41: Bảo mẫu +42: Không biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Bảo mẫu

Vừa thấy bộ dáng Lăng Tịch muốn cự tuyệt lại không dám cự tuyệt. Miễn cho Lăng Tịch quá mức khó xử, Tần Tường liền thu hồi câu vừa hỏi. Hôm nay tâm tình của hắn cũng không tệ, vẫn là tạm thời buông tha người này.

"Được."

Hôm nay ở chung Tần Tường thật tốt, không chỉ có giúp đỡ, nói chuyện ngữ khí cũng nhẹ nhàng rất nhiều, đem đến cảm giác rất thân thiện.

Nhận thấy được Lăng Tịch mỉm cười, Tần Tường nghiêng đầu liếc một cái, tự kỷ nói:

"Như thế nào? Mê tôi rồi?"

Thấy Lăng Tịch không có phản ứng, Tần Tường không nói gì nhún vai, sau đó mở nhạc. Nghe âm nhạc êm dịu, Lăng Tịch nhắm mắt lại thoải mái nghỉ ngơi, một lúc đã đi vào giấc ngủ.

Về đến cổng khu nhà, nhìn Lăng Tịch ngủ thật sự an ổn, Tần Tường không nỡ gọi dậy. Để đầu đối phương gối lên vai của chính mình, nhìn hai cánh môi hơi hơi mở ra, dưới ánh đèn thêm vài phần mê người, làm cho Tần Tường rất muốn cứ như vậy hôn xuống.

Tần Tường nghiêng mình, hôn nhẹ vài cái, thấy mí mắt Lăng Tịch lay động, Tần Tường nhanh chóng trở lại tư thế ngồi ban đầu.

Cũng không lâu lắm, Lăng Tịch chậm rãi mở mắt. Mơ hồ chớp mắt vài cái, Lăng Tịch ngồi thẳng lại, nhìn cảnh vật bên ngoài thấy quen thuộc.

"Về đến nhà rồi? Sao không gọi tôi?"

"Tự mình ngủ, còn nói tôi không có đánh thức? !"

"Ngại quá, tôi không nên trách cậu. Tần Tường, cám ơn đã đưa tôi về. Tôi đây đi vào trước."

Nói xong, Lăng Tịch mở cửa xuống xe. Lăng Tịch cũng không có vội vã rời đi, mà hướng về Tần Tường phất phất tay, ý bảo hắn trở về.

"Nè!"

Tần Tường hạ kính xe xuống, cũng vươn người ra gọi.

"Còn có chuyện gì sao?"

"Ngày mai không cần đến đó làm."

"Ờ... được."

Lăng Tịch nghĩ.

Tần Tường cảm thấy mình phiền toái, cho nên mới sa thải mình sao? Như vậy cũng tốt, mình có lẽ cũng không thích hợp công việc này. Bất quá đã cùng Tần Tường ký hợp đồng, còn thiếu Tần Tường một số tiền.

Nghĩ nghĩ, Lăng Tịch mở miệng nói.

"Tần Tường, chờ tôi tìm được công việc mới có tiền lương sẽ trả tiền lại cho cậu. Nếu tôi không cần đi làm, vậy hợp đồng..."

"Ai nói không cần đi làm? Tôi có nói muốn sa thải ông sao? Tôi chỉ nói là không cần qua bên KTV làm mà thôi, hợp đồng vẫn còn. Muốn chạy trốn? Muốn cũng đừng nghĩ."

"Vậy..."

"Tôi sắp xếp cho công tác mới. Mạn Ny không phải từng đề cập cho ông đi chiếu cố tôi sao? Tôi nghĩ, quyết định cho ông đi làm bảo mẫu."

"Bảo mẫu?"

"Vậy đi! Bắt đầu từ ngày mai, ông chính là bảo mẫu của tôi. Cũng không có cái gì đặc biệt phải chú ý, chỉ cần giúp tôi dọn dẹp phòng ở, nấu cơm. Còn việc khác, chờ tôi nghĩ ra sẽ nói cho biết. Tôi thức dậy trễ, cho nên có thể ăn xong bữa sáng rồi đến. Nhớ rõ có đến cũng đừng quấy rầy tôi. Khi ngủ tôi rất ghét bị người khác quấy rầy, làm bữa sáng để đó, tôi sau khi dậy sẽ ăn..."

Nghe Tần Tường đưa ra yêu cầu, Lăng Tịch lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng cũng không dám cắt ngang lời Tần Tường, đành phải để hắn tiếp tục nói. Còn Tần Tường đã nói những thứ gì, rất nhiều chi tiết Lăng Tịch không có nghe rõ.

"Đã nhớ kỹ chưa?"

"À... Nhớ kỹ."

"Tốt. Đây là chìa khóa, ngày mai mở cửa vào. À, đúng rồi. Tiền lương cùng lúc trước giống nhau, không có đổi. Nếu tôi vừa lòng, lại phát thêm một chút trợ cấp. Được rồi, vào nhà đi."

"Được, tạm biệt."

Nhìn Lăng Tịch rời đi, Tần Tường mỉm cười. Đối với những ngày kế tiếp, hắn rất chờ mong.

Ngày hôm sau, Lăng Tịch làm bữa sáng cho Bạch Tiểu Hàn xong, cũng đưa hắn đi đón xe. Trên đường, Lăng Tịch nói cùng Bạch Tiểu Hàn về chuyện thay đổi công việc mới. Nghe được ba Tịch nói về sau chỉ cần đi làm ban ngày, buổi tối đều ở nhà cùng hắn, Bạch Tiểu Hàn rất vui vẻ, ôm Lăng Tịch một cái thật nhiệt tình, xong rồi mới lên xe.

Lăng Tịch đón một chiếc xe buýt khác đi đến nhà Tần Tường. Ở trên xe ôn lại những yêu cầu Tần Tường nói hôm qua, cũng không lâu lắm, Lăng Tịch đã đến chỗ Tần Tường. Không có vội vã lên lầu, Lăng Tịch đi siêu thị mua một ít nguyên liệu về nấu ăn.

Dùng chìa khóa Tần Tường đưa mở cửa. Đập vào mắt là phòng phòng khách lộn xộn, túi thực phẩm quăng khắp nơi. Lăng Tịch nhíu mày, sau đó thay dép đi vào phòng bếp.

Đem nguyên liệu mua tới để xuống, mở tủ lạnh, Lăng Tịch chỉ thấy có đồ uống, cái gì cũng không có. Tủ bếp bên trên bày toàn mì ăn liền, cách đó không xa thùng rác đầy tràn, trên bàn ăn có vỏ mì gói, mỳ ly, thức ăn nhanh còn nguyên không dọn. Một vài hộp thịt ăn dang dở nước chảy ra mặt bàn.

Thật sự là không xong!

Vốn muốn đem phòng quét sạch sẻ, nhưng nghĩ đến Tần Tường tỉnh lại không có cái gì ăn, nói không chừng sẽ phát giận, Lăng Tịch liền chuẩn bị làm bữa sáng, rồi lại đi dọn dẹp sau.

Xem ra, Mạn Ny lo lắng là chính xác. Tần Tường căn bản không biết tự chăm sóc chính mình.

Nghĩ vậy, Lăng Tịch muốn từ nay sẽ làm tốt tránh nhiệm một người cha chăm sóc tốt cho Tần Tường... hy vọng còn kịp.

Bữa sáng làm xong, thấy Tần Tường vẫn còn ngủ, bên trong cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Nhớ tới Tần Tường trước đã dặn dò, Lăng Tịch liền đem thức ăn bỏ vào hộp giữ ấm, sau đó đi ra dọn dẹp phòng.

Đánh giá phòng khách một lúc sau, Lăng Tịch quyết định thu dọn tạp chí trước. Có rất nhiều tạp chí bỏ bừa bãi trên bàn và sa lon. Chúng đều là tạp chí dành cho đàn ông với bìa là ảnh những cô gái gợi cảm ăn mặc hở hang. Lại nhặt hết túi bánh, túi khoai tây, túi nilon trên mặt đất cùng những rác rưởi khác cho vào túi đựng rác. Lau chùi sạch sẻ một lược, cuối cùng lại quét sàn nhà.

Định đem tạp chí cất đi, tùy tay mở ra một quyển, khi nhìn nội dung bên trong khóe mắt Lăng Tịch run rẩy. Ngay tại lúc Lăng Tịch khép lại tạp chí chuẩn bị bỏ lại chỗ cũ, Tần Tường từ phòng ngủ bước ra. Khi nhìn thấy Lăng Tịch cầm tạp chí trong tay, Tần Tường dựa vào cạnh cửa, đưa tay khoanh trước ngực suy ngẫm, cười có chút ngả ngớn.

Lăng Tịch không khỏi có chút hoảng hốt, bối rối đưa tạp chí cất đi, mở miệng nói:

"Cậu... Cậu dậy rồi."

"Ừ."

Nghe Lăng Tịch nói lắp, vẻ mặt lại có chút mất tự nhiên, Tần Tường cười mỉa mai nói:

"Sao? Ông cũng thích xem loại tạp chí này? Chỗ của tôi có rất nhiều, muốn tôi đưa mấy quyển về xem hay không?"

"Không cần. Tôi không xem loại này."

Đem tạp chí này mang về nhà? Nếu như bị Tiểu Hàn nhìn thấy liền nguy. Tuy rằng Bạch Tiểu Hàn không hiểu nhiều, nhưng vẫn sợ Bạch Tiểu Hàn nhìn cũng có xúc động thì làm sao.

Tần Tường cũng không có miễn cưỡng, mà đi vào toilet.

Khi đi ngang qua Lăng Tịch, Tần Tường dừng bước lại đánh giá vài lần, sau đó có chút mất hứng mở miệng nói:

"Sao gỡ băng cá nhân xuống ?"

Hắn đã tự tay dán lên để che dấu răng trên mặt Lăng Tịch, vậy mà dám gỡ bỏ. Hắn cảm thấy rất không thích, hắn chưa cho phép, lại dám gỡ bỏ.

"Cũng không còn dấu vết gì rõ rệt, nhìn không ra. Sợ Bạch Tiểu Hàn thấy sẽ lo lắng, tôi liền gỡ bỏ."

"Hừ! !"

Tần Tường mất hứng hừ lạnh một tiếng, sau đó đi vào toilet, đóng sầm cửa, gây ra âm thanh vang dội.

Nhìn Tần Tường rời đi với thần sắc căm giận, Lăng Tịch khó hiểu, không biết vì sao. Lăng Tịch cũng không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa, mà tiếp tục công việc dọn phòng.

Chờ dọn dẹp xong, Lăng Tịch phát giác Tần Tường trong phòng tắm chưa có đi ra.

Vào đã lâu rồi, sao còn chưa có đi ra?

Lăng Tịch không khỏi có chút lo lắng, đi đến toilet gõ cửa. Bên trong không có động tĩnh, Lăng Tịch lo lắng hỏi :

"Tần Tường, còn bên trong không?"

"Có chuyện gì?"

Đợi mấy chục giây sau, cửa phòng mở ra, Tần Tường xuất hiện.

"Thần kinh à. Tôi không ở bên trong thì ở nơi nào? Lẽ nào tôi còn có thể tan biến?"

"Tôi không phải ý này. Tôi chỉ là thấy cậu ở bên trong lâu quá, có chút lo lắng mà thôi."

Sau khi nói xong, Lăng Tịch nghiêm túc đánh giá Tần Tường vài lần, thấy hắn cũng không có gì không ổn, mới yên tâm.

Giờ phút này Tần Tường mặc áo ngủ sọc sệt, dây áo cột tạm bên hông, lộ ra non nửa ngực, bên trên có một ít nước. Hơn nữa tóc hắn ướt nhẹp, thoạt nhìn có một chút tùy tiện nhưng gợi cảm, rất hấp dẫn.

"Có chuyện gì? Nhìn gian quá?!"

Tần Tường nói sao thì nói, Lăng Tịch cũng không muốn cùng Tần Tường tranh cãi cái gì. Để cho Tần Tường nói vậy không có đáp lại, Tần Tường sẽ mất hứng thú? !

"Nè! Bữa sáng đâu ? Không phải không có làm chứ?"

Thấy Lăng Tịch không phản ứng hắn, Tần Tường đi theo tới phòng khách, cũng đứng ở bên cạnh sô pha nhìn Lăng Tịch dọn dẹp.

"Tại phòng ăn, cậu đi ăn đi."

"Ừ."

Tìm không thấy cái gì để châm chọc, Tần Tường liền rời phòng khách đi phòng bếp. Hắn tối hôm qua chẳng ăn được gì liền lên giường. Hắn thật đói. Nếu bữa sáng làm hắn không vừa lòng, lại trút giận cũng không muộn.

Sinh sống ở nước ngoài thời gian dài, bình thường ăn đều là thức ăn nhanh, rất ít ăn món Trung Quốc vào bữa sáng. Có một thời gian ngắn, Mạn Ny cũng làm bữa sáng cho hắn, nhưng kiên trì không bao lâu, Mạn Ny liền bỏ cuộc. Dù sao đối với hắn mà nói, ăn cái gì cũng giống nhau, huống chi, Mạn Ny làm cũng không có dễ ăn. Đương nhiên, điểm này hắn không có cùng Mạn Ny đề cập.

Nhưng người này làm lại khác, nhìn thôi đã làm cho người ta rất muốn ăn, hương vị cũng không tệ. Mấy thứ này rất đủ dinh dưỡng, xem ra làm rất dụng tâm. Nghĩ đến Lăng Tịch thật sự chuẩn bị bữa sáng, Tần Tường mỉm cười. Đồng thời, đáy lòng của hắn, cũng hiện lên băn khoăn.

Đi ngang qua phòng ăn, nhìn Tần Tường vẻ mặt thỏa mãn, Lăng Tịch nhịn không được hỏi:

"Ăn ngon không?"

Lăng Tịch đột nhiên đặt câu hỏi khiến cho Tần Tường giật mình, lập tức làm rơi đôi đũa trong tay, lạnh nhạt lên tiếng.

"Làm giật cả mình."

"A, vậy tiếp tục ăn đi, tôi đi lau tủ."

Lăng Tịch quơ quơ cái khăn trong tay, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ.

Lăng Tịch nhìn ra sự tương phản trước sau của Tần Tường. Rất không được tự nhiên, có một loại cảm cảm xúc mâu thuẫn. Có lẽ, đây là bởi vì nhiều năm bọn họ không ở bên cạnh nhau. Trong lúc nhất thời, Lăng Tịch cũng nghĩ không ra phương pháp tốt xóa bỏ hận thù của Tần Tường. Chỉ muốn quan tâm Tần Tường nhiều hơn một chút, làm cho Tần Tường cảm thấy được người cha này cũng không phải không cần hắn. Trong lòng của Lăng Tịch vẫn là rất để ý hắn.

Đem toàn bộ thức ăn trên bàn ăn sạch, Tần Tường vuốt cái bụng không còn chỗ chống đỡ, không khỏi cảm thán vài tiếng.

Nếu mỗi ngày ăn như vậy dạ dày sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?

Tần Tường quyết định nói cho Lăng Tịch lần sau làm ít một chút.

Ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, Tần Tường nghĩ hôm nay có hẹn người ta bàn chuyện làm ăn, đi đến phòng thay đổi bộ quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Đi tới cửa, nghĩ đến còn chưa có nói cho Lăng Tịch, Tần Tường liền trở lại.

Giờ phút này Lăng Tịch đang chà lau lan can ban công, mà ngay cả một cái góc nhỏ cũng không bỏ qua. Nhìn thái độ làm việc nghiêm túc của Lăng Tịch, Tần Tường hơi chút sửng sốt. Hắn nói cho Lăng Tịch làm bảo mẫu, hơn phân nửa mục đích của hắn là muốn đùa giỡn với người này, đợi thời cơ lại lừa gạt lên trên giường làm tình.

Dù sao mục đích của hắn chính là muốn tra tấn người này. Còn Lăng Tịch làm bao nhiêu việc, hắn cũng không thèm để ý. Bất quá nhìn thấy thần thái nghiêm túc của Lăng Tịch, hắn thậm chí có loại cảm giác kỳ quái.

Nếu để cho người này ở lại bên cạnh hắn chiếu cố cuộc sống hàng ngày, tựa hồ cũng không tệ lắm!

Hắn nhất định là điên rồi, mới có ý niệm đó trong đầu.

Ngay lúc Tần Tường con đang suy nghĩ, Lăng Tịch đem khăn cầm trong tay đặt ở lan can, hướng về Tần Tường mở miệng nói.

"Làm sao vậy? Tần Tường, tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì."

"Ừ."

Khi nhìn đôi mắt có chút mơ hồ kia, Tần Tường chần chờ trong chốc lát, nói ra mục đích mình tới.

"Chuyện là... Lăng Tịch, tôi hiện tại ra ngoài, phỏng chừng khuya mới trở về. Quét dọn xong liền trực tiếp về đi, ngày mai đến làm tiếp."

"Ừ, được."

Mắt nhìn Tần Tường rời đi, Lăng Tịch lại bổ sung một câu.

"Tần Tường, nhớ uống ít rượu thôi."

Làm ăn khó tránh được xã giao, cũng không biết Tần Tường tửu lượng bao nhiêu, nhưng sợ Tần Tường uống nhiều sẽ có vấn đề cho dạ dày, Lăng Tịch nhắc nhở một tiếng. Còn nữa, vừa rồi Tần Tường gọi 'Lăng Tịch' làm cho Lăng Tịch cảm thấy rất vui vẻ. Bất quá là một cái xưng hô mà thôi, theo lý cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng tốt xấu, cũng vẫn hơn gọi 'nè'

"Nhiều chuyện!"

Nghe được dặn dò, Tần Tường dừng lại một chút, rồi lập tức đi nhanh ra cửa. Đợi đóng cửa lại, Tần Tường đang vẻ mặt nghiêm túc đã thay đổi thành thoải mái. Vừa rồi Lăng Tịch dặn dò, làm cho hắn cảm thấy được quan tâm, rất thân thiết

Xem ra, bảo mẫu này cũng không tệ!

Đem phòng toàn bộ quét dọn xong, Lăng Tịch lại lấy giấy ghi chép một chút. Như vậy, Tần Tường cũng không cần mất công tìm kiếm vật dụng trong nhà.

Đến khi làm xong việc, Lăng Tịch cẩn thận kiểm tra một lần, xem có điều gì sai sót hay không, thấy không có gì sai mới đóng cửa trở về nhà.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Tường bề bộn nhiều việc, thường rời giường là nhanh thay quần áo đi ngay, bữa sáng bị bỏ qua.

Nhìn Tần Tường có một chút mỏi mệt, Lăng Tịch không khỏi có chút đau lòng, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ có thể làm sẵn một phần ăn sáng cho Tần Tường mang theo.

Khi nhìn thấy Lăng Tịch cố ý làm cơm hộp, Tần Tường sửng sốt, sau đó không nói một lời chỉ tiếp nhận ý tốt, liền vội vàng đi. Hai người cũng không nói với nhau được mấy câu.

Bởi vì Tần Tường quá mức bận rộn, mấy ngày này công việc của Lăng Tịch cũng giống ngày đầu tiên, chỉ cần dọn dẹp một chút rồi về thẳng nhà.

Mặc dù như thế, nhưng Lăng Tịch cũng không có nhàn hạ, mỗi ngày đi nhà Tần Tường đưa bữa sáng, cũng viết giấy dặn dò ít câu. Đa số là nói hắn chú ý thân thể, đừng làm quá mức mệt nhọc. Nếu Tần Tường không thích phương thức này, tự nhiên sẽ đem tờ giấy vứt bỏ... Bất quá, khi giặt quần áo, Lăng Tịch phát giác trong túi áo Tần Tường vẫn còn tờ giấy chỉnh tề.

Mỗi ngày đều giống nhau, đến nhà Tần Tường rồi trở về nhà mình.

Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn nói muốn uống canh gà, Lăng Tịch cố ý đi mua một con gà ác, sau đó lại mua một ít nguyên liệu nấu ăn.

Khi Lăng Tịch đi đến dưới lầu, thì phát giác, đứng ở trước cửa nhà là một bóng dáng quen thuộc. Lăng Tịch ngừng lại, nhìn về phía người kia. Người kia không có mở miệng, nhưng ánh mắt nóng rực, làm cho Lăng Tịch có chút không được tự nhiên. Chần chờ trong chốc lát, Lăng Tịch mang túi thức ăn đi lên lầu.

Nơi này là nhà của mình, nên Lăng Tịch quyết không có tránh né.

Đi lên lầu, vẻ mặt bình tĩnh đi đến cửa nhà, Lăng Tịch cũng không có nhìn về phía Lăng Duệ luôn luôn theo dõi mình. Lăng Tịch cũng không có chào hỏi Lăng Duệ, mà là làm như một người xa lạ, không dừng lại chút nào. Đem túi cầm trong tay để trên mặt đất, Lăng Tịch lấy ra chìa khóa mở cửa.

"Nè! Không thấy được tôi sao?"

Hắn lớn như vậy đứng ở chỗ này, mà Lăng Tịch lại làm bộ không có nhìn thấy hắn, làm cho hắn cảm thấy rất không thích, rất muốn nổi nóng.

"Thấy được."

Lăng Tịch bình tĩnh trả lời một tiếng, cũng không có xoay người lại nhìn Lăng Duệ. Mở cửa, cầm túi đi vào, Lăng Tịch chuẩn bị đem cửa đóng lại. Lăng Duệ lấy tay ngăn chặn.

"Không tính mời tôi vào nhà ngồi một chút sao?"

Chú này sao lại thế? ! Không chỉ không nhìn, còn không có định mời vào nhà!

Lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tịch lạnh lùng như vậy, Lăng Duệ cảm thấy rất bực bội.

"Không có."

Lăng Tịch rất bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt cũng không hề nhìn Lăng Duệ.

Chương 42: Không biết

Cùng Lăng Duệ giằng co trong chốc lát, thấy Lăng Duệ không có tính rời đi, Lăng Tịch bất đắc dĩ thả tay ra, xoay người đi vào trong nhà. Lăng Duệ đi theo vào.

Lăng Tịch đem nguyên liệu mới mua
vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu ăn. Dù biết Lăng Duệ luôn theo dõi, nhưng Lăng Tịch không muốn để ý Lăng Duệ, vẫn duy trì trầm mặc.

Cũng không phải nói quá mức so đo, nhưng lần trước chuyện đã xảy ra trong bệnh viện làm cho Lăng Tịch rất đau lòng. Thái độ Lăng Duệ làm cho Lăng Tịch không có cách nào quên. Dù rất hy vọng cùng Lăng Duệ hòa hợp trở lại, nhưng Lăng Duệ cũng không hề muốn, khiến cho Lăng Tịch thật là thất vọng, cũng không muốn dính dáng gì với người Lăng gia, miễn cho có chuyện lại xảy ra.

Gặp thái độ luôn lạnh nhạt, Lăng Duệ cảm giác một sự thay đổi mãnh liệt, giống nước sông so với nước biển. Trong lòng cảm giác mất mác làm cho hắn rất muốn nổi bão. Nhưng sợ đem quan hệ hai người càng hỏng, Lăng Duệ hít một hơi, cố đè nén cảm xúc, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói.

"Chú đang làm cái gì?"

Nghe được Lăng Duệ hỏi, Lăng Tịch chớp mắt, nhưng không dừng động tác trên tay. Đem nguyên liệu xử lý xong, Lăng Tịch mở bếp, cũng đem nồi lớn để lên đổ nước vào.

"Chú đến tột cùng muốn thế nào? Điếc à? Vẫn không để ý tôi? !"

Thấy đối phương vẫn im lặng, Lăng Duệ thiếu kiên nhẫn tiến lên bắt lấy tay Lăng Tịch, cũng mạnh bạo xoay người Lăng Tịch đối mặt hắn.

"Chú đừng nói với tôi, chú bị mù cho nên mới không nhìn thấy sự tồn tại của tôi."

Lăng Duệ động tác rất nhanh rất mạnh, cặp mắt dao động, tựa như muốn phun ra lửa. Khuôn mặt của hắn cũng mãnh liệt đầy căm phẫn.

Nhìn ra được, Lăng Duệ nổi giận, mà đối tượng Lăng Duệ nổi giận chính là mình, Lăng Tịch thở dài nghĩ.

Lăng Duệ thật đúng là một đứa trẻ con, dễ dàng phát giận như vậy!

"Lăng Duệ, cậu làm đau tôi."

Thấy Lăng Tịch rốt cục đã mở miệng, Lăng Duệ nới lỏng tay một chút, nhưng khi nghe rõ cách xưng hô của Lăng Tịch, Lăng Duệ híp mắt, cánh tay xiết chặt lại. HunhHn786

"Chú gọi tôi cái gì? !"

Lăng Duệ nhìn về phía Lăng Tịch lộ ra bất mãn, cả người tản ra một loại khí tức nguy hiểm.

Người này dựa vào cái gì lãnh đạm như vậy ? ! Lúc trước không phải muốn gặp, muốn lấy lòng mình sao? Hiện tại lại lãnh đạm.

"Lăng Duệ. Tôi gọi cậu là Lăng Duệ."

Tiểu Duệ. Xưng hô này quá mức thân thiết, có lẽ cũng không hợp để gọi nữa. Từ nay bắt đầu giữ khoảng cách với người Lăng gia, cũng nên phân rõ giới hạn. Huống chi, Lăng Duệ không thích liên hệ, thậm chí rất chán ghét mình, vậy nên tự giác một chút, không cần xuất hiện trước mặt Lăng Duệ , làm cho hắn nhìn phiền lòng!

Lăng Tịch đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ vài ngày mới quyết định làm như vậy, tuy cũng rất thống khổ.

Lăng Tịch cũng là người, cũng có suy nghĩ của chính mình, nhưng là bị người hiểu lầm, còn không có cơ hội giải thích, chống đỡ thật sự vất vả. Lăng Duệ đã vô tình, lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương trái tim Lăng Tịch. Tim Lăng Tịch rất đau, rất đau. Lăng Tịch quyết không để cho mình lại bị tổn thương nữa.

"Chú là có ý gì? Cùng tôi phân rõ ranh giới? !"

Lăng Duệ sắc mặt càng thêm lạnh như băng, đè Lăng Tịch lên tủ bếp, cũng đem mặt tới gần.

"Chú đúng là muốn trêu chọc tôi, muốn phân chia khoảng cách. Cho là có cơ hội này sao? !"

Cái gì gọi là đi trêu chọc Lăng Duệ?

Giọng Lăng Duệ đai nghiến làm cho Lăng Tịch nhíu mày, trong con ngươi cũng bắt đầu có điểm dao động.

"Sao? Không phản đối ?! Trừ phi tôi không muốn gặp chú, chú đừng mơ tưởng không để ý tôi."

Lăng Duệ vẻ mặt rất nghiêm túc. Lăng Tịch chớp chớp mắt vài cái, có chút bất đắc dĩ đã mở miệng.

"Lăng Duệ, tôi không nghĩ chọc giận cậu. Nếu cậu nói gặp mặt là trêu chọc, về sau tôi nhìn thấy cậu vừa xuất hiện, sẽ tìm một chỗ trốn đi, như vậy vừa lòng chứ?"

"Định chọc tôi nổi giận có phải hay không? !"

Lăng Duệ căm giận nắm cằm Lăng Tịch.

"Tôi không phải nói cho chú biết rồi sao? Lúc tôi muốn gặp, chú đừng hòng tách rời khỏi tôi. Tôi hỏi, chú phải trả lời. Tôi bảo làm việc, chú phải đi làm. Còn khi tôi không muốn gặp, nên thông minh đừng xuất hiện trước mặt của tôi chọc tôi phiền."

"Lăng Duệ, cậu có thể đừng bá đạo như vậy được hay không?"

Người Lăng gia thật sự làm cho người khác mệt mỏi. Lăng Duệ nói rất vô lý, cũng rất bá đạo. Ngữ khí kiêu ngạo không chịu được!

"Mắc mớ gì tới chú? !"

Lăng Duệ trừng mắt nhìn, nói.

"Còn nữa, không được gọi tôi là Lăng Duệ."

"Hả...."

Không gọi Lăng Duệ gọi là gì? Lẽ nào nói trống không hay dùng 'ê' để gọi?

"Hả cái gì hả? Trước kia gọi thế nào hiện tại gọi thế ấy, nghe chưa?"

Thấy Lăng Tịch không có lên tiếng, Lăng Duệ cau mày lại, đề cao giọng yêu cầu:

"Gọi thử nghe."

Thật đúng là... Vô lý khó khăn, hoàn toàn không biết lớn nhỏ!

Đối mặt Lăng Duệ tính trẻ con, Lăng Tịch đành chịu thua, có chút bất đắc dĩ kêu một tiếng.

"Tiểu Duệ"

"Ừ."

Nghe cái xưng hô quen thuộc, sắc mặt Lăng Duệ dịu đi không ít, chậm rãi thả lỏng. Lăng Duệ buông người ra, sau đó nhìn quanh phòng bếp một cái, mở miệng nói:

"Vậy thì... Tôi hôm nay ở lại ăn cơm, nhớ rõ nấu cho tôi một phần."

"Cậu không cần trở về nhà ăn sao? Cũng không cần đi gặp bạn gái sao?"

"Quỷ hẹp hòi, ăn một bữa cơm cũng tiếc? Nhiều như vậy mà."

Thấy Lăng Tịch muốn đuổi hắn đi, Lăng Duệ tức giận ngồi vào bàn ăn, mở miệng sai khiến.

"Nhanh lên, đi nấu cơm, tôi đói bụng."

Đối với Lăng Duệ có hành vi vô lại, Lăng Tịch cuối cùng chỉ có thể giơ tay đầu hàng, xoay người tiếp tục nấu nướng.

Nhìn trong nồi canh sôi sùng sục, Lăng Tịch nghĩ đến mình thật vất vả mới hạ quyết tâm, rồi lại bởi vì Lăng Duệ nói mấy câu liền mềm lòng. Lại một lần nữa không khỏi có chút giận bản thân, nhéo đùi mình một cái, tức chính mình quá mức yếu đuối.

"Chú bị thần kinh à? Bệnh thần kinh, yên lành lại làm chính mình đau. Có chuyện gì? Ngứa tay?"

Nghe Lăng Duệ ồn ào, Lăng Tịch rũ mi mắt, nhỏ giọng nói.

"Không liên quan cậu."

Rõ ràng quyết định tốt lắm, không hề để ý Lăng Duệ, không hề đi quản chuyện Lăng gia. Nhưng đối với Lăng Duệ lại không tuyệt tình được.

Nhìn hành động của Lăng Duệ, Lăng Tịch lại không tự giác lấy cớ Lăng Duệ là đứa trẻ con mà thôi, rất nhiều chuyện cũng không hiểu. Có lẽ chờ hắn lớn hơn một chút, có thể hiểu được tâm tư của mình.

Rất phiền, thật sự rất phiền.

Lăng Tịch đem cái nắp đậy nồi lại, tắt bếp, sau đó xoay người đẩy đi khỏi phòng bếp.

"Nè! Không sao chứ?"

Ngồi ở trên ghế nhìn Lăng Tịch không nói một lời, Lăng Duệ có chút lo lắng hỏi han.

Người này từ phòng bếp đi ra liền ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người. Tay nắm lấy đầu gối chính mình, quá mức dùng sức khiến cho vải quần bị nhăn nhúm lại nổi lên nếp uốn rõ ràng.

Lăng Tịch chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lăng Duệ. Khi nhìn thấy ánh mắt Lăng Duệ lo lắng, Lăng Tịch lại tại một lần nữa cúi đầu.

"Rốt cuộc làm sao vậy?"

Thấy Lăng Tịch lại một lần nữa trầm lặng, Lăng Duệ đi đến bên cạnh, cũng đặt mông ngồi xuống.

"Có cái gì không vui nói nghe một chút?"

Hắn cũng không phải muốn quan tâm người này, chỉ là cảm thấy bộ dạng ủ rũ kia rất đáng thương mà thôi.

"Tôi không sao."

"Đừng giả bộ, chú trưng bộ dáng này còn nói không có gì?"

Lăng Duệ lấy khuỷu tay đụng chạm, thúc giục Lăng Tịch.

"Nói đi, chuyện gì? Nếu tôi có thể giúp, tôi sẽ tận lực giúp."

Lăng Duệ một khắc trước còn trào phúng, mà hiện tại lại quan tâm, còn nói muốn giúp đỡ. Rốt cuộc người nào mới là Lăng Duệ thực sự?

Lăng Tịch khó hiểu nghĩ ngợi.

Lăng Tịch nghĩ mình là người cha rất thất bại. Tần Tường trong lòng suy nghĩ cái gì cũng không biết. Tần Tường thích ăn cái gì, thích làm cái gì, cũng không rõ lắm. Lăng Duệ đến tột cùng là quan tâm hay là chán ghét, đôi khi cũng không rõ ràng lắm. Còn Lạc Phi, vẫn cảm thấy là hoàn mỹ, cũng không cần quá nhiều suy nghĩ. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng có lúc ánh mắt Lạc Phi khó hiểu. Bạch Tiểu Hàn là cần phải chăm sóc nhiều nhất. Có lẽ, Bạch Tiểu Hàn cũng sẽ có ý nghĩ của chính mình. Cho tới bây giờ Lăng Tịch chưa từng nghĩ tới điểm này.

Lăng Tịch có bốn con trai, mỗi đứa đều được xem trọng. Nhưng quan hệ với Tần Tường cùng Lăng Duệ nói tóm lại có chút căng thẳng. Lạc Phi cùng Bạch Tiểu Hàn là rất thân cận.

Nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, đối với mấy đứa con này, Lăng Tịch cũng không phải thật sự hiểu hết.

Có lẽ cố gắng còn chưa đủ, còn chưa có làm được tốt nhất.

Thấy Lăng Tịch một hồi cau mày, cắn môi, hỏi lại không lên tiếng, Lăng Duệ nghĩ.

Không phải ngốc rồi chứ? !

Lăng Duệ có chút cấp bách đẩy đẩy tay  Lăng Tịch, thúc giục :

"Nói thật ra đi."

"Tiểu Duệ. Tôi có chút việc cũng muốn hỏi cậu."

"Hỏi đi! Tôi biết, sẽ nói cho chú biết."

"Rõ ràng... Rõ ràng không thích tôi, thậm chí có thể nói là chán ghét tôi, vì cái gì muốn quan tâm tôi?"

Lăng Tịch rất thật lòng nhìn về phía Lăng Duệ, thậm chí cũng không chớp mắt, chăm chú nhìn biểu tình trên mặt Lăng Duệ, rất muốn biết đáp án.

"Hỏi cái này làm gì?"

Lăng Duệ nhíu mày, cũng nhìn sang một bên, tránh ánh mắt Lăng Tịch. Ánh mắt mãnh liệt làm cho hắn không dám nhìn thẳng. Chính hắn cũng không biết đáp án.

Hắn hận Lăng Tịch, chán ghét người này. Cho dù hắn thấy là nổi giận, vậy mà khi nhìn thấy vẻ mặt người này chuyển hóa bi thương, hắn lại không đành lòng. Những lời bén nhọn đã không tự giác trở nên ôn hòa.

Mình là làm sao vậy? Cứ như vậy dễ dàng bị cảm động?

Lăng Duệ miết ngón tay của mình.

"Tôi muốn biết."

Thấy Lăng Duệ bắt đầu bất an miết ngón tay, Lăng Tịch lại một lần nữa đã mở miệng.

"Tôi..."

Lăng Duệ khó xử, Lăng Tịch quá mức nghiêm túc, làm cho hắn không có cách nào trả lời cho có lệ. Thế nhưng, hắn thật sự không biết nguyên nhân. Cho dù hắn biết, hắn cũng không muốn thừa nhận hắn có quan tâm Lăng Tịch.

"Quên đi, đừng nói điều này. Tôi lần này tìm chú, là có chuyện muốn nói."

"Hả... "

Lăng Duệ dời đề tài, Lăng Tịch có chút thất vọng.

"Chuyện là..."

Nghe được Lăng Tịch lên tiếng, Lăng Duệ có chút không được tự nhiên chỉ gãi gãi đầu, lắp bắp nói:

"Sự tình lần trước...... Thật xin lỗi."

"Hả?"

Nghe được Lăng Duệ xin lỗi, Lăng Tịch mở to mắt. Hôm nay Lăng Duệ đã thể hiện nhiều loại cảm xúc không giống nhau, làm Lăng Tịch rất kinh ngạc.

Lăng Duệ lại đến xin lỗi!

"Không phải chứ, chú đừng nói với tôi không có nghe được."

Nhìn phản ứng của Lăng Tịch, nghĩ người này không có nghe được, Lăng Duệ phiền lòng, bất mãn than thở một tiếng, đứng lên. Nhưng nghĩ đến bây giờ phải xin lỗi, Lăng Duệ lại ngồi trở về, cũng đem lời mới rồi nói một lần nữa. Sợ Lăng Tịch không có nghe được, Lăng Duệ lần này nói rất chậm, mỗi một chữ nói rất chuẩn, cũng rất rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro