45: Bảo bối +46: Đạo diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45: Bảo bối

Lăng Tịch cùng Trọng Thần hàn huyên trong chốc lát, thì nhận được điện thoại của Tần Tường, nói là phải ra sân bay đón hắn. Lăng Tịch nói lời tạm biệt Trọng Thần, đi đón một chiếc xe taxi đến sân bay.

Đến sân bay Lăng Tịch thấy Tần Tường cũng không phải một mình. Bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy. Cô gái khoác tay thân mật thì thầm to nhỏ gì đó với Tần Tường, xem ra rất vui vẻ. Thoạt nhìn cũng rất xứng đôi.

Lăng Tịch nhìn nhìn không khỏi có chút chần chờ, không biết có nên đi lại hay không.

Ở trong lòng của Lăng Tịch, Mạn Ny chính là con dâu tương lai. Nhưng hiện giờ nhìn thấy Tần Tường cùng cô gái khác cử chỉ thân mật, Lăng Tịch có chút không vui. Dù biết rõ, mình quản không được Tần Tường, dù có nói Tần Tường cũng sẽ không để ý, chỉ là cảm thấy ủy khuất cho Mạn Ny.

Ngay lúc Lăng Tịch còn đứng tại chỗ chần chừ, Tần Tường đã nhìn thấy. Hắn hướng về phía này vẫy vẫy tay. Thấy Tần Tường luôn luôn nhìn chằm chằm mình, Lăng Tịch đành phải đi tới bên cạnh Tần Tường, cùng hắn lên tiếng chào hỏi.

"Cậu đã trở lại."

"Ừ. Nhớ tôi không?"

Tần Tường đẩy bàn tay non mềm khoác trên tay mình ra, đi đến bên cạnh Lăng Tịch, cũng vô cùng thân thiết ôm lấy bả vai Lăng Tịch.

"Ôi!"

Tần Tường đột nhiên vô cùng thân mật làm cho Lăng Tịch sửng sốt. Nhưng nhận thấy cô gái kia luôn luôn đánh giá, Lăng Tịch càng khẩn trương, cũng không lên tiếng. HunhHn786

"Anh yêu, hắn là ai?"

"Cô muốn biết sao? Tôi sợ cô biết sẽ bị đau lòng."

"Người ta muốn biết."

Cô ta nâng lên ngón tay thon mảnh điểm điểm vào ngực Tần Tường, nũng nịu hỏi:

"Không phải là không thể nói chứ?"

"Đã cùng cô đề cập qua, đây là bảo bối nhà tôi."

Vẻ mặt cô gái biểu lộ sự kinh ngạc. Tần Tường đem người chưa kịp phản ứng ôm vào lòng, sau đó tiến đến hôn một cái lên môi.

"À, tôi... tôi còn có việc đi trước. Anh cùng bảo bối nhà anh chậm rãi vui vẻ."

Cô gái có chút nói lắp tìm lí do thoái thác, không đợi Tần Tường gật đầu liền vội vàng bỏ đi.

"Này! Nhớ điện thoại cho tôi nhá. Tôi chờ."

Tần Tường cười cợt hướng cô gái hô to. Có lẽ là nghe được Tần Tường nói, cô gái dừng lại. Lăng Tịch nghĩ cô gái muốn xoay người lại đáp lời Tần Tường, nhưng cô ta là cầm váy lên chạy rất nhanh ra ngoài.

Lăng Tịch có chút lo lắng nhìn theo, bởi vì đem suy nghĩ đặt ở chỗ cô gái kia, mà đã quên giờ phút này mình bị Tần Tường ôm chặc. Không ít người hiếu kỳ dừng tầm mắt trên người bọn họ.

"Đang nhìn cái gì?"

"Không có gì."

Tần Tường đột nhiên kéo gần khoảng cách làm cho Lăng Tịch hoảng hốt. Đợi phục hồi tinh thần lại, Lăng Tịch mau đẩy Tần Tường ra.

"Nè! Là mắc cỡ sao?"

Tần Tường nhìn vành tai dần hồng lên của Lăng Tịch. Sau đó hắn vươn tay nắm vành tai của Lăng Tịch. Sờ lên rất thoải mái, Tần Tường không có vội vã tay rút về mà là tiếp tục sờ một chút.

"Không có."

Lăng Tịch đẩy tay đang đùa bỡn của Tần Tường ra khỏi vành tai mình, sau đó cúi đầu đi ra. Lăng Tịch cũng không có cảm thấy thẹn thùng, chính là rất xấu hổ mà thôi.

"Không thẹn thùng sao gấp rời khỏi như vậy ?"

Dối trá! Khẩu thị tâm phi!

Tần Tường ở trong lòng đánh giá hành động của Lăng Tịch, sau đó đi mau vài bước. Hắn đuổi theo cùng bước song song với Lăng Tịch, cũng không buông tay Lăng Tịch.

"Lăng Tịch, nói chuyện."

Lặp lại mấy lần, Lăng Tịch vẫn không để ý tới hắn, Tần Tường thay đổi một chút, giọng của hắn cũng trở nên ngọt ngào.

"Bảo bối, nào nhìn người yêu của cưng nè."

Trước Tần Tường bá đạo thì Lăng Tịch hết cách đành thoái thác.

"Có cái gì trở về nói sau."

"Được, trở về nói sau."

Tần Tường bá đạo nắm chặt tay Lăng Tịch dẫn đi ra đường đón xe taxi về nhà.

Dọc đường đi Lăng Tịch đều nhìn ngoài cửa sổ, cũng không để ý gì tới Tần Tường. Tần Tường cũng không có để ý, mà cặp mắt hướng về phía trước trong ánh mắt mang theo ý cười.

Nhìn thấy người này, tâm tình của hắn cực kỳ tốt. Bên ngoài bận rộn nhiều ngày như vậy rất vất vả, hắn rất nhớ cái giường lớn trong nhà, cũng nhớ bảo mẫu của hắn.

Hắn mấy ngày nay đều bận rộn, ăn không ngon ngủ cũng không yên, còn phải thường xuyên bay tới bay lui mệt chết đi. Việc vận động trên giường muốn cũng đừng nghĩ. Xong công việc, hắn muốn cho mình phóng túng một chút. Nhưng hắn bây giờ không giống trước kia thích ra ngoài tìm người tùy tiện, trong đầu hắn chỉ hiện lên một đối tượng, đó là Lăng Tịch.

Cho nên vừa xuống máy bay hắn liền gọi cho Lăng Tịch đến đón. Không biết từ nơi nào chạy đến một cô gái bộ dáng giống như cùng hắn rất quen thuộc. Hắn một chút ấn tượng cũng không có. Bất quá không có ấn tượng cũng rất bình thường, hắn đối với tình một đêm thường là làm xong liền quên mặt.

Lăng Tịch vừa xuất hiện hắn liền nhận ra, nhưng không có chào hỏi, mà là cố ý cùng cô gái kia có những cử chỉ ái muội. Hắn muốn biết Lăng Tịch nhìn thấy tình cảnh như vậy sẽ có phản ứng gì.

Phản ứng của Lăng Tịch làm cho hắn có chút khó chịu. Hắn cảm thấy Lăng Tịch không quan tâm, không thèm để ý hắn.

Trở về nói sau? Được! Chờ xem, về đến nhà người này có thể nói cái gì?

Một lúc sau đã đến nơi. Tần Tường trả tiền xe xong liền lôi kéo Lăng Tịch bước nhanh vào tòa nhà.

Lăng Tịch kỳ quái nhìn Tần Tường, sau đó cúi đầu không có lên tiếng.

Trong thang máy, Tần Tường cũng không có nổi giận, mà nghiêm mặt nhìn chằm chằm Lăng Tịch, đôi môi mỏng cũng gắt gao mím lại. Cảm giác áp lực làm cho Lăng Tịch rụt lui. Mặc dù là không ngẩng đầu, Lăng Tịch cũng biết Tần Tường giờ phút này đang nhìn mình. Ánh mắt Tần Tường quá mức mãnh liệt, rất có lực sát thương.

Tần Tường lúc nãy không phải vui vẻ cùng cô gái kia trò chuyện sao? Bây giờ tâm tình sao đột nhiên thay đổi?

Vừa vào nhà, Tần Tường liền đem Lăng Tịch ném lên trên ghế sa lon, sau đó dùng cánh tay đè lên thân thể, đôi mắt nhìn thẳng mặt Lăng Tịch hỏi.

"Có lời gì muốn nói với tôi?"

"Hả? Cái gì?"

"Nếu không nói, chúng ta liền làm đúng không."

Không đợi Lăng Tịch tiêu hóa chữ 'làm' là có ý gì, Tần Tường liền đẩy người nằm ra, cúi xuống gậm liếm cổ. Chân hắn kẹp lấy chân Lăng Tịch, khiến cho Lăng Tịch không có biện pháp nhúc nhích. Bàn tay hắn cách quần áo vuốt ve thân thể Lăng Tịch.

"Tần.... Tần Tường, cậu làm cái gì?"

Tần Tường liếm cắn làm hô hấp Lăng Tịch trở nên dồn dập, ánh mắt cũng bắt đầu có chút khẩn trương.

"Làm tình."

Tần Tường hàm hồ đáp lại một tiếng, sau đó đưa tay dò xét đi vào bên trong áo, dời tới trước ngực vuốt ve hai đầu vú.

"Không...."

Thình lình xảy ra động chạm làm cho Lăng Tịch nhịn không được phát ra tiếng rên. Khi nhận thấy tay Tần Tường đang đùa bỡn trước ngực mình, thần sắc Lăng Tịch bắt đầu thay đổi, thân thể cũng nhanh chóng cứng đờ.

"Tần Tường, đừng như vậy."

Bởi vì khẩn trương, giọng Lăng Tịch có một chút run rẩy.

"Im miệng."

Ngại đối phương quấy rầy hưng phấn của mình, Tần Tường dùng miệng chặn miệng. Đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng chui vào trong khoang miệng ấm nóng, quấn lấy lưỡi Lăng Tịch.

Động tác tay của Tần Tường cũng không dừng lại chút nào, tiếp tục xoa nắn hai điểm trước ngực cho đến khi chúng cứng ngắc mới dừng tay.

Trong phòng rất im lặng, chỉ nghe được tiếng lách chách phát ra từ hai đôi môi đang giao nhau.

Cảm thụ được nhiệt độ trong miệng Lăng Tịch, hơn nữa tay vuốt trên ngực ấm áp, dục vọng của Tần Tường dần nổi lên. Đáy mắt dửng dưng cũng dần dần bị tình dục thay thế.

Vốn cũng chỉ muốn cùng người này đùa giỡn một chút, nhưng vừa sờ thân thể, hắn liền luyến tiếc buông tay. Hắn muốn tiếp tục sờ xuống sâu hơn một chút, tiếp xúc vật tượng trưng cho nam giới của Lăng Tịch.

Nếu có hứng thú, cần gì quản nhiều. Tức giận cái gì, tán tỉnh cái gì, tất cả là cái quỷ gì, thỏa mãn chính mình mới là chuyện quan trọng nhất!

Hạ quyết tâm, Tần Tường đem đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng Lăng Tịch, sau đó bắt đầu cởi quần áo Lăng Tịch.

"Tần Tường, đừng mà."

Lăng Tịch đè tay Tần Tường lại, chậm rãi lắc đầu, đôi mắt ướt át, mang theo tràn đầy khẩn cầu.

"Còn chưa có hấp thu giáo huấn sao?"

"Tần Tường, chúng ta...."

"Chúng ta là cha con, có quan quan hệ huyết thống."

Tần Tường đem điều đối phương muốn nói, tất cả đều nói ra. Sau đó, Tần Tường đem phần đã nhô cao giữa hai chân hắn kề sát thân thể Lăng Tịch ma xát.

"Thì sao? Cha con thì như thế nào? Còn không phải tôi đối với ông có phản ứng."

Cảm giác được vật nóng hổi của Tần Tường áp sát, Lăng Tịch đem Mạn Ny ra để cầu cứu.

"Cậu... Cậu về sau còn kết hôn. Cậu không thấy có lỗi với Mạn Ny sao?"

"Mạn Ny?"

Tần Tường ra vẻ nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, lập tức hướng Lăng Tịch cười sáng lạn.

"Tôi nghĩ, thấy có lỗi với cô ấy, hẳn là ông đi. Biết rõ về sau cô ấy cùng với tôi kết hôn, còn sau lưng cô ấy dụ dỗ tôi."

Tần Tường trên mặt cười rất sáng lạn, nhưng trong ánh mắt không có nửa phần ý cười. HunhHn786 Đồng thời, Tần Tường dưới đáy lòng tức giận mắng người này không thú vị.

Không phải là làm tình thôi sao, làm xong cũng sẽ không chết, nhăn nhó cái gì. Đáng ghét!

"Cậu...?"

"Tôi cái gì tôi? Nếu không muốn cho Mạn Ny biết đã dụ dỗ tôi, thì đem chân mở ra một chút, để cho tôi ' làm '. Vốn đang muốn chờ tự nguyện, nhưng ông vẫn cứ chậm chạp, tôi không có kiên nhẫn, hiện tại phải làm ngay."

Nhìn sắc mặt Lăng Tịch mang theo vẻ sỉ nhục, Tần Tường không muốn lại tiếp tục giằng co, liền rút thắt lưng đem hai tay Lăng Tịch trói lại.

"Ngoan, sẽ sảng khoái ngay mà."

Không nhìn ánh mắt yếu ớt của Lăng Tịch, Tần Tường rất nhanh cởi quần áo chính mình.

Chỉ là nhìn thân thể Lăng Tịch, liền làm cho hắn có phản ứng, càng lúc càng thêm căng cứng. Nhiều ngày chưa có phát tiết, chỉ cảm thấy một trận miệng lưỡi khô khan.

Nắm mắt cá chân tách hai chân Lăng Tịch ra, Tần Tường nửa quỳ trên sô pha nhìn chăm chú vào lỗ nhỏ đỏ sẫm đóng kín phía sau, cổ họng hắn khô khốc. Tần Tường đưa ngón tay chậm rãi đẩy vào.

Bị dị vật xâm nhập không thoải mái, Lăng Tịch gồng người, vô ý thức đem ngón tay của hắn hút thật chặt. Tần Tường càng bị kích thích, hô lên tiếng.

Nghĩ đến sau khi khuyết trương, hắn có thể vào bên trong rong ruổi, Tần Tường thử động ngón tay vài cái. Thấy Lăng Tịch vẫn gồng mình xiết chặt, Tần Tường vỗ vỗ mông thật mạnh, mở miệng yêu cầu thả lỏng. Lăng Tịch từ từ nhắm hai mắt không có nghe yêu cầu của hắn, trở nên trầm mặc.

Thấy đối phương không phối hợp, Tần Tường bất mãn rút ngón tay ra, sau đó chuyển qua cưỡng chế Lăng Tịch nhìn hắn.

"Xiết mạnh như vậy làm gì? Lâu lắm không ai 'làm' nên khát khao ? Thả lỏng một chút, để cho tôi khuếch trương đi. Bằng không sẽ bị đau."

Lăng Tịch liếc nhìn Tần Tường một cái, sau đó lại đem tầm mắt chuyển qua nơi khác. Không đem lời Tần Tường nghe vào tai.

Tần Tường kiên nhẫn chờ đợi một hồi, Lăng Tịch vẫn không có nhúc nhích. Tần Tường liền nổi giận trừng mắt, đưa ngón tay tới phía sau, lại một lần nữa tiến vào thân thể Lăng Tịch. Hắn dùng móng tay thỉnh thoảng cào cào vách non mềm bên trong. Đến khi trên mặt Lăng Tịch lộ ra đau đớn, Tần Tường mới chậm lại một chút.

Trả thù là trả thù, nhưng làm cho bị thương, hắn sẽ không làm. Cân nhắc nặng nhẹ, Tần Tường vẫn là phân rất rõ ràng. Cho nên, hắn chỉ muốn giáo huấn người này một chút là đủ rồi.

Đang lúc Tần Tường sắp khuếch trương xong, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Thanh âm kia rất dồn dập.

Cái gì vậy! Bệnh thần kinh a!

Tần Tường tạm thời ngừng động tác trên tay, đầy oán khí quay đầu nhìn về phía cửa.

Tần Tường sắc mặt càng lúc càng khó coi. Hắn không có vội vã đi mở cửa, mà là quay đầu lại nhìn thân mình cuộn tròn trên ghế sa lon, đáy mắt xẹt qua một tia chần chờ.

Đang cao hứng, mà chuẩn bị cũng tốt rồi, hiện tại hắn muốn giữ lấy người này, tận tình phát tiết dục vọng của mình. Nhưng tiếng chuông cửa đáng ghét lại vang lên không ngừng.

Biết hắn ở nơi này, chỉ có vài người. Hắn không có gọi ai lại đây, như vậy là tên chết tiệt nào ở chỗ này ấn chuông cửa.

Đi nhầm chỗ ? Không thể nào, khu nhà cao cấp này, người bình thường vào không được.

Tiếng chuông cửa ngừng lại, bên trong gian phòng lại khôi phục im lặng.

Có lẽ, đúng là đi nhầm nhà!

Tần Tường cũng không có tiếp tục để ý vấn đề này, mà xoay người nhìn về phía Lăng Tịch, chuẩn bị tiếp tục sự tình.

Khi nhìn thấy Lăng Tịch đang chuẩn bị mặc lại quần áo, Tần Tường kìm chắc tay, mở miệng:

"Ai cho phép mặc quần áo?"

Người này là muốn mượn cơ hội chạy trốn? !

Tần Tường bất mãn giơ tay lên nắm cằm Lăng Tịch, dùng cặp mắt bá đạo nhìn chằm chằm Lăng Tịch, nói:

"Ông là người của tôi, không có sự cho phép của tôi còn muốn trốn? Tôi không quan tâm ông có đồng ý hay không, dù sao hôm nay tôi sẽ làm ông."

Ban đầu bất quá là nhất thời hứng khởi muốn ôn nhu một phen, làm cho cả hai cùng thoải mái. Hắn cũng muốn một chút lạc thú. Nhưng sự kiên nhẫn của hắn bị kéo dài, hơn nữa lâu lắm không có phát tiết, hắn rất không kiên nhẫn.

Hắn không quản cảm giác đối phương, miễn sao hắn có thể thấy thoải mái là được, chính hắn vừa lòng thì tốt rồi. Dù sao làm vài lần, không quen cũng sẽ quen.

Tần Tường cười hỏi ái muội. Nhưng khi hắn kìm chân Lăng Tịch muốn xâm nhập lần nữa, lại bị tiếng chuông cửa cắt ngang.

Cái gì ! Tên chết tiệt nào quấy rầy! ! !

Cùng với tiếng chuông cửa, là tiếng chuông điện thoại từ trong túi vọng ra. Tần Tường vẫn là tận khả năng kiềm chế lửa giận, lấy điện thoại di động ra, tiếp nhận.

"Alô?"

Dù sắc mặt khó coi, nhưng giọng của hắn lại khống chế được, rất ôn nhu. Đó là cuộc gọi của Mạn Ny. Nếu như là ai khác thì đừng hòng quấy rầy hắn. Hắn sẽ trực tiếp tắt di động, chờ hắn xong xuôi, sẽ đi tìm người kia trút giận. Nhưng người tìm hắn chính là Mạn Ny, cho dù đang làm chuyện gấp gáp gì, cũng phải cùng Mạn Ny trò chuyện.

Nhớ rõ đã nhiều năm trước, hắn phụ trách đi thu nợ của một kẻ rất khó chơi. Sợ hắn sẽ rơi vào phiền phức, Mạn Ny trước đó cùng hắn quy định, nếu hắn làm không xong, liền gọi cho Mạn Ny, cô sẽ tìm người đi hỗ trợ. Thời gian giới hạn là một giờ. Kết quả ngày đó thật sự thuận lợi. Tuy nhiên, Mạn Ny đã bị bọn côn đồ đánh. Vì thế, cha nuôi đã định giáo huấn hắn một trận, nhưng Mạn Ny chạy tới cầu xin, hắn mới tránh được trừng phạt. Khi hắn hỏi Mạn Ny sao không triệu tập người tới giúp, Mạn Ny trả lời là sợ chậm trễ hắn sẽ gặp nguy hiểm. Từ sự kiện đó về sau, hắn liền hình thành một thói quen, vô luận có bao nhiêu gấp, dù mệt mỏi, hắn đều phải gọi điện thoại cho Mạn Ny. Dù cho hắn đang có một công việc rất quan trọng, chỉ cần là Mạn Ny gọi điện thoại tìm hắn, hắn đều tiếp điện thoại.

"Tần Tường, sao anh chậm vậy. Không phải là đang làm cái gì không tốt chứ ?"

Đầu kia, giọng Mạn Ny mang theo một chút trách cứ, có chút lười biếng, nghe như là rời giường không bao lâu.

"Không đâu, anh vừa rồi đang tắm, cho nên chậm trễ."

Tần Tường rất tự nhiên nói dối, ngữ điệu cũng rất bình thường, không có lộ ra một chút sơ hở.

"Được rồi, tạm thời bỏ qua cho anh. Đúng rồi, anh mau đi mở cửa, người ta cũng chờ đã lâu rồi."

"Cái gì? !"

"Ai nha, nhanh lên đi mở cửa đi. Nhanh lên, nhanh lên!"

"Ừ, được."

Tần Tường chần chờ lên tiếng, sau đó vỗ vỗ Lăng Tịch. Đợi nam nhân nhìn về phía hắn, hắn chỉ tay hướng về phía phòng ngủ, ý bảo Lăng Tịch mang theo quần áo trốn vào trong phòng đi.

Nghe được âm thanh, Mạn Ny nghi ngờ hỏi:

"Tần Tường, bên cạnh anh có những người khác sao?"

"Ừ, đúng. Lăng Tịch ở bên cạnh. Ông ấy hiện tại không đi làm ở bên kia nữa, anh đưa tới giúp anh dọn dẹp phòng."

"Vậy sao? Tốt nha. Anh nhớ rõ đối xử tốt với bác trai. Nên nhanh tháo bỏ bất hòa đi. Chờ một lát em lại cùng anh nói tiếp."

"Ừ, được."

Mở cửa, Tần Tường mới phát giác đứng ở cửa cũng không phải Mạn Ny, mà là một nhân viên giao hàng.

"Xin hỏi là Tần Tường tiên sinh sao?"

"Đúng."

Mạn Ny muốn làm cái gì? !

Tần Tường nghi hoặc nhìn nhìn phía sau người nọ, nhưng không có nhìn thấy Mạn Ny.

Người nọ từ trong túi lấy ra một biên nhận đưa đến, lại sờ soạng tìm bút đưa cho Tần Tường.

"Tần tiên sinh, phiền ký nhận."

Người nọ đem tới một cái thùng lớn, cũng cùng Tần Tường giải thích:

"Đây là Mạn Ny tiểu thư gửi, nói là tặng cho ngài."

Bên trong là cái gì vậy?

Tần Tường đá đá cái thùng. Bên trong truyền đến vài tiếng kêu, làm cho Tần Tường hoảng sợ, cũng phản xạ có điều kiện lui lại mấy bước.

"Tần tiên sinh không cần sợ, chính là một con cún mà thôi."

Nhìn đến động tác Tần Tường, người nọ mỉm cười nói.

"Tôi sợ khi nào?"

Một con chó? Tôi còn có thể sợ một con chó sao? !

Tần Tường nhanh chóng ký nhận, sau đó cùng nhân viên chuyển phát nhanh khiên cái thùng vào nhà.

Chương 46: Đạo diễn

Sau khi vào nhà, Tần Tường vuốt cằm đánh giá cái thùng, đáy mắt, hiện lên vài tia nghi hoặc.

Mạn Ny yên lành tặng con chó làm gì? Mình lại không thích nuôi chó.

Ngay lúc Tần Tường đang cân nhăc thì chuông điện thoại di động lại một lần nữa vang lên. Tần Tường tiếp rất nhanh.

"Mạn Ny, em muốn làm cái gì? !"

"Không làm cái gì cả, tặng quà thôi. Có phải đủ kinh ngạc hay không ?"

Kinh ngạc? Kinh sợ thì có. Đưa con chó mà thần thần bí bí như vậy, hại mình còn tưởng rằng là Mạn Ny tự chạy tới. Thật sự là hù chết người!

Tần Tường vỗ vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, trả lời Mạn Ny.

"Đúng vậy, rất kinh ngạc."

Tần Tường vụng về đáp lại Mạn Ny. Hắn hi vọng sẽ không bị Mạn Ny phát giác mình nói dối.

"Anh có xem chưa? Thích không?"

"Còn chưa có. Em chờ một chút, anh mở thùng."

Thùng vừa mở ra, một con chó trắng như tuyết liền hướng hắn nhảy tới, nhiệt tình liếm láp. Tần Tường ghét bỏ đẩy ra, sau đó giơ tay lên chà xát chỗ bị dính nước dãi ướt át.

Giống như là hiểu được Tần Tường ghét bỏ, chú chó nằm úp sấp ở trên sàn nhà, ai oán kêu vài tiếng. Thấy nó vẫn ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trên sàn nhà, hai tai cụp lại, thoạt nhìn rất đáng thương, Tần Tường sắc mặt hơi chút dịu đi, ngồi xổm người xuống thử sờ sờ bộ lông trắng như tuyết kia.

Có lẽ là cảm thấy được thoải mái, chú chó hưng phấn sủa vài tiếng, sau đó dùng chân trước để lên chân Tần Tường, tỏ vẻ vui mừng.

"Này! Tần Tường, anh có đang nghe không ? ! !"

Quát to nhưng không có hồi đáp, Mạn Ny bắt đầu tự hỏi có nên gọi hỏi nhân viên giao hàng hay không. Cũng may, Tần Tường liền cầm điện thoại đáp lại.

"Mạn Ny, anh đây. Vừa rồi xem con chó nên chậm trễ một chút."

"Dạ, em còn tưởng rằng anh gặp phiền phức gì rồi đó. Đúng rồi, thích món quà không?"

Mạn Ny rất thích khi nhìn thấy con chó này, nên nghĩ Tần Tường cũng sẽ thích.

"Ừ, thích."

"Anh thích là tốt rồi."

Vì Mạn Ny muốn nhìn chú chó, nên Tần Tường đi lấy máy tính. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, Tần Tường nhìn thấy Lăng Tịch ngồi ở trên giường không khỏi sửng sốt. Nhưng rất nhanh Tần Tường liền nhớ tới chuyện đã xảy ra. Đều là tại người chết tiệt này, nếu chịu tình nguyện thả lỏng liền tốc chiến tốc thắng, sao kéo dài lâu như vậy.

"Về trước đi, ngày mai đến tiếp."

"Được, tôi đây đi về trước."

Được đặc xá Lăng Tịch cùng Tần Tường nói một tiếng, sau đó vội vàng rời khỏi nhà Tần Tường.

Đi đến dưới lầu, Lăng Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, sau đó thở phào nhẹ nhõm. HunhHn786

Thật may mắn, vừa rồi Mạn Ny trong lúc vô tình đã giải vây. Dù sao, lần này bất quá là vận khí tốt, nên mới có thể tạm thời tránh được một kiếp. Nếu lần sau có như vậy nên làm thế nào mới tốt? Không có khả năng lần nào cũng có người đến giúp, nên làm cái gì đây? !

Cái vấn đề này không có đáp án, nghĩ tới, sẽ cảm thấy đau đầu, Lăng Tịch quyết định nghỉ ngơi trong chốc lát, tự nhủ với mình phải bình tĩnh bình tĩnh.

Về đến nhà vừa đi lên lầu, Lăng Tịch liền thấy Bạch Tiểu Hàn ngồi xổm ở cửa. Tay hắn ôm chặt lấy đầu gối, cũng đem mặt chôn ở giữa hai gối, thân mình run rẩy.

Không kịp hỏi, Lăng Tịch đi nhanh đến bên Bạch Tiểu Hàn, cũng ngồi xổm người xuống nhẹ vỗ lưng Bạch Tiểu Hàn.

Bạch Tiểu Hàn sau đó đem thân mình ôm chặt hơn.

"Tiểu Hàn, đừng sợ, là ba."

Khi ngẩn đầu nhìn thấy người trước mặt là ba Tịch, Bạch Tiểu Hàn đem thân mình chồm lên, ôm cổ, cũng nức nở gọi,

"Ba....Ba..."

"Tiểu Hàn ngoan, đừng khóc. Nói cho ba, con làm sao vậy?"

"Ba..."

Bạch Tiểu Hàn gương mặt đầy nước mắt, cọ cọ vào vai Lăng Tịch vài cái. Lăng Tịch ôm Bạch Tiểu Hàn mở miệng hỏi.

"Tiểu Hàn, chúng ta vào nhà trước được không? Có chuyện gì, vào nhà nói sau."

Nghe được hỏi, Bạch Tiểu Hàn tựa đầu vào ngực Lăng Tịch, gật gật đầu.

Tiểu Hàn dính chặt trên người làm cho Lăng Tịch hoạt động khó khăn.

"Tiểu Hàn, ba phải mở cửa, con buông tay được không?"

Bạch Tiểu Hàn mạnh mẽ lắc đầu, sau đó đem Lăng Tịch ôm chặc hơn, không chịu buông tay.

Ôi....

Lăng Tịch bất đắc dĩ thở dài, sau đó gian nan ôm Bạch Tiểu Hàn vào nhà.

"Tiểu Hàn, buông ra, ba đi rót nước cho con uống."

Bạch Tiểu Hàn liếm liếm môi, chần chờ trong chốc lát mới buông ra, nhỏ giọng nói.

"Dạ."

Lăng Tịch đi vào bếp rót nước, đem ly nước ra nhét vào tay Bạch Tiểu Hàn, nhẹ nhàng nói:

"Tiểu Hàn, uống nước."

Bạch Tiểu Hàn uống ừng ực hết ly nước, uống xong vẫn nắm chặt cái ly không, mi mắt bất an rung động vài cái.

"Tiểu Hàn, ngoan, có ba ở cùng con, không cần sợ. Biết chưa?"

Có ba Tịch ở một bên trấn an, Bạch Tiểu Hàn chậm rãi tiêu tán sợ hãi. Hắn bỏ cái ly xuống, ngẩng đầu nhìn, lại ôm chặt lấy Lăng Tịch, cũng vùi đầu vào cổ của Lăng Tịch.

"Ba, con sợ."

"Ngoan, Tiểu Hàn rất dũng cảm mà, đừng sợ. Tiểu Hàn, có thể nói cho ba biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Hôm nay.... Hôm nay đi đến trường đụng phải một cái người thật kỳ quái. Người kia vẫn đi theo con, con đi hắn cũng đi, con chạy hắn cũng chạy. Con rất sợ hãi, cứ chạy chạy chạy, sau đó con thật sự chạy không khỏi, đã bị người kia bắt kịp."

Bạch Tiểu Hàn ôm chặt thêm một chút, run run lên, không có tiếp tục nói.

Suy xét đến Bạch Tiểu Hàn đã bị hoảng sợ, hiện tại thần kinh không ổn định, Lăng Tịch không tiếp tục hỏi, mà là im lặng vuốt lưng Bạch Tiểu Hàn, chờ đợi hắn bình tĩnh lại.

Lần này, không đợi Lăng Tịch đặt câu hỏi, Bạch Tiểu Hàn liền chủ động nói chuyện đã xảy ra.

Có một người đuổi theo hắn nói một tràng bi bi bô bô, hắn nghe không hiểu. Hơn nữa người kia có râu quai nón, gương mặt cũng rất dữ tợn. Hắn đã cảm thấy rất sợ hãi, cố không để ý người kia. Hắn xoay người bỏ chạy, nhưng vừa chạy một đoạn, liền bị người kia từ phía sau bắt lấy.

Nhìn người kia khuôn mặt hung ác giọng oan oan, rất dọa người, lại không hiểu người kia nói chuyện gì. Thấy hắn không có phản ứng, người kia trực tiếp vươn tay chế trụ cổ tay, kéo hắn vào trong một hẻm nhỏ. Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, ngực cũng đánh 'bùm bùm' không ngừng.

Đã gặp người xấu. Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì đây?!

Bạch Tiểu Hàn sợ tới mức chân run run, động tác, cũng càng ngày càng chậm. Người kia động tác rất thô lỗ, nắm tay hắn đau quá.

Tiểu Hàn nghĩ mình bị người xa lạ lừa bắt đi bán, từ nay không còn được sống cùng ba Tịch nữa. Nghĩ như vậy toàn bộ ruột gan hắn như bị vo lại không thoải mái. Thừa dịp người kia cúi đầu không có phòng bị, Tiểu Hàn liền liều mạng dùng sức quăng cặp sách vào đầu người kia.

Đánh đánh đánh, cũng không biết đánh bao lâu, đến khi đầu người kia chảy máu, cũng ngã xuống đất, hắn mới dừng lại. Hắn dùng chân khẽ chạm chạm người kia. Thấy người kia không chút phản ứng, hắn liền xoay người liều mạng chạy trở về nhà.

"Ba, người kia... người kia.... có thể chết hay không?"

Người kia bị đánh chảy máu, mà lúc đó nằm không nhúc nhích, có thể là bị chết rồi hay không? Trong ti vi cũng có cảnh dùng bình hoa đập chết người mà.

Tiểu Hàn vốn muốn học trong TV đến kiểm tra hơi thở, nhưng lúc ấy quá mức kinh hoảng, nên quên mất.

"Không có việc gì đâu, Tiểu Hàn đừng sợ. Tiểu Hàn, hay là con dẫn ba đi đến chỗ đó nhìn thử."

Vẫn không rõ sự việc như thế nào, nhưng nếu Bạch Tiểu Hàn chỉ dùng cặp sách đánh thì không dễ gây chết người. Dù sao cũng nên đi một chuyến đến đó, tự mình nhìn xem tình huống thì tốt hơn.

"Đưa ba tới chỗ đó? Ba, con không muốn đi. Rất dọa người, thật đáng sợ! Con không muốn đi, người kia trên đầu đều là máu, rất dọa người. Không muốn, không muốn, không muốn !"

Quá mức khẩn trương, làm cho tinh thần Bạch Tiểu Hàn càng hỗn loạn. Hắn liều mạng lắc đầu, ngón tay bấu chặt Lăng Tịch, áo bị kéo lệch đi lộ ra cả xương quai xanh. Bạch Tiểu Hàn rút đầu vào hõm vai Lăng Tịch khóc làm cho cổ của Lăng Tịch cũng dính nước mắt.

Hiện tại Bạch Tiểu Hàn rơi vào tình huống như vậy, Lăng Tịch cũng không dám dẫn hắn đi chỗ đó. Lăng Tịch vừa ôm Bạch Tiểu Hàn an ủi, vừa nghĩ đối sách. Suy nghĩ thật lâu, Lăng Tịch nghĩ ra một biện pháp, Bạch Tiểu Hàn dỗ ngủ, sau đó tự mình đi ngõ hẻm kia nhìn xem tình huống thế nào.

Căn cứ lời Bạch Tiểu Hàn nói ngõ hẽm kia hẳn là ở gần trường học.

Sợ Bạch Tiểu Hàn tỉnh lại khi mình còn ở ngoài, Lăng Tịch cân nhắc, sau đó đi rót ly nước, cũng cho ít thuốc an thần vào. Nhìn Tiểu Hàn uống xong lên giường ngủ, Lăng Tịch mới yên tâm rời nhà.

Lăng Tịch rất lo lắng, sợ Bạch Tiểu Hàn thật sự dùng sức làm người kia xảy ra việc gì đó nghiêm trọng.

Cũng có thể người kia chỉ là ngất đi mà thôi, cũng không có phát sinh cái gì nghiêm trọng. Nhưng mà nếu thật sự xuất hiện sự việc ngoài ý muốn, thì nên làm cái gì đây? ! Không được, không thể như vậy. Bạch Tiểu Hàn còn nhỏ, không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể! !

Nghĩ đến lời hứa với mẹ Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch càng căng thẳng, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ.

Vừa bởi vì muốn trấn an Bạch Tiểu Hàn, cho nên Lăng Tịch vẫn phải giữ vẻ mặt bình tĩnh. Dù đau lòng, rất muốn cùng Bạch Tiểu Hàn khóc, nhưng Lăng Tịch không thể.

Một khi mình cũng suy sụp, Bạch Tiểu Hàn làm sao đây?! Cho nên không thể để mình gục ngã!

Sắp đặt cho Bạch Tiểu Hàn xong, Lăng Tịch đóng cửa đi ra ngoài.

Lăng Tịch đến khu vực gần trường tìm trong chốc lát phát giác một cái hẽm nhỏ giống như Bạch Tiểu Hàn miêu tả. Hít sâu một hơi, Lăng Tịch cũng cẩn thận nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra manh mối gì đó.

Càng đi sâu vào bên trong hẻm nhỏ, Lăng Tịch lại càng lo sợ. Vô luận khắc chế thế nào, tim vẫn nhảy lên, đang đập càng nhanh hơn. Càng khẩn trương, trên mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Tuy còn xa, nhưng đã thấy cái cặp sách rất giống của Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch mừng thầm nắm chặt tay, rồi cẩn thận nhìn xung quanh hiện trường, xem có còn để lại dấu vết gì không. Trong lúc nhất thời, có hai loại cảm xúc hỗn loạn trong lòng Lăng Tịch.

Vậy người đâu?

Lăng Tịch khẩn trương nhìn quanh bốn phía, phát giác trừ cái cặp sách cũng không có gì khác.

Lăng Tịch chậm rãi đi đến kiểm tra. Đúng là của cặp của Tiểu Hàn. Đột nhiên tầm mắt của Lăng Tịch dừng ở dấu vết màu đỏ bên trên. Sờ sờ sau đó đưa ngón tay tiến đến mũi ngửi.

Đúng là mùi tanh của máu!

Lăng Tịch khủng hoảng lại đảo mắt nhìn chung quanh.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? ! !

Lăng Tịch suy đoán lung tung, rồi lại không thể nghĩ được cái gì. Cuối cùng, Lăng Tịch chỉ có thể vô lực ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm lấy đầu.

Ngồi chồm hổm thật lâu đến khi trời sắp tối, Lăng Tịch mới chóng tay nương theo tường chậm rãi đứng lên.

Trời dần tối se se lạnh, đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều, suy xét cũng thoáng hơn.

Có lẽ, sau khi Bạch Tiểu Hàn rời khỏi, có người thấy được người kia đưa đi bệnh viện. Có lẽ, người kia chỉ bị ngất, một lát đã tỉnh lại, và rời đi!

Nghĩ có thể là như vậy, Lăng Tịch cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Dù sao vết máu không nhiều, mà người kia không thấy, nên việc này chắc không quá nghiêm trọng. Hay đi sở cảnh sát hỏi thăm, nhìn xem có ai báo án hay không. Hoặc tìm Lăng lão gia nhờ hỗ trợ, hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều.

Nghĩ xong Lăng Tịch quyết định về nhà với Bạch Tiểu Hàn. Khi cúi xuống nhặt cặp sách, Lăng Tịch đã thấy một tấm danh thiếp bị rơi ra.

Sao lại có danh thiếp?

Nhưng nơi này ánh sáng không tốt lắm, không nhìn rõ trên danh thiếp ghi gì, Lăng Tịch đem danh thiếp cẩn thận bỏ vào túi quần, sau đó mang theo cặp sách của Tiểu Hàn đi ra khỏi hẽm nhỏ, đón xe taxi nhanh chóng trở về nhà.

Vừa về tới nhà, Lăng Tịch cũng không đi nhìn Bạch Tiểu Hàn, mà nhanh chóng bật đèn ngồi vào bàn, lấy tấm danh thiếp ra xem.

Đạo diễn Triệu Cương ?! Đạo diễn một công ty giải trí đi theo Bạch Tiểu Hàn để làm gì? Khiến cho Bạch Tiểu Hàn hiểu lầm hắn là người xấu, thế cho nên mới đánh hắn. Dừng một chút?! Bạch Tiểu Hàn đánh một đạo diễn nổi tiếng, không biết có gặp chuyện không may hay không?

Giờ phút này, Lăng Tịch lại cảm thấy rất trầm trọng, tim bị ép thở không nổi.

Mặc kệ như thế nào, cũng phải gọi điện hỏi thăm. Sắc mặt có chút trầm trọng, ngón tay cũng đang không ngừng run run ấn phím điện thoại.

Trải qua vô số lần thất bại, cuối cùng cũng bấm được dãy số. Lần đầu, điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Lăng Tịch chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi lần nữa, vẫn không ai nghe. Lăng Tịch quyết định gọi một lần cuối cùng.

"Alô?"

Đầu kia là một giọng nữ có chút mỏi mệt. Lăng Tịch khẩn trương đã mở miệng hỏi.

"Xin.... Xin hỏi, đây.... Đây là điện thoại của đạo diễn Triệu Cương phải không ạ?"

"Đúng vậy. Xin hỏi ai tìm đạo diễn Triệu? Nếu cần gấp có thể nhắn lại, tôi sẽ chuyển lời. Nếu không gấp, phiền gọi lại sau? Là như vầy, Triệu Cương hôm nay đã xảy ra một việc ngoài ý muốn, cho nên hiện tại phải nghỉ ngơi, không tiện nghe điện thoại. Tôi là vợ của anh ấy, có chuyện gì có thể nói cho tôi biết."

"Ôi vậy sao... Thật ngại đã làm phiền đạo diễn nghỉ ngơi. Cũng không phải chuyện quan trọng, lần sau tôi sẽ gọi lại nói chuyện. Cám ơn, xin chào."

Lăng Tịch tắt điện thoại, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Lăng Tịch đi vào bên trong phòng, nhìn Tiểu Hàn nằm ở trên giường.

Tiểu Hàn không có việc gì. Người kia không có gặp chuyện không may, con đừng sợ!

Kỳ thật chuyện này chỉ là một hiểu lầm mà thôi, lại làm hại Bạch Tiểu Hàn bị hoảng sợ, mà người kia cũng bị thương. Có lẽ, mấy ngày nữa người kia nghỉ ngơi đủ khoẻ, lại gọi điện xin lỗi, nhắc chuyện bồi thường. HunhHn786 Dù sao, cũng là Bạch Tiểu Hàn không đúng.

Mặc dù là uống thuốc ngủ, Bạch Tiểu Hàn ngủ thật sự không an ổn, đổ mồ hôi rất nhiều, còn có nói mớ.

''Con rất sợ'!'

"Tiểu Hàn ngoan, không có việc gì. Có ba đây con đừng sợ."

Có lẽ là Lăng Tịch trấn an có tác dụng, cũng không lâu lắm Bạch Tiểu Hàn không còn nói mớ, yên tĩnh nằm ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro