9: Đến nhà +10: Thăm cô nhi viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Đến nhà

"Ba bây giờ ở một mình hay là có người cùng ở?"

Lạc Phi cầm lấy tay Lăng Tịch, bình tĩnh dò hỏi.

"À, có người ở cùng."

Rất ít cùng Lạc Phi nhắc tới sinh hoạt sau khi rời khỏi Lăng gia, cho nên Lạc Phi cũng không biết việc Lăng Tịch tái hôn, cũng không biết có nuôi con riêng. Không phải Lăng Tịch muốn giấu diếm Lạc Phi, chỉ là cảm thấy điều này không quan trọng. Mà hiện tại Lạc Phi không hỏi, lát nữa đến nhà cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn, miễn Lạc Phi quá mức kinh ngạc nên Lăng Tịch mới nói ra.

"Như vậy à."

Lạc Phi chậm chạp gật đầu, tay nắm chậm rãi buông ra.

Đó là nam hay nữ?

Ánh mắt Lạc Phi xẹt qua vài tia ảm đạm, nhẫn nhịn vẫn không có đem vấn đề hỏi ra. Dù sao cũng không muốn làm cho Lăng Tịch khả nghi.

"À, con sẽ thích người đó."

Tiểu Hàn là một bé ngoan, sẽ dễ ở chung với Lạc Phi!

"Dạ."

Lạc Phi thoáng có chút nặng nề trả lời, sau đó đem tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Đột nhiên không muốn đi nhà Lăng Tịch, sợ nhìn thấy một màn không muốn nhìn thấy. Bất quá hiện tại cho dù muốn đổi ý, cũng không còn kịp rồi. Bởi vì xe taxi đã bắt đầu giảm tốc độ, cũng đỗ tại cổng một khu nhà.

"Phi Phi, tới rồi."

Lăng Tịch sờ soạng trên người tìm tiền trả tiền xe, sau đó khẽ đẩy Lạc Phi có chút hoảng loạn xuống xe.

"Có thể xuống xe rồi."

"Dạ"

Phục hồi tinh thần lại Lạc Phi mở cửa xuống xe, cũng đi theo Lăng Tịch vào tòa nhà có chút cũ. Phòng ở đây cũng cũ, nhưng may hoàn cảnh xung quanh sạch sẽ, cũng không có cảm giác hỗn độn.

"Ba..."

"Phi..."

Lạc Phi vừa định hỏi, Lăng Tịch liền mở miệng cắt lời của hắn, cũng có chút chần chờ, vẻ mặt có chút khó xử.

"Dạ, làm sao vậy?"

Hay là, hiện tại đổi ý, không muốn cho vào?

"À, con nhìn thấy Tiểu Hàn, đừng gọi ba là ba được không?"

Tiểu Hàn? Gọi rất là thân mật. Là sợ người kia không vui sao? Cho nên mới cố ý dặn dò trước?

Lạc Phi có chút mất mát rũ mắt xuống, nhẹ giọng đáp.

"Dạ được."

Lạc Phi đồng ý, đáy lòng Lăng Tịch nhẹ nhàng thở ra, sau đó dẫn Lạc Phi đi đến cửa. HunhHn786 Cửa mở, không đợi Lạc Phi đi vào, từ trong đã chạy ra một người ôm lấy Lăng Tịch, ngữ khí giận dữ nói:

"Ba đi đâu? Sao hiện tại mới trở về, Tiểu Hàn đợi rất lâu."

Hắn là Tiểu Hàn?

Lạc Phi nhìn thiếu niên gắt gao ôm lấy Lăng Tịch nhíu mày.

"Ba, đây là ai vậy?"

Bạch Tiểu Hàn nhìn Lạc Phi phía sau, theo bản năng tay ôm Lăng Tịch siết chặt vài phần.

"Đây... là bạn của ba."

Lăng Tịch gỡ tay Bạch Tiểu Hàn ra, sau đó nghiêng đầu hướng Lạc Phi mỉm cười xin lỗi.

"Lạc Phi, vào đi."

Lạc Phi? Có Tiểu Hàn, gọi Phi Phi là rất khó xử sao?

Lạc Phi sắc mặt cứng đờ, nhưng vẫn nghe theo phân phó, đi vào.

Lăng Tịch mời Lạc Phi ngồi xuống, sau đó nhìn quanh bốn phía, không có nhìn thấy Trọng Thần liền mở miệng hỏi.

"Tiểu Hàn, chú Trọng đâu?"

"Chú ấy có điện thoại đã đi về, nói con đi ngủ sớm một chút."

Bạch Tiểu Hàn thoáng mếu máo.

"Thế nhưng ba còn chưa có trở về, con ngủ không được."

"Ba không phải đã trở về rồi sao?"

Lăng Tịch nhéo nhéo hai má Tiểu Hàn, sau đó chỉ Lạc Phi, nói.

"Tiểu Hàn, gọi anh Phi đi."

"Á!"

Bạch Tiểu Hàn lên tiếng, sau đó theo ngón tay Lăng Tịch nhìn về phía Lạc Phi. Khi nhìn thấy Lạc Phi nhìn mình mỉm cười, Bạch Tiểu Hàn cũng cười với Lạc Phi một cái, ngọt ngào kêu một tiếng.

"Anh Phi."

"Tiểu Hàn ngoan."

Lạc Phi thân thiện gật đầu, đáy mắt hiện lên thần sắc nghi hoặc. Trước mắt Bạch Tiểu Hàn tuy rằng là bộ dáng thiếu niên, nhưng lời nói và việc làm hiển nhiên không giống bạn cùng lứa tuổi, thoạt nhìn giống là một đứa bé vài tuổi. Lăng Tịch tâm địa luôn tốt lắm, cho nên mới thu nhận Bạch Tiểu Hàn, bọn họ cũng không có phức tạp như hắn nghĩ.

"Tiểu Hàn, con đi tắm trước, xong liền đi ngủ, ngày mai còn phải đến trường."

Nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn không quá tình nguyện, Lăng Tịch không hề thỏa hiệp tiếp tục nói:

"Nhớ rõ mặc quần áo vào."

Bình thường Bạch Tiểu Hàn ngủ trần không có mặc gì, nhưng hôm nay có Lạc Phi, phải làm cho Bạch Tiểu Hàn mặc quần áo, miễn cho Lạc Phi lưu lại ấn tượng không tốt.

Bọn họ đều là đàn ông, nhưng dù sao Bạch Tiểu Hàn đã lớn như vậy. Cũng may Bạch Tiểu Hàn vùn vằng trong chốc lát liền ngoan ngoãn cầm quần áo đi vào phòng tắm.

"Ba."

Cho đến khi nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Lạc Phi mới thử kêu một tiếng. Thấy đối phương cũng không có phản bác, trên mặt hắn mang theo ý cười.

Xem ra là sợ Bạch Tiểu Hàn mất vui, mới không cho gọi cái xưng hô kia. Điều Lăng Tịch băn khoăn hắn có thể lý giải, cũng sẽ không vì điểm nhỏ ấy mà đi so đo, chỉ cần ở bên mình là đủ rồi.

"À. Phi Phi, ba..."

Nhớ lại vừa rồi Lạc Phi sắc mặt thoáng có chút cứng ngắc, Lăng Tịch ngượng ngùng mở miệng giải thích:

"Con cũng đoán được mà, Tiểu Hàn... không giống người bình thường. Nó tương đối bám dính ba, lại không có cảm giác an toàn. Nếu con gọi ba là 'ba', sợ nó sẽ nghĩ nhiều, cho nên mới..."

"Con biết."

Lạc Phi cầm tay Lăng Tịch, nhẹ nhàng lắt vài cái.

"Yên tâm, con sẽ không để ý."

"Ừ, vậy là tốt rồi."

Tay Lạc Phi rất ấm, lo lắng trong lòng cũng nhẹ đi, Lăng Tịch cảm thấy rất thoải mái. Lăng Tịch tiếp tục nói:

"Tiểu Hàn là con riêng của vợ ba. Từ sau khi mẹ nó mất, nó liền đi theo bên cạnh ba. Tuy rằng không giống với những đứa bé khác, nhưng nó rất ngoan ngoãn."

Không biết vì cái gì lại nói điều này cùng Lạc Phi, nhưng hiện tại cảm giác tốt lắm, làm cho Lăng Tịch không tự chủ được liền đem sự tình nói cho Lạc Phi.

"Ba, về sau để con chăm sóc các người."

Lạc Phi cầm chặt tay Lăng Tịch nghiêm túc hứa hẹn. Không cần hỏi, hắn cũng biết mấy năm nay Lăng Tịch thật sự vất vả, huống chi còn mang theo một đứa nhỏ cần được chăm sóc. Bất quá nếu đã trở lại, hắn sẽ không để cho người này chịu khổ nữa. Hắn nhìn ra được Lăng Tịch rất lo lắng cho Tiểu Hàn, cho nên, hắn cũng có thể xem Bạch Tiểu Hàn làm em trai mà chăm sóc, chỉ cần Lăng Tịch vui vẻ.

"Được."

Lăng Tịch thuận miệng lên tiếng, đáy mắt thỏa mãn vui cười. Cũng không có trông cậy vào Lạc Phi báo đáp, cũng không có nghĩ tới muốn dựa vào Lạc Phi, chỉ là Lạc Phi lời nói này làm cho trong lòng Lăng Tịch rất ấm áp, không chút suy nghĩ liền đồng ý.

"Ba, con sẽ chăm sóc tốt các người."

Có lẽ, mấy ngày tới bớt thời giờ đi chọn một ngôi nhà để về sau ở chung.

Cửa phòng tắm mở ra, Bạch Tiểu Hàn mang theo mái tóc ướt từ bên trong đi ra, trên tay cầm quần áo bẩn. Khi nhìn thấy tay ba Tịch cùng anh Phi ở một chỗ, nháy mắt hắn có chút bất mãn đi đến bên cạnh kéo tay áo Lăng Tịch yêu cầu:

"Ba, sấy tóc."

Không đợi Lăng Tịch trả lời, Lạc Phi ở bên cạnh nói.

"Anh Tịch, để tôi giúp cho, anh đem máy sấy đưa cho tôi là được rồi."

"Ừ."

Nghe được Lạc Phi chủ động muốn sấy tóc cho Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch hơi chút chần chờ, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên. Lăng Tịch đẩy tay Lạc Phi ra, đi đến tủ lấy máy sấy,

"Đã làm phiền, tôi đi tắm rửa, rất nhanh thôi."

Lăng Tịch cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm, đem không gian lưu cho hai anh em trao đổi tình cảm.

Xem ra, Lạc Phi rất dụng tâm muốn tạo quan hệ cùng Bạch Tiểu Hàn. Dù sao về sau bọn họ còn có thể chạm mặt, để cơ hội này cho Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn thử ở chung trong chốc lát.

"Tiểu Hàn, lại đây ngồi."

Lạc Phi đem máy sấy cắm điện, sau đó vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh tiếp đón Bạch Tiểu Hàn.

"Anh giúp em làm khô tóc."

"Không cần giúp, tôi tự mình làm."

Nghĩ đến vừa rồi ra tới nhìn thấy Lạc Phi nắm tay ba Tịch, hắn đã cảm thấy không thoải mái, nên cùng Lạc Phi nói chuyện ngữ khí không tốt, có chút chán ghét.

Đối mặt Bạch Tiểu Hàn thình lình xảy ra địch ý, Lạc Phi khẽ nhíu mi, lập tức cho Bạch Tiểu Hàn một nụ cười rất ôn hòa.

"Tiểu Hàn ngoan, anh đáp ứng ba em phải giúp em sấy tóc, nếu anh không có làm, ba em sẽ tức giận."

Xem xét Bạch Tiểu Hàn thần sắc thoáng có chút chần chờ, Lạc Phi cười đem Bạch Tiểu Hàn còn đang giằng co kéo qua, sau đó mở máy sấy nghiêm túc sấy tóc, cũng cùng hắn nói chuyện với nhau vài câu. Bạch Tiểu Hàn hờn giận chậm rãi giảm đi, đối với Lạc Phi hảo cảm cũng tăng vài phần.

Đợi cho Lăng Tịch ra tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng hòa thuận. Bạch Tiểu Hàn rúc vào người Lạc Phi xem TV, mà Lạc Phi thì sủng nịch vuốt đầu của hắn, cũng cười nói cái gì đó.

Xem ra, bọn họ ở chung rất tốt.

"Tiểu Hàn, đi ngủ. Hiện tại không còn sớm, ngày mai còn phải đến trường."

"Thế nhưng..."

Bạch Tiểu Hàn còn muốn nói vài câu, nhưng nhìn thấy biểu tình của ba Tịch, đành phải chậm chạp gật đầu, nói ngủ ngon liền đi vào trong phòng.

Đợi Bạch Tiểu Hàn đi vào, Lạc Phi ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tịch. Vừa định cùng tán gẫu vài câu, khi nhìn bộ dáng hiện tại của Lăng Tịch, những gì muốn nói đều nuốt trở về. Hắn chỉ có thể kinh ngạc nhìn.

Trên người Lăng Tịch còn sót lại ít bọt nước chậm rãi chảy xuống. Áo ngủ ẩm ướt mỏng manh dán sát vào thân thể. Hơn nữa áo không kín cũng không mở, ngực như ẩn như hiện, làm cho người ta rất muốn cắn. Hiện tại Lăng Tịch nhìn rất gợi cảm.

Thất thần một lúc, Lạc Phi đem tầm mắt từ trên thân thể Lăng Tịch dời đi, ôn nhu nói:

"Ba, con giúp ba sấy khô tóc."

"Ừ, được."

Trong mắt Lăng Tịch, đây là hành động hiếu thuận của Lạc Phi cho nên không có cự tuyệt. Ngồi vào bên cạnh, cảm thụ được động tác nhẹ nhàng của Lạc Phi, ánh mắt Lăng Tịch càng ngày càng nhu hòa.

Có Lạc Phi bên cạnh cảm thấy trong lòng ấm áp rất nhiều, cũng có thể không thèm nghĩ nhiều nữa, không đi để ý gì cả. Thật rất thích loại cảm giác này. Chỉ tiếc không được vài ngày, Lạc Phi lại phải rời đi. Không biết lần này đi bao lâu?

Lăng Tịch thở dài.

Giúp Lăng Tịch sấy khô tóc, Lạc Phi lại cùng hàn huyên trong chốc lát, mới đi theo vào trong phòng ngủ.

Giường không quá lớn, nhưng vẫn có thể nằm ba người. Lăng Tịch nhỏ giọng cùng Lạc Phi nói ngủ ngon, liền tắt đèn đầu giường.

Khi phòng trở nên tối, Lăng Tịch cảm giác được bàn tay sờ phía trước bụng mình, lập tức có đôi môi ấm áp chạm vành tai, cơ thể nóng áp sát làm nhiệt độ cơ thể Lăng Tịch cũng tăng lên.

Đó là Lạc Phi!

Sợ đánh thức Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch không dám làm ra hành động lớn, chỉ có thể nhỏ giọng nói.

"Phi Phi. . ."

Ngủ trên giường ba người, vốn cũng chật, hiện tại Lạc Phi lại gần như vậy, còn đem Lăng Tịch ôm chặt, làm cho Lăng Tịch không thể không khẩn trương.

"Ba, cho con ôm một chút."

Lạc Phi mấp máy môi, thổi hơi vào lỗ tai Lăng Tịch, trong giọng nói có chút khát vọng.

Lạc Phi khi nói chuyện, thỉnh thoảng có khí nóng theo môi thổi vào tai Lăng Tịch. Ngứa ngáy công kích, Lăng Tịch rụt cổ, cẩn thận tránh đi môi Lạc Phi, sau đó nhỏ giọng nói.

"Ừ."

Chỉ là ôm một cái mà thôi, không có gì quá lớn.

"Ba thật tốt."

Tay khoát lên bên hông siết chặt vài phần.

"Ngủ ngon."

Nói xong, Lạc Phi lại kéo gần vài phần, gắt gao ôm chặt Lăng Tịch, vừa lòng khép lại mi mắt.

Đây là ôm nhau ngủ phải không?

Trong bóng đêm, khóe môi Lạc Phi cong lên, chậm rãi cười.

Nghe Lạc Phi hô hấp dần vững vàng, cảm thụ được lòng ngực phập phồng, có chút bất an nổi lên trong lòng Lăng Tịch.

Vì đã thật lâu không có cùng người khác thân mật như vậy, có chút không thích ứng. Nhưng cũng may Lạc Phi chỉ là im lặng ôm, cũng không có thêm động tác gì, khiến cho Lăng Tịch yên tâm không ít.

Hiện tại bị Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn kẹp hai bên rất chặt chẽ, Lăng Tịch không dám lộn xộn, chỉ có thể duy trì tư thế nằm im ngủ. Rất vất vả. Mà Bạch Tiểu Hàn còn rất không an phận đem chân chen vào giữa hai chân Lăng Tịch, tay cũng để lên bộ vị. Lăng Tịch không được tự nhiên giật thân mình, đáy lòng bất đắc dĩ thở dài.

Có chút hối hận đã đem Lạc Phi mang về nhà... Bằng không, tình cảnh hiện tại cũng sẽ không xấu hổ như vậy!

Vẫn giằng co đến gần sáng, Lăng Tịch mới ngủ. Chờ khi tỉnh lại, trời đã gần trưa, Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn không thấy bóng dáng.

Mấy giờ rồi?

Lăng Tịch ngồi dậy, vốn muốn đi xem một chút, nhưng đầu có chút đau, đành phải dựa vào đầu giường. Giơ tay lên xoa thái dương ẩn ẩn đau, Lăng Tịch ngồi trong chốc lát, nghe được tiếng bước chân tới gần, lập tức giọng của Lạc Phi cũng truyền vào.

"Ba đã tỉnh rồi."

"Hiện tại mấy giờ ? Tiểu Hàn đâu?"

"Mười giờ, Tiểu Hàn đã đến trường. Ba không thoải mái sao?"

Lạc Phi đi đến bên cạnh Lăng Tịch, nhìn nhìn, sau đó giơ tay lên nhẹ ấn ấn đầu, ân cần hỏi han:

"Ba, thoải mái không?"

"Ừm, dùng lực một chút."

"Được."

Thuận theo yêu cầu, Lạc Phi lực đạo có chút tăng. Lăng Tịch nhắm mắt lại, Lạc Phi ấn rất thoải mái, đau cũng giảm bớt không ít.

"Ba, lúc nãy có người gọi điện thoại, nhưng con vừa bắt máy bên kia liền tắt."

Điện thoại?

Lăng Tịch mở mắt nhìn Lạc Phi, hỏi:

"Có phải là Tần Tường?"

Trong điện thoại di động cũng chỉ có số Tần Tường. Trừ Tần Tường, không ai gọi đến.

"Hình như gọi là Tường gì đó, con đang lo canh trong nồi không lưu ý lắm."

Lạc Phi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên ấn đường đang nhăn lại của Lăng Tịch.

"Làm sao vậy? Cú điện thoại kia rất quan trọng sao?"

"Không quan trọng."

Lăng Tịch đẩy tay Lạc Phi, cười nhạt.

"Không phải nấu canh cho ba sao? Ba muốn nếm thử."

"Vâng, con đi cho lấy."

Đợi Lạc Phi đi đến phòng bếp, mày Lăng Tịch lại nhíu.

Tần Tường tìm? Mỗi lần vừa bắt máy liền cúp điện thoại, hắn đến tột cùng muốn làm gì?

Chương 10: Thăm cô nhi viện

Ngay tại thời điểm Lăng Tịch cân nhắc, có tiếng Lạc Phi ngoài phòng vang lên.

"Ba, đi ra uống canh."

"Đến, đến ngay."

Tạm thời bỏ qua suy nghĩ về Tần Tường.

Khi nhìn thấy trên bàn là bát canh nóng hổi, Lăng Tịch có chút kinh ngạc.

Thật không ngờ Lạc Phi biết nấu canh, hơn nữa nhìn rất ngon lành, cũng rất thơm, làm cho người ta rất muốn uống!

Lạc Phi cầm lấy bát múc 1 muỗng nhỏ, sau đó tiến đến bên miệng thổi vài cái, cảm thấy sẽ không nóng mới đưa đến miệng Lăng Tịch.

"Ba, nếm thử."

"A... được."

Không có thói quen được ân cần như vậy Lăng Tịch hơi chút chần chờ. Nhưng cự tuyệt là không tốt, chỉ có thể hé miệng ngậm cái muỗng đưa tới. Lạc Phi đã tỉ mỉ nấu canh, Lăng Tịch nếm xong, cười khen ngợi Lạc Phi.

"Phi Phi, tay nghề tốt thật, có phải cố ý học để lấy lòng bạn gái?

Lạc Phi đã trưởng thành rồi, nếu có bạn gái cũng không ai có thể phản đối. Người con gái đó nhất định sẽ rất hạnh phúc. Cũng không phải quá mức khen ngợi Lạc Phi, mà là Lạc Phi thật sự rất biết cách săn sóc, suy xét cũng rất chu toàn, sẽ là một người bạn trai tốt.

"Không phải."

Lạc Phi lập tức phủ nhận suy đoán của Lăng Tịch, trên mặt như trước vẫn duy trì bình tĩnh nói.

"Chính là vì người đặc biệt."

"Vậy hả?"

Lăng Tịch chớp chớp mắt nhìn về phía Lạc Phi, đáy mắt có điểm kinh ngạc.

"Lại uống đi."

Lạc Phi không có dây dưa, cho một nụ cười ôn nhu, cầm lấy muỗng tiếp tục hướng Lăng Tịch đưa canh.

"Ừ"

Lăng Tịch thoáng há miệng thở dốc, nhận lấy ép buộc của Lạc Phi. Trải qua đối thoại vừa rồi, cũng cảm thấy canh này như là mỹ vị nhân gian, không chỉ là một chén canh đơn giản như vậy, mà có sự hiếu thảo của Lạc Phi trong đó. Lạc Phi dụng tâm làm cho nên Lăng Tịch rất cảm động, trên mặt hiện lên vui sướng HunhHn786.

Đợi uống xong bát canh, Lăng Tịch ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mở miệng đề nghị:

"Phi Phi, muốn cùng ba đi thăm cô nhi viện không?"

Lăng Tịch nhớ rõ lần trước đi cô nhi viện, chú Trịnh nói Lạc Phi bởi vì vội chuẩn bị buổi diễn mà không có trở về thăm cô nhị viện. Hiện giờ Lạc Phi làm việc xong rồi, lại chỉ có ít thời gian nghỉ ngơi, dù sao đó cũng là nơi Lạc Phi lớn lên.

"Dạ được, vốn tính toán mấy ngày nay đi thăm, có ba cùng đi thật sự rất tốt."

Lạc Phi buông bát trong tay, rất sảng khoái đồng ý. Thỏa thuận như vậy, Lạc Phi đem bát rửa cất kỹ, đi theo Lăng Tịch ra cửa.

Bọn họ đầu tiên là đi siêu thị mua rất nhiều quà, sau đó mới đi tới cô nhi viện.

Đối với nơi từ nhỏ sinh sống, Lạc Phi rất có cảm tình. Tuy rằng thời điểm đó bởi vì mắt có vấn đề, các bạn bè xa lánh, nhưng Trịnh viện trưởng vẫn rất tốt với Lạc Phi, thường xuyên chiếu cố. Đặc biệt sau này có Lăng Tịch xuất hiện, lại mang đến ấm áp trong lòng, làm cho cuộc sống của Lạc Phi sáng ngời lên. Tại nơi kia có rất nhiều hồi ức với Lăng Tịch, hắn vẫn muốn trở về nhìn xem. Hiện giờ có Lăng Tịch cùng trở về, không gì có thể tốt hơn.

"Ba, phòng luyện đàn còn không?"

Hai năm trước, nghe Trịnh viện trưởng nói cô nhi viện tiến hành cải tạo. Không biết phòng kia còn hay không? Có thể cũng đã thay đổi?

Lăng Tịch nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Phi, nói.

"Sao? Muốn đi xem? Chúng ta đi tìm chú Trịnh lấy chìa khóa, nghe nói bên trong đều không có động qua."

"Vậy tốt quá."

Bị đoán trúng tâm tư Lạc Phi gật gật đầu, Lạc Phi cũng bắt đầu hiện ra hưng phấn.

Rất nhanh, xe liền đỗ tại cửa cô nhi viện. Bọn họ xuống xe, Lạc Phi cũng đem tất cả túi cầm trên tay mình, đi song song Lăng Tịch vào cô nhi viện.

"Phi Phi, trên tay con đồ nhiều lắm, ba sẽ giúp cầm một ít."

Những thứ trên tay đều là rất nhẹ như kẹo bánh, vài món đồ chơi, đủ loại hoa quả cùng mấy món điểm tâm.

"Không cần, con tự mình cầm được rồi."

Lạc Phi đánh giá bốn phía, mở miệng hỏi:

"Ba, chúng ta đi chỗ nào tìm ông Trịnh? Nơi này thay đổi thật nhiều, con nhận không ra."

"Ha ha, đi theo ba."

Lăng Tịch dẫn Lạc Phi đi lên lầu, cũng nghiêng đầu giới thiệu với cậu nơi này một chút. Cũng nhanh đi đến phòng viện trưởng.

Bỗng Lăng Tịch ngừng nói, cũng ngừng bước. Theo tầm mắt của Lăng Tịch, Lạc Phi thấy cách đó không xa Trịnh viện trưởng nói chuyện cùng Lăng Duệ, bên cạnh còn có một thiếu nữ xinh đẹp.

Đối với việc Lăng Duệ xuất hiện ở đây, Lạc Phi cũng không có vẻ kinh ngạc. Lăng lão gia cùng Trịnh viện trưởng có vài chục năm giao tình, hàng năm Lăng gia đều có quyên góp cho cô nhi viện này. Trong cô nhi viện rất nhiều thứ đều là Lăng gia cung cấp. Làm đích tôn duy nhất Lăng gia, Lăng Duệ xuất hiện ở chỗ này cũng là chuyện đương nhiên. Lạc Phi thấy vẻ sửng sốt của Lăng Tịch, ôn nhu nói:

"Ba, chúng ta đến chào hỏi đi."

"Ừ... được."

Lăng Tịch chần chờ gật đầu, đi theo Lạc Phi đến. Khi khoảng cách kéo gần, Lăng Tịch lại càng căn thẳng hơn.

Không nghĩ tới lại gặp được Lăng Duệ. Nếu sớm biết rằng Lăng Duệ ở đây, sẽ không rủ Lạc Phi tới cô nhi viện. Dù là rất muốn gặp Lăng Duệ, bất quá Lăng Tịch muốn chính là có thể cùng Lăng Duệ vui vẻ ăn một bữa cơm, tán gẫu trò chuyện, mà không phải nhận châm chọc khiêu khích của Lăng Duệ.

Cũng đã đến đây, cũng không có khả năng lại quay đầu trở về, Lăng Tịch nắm thật chặt túi quà trong tay, trong lòng bàn tay bắt đầu có mồ hôi vì khẩn trương.

"A? Lăng Tịch, Tiểu Phi, các con tới rồi."

Nhìn thấy bọn họ vừa xuất hiện, Trịnh viện trưởng rất nhiệt tình tiếp đón. Còn Lăng Duệ, nét mặt nháy mắt trở nên lạnh.

"Dạ, Phi Phi nói muốn tới, con liền cùng đến đây."

Cùng Trịnh viện trưởng chào hỏi, sau đó đem tầm mắt chuyển dời đến vẻ mặt dửng dưng của Lăng Duệ, Lăng Tịch mở miệng nói:

"Lăng Duệ, con cũng tới à."

Không có phản ứng, Lăng Duệ quay đầu nhìn về phía Phương Tuyết Nhi.

"Tuyết Nhi, em không phải còn muốn đi đón bác gái sao? Thời gian cũng sắp đến rồi, chúng ta không nên ở tại chỗ này quấy rầy ông Trịnh."

"Không có gì đáng ngại. Vừa rồi mẹ có điện thoại, nói còn muốn đi dạo vài vòng, chúng ta muộn hơn một chút hãy đến đón."

Phương Tuyết Nhi giờ phút này tâm tư tất cả đều đặt ở Lạc Phi, cũng không có để ý đến Lăng Duệ trong lời nói có hàm ý khác. Không chút ý tứ nhìn nhìn Lạc Phi, Phương Tuyết Nhi lên tiến vài bước, nhỏ giọng hỏi Lạc Phi.

"Anh chính là Lạc Phi? Em rất thích xem anh diễn tấu, tối hôm qua anh đàn rất tuyệt."

"Tiểu Phi à, Tuyết Nhi rất sùng bái con, mới vừa rồi còn cùng ông nói về con."

Không đợi Lạc Phi trả lời, Trịnh viện trưởng liền ở một bên sang sảng cười, nói.

"Nếu mọi người đã gặp nhau, không bằng cùng nhau ăn một bữa cơm đi, thuận tiện trao đổi."

Khó được dịp Lăng Tịch cùng Lăng Duệ gặp nhau, có lẽ một bữa cơm không đủ giải quyết được vấn đề gì, nhưng ít nhất cũng có thể đơn giản trao đổi vài câu. Bởi vậy, Trịnh viện trưởng rất ân cần muốn mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.

"Được ạ."

Phương Tuyết Nhi gật gật đầu. Khó có được dịp gần thần tượng, còn cùng ăn cơm, cô tất nhiên muốn nắm cơ hội tốt này.

"Lăng Tịch, Tiểu Duệ, các con không ý kiến gì chứ?"

"Dạ không ý kiến."

Lăng Duệ không tình nguyện lên tiếng. Hắn không muốn gặp người đàn ông này, còn ngồi cùng một cái bàn ăn cơm, ngẫm lại liền phiền chết. Nhưng mà Phương Tuyết Nhi muốn, hắn cũng không đi phản bác ý của cô.

"Con cũng không ý kiến."

Lăng Tịch đáp, rất hiểu được tâm ý của Trịnh viện trưởng. Chính là xem thái độ Lăng Duệ kia nói vậy phần tâm tư này là uổng phí. Bất quá có thể cùng con trai của mình ăn một bữa cơm đã rất thỏa mãn.

"Ông Trịnh, hay các người tiếp tục nói chuyện, con cùng ba Lăng đi dạo, đợi một lúc nữa tới tìm mọi người."

Lạc Phi cầm quà để một bên, lễ phép nói:

"Những thứ này là con mang cho các em, chỉ là ít quà, phiền ông Trịnh giúp con phân phát."

"Ừ, được."

Trịnh viện trưởng lấy chùm chìa khóa đưa cho Lạc Phi.

"Đây, cầm chìa khóa này."

Ông đã sớm đoán được hắn trở về sẽ đến phòng nhạc xem, nên mấy ngày nay vẫn mang chìa khóa ở trên người.

"Dạ, con cám ơn."

Lạc Phi đem túi to trong tay Lăng Tịch để một bên.

"Ba Lăng, chúng ta đi thôi."

Nghe cách Lạc Phi xưng hô, Lăng Tịch có chút bất an, bởi vì cảm giác được Lăng Duệ quét tầm mắt lạnh như băng lại đây, cặp môi mỏng cũng mím chặt.

Lạc Phi đưa tay đặt lên cánh tay Lăng Tịch, lại gọi một lần nữa.

"Ba Lăng, chúng ta đi thôi."

"Ừm, được."

Lăng Tịch liếc mắt nhìn thần sắc Lăng Duệ, sau đó cùng Lạc Phi rời đi. Nơi này làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên.

"Ba, làm sao vậy?"

Đợi đi ra khỏi, Lạc Phi buông tay Lăng Tịch ôn nhu hỏi, trong anh mắt mang theo lo âu. Hắn không biết Lăng Tịch cùng Lăng gia xảy ra chuyện gì, nhưng theo lý Lăng Duệ là con, không nên đối với ba mình lạnh lùng như vậy. Mà theo thái độ Lăng Duệ căn bản không có xem Lăng Tịch là ba, thậm chí ánh mắt cũng đầy oán hận.

"Không có việc gì."

Lăng Tịch miễn cưỡng cười cười.

"Đi thôi, chúng ta đến phòng nhạc."

"Dạ."

Thấy Lăng Tịch không muốn nhiều lời, Lạc Phi cũng không có miễn cưỡng, đi theo phía sau HunhHn786.

Cửa phòng vừa mở ra, liền có thể thấy bụi bám một tầng mỏng. Có thể nhìn ra được, nơi này đã nhiều ngày không quét dọn. Cũng không phải quá bẩn mà là đã lâu không sử dụng cho nên mới như vậy.

"Ba, phiền ba đi lấy giúp con ít nước, con nghĩ phải dọn dẹp nơi này một chút."

"Ừ, được."

Rất nhanh, Lăng Tịch mang đến một thùng nước.

Cũng không lâu lắm, phòng nhạc đã được hai người khôi phục nguyên dạng. Trong lúc nhất thời, ngực dâng lên rất nhiều cảm xúc, làm cho Lạc Phi cảm thấy mắt có chút cay cay.

"Phi Phi, ngồi xuống đàn một khúc đi."

Lăng Tịch đẩy một ghế dài đến chỗ đàn dương cầm, ngồi vào một bên cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

"Vâng!"

Lạc Phi ngồi vào chỗ, giơ tay lên lướt qua những phím đàn. Cái đàn dương cầm này là hơn mười năm trước người khác quyên tặng. Dù là cái đàn cũ âm sắc không phải tốt lắm, nhưng không có ảnh hưởng đến cảm xúc của Lạc Phi. Suy nghĩ của hắn giờ phút này là đánh lên khúc nhạc dành cho người trong lòng mình.

Khi kết thúc phím cuối cùng, Lạc Phi nghiêng đầu nhìn mặt người bên cạnh. Hắn chớp đôi mi dài chậm rãi kề sát lại.

Đối mặt Lạc Phi đột nhiên kề cận, Lăng Tịch có chút khẩn trương, nuốt ngụm nước bọt, tim đập liên hồi. Thế nhưng khi nghĩ Lạc Phi sẽ cứ như vậy hôn lên trán, Lạc Phi đã ngừng lại. Lăng Tịch không hiểu, cảm xúc kia là gì khiến cho tim đập nhanh hơn, có chút bối rối.

"Phi.... Phi Phi."

Lăng Tịch giật giật môi, vừa định cùng với Lạc Phi nói cái gì, lại bị Lạc Phi trực tiếp khóa miệng. Cảm thụ được sự tiếp xúc ấm áp của hai cánh môi, trong đầu Lăng Tịch muốn nổ tung, chỉ khó có thể trừng mắt nhìn Lạc Phi thong thả khép mi mắt.

Chỉ là đơn giản đụng chạm môi mà thôi, lại làm cho toàn thân có cảm giác tê dại lan tràn.

Lạc Phi hôn mình sao?

Lạc Phi không phải Bạch Tiểu Hàn. Bọn họ cho tới bây giờ không có thân thiết quá như vậy, không có cách nào nói Lạc Phi chính là đang hôn môi.

Lăng Tịch bất động một hồi lâu, Lạc Phi mới mở mắt, rút lui, cũng không có giải thích, chỉ là quay đầu tiếp tục ấn phím đàn. Tiếng nhạc rất êm tai, không khó phát hiện bên trong mang theo vui vẻ.

Lạc Phi cũng không giải thích. Lăng Tịch nhìn Lạc Phi bên cạnh thong dong như vậy, quyết định quên đi việc ngoài ý muốn vừa rồi.

Thôi, có thể chỉ là ngoài ý muốn, cũng không có ý khác!

Lăng Tịch tự nhủ mình quá mức mẫn cảm.

Xem xét thần sắc người bên cạnh, không có gì dị thường, Lạc Phi thở ra. Hắn vừa rồi nhất thời xúc động cứ như vậy hôn lên, may mắn Lăng Tịch không có hỏi tại sao lại có hành động như vậy, bằng không thật không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Thời điểm hai người còn chìm đắm trong thế giới riêng, cũng không có nhận thấy được ở phía sau có một người. Người kia vẻ mặt tối tăm, tay nắm chặt thành quyền.

"Cộc cộc!"

Nghe được tiếng gõ cửa, Lăng Tịch quay đầu lại, đã nhìn thấy Lăng Duệ đứng ở cửa, trên mặt xẹt qua vài tia khó hiểu lẫn bối rối.

Lăng Duệ sao chạy đến đây? Là cố ý tìm mình? Đã đến bao lâu? Nhìn thấy cái gì hay không? Đôi mắt kia rõ ràng tức giận.

Lăng Tịch có chút khẩn trương nắm chặt băng ghế.

"Có việc gì thế?"

Lạc Phi nhìn thấy Lăng Tịch lo lắng, lịch sự hỏi Lăng Duệ vẻ mặt lạnh lùng.

"Ăn cơm. Ông Trịnh nói tôi lại đây gọi các người."

Nói xong, Lăng Duệ ném cho Lăng Tịch một cái nhìn lạnh lẽo, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

Nếu không phải nể mặt Trịnh viện trưởng, hắn cũng không muốn nhìn thấy Lăng Tịch.

Thật sự là không biết xấu hổ, ngay cả đứa nhỏ mình đỡ đầu cũng có thể quyến rũ. Thực đáng ghét muốn chết!

Nhớ đến hình ảnh Lăng Tịch cùng Lạc Phi hôn môi, sắc mặt Lăng Duệ trở rất khó coi, căm giận phun nước bọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro