29: Hết hy vọng +30: Kiểm tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Hết hy vọng

Nơi này là lối đi, sẽ có người qua lại, Lăng Tịch lắc lắc tay Tần Tường, thấy hắn không buông, mới có chút bất đắc dĩ nói:

"Buông tay."

"Không buông."

Tần Tường rất nhanh chóng chặng miệng, cũng nghịch ngợm nhéo nhéo lòng bàn tay Lăng Tịch.

"Tôi đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi."

"Tôi không đói bụng."

Tuy rằng súc miệng vài lần, nhưng Lăng Tịch vẫn cảm thấy miệng toàn là mùi Tần Tường, sắc mặt có chút khó coi.

"Tôi biết mà, cho nên đi theo giúp tôi ăn."

Tần Tường cười rất vô tội, cười đến vẻ mặt ái muội.

"Vừa rồi tôi đã cho đằng ấy ăn no. Để đáp lại, đằng ấy cũng phải phụ trách cho tôi ăn no."

Cái gì gọi là 'đã cho đằng ấy ăn no'?

Sắc mặt Lăng Tịch lại khó coi vài phần, dừng bước không chịu đi tiếp.

"Sao? Giận à? Thôi được, tôi không nói là nữa. Ngoan, theo tôi đi ăn cái gì đi. Tôi thật sự đói bụng. Dạ dày không tốt, không nên để đói."

Hắn hôm nay đầu tiên là đi cùng Mạn Ny làm tóc, lại đi đón cha nuôi, căn bản là không kịp ăn cái gì. Lại trải qua vận động kịch liệt, hắn đột nhiên cảm thấy thật đói.

"Đói bụng tự mình đi ăn đi."

Thấy Lăng Tịch lạnh nhạt, Tần Tường hướng đến gần, cũng nắm tay lên nhéo nhéo vài cái.

"Ba, theo con đi ăn đi."

Ba? !

Nghe xưng hô như thế, Lăng Tịch chần chờ nhìn nhìn Tần Tường, sau đó nhẹ gật đầu.

"Được."

Bộ dạng Tần Tường vừa rồi làm nũng giống hệt Bạch Tiểu Hàn. Cho dù Tần Tường đối với mình làm nhiều điều không tốt, tính cách lại ác liệt, nhưng chung quy bọn họ vẫn là cha con, Lăng Tịch không có cách nào cự tuyệt hắn.

"Ba thật tốt."

Sớm biết rằng gọi một tiếng ba là có thể làm cho người này thỏa hiệp, hắn liền gọi.

"Không phải dạ dày không tốt sao? Nên ăn đồ mềm lót dạ."

Lăng Tịch không nhìn Tần Tường, mà là cầm cái dĩa lấy một chút mì.

"Ăn xong cái này lại ăn bánh ngọt."

"Vậy à."

Thật đúng là nghiêm khắc. Tần Tường thè lưỡi, cầm cái dĩa ăn ăn.

Lăng Tịch vốn tưởng rằng Tần Tường là một người nóng nảy ác liệt, thay đổi thất thường, thế nhưng Tần Tường cũng có điểm giống Bạch Tiểu Hàn, thậm chí còn có chút ngây thơ. Vậy đâu mới chính là Tần Tường thật ?

"Có chuyện gì nhìn tôi như vậy? Cũng muốn ăn sao?"

Thấy Lăng Tịch luôn nhìn hắn, Tần Tường cũng đem thức ăn đưa tới miệng Lăng Tịch.

"Đừng ngượng ngùng, nếm thử đi."

Lăng Tịch chần chờ, Tần Tường thúc giục. Đợi Lăng Tịch ăn xong, Tần Tường săn sóc giúp lau khóe miệng sạch sẽ, cũng cười hỏi.

"Ăn ngon không?"

"Cũng được."

"Thật đúng là dễ tính. Như vậy đi, lần sau đến nhà tôi, tôi tự tay làm cho ăn. Tuyệt đối ngon hơn món này nhiều."

"Hả... được."

Lý trí nói nên từ chối, nhưng vừa nghĩ tới có thể thưởng thức món con trai làm, ma xui quỷ khiến lại đồng ý.

"Cứ như vậy nhé."

Nghĩ đến có thể cùng Lăng Tịch ngọt ngào trong phòng bếp, Tần Tường cười cười nheo lại mắt, sau đó quay đầu tiếp tục ăn.

"Tần Tường."

"Sao vậy? Không cần đi cùng cha nuôi sao?"

Tần Tường có chút bất đắc dĩ buông nĩa, quay đầu nhìn về phía chủ nhân âm thanh kia.

"Ba đem em để bên cạnh lại không để ý tới em."

Mạn Ny chu miệng, mất hứng lên án.

"Cha nuôi sao lại không để ý tới em, nhất định là có việc cần bàn bạc với bạn bè. Như vậy đi, anh cùng em đi khiêu vũ nhé?"

"Tốt quá."

Thấy Tần Tường nói như vậy, Mạn Ny mặt mày hớn hở, nở nụ cười rạng rỡ.

"Chúng ta đi thôi. Bác trai, con mượn Tần Tường đi một chút."

Lăng Tịch nhìn Tần Tường cùng Mạn Ny, đáy mắt hiện lên vài tia vui mừng.

Hai đứa rất xứng đôi.

Nhìn đôi trẻ vui vẻ một chút, Lăng Tịch đứng lên đi đến chỗ Lăng lão gia. Thời gian không còn sớm, ở chỗ này cũng không có tác dụng gì, còn không bằng sớm về nhà.

Đợi cho Lăng lão gia cùng người bên cạnh nói xong, Lăng Tịch mới tiến lên.

"Lăng lão gia... Con xin phép ra về."

"Hả? Lăng Tịch, thật thiếu sót với con. Nếu cảm thấy mệt, không bằng đi lên lầu nghỉ ngơi một lát. Đợi xong tiệc, ta muốn cùng con uống vài ly, có được không?"

"Dạ, nghe theo ngài."

"Ừ, vậy con đi nghỉ ngơi một lát đi, phòng trước kia của con ở còn tốt lắm."

Sợ Lăng Tịch không nhớ rõ đường, Lăng lão gia gọi Lăng Khả Hinh dẫn người lên lầu. Rất không tình nguyện, nhưng ngại Lăng lão gia, Lăng Khả Hinh đành phải lạnh lùng kêu một tiếng, dẫn Lăng Tịch lên lầu.

"Đầu tiên đi thẳng về phía trước, đếm ngược hai gian, cửa không có khóa."

Lăng Khả Hinh tựa lan can chỉ vị trí phòng cho Lăng Tịch.

"Cảm ơn, đã làm phiền."

Lăng Khả Hinh ngữ khí thật không tốt, nhưng Lăng Tịch cũng không có để ý, mà là lịch sự nói cảm ơn. Lăng Tịch vừa định đi đến phòng, phía sau Lăng Khả Hinh mở miệng gọi lại.

"Còn có chuyện gì sao? Tôi hỏi anh còn có mặt mũi trở về?"

Đã nhiều năm như vậy, người đàn ông này vẫn không có thay đổi. Vẫn không lạnh không nóng, làm cho người ta nhìn liền chán ghét.

"Ngày sinh nhật Lăng lão gia, tôi đương nhiên phải trở về."

"Tôi thấy anh là muốn trở về gặp Gia An. Thế nào, đã lâu như vậy chưa có quên em tôi sao? Chậc chậc, anh thật đúng là si tình."

"Không có."

Quen biết Lăng Khả Hinh lâu như vậy, Lăng Tịch biết rõ tính cách Lăng Khả Hinh, nhưng vẫn nhường nhịn. Dù cho cách xa nhau nhiều năm, cái thói quen này như trước vẫn không đổi. Kỳ thật Lăng Khả Hinh bản tính cũng không xấu, do bị Lăng lão gia chiều hư.

"Tôi muốn nói, hồ ly anh mang theo cái đuôi của mình đi càng xa càng tốt, còn có mặt mũi trở lại Lăng gia. Đúng là không biết xấu hổ dâm trở lại. Tôi cũng phải khuyên anh một câu. Gia An đã kết hôn, đừng lại dây dưa với nó."

Dây dưa với Gia An? ! Hình như là Lăng Gia An dây dưa mới đúng!

Lăng Tịch mím môi, nhỏ giọng nói.

"Tôi biết rồi."

"Hừ!"

Thấy Lăng Tịch không có phản ứng gì, Lăng Khả Hinh hừ lạnh một tiếng, sau đó cao ngạo đi xuống lầu. Lăng Tịch bất đắc dĩ thở dài, sau đó đi nhanh đến phòng nghỉ ngơi.

Đi tới cẩn thận đẩy cửa phòng ra. Khi nhìn thấy bên trong phòng bài trí quen thuộc, Lăng Tịch không khỏi sửng sốt, đáy mắt hiện lên vài tia rung động.

Cửa phòng bên cạnh mở ra.

"Sao không đi vào? Nhìn thẩn thờ cái gì? Hay là bị mẹ của tôi mắng đến choáng váng?"

"Tiểu Duệ? Cậu tại sao lại ở chỗ này?"

Lăng Duệ áo quần không chỉnh tề, ngực lộ ra dấu vết nhỏ màu hồng hồng. Đây là ấn ký nổi lên không bao lâu.

"Nghỉ ngơi."

Nhận thấy được tầm mắt của Lăng Tịch dừng ở lồng ngực của hắn, Lăng Duệ giơ tay lên kéo lại áo.

"Đây là phòng của tôi."

Thì ra phòng Lăng Duệ ở bên cạnh.

"Ừ."

Từ của phòng mở rộng, Lăng Tịch có thể thấy trên giường rải rác quần áo, hơn nữa nghe được âm thanh nước chảy, không cần nói cũng biết vừa rồi Lăng Duệ ở trong phòng làm cái gì. Bất quá nghĩ đến không bao lâu, Lăng Duệ sẽ cùng Phương Tuyết Nhi đính hôn, Lăng Tịch cũng không có nói cái gì. Bọn họ tuổi trẻ dễ xúc động, cũng rất bình thường.

"Trong phòng này cái gì cũng không có động qua."

Lăng Duệ đi đến trước mặt Lăng Tịch sau đó bước vào phòng.

"Ông bảo làm như vậy."

Lăng lão gia bảo sao?

Lăng Tịch thong thả nhìn nhìn, sau đó cũng đi vào phòng. Lướt mắt đánh giá bài trí bên trong gian phòng, không khác ngày xưa là mấy, vẫn đơn giản thoải mái.

"Chỗ tốt."

Lăng Duệ ngồi vào giường, sờ sờ chăn nệm, rồi đánh giá một tiếng. Bất quá có vẻ quê mùa một chút, nhưng sờ lên rất thoải mái, mềm mại, mang theo một chút hoài cổ.

"Cái gì?"

Lăng Duệ nói có chút đột ngột làm cho Lăng Tịch đứng ở giá sách xoay người lại, khó hiểu nhìn về phía Lăng Duệ.

"Không có gì. Xem cái gì đó?"

Lăng Duệ ngẩng đầu nhìn về phía người đứng bên cạnh giá sách. Nơi đó bày rất nhiều sách, có bìa cứng, cũng có loại sách nhỏ bìa ố vàng. Lăng Tịch sờ sờ sách trên giá, rất bình thản đáp:

"Tùy tiện nhìn thôi."

Đúng là, sờ tay lên không có một chút bụi. Xem ra bình thường có người thường xuyên quét dọn!

Lăng Tịch có chút vội vàng cầm một quyển từ điển to nặng, đem nó đặt lên bàn rồi mở ra.

Quả nhiên còn!

Lăng Tịch mở ra, ở một trang có chút ố vàng nhìn thấy chiếc lá cây đã khô, khóe môi chậm rãi cong lên. Trước đây cùng Lăng Gia An kiếm về, rửa sạch lại đặt ở trong sách làm chặn trang. Kỷ niệm một lần nữa hiện lên trong trí Lăng Tịch.

Nhưng hiện tại, người thay đổi, tình cũng không còn, lưu lại hồi ức có ích lợi gì đâu?

Bốc chiếc lá lên định xé nát, Lăng Tịch lại bị Lăng Duệ bước đến đoạt lấy.

"Làm cái gì vậy?"

Lăng Duệ cúi đầu nhìn chiếc lá mỏng manh trong tay, buồn cười nói.

"Không phải chứ, lại cất giữ loại kỷ vật này. Ngây thơ!"

"Trả lại cho tôi."

"Không cho, dù sao chú cũng muốn bỏ."

Nói xong, Lăng Duệ đem cái lá nhét vào túi của mình, cũng đưa tay qua khiêu khích.

"Tới đây."

Nhìn Lăng Duệ vẻ mặt đắc ý, Lăng Tịch lại rụt tay về, đem cuốn từ điển trả lại chỗ cũ.

"Không cần lấy lại sao?"

"Mắc mớ gì tới cậu?"

Trong phòng bức màn khép lại, ánh sáng có chút mờ tối. Lăng Duệ đi đến bên cửa sổ đem bức màn vén lên, đẩy cửa sổ ra, ghé vào cửa sổ nhìn xuống hoa viên.

"Đừng để ý chuyện của tôi. Tôi nên nhắc nhở cậu một tiếng, để cho bạn gái chờ lâu không tốt đâu. "

"Hả? Làm sao chú biết? Hay là nói chú rình coi tôi?"

Lăng Duệ xoay người dựa vào cửa sổ, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Lăng Tịch mặt ửng đỏ.

Hắn cùng Phương Tuyết Nhi chỉ sờ soạng một chút, rồi cô ta lại nhăn nhó nói muốn đi tắm rửa. Đang cao hứng hắn giống như bị tạc một chậu nước lạnh, nhưng lại không miễn cưỡng Phương Tuyết Nhi, chỉ có thể buông ra để cho cô ta đi tắm rửa. Đang nằm ở trên giường đợi Phương Tuyết Nhi ra lại nghe được đoạn đối thoại của "ba mẹ".

"Cậu không có đóng cửa. Lần sau nhớ..."

Nhìn Lăng Tịch ấp úng, vẻ mặt lại không được tự nhiên, Lăng Duệ nhịn không được cười lên.

"Nhớ rõ mang bao chứ gì? Ha ha, chú quan tâm cái đó sao? Nếu tôi nói không có bcs, chú có phải chuẩn bị đi ra ngoài giúp tôi mua mấy hộp?"

"Lăng Duệ. Tôi không cùng cậu nói giỡn."

"Tôi cũng không nói giỡn nha. Sao, chú sợ tôi làm cho con người ta mang thai ?"

Nhìn Lăng Tịch bởi vì xấu hổ mà rũ mi mắt, với vành tai đỏ bừng, Lăng Duệ không khỏi sửng sốt, ngực xẹt qua một cảm giác quái dị. Hắn đột nhiên suy nghĩ, nếu đối tượng đổi là người đàn ông này, hắn có thể không kiêng nể gì tiết ra trong cơ thể, cũng không cần lo lắng mang thai.

Mình đang suy nghĩ cái gì? ! Điên thật rồi. Vì sao lại có suy nghĩ đó trong đầu? Ảo tưởng tiến vào thân thể ba mình rong ruổi. Nhất định là điên thật rồi! Không được, không thể ở trong này!

Sau khi nghĩ thông suốt, Lăng Duệ rời đi, còn dùng lực lớn đóng sầm cửa phòng lại.

Im lặng ngồi trong chốc lát, Lăng Tịch cảm thấy có chút mệt mỏi, liền cởi áo vest, xốc chăn chui vào giường nằm.

Phòng này có nhiều hồi ức về Lăng Gia An!

Lăng Tịch khẽ thở dài, sau đó chậm rãi khép mi mắt lại.

Nửa mê nửa tỉnh, Lăng Tịch cảm giác được một đôi tay hướng về phía mình, rồi rơi vào một vòng tay.

Lúc mới bắt đầu, người kia chỉ ôm thật chặt, sau đó liên tiếp những cái hôn ở cổ, lúc sau hai cánh môi áp sát vào nhau, chỉ là hôn nhẹ vài cái. Thấy Lăng Tịch không có phản ứng gì, người kia đã cẩn thận liếm môi.

"Tiểu Tịch, anh rất nhớ em. Tiểu Tịch, xin lỗi em."

Lông mi run rẩy vài cái, sau đó Lăng Tịch từ từ mở mắt. Khi nhìn thấy người đang ôm mình Lăng Tịch liền bừng tỉnh, sắc mặt cứng đờ, sau đó giơ tay lên đẩy Lăng Gia An ra.

"Đi ra ngoài."

Nơi này là Lăng gia, có lẽ nên đi ra ngoài chính là mình!

Nghĩ vậy, Lăng Tịch thu tay trở về, cũng hướng sang một bên.

"Không đi. Tiểu Tịch, anh rất nhớ em."

Nói xong, Lăng Gia An đem thân thể đè lên người Lăng Tịch không cho nhúc nhích. Lăng Gia An để trán mình chạm lên trán Lăng Tịch cọ cọ.

"Tiểu Tịch, em có nhớ anh hay không ?"

Lăng Gia An giọng điệu giống là một đứa trẻ đòi kẹo người lớn, có làm nũng, lại mấy phần chờ mong.

"Không nghĩ tới."

Giọng Lăng Tịch mơ hồ mang theo ý cười.

Không phải không nhớ, chính là đã không muốn nhớ!

"Tiểu Tịch, vậy em hết yêu anh rồi sao?"

"Nếu không phải anh đột nhiên trở về, tôi nghĩ, tôi đã quên mất anh. Còn cần tôi cho một cái đáp án chính xác không?"

Yêu sao? Khi biết Lăng Gia An đã kết hôn, cũng tận mắt gặp vợ hắn, cũng không cảm thấy có bao nhiêu đau lòng. Ngươc lại có chút thoải mái mà thôi. Nếu như nói không yêu, sao khi nhìn nơi cũ vật xưa từng cảnh tượng khi xưa hiện lên, làm tim run rẩy. Có lẽ, tình cảm đó chỉ là quá khứ?

"Tiểu Tịch, em thật tàn nhẫn. Em đang gạt anh đúng hay không?"

"Gia An."

"Anh đây."

Lăng Gia An hít hít cái mũi, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lăng Tịch. Nhìn Lăng Gia An khóc, Lăng Tịch giơ tay lên sờ sờ tóc Lăng Gia An, nhẹ trấn an tâm tình của hắn.

"Ngoan, đừng khóc."

Lăng Tịch nhớ rõ Lăng Gia An lúc nhỏ bị Lăng Khả Hinh ăn hiếp, sẽ chạy đến bên cạnh mình khóc nhè.

"Em còn quan tâm anh. Lời mới vừa nói, đều là gạt anh đúng hay không? Tiểu Tịch, em còn yêu anh."

Hắn biết hắn hiện tại hành vi giống như là một tên vô lại, nhưng trừ bỏ như vậy, hắn nghĩ không ra biện pháp khác.

Tuy rằng Lăng Tịch tính tình rất tốt, cái gì cũng chìu hắn, làm cho hắn, nhưng hắn từng bỏ rơi người này. Thời gian rất đáng sợ, hắn sợ bị Lăng Tịch quên đi.

"Gia An, snh không phải đứa trẻ. Anh hiện tại có vợ có con, trên người có trách nhiệm với gia đình, hiểu không?"

"Là vì anh đã kết hôn đúng hay không? Cái này dễ mà, anh ngày mai đi ly hôn. Tiểu Tịch, như vậy em vừa lòng chưa?"

"Ly hôn?"

Gia An sao có thể như vậy? Không phải rất ích kỷ, rất không có trách nhiệm sao?

"Ừ, anh sẽ mau chóng bắt tay làm thủ tục, đến lúc đó chúng ta có thể ở cùng một chỗ. Em thích ở chỗ nào? Đến lúc đó chúng ta có thể mua cái nhà lớn một chút, sau đó mua chó mèo cùng nhau sinh sống."

Vì sao người này luôn suy nghĩ đơn giản đến vậy?

Nghe Lăng Gia An vui vẻ nói, Lăng Tịch nhẹ hít một hơi, sau đó mở miệng đánh gãy ảo tưởng của Lăng Gia An.

"Lăng Gia An, tôi không nhớ anh, cũng không yêu anh nữa. Từ lúc anh nói lời tuyệt tình đó, tôi đã hết hy vọng đối với anh. Hết hy vọng, anh hiểu hay không?"

"Không! Đừng nói nữa, Tiểu Tịch, em lại đang gạt anh, anh sẽ không tin."

"Phiền anh đừng ngây thơ như vậy có được không? Lừa mình dối người tốt gì đâu? Vẫn sống như từ trước tới nay không tốt sao? Anh lúc trước làm tổn thương tôi như thế nào, anh còn nhớ hay không? Anh cho là qua lâu như vậy rồi tôi còn đứng ở tại chỗ ngây ngốc chờ anh trở về? Tôi không tốt như anh nghĩ vậy đâu. Tôi có cuộc sống của tôi. Tôi hiện tại sống rất vui vẻ, không muốn lại bị anh quấy rầy. Phiền anh tránh xa một chút, hoặc là xem tôi như hòn đá vô hình được không? !"

Một hơi nói xong, Lăng Tịch không có xem thần sắc Lăng Gia An, mà là vội vàng đem mặt nhìn một bên.

Những lời này có thực, cũng có giả. Bất quá chỉ cần có thể làm cho Lăng Gia An rời đi, là thật hay giả có gì quan trọng đâu?

"Anh không nghe, anh không thích nghe."

Lăng Gia An không ngừng chảy xuống nước mắt, kéo chăn phủ qua đầu. Hắn đau đớn nhớ lại sự việc cách đây nhiều năm.

Lần đó, hắn cùng Lăng Tịch thân mật bị ba cùng chị bắt tại trận. Lăng Khả Hinh biết hắn nhu nhượt nên đã hù doạ và thuyết phục hắn đổ hết trách nhiệm cho Lăng Tịch. Lúc đầu hắn còn do dự. Khi đi đến thư phòng, hắn thấy trên mặt Lăng Tịch có một cái dấu tay hồng hồng. Nhìn ba hắn nghiêm khắc, hắn khiếp đảm, vốn muốn nói lời thú nhận cũng đã sửa lời.

"Ba, con không phải cố ý, là hắn quấn quít lấy con, con mới... mới làm sai."

Ánh mắt Lăng Tịch kinh ngạc, cùng với vẻ mặt đau thương. Qua nhiều năm như vậy, ánh mắt đó thường xuyên quanh quẩn trong mộng của hắn. Nếu... Nếu lúc đó hắn có thể dũng cảm một chút, thừa nhận mình thật sự yêu Lăng Tịch.

Đáng tiếc, không có nếu.

"Lăng lão gia, là con không tốt, là con dụ dỗ thiếu gia. Thật xin lỗi, ngài muốn phạt thì phạt con đi."

Giọng Lăng Tịch nghe rất thành khẩn, như là thực lòng giải thích, cũng không nói láo. Sau khi nói xong, Lăng Tịch chuyển qua nhìn mặt của hắn. Đôi mắt không có trách cứ, chỉ là tuyệt vọng.

Chị của hắn nói những lời khó nghe. Ba hắn đi lấy roi da quất vào người Lăng Tịch. Thế nhưng hắn không có dũng khí làm gì, chỉ có thể cúi đầu nghe âm thanh vù vù chuyển động của roi da. Cho đến khi âm thanh dừng lại, hắn mới dám thử nhìn về phía Lăng Tịch. Hắn thấy được nụ cười nhạt, nhưng thật ấm áp.

Ba đồng ý cho chị ly hôn cùng Lăng Tịch, bắt Lăng Tịch lập tức rời khỏi Lăng gia. Trên người Lăng Tịch đầy thương tích, hắn thậm chí có thể nhìn thấy vết đỏ tươi có chảy máu.

Hắn run rẩy nhìn theo Lăng Tịch rời đi. Lăng Tịch đi rất chậm, cũng có chút tập tễnh. Ba dùng lực rất lớn nên sẽ rất đau.

Hắn cũng bị cưỡng chế đi ra nước ngoài. Sau đó, Phương Văn xuất hiện, ôn nhu chăm sóc. Phương Văn là một đối tượng kết hôn rất thích hợp.

Chuyện cũ hiện lên, Lăng Gia An nước mắt không ngừng tuôn ra, nhiễm ướt áo Lăng Tịch.

"Tiểu Tịch, thật xin lỗi. Anh biết mình đã gây cho em vết thương thật sự sâu, nhưng anh không phải là cố ý. Anh chỉ là sợ..."

Lăng Gia An hít hít cái mũi, ôm chặt thêm, cũng đem mặt dán vào trong ngực Lăng Tịch, im lặng nghe tiếng tim đập.

Im lặng một lúc sau, Lăng Gia An tiếp tục nói.

"Tiểu Tịch, em hận anh sao?"

Nếu đổi là Lăng Tịch làm như vậy đối với hắn, hắn nhất định sẽ hận chết đi.

Đợi trong chốc lát, Lăng Tịch như trước vẫn duy trì trầm mặc, Lăng Gia An hỏi:

"Tiểu Tịch, trả lời được không? Em có hận anh hay không? "

Lăng Gia An vẫn trốn tránh ở bên trong chăn. Khóc lâu như vậy, sợ hắn bởi vì thiếu dưỡng khí mà ngất đi Lăng Tịch chần chờ nói.

"Anh trước đi ra, đừng dùng chăn che đầu nữa."

"Trả lời anh trước đi."

"Tôi không có hận anh."

Lăng Tịch biết Lăng Gia An ở bên ngoài là một bộ dạng thiếu gia rất tùy hứng, nhưng vẫn là người yếu đuối. Lời tuyệt tình khi đó nói ra cũng là do quá sợ hãi. Điều này Lăng Tịch ngộ ra khi đã trải qua nhiều sự tình trong cuộc sống.

Việc rời đi Lăng gia có mất cũng có đựơc. Tính ra cái được nhiều hơn. Cũng chính trong thời gian kia, Lăng Tịch gặp được mẹ con Bạch Tiểu Hàn, những người thiện lương làm cho trái tim lạnh như băng của Lăng Tịch một lần nữa ấm lên. Tuy rằng điều kiện sống kém xa Lăng gia nhiều, nhưng cũng thật sự thư thái, thỏa mãn.

"Tiểu Tịch."

Nghe được câu trả lời của Lăng Tịch, Lăng Gia An một lần nữa chảy nước mắt. Hắn giật giật môi, sau đó tiến tới hôn lên môi Lăng Tịch.

Chương 30: Kiểm tra

Lăng Gia An vừa mới hôn lên đã bị đẩy ra, Lăng Tịch có chút mỏi mệt nói.

"Gia An, đủ rồi. Tôi mệt mỏi, anh đi ra ngoài trước đi."

Lăng Tịch sợ sẽ không khống chế được, quyết định chấm dứt mọi việc. Nhưng vẫn là sợ phát sinh biến cố. Dù sao, đối với Lăng Gia An, Lăng Tịch không có đủ sức chống cự.

"Tiểu Tịch, anh ở cùng em, đừng đuổi anh đi được chứ?"

Lăng Gia An thật cẩn thận thỉnh cầu, sợ làm cho đối phương mất vui. Lăng Gia An vĩnh viễn đều làm bộ dạng rất đáng thương này để cầu xin Lăng Tịch.

Đè nén cảm xúc, Lăng Tịch bất đắc dĩ hít một hơi, tiếp tục kiên trì làm cho Lăng Gia An rời đi, nhưng sự kiên định hơi bị lung lay.

"Tiểu Tịch, cho anh ở cùng em đêm nay, được chứ?"

Nhìn ra Lăng Tịch dao động, Lăng Gia An tiếp tục thuyết phục.

"Anh không có trở về phòng, vợ anh sẽ không lo lắng sao?"

"Không có gì, cô ấy sẽ không để ý. Cho anh ôm em ngủ một buổi tối cuối cùng, được chứ? Đợi ngày mai, anh sẽ không tiếp tục quấn lấy em."

Hắn là quyết định buông tha sao?

Cúi đầu nhìn Lăng Gia An đáy mắt cô đơn, Lăng Tịch chần chờ thật lâu, mới khẽ gật đầu.

"Được."

Một đêm cuối cùng mà thôi, coi như là làm cái kết thúc đi.

Được đồng ý, Lăng Gia An mỉm cười, sau đó hướng đến gần rồi đem tay khoác lên thắt lưng Lăng Tịch.

"Tiểu Tịch, ngủ ngon."

Nói xong, Lăng Gia An ghé vào nhẹ hôn một cái, sau đó lại nằm trở về khép lại mi mắt. Không kềm chế được lại bật khóc.

Lăng Tịch nằm im thật lâu, đợi bên cạnh tiếng khóc nức nở nhỏ dần, mới chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Lăng Gia An bên cạnh.

Lăng Gia An ngủ thật sự không an ổn. Mặc dù là đang ngủ, mày hắn cũng gắt gao nhíu lại, trên khuôn mặt mang vẻ bất an. Lăng Tịch giơ tay lên vuốt mày Lăng Gia An, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt Lăng Gia An.

Gương mặt trẻ con phúng phính trước kia, hiện tại có vẻ gầy gò không ít, thậm chí còn có thể đụng đến xương gò má. Hàng mi dài, cái mũi hếch rất đáng yêu, còn hai cánh môi mềm mại hồng hồng đã hôn qua vô số lần.

Đắp chăn cho Lăng Gia An, Lăng Tịch rời giường đi đến trước cửa sổ nhìn bầu trời đêm bên ngoài.

Không trung chỉ có mấy vì sao lấp lánh, có vẻ rất u ám, bất quá cũng may có ánh sáng dưới lầu chiếu rọi, có thể đủ thấy rõ một bụi cây cách đó không xa trong hoa viên. Trải qua nhiều năm như vậy, khóm hoa nhỏ đã trở nên rất rậm rạp. Đó là bụi hoa mà Lăng Tịch cùng Gia An đã trồng ngày xưa.

Ban đêm có chút lạnh, Lăng Tịch đi đến bên giường, một lần nữa nằm trở về giường. Một lúc sau, ý thức bắt đầu có chút mơ hồ, Lăng Tịch cũng chậm rãi tiến vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, nhìn bên cạnh, Lăng Gia An mỉm cười, sau đó nghiên qua hôn nhẹ lên môi Lăng Tịch.

Hôm nay cuối cùng hắn cũng hoàn thành tâm nguyện, hắn rất thỏa mãn. Bất quá vừa nghĩ tới lời hứa tối hôm qua, lòng Lăng Gia An hạ xuống, đôi mắt bất an rung động. Nếu đã quyết định sẽ không có thể đổi ý, Lăng Gia An bất đắc dĩ thở dài, sau đó cẩn thận xốc chăn xuống giường.

Cầm áo mặc tử tế, Lăng Gia An lại ngồi ở bên giường nhìn trong chốc lát, mới nhẹ nhàng đi mở cửa phòng ra ngoài. Không đợi hắn đi đến thang lầu, liền thấy Lăng Duệ. Trên mặt của Lăng Duệ có không ít mồ hôi, xem ra là vừa chạy bộ về.

"Tiểu.... Tiểu Duệ, chào buổi sáng."

Lăng Duệ nhìn rất không thoải mái, không phải là phát hiện cái gì chứ?

Lăng Gia An có chút chột dạ.

"Cậu Gia An, tại sao lại ở chỗ này?"

Lăng Gia An ở một phòng khác. Mà ở bên cạnh phòng hắn, tối hôm qua ngủ lại là Lăng Tịch.

Hay là... tối hôm qua hai người ở cùng nhau?

Hồ nghi nhìn nhìn Lăng Gia An không có đổi quần áo, Lăng Duệ suy đoán.

"À... Cậu chỉ tùy tiện đi vòng quanh. Cậu đi xuống trước."

Lăng Duệ nhìn về phía Lăng Gia An bối rối rời đi, mày không tự giác nhíu lại.

Nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, Lăng Duệ sắc mặt trầm xuống có chút dọa người.

Không biết xấu hổ!

Lăng Duệ trong lòng đầy căm giận mắng một tiếng, sau đó bỏ khăn mặt trên tay, đi nhanh tới phòng Lăng Tịch. Mạnh mẽ gõ cửa, trong phòng không có động tĩnh, Lăng Duệ trực tiếp nâng chân hung hăng đạp cửa phòng.

"Rầm!"

Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị hắn đá văng. Nằm ở trên giường, Lăng Tịch cũng từ từ mở mắt, tầm mắt có chút mơ màng.

"Tiểu Duệ?"

Ông chú chết tiệt, giả bộ hồ đồ!

Lăng Duệ hít sâu một hơi, sau đó đóng sầm cửa đi vào.

Đi nhanh đến đầu giường, Lăng Duệ thô lỗ xốc chăn lên, dùng cặp mắt lạnh như băng cẩn thận nhìn thân thể Lăng Tịch.

Hắn không có phát giác dấu hiệu khả nghi nào, đưa tầm mắt chuyển qua mặt Lăng Tịch. Lăng Tịch khó hiểu.

"Tiểu Duệ, làm sao vậy?"

Lăng Tịch còn tưởng rằng, trải qua vài lần trao đổi, mình cùng với Lăng Duệ quan hệ có chuyển biến tốt đẹp, thành kiến của Lăng Duệ đã buông xuống không ít. Nhưng Lăng Duệ hiện tại, ánh mắt như không kiên nhẫn, cùng với tràn ngập chán ghét.

"Tối hôm qua... cậu của tôi cùng chú ở nơi này sao?"

"Hả? Ừ."

"Các người đã làm rồi sao?"

"Cái gì?"

Khi ý thức được Lăng Duệ hỏi cái gì, Lăng Tịch kinh ngạc nhìn Lăng Duệ, sau đó nhanh chóng phủ định.

"Không có."

Lăng Duệ sao lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ nghĩ mình cùng Lăng Gia An ở chỗ này thì làm cái việc đó sao?

"Không có?"

Lăng Duệ hừ lạnh một tiếng, sau đó cúi xuống bắt lấy mắt cá chân Lăng Tịch, cũng mạnh mẽ kéo lên.

"Buông tay, đau."

Lăng Duệ động tác mạnh mẽ làm cho Lăng Tịch bị đau. Thế nhưng Lăng Duệ không chút để ý đến, mà là trực tiếp kéo quần Lăng Tịch đến lộ mông ra.

"Tiểu... Tiểu Duệ, làm cái gì vậy?"

"Kiểm tra."

Phun ra hai chữ lạnh như băng, Lăng Duệ cắn môi, nhìn mông Lăng Tịch cẩn thận.

Cái chỗ kia không có sưng đỏ nhìn cũng rất bình thường, cũng không có dấu hiệu bị xâm phạm. Có lẽ là bởi vì khẩn trương, chỗ kia co mở giống như là mời hắn đi vào.

Chỗ tư mật của Lăng Tịch nhìn rất mê hoặc, Lăng Duệ chỉ cảm thấy bụng căng thẳng, còn có miệng lưỡi khô khan. Hắn không có ý thức được chính mình là muốn làm cái gì, ngón tay đã tiến vào.

Bị ngón tay Lăng Duệ xâm nhập, Lăng Tịch vô ý thức co rút, đem vật thâm nhập hút vào trong cơ thể. Ngón tay bị siết chặt hơn.

"Đi ra ngoài!"

Giọng Lăng Tịch hỗn loạn mang ý giận. Thần sắc nghi hoặc nhìn động tác Lăng Duệ nháy mắt trở nên khổ sở.

Kiểm tra? Kiểm tra đâu cần dùng ngón tay tiến vào chỗ đó chứ?

"Dám mắng tôi? !"

Nghe được giọng Lăng Tịch giận dữ, ánh mắt Lăng Duệ hiện lên tia nguy hiểm. Áp bức một hồi lâu, Lăng Duệ vẫn là rút ngón tay ra khỏi người Lăng Tịch.

Ngón tay tựa hồ vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể, có loại cảm giác là lạ không thể nói rõ cứ quanh quẩn.

"Cậu tôi tối hôm qua có chạm qua chú không?"

Dù hắn đã nghiệm chứng nơi đó không có bị ai chạm qua, nhưng hắn vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi.

"Cậu tôi có giống tôi vừa rồi, chỉ lấy ngón tay tiến vào không?"

Nghe được lời Lăng Duệ, Lăng Tịch thở hổn hển, ngực phập phồng, vẻ mặt rất phức tạp, phức tạp đến nhận không ra bên trong đến ẩn chứa loại cảm xúc gì. Bị Lăng Tịch nhìn như có chút khó chịu, Lăng Duệ buông chân Lăng Tịch ra, tiếp tục nói:

"Như thế nào, chột dạ à?"

Người này trong mắt hắn luôn luôn bình thản, rất ôn nhu. Mà ánh mắt đang nhìn về phía hắn làm hắn không thích, rất không thích.

"Cậu tôi làm thì chú thích sao? Chú có thích kêu ra tiếng hay không ?"

"Cậu đừng nói nữa."

Lăng Tịch run rẩy, trong thần sắc cũng rung động rất nhiều.

Người khác hiểu lầm không lo, không hy vọng Lăng Duệ cũng nghĩ như vậy. Từ trong miệng Lăng Duệ nói ra những lời này, làm cho Lăng Tịch cảm thấy ngực giống như bị đâm nát, rất đau.

"Chú sợ? Chú còn muốn mặt mũi không? Cậu tôi cũng không muốn chú. Chú sao phải quấn quít lấy người ta. Chú cho là mình còn có thể cùng người ta ở chung một chỗ được sao? Chú muốn người ta khinh thường phải không?"

Sắc mặt Lăng Tịch càng ngày càng khó coi. Ánh mắt rung rung nhìn về phía Lăng Duệ, có chút gian nan nói.

"Cậu vẫn nghĩ tôi là như thế sao?"

Giọng Lăng Tịch vì sao mang theo đau thương? Thần sắc, vì cái gì có thể dễ dàng nhìn thấy khổ sở?

Ngực Lăng Duệ không hiểu sao như bị đánh mạnh, nhưng vẫn làm ra vẻ trấn định gật gật đầu.

"Đúng vậy. Chúng ta là người một nhà không phải tốt hơn sao? Chú vì cái gì phải cùng với cậu tôi có quan hệ đó? Chú vì thiếu đàn ông sao? Không có đàn ông yêu thương cảm thấy khó chịu sao?"

Cũng không muốn nói khó nghe, nhưng vừa nghĩ tới Lăng Tịch cùng Lăng Gia An ở chung làm cho hắn không có một gia đình đầy đủ, hắn đem những oán hận những năm qua tất cả đều bạo phát, những từ không suy nghĩ cũng nói.

"Bốp!"

Một bạt tay đánh gãy lời kế tiếp của Lăng Duệ, cũng làm cho cả hai người đều sửng sốt, khiếp sợ nhìn đối phương.

Lăng Tịch có chút khiếp sợ nhìn gò má Lăng Duệ đỏ hồng, sau đó đem tầm mắt chuyển qua bàn tay đỏ ửng có chút run lên của mình.

Trong lòng của Lăng Tịch rất khó chịu, không chỉ bởi vì đánh Lăng Duệ, còn vì lời Lăng Duệ vừa rồi làm Lăng Tịch phát hiện mình có chút bi ai, rất ti tiện. Lăng Tịch đột nhiên cảm thấy được mệt chết đi, cho tới bây giờ cũng không có mệt đến như vậy.

"Đi ra ngoài."

Lăng Duệ không có động tĩnh, như trước vẫn duy trì tư thế nhìn chằm chằm Lăng Tịch, tầm mắt vẫn nóng rực.

Lăng Tịch cũng không có nhìn Lăng Duệ, mà là cầm áo khoác đi đến phía trước cửa sổ, cúi đầu nhìn dưới lầu. Nhìn thật lâu, phía sau cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân, càng ngày càng xa.

Có lẽ, Lăng Tịch cũng không thích ở lại Lăng gia ngốc như vậy. Vẫn là đi tìm Lăng lão gia nói một tiếng, sau đó sớm một chút về nhà.

So với Lăng Tịch bên này dao động, Lăng Gia An bên kia bình tĩnh hơn, bất quá cũng là đồng dạng trầm trọng. Vừa mở cửa phòng, Lăng Gia An liền nhìn thấy Phương Văn ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt mang theo mỏi mệt.

"Dậy rồi sao?"

"Dạ."

Một buổi tối không có ngủ, nhưng Phương Văn vẫn gật đầu, cũng đi đến săn sóc Lăng Gia An.

"Không cần, anh tự làm. Em nếu mệt, đi ngủ đi."

"Gia An. Anh tối hôm qua... Tối hôm qua đi nơi nào ? Tại sao không có trở về phòng?"

"Hả? Anh tối hôm qua uống nhiều quá, sợ quấy rầy đến em, liền tìm phòng khác ngủ một đêm."

"Vậy là tốt rồi, em còn sợ anh đã xảy ra chuyện gì."

Phương Văn rất lo lắng Lăng Gia An cùng Lăng Tịch ở chung. Bất quá trước mặt Gia An, cô vẫn sắm vai một người vợ dịu dàng hiền thục.

"Gia An, chúng ta... Chúng ta khi nào thì trở về nhà? Sinh nhật ba cũng đã qua, chúng ta có phải nên suy xét đi trở về nhà? Anh đừng hiểu lầm, không phải em không nghĩ ở lại chơi cùng ba, mà là con gái chúng ta không quen khí hậu bên này, ngày hôm qua còn ồn ào nói muốn về nhà."

"Văn Văn, nếu như vậy, em mang con trở về trước đi."

"Hả? Vì sao em phải mang con trở về trước? Anh không theo chúng em về sao?"

Trầm mặc một hồi, Lăng Gia An vẫn là quyết định nói ra. Sớm đem chuyện này giải quyết, trong lòng hắn sẽ yên tâm một chút. Bằng không nhìn Phương Văn săn sóc, hắn sẽ cảm thấy thật không tốt, cảm thấy thẹn với Phương Văn.

"Văn Văn, anh có chuyện muốn nói cùng em. Chúng ta... Chúng ta ly hôn đi."

Lăng Gia An có chút gian nan đem câu này nói ra.

"Vì cái gì? Em làm sai gì sao?"

Phương Văn vẻ mặt khiếp sợ. Cô vốn tưởng rằng Lăng Gia An nhiều lắm là quên không được người kia, lại không nghĩ rằng Lăng Gia An sẽ cùng cô đưa ra đề nghị ly hôn.

Không muốn ly hôn, làm sao có thể ly hôn!

Phương Văn theo bản năng bưng kín lỗ tai, sau đó có chút vô lực ngã quỵ xuống.

Lăng Gia An cũng không phải đồng tính luyến ái. Khi phát hiện mình thích Lăng Tịch, hắn cứ nghĩ mình là gay. Nhưng hắn đã thử tìm MB kết quả không hề có cảm giác. Hắn suy nghĩ rất nhiều cuối cùng khi bình tĩnh trở lại, hắn thấy mình chỉ đối với Lăng Tịch mới có ý tưởng kỳ quái đó. Nguyên nhân, hắn là thích Lăng Tịch, thậm chí có thể nói là yêu Lăng Tịch. HunhHn786

"Anh yêu hắn tới như vậy sao? Anh thật không có biện pháp quên hắn sao? Chúng ta sống chung nhiều năm như vậy, không có cách nào đem đoạn tình cảm kia quên đi sao?"

"Thật xin lỗi."

Lăng Gia An thấp giọng áy náy nói, sau đó lâm vào trầm mặc.

Phương Văn thường an ủi chính mình, ủy khuất một chút không sao cả, chỉ cần Gia An còn ở bên cạnh cô, là đủ rồi. Nhưng hiện tại, Lăng Gia An lại đưa ra yêu cầu ly hôn. Nhất thời, Phương Văn cảm thấy mọi cố gắng đều là uổng phí.

Mặc kệ thế nào, Phương Văn cũng sẽ không ly hôn. Nếu Lăng Gia An muốn kiên trì, Phương Văn sẽ không tiếc đi thỉnh cầu ba chồng. Nếu không được, cô sẽ dùng một ít thủ đoạn.

Đương nhiên, không đến vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không làm như vậy. Cô không muốn đem sự tình phát triển đến không thể cứu vãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro