43: Làm sai +44: Người nhát gan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Làm sai

Lăng Tịch cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới Lăng Duệ sẽ xin lỗi mình. Giống bom nổ trong đầu làm cho Lăng Tịch á khẩu, không thể phát ra tiếng, chỉ có thể dùng cặp mắt run rẩy nhìn chằm chằm Lăng Duệ.

"Ông ngoại đã nói cùng tôi lần đó sự việc xảy ra không liên quan chú."

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Lăng Duệ có cảm giác khẩn trương. Lăng Duệ nhìn mặt đất, đợi khẩn trương giảm bớt, mới lại một lần nữa mở miệng nói:

"Mợ sở dĩ nhập viện, cũng không phải bởi vì chú, tôi hiểu lầm chú."

Ngày đó từ bệnh viện về tới nhà, hắn bị Lăng lão gia gọi lại, cũng phạt hắn quỳ mấy giờ đồng hồ. Tuy rằng ông ngoại cũng không có nói rõ nguyên nhân, nhưng hắn cũng có thể đoán được sở dĩ bắt hắn quỳ là vì Lăng Tịch chết tiệt.

Từ lúc hiểu chuyện đến nay, hắn cũng rất ít làm sai. Cho dù là phạm lỗi lầm gì, ông ngoại cũng chỉ khiển trách vài câu, cũng không bắt phạt cái gì. Mà hiện tại hắn không có làm sai, ông ngoại lại dùng phương thức này trừng phạt hắn. Hắn không phục.

Nhưng nhìn ông ngoại tràn ngập tức giận, hắn cũng không dám mở miệng biện hộ. Đã thật lâu hắn không thấy ông ngoại tức giận như vậy.

Đợi quỳ xong mấy giờ đồng hồ, ông ngoại cũng mang theo một cái roi đi xuống lầu, cũng đi đến bên cạnh hắn, lạnh lùng hỏi hắn biết làm sai gì không.

Làm sai gì?

Hắn vừa rồi không có làm sai gì, từ đâu có sai. Nhưng nhìn cái roi trên tay ông ngoại, hơn nữa ông ngoại rất nghiêm túc, trong lòng của Lăng Duệ bắt đầu cảm giác khiếp đảm.

Đợi hắn nhận sai, biểu tình giận dữ của ông ngoại mới giảm một chút, cũng đặt roi lên ghế sa lon, cuối cùng nói hắn không cần tiếp tục quỳ. Sau đó, ông ngoại đem chuyện đã xảy ra nói một lần, sau đó lại một lần nữa hỏi hắn biết làm sai gì không.

Nghe được ông ngoại hỏi, Lăng Duệ cẩn thận suy nghĩ một lần, cảm thấy hắn lúc trước đem tất cả sự việc đổ lỗi cho Lăng Tịch là rất không lý trí. Nói tóm lại, Lăng Tịch là vô tội. Nghĩ đến hành vi của Lăng Tịch, lại làm cho Lăng Duệ có chút há hốc mồm.

Xem ra, ông chú này ngốc muốn chết.

Hắn chưa từng thấy qua ai ngu xuẩn như vậy, biết việc không thể làm lại cố tình chạy đi làm... Hắn phát giác, Lăng Tịch không giống hắn tưởng tượng, là người tuyệt tình, thậm chí tấm lòng rất mềm yếu. Cho dù là bị mẹ hắn ăn hiếp như vậy, cũng chỉ là cúi đầu âm thầm đau lòng, cũng không có đi tranh cãi cái gì. Bị hắn xúc phạm nhưng Lăng Tịch vẫn ẩn nhẫn, một câu giải thích cũng không có, luôn nhường nhịn? !

"Ngày đó...Ngày đó tôi quá mức xúc động, nói một ít lời không nên nói, thật xin lỗi. Chú có thể đừng trách tôi hay không?"

Ông ngoại nói đúng, dù sao Lăng Tịch vẫn là ba của hắn. Mặc dù không thể tha thứ việc quá khứ, nhưng cũng không nên xem như kẻ thù mà đối đãi. Dù sao, huyết mạch tương thông, coi thường cùng tra tấn Lăng Tịch, trong lòng của hắn cũng không phải dễ chịu.

Lăng Duệ là để ý suy nghĩ của mình sao?

Đón nhận ánh mắt chờ mong của Lăng Duệ, Lăng Tịch hơi chút chần chờ nhỏ giọng nói:

"Quên đi, chuyện đó đã qua."

"Cám ơn."

Nghe được Lăng Tịch cũng không trách tội của hắn, Lăng Duệ cảm ơn, rồi nói tiếp.

"Đúng rồi, mợ không có gì, chú không cần quá lo lắng."

"Ừ, không có việc gì là tốt rồi. Cô ấy hiện tại thế nào?"

"Bác sĩ nói là cảnh báo sanh non. Thai nhi không có bị ảnh hưởng quá lớn, bây giờ còn trong bệnh viện điều dưỡng. Có bác sĩ theo dõi, cậu cùng mẹ của tôi mỗi ngày ở chỗ đó trông coi. Ông ngoại có đôi khi cũng sẽ đi thăn. Hẳn là không có vấn đề gì."

"Em bé không có việc gì là tốt rồi. Tôi đây an tâm."

"Thật không biết mợ ấy có cái gì tốt, một đám đi che chở."

Lăng Duệ bất mãn nói. Khi nhìn thấy Lăng Tịch nở nụ cười hiền hòa, Lăng Duệ không khỏi sửng sốt.

Chú này nghe được em bé không có việc gì vẻ mặt thả lỏng, cũng không giống như là làm bộ. Nụ cười cũng mang theo sự thoải mái, rất chân thành. Chẳng lẽ không thèm để ý sao?

Hắn vốn không thích Phương Văn, lần trước sở dĩ trách Lăng Tịch, cũng chỉ là nhất thời mềm lòng, hơi chút đồng tình Phương Văn. Nhưng sau khi nghe được ông ngoại giải thích rõ ràng, biết rằng là do Phương Văn quá mức kích động, mới làm chính mình nhập viện. Mà Phương Văn trong lúc nằm viện, càng thay đổi như một người khác. Không phải xụ mặt, thì rất kích động. Tất cả mọi người ở một bên phải cẩn thận, hắn đã cảm thấy rất không vừa mắt. Cẩn thận nghĩ lại, nếu cậu ở cùng một chỗ với người này, có lẽ hắn sẽ không có nhiều ý kiến như vậy.

Nhận thấy được ý niệm này trong đầu, Lăng Duệ tâm cả kinh.

Sao có ý nghĩ như vậy? Không phải vẫn rất chán ghét chuyện Lăng Tịch cùng cậu Gia An sao? Tại sao lại đột nhiên có ý nghĩa không bình thường!

Lăng Duệ bất an nắm chặt ống quần, tầm mắt nhìn Lăng Tịch cũng thu trở về. HunhHn786

Vẻ mặt Lăng Duệ đột nhiên biến hóa, Lăng Tịch cũng có nhận thấy, ân cần hỏi han:

"Tiểu Duệ, cậu làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

Nghe được hỏi, Lăng Duệ lắc lắc đầu, cũng nhanh chóng đứng lên, cáo từ.

"Vậy... Không có gì nữa, tôi đi về trước."

"Có chuyện gì đang chờ sao? Về gấp như vậy."

"Cũng không có."

"Vội vã đi làm gì? Không phải mới vừa nói muốn ở lại ăn cơm sao? Vậy ăn cơm rồi đi."

Trải qua trao đổi vừa rồi cùng Lăng Duệ, tâm tình của Lăng Tịch chuyển biến tốt hơn. Nghĩ đến khó có được cùng Lăng Duệ ở chung tốt như vậy, hiện tại Lăng Duệ nhìn hiền lành, Lăng Tịch liền mở miệng giữ Lăng Duệ ở lại.

"Ừ... Vậy được rồi."

Nếu chú mở miệng giữ lại mà từ chối thì không phải không nể mặt sao!

Nghĩ đến đây, Lăng Duệ đồng ý.

"Vậy ngồi một lát, tôi đi vào bếp nấu cơm."

Thấy Lăng Duệ không có từ chối, Lăng Tịch thư thái cười, lập tức đứng lên đi vào bếp.

Chú này thật là kỳ quái. Rõ ràng ban đầu lạnh lùng, bất quá nghe xong xin lỗi, liền lần nữa quan tâm. Tuy rằng so ra kém hơn lúc trước, nhưng đã khá hơn lúc nãy nhiều, không hề lãnh đạm nữa, còn giữ lại ăn cơm. Thật sự là không có nguyên tắc! Bất quá... loại cảm giác này, cũng không tệ.

Lăng Duệ tìm vị trí thoải mái ngồi xuống, cũng gác chân, khoanh tay trước ngực, nhìn Lăng Tịch qua lại trong bếp.

Trong ấn tượng của hắn, Lăng Tịch nói chuyện rất vui vẻ, trừ ở thư phòng cùng vườn hoa, thì là ở trong bếp. Lăng Tịch luôn thích ở trong bếp nấu ăn, cũng thích nấu cho hắn ăn. Khi mang món ăn để lên bàn, Lăng Tịch sẽ ở một bên chăm chú nhìn hắn ăn, cũng cẩn thận hỏi ý kiến của hắn, sợ hắn ăn không được mà sẽ ghét bỏ.

Trải qua nhiều năm như vậy, vài hương vị kia hắn đã không nhớ rõ lắm, nhưng vẻ mặt khẩn trương của Lăng Tịch, hắn lại nhớ rõ.

Chính là hắn đi xem nhẹ điều này. Hắn từ trước đến nay tự mình cường điệu rằng Lăng Tịch không cần hắn, vứt bỏ hắn, rất đáng chết, lại đã quên đi Lăng Tịch nhìn hắn với ánh mắt thâm tình bao nhiêu.

Là mình sai lầm rồi sao? Mình luôn luôn cho rằng người này đã làm sai, do đó không để ý đến điều khác?

Trong lúc nhất thời, Lăng Duệ chỉ cảm thấy đầu óc một trận hỗn loạn, làm cho hắn có chút đau đầu.

Ngay lúc Lăng Duệ miên man suy nghĩ, truyền đến tiếng chuông cửa. Ở trong bếp Lăng Tịch ló đầu ra, mở miệng nhờ Lăng Duệ đi mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa là Bạch Tiểu Hàn cùng một người Lăng Duệ chưa từng thấy qua. Người kia cũng đồng thời đánh giá Lăng Duệ. Khi nhìn thấy Lăng Duệ, Bạch Tiểu Hàn hơi chút sửng sốt, lập tức lễ phép cười với Lăng Duệ. Sau khi đi vào trong đổi dép, Bạch Tiểu Hàn cũng đưa một đôi dép đi trong nhà cho người kia.

Nhìn hai người này rất hòa hợp, Lăng Duệ thấy không yên tâm. Hắn thậm chí suy nghĩ.

Có phải người này đang qua lại với Lăng Tịch hay không? ! Bằng không sao lại thân thiết cùng Bạch Tiểu Hàn, còn đem dép đưa cho để đổi giày?

"Ba, con đã trở về!"

"Tiểu Hàn đã trở về. Ba nấu canh gà, muốn uống hay không ?"

"Muốn uống!"

Nghe được có canh ngon, Bạch Tiểu Hàn vội vã gật đầu.

"Ba, chú Trọng đến chơi. Con đi hỏi chú ấy muốn uống hay không nhé."

"Hả? Trọng Thần đến đây? ! "

Lăng Tịch đậy nắp nồi, cũng đem lửa giảm nhỏ nhất, rồi đi ra ngoài gặp Trọng Thần.

Tuy rằng Trọng Thần nói là vẫn ổn, nhưng mấy ngày không có tin tức, Lăng Tịch có chút lo lắng. Hiện giờ Trọng Thần đến, Lăng Tịch muốn cùng Trọng Thần trò chuyện một chút, hỏi xem đã xảy ra việc gì.

"Lăng Tịch, đã lâu không gặp."

Không đợi Lăng Tịch đi ra, Trọng Thần liền xuất hiện ở trong bếp, cũng rất nhiệt tình chào hỏi. Nhìn Trọng Thần có vẻ tiều tụy rất nhiều, thoạt nhìn có chút lôi thôi lếch thếch.

"Ừ, đã đi về quê chơi sao? Chú và cô vẫn ổn chứ?"

Lăng Tịch chậm rãi hỏi, tầm mắt luôn quan sát Trọng Thần, muốn nhìn ra manh mối gì đó.

"Vâng, rất tốt. Đúng rồi, tôi mang cho anh chút thổ sản."

Nói xong, Trọng Thần đem vật cầm trong tay là hai túi lớn đưa vào phòng bếp, cũng nói:

"Bên trái có thể trực tiếp ăn, bên phải là nguyên liệu khô, để nấu dần."

"Trọng Thần, cậu quá khách sáo."

Nhìn hai túi đặc sản, Lăng Tịch có chút băn khoăn cảm ơn, lo lắng cũng giảm không ít.

Có lẽ, Trọng Thần là trở về quê.

"Ba, chú Trọng nói không được khách sáo."

Bạch Tiểu Hàn vừa mút canh vừa nhắc nhở, trên mặt mang theo nghịch ngợm mỉm cười.

"Đứa nhỏ này."

Lăng Tịch buồn cười lắc đầu. Khi nhìn Bạch Tiểu Hàn đem canh tiến đến miệng tính uống, Lăng Tịch mở miệng nhắc nhở :

"Tiểu Hàn, uống chậm một chút, canh rất nóng đó."

"Dạ..."

Nghe được nhắc nhở, Bạch Tiểu Hàn hàm hồ lên tiếng, sau đó cẩn thận uống từng chút canh trong bát. Vừa uống vừa nói 'uống ngon', vẻ mặt rất là thỏa mãn.

Đứng ngoài cửa nhìn chăm chú vào mấy người kia, Lăng Duệ đi tới, mở miệng nói:

"Nè, không giới thiệu cho tôi sao?"

Hắn ở bên cạnh nhìn lâu như vậy, tuy rằng không thể xác định quan hệ của bọn họ, nhưng có thể khẳng định bọn họ rất quen thuộc. Mà ngay cả Bạch Tiểu Hàn cũng không hề xa lạ người đàn ông này. Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn được quan tâm như vậy, Lăng Duệ bắt đầu cảm thấy khó chịu.

"À... Đây là Trọng Thần, là bạn tốt của tôi."

Khi nói 'bạn tốt', Lăng Tịch nghĩ đến Trọng Thần luôn chiếu cố mình, trên mặt không tự chủ lộ ra nụ cười.

Trọng Thần cũng bất đắc dĩ cười cười. Bởi vì hắn che dấu rất tốt, Lăng Tịch cũng không có nhận thấy được gì.

"Bạn tốt?"

Thật sự chính là bạn mà thôi?

Nhưng Lăng Duệ vẫn tiếp tục đánh giá bọn họ một hồi, muốn nhìn xem có lừa hắn hay không.

"Đúng vậy, tôi và anh ấy là đồng nghiệp cũ, là bạn thân thiết. Tôi gọi là Trọng Thần. Không biết cậu là...?"

Từng gặp qua Lạc Phi, Trọng Thần phát giác chưa biết rõ quá khứ Lăng Tịch và cũng không muốn hỏi nhiều. Cho nên khi nhìn thấy Lăng Duệ, hắn cũng không có cảm thấy ngạc nhiên, hắn biết người trẻ tuổi này cùng Lăng Tịch có quan hệ mật thiết.

"Lăng Duệ."

Xem xét Trọng Thần kia có chút miễn cưỡng cười, Lăng Duệ cau mày nói ra tên của mình. Hắn cảm thấy được người trước mắt có chút dối trá, hắn không thích. Hắn là tin cảm giác của mình đúng. Cho nên nhìn cánh tay đưa về phía mình cùng gương mặt cười cười kia, dù không muốn bắt tay Trọng Thần nhưng nhìn sắc mặt Lăng Tịch, Lăng Duệ không quá tình nguyện đưa tay bắt tay Trọng Thần, sau đó nhanh chóng rút về, chà xát vào quần vài cái.

Nhìn động tác của Lăng Duệ tác ghét bỏ, Trọng Thần có chút xấu hổ, sau đó ngượng ngùng rụt tay trở về.

Xem ra người trẻ tuổi này cũng không thích mình. Cũng đúng, người kia vừa thấy đã biết là người giàu có, xem thường mình là phải rồi. Người kia gọi là Lăng Duệ, cùng họ Lăng, hơn nữa tuổi cũng không cách biệt Bạch Tiểu Hàn là mấy.

Trọng Thần mi mắt rung động vài cái, đáy lòng có một suy đoán.

Nhìn Lăng Duệ mang theo vẻ mặt chán ghét, Trọng Thần biết mình thất thố, hướng Lăng Duệ không quá tự nhiên cười cười.

Thấy Lăng Duệ không có phản ứng gì, lại có vẻ lạnh lùng, Lăng Tịch muốn giảng hòa, cũng đem Bạch Tiểu Hàn đã uống xong canh từ bếp đẩy đi ra ngoài, để cho hắn ngồi xuống cùng bọn trò chuyện. Bất quá toàn bộ quá trình đều là Bạch Tiểu Hàn nói chuyện cùng Trọng Thần, Lăng Duệ thì ngồi ở một bên, ngẫu nhiên mới đáp lại một đôi lời. Lăng Duệ thủy chung không có hoà nhã gì, còn Trọng Thần trừ xấu hổ vẫn là xấu hổ.

Cũng may không có kéo dài lâu lắm, đợi Lăng Tịch đem đồ ăn làm xong bưng lên bàn, liền gọi mấy người ngồi ở trên ghế sa lon tới dùng bữa.

Trên bàn, Lăng Tịch gắp đồ ăn cho ba người kia. Thấy không khí có chút nhạt nhẽo, Lăng Duệ liền hỏi Bạch Tiểu Hàn hôm nay ở trong trường học có gì mới lạ không. Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn trả lời. Trọng Thần cũng gia nhập trò chuyện. Trong chốc lát, Trọng Thần dần dần thả lỏng đã không có câu nệ nữa.

Nhìn không khí hoà thuận vui vẻ, Lăng Duệ ngừng lại động tác ăn cơm. Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn tán gẫu rất vui vẻ, trên mặt là nụ cười rất sáng lạn, mà từ lúc gặp lại hắn chưa từng thấy qua. Ngẫm lại trước kia khi chạm mặt hắn, Lăng Tịch chưa từng có giống như bây giờ cười vui vẻ như vậy.

Nhìn vẻ mặt Lăng Tịch lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Trong lòng của hắn cũng xuất hiện một ý niệm, muốn đem người này giấu đi, trừ hắn ra không cho ai nhìn thấy hết.

Bởi vì hắn phát giác căn bản là không biết làm sao gia nhập câu chuyện, bọn họ tán gẫu đều là chuyện hắn không biết. Hắn chỉ là một người nghe, hắn đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn, như là bị vứt bỏ, rất cô đơn.

"Tiểu Duệ, uống canh."

Nhận thấy được Lăng Duệ cô đơn, Lăng Tịch ngừng nói chuyện mút một bát canh đưa cho Lăng Duệ, trên mặt lộ vẻ thản nhiên mỉm cười.

Nhìn bát canh trước mặt, Lăng Duệ cầm lấy chậm rãi uống. Canh rất thơm, hương vị cũng ngon. Quan trọng nhất chính là uống vào hắn cảm thấy được trái tim vốn trống rỗng lại bị canh này từng chút một lắp đầy, thật ấm áp.

Thấy Lăng Tịch luôn luôn nhìn hắn, Lăng Duệ ngẩng đầu nói.

"Canh uống ngon lắm ."

"Thích thì uống nhiều một chút."

Nghe được Lăng Duệ tán dương, Lăng Tịch mỉm cười, ánh mắt cũng hiện lên vài tia thỏa mãn.

"Vâng, được."

Một hơi đem canh trong bát uống xong, Lăng Duệ cầm lấy bát đưa cho Lăng Tịch.

"Cho bát nữa."

"Được."

Thấy Lăng Tịch cùng Lăng Duệ nói chuyện, Bạch Tiểu Hàn cùng Trọng Thần rất tự giác im lặng ăn không có phiền bọn họ nói chuyện với nhau.

"Đúng rồi, Tiểu Duệ. Con cùng Tuyết Nhi..."

"Sao vậy?"

Sao đang yên lành lại nhắc tới Phương Tuyết Nhi?

Bất quá nhờ vậy Lăng Duệ mới nhớ đã quên gọi điện thoại cho Phương Tuyết Nhi. HunhHn786 Có lẽ hắn muộn hơn một chút sẽ đi tìm Phương Tuyết Nhi một chuyến.

"Con cùng cô bé không có gì chứ?"

"Có thể có chuyện gì? Sao chú lại nhắc tới Tuyết Nhi ?"

"Không có việc gì là tốt rồi. Tôi thấy cũng không bao lâu nữa sẽ đến sinh nhật của con, muốn hỏi một chút xem con cùng Tuyết Nhi chuẩn bị thế nào. Còn nữa, con muốn quà gì?"

Lăng Tịch đã nghe Lăng lão gia nói Lăng gia cùng Phương gia đã thương lượng sinh nhật lần này làm lễ trưởng thành cho Lăng Duệ đồng thời tổ chức lễ đính hôn cho Lăng Duệ và Phương Tuyết Nhi. Nghĩ đến mình là ba Lăng Duệ, nên Lăng Tịch cũng có quan tâm.

"Không phải đính hôn thôi sao? Có cái gì chuẩn bị. Với lại trong nhà đang bận việc, còn cần mất công làm gì? Còn quà... không phải chú nên tự quyết định? Sao còn hỏi tôi?"

Nói xong, Lăng Duệ bất mãn liếc nhìn một cái. Hắn xem việc đính hôn là việc đương nhiên, cũng giống như lễ tốt nghiệp vậy thôi. Nhìn Lăng Tịch rất chờ mong, hắn đột nhiên cảm thấy có chút chướng mắt, ngực như bị cái gì đè lên.

Lăng Duệ bỗng nhiên đứng lên mở miệng nói một tiếng tạm biệt, liền vội vàng đi ra ngoài.

Lăng Tịch có chút xấu hổ cười cười, sau đó tiếp tục cùng hai người còn lại ăn cơm.

Không biết Lăng Duệ là vì cái gì phát giận, Lăng Tịch chỉ có thể ở trong lòng suy đoán. Chỉ đưa ra vài lý do rồi cũng tự mình phủ quyết.

Chương 44: Người nhát gan

"Lăng Tịch. Hắn... Hắn có phải vì không thích tôi?"

Từ lúc bắt đầu, Trọng Thần đã thấy Lăng Duệ không thích hắn. HunhHn786 Mà vừa rồi lúc ăn cơm, thấy bọn họ trò chuyện, Lăng Duệ luôn luôn im lặng, cũng không có gia nhập cùng bọn họ. Hắn không muốn Lăng Duệ là bởi vì không thích hắn mới có thể vội vàng rời đi.

"Hả?"

Lăng Duệ nhìn về phía Trọng Thần, cười lắc lắc đầu. Nói Lăng Duệ sở dĩ rời đi là bởi vì trong nhà có việc gấp.

Ăn cơm xong, Lăng Tịch cũng không có vội vã dọn dẹp, mà để Bạch Tiểu Hàn đi xem tv, sau đó lôi kéo Trọng Thần ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện. Lăng Tịch nghiêm túc nhìn Trọng Thần khuôn mặt đang khẩn trương.

"Lăng Tịch, anh... anh nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Mấy ngày qua cậu ở nhà ba mẹ thế nào? Có gì vui không? Còn cô chú thân thể vẫn tốt chứ?"

"Từ nhỏ lớn lên ở đó thì có gì vui? Ba mẹ tôi thân thể cũng không sao, không cần lo lắng. Lăng Tịch, anh không phải đã hỏi rồi sao?"

"Trọng Thần, cậu thật sự trở về quê sao?"

Lăng Tịch lại một lần nữa hướng Trọng Thần chứng thực.

"Đương nhiên là thật. Sao, không tin tôi? Tôi không trở về nhà có thể đi nơi nào? Tôi lừa gạt anh làm gì?"

Nghe được Lăng Tịch lần nữa hỏi, Trọng Thần bắt đầu kích động đứng lên. Khi hắn phát giác Lăng Tịch có chút kinh ngạc, Trọng Thần mới bình tĩnh một chút. Đợi cảm xúc ổn định lại, Trọng Thần mới lên tiếng.

"Thật xin lỗi, tôi hơi chút kích động. Có dọa anh hay không?"

"Không có việc gì. Tôi không có hoài nghi cậu. Chỉ là đi tìm cậu lại không thấy mở quán, mà ở chung quanh đó có mấy tên côn đồ đi tới đi lui. Vốn tính đi đến thăm cậu một chút, thế nhưng cậu nói không có ở nhà, đã trở về quê. Tôi liền nghĩ nhiều một chút. Thật xin lỗi, tôi không có không tin cậu."

"Nên nói tôi không đúng mới để cho anh lo lắng..."

Khi Lăng Tịch gọi điện thoại cho hắn là lúc hắn đang mua vé xe về quê. Lúc đó tâm tình của hắn không tốt, hắn không muốn cho Lăng Tịch biết.

"Không có gì, là tôi suy nghĩ nhiều, ngại quá."

Trọng Thần phản ứng rất tự nhiên cũng không có gì không ổn, Lăng Tịch liền thoải mái yên tâm không ít. Nhưng nghĩ đến đám côn đồ, Lăng Tịch vẫn là lo lắng.

"Trọng Thần, là có người tìm cậu gây phiền phức?"

"Sao có? Không có. Tôi không thiếu nợ ai, cũng không có gây thù ai, sao có người tìm tôi gây phiền phức ? Anh suy nghĩ nhiều."

"Như vậy sao? Được rồi, có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều."

"Vẫn là tôi nên về, xuống xe đã đến thẳng đây, còn chưa về nhà quét dọn. Tôi đi nhiều ngày rồi có lẽ bị phủ nhiều bụi"

"Vậy à, tôi sẽ không giữ cậu. Như vậy đi, ngày mai có mở quán không? Tôi vừa lúc rảnh, không bằng sang giúp cậu."

"À... Có. Ta đây đi về trước, ngày mai gặp."

Thoáng chần chờ, Trọng Thần đồng ý, sau đó đi về. Đợi đi đến dưới lầu, Trọng Thần mới dừng bước lại khóe miệng hiện lên nụ cười khổ.

Mở quán? Cũng không biết người của tên ôn thần phái tới đã đi chưa. Nếu như bị Lăng Tịch nhìn thấy sẽ lo lắng thì sao?

Từ lần trước sau khi Thương Huyền đi, không mấy ngày liền có một đám côn đồ đến gây phiền toái cho Trọng Thần. Mặc dù hắn có nhỏ nhẹ nói chuyện nhưng đám côn đồ vẫn tiếp tục làm khó dễ, khách hàng cũng sợ đến bỏ chạy.

Bị gây rối, hoàn toàn không người nào dám đến quán Trọng Thần ăn. Thậm chí ai muốn đi ngang qua quán cũng lựa chọn đi đường khác.

Đến một ngày, Thương Huyền lại xuất hiện tại quán. Đám côn đồ cúi đầu khom lưng kêu hắn là thiếu gia. Trọng Thần mới hiểu được tất cả chuyện này là do hắn gây ra.

Nhìn tên ôn thần kia kiêu ngạo Trọng Thần cảm thấy rất tức giận. Vốn đã không vừa mắt, lúc này liền càng thêm chán ghét. Ôn thần cười ngồi xuống, cũng nói một câu 'thật có lỗi '.

Bệnh thần kinh! Chỉ vì một cái tát mà phái người đến gây nhiều phiền phức như vậy!

Nghĩ vậy, Trọng Thần càng thêm nổi giận, vỗ bàn rồi rống lên với Thương Huyền. Kết quả bị đập đầu xuống bàn, còn dọa sẽ khiến cho hắn nghỉ bán. Sau khi nói xong, Thương Huyền liền nghênh ngang mà đi.

Kết quả ngày hôm sau, Trọng Thần định mở quán, liền nhìn thấy rất nhiều máu chó trước quán, bên cạnh còn có một đám côn đồ tụ tập đánh bạc cười đến rất đắc ý.

Bị như vậy không có biện pháp, Trọng Thần phải dẹp quán, vội vàng trở về nhà. Cân nhắc nhiều lần, hắn quyết định tạm thời không buông bán nữa, đi về quê vài ngày. Hắn định ở quê một thời gian, nhưng sợ ba mẹ lo lắng. Hơn nữa cũng nhớ cha con Lăng Tịch, hắn ở nhà vài ngày liền trở lại thành phố.

Nếu ngày mai không có đi mở quán, Lăng Tịch nghi ngờ chứ? Xem ra không mở quán cũng không được. Nhưng nếu bày bán thì đám du côn có tìm đến nữa không? Rốt cuộc làm thế nào mới tốt? Có lẽ... Có lẽ cái tên ôn thần thấy mình biến mất nhiều ngày cũng mất đi hứng thú tìm tới gây phiền toái chăng?

Nghĩ vậy, Trọng Thần quyết định đi xem, nếu không có gì ngày mai sẽ đi mở quán.

Sợ gặp đám người côn đồ, Trọng Thần ở xa xa quan sát. Chỗ bày hàng cũng không có người quậy phá, máu chó đã rửa sạch, chỉ còn lại một chút dấu vết. Trọng Thần cẩn thận nhìn chung quanh mới yên lòng, quyết định ngày mai bắt đầu mở quán.

Ngày hôm sau Trọng Thần mở quán, lúc đầu còn có chút lo lắng, sau đó khách đến ăn nhiều hơn, vẫn không có nhìn thấy bọn cô đồ. Trọng Thần cuối cùng cũng yên lòng, nhiệt tình tiếp đón khách.

Xem ra mất tích mấy ngày, cái tên ôn thần đã mất hứng thú. Như vậy cũng tốt, cũng đỡ phiền. Dù sao cũng phải kiếm tiền, không có rãnh cùng ôn thần phân cao thấp!

Khi nhìn thấy Lăng Tịch từ xa, Trọng Thần tươi cười định chạy đến tiếp đón. Mới đi vài bước đã nghe một giọng nói.

"Hi, bỏ trốn đã trở lại?"

Nhìn thấy ôn thần Thương Huyền, Trọng Thần ở trong lòng hô to một tiếng không xong. Lý trí nói cho hắn biết tốt nhất là thu dọn quán về nhà tránh đi. Nhưng mà Lăng Tịch đang tới đây, nên làm cái gì bây giờ? !

Ngay lúc Trọng Thần còn do dự, Thương Huyền chạy tới bên cạnh choàng bờ vai của hắn.

"Nè làm cái gì? !"

Thương Huyền làm cho Trọng Thần tâm cả kinh, cũng nhanh chóng đẩy tay Thương Huyền ra, lui vài bước. Hắn là bị ôn thần này làm sợ hãi, ăn ngủ không yên, khiến cho thần kinh suy nhược, phải về quê mấy ngày qua.

"Nè! Khẩn trương như vậy làm gì? Tôi lại không giống chú, là tên đồng tính luyến ái. Chú khẩn trương cái gì?"

Hắn rất muốn mở miệng mắng to ôn thần này, nhưng nói không nên lời, chỉ có thể dùng cặp mắt sung huyết nhìn chằm chằm Thương Huyền.

Đồng tính luyến ái cái gì?

Hắn rất muốn hung hăng phản bác. Nhưng mà... Nhưng mà vừa nghĩ tới trong lòng mình là Lăng Tịch. Trọng Thần đã không có phản đối nữa.

"Sao? Không phản đối ? Đồng tính luyến ái."

Thương Huyền cũng không phải khinh thường người đồng tính luyến ái, chỉ là muốn chọc ghẹo Trọng Thần. Nhìn phản ứng Trọng Thần làm cho hắn cảm thấy rất sảng khoái. Trong suy nghĩ của hắn, tình cảm chính là thích phải nói ra miệng, dù là có bị từ chối. Cho nên Trọng Thần luôn giấu giếm, làm cho hắn rất không vừa mắt.

"Cậu đủ rồi đó!"

"Nổi giận sao? Tôi còn chưa nói đủ đâu. Đồng tính luyến ái! Đồng tính luyến ái!"

Nghe được Thương Huyền giọng càng ngày càng lớn, Trọng Thần khẩn trương hoảng hốt. Không có nghĩ nhiều, hắn liền trực tiếp lấy tay bưng kín miệng Thương Huyền. Thương Huyền muốn tránh thoát, Trọng Thần ôm thắt lưng hắn, dùng cả người đè hắn lên bàn, không cho hắn lên tiếng nữa.

Trọng Thần sợ run rẩy. Thương Huyền cũng sửng sốt. Hắn còn chưa có từng bị người khác mạnh tay như vậy đâu, cho nên cũng tạm thời quên đi phản kích, mà là mở to mắt nhìn Trọng Thần.

Sau khi Trọng Thần thanh tỉnh lại, liền đẩy Thương Huyền ra, sau đó thấp giọng cảnh cáo.

"Nhóc con miệng còn hôi sữa, nói chuyện cẩn thận một chút."

Trai già đồng tính luyến ái chết tiệt này dám đẩy hắn. Thương Huyền dùng cặp mắt căm giận nhìn chằm chằm Trọng Thần.

Trọng Thần không khỏi cảm giác được một chút chột dạ, hắn chỉ là muốn muốn đem ôn thần đẩy ra, cũng không có nghĩ tới làm cho Thương Huyền đụng vào cạnh bàn. Khi nhìn thấy Thương Huyền bị đau, Trọng Thần khẩn trương liếm liếm môi, định hỏi thăm Thương Huyền. Nhưng vừa nghĩ tới hắn đã bị ôn thần này quấy rầy khổ sở, Trọng Thần lại đem lời quan tâm thu trở về, không cam lòng yếu thế nhìn về phía Thương Huyền.

Thương Huyền hắn từ nhỏ đã được cưng chiều, muốn cái gì được cái nấy, chưa khi nào bị ủy khuất như vậy. Trai già đồng tính chết tiệt này, hết lần này lại lần khác chống đối, chọc giận hắn, thật sự là tức chết hắn. Vẫn nghĩ trai già thấp kém này sẽ chịu cúi đầu, hắn sẽ thu tay, đại nhân đại lượng bỏ qua. Nhưng qua lâu như vậy, trai già này không chỉ có không có cúi đầu, còn dám thô lỗ đối với hắn như vậy.

Tốt lắm, nếu như vậy lần này không chơi chết trai già, mình sẽ không gọi là Thương Huyền.

Nhìn Thương Huyền từng bước từng bước một tới gần, cặp mắt cực nóng chuyển dần sang lạnh băng, Trọng Thần lại một lần nữa cảm giác khẩn trương, thân mình một chút một chút lùi ra sau.

"Cậu... Cậu muốn thế nào?"

Nhìn dáng vẻ khẩn trương là sợ sao? Hừ! Lần này cho dù đồng ý cầu xin tha thứ, tôi cũng không có dễ dàng buông tha!

Thương Huyền đắc chí.

"Cẩn thận."

Mắt thấy Trọng Thần chân không vững, Lăng Tịch đúng lúc chạy tới đưa tay ra đỡ Trọng Thần. Trọng Thần chậm rãi quay đầu nhìn Lăng Tịch ở phía sau. Một cỗ vui sướng nổi lên trong lòng Trọng Thần, hắn quên mất tên ôn thần có ở đó, mà dùng cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Lăng Tịch.

"Cậu không sao chứ?"

Lăng Tịch buông Trọng Thần ra, cười cười giải thích:

"Vừa rồi thấy cậu thiếu chút nữa ngã xuống, tôi liền đỡ một phen, không dọa đến cậu chứ?"

"Không có, tôi không sao."

Nhìn thấy Lăng Tịch xin lỗi, Trọng Thần lắc đầu, cũng tỏ vẻ chính mình không có bị dọa, để cho Lăng Tịch đừng cảm thấy ngượng ngùng.

"Chết tiệt!"

Nhìn Trọng Thần khẩn trương, Thương Huyền mở miệng khinh thường.

Nghe được Thương Huyền chửi, Lăng Tịch đem tầm mắt chuyển dời đến Thương Huyền, đánh giá vài cái mở miệng nói:

"Ồ... Tôi hình đã gặp qua cậu."

"Đúng, đã gặp qua. Thương Huyền."

"Xin chào, tôi gọi là Lăng Tịch."

Theo Lăng Tịch được biết có một nhà họ Thương địa vị không kém Lăng gia, cùng Lăng gia cũng có giao tình không tệ lắm. Nhưng cũng không biết Thương Huyền có liên quan nhà kia không. Có lẽ, Thương Huyền này là từ phương khác tới.

"Lăng Tịch? Tên dễ nghe."

Thương Huyền tiến lên bắt tay Lăng Tịch, lôi kéo ngồi xuống.

"Lần trước đã muốn cùng anh làm quen, kết giao bằng hữu. Vẫn không có cơ hội. Lần này gặp được, không biết tôi có vinh dự cùng anh làm bạn?"

Khi nói chuyện Thương Huyền còn không ngừng đưa mắt nhìn Trọng Thần đứng ở phía sau. Tay hắn thủy chung cầm lấy tay Lăng Tịch không có ý buông ra.

"À... Có thể."

Đối mặt Thương Huyền nhiệt tình, Lăng Tịch cũng ngại từ chối, nói xong rút tay mình trở về.

Thương Huyền lấy di động của mình đưa cho Lăng Tịch

"Số di động. Để sau này liên hệ."

"Hả..."

Nếu tùy tiện cho số điện thoại, bị Tần Tường biết, nói không chừng lại gặp rắc rối. Thế nhưng không cho lại có vẻ quá nhỏ nhen.

Trong lúc nhất thời Lăng Tịch rất là do dự, không biết nên đáp lại ra sao.

"Anh đừng để ý đến hắn."

Khi Lăng Tịch còn do dự, Trọng Thần đã đáp giúp.

"Mang điện thoại di động của cậu đi cho tôi... ! Chỗ này của tôi không chào đón cậu."

Suy xét Lăng Tịch còn bên cạnh, Trọng Thần không nói 'cút đi '. Trọng Thần sợ Thương Huyền hành động không tốt với Lăng Tịch, hắn nhất định phải bảo vệ an toàn cho Lăng Tịch.

"Trọng Thần..."

Nghe được giọng cứng nhắc của Trọng Thần, Lăng Tịch đã mở miệng. Thế nhưng không đợi Lăng Tịch nói hết, liền bị Trọng Thần cắt ngang.

"Lăng Tịch, anh đừng quản, tên này không là người tốt."

Sau khi nói xong Trọng Thần đem Lăng Tịch kéo đến bên cạnh hắn, đứng thẳng sống lưng nhìn chằm chằm Thương Huyền. Hắn giơ tay lên chỉ chỉ Thương Huyền, rõ ràng chỉ hướng đường cái cách đó không xa. HunhHn786

Thương Huyền sửng sốt, rồi cười nhạt. Hắn thấy trò chơi càng ngày càng thú vị. Có lẽ những ngày kế tiếp sẽ không hề buồn tẻ, ngược lại còn có thể rất vui. Thương Huyền chậm rãi đứng lên, nói.

"Lăng Tịch, về sau chúng ta còn có cơ hội gặp lại."

Sau khi nói xong Thương Huyền lại đem tầm mắt chuyển hướng sang Trọng Thần đang mang vẻ mặt phòng bị.

"Nè! Không cần khẩn trương như vậy đâu. Tôi lại không nói gì, người nhát gan."

"Cậu..."

"Cậu cái gì cậu? ! Sao? Muốn tôi nói ra bí mật sao?"

Nói xong, Thương Huyền liếc mắt một cái. Khi thấy Trọng Thần mang theo ánh mắt cảnh cáo, Thương Huyền bĩu môi.

"Chết tiệt ! Đồ vô dụng nhát gan."

Yêu thầm? Quả nhiên là người nhát gan mới làm việc này.

Nếu là hắn thích một người tự nhiên sẽ nói ra. Đương nhiên, nếu hắn thích ai cho dù người đó không có thích hắn, hắn cũng phải đem người kia buộc bên cạnh.

Mất đi hưng thú Thương Huyền cầm lấy di động bỏ đi, cũng hướng Trọng Thần nhỏ giọng nói:

"Người nhát gan, tôi đi trước. Bất quá yên tâm, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại. Lần này đừng bỏ trốn. Bằng không..."

Quét mắt nhìn Trọng Thần cuối đầu, Thương Huyền buồn cười nháy nháy mắt, sau đó nghênh ngang mà đi.

Thấy Trọng Thần sắc mặt rất khó coi, Lăng Tịch đỡ Trọng Thần ngồi xuống, cũng lo lắng hỏi:

"Trọng Thần, hắn vừa rồi cùng cậu nói cái gì ?"

"Không... Không có gì."

Nghĩ đến ôn thần kia còn chưa nói hết lời, hiểu rõ bên trong là ý cảnh cáo, Trọng Thần run lên. Hắn có chút bối rối ngẩng đầu nhìn Lăng Tịch, cũng cấp bách cầm tay Lăng Tịch, nói.

"Lăng Tịch, hay là... trong khoảng thời gian này anh đừng tới tìm tôi. Tôi cũng hạn chế đến nhà anh."

Tên ôn thần rất khó hiểu, hơn nữa không là người lương thiện, Trọng Thần không sợ mình phiền phức, hơn nữa cha mẹ của hắn không ở đây, căn bản là không sợ hai người bị phiền lòng. Duy nhất làm cho hắn lo lắng chính là Lăng Tịch, hắn không muốn Lăng Tịch bị tổn thương.

"Làm sao vậy? Có phải ... Có phải liên quan Thương Huyền hay không?"

"Không phải. Không quan hệ hắn. Chính là... Chính là tôi gần đây cảm thấy không thoải mái, có thể sẽ không thường xuyên mở quán. Anh không phải thay đổi công việc rồi sao? Thời gian cũng không phải nhiều. Anh lấy thời gian ở trong nhà chơi với Tiểu Hàn. Nếu cần nói chuyện thì gọi điện thoại cho tôi. Tôi có thời gian sẽ đi thăm các người."

Lăng Tịch tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng Trọng Thần nói như vậy cũng không thể ép hỏi nữa, giống như cũng không tốt lắm. Lăng Tịch nhìn Trọng Thần mở miệng hỏi:

"Cậu không thoải mái ở đâu? Muốn tôi cùng đi bệnh viện hay không?"

"Không cần."

Trọng Thần khoát tay.

"Tôi đã đi bác sĩ, cũng không có chuyện gì, chỉ uống thuốc nghỉ ngơi là được. Anh không cần lo lắng."

"À... Vậy được rồi, cậu nên nghỉ ngơi nhiều."

"Vâng, sẽ vậy."

Trải qua việc Thương Huyền vừa mới rồi, Trọng Thần đã không có hứng thú tiếp tục mở quán. Hơn nữa nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện những gương mặt bất hảo, sợ Lăng Tịch bị những người đó làm khó dễ, Trọng Thần dọn dẹp xong, sau đó lôi kéo Lăng Tịch đi về.

Đợi bọn Trọng Thần rời khỏi, mấy người kia đi vào ngõ hẻm bên cạnh báo cáo.

"Thiếu gia, bọn họ dọn quán đi về rồi."

Bọn côn đồ cung kính trước một thanh niên đang đứng tựa vào tường nghịch tóc.

"Ồ? Đã đi về?"

"Dạ, đã đi về. Thiếu gia thấy kế tiếp nên làm như thế nào?"

"Tiếp tục theo dõi, một khi hắn xuất hiện lập tức gọi điện thoại cho tôi."

Nói xong, Thương Huyền lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho tên côn đồ.

"Đây là thưởng cho các người. Xem ra người nhát gan hôm nay sẽ không xuất hiện nữa. Mang theo các anh em đi chơi đi, ngày mai tiếp tục đến theo dõi."

"Cảm ơn thiếu gia."

Nghĩ đến Trọng Thần tức giận mặt đỏ bừng, Thương Huyền lại cười thích thú. Người nhát gan dám chọc hắn, hắn không chỉnh chết người nhát gan hắn sẽ không gọi Thương Huyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro