33: Phát sốt +34: Lây bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Phát sốt

Lạc Phi sợ làm vậy sẽ dọa Lăng Tịch chạy mất, nên có chút bất đắc dĩ thở dài. Hắn áp chế ý niệm xuống, sau đó vội vàng lau lau vài cái.

"Tắm xong rồi."

Lạc Phi nhanh chóng đứng lên, cũng lùi lại đứng dưới vòi sen để nước xối lên người. Khi chưa có nắm chắc, hắn sẽ không chạm vào. Cái hắn muốn không chỉ có thân thể, mà là cả trái tim của Lăng Tịch.

"Ừ."

Nghe được Lạc Phi nói đã làm xong, Lăng Tịch đem nước xối lên một chút, sau đó vội vàng lau khô thân thể, mặc quần áo đi ra. Khi vừa định đẩy cửa ra, như nhớ tới cái gì, Lăng Tịch quay đầu, nhìn về phía Lạc Phi đang quay lưng lại.

"Phi Phi, con sao còn chưa tắm?"

"Tắm ngay, ba đi ra ngoài trước đi."

"Ừ, con tắm nhanh một chút, ba đi nấu cho con chút canh."

"Dạ, cám ơn ba."

Đợi cửa đóng lại, Lạc Phi mới dám xoay người. Hắn mở nước lạnh, xoa bóp vật nóng bỏng thẳng tắp giữ hai chân của mình. Được nước lạnh tưới một lúc, lửa nóng trong thân thể cũng giảm đi. Khi đi ra ngoài, Lạc Phi hơi hơi phát run, mặt cũng vì lạnh mà phiếm hồng.

"Phi Phi, con tắm xong rồi à?"

Nghe được động tĩnh phía sau, Lăng Tịch đem bát canh cẩn thận bưng đi ra.

"Đến, uống canh gừng."

"Dạ. "

Cầm bát canh nóng, Lạc Phi ghé vào miệng uống ngay một ngụm.

Rất nóng!

Lưỡi Lạc Phi bị phỏng, hắn khẽ chau mày, đầu lưỡi cũng bắt đầu cảm thấy đau.

"Chậm một chút."

Thấy Lạc Phi uống gấp như vậy, bị nóng phỏng, Lăng Tịch cũng đến bên cạnh lấy lại chén canh để lên bàn, lo lắng nói.

"Đến, lè lưỡi ra cho ba xem."

"Dạ."

Nhìn đầu lưỡi Lạc Phi bị phỏng hồng hồng, Lăng Tịch nghiêng đầu qua một chút, sau đó chậm rãi thổi khí.

Lạc Phi rũ đôi mắt bắt đầu có điểm rung chuyển. Đầu lưỡi đau đớn, cũng tạm thời quên đi, giờ phút này, trong mắt của hắn chỉ có đôi môi đang nghiêm túc hướng đầu lưỡi mình thổi khí.

"Tốt hơn chưa?"

"Vâng, cám ơn ba."

Lạc Phi gật đầu, nâng bát canh trên bàn tiếp tục uống, để che dấu bối rối chính mình.

Lăng Tịch nhớ đến vừa rồi chạm vào bàn tay lạnh ngắt của Lạc Phi, có chút nghi ngại hỏi.

"Đúng rồi, Phi Phi, tay con sao lạnh như vậy?"

Lạc Phi không thể giải thích được. Đã nhanh chóng tìm đại một cái lý do trả lời:

"Dạ? Con tắm đến lúc sau không còn nước ấm, cho nên tay hơi lạnh. Không có việc gì, uống xong canh gừng liền ấm."

"Ừ, uống xong mau đi ngủ, bên trong chăn tương đối ấm áp."

Nghe được Lạc Phi trả lời, Lăng Tịch cũng không có nghi ngờ, mà là đến tủ lấy chăn để ở trên giường. Đang lúc chuẩn bị trải chiếu dưới sàn, Lạc Phi bên ngoài đi vào, mở miệng yêu cầu:

"Ba, con nghĩ cùng nhau ngủ đi."

"Hả?"

Nhìn Bạch Tiểu Hàn nằm sát tường, Lăng Tịch gật đầu đáp ứng.

"Được. Đất quá, vẫn là ba người chen nhau ngủ."

"Dạ, không thành vấn đề."

Giường chật có thể nằm gần hơn một chút, nên Lạc Phi không có ý kiến. Đương nhiên, nếu không có Bạch Tiểu Hàn ngủ ở một bên, sẽ tốt hơn.

"Trên người của con thật lạnh, vẫn là ngủ ở giữ đi, ấm áp một chút."

"Dạ."

Nghe được Lăng Tịch nói, Lạc Phi cười đồng ý, cũng nằm lên giường.

"Ba cũng tới ngủ đi."

"Được."

Lăng Tịch tắt đèn, nằm xuống bên cạnh Lạc Phi. Cảm giác được Lạc Phi thân mình thật lạnh, Lăng Tịch hướng tới gần Lạc Phi, cũng vươn tay ôm thắt lưng hắn.

"Phi Phi, con dựa vào đây một chút."

"Dạ."

Thân thể Lăng Tịch ấm áp, Lạc Phi rút vào lòng, sau đó nhỏ giọng nói.

"Ba, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Lạc Phi ngủ thật sự không an ổn, khi lạnh khi nóng, rất không thoải mái. Hắn rất muốn đứng lên đi uống nước, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, làm sao cũng không mở ra được. Cơ thể khó chịu dày vò, hắn cảm giác được một đôi tay ấm áp luôn luôn chăm sóc mình, lau mồ hôi, hoặc là dắp chăn. Hắn rất muốn mở mắt ra nhìn người chăm sóc mình, thế nhưng không mở mắt ra được. Giày vò đến cuối cùng, Lạc Phi ôm chặt người cho mình ấm áp, cọ vài cái liền chậm rãi ngủ.

Khi Lạc Phi tỉnh lại, phát giác trên giường chỉ còn lại có một mình, trên người đắp chăn, trên trán đắp một cái khăn.

Đầu đau quá! Xem ra, thật sự bị cảm nặng rồi! Cũng đúng, ngày hôm qua dầm mưa, sau đó lại tắm nước lạnh, muốn không cảm mạo cũng khó!

Cau mày nằm trong chốc lát, Lạc Phi nghe được tiếng mở cửa mở, tiếng bước chân rất nhẹ càng lúc càng gần.

"Phi Phi, con tỉnh rồi ? Cảm giác tốt hơn chưa? Con ban đêm phát sốt ."

"Còn đau đầu, mệt mỏi."

Lạc Phi vừa mở miệng, mới phát giác giọng của mình nghe yếu ớt, rất vô lực.

Vừa nghĩ tới Lạc Phi bộ dáng yếu ớt, làm Lăng Tịch đau lòng. Rồi lại nhớ Lạc Phi không chịu chú ý thân thể của chính mình, Lăng Tịch cảm thấy rất giận.

Đã giằng co cả buổi tối, vốn muốn đem Lạc Phi đưa đi bệnh viện, nhưng nghĩ đến Lạc Phi sợ chích, Lăng Tịch đành đứng dậy lấy thuốc đút cho hắn uống.

Bạch Tiểu Hàn cũng bị làm cho tỉnh, có chút mờ mịt nhìn Lạc Phi đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh.

Cho Lạc Phi uống thuốc xong, Lăng Tịch  lại đi trải chiếu trên mặt đất để cho Bạch Tiểu Hàn ngủ, còn bản thân không có ngủ, rất vất vả chăm sóc Lạc Phi.

"Ba, con sai rồi. Đừng mắng con."

Có lẽ bởi vì bị bệnh nên giọng Lạc Phi rất nhẹ, đôi mắt ngấn lệ, còn trên mặt biểu tình ngây thơ vô tội rất giống Bạch Tiểu Hàn.

"Nào, uống thuốc."

Lăng Tịch đem Lạc Phi nâng dậy ngồi ở đầu giường, sau đó lấy hộp thuốc mở nắp ra, dựa theo tờ giấy hướng dẫn lấy thuốc nhét vào tay Lạc Phi cũng đem ly nước đưa tới.

"Có thể không uống được không? Rất đắng ."

"Không thể. Nhanh nuốt hết. Không uống, ba sẽ không lo cho con."

"Thôi được, con uống."

Lạc Phi chần chờ, sau đó đem viên thuốc cho vào trong miệng nuốt xuống, cũng lấy ly nước uống một hơi.

"Chậm một chút, đừng gấp."

Đứa nhỏ này, còn tưởng rằng đã trưởng thành, chính chắn, rốt cục có thể yên tâm. Kết quả vẫn là còn tính trẻ con, lại đem bản tính bộc lộ ra. Bất quá như vậy cũng tốt, có thể thấy được tính cách thực sự, so sánh với vẻ hoàn mỹ thể hiện trước mặt người khác, tốt hơn nhiều. HunhHn786

"Thật đắng."

Đem ly nước uống xong để đầu giường, Lạc Phi lại vươn tay khoác thắt lưng đầu dựa vào vai Lăng Tịch, nũng nịu nói.

Bình thường rất ít có cơ hội cùng Lăng Tịch tiếp xúc thân mật, thật vất vả có cớ đường đường chính chính thân mật, làm sao bỏ qua được?

Cho nên hắn muốn thừa dịp sinh bệnh để làm nũng rồi ôm Lăng Tịch.

"Rất đắng sao?"

Thấy Lạc Phi làm nũng, sắc mặt Lăng Tịch trở nên nhu hòa. Vuốt tóc Lạc Phi, sau đó Lăng Tịch đưa tay vói vào túi lấy ra một vài viên kẹo đủ màu sắc.

"Đắng thì ăn kẹo."

Nhìn những viên kẹo, Lạc Phi nhẹ nhàng chớp mắt. Nhớ đến khi còn bé, có lần hắn bị bệnh Lăng Tịch đã dùng kẹo dụ dỗ.

"Con ngoan ngoãn uống xong, ta liền cho kẹo."

"Dạ, con uống."

Nắm chặt cái mũi đem bát thuốc Đông y uống xong, bé Lạc Phi nhăn mặt, khổ sở thè lưỡi mỉm cười

"Con uống xong rồi. Kẹo đâu?"

"Đi, mang con đi mua."

Lăng Tịch đưa bé Lạc Phi đến một cửa hàng nhỏ gần viện cô nhi mua kẹo.

Sự việc qua nhiều năm như vậy, hương vị kẹo sớm đã quên, nhưng những tờ giấy gói màu sắc rực rỡ hắn vẫn còn giữ đến nay. Hắn muốn chờ đến thời điểm thích hợp sẽ đem cái hộp gỗ có chứa giấy gói kẹo cùng lễ vật ngõ lời với Lăng Tịch.

Lạc Phi liếm liếm môi, sau đó cầm một viên kẹo, cúi đầu lột giấy gói kẹo ra, để vào trong miệng. Hương vị ngọt ngào chảy dọc theo lưỡi xuống cổ họng, sau đó lại tiến vào đáy lòng của hắn.

"Không đắng nữa?"

Nhìn vẻ mặt Lạc Phi, Lăng Tịch chậm rãi nở nụ cười, không che dấu sự sủng nịnh.

"Dạ. Ba cũng ăn một viên."

"Được."

Lăng Tịch hé miệng, để Lạc Phi đem kẹo nhét vào.

Lúc này, theo bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, giọng Bạch Tiểu Hàn cũng truyền vào.

"Ba."

Tiểu Hàn đã trở về, Lăng Tịch muốn đi xem một chút, lại bị Lạc Phi kéo lên giường. Tay hắn lại khoác ở thắt lưng Lăng Tịch.

"Ba, ở với con một lát."

"Được."

Lăng Tịch gật đầu, nói vọng ra ngoài.

"Tiểu Hàn, ba ở trong này."

"Dạ."

Rất nhanh, Bạch Tiểu Hàn liền đi vào, trong tay của hắn còn cầm cặp sách. Khi nhìn thấy ba Tịch bị Lạc Phi ôm, Bạch Tiểu Hàn hơi chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền cười.

"Lạc ca ca, anh khỏe rồi sao?"

Tối hôm qua hắn bị Lạc Phi làm tỉnh. Vốn có chút không vui, nhưng ba Tịch nói Lạc ca ca bị bệnh, nên hắn bỏ qua cho, cũng ngoan ngoãn ngủ dưới đất. Buổi sáng, hắn sờ trán Lạc ca ca thấy rất nóng, hắn không khỏi có chút lo lắng. Nghe người ta nói nếu vẫn phát sốt, sẽ hỏng đầu óc. Lạc ca ca thông minh như vậy, nếu đầu óc hỏng liền thảm. Nghĩ vậy một chút, Bạch Tiểu Hàn dùng đôi mắt tràn ngập lo lắng nhìn Lạc Phi, cảm thấy Lạc Phi rất đáng thương.

"Ừ, tốt hơn nhiều rồi. Cám ơn Tiểu Hàn quan tâm anh. Ngày hôm qua có làm phiền đến em không?"

"Có một chút, bất quá không sao. Lạc ca ca sớm hết bệnh là tốt rồi. Sớm hết bệnh, ba cùng Tiểu Hàn an tâm."

"Tiểu Hàn ngoan. Có muốn ăn kẹo hay không?"

"Có..."

Nhìn kẹo, Bạch Tiểu Hàn liếm liếm môi. Hắn rất muốn ăn cái kia, nhưng ba Tịch không cho hắn ăn, nói sẽ sâu ăn răng. Hắn hiện tại rất mâu thuẫn, muốn ăn, lại không dám ăn.

"Làm sao vậy? Ăn đi."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn hơi chút suy nghĩ, Lăng Tịch liền hiểu được vấn đề, cho nên, bật người cười trấn an Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn, con ăn đi. Ăn một hai cái sẽ không sâu răng ."

"Dạ."

Có câu nói này, Bạch Tiểu Hàn an tâm tiếp nhận kẹo trong tay Lạc Phi. Bạch Tiểu Hàn vui vẻ ngồi vào mép giường, mở giấy nhét kẹo vào trong miệng, cũng vui vẻ nói.

"Ăn thật ngon."

"Ăn từ từ, đừng để nghẹn. Nếu thích nơi này còn đó."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi nở nụ cười, cũng buông Lăng Tịch ra, đưa tay sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn.

Lúc mới bắt đầu hắn còn có chút lo lắng về Bạch Tiểu Hàn. Từ trước đến nay người ở cùng Lăng Tịch sẽ giống hắn đối với Lăng Tịch có cái loại ý tưởng kia. Hơn nữa Lăng Tịch đối với Bạch Tiểu Hàn tốt lắm, thậm chí, so sánh năm đó đối với hắn còn tốt hơn. Cho nên, trong lòng Lạc Phi có một chút bài xích Bạch Tiểu Hàn, chỉ là sợ Bạch Tiểu Hàn chiếm trái tim Lăng Tịch trước.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn lo lắng quan tâm mình, biểu hiện trên mặt Bạch Tiểu Hàn cũng luôn như trước, không có công kích. Hơn nữa Lăng Tịch thương Bạch Tiểu Hàn như con ruột, cũng không có ý khác, cho nên tâm trạng lo lắng của hắn cũng hoàn toàn buông xuống.

Xem ra, lúc trước hắn nghĩ nhiều. Nghĩ đến lúc mình không ở bên, có Bạch Tiểu Hàn ở cùng làm cho Lăng Tịch vui vẻ, Lạc Phi yên tâm không ít. Nghĩ như vậy, Lạc Phi đối với Bạch Tiểu Hàn thái độ ôn hòa không ít, trên mặt mỉm cười, cũng không có nửa điểm dối trá, rất chân thật.

Xem ra, Phi Phi đã hoàn toàn tiếp nhận Tiểu Hàn!

Đáy lòng Lăng Tịch thở phào nhẹ nhõm. Từ đầu đã nhìn ra được Lạc Phi đối với Bạch Tiểu Hàn có ý bài xích, tuy trên mặt vẫn duy trì nụ cười.

Lạc Phi từ nhỏ ít thân cận với người khác, cho nên Lạc Phi đối với Bạch Tiểu Hàn có điều nghi ngại, cũng là bình thường. Lăng Tịch chỉ có thể ở một bên lo lắng. Dù sao, Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn đều là con, Lăng Tịch không muốn bọn họ cảm thấy được bên nặng bên nhẹ. HunhHn786 Nếu hiện tại Lạc Phi đã không còn bài xích Bạch Tiểu Hàn, lo lắng tựa hồ cũng có thể bỏ qua một bên.

"Tiểu Hàn, con đi ra ngoài cất cặp sách được không? Đừng quấy rầy Lạc ca ca nghỉ ngơi."

Đợi Bạch Tiểu Hàn đáp ứng cầm cặp sách đi ra ngoài, Lăng Tịch quay lại cùng Lạc Phi dặn dò:

"Phi Phi, con nằm một lát được không? Ba đi nấu cơm."

"Dạ."

Cầm kẹo còn lại trong tay để vào ngăn tủ, lại thay Lạc Phi đem chăn đắp tốt, Lăng Tịch mới rời phòng ngủ, đi phòng bếp.

Hiện tại Lạc Phi còn chưa hết sốt, xem ra chỉ có thể thử xin Tần Tường nghỉ phép hôm nay.

Rất nhanh, đồ ăn làm xong, Lăng Tịch múc một ít cho Lạc Phi, cũng nhìn hắn ăn xong, mới một lần nữa trở lại phòng bếp đem đồ ăn bưng ra cùng Bạch Tiểu Hàn ăn.

Sau khi cơm nước xong, để Bạch Tiểu Hàn chơi một mình, Lăng Tịch đi ra bấm số gọi Tần Tường. Nghe đầu bên kia truyền đến tiếng chuông, Lăng Tịch không khỏi có chút khẩn trương... sợ Tần Tường sẽ không bắt máy.

"Nghĩ sao lại gọi điện cho tôi?"

Đầu kia giọng nói rõ ràng là kinh ngạc, nhưng không khó nghe ra Tần Tường tâm tình tốt lắm, thậm chí giọng thoải mái mang theo ý cười.

"Tôi... Tôi có chút chuyện muốn tìm cậu."

"Nói đi, chuyện gì? Hay là... là đồng ý đề nghị của tôi?"

"Cái gì? Đồng ý cái gì ?"

"Không có gì. Nói đi, tìm tôi vì chuyện gì?"

Nghe giọng điệu khẳng định không phải đồng ý đề nghị. Chết tiệt! Làm cho cao hứng một hồi.

"À, là như vầy, tôi muốn xin nghỉ phép, nhà của tôi có chút việc."

"Xin nghỉ phép? Không cần tiền lương sao?"

Yên lành lại xin nghỉ cái gì? Trong nhà có chuyện gì? Cái tên ngốc đã xảy ra chuyện?

"À... Nếu cậu cho phép, trừ tiền lương là được."

Tần Tường trầm mặc một hồi, không kiên nhẫn nói:

"Tôi cho ông hai ngày nghỉ, ngày mốt nhớ rõ đúng giờ đến làm."

"Vâng, cám ơn nhiều."

"Không có gì nữa, tôi tắt máy đây."

Không đợi Lăng Tịch mở miệng, Tần Tường liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Dạy Bạch Tiểu Hàn làm bài tập xong, Lăng Tịch lại đi vào trong nhìn Lạc Phi. Lạc Phi đã bớt nóng, ngủ cũng coi như an ổn.

"Ba, Lạc ca ca còn bệnh sao?"

Bạch Tiểu Hàn đi theo sau, cũng đứng ở bên giường nhìn Lạc Phi đang ngủ say.

"Ừ, bất quá đỡ hơn rất nhiều."

Lăng Tịch nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh Bạch Tiểu Hàn, nói.

"Tiểu Hàn, con thích Lạc ca ca không?"

"Dạ, thích."

"Nếu Lạc ca ca giống con, đều gọi ba là ba, con có giận không?"

"Vì sao Lạc ca ca muốn gọi ba là ba?"

"Bởi vì, hắn cũng là con của ba. Tiểu Hàn, con có giận không?"

"Á... chờ một chút."

Bạch Tiểu Hàn nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, sau đó trả lời.

"Nếu ba thích, Tiểu Hàn sẽ thích."

"Tiểu Hàn ngoan. Về sau con cùng Phi Phi là người một nhà, hãy chăm sóc nhau biết không?"

"Phi Phi?"

Nghe cái tên xa lạ, Bạch Tiểu Hàn khó hiểu gãi gãi đầu. Nghĩ có lẽ Phi Phi là Lạc ca ca, Bạch Tiểu Hàn dùng sức gật đầu.

"Dạ, Tiểu Hàn biết."

"Vâng. Vậy con đi tắm trước, đi ngủ sớm một chút. Bất quá hôm nay con còn phải ngủ dưới đất, nhường giường cho anh trai ngủ, được không?"

"Dạ, được."

Nhìn Lạc Phi ngủ trên giường, Bạch Tiểu Hàn rất sảng khoái đồng ý, cũng đi đến tủ lấy quần áo đi tắm.

Lăng Tịch vui vẻ cười cười, sau đó ngồi vào bên giường tiếp tục nhìn Lạc Phi, cũng sờ sờ tay Lạc Phi để ngoài chăn.

Có lẽ là cảm giác được Lăng Tịch chạm vào, mi mắt Lạc Phi run run vài cái, sau đó chậm rãi mở ra.

"Ba?"

"Ừ, ba đã làm con thức?"

"Không có."

Lạc Phi lắc đầu, sau đó cố gắng ngồi tựa vào đầu giường, nhìn thẳng đôi mắt Lăng Tịch.

"Hiện tại mấy giờ ? Con ngủ rất lâu rồi sao?"

"Ngủ trong chốc lát, không phải thật lâu."

Lăng Tịch lấy điện thoại ra nhìn giờ.

"Hiện tại hơn tám giờ một chút."

Nghĩ đến Lăng Tịch chiếu cố mình một buổi tối, ban ngày cũng không có nghỉ ngơi, Lạc Phi nhỏ giọng hỏi:

"Ba, ba muốn lên ngủ một hồi hay không?"

"Không sao, đợi Tiểu Hàn ngủ, ba ngủ tiếp. Đúng rồi, Phi Phi, về sau con ở trong nhà cũng có thể gọi ba là ba."

"Dạ? Tiểu Hàn?"

"Ba vừa rồi đã nói cùng Tiểu Hàn. Nó không có ý kiến. Bên ngoài không thể gọi, ở nhà không cần câu nệ."

"Dạ."

Lạc Phi trịnh trọng gật đầu, cười tươi. Nơi này là nhà Lăng Tịch. Hắn đã trở về, tất nhiên cũng là nhà của hắn. Sờ sờ gương mặt có chút mỏi mệt của Lăng Tịch, Lạc Phi đem thân mình dựa vào lưng ôm lấy Lăng Tịch, cũng nhỏ giọng nỉ non nói:

"Ba, con thích ba."

Giọng rất nhẹ, rất nhỏ, nhỏ đến nỗi Lăng Tịch không có phát hiện. Hắn cũng không muốn hiện tại liền nói cho Lăng Tịch tâm ý của mình. Nhưng thật sự là rất muốn nói ra, cho nên chỉ dám dùng phương thức mặc niệm, đem những lời này nói ra.

Nghe được phòng tắm dừng tiếng nước chảy, Lăng Tịch vỗ vỗ lưng Lạc Phi, nói:

"Phi Phi, con tiếp tục ngủ đi, ba đi giúp Tiểu Hàn trải chiếu."

"Dạ, con nằm chờ ba."

Lạc Phi im lặng nằm trên giường, nhìn đối phương bận rộn. Lăng Tịch luôn ôn nhu như vậy, săn sóc làm cho người ta bất tri bất giác lâm vào trầm luân. Nhiều năm như vậy, tình cảm Lăng Tịch dành cho Lạc Phi có tình thân, cũng có tình bạn, chỉ là không có tình yêu. Hắn phải làm như thế nào, dùng cách gì để cho người này chấp nhận yêu mình?

Tỏ tình sao?

Hắn không dám, sợ sẽ dọa Lăng Tịch, sau đó bỏ chạy mất.

Đợi cơ hội?

Vậy phải chờ tới năm nào? Tháng nào?

Thời gian kéo càng dài lại càng không an lòng. Tuy rằng bên cạnh Lăng Tịch hiện nay không có người nào, nhưng hắn rất sợ chuyện bất ngờ, sẽ có người khác nhanh chân đến trước, đoạt đi người hắn vẫn bảo hộ. Hắn nên dũng cảm một chút, thử nói với Lăng Tịch tình cảm tồn tại trong lòng mình?

Hơi...

"Làm sao vậy?"

Nghe được Lạc Phi thở dài, Lăng Tịch ngừng tay, xoay đầu lại nhìn về phía Lạc Phi nằm ở trên giường.

"Không có việc gì."

Nhìn Lăng Tịch lộ ra lo lắng, Lạc Phi cười lắc đầu, ý bảo không cần lo lắng.

"Vậy, ba lên giường cùng con ngủ."

Thấy Lăng Tịch lên giường, Lạc Phi đem thân mình dời vào trong một chút, để một khoảng trống cho Lăng Tịch, cũng đưa tay khoác lên thắt lưng, ôm chặt người vào lòng.

Phía sau đánh úp làm cho Lăng Tịch không tự giác nhích lại gần, cũng sờ tay Lạc Phi. Nhiệt độ cơ thể Lạc Phi rất nóng, trong lòng bàn tay cũng rất nóng.

"Phi Phi, có phải quá nóng hay không ? Hay ba đi ngủ cùng Tiểu Hàn nhé?"

"Không nóng, con muốn ngủ cùng ba."

Sợ Lăng Tịch sẽ thật sự chạy tới ngủ cùng Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi kẹp lấy chân, không cho nhúc nhích.

"Không được đi."

"Ừ, ba không đi."

Cảm nhận được Lạc Phi tức giận, Lăng Tịch vỗ vỗ chân Lạc Phi, ý bảo thả lỏng một chút.

"Phi Phi, đừng gác như vậy."

"Dạ."

Thấy Lăng Tịch không đi, Lạc Phi nghe lời đem chân thả xuống dưới, chỉ là tay như trước vẫn ôm thắt lưng Lăng Tịch. Lăng Tịch cũng không có lại phản đối Lạc Phi, mà là mặc cho hắn ôm, bình tĩnh khép lại đôi mắt.

Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn nằm dưới đất, bước chân cũng thật sự nhẹ, sợ quấy rầy người ngủ trên giường. Hắn cũng muốn ngủ cùng ba Tịch, nhưng nghĩ đến Lạc Phi hiện tại sinh bệnh nên để ba Tịch ngủ cạnh Lạc Phi. Dù sao khi hắn sinh bệnh ba Tịch cũng là làm như thế. Nếu Lạc Phi cùng hắn là người một nhà, vậy hắn cũng không muốn so đo.

Chương 34: Lây bệnh

Bạch Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn Lăng Tịch trên giường nói một tiếng 'ngủ ngon' , rồi nằm xuống, nhắm mắt lại tự mình ngủ.

Tuy rằng không có ba Tịch nằm ở bên cạnh, nhưng tốt xấu gì vẫn còn trong phạm vi tầm mắt của hắn. Trong phòng cũng có hơi thở của ba Tịch, cho nên Bạch Tiểu Hàn ngủ thật sự an ổn, cũng rất thoải mái.

Còn Lạc Phi, cả người kề sát Lăng Tịch, ôm lấy thân thể, cảm thụ được thân nhiệt ấm áp, cho nên ngủ với hương vị ngọt ngào, một đêm không mộng.

Đợi ngày hôm sau Lạc Phi tỉnh lại, cảm thấy tinh thần tốt lắm, toàn thân cảm giác tràn đầy sinh lực. Hắn giơ tay lên sờ sờ cái trán, nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục bình thường. Nhưng mà... người bên cạnh nhiệt độ nóng rực. Lạc Phi nhìn chằm chằm sắc mặt ửng đỏ của Lăng Tịch, cẩn thận dùng tay sờ trán cùng hai má.

Đúng là rất nóng.

Nghĩ đến đêm hôm đó Lăng Tịch cũng bị mắc mưa, còn cởi áo khoác cho mình, hơn nữa cả ngày hôm qua không có nghỉ ngơi, luôn luôn ở bên chăm sóc mình. Hơn nữa hắn vẫn ôm Lăng Tịch, gần như vậy còn nói chuyện trực tiếp không che đậy, có lẽ đã truyền vi khuẩn bệnh cảm cho Lăng Tịch. Lạc Phi hiện lên mấy phần lo lắng cùng tự trách.

"Ba."

Kêu vài tiếng, Lăng Tịch hé mở mi mắt rất nhỏ, rung động vài cái, đôi mắt kia có chút mờ mịt.

"Hả? Phi Phi?"

"Dạ, thuốc ngày hôm qua cho con uống để ở nơi đâu? Con đi lấy lại đây cho ba."

Lạc Phi đau lòng sờ mặt Lăng Tịch, có chút tự trách nói:

"Có thể... Ba bị con lây bệnh rồi. Ba, con thật có lỗi."

"Không có việc gì, không trách con."

Lăng Tịch hướng Lạc Phi cười, sau đó giơ tay lên chỉ ngăn tủ đầu giường.

"Trong ngăn tủ còn một ít, bên trên có hướng dẫn."

Sau khi nói xong, Lăng Tịch lại có chút vô lực khép lại mi mắt. Nhìn Lăng Tịch khép lại mắt, Lạc Phi cẩn thận xốc chăn xuống giường, đi lấy thuốc. Dựa theo hướng dẫn lấy ra mấy viên thuốc để ở một bên, sau đó đi đến nhà bếp rót một ly nước ấm.

"Ba, uống thuốc."

"Ừ."

Nghe được Lạc Phi gọi, Lăng Tịch lại một lần nữa mở mắt, khởi động tay chuẩn bị ngồi dậy.

"Con đỡ ba."

Thấy Lăng Tịch muốn ngồi dậy, Lạc Phi để ly nước xuống, sau đó đem người đỡ lên.

"Cám ơn."

Lăng Tịch dựa ngồi ở đầu giường, nhìn Lạc Phi sau đó hé miệng để cho hắn đút thuốc. Sau khi uống thuốc xong, hắn mới giúp đỡ Lăng Tịch nằm trở về giường.

"Ba nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay đến lượt con chăm sóc ba."

"Ba không có gì, ngủ một lát là tốt rồi. Con không phải cũng bệnh sao? Đừng quá vất vả, nên nghỉ ngơi nhiều."

"Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi."

Lạc Phi đưa ngón tay để lên môi, ý bảo Lăng Tịch nghỉ ngơi. Thấy Lạc Phi rất kiên trì, Lăng Tịch vô lực nhìn Lạc Phi, sau đó để mặc hắn, khép lại đôi mắt.

Quả thật cảm thấy mệt chết đi. Mí mắt cũng nặng trĩu!

Cũng không lâu lắm, Lăng Tịch liền ngủ say.

Lạc Phi đau lòng nhìn Lăng Tịch ngủ, lấy tay lau mồ hôi trên trán Lăng Tịch, đáy lòng không ngừng tự trách mình.

"Lạc ca ca, ba làm sao vậy?"

Lạc Phi quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn. Khi nhìn đến vẻ mặt lo lắng của Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi chậm rãi lắc lắc đầu.

"Ba không có việc gì, chỉ là có một chút không khỏe mà thôi. Cho nên, ba cần nghỉ ngơi."

"Dạ. Nghỉ ngơi một lát sẽ tốt sao?"

"Ừ, nghỉ ngơi một lát sẽ không có việc gì, em đừng lo lắng."

Lạc Phi ôn nhu trấn an Bạch Tiểu Hàn, cũng mỉm cười với hắn.

"Dạ, em đây an tâm."

Bạch Tiểu Hàn yên tâm gật đầu, sau đó đi đến phòng tắm rửa mặt.

"Lạc ca ca."

Rửa mặt xong Bạch Tiểu Hàn từ trong phòng tắm đi ra, cùng Lạc Phi nói:

"Phiền anh chiếu cố ba, Tiểu Hàn đi học."

"Ừ, anh đưa em đi đón xe."

"Không cần, Tiểu Hàn sẽ tự đón xe."

Bạch Tiểu Hàn đi đến bên giường sờ khuôn mặt nóng hổi của Lăng Tịch. Đôi mắt long lanh chậm chạp chớp chớp vài cái.

"Ba liền giao cho anh, em tan học sẽ trở về."

Bạch Tiểu Hàn rất muốn ở nhà. Nhưng nghĩ đến ba Tịch không đồng ý hắn trốn học, hắn phải ngoan ngoãn đi đến trường. HunhHn786

"Được rồi. Tiểu Hàn yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho ba."

Hiện tại Bạch Tiểu Hàn rất hiểu chuyện, Lạc Phi đáy mắt hiện lên mấy phần vui mừng, giọng nói cũng thân thiết không ít.

"Dạ, em đi học. Tạm biệt Lạc ca ca. Tạm biệt ba."

Bạch Tiểu Hàn rời khỏi, Lạc Phi canh giữ ở bên giường thật lâu. Đợi cho gần trưa, hắn mới đứng lên đi vào phòng bếp.

Mở tủ lạnh, Lạc Phi nhìn mấy thứ nguyên liệu mà phát ngốc, có chút không biết làm sao.

Đem thịt nạc và sườn côt lếch ra bồn rửa, lại đặt trên cái thớt gỗ, Lạc Phi cầm đao thật cẩn thận cắt thịt. Sợ cắt tới tay, động tác của hắn rất chậm. Một lúc sau, Lạc Phi lại bắt đầu chặt sườn cốt lếch. Nhiều lần, xương bay xuống rơi trên mặt đất, cũng có lúc bắn lên mặt. Bận rộn một lúc, cuối cùng trên thớt gỗ đầy xương cốt lếch và thịt cắt nhỏ. Lạc Phi thở phào, sau đó mở lửa nấu nước. Đợi nước sôi, Lạc Phi đem xương cốt cùng thịt cắt miếng thả vào nồi nước, đậy nắp, đứng trông coi cái nồi...

Đợi canh chín, Lạc Phi lại có chút rối ren nêm gia vị. Sợ cho phân lượng không tốt, nên Lạc Phi nếm lại vài lần. Cho đến khi hương vị không sai biệt lắm, hắn mới yên tâm tắt bếp, cầm cái bát múc một ít.

Tuy rằng quá trình phiền phức một chút, nhưng cuối cùng cũng nấu được nồi canh, hơn nữa hương vị cũng không phải tệ. Nhìn bát lớn canh thịt, Lạc Phi tự cho là đạt tiêu chuẩn, sau đó bưng bát đi vào trong phòng ngủ.

Đem bát canh cẩn thận để tại đầu giường, Lạc Phi cúi xuống vươn tay sờ mặt Lăng Tịch.

"Ba."

"Ừ."

Cảm giác được Lạc Phi chạm đến, Lăng Tịch từ từ mở mắt ra, đáp lại Lạc Phi một tiếng.

"Đến ăn một chút gì, đừng để bị đói."

"Gì vậy?"

Ngửi được mùi canh thịt, Lăng Tịch đem tầm mắt chuyển qua cái bát để ở một bên, sau đó nhỏ giọng hỏi.

"Con nấu sao?"

"Dạ."

Nghe được Lăng Tịch hỏi, Lạc Phi có chút ngượng ngùng gật đầu.

"Lần đầu tiên làm, cũng không biết có khó ăn hay không. Ba thử một chút đi, nếu khó ăn, cũng đừng ăn. Ba nói cho con biết ba muốn ăn cái gì, con đi ra ngoài mua về."

Dù sao, hắn cũng đói, vẫn phải đi ra ngoài tìm món gì ăn.

"Phi Phi làm sẽ không khó uống."

Lăng Tịch đưa tay từ bên trong chăn ra cầm lấy tay Lạc Phi, có chút lo lắng lật xem.

"Có bị thương hay không?"

"Không sao, để con đút cho ba."

Lạc Phi rút tay ra, sau đó đem Lăng Tịch nâng dậy, lấy cái muỗng múc canh đưa đến bên môi.

"Cẩn thận nóng."

Nói xong, Lạc Phi cẩn thận thổi thổi.

"Được."

Nhìn hành động của Lạc Phi, Lăng Tịch chậm rãi nở nụ cười, ngậm cái muỗng Lạc Phi đưa đến.

Tuy không đẹp, nhưng hương vị không có tệ. Đối với người không biết nấu ăn mà nói, có thể làm đến mức này đã là rất tốt. Dù sau, đây là tâm ý của Lạc Phi cũng đã làm Lăng Tịch rất vừa lòng.

"Ba, có rất khó ăn hay không?"

"Không có. Rất ngon."

"Dạ. Vậy lại thêm một muỗng."

Nhìn Lăng Tịch thần sắc nghiêm túc, Lạc Phi mỉm cười, sau đó tiếp tục đút. Đợi Lăng Tịch ăn xong bát canh, Lạc Phi lại tới bên cạnh hỏi.

"Ba, ba còn muốn ăn cái gì? Con mua cho ba."

"Không cần, ba rất no. Như vậy đi, con đi ăn gì đó, xong mua một phần cho Tiểu Hàn."

"Dạ, vâng. Con đây đi mau về sớm, ba nghỉ ngơi, đừng lộn xộn."

Cẩn thận dặn dò vài tiếng, Lạc Phi mới khóa cửa ra ngoài.

Bởi vì lo lắng cho Lăng Tịch, Lạc Phi đi ăn gần nhà, cũng mua cho Tiểu Hàn một phần. Khi trở về hắn còn ghé mua một ít trái cây.

Không rõ người đàn ông tốt bụng này đã tiến vào tim của hắn từ lúc nào, chỉ cần được ở bên cạnh, nhìn thấy trong tầm mắt thì hắn rất hạnh phúc. Tình yêu đối với Lăng Tịch giống như là nghiện thuốc phiện, không có không được, không có không xong.

"Ba, con thích ba, thích rất nhiều năm."

Lạc Phi nhẹ vuốt khuôn mặt Lăng Tịch nhỏ giọng bày tỏ. Rất muốn rất muốn nhìn thẳng vào mắt đối phương thổ lộ. Nhưng hắn vẫn không đủ dũng khí. Đến khi nào thì có thể lấy thân phận khác ở bên cạnh, hạnh phúc nắm tay nhau?

Lạc Phi hôn nhẹ lên môi khô nóng vì bệnh của Lăng Tịch.

Buổi chiều, Bạch Tiểu Hàn trở về nhà, đi đến bên giường nhìn nhìn Lăng Tịch bị ủ trong chăn.

"Lạc ca ca, ba còn ngủ sao?"

"Không khoẻ phải nghỉ ngơi nhiều, như vậy mới có thể mau bình phục"

Nhìn Bạch Tiểu Hàn mặt đỏ gây, Lạc Phi lấy tờ khăn giấy lau mồ hôi trên mặt hắn.

"Tiểu Hàn, bên ngoài rất nóng sao?"

"Không phải, em chạy về."

"Hả? Tiểu Hàn, anh mua cơm cho em đặt trên bàn, em đi ăn đi. Ba không có việc gì, em không cần quá lo lắng."

"Dạ , được ."

Bạch Tiểu Hàn sau khi cơm nước xong, cùng Lạc Phi ngồi ở bên giường thật lâu. HunhHn786 Sợ ầm ĩ đến người bệnh, bọn họ đều không có mở miệng, rất im lặng nhìn, lẳng lặng trông coi.

Tuy rằng rất muốn nằm bên cạnh, nhưng lại sợ Lăng Tịch sẽ lo lắng, Lạc Phi đành phải dựa theo Lăng Tịch căn dặn ngủ cùng Bạch Tiểu Hàn.

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Lạc Phi chạy tới sờ trán Lăng Tịch. Khi phát giác nhiệt độ cơ thể đã khôi phục bình thường, Lạc Phi mới thở phào nhẹ nhỏm,

"Phi Phi? Vất vả cho con."

Lăng Tịch ngủ thật sự sâu, nhưng vẫn có thể cảm giác được Lạc Phi ở bên cạnh chăm sóc mình.

"Không khổ cực. Ba, ba tốt hơn chưa?"

"Ừ, tốt hơn nhiều."

"Vậy là tốt rồi."

Lạc Phi xoay người đá đá Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn, dậy đi."

"Ôi... Đừng làm ồn, em muốn ngủ."

Bạch Tiểu Hàn bất mãn phất phất tay, sau đó lăn qua ngủ tiếp.

"Ha ha, để cho nó ngủ tiếp một lát đi, còn sớm."

Nhìn đồng hồ báo thức, Lăng Tịch cười nói:

"Ngày hôm qua Tiểu Hàn cũng mệt mỏi, để cho nó nghỉ ngơi thêm một lát."

"Dạ."

Lăng Tịch tinh thần tốt lên không ít, vì nghỉ ngơi đủ nên khí sắc thoạt nhìn tốt lắm.

"Sao nhìn ba như vậy?"

"Ba, con...con thích ba."

"Hả?"

Lăng Tịch kỳ quái nhìn Lạc Phi, khi nhìn thấy Lạc Phi khẩn trương, không khỏi bật cười.

"Ba biết. Ba cũng rất thích Phi Phi."

"Thật sự sao? Thích bao nhiêu?"

"Giống Tiểu Hàn."

Nhìn thấy Lạc Phi rõ ràng thất vọng, Lăng Tịch nhéo nhéo mặt Lạc Phi.

"Nhóc nghịch ngợm, đừng không vui. Với ba mà nói, con cùng Tiểu Hàn là giống nhau, rất quan trọng."

"Dạ, con biết."

Dù biết Lăng Tịch sẽ trả lời như vậy. Nhưng Lạc Phi không khỏi thở dài, lại cảm thấy ngực có chút khó chịu.

Trong tim trong mắt Lạc Phi, Lăng Tịch là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được. Nhưng trong lòng Lăng Tịch, không chỉ có một hai người như hắn và Bạch Tiểu Hàn.

"Phi Phi?"

Thấy Lạc Phi ngây người, Lăng Tịch thử kéo kéo áo Lạc Phi nhỏ giọng nói:

"Ba muốn uống nước, phiền con đi lấy cho ba một ly nước lại đây."

"Dạ được, ba chờ con một chút."

Lạc Phi làm sao vậy? Hay là Lạc Phi cảm thấy mình quan tâm Bạch Tiểu Hàn nhiều hơn?

Nghĩ đến Lạc Phi từ nhỏ luôn thiếu cảm giác an toàn, nội tâm không giống như bề ngoài kiên cường, Lăng Tịch càng thêm khẳng định suy đoán này.

Nếu vậy từ bây giờ trở về sau, mình phải càng thêm quan tâm Lạc Phi, cho thêm nhiều ấm áp, như vậy Lạc Phi sẽ vui vẻ hơn?

"Ba, uống nước."

"Ừ."

Lăng Tịch đỡ ly nước, uống vài ngụm, nhẹ nhàng chậm chạp đẩy cái ly ra nói.

"Phi Phi, con có chỗ nào muốn đi không? Nói cho ba biết, ba cùng con đi."

"Hả? Ba có rảnh sao?"

"Có rảnh. Cho dù là không nhiều thời gian, chỉ cần Phi Phi muốn đi, ba cũng sẽ tận lực tìm chút thời gian đi cùng con."

"Ba đối với con thật tốt. Ba còn nhớ nơi chúng ta đi dã ngoại nướng thức ăn không? Bên đó còn có một dòng suối nhỏ. Con muốn đi đến đó."

"Nướng thức ăn? Chơi vui không?"

Không biết Bạch Tiểu Hàn tỉnh lại lúc nào đã chen lời, sau đó nhanh chóng đứng lên, ghé vào đùi Lạc Phi cọ cọ.

"Lạc ca ca mang em đi được không?"

"Anh cũng sẽ mang em đi. Nhưng mà... Còn phải xem ba có đáp ứng hay không."

Nhìn đứa nhỏ đang cọ cọ đầu trên đùi mình, Lạc Phi vươn tay sờ một cái. Rất nhanh, hắn liền thích cái loại cảm giác này. Tóc Bạch Tiểu Hàn rất mềm mại, hơn nữa hành động làm nũng rất đáng yêu.

"Ba, Tiểu Hàn muốn đi."

Bạch Tiểu Hàn nắm tay Lăng Tịch không ngừng lắc lư, cùng sử dụng cặp mắt long lanh đầy khát vọng nhìn.

"Được rồi được rồi, cuối tuần đi được không? Đừng lay động đầu ba nhức lắm."

"Ba thật tốt. Ba, đầu ba còn đau sao? Thật có lỗi, Tiểu Hàn không phải cố ý muốn lay động ba."

"Ba không có việc gì, con mau đi rửa mặt, sau đó đi đến trường, bằng không đến muộn. Tiểu Hàn, hôm nay ba không có làm bữa sáng, con lúc đi lấy ít tiền, mua bữa sáng mang đi trường học ăn."

"Dạ."

"Tiểu Hàn rất ngoan."

Lạc Phi nhìn ra được Bạch Tiểu Hàn rất nghe lời. Đồng thời, khi ai tốt với hắn, Bạch Tiểu Hàn nghe lời người đó.

"Vâng, đúng vậy, Tiểu Hàn rất biết điều. Chính là đáng tiếc..."

"Ba, hay là... ngày nào đó chúng ta mang Tiểu Hàn đi bệnh viện xem đi. Con ở nước ngoài có quen một bác sỹ chuyên khoa não nổi tiếng, có lẽ có thể đến giúp Tiểu Hàn."

Lạc Phi cũng muốn Bạch Tiểu Hàn sớm trở thành người bình thường là vì để giảm gánh nặng cho Lăng Tịch. Một khi Bạch Tiểu Hàn tốt lên, Lăng Tịch cũng sẽ có nhiều thời giờ quan tâm bản thân, để ý đến người xung quanh. Có lẽ cho đến lúc đó, không có điều cố kỵ hắn sẽ tỏ tình cùng Lăng Tịch.

"Thật vậy sao? Thế nhưng... Thế nhưng cần rất nhiều tiền."

Thấy Lăng Tịch lo lắng về tiền, Lạc Phi cười nói:

"Chuyện tiền, ba không cần lo lắng, có con ở đây, không thành vấn đề ."

"Phi Phi, thế nhưng..."

"Đừng thế nhưng, cứ như vậy đi."

Nhìn thần sắc rối rắm của Lăng Tịch, Lạc Phi nở nụ cười, nói:

"Ba, chúng ta là người một nhà, tuy hai mà một không phải sao? Tiền của con cũng là tiền của ba, ba không cần cảm thấy không an lòng. Dù sau, Tiểu Hàn cũng là em của con, làm chút chuyện cũng nên mà."

"Vậy... Được rồi, đừng nói nữa."

Vì Lạc Phi yêu cầu, Lăng Tịch nằm trên giường cả ngày. Nhưng nghĩ đến Tần Tường chỉ cho nghỉ phép hai ngày, Lăng Tịch liền thuyết phục Lạc Phi cho rời khỏi giường, chuẩn bị đi làm.

Thấy thái độ Lăng Tịch rất kiên quyết, Lạc Phi cũng không ngăn cản, bất quá lại muốn cùng đi làm.

Được đồng ý, Lạc Phi giúp Lăng Tịch sửa sang quần áo cho tốt, lại có chút không yên lòng cầm áo khoác mặc cho Lăng Tịch, nói miễn cho lại bị cảm mạo.

Vốn tính đón xe buýt, nhưng Lạc Phi sợ trên xe buýt nhiều người không khí kém, nên đón một chiếc xe taxi cho Lăng Tịch đi làm.

Cũng không bao lâu, xe liền đỗ tại cổng KTV. Lạc Phi không nghĩ tới, Lăng Tịch sẽ làm ở chỗ này. Hắn không tự giác nhíu mày lại.

"Phi Phi. Con có phải không thích ba làm ở chỗ này không?"

"Dạ. Ba, con chỉ là cảm thấy, ba không thích hợp làm tại nơi như thế này."

"Con đi theo ba vào, chúng ta hãy nói sau."

Biết Lạc Phi lo lắng cái gì, Lăng Tịch trấn an vỗ vỗ Lạc Phi, sau đó đi thẳng vào sảnh KTV. Vừa đi vào đại sảnh, Lạc Phi càng nhăn mặt, bởi vì nhìn thấy một thanh niên mặc trang phục hở han bị một gã béo thân mật ôm thắt lưng, vừa đi vừa cắn cắn lỗ tai, bọn họ cùng đi vào một căn phòng.

"Phi Phi, đi theo ba."

Nhìn thấy Lạc Phi nhăn mày, Lăng Tịch giữ chặt cánh tay Lạc Phi, mang theo hắn đến chỗ làm việc trước khi đi thay đồng phục.

"Vào đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro