47: Đóng phim +48: Trọng Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47 : Đóng phim

Đợi Bạch Tiểu Hàn ngủ say, Lăng Tịch rời giường đi vào trong phòng tắm. Cả buổi chống đỡ thật sự vất vả, Lăng Tịch cảm thấy mệt chết được. Thả lỏng thân thể dưới vòi nước nóng rất thoải mái, mỏi mệt cũng giảm đi rất nhiều.

Tắm xong trở lại giường, Lăng Tịch vừa nằm xuống, Bạch Tiểu Hàn liền dính lấy. Hắn cũng tự nhiên ôm thắt lưng, nhẹ hôn lên cổ của Lăng Tịch.

Vì quá mức mệt nhọc, cho nên rất nhanh, Lăng Tịch liền ngủ say.

Đang ngủ, Bạch Tiểu Hàn bị ác mộng làm tỉnh giấc.

"A! ! !"

Bạch Tiểu Hàn hét to một tiếng, sau đó sợ tới mức bật ngồi dậy.

Bị Bạch Tiểu Hàn thét chói tai, Lăng Tịch thức dậy, lo lắng hỏi.

"Tiểu Hàn, sao vậy? Gặp ác mộng sao?"

"Ba, con... con vừa rồi mơ thấy người kia miệng đầy máu nhìn chằm chằm vào con. Thật đáng sợ, rất dọa người."

Bạch Tiểu Hàn kinh hoảng ôm lấy Lăng Tịch, giọng run rẩy.

"Ngoan, không có việc gì. Tiểu Hàn, người kia không có việc gì, hiện tại ở nhà tĩnh dưỡng."

"Không có việc gì? Sao lại thế? Rõ ràng chảy rất nhiều máu, thật sự là rất nhiều máu."

"Thật sự không có việc gì. Ba đã lừa gạt con khi nào chưa? Hả? !"

Quả nhiên, nghe nói như vậy, Bạch Tiểu Hàn thả lỏng không ít, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói:

"Ba, con rất sợ.... rất sợ người đó chết."

Nếu người kia chết, hắn sẽ ở tù, sẽ không thể ở bên cạnh ba Tịch. Hắn còn muốn ở cùng ba Tịch.

"Ngoan, không có việc gì, đừng sợ. Tiểu Hàn ngoan, ba đưa con đi học, được chứ?"

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn chần chờ gật gật đầu, sau đó tựa đầu kề mặt thật gần Lăng Tịch, nói.

"Ba, hôn nhẹ."

Nghe Bạch Tiểu Hàn nói Lăng Tịch thoáng có chút chần chờ, do dự một chút, sau đó gật đầu.

"Được."

Bạch Tiểu Hàn đã bị kinh hách rất lớn, hiện ở trong lòng có chút ám ảnh. Nếu hôn nhẹ có thể khiến Bạch Tiểu Hàn vui vẻ một chút cũng không sao!

"Hôn nhé."

Khi thấy Lăng Tịch gật đầu, Bạch Tiểu Hàn đem môi mình khẽ chạm môi Lăng Tịch một cái. Thấy Lăng Tịch không có đẩy ra, Bạch Tiểu Hàn yên tâm cẩn thận ngậm lấy môi Lăng Tịch.

Bạch Tiểu Hàn lấy can đảm đem đầu lưỡi chen vào giữa hai cánh môi Lăng Tịch, không ngừng hướng vào bên trong. Rất nhanh, đầu lưỡi Bạch Tiểu Hàn liền xâm nhập khoang miệng Lăng Tịch.

Khoang miệng ấm nóng làm cho Bạch Tiểu Hàn lập tức liền hưng phấn lên. Hắn tò mò dùng đầu lưỡi càn quét khoang miệng, cũng quấn lấy lưỡi Lăng Tịch.

Lý trí nói cho Lăng Tịch biết là mau đẩy Bạch Tiểu Hàn ra, nhưng sợ dọa tới Bạch Tiểu Hàn, cho nên chỉ có thể tùy hắn như vậy hôn môi.

Có lẽ là cảm giác được ba Tịch cứng ngắc, Bạch Tiểu Hàn hôn môi trong chốc lát, liền đem đầu lưỡi rời khỏi miệng của Lăng Tịch, cũng cẩn thận liếc mắt nhìn một cái, nhỏ giọng hỏi:

"Ba giận sao?"

"Không có. Tiểu Hàn lần sau hôn nhẹ, không thể đưa đầu lưỡi vói vào trong."

Lần sau hôn nhẹ? Về sau có thể tiếp tục làm như vậy sao?

Bạch Tiểu Hàn nhếch môi nở nụ cười. Sau khi cười xong, hắn nhớ lại lời Lăng Tịch vừa rồi, có chút kỳ quái hỏi:

"Vì sao không thể đem đầu lưỡi vói vào trong?"

Hắn cảm thấy hôn như vậy rất thích, vì sao ba Tịch không cho hắn làm như vậy?

"Đó là... Bởi vì đó là hành động của những người yêu nhau mới làm, cho nên con không thể làm như vậy với ba."

Lý do này nói ra hơi gượng ép, nhưng Bạch Tiểu Hàn cũng rất nghiêm túc cân nhắc trong chốc lát, sau đó gật đầu,

"Con đã hiểu.... Ba, chúng ta yêu nhau đi, như vậy là có thể."

Nghe ngữ khí Bạch Tiểu Hàn tràn ngập ngây thơ nói, Lăng Tịch đau đầu xoa xoa thái dương, sau đó xốc chăn lên bước xuống giường.

Hôn môi với Bạch Tiểu Hàn xem ra chỉ là trò chơi mà thôi. Cũng may Bạch Tiểu Hàn không hiểu chuyện này, bằng không nghĩ đến việc cùng Bạch Tiểu Hàn hôn vừa rồi thật ngại ngùng! Có thể do Bạch Tiểu Hàn biết quá ít về mặt giao tiếp, cũng chưa có bạn gái. Sau này phải chọn thời điểm thích hợp cùng Bạch Tiểu Hàn giảng giải một ít kiến thức cần thiết.

Biết Bạch Tiểu Hàn còn sợ hãi, Lăng Tịch nắm chặt tay Bạch Tiểu Hàn từ nhà cho đến trường. Đưa Bạch Tiểu Hàn đến cửa phòng học, nhìn hắn ngồi vào chỗ, Lăng Tịch mới yên tâm đi đến nhà Tần Tường.

Khi tới nhà Tần Tường, nghênh đón Lăng Tịch là một phòng khách vô cùng hỗn loạn. Trên sàn nhà có rất nhiều mảnh vỡ sắc bén. Càng thêm kỳ quái là không biết từ đâu có rất nhiều bùn đất. Dấu chân rải rác khắp nơi.

Trừ phi....

Lăng Tịch cau mày đánh giá phòng. Thấy trên ghế sa lon có dán giấy ghi chú, Lăng Tịch gỡ xuống đọc. Tần Tường phân công Lăng Tịch dọn dẹp quét sạch sẽ phòng, cũng nói hắn đi cùng Mạn Ny vài ngày. Căn dặn Lăng Tịch không được lười biếng bỏ bê công việc.

Sau khi xem xong, Lăng Tịch đem tờ giấy vò lại thành một cục ném vào sọt rác, có chút bất đắc dĩ nhìn căn phòng bừa bộn, tự hỏi phải bắt đầu từ đâu.

Tuy rằng Tần Tường đi rồi sẽ trở về, nhưng tốt xấu cũng có vài ngày thoải mái, Lăng Tịch thấy rất vừa lòng.

Nói không chừng, Tần Tường ở bên cạnh Mạn Ny vui vẻ, sẽ quên sự kiện kia, không muốn tìm mình nữa. Bất quá, mấy ngày nay có thể có nhiều thời gian ở cùng Bạch Tiểu Hàn, đó là một chuyện tốt.

Lăng Tịch vén tay áo lên, lấy dụng cụ bắt đầu quét dọn phòng.

Sau một khoảng thời gian miệt mài, căn phòng khôi phục sạch sẽ, Lăng Tịch thở phào nhẹ nhõm. Làm xong hết thảy đã đến giờ ăn cơm trưa, Lăng Tịch khóa kỹ cửa đi ăn trưa. Sau đó đến trường đón Bạch Tiểu Hàn.

Thời gian còn sớm, Lăng Tịch quyết định đi dạo xung quanh, nhìn xem hoàn cảnh chỗ này thế nào. Khi đi đến cửa ký túc cho học sinh bán trú thì Lăng Tịch thấy một giáo viên đứng cùng một người băng kín đầu.

"Đó là...."

Lăng Tịch sững sờ, giáo viên kia cũng nhìn lại. Suy nghĩ trong chốc lát, cô bừng tỉnh vỗ vỗ đầu.

"Xin hỏi, anh có phải là phụ huynh của trò Bạch Tiểu Hàn không? Là Lăng Tịch đúng hay không?"

"Vâng. Cô là...?"

"Ôi, tôi là chủ nhiệm lớp Bạch Tiểu Hàn, lần trước chúng ta đã gặp qua."

Nghe cô giáo nói như thế, Lăng Tịch vươn tay chào.

"Là cô Lý, xin chào."

"Á.... Tôi họ Tống."

Cô giáo có chút xấu hổ cười cười, sau đó xoay người giới thiệu người phía sau.

"Vị này chính là đạo diễn Triệu Cương. Vừa rồi muốn tìm Bạch Tiểu Hàn. Anh Lăng đã ở đây, tôi liền trực tiếp nói cùng anh đi. Anh Triệu muốn tìm Bạch Tiểu Hàn quay phim, cho nên cần hỏi ý kiến phụ huynh."

"Triệu Cương?"

Triệu Cương? Đạo diễn? ! Là người ngày hôm qua bị Bạch Tiểu Hàn đánh bị thương đầu sao? !

Lăng Tịch ngước nhìn người có băng vải quấn kín đầu, có râu quai nón, vẻ mặt hung ác. Lăng Tịch xác định người này đúng là Triệu Cương rồi.

"Vâng, tôi chính là Triệu Cương. Đây chính là phụ huynh của Bạch Tiểu Hàn sao?"

"Chuyện đó... đạo diễn. Ngày hôm qua... Chuyện ngày hôm qua là Tiểu Hàn không đúng. Tiểu Hàn hiểu lầm anh là người xấu, cho nên mới.... Thật xin lỗi... Tôi sẽ bồi thường, chỉ hy vọng.... Hy vọng anh đừng truy cứu trách nhiệm Tiểu Hàn."

"Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm. Tôi đến cũng không phải muốn truy cứu Bạch Tiểu Hàn, mà là có chuyện muốn thương lượng. Anh đã ở đây, tôi trước hết nói cùng anh nói một lần cũng tốt."

Nói xong, Triệu Cương nhìn về phía cô giáo Tống.

"Cô giáo Tống, tôi xin phép cô cho mượn văn phòng để tôi cùng anh Lăng nói chuyện, không biết có tiện không?"

"Thuận tiện, mời."

Cô giáo Tống đưa họ đến phòng nghỉ dành cho giáo viên, sau đó đi ra ngoài cho bọn có không gian riêng tư. Triệu Cương kéo ghế dựa mời Lăng Tịch, mở miệng nói:

"Mời ngồi."

"Cám ơn."

Thấy Triệu Cương ân cần, Lăng Tịch cũng không dám từ chối, chỉ có thể ngồi vào ghế.

"Đạo diễn Triệu, Tiểu Hàn.... thật không phải là cố ý."

"Cha con hai người tình cảm thật tốt. Tôi biết em ấy không phải cố ý, tôi cũng không trách. Huống chi, chuyện này là tôi hành động quá mức, cho nên mới làm em ấy hiểu lầm."

"Anh.... anh thật sự không trách Tiểu Hàn?"

"Đương nhiên."

Triệu Cương thành thật gật đầu, sau đó nói ra mục đích đi theo Bạch Tiểu Hàn hôm trước.

"Là thế này, bộ phim sắp tới của tôi có vai chính là một đứa trẻ kém trí. Vì chọn lựa vai chính này tôi đi tìm ở rất nhiều trường học, thế nhưng lại không có tìm được người ưng ý. Nói đến cũng là có duyên, có một hôm đi một gặp một người quen, ở trong phòng người đó, tôi phát hiện ảnh chụp Bạch Tiểu Hàn. Vì thế tôi liền hỏi người đó tin tức đứa bé này. Sau đó tôi có đến trường học nhìn Bạch Tiểu Hàn. Quan sát vài lần, tôi phát giác đây chính là người tôi muốn tìm. Cho nên, ngày hôm qua tôi tìm Bạch Tiểu Hàn hỏi ý kiến. Ai biết ở trên đường thấy tôi đi theo... Ai nha, cuối cùng lại thành như vậy."

"Triệu đạo diễn, thật sự xin lỗi, Tiểu Hàn không cố ý. Sau đó tôi có đến cái ngõ hẽm tìm kiếm, nhưng chỉ tìm được cặp sách của Tiểu Hàn cùng danh thiếp, cũng không có nhìn thấy ai."

"À, kỳ thật cũng không có chuyện gì, chính là tôi nhìn thấy máu liền không cẩn thận ngất đi. Sau đó tỉnh lại, thấy không có người nào, đầu còn có chút đau, nên đi đến bệnh viện."

Nguyên do là như vậy!

Nghe được Triệu Cương trình bày, Lăng Tịch dần rõ ràng hơn.

"Ha ha. Đúng rồi, tôi vừa rồi cùng anh nói sự việc đó, không biết anh có ý kiến gì không?"

"Cái gì?"

"Anh Lăng, anh có ý kiến gì không? Tuy rằng tôi đã một mình quyết định Bạch Tiểu Hàn vào vai nam chính. Nhưng anh là phụ huynh, vẫn phải hỏi qua ý kiến của anh."

Đóng phim? Bạch Tiểu Hàn cho tới bây giờ chưa từng học qua diễn xuất, làm sao đóng phim, khẳng định sẽ có rất nhiều khó khăn.

Thấy Lăng Tịch muốn từ chối, Triệu Cương không chút hoang mang lại ra sức thuyết phục. Triệu Cương kể về nội dung bộ phim, về mong muốn giúp đỡ Tiểu Hàn tự lập, cũng cam đoan không để Tiểu Hàn mệt nhọc.

Triêu Cương cố hết sức thuyết phục hồi lâu. Lăng Tịch trầm mặc sau đó chậm rãi nói.

"Cho dù tôi chấp thuận, Tiểu Hàn cũng không nhất định đồng ý."

"Không cần lo lắng. Tôi nghĩ, tôi có thể làm cho Bạch Tiểu Hàn đồng ý. Anh Lăng vậy chúng ta nhất trí như thế nhé, đến bắt tay đi."

Cũng không lâu sau, cô giáo Tống dẫn Bạch Tiểu Hàn tới văn phòng. Khi nhìn thấy Triệu Cương, Bạch Tiểu Hàn hiện lên sự khiếp sợ. Hắn cầm lấy tay Lăng Tịch hơi hơi run rẩy. Bạch Tiểu Hàn đem thân mình rụt lui sau lưng Lăng Tịch trốn Triệu Cương.

"Tiểu Hàn, chúng ta lại gặp mặt."

Ngẫm lại ngày hôm qua là hiểu lầm, Triệu Cương sờ sờ cái ót, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Tiểu Hàn, đi ra. Cùng Triệu đạo diễn nói xin lỗi."

"Ba...."

"Không sao, đừng miễn cưỡng."

Triệu Cương nói đỡ cho Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn là bé ngoan, nếu làm sai chuyện phải chịu trách nhiệm đúng hay không? Ngoan."

"Dạ.... Thật xin lỗi."

"Ngoan. Tiểu Hàn, chú có chút việc muốn cùng con nói, con thích phim ảnh không?"

"Dạ... Thích."

Hắn rất thích xem TV, bởi vì trong TV có rất nhiều thứ hay. Đương nhiên, hắn thích nhất vẫn là xem phim hoạt hình.

"Hiện tại có cơ hội, cho con nhìn người khác đóng phim, đồng thời con cũng có phần diễn, được không?"

Bạch Tiểu Hàn cặp mắt mơ màng, Triệu Cương dưới đáy lòng thở dài.

Xem ra, Bạch Tiểu Hàn còn chưa có hiểu được ý tứ của hắn.

"Là như vầy, chú muốn con đi đóng phim. Quay xong, người khác có thể nhìn thấy con trong TV, con có muốn làm không?"

"Đóng phim? Người khác có thể nhìn thấy con trong TV ? Vậy ba có thể nhìn thấy con không ?"

"Có thể! Đương nhiên có thể. Đến lúc đó, con còn có thể kiếm tiền, và có thể dùng tiền đi mua gì đó, hoặc là mua một quà cho ba."

Bạch Tiểu Hàn cũng rất thích, nhưng hắn căn bản không biết đóng phim là như thế nào. Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là quyết định không thể làm việc này.

Triệu Cương tiếp tục giải thích về quá trình làm việc, về tiêu chí chọn diễn viên, công tác đào tạo huấn luyện người mới.

Nghe xong một đống lớn, Bạch Tiểu Hàn hoàn toàn có nghe nhưng không có hiểu. Bạch Tiểu Hàn khó xử nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn Lăng Tịch, hỏi ý kiến.

"Ba, làm sao đây?"

Không đợi Lăng Tịch trả lời, Triệu Cương liền mở miệng.

"Con là một người đàn ông, phải học tự lập, không thể cả đời dựa vào ba. Chuyện gì cũng phải đi hỏi người khác như vậy là một người nhát gan. Con cũng không muốn đợi cho ba của con già rồi, còn phải đi lo lắng cho con phải không?"

"Triệu đạo diễn! Đừng nói nữa."

Lăng Tịch kêu lên, cũng có chút lo lắng nhìn về phía Bạch Tiểu Hàn.

Bạch Tiểu Hàn không có lên tiếng, tay nắm chặt thành nắm đấm, trên mặt cũng hiện ra vẻ kiên nghị chưa từng thấy qua.

"Được, con diễn. Còn nữa, con không phải người nhát gan."

Bạch Tiểu Hàn muốn trưởng thành, hắn muốn đi học nhiều thứ. Đợi cho đến một ngày, hắn có năng lực sẽ chăm sóc tốt cho ba Tịch.

"Ha ha, tốt quá, như vậy mới giống nam tử Hán chứ."

Triệu Cương sang sảng cười vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Hàn, cùng nói với Lăng Tịch.

"Anh Lăng, Tiểu Hàn đã đồng ý rồi. Tôi đây đi về trước, còn phải đi bệnh viện đổi thuốc. Ngày mai phiền anh dẫn Bạch Tiểu Hàn đến công ty nói chuyện ký hợp đồng, anh thấy sao? Chút nữa tôi sẽ nói trợ lý, ngày mai gọi điện thoại cho anh, sau đó chở các người đến công ty. Còn trường học bên này tôi đã thỏa thuận, Tiểu Hàn sẽ tạm thời nghỉ học. Trường học sẽ đặc biệt phái gia sư đến bổ túc riêng."

"Triệu đạo diễn, vì sao nhiều người như vậy không chọn, lại chọn Tiểu Hàn?"

Vẫn biết chuyện này đối với Bạch Tiểu Hàn mà nói là một cơ hội, có lẽ chính là bước ngoặt lớn. Nhưng thế giới giải trí quá mức phức tạp, Bạch Tiểu Hàn quá mức đơn thuần, Lăng Tịch sợ Bạch Tiểu Hàn sẽ phải chịu người khác hiếp đáp.

"Có lẽ, đây là duyên phận."

Đối với câu hỏi của Lăng Tịch, Triệu Cương bí hiểm cười cười.

"Vậy được rồi, hẹn gặp lại."

Nói xong Triệu Cương nhanh chóng đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Hàn nhỏ giọng hỏi:

"Ba, đang suy nghĩ gì?"

"Tiểu Hàn, con thật sự muốn đi sao?"

Hiện tại chỉ mới thương lượng, còn chưa có ký hợp đồng, cũng chính là còn có cơ hội đổi ý. Lăng Tịch thận trọng hỏi Bạch Tiểu Hàn.

"Dạ, muốn đi."

Khó nhìn thấy được Bạch Tiểu Hàn đối với một việc quyết tâm như vậy. Trong lúc nhất thời, Lăng Tịch cảm thấy mình rất mâu thuẫn.

Ngay lúc Lăng Tịch cân nhắc nên nói gì đó, Bạch Tiểu Hàn vui mừng nói:

"Ba, chúng ta về nhà đi. Vừa rồi cô Tống nói không cần trở lại phòng học, có thể trực tiếp về nhà."

Ở trong trường học hắn không có bạn, cũng không có ai nguyện ý cùng chơi, thầy cô cũng không quan tâm hắn, bài giảng hắn cũng nghe không hiểu. Hắn thường xuyên có cảm giác cô đơn, hắn cũng không muốn ở lại. Nghĩ đến cuối cùng có thể rời cái lồng này, hắn rất vui vẻ.

Nếu Bạch Tiểu Hàn chính mình lựa chọn, cho dù là sai lầm, Lăng Tịch cũng muốn ủng hộ Bạch Tiểu Hàn. Cho dù trên đường đi gặp thất bại, nhưng có thể rèn luyện ý chí cho Bạch Tiểu Hàn, để cho hắn học được kinh nghiệm, để về sau có thể độc lập một mình ứng phó trở ngại trong cuộc sống. Tuy vậy Lăng Tịch cũng muốn nghe suy nghĩ trong đầu của Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn, có thể nói cho ba biết vì sao muốn đi đóng phim hay không?"

"Bởi vì phải nhanh chống lớn lên. Chỉ có thành người lớn mới có khả năng chăm sóc được cho ba, để ba không vất vả nữa. Vừa rồi người kia không phải nói chỉ cần đóng phim kia, có thể chiếu trên TV, mọi người đều có thể xem. Nói như vậy, nếu mở TV là ba nhìn thấy con, thật tốt. Còn nữa, không phải sẽ có tiền hay sao? Con muốn lấy tiền mua cho ba một phần quà sinh nhật. Con mỗi lần sinh nhật đều được ba tặng quà, mua bánh cho con, mà ba sinh nhật con chỉ tặng thiệp."

Lăng Tịch vươn tay vuốt tóc Bạch Tiểu Hàn kéo hắn vào trong lồng ngực.

"Tiểu Hàn, con có tâm là đủ rồi, ba cũng không cần con mua quà gì. Làm thiệp chúc mừng cũng tốt lắm? Tiểu Hàn làm rất đẹp, ba rất thích."

"Không được! Không thể luôn đưa giống nhau. Ba, ba thích cái gì? Chờ con có tiền mua cho ba."

Thấy ba Tịch không trả lời, Bạch Tiểu Hàn có chút khó xử vuốt tóc, sau đó nắm tay nói:

"Như vậy đi, nếu như ba thích thiệp chúc mừng, con lại làm tặng ba là được. Bất quá làm trao đổi, ba phải nói cho con biết ba muốn cái gì."

"À... Để cho ba ngẫm lại."

Lăng Tịch ra vẻ nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó nhéo nhéo mũi Bạch Tiểu Hàn.

"Ta muốn một con heo nhỏ."

"Heo nhỏ? Là cái loại rất nhỏ, màu hồng hồng đó sao?"

"Không đúng."

"Thế nhưng con thấy rõ ràng ở cửa hàng là như vậy mà. Chẳng lẽ còn có loại khác sao?"

"Đúng vậy."

Lăng Tịch nhịn cười, nghiêm túc gật đầu. Để cho Bạch Tiểu Hàn suy nghĩ trong chốc lát, Lăng Tịch nhéo mấy cái trên mặt Bạch Tiểu Hàn, cười nói:

"Xem này, thịt mềm mịn da hồng hồng, không phải là giống lắm sao? Như vậy đi, đem con tặng cho ba là được, ba sẽ rất thích ."

"Được."

Chỉ cần là ba thích, cho dù đem mình đưa cho ba, cũng không hề gì.

"Hả? Vì sao?"

"Ba mới vừa nói, con đem mình tặng cho ba. Con nói được. Ba, chỉ cần là ba muốn, con đều cho"

"Ồ!"

Sao mà nói lời này thấy kỳ quái như vậy?

Lăng Tịch có chút xấu hổ cười cười.

"Tiểu Hàn, đến lúc đó con mua cái bánh kem cùng thiệp chúc mừng là được rồi, nhớ rõ vẽ đẹp một chút."

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn nhu thuận gật đầu, nhưng hắn nhìn xuống, che dấu sự mất mát.

Chương 48: Trọng Thần

Về đến nhà Lăng Tịch đi vào phòng bếp nấu cơm. Bạch Tiểu Hàn vẫn im lặng đứng nhìn. Khi ăn cơm, thì hắn cúi đầu ăn cũng không nhìn không nói.

Nhìn Bạch Tiểu Hàn động tác có chút máy móc, Lăng Tịch không khỏi lo lắng. Hỏi Bạch Tiểu Hàn lại không trả lời, chỉ chậm chạp ăn. Thẳng đến khi Lăng Tịch  gọi mấy tiếng, hắn mới giật mình ngước nhìn. Lăng Tịch nghĩ Bạch Tiểu Hàn có cái gì đó không ổn.

Lúc ở trừơng không phải rất vui sao. Chỉ sau khi bọn họ nói về quà sinh nhật, Bạch Tiểu Hàn vẻ mặt mới dần xảy ra biến hóa. Kéo dài đến hiện tại, Bạch Tiểu Hàn trở nên có chút ngây ra, đôi tròng mắt cũng không biết là nhìn đi đâu, rất tản mạn, không có tiêu cự.

"Tiểu Hàn."

Lăng Tịch cầm đũa lên gõ bát của Bạch Tiểu Hàn. Bạch Tiểu Hàn ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía Lăng Tịch.

"Ba?"

"Tiểu Hàn, con là giận ba sao? Là ba không đúng, Tiểu Hàn muốn đưa quà, ba vui vẻ nhận là được, không nên chối từ. Tiểu Hàn, như vậy đi, ba sẽ cẩn thận ngẫm lại, nghĩ xem mình muốn cái gì. Chờ ba nghĩ xong sẽ nói cho con biết, đến lúc đó con đi mua, được không?"

"Dạ."

Nghe dỗ dành, Bạch Tiểu Hàn gật đầu, nhỏ giọng trả lời, sau đó tiếp tục ăn.

Nhìn kỹ sắc mặt hắn tốt lên không ít.

Xem ra, Bạch Tiểu Hàn là bởi vì chuyện này mà giận dỗi. Cũng may Bạch Tiểu Hàn đơn thuần, trong lòng có chuyện gì đều hiển lộ ra trên mặt, nên nhìn vài lần có thể đoán ra manh mối mà hoá giải cơn giận.

Sau khi ăn cơm xong, Lăng Tịch dẫn Bạch Tiểu Hàn đi tản bộ, cũng kể một ít chuyện cười cho hắn nghe. Quả nhiên, cũng không lâu lắm, Bạch Tiểu Hàn liền bị làm cho tức cười, trên mặt lại lần nữa hiện ra nụ cười sáng lạn. Lăng Tịch vẫn hy vọng luôn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Bạch Tiểu Hàn như thế.

Về đến nhà sau khi đi dạo, Lăng Tịch bắt Bạch Tiểu Hàn đi ngủ sớm, để ngày mai còn đến công ty gặp Triệu Cương.

Thật vất vả làm hết việc nhà, Lăng Tịch vừa mới chuẩn bị trở về phòng ngủ, liền nghe được tiếng chuông điện thoại di động. Chính là liên tiếp 'alô' vài lần, đầu kia đều không có đáp lại. Cũng chờ đợi trong chốc lát, trừ tiếng thở, cũng không có nghe được âm thanh gì.

Sao lại thế này?

Sợ là tín hiệu không tốt, Lăng Tịch không khỏi nhíu nhíu mày, tiếp tục hỏi:

"Này? Trọng Thần, cậu đang nghe không?"

Liên tục hỏi vài tiếng, điện thoại liền tắt máy. Lăng Tịch kỳ quái nhìn nhìn, sau đó ấn số gọi lại. Điện thoại đỗ chuông, nhưng không ai bắt máy.

Trọng Thần vì cái gì không nói lời nào, lại không nghe máy. Có lẽ, là Trọng Thần trong lúc vô tình ấn số mà không biết, cho nên không có nghe được. Có thể là Trọng Thần đặt điện thoại ở chế độ im lặng nên khi gọi lại cũng không có nghe thấy âm thanh thông báo.

Nghĩ đến ngày mai còn có việc rất quan trọng cần hoàn thành, Lăng Tịch không có nghĩ nhiều, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Ở nhà của Trọng Thần bên này, là một tình cảnh hỗn loạn.

Trọng Thần bỏ di động xuống, ôm gối ngồi ở đầu giường, dùng cặp mắt dại ra quét một vòng căn phòng hổn độn, đáy mắt hiện lên vài tia ai oán.

Không khí dày đặc mùi rượu, có chút gay mũi. Trên mặt đất có không ít vỏ chai. Trọng Thần thống khổ rống lên một tiếng, sau đó vươn tay mạnh mẽ gạt tủ đầu giường. Tất cả những thứ ở trên đó đều bị quét sạch xuống mặt đất.

"Loảng xoảng!''

Trọng Thần chậm chạp ngẩng đầu. Khi nhìn thấy người đứng cách đó không xa theo dõi hắn, Trọng Thần nắm một cái gối đầu ném tới, sau đó lại đem mặt vùi vào cái gối còn lại.

"Anh phát cáu gì ? Bệnh thần kinh!"

Thương Huyền tiếp được cái gối bay về phía hắn, tức giận hướng Trọng Thần rống lên một tiếng. Nhìn Trọng Thần cuộn mình một chỗ, lại nhìn vai hắn run run, Thương Huyền đem gối để lại trên giường, cũng tận lực hạ giọng nói:

"Nè! Đừng như vậy."

Thấy Trọng Thần như trước không để ý đến hắn, Thương Huyền dùng chân đẩy mấy chai rượu mở đường bước tới, sau đó ngồi ở bên giường, tiếp tục nói:

"Thật sự... Tôi cũng chỉ là uống nhiều quá, mới có thể như vậy. Anh đừng quá để ý, nếu muốn bồi thường cái gì, có thể nói với tôi."

Nhìn vết máu trên giường, Thương Huyền giọng nhu hòa rất nhiều, trong mắt hiện lên một chút không đành lòng.

Do hắn uống rất nhiều, nhưng cũng không phải hoàn toàn mất ý thức. Nếu ôm lấy không thoải mái, hắn còn muốn sao. Hắn thấy mình là bệnh thần kinh rồi. Không ôm gái đẹp mà ôm trai già xấu xí này. Bất quá hồi tưởng lại tối hôm qua đúng là một đêm mê loạn, Thương Huyền đột nhiên cảm thấy, ngẫu nhiên ôm một tên đàn ông, cũng không tệ lắm. HunhHn786

"Anh muốn bao nhiêu tiền? Một triệu? Hai triệu? Ba triệu?"

Trọng Thần không có đáp lại, mà vẫn dùng ánh mắt mang theo hận ý nhìn hắn. Thương Huyền mất kiên nhẫn nói ra những lời châm chọc.

"Sao? Anh tưởng mình là bảo vật sao? Muốn cùng tôi trả giá? Không phải là đã làm rồi sao, có thể đáng giá mấy đồng tiền. Huống chi ở trên giường không thú vị chút nào, chỉ nằm ngay đơ, làm cho người ta không dậy nổi hứng thú."

Trọng Thần đầy lửa giận, thống khổ quát:

"Cút đi! Mày cút cho tao!"

"Anh phát bệnh a? Bệnh thần kinh! Ngày mai tôi sẽ sai người mang tới một tờ chi phiếu, đến lúc đó tự mình ghi số đi."

Dù Trọng Thần thái độ rất có vấn đề, làm cho hắn cảm thấy rất không thích. Nhưng nghĩ lại hắn vẫn phải có chút trách nhiệm, nên quyết định đền bù cho Trọng Thần chút tiền, coi như làm dưỡng phí.

Nghe bên ngoài truyền đến âm thanh đóng cửa, biết được ôn thần đã rời khỏi, Trọng Thần thống khổ túm chặt tóc của mình, nước mắt không ngừng tràn ra.

Tại sao có thể như vậy? Vì sao phát sinh chuyện như vậy?

Trọng Thần ở trong lòng không ngừng chất vấn chính mình, càng nghĩa ngực lại càng lạnh buốt.

Lần trước ôn thần rời khỏi, liên tiếp vài ngày không có làm ra động tĩnh gì. Qua vài ngày thoải mái, ôn thần lại xuất hiện, không làm gì mà chỉ ngồi nhìn quán, không gọi món mà chỉ uống trà.

Thương Huyền mang theo một đám người xăm trổ đầy mình, thoạt nhìn giống là bang hội gì đó. Không có khách nào dám ghé quán Trọng Thần.

Trọng Thần muốn nghỉ bán, nhưng còn cần kiếm tiền sinh hoạt. Ba mẹ ở quê muốn sửa nhà đã gọi điện thoại hỏi hắn hỗ trợ một ít chi phí. Nói sau, hắn cũng không bỏ được chỗ làm ăn tốt này. Huống chi, hắn lại không có bản lãnh gì, không bán quán, chẳng lẽ lại đi làm công lương ba cọc ba đồng như trước đây sao?

Không được, không thể như vậy. Hắn còn muốn chăm sóc ba mẹ. Đồng thời hắn còn muốn có tư cách đi chiếu cố cha con Lăng Tịch. Hắn cần tiền, rất cần tiền. HunhHn786

Suy nghĩ kỹ vài ngày, hắn quyết định cúi đầu cầu xin Thương Huyền. Cũng tỏ ra thành ý làm bữa cơm mời Thương Huyền.

Ngại chỉ là ăn cơm có chút nhàm chán, Thương Huyền gọi điện bảo mấy tên côn đồ mua rượu để hai người uống.

Hắn uống không được nhiều rượu, nhưng Thương Huyền la hét bắt hắn uống. Sợ Thương Huyền phật ý, Trọng Thần cũng không dám từ chối. Hắn cũng không biết đã uống bao nhiêu. Sau đó thật sự là uống không nổi nữa, liền chống đầu ngồi ở bên giường, nhìn Thương Huyền uống.

Mông lung, hắn nhìn thấy gương mặt Thương Huyền càng ngày càng gần, theo sau, một vật thể ấm áp đặt lên môi hắn. Có gì đó chui vào miệng của hắn, cũng không yên mà càn quét khắp nơi, làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên.

Hắn dùng sức đẩy Thương Huyền, lại đẩy không ra, cũng bị Thương Huyền đè lên trên giường, vừa cười vừa xé rách quần áo của hắn. Hắn có phản kháng, nhưng vô ích. Thương Huyền đụng chạm, vuốt ve. Không chỉ vậy, Thương Huyền cư nhiên đưa ngón tay hướng về phía phía sau, cường ngạnh nhét vào chỗ kia khuấy đảo.

Hắn thét lên, ôn thần lại hưng phấn. Sau một hồi ôn thần rút ngón tay ra, thay thế bằng một vật cứng to lớn hơn, thô bạo ra vào thân thể hắn.

Bị xé rách đau đớn làm cho Trọng Thần khống chế không được la lớn. Ai biết nghe được tiếng kêu của hắn, Thương Huyền có vẻ càng thêm hưng phấn, bắt đầu càng quấy hơn.

Hắn tỉnh hẳn không còn say rượu, có thể cảm giác được rõ ràng phía sau đang có dị vật ra vào, còn có thể nghe được Thương Huyền hưng phấn gầm nhẹ. Một khắc kia, hắn hận không thể nhảy dựng lên bóp chết ôn thần. Chính là một chút khí lực cũng không có, cũng phản kháng không được, chỉ có thể cắn môi, không để cho mình kêu lên, hốc mắt lệ không ngừng chảy xuống.

Hắn bị cưỡng hiếp, bị một tên nhãi con cưỡng hiếp.

Trọng Thần thật sự muốn đi báo án, nhưng cho dù đi báo án, nói ra cũng không có ai tin. Quan trọng nhất chính là không thể chọc giận ôn thần Thương Huyền. Trải qua này vài lần bị chèn ép, hắn nhìn ra được, gia cảnh ôn thần này rất tốt, không phải loại hắn có thể đụng vào.

Chính hắn cũng sợ cha mẹ gặp phiền não không cần thiết. Còn nữa, hắn cũng không muốn chuyện này bị Lăng Tịch biết. Nếu như bị biết chuyện này, hắn về sau cũng không dám xuất hiện trước mặt Lăng Tịch nữa.

Hắn không có biện pháp đem chuyện này tuyên truyền ra ngoài. Hắn đấu không lại ôn thần, một khi nói ra ngoài, sẽ phát sinh những thứ gì, hắn không dám chắc, cũng không dám nghĩ đến. Cho nên, hắn chỉ có thể tự nén đau nuốt hận, áp bức chính mình quên đi ác mộng này.

Hắn là một người đàn ông, cũng không có gì gọi là trinh tiết. Cho nên, hắn tự cho là bị một con chó điên cắn, đau quá, còn chưa tính, càng không muốn đi truy cứu trách nhiệm mà gánh thêm phiền phức.

Phía sau rất đau, trên người cũng bị cắn cùng chà đạp lưu lại dấu vết, thậm chí có vết thương chảy máu, hơi động một chút liền có thể cảm giác được đau đớn.

Vì sao? Vì sao lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy?! Tôi có làm sai sự tình gì? Vì sao phải để cho ôn thần kia đến tra tấn tôi?!

Có chuyện ngày hôm qua, Trọng Thần không còn có dũng khí theo đuổi Lăng Tịch. Hắn không xứng. Hắn quá không xứng đi với người hoàn mỹ như thế.

Trọng Thần cố lê thân mình đau đớn đi vào phòng tắm. Áp lực lâu như vậy, hắn thật sự là khống chế không được liền khóc lên.

Rất chán ghét, thật sự rất chán ghét!

Trọng Thần không ngừng lắc đầu, muốn đem phần ký ức không tốt này đuổi ra ngoài.

Ngồi yên một lúc sau, Trọng Thần đứng lên, lấy sữa tắm mạnh mẽ xoa trên người. Trọng Thần tăng lớn lực đạo chà xát những dấu vết với ý muốn đem chúng rửa sạch sẽ. Rồi đưa tay dời tới phía sau, tẩy rửa sạch sẽ nơi bị ôn thần kia đi vào.

Nhìn chất dịch sềnh sệch dính trên đùi, Trọng Thần cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.

Ôn thần chết tiệt vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Chém chết tên vô liêm sỉ!

Thật vất vả đem thứ kia lấy ra hết, Trọng Thần ra sức đá đá vách tường. Chính là mới đá một cái, hắn liền ngã xuống, ngã xuống ngồi bệt trên nền sàn gạch.

Ngồi ở trên sàn gạch lạnh lẽo, Trọng Thần vô lực thả lỏng tay xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn nước chảy ngập sàn. Nước thật lạnh làm Trọng Thần run lên. Hắn muốn đứng lên lại không đứng dậy nổi, đành phải bám vách tường cố gắng đứng lên. Nhưng vách tường rất trơn, hắn mới đứng lên một chút, lại ngã ngồi xuống.

Thử vài lần đều là thất bại, Trọng Thần cũng không còn dãy dụa, tận sức dời mình vào một gốc, sau đó mỏi mệt khép lại đôi mắt.

Trong mơ màng, Trọng Thần nghe được tiếng gõ cửa. Hắn nghĩ mình nằm mơ mà thôi.

Đừng nghĩ! Chuyện gì cũng không có! Đừng hoang tưởng nữa!

Trọng Thần dưới đáy lòng nỉ non, không để ý đến tiếng gõ cửa càng ngày càng rõ ràng.

Bên ngoài yên lặng trong chốc lát, lại nghe tiếng bước chân, Trọng Thần phiền não tựa đầu vào tường, mặt hướng vào góc tường, nhắm mắt, mày cũng không an nhíu lại.

Thật đúng là không hay ho, mà ngay cả ngủ cũng có thể mơ thấy ôn thần.

"Nè! Đứng lên."

Trọng Thần chậm rãi mở mắt, nhìn về phía người đang cúi đầu nhìn hắn, sau đó quay đầu hướng một bên.

"Anh phát điên cái gì vậy? Làm gì không mặc quần áo?"

Thương Huyền dùng chân nhẹ đá đá Trọng Thần, mày cũng bất mãn nhíu lại.

Nghĩ đến Trọng Thần một ngày không có ăn cái gì, lại chảy nhiều máu, hắn hảo tâm đi mua điểm tâm cùng thuốc mỡ lại đây. Ai biết vừa tiến vào, hắn liền phát hiện Trọng Thần trần truồng ngồi ở phòng tắm nhắm mắt. Nước lại chảy không ngừng, sợ có chuyện không hay, nhưng cẩn thận nhìn lại, hắn phát giác trên tay Trọng Thần cũng không có bị cắt, hắn thấy nhẹ nhõm.

Rồi hắn cảm thấy được Trọng Thần căn bản là không nhìn hắn, không đáp lại lợi hắn. Đặc biệt nhìn đến vẻ mặt chán ghét của Trọng Thần, hắn đã cảm thấy hận không thể kéo người lên, hung hăng hành hạ.

"Nói chuyện!"

Trọng Thần vẫn không lên tiếng, Thương Huyền ngồi xổm người xuống vuốt mặt Trọng Thần. Khi đụng đến khuôn mặt nóng bỏng, Thương Huyền hạ tay xuống, sau đó đưa tay chuyển qua trán Trọng Thần sờ sờ.

Trai già này đã bị sốt!

Thương Huyền nghiêm túc nhìn nhìn Trọng Thần suy yếu, rồi ôm lấy Trọng Thần đem vào trong phòng ngủ.

"Mày đem tao đi đâu? Buông tay? !"

Tên ôn thần này sao không bị xe đụng chết đi? Vì sao còn muốn tới đây? Hắn tới nơi này là muốn làm cái gì? Xem mình có chết hay không? Hay là muốn giết người diệt khẩu?

Trong Thần tự ai oán.

"Đừng nhúc nhích. Anh là muốn dụ dỗ tôi sao? Cũng không nhìn bộ dạng mình hiện tại. Anh thấy được, tôi sẽ làm gì anh sao ?"

Bị ném xuống giường, nghĩ đến tối hôm qua, Trọng Thần mặt liền tái nhợt vài phần. Khi nhìn thấy Thương Huyền cười đem thân mình chậm rãi hướng tới gần, Trọng Thần có chút khẩn trương lui một chút. Hắn cứ lùi cho đến khi lưng dựa sát vách tường, không còn có chỗ có thể lui, Trọng Thần nắm chặt chăn dưới thân.

"Khẩn trương như vậy làm gì? Sao, rất sợ tôi à?"

"Ai... Ai sợ mày."

"Anh đó, anh sợ tôi."

Thương Huyền lấy tay chọc chọc hai gò má Trọng Thần.

"Thu biểu tình đi, tôi cũng không chạm vào anh. Chỉ bằng thân thể rách nát này, nếu tôi không uống nhiều quá đầu óc lú lẫn, anh cho là tôi thích làm tình với anh chắc? Thật sự là buồn cười."

Kỳ thật, hắn rất vừa lòng. Nhưng Trọng Thần giờ phút này dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn, làm hắn tức giận nói ra lời không dễ nghe.

Ngẫm lại liền khó thở. Hắn đã lo lắng Trọng Thần chưa có ăn gì mà cố ý đi mua cơm, nghĩ đến Trọng Thần bị thương mà cố ý đi mua thuốc trị thương. Thương Huyền thiếu gia chưa bao giờ đối với bạn tình săn sóc như vậy, huống chi đây chỉ là một đêm mê loạn.

Thương Huyền lúc mới bắt đầu tìm trai già này gây phiền nhiễu, cũng là bởi vì thái độ của trai già chọc giận hắn. Hắn lớn như vậy, trừ ba hắn, chưa từng có người nào dám hét vào mặt hắn, lại trước mặt nhiều người như vậy đuổi hắn đi. Hắn đã cảm thấy thật mất mặt, đã nghĩ cho thuộc hạ dạy dỗ Trọng Thần một trận.

Làm cho hắn không ngờ tới chính là trai già này cứng đầu, chết cũng không chịu xin lỗi. Gặp chống đỡ không nỗi liền chạy trốn.

Kế hoạch của hắn là nếu Trọng Thần vẫn không chịu cúi đầu, hắn sẽ cho thuộc hạ đè đầu Trọng Thần xuống.

Nhưng còn không đợi hắn ra tay, Trọng Thần đã ăn nói khép nép cúi đầu xin tha thứ. Hắn đột nhiên cảm thấy không thú vị, rất là chán.

Ngẫm lại trai già tay nghề nấu ăn cũng khá, hắn quyết định lưu lại ăn một bữa cơm, cũng coi như là đòi một chút lợi tức. Ai biết lại phát sinh sự tình như vậy. Bất quá hắn cảm thấy không tệ, rất thú vị. Khó tìm được món đồ chơi tốt, hắn không có lý nào liền buông tay như vậy.

"Nè! Có đói bụng không? Có muốn ăn hay không? Tôi mua cho anh ít đồ ăn, còn có thuốc mỡ. Nơi đó bị thương, cần bôi cho anh không?"

"Đừng đụng tao! Mày đi ra ngoài cho tao."

Lạnh lùng nhìn chằm chằm Trọng Thần thật lâu, Thương Huyền mới mở miệng:

"Đừng đụng anh? Anh cho là tôi thích chạm vào anh? ! Bất quá anh không muốn cho tôi chạm, tôi đây sẽ cố tình không như ý của anh, chính là muốn chạm vào đó."

Sau khi nói xong, Thương Huyền xốc chăn lên đưa tay vào chăn vuốt ve thân thể trần trụi của Trọng Thần.

Lúc mới bắt đầu chỉ là muốn sờ mấy cái hù dọa mà thôi, cũng không có thật sự tính toán làm gì. Nhưng mà càng sờ dục vọng càng nổi lên. Thương Huyền chỉ cảm thấy hạ bộ căng cứng. Thật sự là không xong, Thương Huyền cúi đầu cắn lên bả vai Trọng Thần, tay trên lưng chậm rãi dời xuống, cũng sờ hai cánh mông Trọng Thần.

Dục vọng dâng lên, Thương Huyền tự cho là Trọng Thần cố tình không có mặc đồ ở trong phòng tắm chờ hắn quay lại đây, sau đó dụ dỗ hắn.

Sờ nắm còn chưa đủ, hắn muốn đi vào thân thể đối phương. Hắn hoài niệm không thôi cảm giác ấm nóng bao vây khi đi vào đó.

Toàn thân bị dục vọng chi phối, Thương Huyền hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập. Hắn vuốt ve Trọng Thần từ thong thả dần bắt đầu mang theo ý vị tình sắc.

Cảm giác được động tác của Thương Huyền không đúng, Trọng Thần mi mắt rung động vài cái, lập tức gian nan đẩy người ra, dùng giọng khàn khàn nói:

"Đừng... Đừng đụng vào."

Hắn rất muốn đẩy tay ôn thần Thương Huyền ra khỏi người mình, nhưng hắn giờ phút này không có sức, càng miễn bàn đi ngăn chặn động tác mạnh mẽ.

Nói không cho chạm sẽ không chạm? Nghĩ tôi là ai vậy? Hừ!

Thói quen cùng Trọng Thần đối nghịch, Thương Huyền chỉ liếc mắt nhìn Trọng Thần một cái, lực đạo trong tay lại tăng vài phần.

Xoa nhẹ trong chốc lát, Thương Huyền thử đem ngón giữa đẩy vào hậu huyệt đã đựơc rửa sạch kia. Có lẽ là tối hôm qua làm quá mức mãnh liệt, hắn vừa rồi đưa ngón tay đẩy vào, Trọng Thần liền run rẩy vài cái, sắc mặt cũng bắt đầu khó coi.

Bên ngoài nhiều người muốn lên giường cùng Thương Huyền đây, tôi còn chưa chịu. Trai già này lại bày ra vẻ mặt chán ghét, nể mặt có được không? Dựa vào cái gì cho xem sắc mặt đó ? !

Nghĩ đến Trọng Thần đối với hắn luôn bài xích, Thương Huyền sắc mặt trầm xuống. Hắn lập tức đem ngón tay rút ra, lại mạnh bạo đẩy vào, tốc độ của hắn rất nhanh, đẩy ngón tay toàn bộ vùi vào trong. Trọng Thần phát ra một tiếng kêu đau đớn, trên mặt cũng hiện ra thần sắc thống khổ.

"Thích không? Có cảm thấy rất kích thích hay không? Có phải cảm thấy thật thoải mái hay không? Có muốn càng thoải mái hơn nữa hay không? Hả?"

Cảm giác được ngón tay chôn ở trong cơ thể không an phận mà lay động, Trọng Thần khó chịu giật giật thân mình, trầm trọng nói:

"Đi... Đi ra ngoài!"

"Sao? Ngoài nói đừng đụng, đi ra ngoài, không nói được lời gì khác hả? Hay là cảm thấy đã bị chạm qua, người đàn ông kia sẽ ghét bỏ, sẽ không gặp mặt nữa. Có phải như vậy hay không? Cũng đúng, bộ dạng anh xấu xí như vậy, hiện tại thân mình lại dơ bẩn, người đàn ông đẹp kia cũng không phải ngốc, làm sao có thể còn muốn anh. Ai da... Thật đáng thương nha."

Hắn vừa rồi chính là thuận miệng nói mà thôi, nào biết Trọng Thần lại có phản ứng. Xem ra, hắn nói trúng tâm sự của trai già này rồi.

Mặc dù là sắp bị cường bạo, trai già vẫn nghĩ tới người đàn ông kia sao? Phi! chết tiệt, biến thái!

Tức giận, Thương Huyền không có ý thức chính mình tại sao lại ghét Trọng Thần thích Lăng Tịch, ghét đồng tính luyến ái, thậm chí cảm thấy rất chán ghét muốn hủy hoại Trọng Thần.

Nghĩ là làm, Thương Huyền dứt bỏ mọi ý niệm trong đầu, toàn thân tâm vùi đầu vào hành động.

Hắn rất thích cắn, đặc biệt thích xem ấn ký thuộc về mình. Hắn cảm thấy rất thích, cảm xúc trong lòng cũng dâng trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro