27: Lời xin lỗi + 28: Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Lời xin lỗi

"Tần Tường, đừng nói giỡn."

"Không có nói giỡn, tôi rất thật lòng."

Nói xong, Tần Tường đem Lăng Tịch kéo lại, cũng nhìn chằm chằm vào cặp mắt đang rung rẫy kia.

"Ông cảm thấy tôi cái dạng này như là nói giỡn sao?"

"Cậu là con tôi."

"Thế thì sao? Tôi không xem ông là ba của tôi. Nếu tôi không nói ra quan hệ thực sự của chúng ta, như vậy tôi đối với ông bất quá chỉ là người xa lạ mà thôi. Cho nên, cái gọi là huyết thống không cần để ý, đều không quan trọng. Coi tôi là tình nhân không phải rất tốt sao?"

Hắn nghĩ hắn thích ở cùng người đàn ông này. Dù sao hắn hiện tại bên cạnh không có ai. Nếu người đàn ông này chấp nhận, hắn rất thích. Hắn cũng không lo lắng Lăng Tịch có đồng ý hay không, ở chung nhiều ngày như vậy, hắn cũng ít nhiều hiểu người này. Không phải cảm thấy thiếu nợ hắn, muốn bồi thường hắn sao? Vậy dùng thân thể của chính mình đến bồi thường đi. Nghĩ đến về sau có thể cùng người này tận tình vận động làm trên giường, tâm tình của Tần Tường liền tốt lên.

Dù biết Tần Tường cũng không có xem mình là cha, nhưng một lần nữa nghe được hắn nói như vậy, Lăng Tịch vẫn cảm thấy có chút thương tâm. Trầm mặc một hồi, Lăng Tịch đưa ra đáp án.

"Tần Tường, tôi không biết cậu vì cái gì lại có ý nghĩ như vậy. Nhưng như vậy là không đúng, không có khả năng."

"Chẳng lẽ không muốn có người ở cùng sao? Sẽ không cô đơn. HunhHn786 Có người ôm, cùng tán gẫu trò chuyện, hoặc là tản bộ."

Nghe được cự tuyệt, Tần Tường cũng không có nỗi giận, ngược lại hảo tâm khuyên bảo.

"Ông mấy nay năm không có tìm người khác. Ban đêm không khó chịu sao? Bình thường là giải quyết như thế nào? Tự mình lấy tay làm sao?"

Nhìn Lăng Tịch trên mặt hiện lên xấu hổ, Tần Tường đem mặt mình tiến lên dán sát vào mặt Lăng Tịch, để mũi hai người chạm nhau, chậm rãi cọ cọ.

"Đồng ý đi, tôi sẽ thương, sẽ cưng chiều."

Đương nhiên, ở trên giường cũng sẽ tận tình yêu thương, thỏa mãn ông.

Cô đơn sao? Có lẽ. Bất quá cũng may bên cạnh đã có Bạch Tiểu Hàn. Ban đêm gặp ác mộng bừng tỉnh có thể nhìn thấy Tiểu Hàn, sợ hãi cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Lăng Tịch muốn có một người yêu thương mình, thời điểm khổ sở có thể nghe mình tâm sự, khi cảm thấy mệt mỏi có một bờ vai rộng lớn để dựa vào. Rất muốn có một người như vậy, nhưng tuyệt đối không thể là Tần Tường.

Cũng từng nghĩ đến Lăng Gia An, nhưng hắn đã làm cho Lăng Tịch thất vọng. Có một số việc, đau qua một lần liền không tình nguyện đau lần thứ hai, sẽ chịu không được.

Lăng Tịch tự cười mình, sau đó nói với Tần Tường.

"Cậu sở dĩ nói như vậy là muốn cùng tôi lên giường?"

"Có thể nói như thế, coi như là theo nhu cầu."

"Cám ơn cậu suy nghĩ cho tôi. Bất quá... tôi không có cần. Được rồi, không có gì nữa tôi đi về trước. Tạm biệt."

Không cần? Tôi sẽ làm cho ông cần.

Tần Tường nhìn theo bóng lưng Lăng Tịch, thẳng đến không thấy mới rời khỏi.

Lăng Tịch biết rõ, cự tuyệt Tần Tường sẽ không có kết quả tốt. Nếu lần sau Tần Tường nhắc tới chuyện này, nên làm cái gì? Lăng Tịch nhìn hộp quà cầm trong tay, vẻ mặt có chút khó xử.

Lăng Tịch phát hiện muốn trả hết số tiền nợ Tần Tường phải mất mấy tháng tiền lương. Xem ra, phải tính toán mấy tháng tới sống như thế nào. Có lẽ ban ngày phải đi tìm việc làm thêm. Mấy ngày nữa qua lễ mừng thọ Lăng lão gia, sẽ lại đi tìm việc làm.

Mấy ngày tiếp theo, Tần Tường như trước không có tới tìm, Lăng Tịch không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn có chút lo lắng Tần Tường sẽ lại nhắc tới chuyện kia. Lăng Tịch cảm thấy Tần Tường không có dễ dàng từ bỏ ý đồ. Có lẽ chờ mấy ngày nữa, Tần Tường mất đi hứng thú, sẽ không nhắc tới chuyện đó nữa cũng không chừng.

Rất nhanh đã tới ngày sinh nhật Lăng lão gia. Trọng Thần đến đón Bạch Tiểu Hàn đi chơi.

Lăng Tịch thật sự không nghĩ lại bước vào Lăng gia, nhưng lần này là Lăng lão gia đích thân mời, không thể từ chối.

Buổi tiệc nhất định sẽ rất đông người. Nghĩ đến cảnh tượng long trọng, Lăng Tịch không khỏi có chút khẩn trương, có chút lo lắng chính mình sẽ làm sai cái gì, làm cho Lăng lão gia khó xử. Tốt nhất vẫn là tìm một góc phòng ngồi, đợi tiệc chấm dứt liền trở về.

Đợi Trọng Thần và Bạch Tiểu Hàn rời khỏi, Lăng Tịch lấy ra bộ đồ vest cùng giày da. Thay đồ xong, nhìn mình trong gương cũng không tệ lắm, Lăng Tịch cầm cái hộp đào mừng thọ ra cửa.

Đón xe taxi đến Lăng gia, bất quá Lăng Tịch cũng không có trực tiếp đến trước cổng, mà nói xe dừng cách xa một chút, đi bộ đến.

Có thể tới tham gia buổi tiệc ở Lăng gia, đều là nhân vật giàu có, quyền thế. Lăng Tịch thầm nghĩ im lặng gặp Lăng lão gia một chút, không xuất hiện trước mặt mọi người.

Nhìn khung cảnh quen thuộc mi mắt Lăng gia không khỏi run rẩy vài cái, bước đi không khỏi chậm lại. Nghĩ đến sẽ gặp lại vợ cũ, Lăng Tịch thở dài.

Không cần phải nói, cô ta sẽ trăm phương nghìn kế gây phiền toái cho mình.

Ngay lúc Lăng Tịch thở dài, một chiếc xe đỗ lại bên cạnh, cửa xe đẩy ra.

"Nè! Lên xe."

Lăng Duệ nhìn Lăng Tịch, mắt hiện lên thản nhiên tán thưởng. Hôm nay Lăng Tịch nhìn cũng không tệ lắm.

"Không cần phiền, tôi có thể tự đi."

"Chú Lăng lên đây đi, dù sao cũng là tiện đường."

Thấy Phương Tuyết Nhi đã mở miệng, Lăng Tịch cũng không thể lại từ chối, đành phải mở cửa phía sau xe. Nhìn thấy một quý cô xinh đẹp dịu dàng dời chỗ cho mình, Lăng Tịch cảm kích cười cười.

"Đúng rồi, chú không biết cô ấy phải không? Đây là mợ tôi, vợ cậu Gia An ."

Như là nhớ ra cái gì đó, Lăng Duệ vỗ vỗ đầu, quay lại giới thiệu người ngồi bên cạnh Lăng Tịch.

Vợ Gia An!

Như là bị chọt trúng huyệt đạo, Lăng Tịch thân mình có chút cứng còng, nhưng rồi lại không thể khống chế nhìn người bên cạnh. Người bên cạnh cũng nhìn Lăng Tịch.

Kia là một người phụ nữ rất dịu dàng nữ tính, thân thiện. Cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng làm cho người  nhìn cảm thấy rất thoải mái, rất có khí chất.

"Xin chào, tôi gọi là Phương Văn."

Phương Văn hào phóng đưa tay tới trước mặt, lên tiếng chào hỏi Lăng Tịch. Người này còn lớn tuổi hơn Lăng Gia An, nhưng tướng mạo căn bản là nhìn không ra tuổi thật. Thoạt nhìn rất trẻ, khuôn mặt rất đẹp.

"Xin chào."

Lăng Tịch tận lực ổn định giọng chính mình, đáp lễ liền nhanh chóng rụt tay trở về. Nhìn động tác Lăng Tịch có chút mất tự nhiên, Lăng Duệ cười cười. Đạt tới mục đích hắn cũng không có tiếp tục trêu cợt, mà chăm chú lái xe, ngẫu nhiên cùng Phương Tuyết Nhi nói với nhau vài câu.

Lăng Tịch vì che dấu sợ hãi, quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Cũng may không lâu lắm, xe liền vào Lăng gia.

"Mợ, ông hiện tại là ở hoa viên bên kia, phiền mợ dẫn chú ấy qua gặp ông. Con cùng Tuyết Nhi còn có chút chuyện muốn nói ."

Mặc dù là cùng Phương Văn nói chuyện, nhưng tầm mắt Lăng Duệ lại dừng ở trên người Lăng Tịch. Hắn rất muốn nhìn Lăng Tịch ứng phó như thế nào khi tình huống xấu hổ. Đặc biệt không biết mợ cảm thấy gì. Bất quá cô ta cũng rất lợi hại, rất trầm ổn, thể hiện thiện lương, lại hào phóng. Không biết cậu nhìn thấy người này, sẽ có phản ứng gì? Xem ra, hôm nay buổi tiệc không có nhàm chán, nói không chừng còn rất thú vị.

"Vậy... tôi dẫn anh đi gặp ba. Ba hẳn là rất vui khi gặp anh."

"Vâng, đã làm phiền."

"Đúng rồi, anh cùng Gia An có phải rất thân hay không? Tôi thường xuyên nghe anh ấy nhắc tới anh."

"Hả? Thật không?"

Lăng Gia An thường xuyên nhắc tới mình?

Lăng Tịch nhíu mày. Khi nhìn thấy ánh mắt Phương Văn tìm tòi nghiên cứu, Lăng Tịch qua loa nói.

"Trước kia cũng không tệ lắm, nhưng thật lâu không có liên hệ."

"Như vậy à. Tôi còn tưởng rằng các người thường xuyên liên lạc."

"Không có."

Không nghĩ lại thảo luận về quan hệ với Lăng Gia An, Lăng Tịch chuyển dời đề tài.

"Chúng ta vẫn là đi gặp Lăng lão gia, để Lăng lão gia chờ lâu không tốt."

"Vâng, được."

Phương Văn đáp ứng, xoay người dẫn theo Lăng Tịch đi. Ánh mắt Phương Văn lóe ra hận ý.

Cũng không tệ lắm? Hồ ly tinh!

Phương Văn ở trong lòng mắng một tiếng. Đưa Lăng Tịch ra vườn hoa, Phương Văn chỉ chỉ cách đó không xa.

"Ba ở bên kia, anh qua đó đi. Tôi còn phải trở về phòng đổi bộ quần áo."

"Vâng, đã làm phiền."

Lăng Tịch không khỏi dừng bước, ánh mắt rung động nhìn bóng dáng cách đó không xa. Có lẽ là ánh mắt của Lăng Tịch quá mức chăm chú, Lăng lão gia giống như cảm ứng được chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang. Khi tầm mắt chuyển dời đến trên người Lăng Tịch, ông thong thả chớp mắt vài cái, sau đó vẫy tay,

"Lăng Tịch, lại đây ngồi."

Lời này nói rất tự nhiên, liền giống như lúc trước. Nhưng hiện tại nghe nhu hòa hơn rất nhiều.

"Dạ."

Lăng Tịch tiến lên vài bước, rồi ngồi bên cạnh Lăng lão gia.

"Lăng lão gia, sinh nhật vui vẻ."

Nói xong, Lăng Tịch đem vật cầm trong tay đặt trước mặt Lăng lão gia.

"Tốt, tốt. Con có thể tới là tốt rồi."

Lăng lão gia cũng không nhìn món quà, mà là nhìn chằm chằm mặt Lăng Tịch. Tuy rằng khuôn mặt không có thay đổi quá nhiều, nhưng thành thục. Mà ngay cả nụ cười cũng giống như là ứng phó, không quá xa cách, cũng không quá gần gũi. Tuy rằng đây là một chuyện tốt, nhưng Lăng lão gia có chút hoài niệm Lăng Tịch trước kia, không hề làm ra vẻ, cười ấm áp.

"Ngài sinh nhật, con mạo muội đến."

Lăng Tịch có chút không quen ánh mắt Lăng lão gia, cảm thấy không thể che giấu cảm xúc.

"Mấy năm nay, con sống tốt chứ?"

Đã biết đáp án, nhưng ông vẫn hỏi ra.

"Cũng không tệ lắm."

Quả nhiên, như ông đoán trước. Đứa nhỏ này cho dù là xin ăn, chỉ sợ cũng sẽ nói như vậy. Lăng lão gia bưng lên ấm trà rót một chén trà cho Lăng Tịch, sau đó chậm rãi nói:

"Kỳ thật, ta vẫn muốn tìm con cùng tâm sự, muốn tự mình nói một lời xin lỗi với con."

Lời nói làm cho tay Lăng Tịch đang cầm lấy chén trà run lên, thiếu chút nữa đem nước trà đổ ra.

"Ngài nói đùa."

"Không có, ta nói thật."

Có lẽ là chưa từng có nói qua những lời như vậy, Lăng lão gia có chút câu nệ chà chà bàn tay. Đợi cảm xúc ổn định, ông tiếp tục nói:

"Có lẽ là người đã già, gần đây ta nghĩ rất nhiều rất nhiều. Con là một đứa bé tốt, mà ta trước đây lại làm như vậy với con, rất không công bằng. Lăng Tịch, thật xin lỗi."

Nghe câu giải thích thành khẩn, Lăng Tịch mím môi, sau đó nói:

"Lăng lão gia, sự việc không liên quan ngài. Không cần xin lỗi con."

"Không! Đây là điều ta phải nói. Tuy rằng không bù lại được cái gì, nhưng ít nhất, trong lòng ta sẽ dễ chịu một chút. Nếu lúc trước ta không có bức con cưới Khả Hinh, có lẽ con có thể cưới một cô gái tốt, sinh con cái."

"Ngài không có bức con, là con tự nguyện."

"Con đó... Luôn lương thiện như vậy. Kỳ thật, ta cũng không phải cứng nhắc. Nhưng ta chỉ có một đứa con trai là Gia An, mà con lại là rể Lăng gia, nên ta không thể cho các con bên nhau. Con có thể hiểu được không?"

"Con hiểu."

Sự việc đã lâu như vậy, nhắc lại có ý nghĩa gì đâu?

Bất quá biết Lăng lão gia cũng không phải chán ghét mình, trong lòng Lăng Tịch cảm thấy dễ chịu hơn.

"Lăng Tịch, con hôm nay có thể đến đây, ta thật vui."

Ông vẫn lo lắng, Lăng Tịch sẽ vì chuyện lúc trước mà để ý, dù sao là Lăng gia bọn họ đã làm quá mức. Không chỉ có đuổi ra khỏi nhà, lại chặt đứt sinh hoạt.

Lăng Tịch những năm gần đây sống thế nào Lăng lão gia cũng biết một chút, nhưng ông lại lựa chọn làm như không biết, mặc cho Lăng Tịch vất vả. Bởi vì ông không muốn phá vỡ Lăng gia chỉ có thể đi hy sinh Lăng Tịch.

"Có thể gặp lại ngài, con cũng thật vui."

"Tốt quá."

Nhìn Lăng Tịch trên mặt cười thoải mái, Lăng lão gia vui mừng gật đầu, sau đó thay đổi đề tài.

"Lăng Tịch, con có nghĩ tới trở về giúp ta không?"

"Thật cảm tạ ý tốt của ngài. Bất quá con rất vừa lòng cuộc sống hiện tại, không muốn thay đổi."

Một khi bước vào Lăng gia, lại bị cuốn vào sóng gió, Lăng Tịch không có ý tưởng này. Dù sao, hiện tại quá tốt rồi, không nhiều tiền cũng không sao cả.

Thấy Lăng Tịch thái độ kiên định, Lăng lão gia cũng không miễn cưỡng, chỉ có chút tiếc nuối nói.

"Như vậy sao? Vậy cũng tốt. Con có rảnh, đừng ngại đến thăm ta. Lăng gia sẽ vẫn đón chào con."

"Thật cảm ơn ngài."

Có chút kinh ngạc vì Lăng lão gia lại làm như vậy, nhưng Lăng Tịch vẫn là lễ phép đáp lại :

"Có rảnh con sẽ lại đây thăm ngài."

Đem lời cất giấu ở trong lòng rất nhiều năm nói ra, Lăng lão gia cảm thấy rất vui sướng. Vừa lòng nhìn Lăng Tịch vài lần, lúc sau Lăng lão gia cầm lấy ấm trà rót thêm cho mình, sau đó bưng chén trà hướng Lăng Tịch nói:

"Nào, uống trà."

"Dạ."

Có lẽ những khúc mắc trong lòng được gỡ bỏ, Lăng lão gia nói nhẹ nhàng không ít, cũng không quên hỏi cuộc sống hiện tại của Lăng Tịch, cũng đưa ra chủ ý nếu có khó khăn gì Lăng Tịch cứ việc nói. Lăng Tịch chỉ là lễ phép nói cảm ơn, cũng tỏ vẻ không cần trợ giúp. Lăng lão gia cũng không trách. Lăng Tịch không nghĩ lại nhận ân huệ Lăng gia.

Lăng Tịch đang trò chuyện cùng Lăng lão gia, một bóng dáng quen thuộc đi tới chỗ bọn họ.

"Ba."

Lăng Gia An đi đến bên cạnh Lăng lão gia kêu một tiếng, sau đó nhìn về phía Lăng Tịch.

"Tiểu Tịch, đã đến rồi."

"Vâng."

Lăng Gia An nhìn Lăng Tịch vẻ mặt không giấu giếm cảm xúc, làm cho Lăng lão gia bất an, mở miệng hỏi:

"Gia An, con sao tới đây? Không phải đang bận rộn ở đại sảnh sao?"

"À, không bận lắm, đã có vài vị khách đến, Văn Văn bảo con lại đây mời ba qua."

"Được, có Phương Văn bên cạnh giúp con, ba yên tâm hơn."

Lăng lão gia nhìn Lăng Gia An một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Tịch.

"Lăng Tịch, theo ta cùng vào đi. Phương Văn con đã gặp qua. Đứa con dâu này là người khó kiếm? Ta dẫn con đi xem cháu gái bảo bối của ta"

"Ba."

Nghe Lăng lão gia nói như thế, Lăng Gia An ở một bên có chút cấp bách mở miệng. Nhưng hắn mới phun ra một chữ, liền bị ba hắn dùng ánh mắt đem lời nói phía sau bức trở về.

"Dạ, được. Lăng thiếu phu nhân bộ dạng rất đẹp, Lăng tiểu thư cũng sẽ xinh đẹp."

So với việc Lăng Gia An nóng vội, Lăng Tịch lại có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí có chút chờ mong.

"Đúng vậy đó, là một tiểu thiên sứ xinh đẹp."

Lăng lão gia quay đầu nhìn về phía Lăng Gia An còn đang sửng sờ ở tại chỗ, dùng giọng nghiêm khắc nói:

"Gia An, còn không mau đi?"

"Dạ."

Vô số nghi vấn nổi lên trong lòng Lăng Gia An, thế nhưng lại tìm không được đáp án. Hắn chỉ có thể suy đoán, lòng lại càng bối rối.

Rất nhanh, bọn họ đi vào đại sảnh. Nơi này bố trí thành một hội trường thật sự xa hoa. Đợi Lăng lão gia xuất hiện, khách mời cũng đi tới chúc mừng. Quà khách mời mang đến thì tạm thời chất đống trên bàn. Tuy rằng nhìn không tới bên trong là cái gì, nhưng có thể đoán là đồ đắt tiền.

Nhìn đống quà, sau đó lại nhìn về phía món đồ Lăng lão gia cầm trên tay, đáy mắt Lăng Tịch hiện lên xấu hổ. Thế nhưng Lăng lão gia lại trịnh trọng đưa hộp quà đó cho một người hầu đem đi thư phòng, chứng tỏ ông rất coi trọng món quà.

Nơi này nhiều khách như vậy, Lăng Gia An sẽ không rảnh rỗi?

Lăng Tịch nhíu mi, sau đó xoay người đi, ý đồ tránh xa Lăng Gia An. Có lẽ là phát giác Lăng Tịch muốn chạy trốn, Lăng Gia An nhanh đi theo, cũng vươn tay bắt được cánh tay của Lăng Tịch.

"Tiểu Tịch."

Thấy trốn không thoát, Lăng Tịch có chút bất an, sau đó đẩy tay Lăng Gia An ra lui lại mấy bước. Cùng Lăng Gia An bảo trì khoảng cách nhất định, Lăng Tịch mới nhỏ giọng nói.

"Chào."

"Em trốn anh. Em không muốn gặp lại anh sao?"

Tiểu Tịch trốn tránh làm cho Lăng Gia An bất mãn lên án, lời nói có chút ủy khuất, cũng mang theo bất mãn.

"Gia An, nơi này có rất nhiều khách."

"Vậy đêm nay ở lại được không? Anh có rất nhiều lời muốn nói cùng em."

"Hả?"

Nhìn cách đó không xa một quý cô đang đi tới chỗ bọn họ, Lăng Tịch sợ cùng Lăng Gia An tiếp tục dây dưa, đành phải nhanh chóng gật đầu.

"Gia An, tôi đi rửa tay, có cái gì nói sau."

"Tiểu Tịch."

Không nghĩ tới Tiểu Tịch sẽ nhanh chóng đáp ứng!

Lăng Gia An có chút hưng phấn giữ chặt không cho Lăng Tịch rời đi. Hắn vừa định nói lời tình cảm, lại nghe phía sau truyền đến giọng nữ đùa cợt cắt ngang.

"Gia An, em sao còn ở nơi này? Không qua giúp tiếp đón khách?"

"Chị..."

Xem ra, trốn không thoát!

Tại đáy lòng hít một hơi, sau đó Lăng Tịch ngẩng đầu nhìn.

"Khả Hinh, đã lâu không gặp."

Lăng Khả Hinh ngày càng quyến rũ, tuổi càng tăng quyến rũ cũng tăng lên. Không thể không nói, Lăng gia gien rất tốt, diện mạo đều là xuất chúng.

"Hừ."

Lăng Khả Hinh liếc Lăng Tịch. Lăng Khả Hinh vươn tay vỗ vỗ Lăng Gia An, mở miệng nói:

"Gia An, cùng người như vậy có cái gì hay mà nói chứ? Lại đây giúp chị chào hỏi khách khứa. Chị cùng Văn Văn bận quá."

"Dạ, được."

Lăng Gia An nhìn Lăng Tịch, môi mấp máy vài cái rồi đi theo Lăng Khả Hinh.

Lăng Gia An nói là 'chờ anh'.

Chờ?

Lăng Tịch bất đắc dĩ cười cười, càng cảm thấy áp lực. Nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lăng Khả Hinh, Lăng Tịch quyết định vẫn nên rời đi sớm một chút.

Tìm được một bàn trong gốc, Lăng Tịch ngồi xuống. Nhìn bánh trên bàn, Lăng Tịch vươn tay lấy. Cắn một cái, rất thơm, nhưng quá ngọt. Bất quá nếu là Bạch Tiểu Hàn sẽ rất thích bánh này. Có lẽ khi tiệc chấm dứt, thừa dịp không ai chú ý mang vài cái về cho Bạch Tiểu Hàn ăn.

Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn ăn bánh ngọt vui vẻ, đáy mắt Lăng Tịch hiện lên ý cười. Khi Lăng Tịch uống một ngụm nước trái cây, ngoài cửa xuất hiện một trận xôn xao.

Là nhân vật quan trọng nào sao?

Để cái ly trong tay xuống, Lăng Tịch tò mò quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Lúc này xuất hiện tại cửa là Tần Tường cùng cha con Mạn Ny. Khi bọn họ xuất hiện Lăng lão gia cũng tự mình tiếp đón, tự tay nhận quà Tần Tường đưa tới, dẫn bọn họ vào chỗ ngồi.

Xem ra, cha nuôi Tần Tường là nhân vật lớn. Chưa từng thấy qua Lăng lão gia đối với ai nhiệt tình như vậy.

Chương 28: Uy hiếp

Tần Tường lại nhìn thẳng về hướng này, nháy nháy mắt, nở một nụ cười bí hiểm với Lăng Tịch. Lăng Tịch bối rối nhìn về hướng khác, tiếp tục ăn bánh. Nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước vành tai Lăng Tịch đỏ ửng, mặt có chút nóng lên.

Quẫn bách nhìn về phía thang lầu, Lăng Tịch bắt gặp ánh mắt Lăng Duệ.

Thấy Tần Tường, bước chân của Lăng Duệ cũng ngừng lại. Điều làm hắn chú ý Tần Tường, là vì Tần Tường nhìn Lăng Tịch với ánh mắt và nụ cười ái muội. Mà người đang ăn kia lại đỏ mặt. Lăng Duệ nhíu mày, sau đó đi nhanh xuống, trực tiếp đến kéo ghế ngồi bên cạnh Lăng Tịch HunhHn786.

"Nè!"

"Tiểu.... Tiểu Duệ."

"Ừ. Người kia, chú biết sao?"

Theo ánh mắt Lăng Duệ, Lăng Tịch nhìn thấy Tần Tường. Hơi chút chần chờ, Lăng Tịch thành thực đáp.

"Biết."

"Chú cùng hắn có quan hệ gì? Sẽ không là tình nhân của chú chứ ?"

"Không phải. Đó là ông chủ của tôi."

"Ông chủ?"

"Ừ, ông chủ. Tôi đi làm chỗ của cậu ta. Cậu cũng đã đến qua rồi. Hắn chính là ông chủ chỗ đó. "

"Ồ?"

Lăng Duệ hồ nghi nhìn Tần Tường, sau đó lại quay đầu nhìn Lăng Tịch, nhìn thật lâu, mới không có lại tiếp tục truy hỏi. Người này có lừa hắn hay không, chờ hắn kiểm chứng xong, liền rõ ràng.

Lăng Duệ nhìn động tác cắn bánh rất tao nhã của Lăng Tịch, cũng rất muốn ăn. Đợi Lăng Tịch vừa đặt miến bánh ăn dở dang xuống để uống ngụm nước, hắn đã cầm lấy.

Lăng Tịch cảm thấy có chút không kinh ngạc khi Lăng Duệ lại ăn phần mình đã cắn qua.

Nói không chừng bên trên có dính nước miếng. Có lẽ nên nhắc nhở Lăng Duệ, miễn cho Lăng Duệ lại lấy chuyện này đến làm khó mình.

"Tiểu Duệ..."

Lăng Tịch thử kêu một tiếng, khi nhìn thấy Lăng Duệ vẫn tiếp tục động tác, Lăng Tịch câm nín.

Lăng Duệ đem miếng bánh cuối cùng đẩy vào trong miệng, liếm môi sạch sẽ mới nhìn về phía Lăng Tịch hỏi.

"Có chuyện gì?"

"Muốn uống nước trái cây hay không?"

Nhớ rõ Lăng Duệ cũng không thích ăn đồ ngọt, Lăng Tịch định lấy cho hắn một ly nước tráng miệng. Lăng Duệ lại chỉ cái ly bên cạnh nói:

"Đưa ly đó cho tôi."

Lăng Tịch mím môi, đưa ly nước trái cây mình đã uống một ít sang. Đợi Lăng Duệ đem nước trái cây uống xong, Lăng Tịch thử thăm dò.

"Tiểu Duệ, cậu không cần qua đó tiếp khách sao?"

Ở cùng Lăng Duệ cũng không nhiều vấn đề để nói. Nếu như bị Lăng Khả Hinh nhìn thấy mình ở cùng Lăng Duệ, nói không chừng lại sẽ tới làm khó dễ.

"Sao, muốn đuổi tôi đi?"

Lăng Tịch bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Tôi không có ý này, tôi chỉ là sợ mẹ cậu không vui."

"Mẹ tôi có cái gì không vui. Hiện tại bà ấy đang bận rộn không có thời gian để ý tới chú đâu."

Cách đó không xa, Lăng Khả Hinh đang cùng một người đàn ông có râu có cử chỉ rất thân mật. Lăng Duệ nhìn tướng mạo người kia, lại nghiêng đầu nhìn nhìn Lăng Tịch. Hắn vẫn cảm thấy người này nhìn thuận mắt hơn nhiều lắm.

"Ồ, vậy sao?"

Lăng Tịch yên tâm gật đầu. Nhìn Lăng Khả Hinh một lúc, Lăng Tịch liền nhanh chóng thu tầm mắt trở về.

"Mẹ của tôi thật sự còn trẻ. Vẫn đang rất cố gắng tìm cha dượng cho tôi. Đáng tiếc cũng chưa tìm được."

Trước khi ly hôn, Lăng Khả Hinh bên ngoài cũng quen đủ loại đàn ông, cho nên đối với sinh hoạt hiện nay của Lăng Khả Hinh sau ly hôn, Lăng Duệ cũng không có cảm thấy kỳ quái.

"Nghe xong không tức giận sao?"

Lăng Tịch rất bình tĩnh, có lẽ nói căn bản không có để ý, không một chút hỗn loạn.

"Tiểu Duệ, tôi và mẹ của cậu đã là quá khứ, hiện tại đều có tự do. Tôi không có lý do gì đi nỗi giận."

Cũng đúng, hắn thiếu chút nữa đã quên, ông chú chết tiệt cũng đã tái hôn, còn có một đứa con ngốc. Nghĩ đến Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn vô cùng thân thiết, Lăng Duệ hừ lạnh một tiếng. Cũng không có rời đi, hắn vẫn ngồi ở bên cạnh Lăng Tịch.

Mới vừa rồi còn nói chuyện rất tốt, tại sao lại bắt đầu cáu kỉnh?

Mà đối với Lăng Duệ trước sau tương phản, Lăng Tịch thở dài, im lặng ngồi cùng Lăng Duệ. Trong lúc nhất thời, không khí có chút xấu hổ.

Cũng may không lâu lắm, Phương Tuyết Nhi đến kéo Lăng Duệ đi tìm Lăng Khả Hinh. Trong góc phòng chỉ còn lại có một mình Lăng Tịch. Bất quá rất nhanh, sự yên lặng đã bị Tần Tường xuất hiện phá vỡ.

"Hi, một mình sao?"

Hắn vòng tay ôm hông, kèm theo nụ hôn ấm áp lên vành tai Lăng Tịch.

"Cô đơn sao? Muốn tôi ở cùng hay không."

Giọng điệu này và động tác kia, cũng rất quen thuộc. Không cần quay đầu lại, Lăng Tịch cũng biết là Tần Tường.

"Không cần. Tôi một mình rất tốt. Cậu không cần đi cùng Mạn Ny sao?"

Lăng Tịch nghiêng đầu không cẩn thận đụng phải môi Tần Tường.

"Là chủ động hôn tôi sao? Thật đúng là nhiệt tình."

"Tần Tường!"

Quả nhiên, tình thế cấp bách, người này  sẽ đỏ mặt.

"Hử. Tôi càng muốn được gọi là cưng yêu."

Thật sự là càng nói càng thái quá!

Nhưng bây giờ còn tại Lăng gia, Lăng Tịch cũng không thể làm gì Tần Tường, chỉ có thể hướng một bên dời dời, cùng Tần Tường giữ khoảng cách.

"Đúng rồi, chuyện tôi lần trước đã nói, suy xét thế nào? Cho nhiều thời gian như vậy cũng nên có đáp án đi."

Tần Tường thong thả ôm Lăng Tịch để ngồi trên đùi mình.

"Đừng có vậy. Buông ra! Rất nhiều người đang nhìn."

Lăng Tịch giật giật thân mình, cũng bất an hướng bốn phía nhìn nhìn. Thấy không ai nhìn về phía bên này, Lăng Tịch mới yên tâm.

"Ôi..."

Lăng Tịch cứ nhúc nhích, Tần Tường nhịn không được phát ra một tiếng khả nghi. Sau đó Tần Tường siết chặt vòng tay, không cho đối phương nhúc nhích.

"Chết tiệt là dụ dỗ tôi sao? Hay là nói muốn cùng tôi diễn tiết mục ân ái ở trước mặt tình cũ. À? Chờ không kịp sao?"

Chết tiệt, tự nhiên cọ cọ nơi đó làm cho nổi lên phản ứng.

"Nè? Đừng nhúc nhích? Cứ nhúc nhích là muốn cho nó thức dậy sao? Có phải rất muốn cho nó yêu thương hay không ?"

Tần Tường giọng ép tới rất thấp, cũng không khó nghe ra bên trong là ý trêu đùa.

Sợ Tần Tường khiêu khích, Lăng Tịch đành phải nhỏ giọng thỉnh cầu.

"Tần Tường, phiền cậu buông ra. Nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt."

Tuy rằng cũng không có người chú ý bên này, nhưng thời gian dài, cũng khó tránh khỏi sẽ bị những người khác nhìn đến. Tần Tường không thèm để ý, nhưng Lăng Tịch để ý. Những người khác thế nào chưa nói, chỉ nghĩ đến người Lăng gia xem thường đã cảm thấy da đầu có chút run lên.

"Sợ hãi sao?"

Tần Tường cười, lại nhéo mông Lăng Tịch một cái.

"Thế nhưng lại cọ cho nó có phản ứng, cũng nên làm cho nó trở lại trạng thái cũ đi. Hử?"

Xấu xa!

Lăng Tịch tại đáy lòng mắng một tiếng, sau đó sắc mặt cứng ngắc nói:

"Vậy muốn thế nào?"

"Còn có thể thế nào, đương nhiên là cùng nhau làm."

Nói xong, tay Tần Tường kéo vạt áo cho tay đi vào trong, cũng vuốt ve cái bụng phẳng của Lăng Tịch.

"Chớ có sờ."

Lăng Tịch đè tay Tần Tường, ngăn lại động tác của hắn.

"Được, không sờ sẽ không sờ, đổi thành sờ tôi thì thế nào?"

Xấu xa này! Quả thực nửa người dưới là động vật.

"Này! Sờ không? Không sờ tôi liền tự mình động thủ."

Tần Tường đem người ngồi trên đùi nâng lên, cho cái vật đang thức tỉnh trong quần hắn tiếp xúc mông Lăng Tịch chặt chẽ hơn. Cái vật kia tựa hồ cũng càng lúc càng lớn. Lăng Tịch cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể cứng còng thân mình, chần chờ mở miệng.

"Đổi chỗ khác."

"Được."

Tần Tường nhìn thấy phục vụ đi đến, rất sảng khoái gật gật đầu.

"Dùng miệng."

Hắn biết Lăng Tịch lo lắng những thứ gì, cho nên hắn phải bắt được cơ hội này đòi yêu sách, coi như bồi thường mấy ngày nay bị cấm dục.

"Dùng tay."

Lăng Tịch rất kiên trì. Chỉ là muốn giúp Tần Tường giải quyết một chút, mà Tần Tường lại bắt dùng miệng.

"Còn cò kè mặc cả sao? Mau đi, có người tới. Quyết định nhanh một chút, bằng không tôi liền ở chỗ này xử lý ông."

Tần Tường nói rất êm tai, nhưng giờ phút này vào tai Lăng Tịch giống là tiếng gọi hồn từ địa phủ. Theo tầm mắt Tần Tường quả nhiên Lăng Tịch thấy có người phục vụ bưng mâm đi tới.

"Buông ra trước. Tôi làm là được."

"Vậy mới ngoan."

Tần Tường nhẹ cắn một cái vào vành tai Lăng Tịch, sau đó mới buông ra. Nhìn Lăng Tịch trên mặt phòng bị, Tần Tường không có biến hóa lớn, như trước vẫn duy trì nụ cười động lòng người.

"Sao, muốn đổi ý?"

"Đi theo tôi."

Cho dù muốn đổi ý, Tần Tường cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Nếu không có biện pháp thoát khỏi hắn, vẫn là sớm một chút giải quyết xong đi, miễn cho Tần Tường luôn ở đó dây dưa.

"Dẫn tôi đi đâu?"

Bên cạnh không có ai, cho nên Tần Tường không kiêng nể gì lấy tay chọc chọc mông Lăng Tịch.

Rất nhanh, Lăng Tịch dừng bước, mở cửa toilet.

"Ha ha, tôi còn tưởng rằng ông muốn mang tôi đi đâu. Thật không có ý tưởng."

Tuy rằng ghét bỏ Lăng Tịch không có ý tưởng, nhưng Tần Tường vẫn đi vào toilet, cũng đem Lăng Tịch kéo đi vào, đóng cửa, bấm khóa.

"Thất thần làm gì? Còn không bắt đầu?"

Tần Tường lưng tựa vào bồn rửa tay, hướng Lăng Tịch nhíu mày.

"Muốn tôi dạy cho hay sao?"

Tần Tường mở dây nịt, sau đó kéo quần dài xuống, cọ cọ phần nổi lên cao dưới quần lót vào người Lăng Tịch.

"Đừng chỉ chạm vào, tôi cũng không cam đoan tôi còn có thể muốn dùng chỗ khác hay không."

Vô lại!

Lăng Tịch nhíu mày, đem bàn tay run rẩy phủ lên bộ vị bắt đầu vuốt ve.

"Sờ đủ chưa? Tôi muốn, là miệng của ông."

Tuy rằng Lăng Tịch vuốt ve cũng thoải mái, nhưng hắn càng muốn hưởng thụ cảm giác khoang miệng ấm nóng bao vây. Nghe vậy, Lăng Tịch run rẩy vài cái, sau đó chần chờ nhìn về phía Tần Tường.

"Lấy tay không được sao?"

"Không được. Không phải mới vừa nói rồi sao?"

Tần Tường chậm rãi đánh giá, cười như không cười.

"Vẫn là nói, ông muốn đi ra ngoài biểu diễn?"

Lại uy hiếp! Quả thực là ác quỷ.

Lăng Tịch căm giận trừng mắt nhìn Tần Tường. Sau đó định thần, kéo quần lót Tần Tường xuống, lôi cái vật đang rất có tinh thần ra ngoài.

Do dự trong chốc lát, Lăng Tịch chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm cái vật vừa cứng vừa nóng hổi của Tần Tường, cũng mở miệng thử từ từ ngậm vào.

Tần Tường thoải mái hít một hơi, sau đó mở miệng thúc giục.

"Nuốt vào đi."

Lăng Tịch chớp chớp mắt nhìn Tần Tường, sau đó nuốt càng sâu hơn. Nhưng không đợi Lăng Tịch hoàn toàn ngậm hết vào, đã bị Tần Tường chế trụ cái ót, thúc mạnh đem cái vật kia toàn bộ đẩy mạnh vào.

Khụ...!

Thiếu chút nữa bị ngộp chết, Lăng Tịch phát ra âm thanh thống khổ. Trong miệng lắp đầy dương vật của Tần Tường, làm cho Lăng Tịch có chút buồn nôn. Nhưng Tần Tường không chút để ý tới, mà chỉ dựa theo nhu cầu chính mình không ngừng động tác khuấy động.

Tần Tường phát ra vài tiếng thỏa mãn, trên mặt cũng mang theo sắc dục. Giờ phút này Lăng Tịch chỉ có chết lặng há miệng mặc cho Tần Tường kéo ra đẩy vào nhịp nhàng, thần sắc mờ mịt, ánh mắt không có tiêu cự.

Trong phòng rửa tay chỉ có âm thanh tình dục và tiếng gầm gừ vừa lòng của Tần Tường.

Cũng không biết qua bao lâu, miệng đã không còn có cảm giác, một dòng tinh dịch tiết ra tràn đầy khoang miệng Lăng Tịch, cũng theo cổ họng chảy xuống.

"Cũng không tệ lắm."

Bắn ra xong, Tần Tường đem hung khí rời khỏi miệng Lăng Tịch, chậm rãi sửa sang lại quần áo.

Nghĩ đến Lăng Tịch nuốt vào tinh hoa của hắn, hắn không khống chế được cảm giác hưng phấn.

Thật thích.

"Nè! Choáng váng à?"

Tần Tường cúi xuống vỗ vỗ hai má Lăng Tịch.

"Cậu vừa lòng chưa?"

Không biết tại sao Lăng Tịch lại đột nhiên hỏi như vậy. Tần Tường hơi chút sửng sốt, sau đố trêu tức.

"Vừa lòng. Nếu lần sau lại chủ động hơn, tôi sẽ càng vừa lòng."

Lăng Tịch không có phản bác, cũng không có đáp lại, mà là đứng lên đem thứ trong miệng phun ra, dùng nước súc miệng nhiều lần, lấy khăn giấy lau khô miệng.

Tuy rằng động tác của Lăng Tịch không có gì không đúng, nhưng Tần Tường lại không hiểu vì sao cảm thấy chướng mắt.

"Tôi đi ra ngoài."

Tần Tường trực tiếp chế trụ cổ tay Lăng Tịch lại.

Không phải cũng đã làm xong rồi sao? Hắn còn muốn như thế nào nữa?

Lăng Tịch khó hiểu nhìn về phía Tần Tường.

"Cùng đi ra."

Nói xong, Tần Tường giữ chặt tay Lăng Tịch, mở cửa lôi kéo người cùng đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro