết người.

"Theo tôi đi."

"Vâng."

Lăng Tịch đi theo người nọ ra khỏi phòng thay quần áo.

"Đúng rồi, cậu tên là gì?"

"Lăng Tịch."

"Lăng Tịch?"

Nghe như là tên thật. Làm công việc này dùng tên giả hoặc là biệt danh, trực tiếp tên mình rất ít gặp. Hơn nữa vẻ mặt không được tự nhiên, xem ra người này là lần đầu tiên làm loại chuyện này. Cũng tốt, món hàng mới lạ lại có khuôn mặt dễ nhìn, không gì tốt hơn.

"Vâng, đúng vậy."

Tên của mình rất kỳ quái sao? Vì cái gì hắn kinh ngạc?

Lăng Tịch khó hiểu nhíu mày.

"Nè, nghe tôi dặn. Nhớ rõ phải nghe lời, khách hàng đều thích ngoan."

"Vâng, đã biết."

"Biết là tốt rồi."

Thấy người mới rất thật thà, quản lý có chút vui vẻ. Hắn thích loại ngoan ngoãn, quá mức ương bướng sẽ phiền toái. Bất quá đến cái chỗ này chỉ là vì tiền, nói chung là vì tiền, đều rất nghe lời, sẽ không gây sự.

"Nè nhớ rõ ít nói làm nhiều."

Hắn dẫn Lăng Tịch đến trước cửa một phòng, lại một lần nữa dặn dò. Bên trong đều là khách quý, đắc tội thì không sống nổi, cẩn thận là tốt nhất.

Ngồi ở trên sô pha là mấy người trẻ tuổi, Lăng Tịch cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Gian phòng rất lớn, trang trí cũng rất xa hoa, trên bàn bày đầy các loại rựơu, thuốc lá. Khi Lăng Tịch đi vào trừ một người chuẩn bị ném phi tiêu, những người khác đều chơi xúc xắc uống rượu. Những người đó bên cạnh đều có một người, mà cách ăn mặc không khác lắm với đồng phục trên người Lăng Tịch.

Cử chỉ của bọn họ rất thân mật. Bên trong gian phòng tràn ngập khói thuốc lá, ánh sáng cũng thật sự mờ ảo. Thấy thế nào cũng không giống như phòng karaoke, mà giống như là....

Lăng Tịch nghĩ mà phát hoảng.

Thấy Lăng Tịch sững sờ, quản lý sợ chọc giận mấy người khách, đẩy Lăng Tịch đi vào, nhỏ giọng nói:

"Còn không mau vào."

"Á."

Dưới sự thúc giục của quản lý, Lăng Tịch chậm rãi đi tới chỗ một người tên Từ Hạo.

"Xin chào.... Hạo thiếu gia, muốn tôi giúp cậu tìm bài hát không?"

"Phụt...."

Nghe được Lăng Tịch hỏi, thiếu niên đang uống rượu bên cạnh Từ Hạo bị chọc cười phun ra hết chất lỏng trong miệng, sau đó cười lớn tiếng.

"Bài hát.... ha ha."

Mình nói sai cái gì sao?

Trong lúc nhất thời, mọi tầm mắt đều đổ dồn trên người của Lăng Tịch, làm cho Lăng Tịch cảm thấy không được tự nhiên.

"Có cái gì buồn cười?"

Từ Hạo liếc mắt một cái. Thấy bọn họ im lặng hắn mới từ trên bàn lấy một điếu thuốc lá đưa đến miệng, hướng về Lăng Tịch vẫy tay.

"Lại đây cho tôi."

"Vâng."

Lăng Tịch hướng Từ Hạo đi vài bước, sau đó lấy bật lửa mồi thuốc cho Từ Hạo.

"Lần đầu tiên làm sao?"

Từ Hạo kéo Lăng Tịch ngồi vào bên cạnh hắn, chậm rãi hút một hơi, sau nghiêng đầu dò xét.

"Vâng."

"Đừng quá khẩn trương, tôi cũng sẽ không ăn thịt đâu."

Từ Hạo nói, Lăng Tịch cảm giác được một bàn tay đưa qua nắm thắt lưng mình.

Lăng Tịch cứng đờ, mi mắt khẽ rung, vẫn là tận lực làm cho giọng nói vững vàng.

"Hạo thiếu gia nói đùa."

"Vui không? Ha ha."

Từ Hạo nhéo nhéo thắt lưng Lăng Tịch, cười cười vừa lòng.

Người này xúc cảm tốt, bộ dạng cũng rất phù hợp tiêu chuẩn của hắn. Quan trọng là người này có vẻ ôn hòa hơn mấy người bên cạnh rất nhiều. Nhưng không biết ở trên giường sẽ như thế nào?

Nghĩ đến sẽ trải qua một đêm khoái lạc, Từ Hạo cười thâm ý.

"Nếu Hạo thiếu gia không muốn ca hát, vậy không bằng uống rượu đi."

Người kia chỉ khoát lên tay bên hông bóp vài cái không có làm gì khác, nhưng Lăng Tịch vẫn là cảm thấy được không quá tự nhiên. Đặc biệt bên cạnh mấy người kia lại làm những hành động ái muội, làm cho Lăng Tịch cảm thấy không thoải mái. Đầu óc đột nhiên xẹt qua ý niệm làm cho Lăng Tịch im lặng nhíu mày lại. Đôi mắt chậm rãi nhìn xuống bộ đồng phục mặc trên người mình.

Đồng phục của nhân viên phục vụ sao lại hở han, khiêu gợi như vậy được. Rất hiển nhiên đây không phải nhân viên phục vụ. Như vậy... mình bị lừa? Không đúng, hợp đồng cũng có viết làm nhân viên phụ vụ. Giấy trắng mực đen, sẽ không sai. Bất quá cẩn thận ngẫm lại, chính là đơn thuần ghi nhân viên phụ vụ, cũng không có nói là loại hình phụ vụ gì. Phải chăng chính là MB ( trai bao)? Như vậy xem ra mình bị hãm hại. Những người đó giở trò với mình. Mà những người đó làm việc cho Tần Tường....

Nghĩ đến Tần Tường, ngực đau Lăng Tịch như là bị kim đâm, đồng thời hiểu được lý do.

"Không phải nên rót rượu cho tôi sao?"

Khi Lăng Tịch đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Có hai cánh môi áp gần sát vành tai, ngữ điệu chậm rãi, thổi hơi ấm vào tai.

"À, có ngay."

Lăng Tịch có chút không được tự nhiên, mở nắp bình rượu rót một ly, thành thật đưa tới trước mặt Từ Hạo.

"Hạo thiếu gia, mời dùng ."

Từ Hạo cười cầm tay Lăng Tịch, sau đó nhíu mày.

"Đút tôi uống."

Lăng Tịch khó xử cắn cắn môi, nhưng vẫn là nghe theo Từ Hạo phân phó, đem ly rượu trong tay tiến đến miệng Từ Hạo

"Rất ngọt."

Từ Hạo nhẹ đẩy tay Lăng Tịch ra, sau đó khẽ liếm rượu còn dính trên môi, thong thả nói:

"Nếu đổi cách khác đút có lẽ càng ngọt."

Nói xong, tầm mắt Từ Hạo chậm rãi chuyển qua môi Lăng Tịch.

Nhận thấy được Từ Hạo dùng ánh mắt cực nóng nhìn môi mình, Lăng Tịch có chút khẩn trương.

Hơi chút chần chờ, trong chốc lát sau, Lăng Tịch cảm giác được tay Từ Hạo khoát lên bên hông bắt đầu trượt xuống. Hít sâu một hơi, sau đó Lăng Tịch dùng tay đè lại tay Từ Hạo, nói:

"Hạo thiếu gia, tôi nghĩ cậu hiểu lầm ."

"Hả? Tôi hiểu lầm cái gì ?"

Đang hăng say mò mẫm, Từ Hạo bị đè lại cũng không có tức giận, mà là nghiêng đầu rất bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt Lăng Tịch.

"Tôi chỉ là một nhân viên phục vụ."

"Tôi biết."

Từ Hạo có chút khó hiểu.

"Đây có cái gì không đúng sao?"

Thấy Từ Hạo không biết rõ, Lăng Tịch trầm tư trong chốc lát, trực tiếp mở miệng nói.

"Tôi không bán thân, tôi chỉ là nhân viên phục vụ mà thôi."

"Hử?"

Đối với Lăng Tịch thẳng thắng, Từ Hạo có điểm nghi hoặc, nhưng rất nhanh, nghi hoặc lại bị ý cười thay thế. Từ Hạo thu tay, chỉ chỉ mấy mấy đồng nghiệp cũng là nhân viên phục vụ như Lăng Tịch, nói.

"Hắn cũng không phải bán thân, chẳng qua cung cấp dịch vụ đặc biệt mà thôi."

Từ Hạo xem xét thần sắc khó chịu trên mặt Lăng Tịch, ánh mắt mang theo ý cười.

Hay là... Hắn thật không phải là bán thân? Là tên quản lý đã lầm? Nơi này tuy rằng chính là một quán KTV (karaoke), nhưng tính chất lại như là một nơi cung cấp các loại phục vụ mại dâm đặc biệt giá cao. Ca hát chẳng qua là 1 phần hoạt động nhỏ mà thôi, nơi này thật sự là cung cấp MB (trai bao).

"Nếu Hạo thiếu gia muốn loại phục vụ kia, tôi đi ra ngoài giúp cậu nói một tiếng."

Sợ mang đến phiền phức không thể khống chế, Lăng Tịch mau chóng cùng Từ Hạo nói một tiếng, sau đó đứng dậy chuẩn bị ra bên ngoài. Vừa mới định bước chân, Lăng Tịch liền bị Từ Hạo đứng lên kéo vào trong lòng.

"Không cần phải kêu, tôi chọn cưng."

Là muốn chạy trốn sao?

Nhìn người trong lòng còn đang giãy dụa, Từ Hạo tăng lực trong tay, cũng cuối xuống phía dưới cắn vào vành tai Lăng Tịch.

Mặc kệ người này bán cũng được, không bán cũng tốt, nếu đã xông vào tầm mắt của hắn, hắn phải chơi đủ, đừng mơ tưởng rời đi.

Bị Từ Hạo cắn như vậy, cả người Lăng Tịch run lên, nhất thời đã quên thân phận của mình, lớn giọng nói:

"Tôi vừa rồi đã nói qua, tôi không tới làm phục vụ loại này."

"Vậy thì sao? Tôi có thể cho thêm tiền gấp hai lần. Nếu ngại ít, gấp mười thì như thế nào?"

Khó gặp được một người hấp dẫn hắn như thế, không dễ dàng buông tay như vậy.

"Hạo."

Nhìn đến hành động bọn họ bên này, một người ngồi ở bên cạnh Từ Hạo, đứng lên. Hắn đưa tay đặt lên vai Từ Hạo đang tức giận.

"Cậu thật sự muốn hàng này?"

Từ Hạo rất kén chọn, cùng bọn họ chạy tới cũng chỉ là ngồi một chút mà thôi. Khó được dịp hắn coi trọng một người như hôm nay, tình hình như vậy rất ít gặp.

"Đúng vậy thì sao?"

Từ Hạo thản nhiên hỏi lại một câu. Không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.

"Ha ha. Hắn thoạt nhìn không dễ dàng thu phục, cần tôi giúp không?"

Thấy Từ Hạo không có nói ra phản đối, người kia đưa tay hướng về phía sau bóp mông Lăng Tịch một cái, tán dương HunhHn786.

"Hạo, ánh mắt cậu không sai."

Hắn nhéo một cái, rất tự giác rút tay trở về.

"Hạo, cậu tiếp tục, tôi còn phải đi ôm tiểu bảo bối của tôi."

"Mặc lệ bao nhiêu tiền cũng không được, tôi không chấp nhận giao dịch như vậy."

Lăng Tịch từ chối, nhưng giãy không ra, đành phải tiếp tục nói cùng Từ Hạo.

Nếu sớm lựa chọn làm loại công việc này, cũng không cần quá vất vả thời gian dài vậy. Nhưng Lăng Tịch là một người đàn ông, cũng không có vì tiền mà chịu nằm dưới thân người khác. Chỉ có thông qua lao động đổi lấy tiền.

"Không chấp nhận sao?"

Mặc cho hắn kiên nhẫn, lại bị cự tuyệt hết lần này đến lần khác. Từ Hạo nổi lên bản tính thiếu gia. Hắn siết chặt tay trên thắt lưng, đẩy Lăng Tịch ngã trên ghế sa lon, sau đó đè lên làm cho Lăng Tịch không thể nhúc nhích.

"Hiện tại, tôi cũng không chấp nhận được cưng nói không."

Nói xong, Từ Hạo nhìn Lăng Tịch bằng nét mặt trào phúng cười cười, tiếp theo lại cúi đầu cắn lên môi Lăng Tịch. Là trừng phạt Lăng Tịch lần nữa cự tuyệt hắn. Chính là cắn cắn dần biến thành động tác nút môi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Mấy người kia giờ phút này đình chỉ nháo loạn, nghiêng đầu nhìn bọn họ, thậm chí hoàn toàn không cười cợt.

Một đám ăn chơi trác táng!

Lăng Tịch xấu hổ và giận dữ tăng vài phần, dùng tay đẩy Từ Hạo ra. Không đợi Lăng Tịch đưa tay đụng vào thân thể, đã bị Từ Hạo trực tiếp chế trụ cổ tay.

"Như thế nào? Muốn phản kháng sao?"

Từ Hạo vẫn thật sự tùy ý, trong mắt lộ thần sắc nhu tình. Hắn xem hành động phản ứng này như đối tác gợi tình, có loại hương vị của dục vọng.

"Buông."

Lăng Tịch lắc lắc tay, lại bị Từ Hạo giữ càng chặt hơn.

"Suỵt, đừng thách thức kiên nhẫn của tôi."

Từ Hạo đem môi tiến đến môi Lăng Tịch, chậm rãi nói:

"Đương nhiên, nếu cưng muốn tôi làm trước mặt bọn họ, thì mời tiếp tục."

Thấy Lăng Tịch sửng sốt, Từ Hạo vừa lòng cười cười.

"Ngoan, nghe lời, tôi vui tất nhiên sẽ không bạc đãi cưng."

Thấy Lăng Tịch chưa có phản ứng, Từ Hạo cũng không có để ý. Mắt nhìn Lăng Tịch khẽ mở môi, Từ Hạo hướng về phía trước chạm cánh môi Lăng Tịch. Khi hắn đang chuẩn bị đem đầu lưỡi đi vào khoang miệng, ở cửa truyền đến vài tiếng đập mạnh. Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Hạo."

Nhìn thấy người xuất hiện tại cửa, Từ Hạo không nỡ nhưng vẫn buông Lăng Tịch ra. Hắn đứng lên đi đến thân thiết đấm nhẹ Lăng Duệ một cái.

"Tôi còn tưởng rằng cậu bỏ cuộc chơi rồi chứ. Không ngờ thật sự đã tới."

"Nếu đã hứa rồi, thì phải làm chứ."

Lăng Duệ lại vỗ vỗ vai Từ Hạo, đem tầm mắt đến Lăng Tịch ngồi ở trên ghế sa lon.

"Hắn là?"

Bóng dáng rất quen, nhưng hiện tại nghiêng mặt, nhìn không rõ ràng.

"Duệ, kia là con mồi của Hạo. Cậu rất đúng giờ nha."

Người bạn kia hướng Từ Hạo nháy mắt vài cái, sau đó chuyển qua bên cạnh kéo mặt Lăng Tịch ra, vui vẻ nói:

"Nhìn xem, không tệ chứ? !"

Là hắn? ! Chết tiệt không biết xấu hổ chạy tới nơi này bán thân?

"Hạo, cho tôi mượn một chút."

Không đợi Từ Hạo mở miệng, Lăng Duệ liền tiến lên kéo người trên ghế sa lon đi ra khỏi phòng.

"Duệ!"

Nhìn bạn tốt khác thường, Từ Hạo gọi Lăng Duệ. Hắn cũng không phải lo lắng Lăng Duệ sẽ coi trọng người này, dù sao Lăng Duệ cùng Phương Tuyết Nhi tình cảm tình rất tốt. Trước đây nhóm bọn họ cũng mời Lăng Duệ đi chơi dạng này rất nhiều lần, nhưng Lăng Duệ chưa bao giờ tới. Vì lần này là Từ Hạo yêu cầu, Lăng Duệ mới đáp ứng đến ngồi một lát. Nhưng sao Lăng Duệ nhìn thấy nhân viên này lại có phản ứng lớn như vậy ?

"Tôi trở về lại sẽ giải thích."

Lăng Duệ nói với Từ Hạo xong, kéo Lăng Tịch khỏi phòng.

"Tiểu Duệ."

Đợi cho cửa phòng đóng lại, Lăng Tịch có chút bất an khẽ gọi Lăng Duệ một tiếng.

Không nghĩ tới, ở chỗ này đụng mặt Lăng Duệ. Mà Lăng Duệ lúc tiến vào vừa vặn nhìn thấy mình cùng Từ Hạo môi chạm nhau. Lăng Duệ không phải là hiểu lầm cái gì chứ? !

"Đừng gọi tôi như vậy, chú không xứng."

Lăng Duệ chán ghét liếc mắt nhìn Lăng Tịch một cái, sau đó kéo đi vào toilet. Khóa cửa, Lăng Duệ bỏ tay ra chất vấn.

"Vì thiếu tiền sao? Chạy đến đây bán thân? Hay là nói tên ẻo lả kia thỏa mãn không được, mới chạy đến chỗ này tìm kiếm an ủi? !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro