49: Ký hợp đồng +50: Con chuột nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49: Ký hợp đồng

Cắn trong chốc lát, Thương Huyền nhả vai Trọng Thần ra, căm giận nói:

"Nhìn anh dở sống dở chết như thế này, người xinh đẹp kia nghĩ như thế nào."

Hắn cũng không biết hắn vì cái gì mà nổi giận. Mắt của Thương Huyền nhìn chằm chằm ngón tay không ngừng ra vào ở phía sau, hoàn toàn không có chú ý sắc mặt Trọng Thần càng ngày càng khó coi. Thương Huyền trán ra mồ hôi lạnh, phía dưới có phản ứng lại nhanh chóng căn trướng lớn vài phần. Cái loại nhu cầu càng thêm mãnh liệt, muốn có chỗ phát tiết.

Không nghĩ lại ủy khuất chính mình, Thương Huyền rút ngón tay ra, cũng tạm thời rút lui khỏi người Trọng Thần. Đứng ở bên giường nhìn Trọng Thần, hắn chậm rãi tháo thắt lưng. Trọng Thần mi mắt rung động vài cái, mở mắt ra nhìn Thương Huyền. Thương Huyền nhìn không hiểu, bất quá ánh mắt kia làm cho hắn cảm thấy không quá thoải mái.

"Nhìn cái gì? Khẩn cấp muốn sao? Chờ chút, rất nhanh sẽ thỏa mãn anh."

Thương Huyền liếc Trọng Thần vài lần, sau đó đưa tay mở khóa kéo cởi quần dài. Hắn ái muội chớp mắt với Trọng Thần, sau đó đưa tay cầm lấy quần lót từ từ kéo xuống. Khi quần lót tới giữa hai bắp chân Thương Huyền, Trọng Thần cũng không biết là từ đâu có khí lực, xoay người liền ghé vào bên giường, sử dụng tay chống nệm, găp thân thể bắt đầu nôn mửa.

"Nè! Động kinh cái gì vậy!"

Cảm giác được có cái gì dính chân hắn, Thương Huyền chán ghét lui lại mấy bước, sau đó trừng mắt nhìn Trọng Thần.

Trọng Thần đột nhiên làm động tác này khiến cho hắn rất chật vật, chỉ lo tránh né mà đã quên giờ phút này hắn hoàn toàn chưa cởi quần ra hết. Bất quá trải qua sự việc này, bộ vị cũng mềm nhũn xuống, hoàn toàn đã không còn ý chí chiến đấu như trước.

Phẫn nộ trừng mắt nhìn Trọng Thần một cái, Thương Huyền bất đắc dĩ kéo quần lót lên, cũng đem quần dài vừa mới cởi ra mặc vào. Hắn ngồi ở bên giường nhìn Trọng Thần nôn khang, hét lên:

"Nè! Có chết không?"

Nhìn Trọng Thần nôn đến mức đỏ bừng cả người, rồi muốn nôn lại nôn không được kia, Thương Huyền nhíu mày, mở miệng lần nữa. HunhHn786 Giọng của hắn hoàn toàn đã không còn ác liệt, nghe nhu hòa rất nhiều.

"Anh muốn uống nước hay không?"

Nhưng Trọng Thần chỉ lo nôn khan, cũng không để ý gì tới hắn. Thương Huyền nhìn nhìn Trọng Thần, sau đó ngồi không yên đứng lên đi đến bên ngoài rót cho Trọng Thần ly nước.

"Nè, uống nước đi."

"Đừng... Đừng đụng... Ụa..."

"Anh..."

Trai già chết tiệt này. Thật sự là tức chết mình mà. Nếu không thấy hắn đang phát sốt, mình nhất định không tha cho hắn!

Thương Huyền tự kỷ một mình.

"Nè! Đừng chết được không?"

Thấy Trọng Thần không có trả lời, hai mắt cũng nhắm nghiền, Thương Huyền đứng lên đi đến bên giường, mạnh mẽ đánh vài cái, mở miệng hỏi:

"Nè trai già, sao không trả lời?"

"Mày rất hy vọng tao chết sao? Thật xin lỗi, tao còn chưa có chết. Thất vọng rồi hả."

Trọng Thần hiện tại toàn thân mệt mỏi, rất không thoải mái. Hắn muốn nghỉ ngơi, chuyện gì cũng không muốn để ý tới. Nhưng ôn thần này vẫn ở đây không ngừng quấy rầy hắn.

"Anh..."

Trai già chết tiệt kia, dám chống đối hả? ! Không có làm gì, hắn lại nhắm mắt, muốn ngủ?

Thương Huyền lại chửi rủa thầm.

''Nè! Không được ngủ! Không cho phép nghĩ đến người đàn ông xinh đẹp kia."

Lời nói ra khỏi miệng, bên trong gian phòng hai người đều sửng sốt. Không khí có chút áp lực.

"Mắc mớ gì tới mày?"

Trầm mặc một hồi, Trọng Thần nhỏ giọng nói, cũng chậm rãi đem thân mình hướng vào tường.

Không cần ôn thần nhắc nhở, mình cũng biết mình đã mất đi tư cách theo đuổi Lăng Tịch. Mình không xứng. Mình làm sao là chuyện của mình, liên quan gì ôn thần? Cuộc đời của mình, không phải tùy mình quyết định sao? Ôn thần thế nào còn muốn làm chủ cả tư tưởng của mình? Nằm mơ!

"Đương nhiên liên quan tôi. Tôi không vừa mắt, nói vài câu không được sao? Còn nữa, làm người đàn ông tốt không làm, lại làm một tên đồng tính luyến ái."

"Ha ha. Xem ra, mày rất hận đồng tính luyến ái?"

Nhìn Trọng Thần trên mặt cười chế giễu, Thương Huyền hận không thể lập tức xé rách nó. Thương Huyền lạnh lùng hồi đáp:

"Đúng vậy! Tôi ghét nhất đồng tính luyến ái, rất chán ghét."

"Đúng vậy sao? Vậy mày đã làm cái gì? Việc làm với tao không phải giống vậy sao? Mày cũng giống với tao, là một đồng tính luyến ái?"

Ôn thần chết tiệt đã làm nhục mình, lại còn muốn ghét bỏ mình, lại còn mắng là đồng tính luyến ái, nói chán ghét. Lời nói không giống việc làm. Thực dối trá!

Thương Huyền tuy rằng tức giận, rồi lại nói không ra lời phản bác, Trọng Thần đã cảm thấy rất sảng khoái, uất hận tích tụ cũng giảm bớt không ít.

"Như thế nào? Nói không ra lời? Ha ha, đừng quên bản thân làm tình cùng một đồng tính luyến ái. Như vậy xin chúc mừng đồng chí cũng gia nhập vào loại người mà bản thân chán ghét rồi."

Thấy Thương Huyền vẫn đứng chết một chỗ nhìn, Trọng Thần đem mặt hướng về phía góc tường, sau đó khép lại đôi mắt.

Tất cả suy nghĩ đều nói ra. Cũng không biết ôn thần sẽ trả thù như thế nào. Hắn hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi, mặc kệ Thương Huyền muốn biến hắn trở thành thảm hại thế nào, thành ra thứ gì thì ra.

Nghĩ đến Thương Huyền vẫn ở trong phòng không có rời đi, Trọng Thần cứng rắn chống đỡ không để cho mình ngủ, trong lòng vẫn sợ sẽ bị hành hạ. Qua một lúc sau, thấy vẫn như trước không có động tĩnh, dần dần cũng chống đỡ không được, Trọng Thần ngủ thiếp đi.

Đợi cho Trọng Thần tỉnh lại đã đến sáng ngày thứ hai. Trong phòng vẫn như vậy là dơ bẩn và bừa bộn, bất quá cũng may Thương Huyền đã đi rồi. Nhưng nhìn ở đầu giường có một tờ giấy do Thương Huyền để lại, ánh mắt Trọng Thần có một chút rung động.

Trai già, bên ngoài ở trên bàn có đồ ăn. Còn nữa, nơi đó chảy máu, tôi mua cho anh thuốc mỡ. Nhớ bôi thuốc. Thương Huyền.

Như là đụng vào thứ bị quỷ ám, Trọng Thần rống lớn một tiếng, sau đó đem tờ giấy xé nát, nằm trở về giường, kéo chăn phủ qua đầu của mình.

Nơi đó chảy máu? Bôi thuốc? ! Đi tìm chết đi! Đúng là gặp quỷ mà!

Có lẽ là ngủ đã đủ giấc, hắn hiện tại rất tỉnh táo. Hắn tự nói với mình phải đứng dậy, quên đi đoạn ác mộng này. Phải một lần nữa đi tìm công việc mới. Cái quán kia xem ra là không mở nổi nữa, đã chọc giận tên ôn thần, chờ đợi có thể là phiền phức mà thôi. Chỗ ở này có lẽ cũng không ở được nữa.

Nhưng vừa nghĩ tới Lăng Tịch, Trọng Thần cũng không đành lòng.

Nếu... Nếu lúc ban đầu có thể nhẫn nại, không đi trêu chọc ôn thần, có phải việc này sẽ không phát sinh? !

Dùng tay run rẩy chạm dấu vết trên người, Trọng Thần liền cảm giác được đau đớn, thân mình cũng khống chế không được run rẩy vài cái.

"Bốp!"

Trọng Thần giơ tay lên tát chính mình một cái. Trên mặt truyền đến đau buốt làm đôi mắt nổi lên giọt nước, đau khóc thành tiếng.

Thật hận! Hận tên ôn thần khốn kiếp Thương Huyền.

Vừa khổ lại mệt, hắn thừa nhận xuống sức. Tận lực không để cho mình rơi lệ, nhưng giờ phút này, rơi lệ lại thành phương thức duy nhất để giảm bớt đau đớn.

Bên trong phòng hỗn độn phản phất mùi rượu cùng mùi nôn mửa, hỗn hợp thành mùi vị rất khó ngửi. Nhưng lúc này Trọng Thần không tính làm cái gì cả, hắn thậm chí không có đi chú ý.

Đồng thời, Trọng Thần cũng không xem di động đang sáng màn hình, bên trên là tên Lăng Tịch...

Sao lại thế này? Rõ ràng đổ chuông rồi lại không nghe?

Lăng Tịch cảm thấy có điểm kỳ quái. Ngày hôm qua tiếp nhận điện thoại, Trọng Thần không lên tiếng. Gọi lại không có ai nhận, gọi vài lần bên kia liền tắt nguồn. Buổi sáng Lăng Tịch gọi lại cho Trọng Thần, muốn mời hắn cùng nhau đi xem hợp đồng, ở một bên cho chút ý kiến.

Đúng thật sự là có chút khác thường, làm cho Lăng Tịch không thể không lo lắng cho Trọng Thần. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, có lẽ Trọng Thần bề bộn nhiều việc, do đó chưa nhìn điện thoại.

Lăng Tịch đi vào bếp làm bữa sáng. Bữa sáng làm được một nửa, Triệu Cương gọi nói đã phái người tới dẫn bọn họ đến công ty và người kia cũng sẽ nhanh chóng đến nơi.

Ăn xong, Lăng Tịch mang theo Bạch Tiểu Hàn đứng ở cổng khu nhà trọ đợi người đến đón. Bọn họ đợi hơn nửa giờ đồng hồ, mới có người đến đón. Thành niên nhỏ giọng nói xin lỗi vì hắn đã đưa bạn gái đi làm trước, cho nên mới tới đón bọn họ trễ.

Lăng Tịch cũng không phải người khó tính, hơn nữa thái độ thanh niên khá tốt, rất thành khẩn nói sự tình, cũng đã xin lỗi. Cho nên, Lăng Tịch thoải mái gật đầu, sau đó cùng Bạch Tiểu Hàn lên xe. Thanh niên trẻ tuổi này rất vui vẻ nói chuyện và mở nhạc cho cha con họ nghe.

"Tiểu Hàn, con đang suy nghĩ gì vậy ?"

Lăng Tịch nắm tay Bạch Tiểu Hàn nhéo nhéo. Khi nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn thẩn thờ, Lăng Tịch phỏng đoán trong chốc lát, sau đó mở miệng hỏi:

"Có phải đang lo lắng hay không ?"

"Ba. Con suy nghĩ con có nên đi hay không?"

"Làm sao vậy? Không phải đã muốn đi lắm sao? Hiện tại đổi ý ?"

"Cũng không phải, tại ... có chút lo lắng."

Nhìn ba Tịch mỉm cười, Bạch Tiểu Hàn thè lưỡi.

"Con chỉ xem ti vi, đóng phim, con không biết."

Trong đoàn phim bình thường sẽ có thật nhiều thật nhiều người. Vừa nghĩ tới phải đối mặt nhiều người xa lạ, hắn không khỏi có chút khiếp đảm. Nhưng hắn đã đồng ý rồi, lại đổi ý giống như không được tốt lắm.

Hạ quyết tâm, Bạch Tiểu Hàn nắm tay Lăng Tịch, sau đó dùng cặp mắt tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm, mở miệng hỏi:

"Ba, ba cảm thấy con nên đi hay không?"

"Tiểu Hàn, việc này chính con phải quyết định, ba không thể quyết định thay con. Tiểu Hàn, nếu con thật sự muốn làm chuyện này, vậy mạnh dạn làm đi. Chỉ cần con dụng tâm, ba tin tưởng con có thể làm tốt. Đem việc làm tốt, tự nhiên không có ai cười con, thậm chí sẽ có người khen ngợi con."

Có thể làm sao?

Hắn rất nghi ngờ.

Hắn vẫn rất rõ bản thân không thông minh, thậm chí có thể nói là rất ngốc. Người bình thường nghe một lần có thể biết, hắn nghe mấy lần vẫn không hiểu. Ngốc như hắn, có thể đi đóng phim sao?Hắn có thể đổi ý không? Thế nhưng đã đồng ý rồi, lại đổi ý không phải là nói dối sao?

Nhìn Bạch Tiểu Hàn liên tiếp xoa xoa mũi, Lăng Tịch buồn cười lắc lắc đầu, nhưng cũng không có đi quấy rầy Bạch Tiểu Hàn, vẫn duy trì im lặng để cho Bạch Tiểu Hàn tự suy nghĩ.

Cũng không lâu lắm, xe đỗ tại một tòa nhà cao tầng. Người thanh niên kia không có vội vã dẫn bọn họ vào, mà quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Hàn, chờ hắn cho đáp án. Cũng may không đợi lâu lắm, Bạch Tiểu Hàn liền đáp.

"Ba, con đi."

Người thanh niên nghe Tiểu Hàn đồng ý liền mang theo bọn họ vào văn phòng, rót mỗi người một ly trà, rồi rời đi. Lúc trước khi rời đi, hắn đã nói bọn họ chờ đợi trong chốc lát, Triệu Cương có cuộc hợp, xong sẽ lập tức tới ngay.

Đem tầm mắt nhìn chung quanh, Lăng Tịch thấy những chiếc cúp lớn nhỏ, vài cái giải thưởng trong và ngoài nước. Cuối cùng Lăng Tịch đem tầm mắt dừng ở trên người Bạch Tiểu Hàn, cũng lại một lần nữa hỏi Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn, con thật sự quyết định rồi? Không cần suy nghĩ thêm?"

"Dạ, con muốn đóng phim. Ba, đóng phim hẳn là rất vui, con muốn thử xem."

Hắn cũng luôn rất thích phim ảnh, bất quá hắn bình thường đều là xem, bây giờ có thể tự mình đi thể nghiệm. Cẩn thận ngẫm lại, cũng không tính là một chuyện xấu. Quan trọng nhất là hắn muốn cho ba Tịch nhìn thấy hắn trên ti vi. Hắn muốn kiếm tiền mua quà cho ba Tịch. Hắn muốn tới ngày nào đó, ba Tịch có thể tự hào chỉ vào TV mà nói với mọi người.

"Đí là con trai tôi."

"Con đã quyết định, ba cũng chỉ có thể ủng hộ con. Bất quá về sau nếu vất vả, con cũng không thể vì quá mệt mà nói không làm tiếp, biết chưa?"

"Dạ biết."

Bạch Tiểu Hàn gật đầu. Nhưng nghĩ nghĩ, hắn vừa cười vừa cầm lấy tay Lăng Tịch lắc lắc làm nũng.

"Ba, nếu mệt ba giúp con xoa bóp được không? Còn nữa, làm nhiều món ăn ngon cho con ăn."

"Heo tham ăn này."

Lăng Tịch sủng nịnh, nhéo nhéo mũi Tiểu Hàn.

Đợi một lúc, cửa phòng bị đẩy ra, Triệu đạo diễn đi đến, hướng bọn họ giải thích:

"Ngại quá, vừa rồi tôi bận hợp, cho nên tới chậm, để cho các người đợi lâu."

"Không có gì đáng ngại."

Lăng Tịch cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía văn kiện trong tay Triệu Cương.

"Như ngày hôm qua đã nói, tôi cũng sẽ không nhiều lời. Đây là hợp đồng, anh nhìn kỹ xem, nếu không có vấn đề gì, làm phiền anh ký tên. Bạch Tiểu Hàn còn chưa có đủ 18 tuổi, hơn nữa... Là người giám hộ của Tiểu Hàn, cho nên văn bản này anh phải ký. Có vấn đề gì không?"

"Không có, tôi xem trước một chút."

Sợ xảy ra vấn đề gì, Lăng Tịch nhìn xem rất cẩn thận, từng câu từng chữ, sợ trong đó có chỗ nào không đúng.

Thấy Lăng Tịch cùng Triệu Cương đều chăm chú nhìn văn kiện trong tay, Bạch Tiểu Hàn nhàm chán đi một vòng trong phòng, sau đó trở lại chỗ ngồi, nhàm chán đá chân.

Bạch Tiểu Hàn nghe được phòng bên truyền đến âm thanh rất giống đang mở TV. Bạch Tiểu Hàn trong lòng không yên, cẩn thận nhìn nhìn rồi nhẹ nhàng đứng lên, chuồn ra ngoài. HunhHn786

Nghiêm túc xem hợp đồng, thấy không có chỗ nào không ổn, Lăng Tịch để văn bản xuống, cũng nói với Triệu Cương ngồi ở đối diện.

"Triệu đạo diễn, không vấn đề gì."

"Xem xong rồi? Muốn xem một lần nữa hay không ?"

"Không cần, tôi đã xem đủ rồi."

"Ha ha, vậy là tốt rồi. Hợp đồng này có hai bản, phiền anh ký tên vào."

"Được."

"Lăng tiên sinh, hợp tác vui vẻ."

Hai bên ký hợp đồng xong, Lăng Tịch bắt tay Triệu Cương, cười đáp lại.

"Hợp tác vui vẻ."

"Lăng tiên sinh, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ bắt đầu huấn luyện, đến lúc đó tôi sẽ tự mình liên hệ với anh. Mấy ngày nay phiền anh chuẩn bị cho Bạch Tiểu Hàn một ít đồ dùng. Huấn luyện phải ăn ở trong công ty, có thể một thời gian cũng không thể về nhà. Bất quá anh rảnh, có thể đến thăm Tiểu Hàn. Hôm nay cứ như vậy đi. Nếu không có vấn đề gì các người có thể đi về."

"Được, cứ như vậy."

Lăng Tịch gật đầu, sau đó quay sang muốn nói Bạch Tiểu Hàn về nhà. Nhưng khi quay đầu lại, mới phát giác, trong phòng không có Bạch Tiểu Hàn.

"Tiểu Hàn?"

Tiểu Hàn chạy đi đâu? Sao không thấy? Lăng Tịch không khỏi hiện lên vẻ bối rối.

"Lăng tiên sinh không cần quá lo lắng, phỏng chừng Tiểu Hàn chỉ là đi ra ngoài dạo một chút, hẳn là vẫn còn ở quanh đây. Ở đây có rất nhiều nhân viên, lại có camera giám sát, sẽ không có chuyện gì đâu. Như vầy đi, tôi cùng anh đi ra ngoài tìm xem, nếu vạn nhất tìm không thấy, chúng ta còn nghĩ biện pháp khác."

Triệu Cương trấn an Lăng Tịch đang lo lắng. Lăng Tịch đồng ý.

"Vâng, vậy cũng được."

Cũng may bọn họ nhanh chóng tìm được Bạch Tiểu Hàn ở phòng bên cạnh, đang xem mấy người diễn viên tập dợt. Trên mặt hắn còn có thần sắc hưng phấn.

So với việc mấy người diễn viên thật sự, Bạch Tiểu Hàn trên mặt thần sắc cũng biến hóa. Mắt của hắn mở thật to, mà ngay cả hô hấp cũng chậm một chút.

"Tiểu..."

Lăng Tịch vừa mới định gọi Bạch Tiểu Hàn, liền bị chặn lại. Triệu đạo diễn ý bảo Lăng Tịch tạm thời đừng quấy rầy Bạch Tiểu Hàn.

Bạch Tiểu Hàn chăm chú theo dõi, xem đến khi các diễn viên tập xong...

Sau khi thấy diễn viên ra khỏi phòng tập, hắn mới nhẹ hít một hơi chuẩn bị trở lại phòng vừa rồi. Hắn xoay người, liền phát giác đứng ở phía sau là ba Tịch. Bạch Tiểu Hàn khẩn trương nuốt nước miếng, nhỏ giọng kêu một tiếng.

"Ba."

Nguy rồi, nguy rồi! Bộ dáng nghiêm khắc, thoạt nhìn như là nổi giận!

Bạch Tiểu Hàn cúi đầu đi đến trước mặt Lăng Tịch, vươn tay nhẹ nhàng kéo áo Lăng Tịch, nhỏ giọng nói.

"Ba, thật xin lỗi, con không nên lén chạy ra ngoài, làm ba lo lắng."

"Biết sai rồi sao? Lần sau còn dám không?"

Nghe lời nói lạnh như băng, Bạch Tiểu Hàn lo lắng xem xét vẻ mặt nghiêm túc Lăng Tịch, có chút lo sợ, lắc đầu.

"Không dám, không dám. Con biết sai rồi. Ba, ba đừng không để ý tới con."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn kinh hoảng, Lăng Tịch nhịn không được cười lên tiếng.

Xem ra nhóc con bị dọa rồi!

Bất quá nhìn dáng vẻ khẩn trương kia tâm tình Lăng Tịch tốt cực kỳ. Không biết có phải do ở chung Tần Tường nhiều hay không mà Lăng Tịch cũng có chút thích lấy trêu cợt người khác làm niềm vui.

"Ba, ba cười có phải không còn tức giận hay không?"

"Ừ, không tức giận."

"Vậy thì... Lăng tiên sinh, nếu Tiểu Hàn đã tìm được rồi, tôi đây đi về làm việc. Mấy ngày nữa tôi sẽ thông báo, đến lúc đó còn phải phiền anh dẫn Tiểu Hàn lại đây."

"Được, không thành vấn đề. Vậy..."

"Làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao?"

Triệu Cương dừng bước, có chút khó hiểu nhìn về phía Lăng Tịch.

"À... đầu anh. Thật sự ngại quá, làm anh bị thương thành như vậy. Muốn cùng tôi đi bệnh viện kiểm tra hay không? Còn tiền bác sỹ, tiền thuốc men, tôi sẽ..."

"Không cần! Lăng tiên sinh, không cần phiền phức như vậy. Tôi đã đi bệnh viện. Không có gì, chỉ cần đúng hạn đi tái khám là được. Anh không cần lo lắng, chuyện này cũng không thể đổ toàn bộ lỗi cho Tiểu Hàn, tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Cho nên, anh cũng không cần tự trách."

"Thế nhưng..."

"Đừng thế nhưng. Các người có thể ở lại chỗ này thăm quan, hoặc là trực tiếp trở về nhà. Tôi thật sự còn có chuyện phải làm, sẽ không ở lại tiếp được."

Triệu Cương hướng Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn phất phất tay, sau đó xoay người bước đi.

"Tiểu Hàn, chúng ta về nhà thôi."

"Dạ."

Tuy rằng còn muốn nhìn những chỗ khác, nhưng nghĩ đến vừa rồi làm cho ba Tịch tức giận, Bạch Tiểu Hàn cũng không dám nói ra ý nghĩ của chính mình. Hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Lăng Tịch rời đi.

"Tiểu Hàn, con nhìn cái gì? Không muốn đi?"

"Dạ... Không phải."

"Không phải? Nói dối không phải là bé ngoan."

"Con... Được rồi. Nơi đó chơi rất vui, con còn muốn xem. Nhưng mà sợ ba giận, con cũng chỉ đi theo ba ra về."

"Ừ. Vừa rồi con xem cái gì? Hay như vậy sao? Rất đẹp mắt phải không?"

"Đúng vậy nha, xem rất hay. Con trước chỉ xem trên TV, không nghĩ tới hôm nay có thể thấy tận mắt ở đây, thật vui."

"Con rất thích phải không? Về sau con cũng sẽ đi đóng phim như vậy."

"Thật vậy sao? Về sau con cũng có thể như vậy sao?"

"Ừ. Bất quá, đến lúc đó con không thể nghĩ mình là đi chơi, phải nghiêm túc học hỏi làm việc, biết không?"

"Dạ, Tiểu Hàn biết. Ba, con khi nào thì có thể đi diễn?"

"Còn phải đợi thông báo. Mấy ngày nữa, ba cùng con đi mua một ít đồ dùng. Còn nữa, vừa rồi Triệu đạo diễn nói, khi huấn luyện con không thể về nhà. Ba không ở bên cạnh con, phải ngoan một chút biết không? Không thể cùng người khác cãi nhau, cũng không thể giận dỗi. Ba sẽ tìm thời gian đi thăm con."

"Ba, vì sao không thể về nhà?"

Nghĩ đến mấy ngày nữa không thể nhìn thấy ba Tịch, Bạch Tiểu Hàn ôm cổ Lăng Tịch, bất mãn cọ cọ vài cái.

"Không chịu, Tiểu Hàn phải ở cùng ba."

"Đứa bé nghịch ngợm này. Tiểu Hàn, công ty có quy định, nếu đã ký hợp đồng chúng ta phải chịu sự quản lý, không thể cãi lại biết chưa? Con cũng lớn rồi, phải độc lập, đối với con cũng có chỗ tốt."

"Thật sự chỉ có thể như vậy sao?"

"Ừ, chỉ có thể như vậy. Nếu không như vậy, ba cố gắng mỗi ngày đi thăm con, làm một ít món ăn ngon đưa đến."

Bạch Tiểu Hàn đột nhiên phải rời khỏi, không ở bên cạnh mình, Lăng Tịch cũng có chút không quen. Nhưng vì tương lai Bạch Tiểu Hàn, phải tập quen dần thôi.

"Dạ... Được rồi. Ba, con muốn ăn thật nhiều món ngon. Còn nữa, ba có thể mua một cái bánh ngọt, còn có bánh pudding hay không?"

"Được. Bất quá con ăn cơm xong mới ăn mấy thứ kia, biết không?"

"Dạ, biết."

Nhiều lần nhìn Bạch Tiểu Hàn tội nghiệp, Lăng Tịch cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Lăng Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn Bạch Tiểu Hàn ngồi buýt đến nhà Trọng Thần.

"Hôm nay ký hợp đồng cho con là chuyện lớn, ba nghĩ gọi chú Trọng ra ăn bữa cơm, mọi người cùng nhau chúc mừng."

"Chúc mừng? Tốt quá tốt quá."

Chương 50: Con chuột nhỏ

Vẫn liên lạc không được với Trọng Thần, Lăng Tịch có chút lo lắng. Cho nên, muốn tới nhà nhìn xem Trọng Thần thật sự xảy ra chuyện gì.

Cũng không lâu lắm, Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn liền tới cửa nhà Trọng Thần. Đi lên gõ cửa phòng, im lặng đợi Trọng Thần đi ra mở cửa. Sao một lúc, trong phòng vẫn không có động tĩnh.

Trọng Thần sao không mở cửa?

Lăng Tịch hồ nghi nhíu mày, sau đó lấy điện thoại ra, bấm số Trọng Thần.

Đứng im lặng, nhưng cẩn thận nghe, có thể nghe được tiếng chuông điện thoại bên trong truyền ra.

"Cộc cộc cộc."

"Trọng Thần!"

Liên tiếp gọi mười mấy phút đồng hồ, trong phòng cuối cùng cũng truyền đến một ít âm thanh nhỏ. Chờ đợi một lúc sau, tiếng bước chân cũng truyền tới. Đợi cửa phòng mở ra, Trọng Thần vốn có chút mỏi mệt, mắt đột nhiên sáng ngời. Hắn lập tức không chút nghĩ ngợi liền khép cửa phòng lại, cúi đầu nhanh chóng sửa sang lại quần áo trên người.

Ngay từ đầu hắn tưởng ôn thần Thương Huyền trở lại, cho nên hắn trở mình tiếp tục ngủ. Thế nhưng tiếng gõ cửa ngày càng lớn, lại có người luôn gọi tên hắn. HunhHn786 Sợ mấy người kia làm ồn ào hàng xóm xung quanh, không có biện pháp, hắn đành phải đi ra mở cửa. Nhưng mà... thật không ngờ đó chính là Lăng Tịch tìm hắn.

Thảm thảm!

Hắn bộ dáng này bị thấy cũng không biết Lăng Tịch sẽ nghĩ như thế nào về hắn.

"Trọng Thần, mở cửa."

Quên đi, chết thì chết thôi!

Không dám để Lăng Tịch chờ đợi, Trọng Thần hít sâu một hơi, sau đó mở cửa phòng, có chút mất tự nhiên đứng ở cửa tiếp đón.

"Lăng Tịch, anh... sao lại tới đây?"

"Cậu làm sao vậy?"

Lăng Tịch hồ nghi đánh giá Trọng Thần, sau đó đi vào phòng xem xét. Vừa mở cửa ra, mùi rượu liền truyền tới, bên trong còn kèm theo một ít mùi khó ngửi.

"Không... Không làm cái gì. Tiểu Hàn, con cũng tới à."

Thấy Lăng Tịch nổi lên nghi ngờ, Trọng Thần khẩn trương nắm chặt tay. Sau đó đem tầm mắt dừng trên mặt Bạch Tiểu Hàn, mở miệng chào hỏi, ý đồ đem chú ý của Lăng Tịch dời đi.

"Chú Trọng xin chào, chúng con là tới gọi chú đi ăn cơm. Chú Trọng, nói cho chú biết một tin tức tốt nha. Con phải đi đóng phim, cho nên ba nói muốn đi chúc mừng, dẫn chúng ta đi ăn ngon."

"Như vậy à, chúc mừng con, Tiểu Hàn. Vậy chờ một lát, chú đi đổi quần áo, lập tức ra ngay."

"Được."

Lăng Tịch cảm thấy Trọng Thần nhìn rất kỳ quái. Chỉ là nghĩ vậy một chút, đã cảm thấy Trọng Thần rất có vấn đề. Nghĩ nghĩ, Lăng Tịch vẫn quyết định đi vào phòng nhìn xem.

Nhìn thấy cơm hộp trên bàn, nhưng Trọng Thần căn bản là không có chạm qua. Đặt ở bên cạnh là thuốc mỡ.

Trọng Thần bị thương? !

Lăng Tịch tính toán hỏi một chút xem hai ngày nay Trọng Thần xảy ra chuyện gì. Hunhahn786

Khi Lăng Tịch đi tới cửa phòng ngủ, không khỏi ngừng lại, trong mắt hiện ra khiếp sợ. Trọng Thần chỉ mặc một cái quần lót, da thịt lộ ra đầy dấu vết xanh tím... dấu vết cũng không giống như là bị thương làm ra.

Trên người Trọng Thần có dấu vết xanh tím nhìn rất quen mắt. Cẩn thận xem xét trong chốc lát, Lăng Tịch mới kinh ngạc nhận ra.

Trên người mình hình như cũng từng có rất nhiều dấu vết như vậy. Trọng Thần hắn... Đây là lý do Trọng Thần không tiếp điện thoại sao?

Nhưng mà Trọng Thần trước mắt một thân dấu vết, cùng với trên mặt đất vương vãi quần áo. Vậy Trọng Thần đến tột cùng đã trải qua sự tình gì? Tại sao có thể như vậy?

Lăng Tịch mím môi, chậm rãi lui lại mấy bước. Bởi vì không có lưu ý, Lăng Tịch không cẩn thận đá trúng một cái ghế, do đó làm ra một ít tiếng động.

Trọng Thần đang mặc áo dở dang, để lộ ra lồng ngực. Khi nhìn đến đầu ngực có chút sưng đỏ, Lăng Tịch mở to mắt nắm chặt tay, trên mặt hiện lên vài tia xấu hổ.

"Lăng... Lăng Tịch."

Ngay lúc Lăng Tịch có chút không biết làm sao, Trọng Thần lắp bắp kêu lên, giọng có điểm run rẩy.

Nguy rồi, nguy rồi! Đã bị nhìn thấy rồi. Lăng Tịch sẽ nghĩ như thế nào về mình?

Trong lúc nhất thời, Trọng Thần chỉ có thể cảm giác hoảng hốt, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ.

"Ừ."

Thấy không khí quá mức xấu hổ, Lăng Tịch nghĩ nghĩ, mở miệng nhắc nhở Trọng Thần.

"Cậu... Cậu trước hết mặc áo quần cho đàng hoàng đi."

"Á... được."

Có Lăng Tịch ở chỗ này nhìn hắn, hơn nữa trên người hắn dấu vết cũng bị nhìn hết, Trọng Thần cầm lấy quần tay không khỏi có chút run rẩy, đạp lên ống quần, do đó thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Cẩn thận một chút."

"Được."

Lăng Tịch lo lắng, làm cho Trọng Thần mặt không khỏi đỏ lên, giọng của hắn so sánh bình thường nhỏ hơn rất nhiều.

"Trọng Thần. Cậu có thể nói cho tôi biết, là chuyện gì xảy ra không? Tỗi đã thấy được."

Trọng Thần gục đầu xuống, trầm mặc một hồi, chậm chạp không có lên tiếng.

"Quên đi, tôi không có hỏi nữa."

Đợi một lát thấy hắn không có đáp án, Lăng Tịch vỗ vỗ tay Trọng Thần, ra vẻ thoải mái nói:

"Cậu cũng đã đổi quần áo xong, không bằng chúng ta đi ăn cơm thôi. Tiểu Hàn còn đợi ở cửa."

Chỉ là muốn quan tâm Trọng Thần mà thôi, cũng không phải muốn nhiều chuyện. Nếu Trọng Thần không muốn nói, vậy Lăng Tịch sẽ không tiếp tục hỏi.

"Ừ, được."

Thấy Lăng Tịch không có truy hỏi, Trọng Thần dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, sau đó đáp ứng.

"Vậy chúng ta đi thôi."

"Cậu không cần dọn dẹp lại phòng sao?"

"Không cần, cơm nước xong trở về lại làm đi, tôi đói bụng."

Có Lăng Tịch bên cạnh hắn, hắn chỉ có thể ra vẻ miễn cưỡng cười vui. Nhưng mà không biết Lăng Tịch sẽ nhìn hắn như thế nào. Là cảm thấy hắn rất dơ bẩn? Hay là cảm thấy hắn rất đáng thương?

"Làm sao vậy?"

Phía sau, truyền đến giọng Lăng Tịch quan tâm hỏi han. Giọng nói vẫn giống như trước đây rất nhu hòa, cũng không có gì không ổn.

"Không có việc gì."

Dù Lăng Tịch có xem thường hắn hay là không, ăn xong bữa cơm này nói sau. Còn về sau nên làm cái gì hắn sẽ cẩn thận nghĩ lại.

"Tiểu Hàn."

"Chú Trọng, đổi quần áo lâu vậy, con đợi thật nhàm chán."

"Thật xin lỗi để con đợi lâu. Như vậy đi, con muốn ăn cái gì? Chú Trọng mời con ăn, coi như là bồi thường được không?"

"Được đó, con muốn ăn..."

"Tiểu Hàn, bây giờ ăn cơm, không cho phép ăn đồ ăn vặt."

Lăng Tịch đi lên vỗ nhẹ Bạch Tiểu Hàn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Trọng Thần.

"Trọng Thần, cậu đừng chìu nó, càng ngày càng không nghe lời."

"Không có gì đáng ngại. Ăn cơm thật không? Gần nhà của tôi có một quán làm đồ ăn rất được, ăn ngon lắm, không bằng chúng ta liền đi vào trong đó đi?"

"Được, nghe theo cậu."

Đợi Lăng Tịch đáp ứng, Trọng Thần lôi kéo Bạch Tiểu Hàn đi xuống lầu. Bởi vì có thương tích, Trọng Thần xuống lầu với tư thế có chút kỳ quái.

Trọng Thần làm bộ như lơ đãng quay nhìn lại phía sau, xem người phía sau giờ phút này có nhìn hắn hay không. Nhưng Lăng Tịch không biểu lộ gì. Thấy Lăng Tịch không có biểu hiện gì lạ, Trọng Thần thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi.

Xuyên qua một cái ngã tư, liền tới tiệm cơm. Trọng Thần chọn cái bàn gần cửa sổ.

"Nơi này cũng không tệ lắm."

Đánh giá hoàn cảnh chung quanh, Lăng Tịch nói ra nhận xét.

Nơi này thật sự sạch sẽ, không gian cũng rất mới, cũng có cảm giác thoải mái. Còn nữa, nơi này hoàn toàn tĩnh lặng, Lăng Tịch rất vừa lòng.

Nhìn cái thực đơn, Lăng Tịch cũng chọn vài món đồ ăn, lại cố ý chọn cho Bạch Tiểu Hàn một món điểm tâm ngọt.

Đợi Lăng Tịch chọn đồ ăn xong, Trọng Thần kêu ông chủ nói món. Hắn rót trà cho Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn.

"Uống trà."

"Được, cám ơn."

"Đừng khách sáo."

Ngồi đối diện Lăng Tịch vẻ mặt bình thản. Nhưng hắn có thể phát giác, đôi khi Lăng Tịch sẽ lơ đãng lộ ra chút xấu hổ. Cũng đúng, lúc trước khi hắn phát giác Lăng Tịch bị cường bạo, hắn trừ bỏ kinh hãi, còn có cảm thấy xấu hổ. Hắn cũng không có ghét bỏ Lăng Tịch. Mà tình huống hiện tại tái diễn giống trước đây. Bất quá hắn cùng Lăng Tịch bị đổi vị trí.

Bởi vì từng trải qua, cho nên hắn rất hiểu được cảm thụ của Lăng Tịch giờ phút này. Cũng chính bởi vì đã trải qua bị đối đãi tàn nhẫn, hắn mới phát giác Lăng Tịch rất cứng cỏi, cũng không giống như hắn nhu nhược.

Ngực đột nhiên rất đau. Đáng buồn nhất chính là hắn không có dũng khí nói với Lăng Tịch tình cảm của mình. Cho dù là bị cự tuyệt trong lòng của hắn cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng hắn cả cơ hội mở miệng cũng không có.

Đặt ly trà xuống, ngửi được mùi dầu mỡ, mi mắt Trọng Thần nhíu lại, sau đó đứng lên chạy về phía toilet. Lâu lắm không có ăn cái gì, trừ ói ra một ít nước, hắn không phun ra cái gì nữa, khiến cho cổ họng đắng chát và đau buốt. Trọng Thần mở nước sút miệng sạch sẽ, sau đó dùng tay vóc nước lên mặt, cũng ra sức vỗ vỗ. Trọng Thần ngẩng đầu nhìn mặt mũi trong gương.

Người trong gương kia thật là hắn sao? Thật sự là nhìn không xong ! Không thể gọi là người, nói là quỷ có lẽ thích hợp hơn, thoạt nhìn rất khó xem!

Cho dù Lăng Tịch vẫn xử sự như trước đây. Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất không được tự nhiên.

Khi Trọng Thần còn đang tiếp tục tự hỏi, có ai đó đập cửa.

"Trọng Thần, cậu đã khỏe chưa?"

"Vâng... Đến đây."

Trọng Thần sờ mặt mình, sau đó đi tới mở cửa ra.

"Đồ ăn đã lên, Tiểu Hàn ầm ĩ muốn ăn, cho nên tôi tới đây gọi cậu."

Đi theo Lăng Tịch trở về chỗ ngồi, Trọng Thần cầm lấy bát đũa đặt ở trên bàn, bắt đầu ăn.

Nhìn Lăng Tịch mỉm cười, Trọng Thần ăn vài miếng đã có chút xấu hổ dừng lại để đôi đũa xuống, nhỏ giọng nói:

"Tôi no rồi."

"Đã no rồi? Vậy uống bát canh đi."

"Vâng."

Vừa cho canh vào miệng, nhận ra đó là hương thơm bắp, vị ngọt mà không ngán, uống thật ngon.

"Muốn uống thêm hay không ?"

"Không cần, tôi thật sự no rồi."

"Tốt, ăn no là tốt rồi."

Lăng Tịch lấy khuỷu tay đụng chạm Bạch Tiểu Hàn đang vui vẻ ăn, nói:

"Tiểu Hàn, ăn nhanh lên."

"Dạ... được ... Ăn thật ngon."

"Tiểu Hàn, không có việc gì, con từ từ ăn, cẩn thận đừng để nghẹn."

Buồn cười nhìn Bạch Tiểu Hàn, Trọng Thần ở một bên thay hắn mở lời.

"Tôi thấy nó là bị cậu chìu hư."

"Tiểu Hàn rất ngoan, cũng không xấu. Đúng rồi, anh nói Tiểu Hàn đi đóng phim sao? Quay phim điện ảnh à? Sao lại đi đóng phim?"

"Sự việc xảy ra đã mấy ngày rồi, chưa kịp cùng cậu nói. Có một đạo diễn tìm đến Tiểu Hàn, đã xảy ra một chút hiểu lầm, khiến cho vị đạo diễn bị thương ở đầu. Sau này, tôi đưa Tiểu Hàn đi học lại đụng phải đạo diễn kia, đem sự tình giải thích một lần. Đạo diễn nói là Tiểu Hàn rất thích hợp vai chính một bộ phim bên đó sắp quay, muốn tìm ký hợp đồng..."

"Là một chuyện tốt, hẳn là Tiểu Hàn vui vẻ. Nhưng mà... Có thể tin được không?"

Nhìn Trọng Thần cẩn thận hỏi, Lăng Tịch mỉm cười, đáp:

"Hợp đồng tôi có nhìn kỹ qua, không có vấn đề gì."

Nghĩ đến lần trước là Tần Tường sử dụng kế lừa mình, hơn nữa Lăng Tịch cảm thấy có lỗi đối với Tần Tường cho nên sự tình kia cũng liền không giải quyết được gì.

Mà lần này Triệu Cương là người xa lạ, không có bất cứ thù oán gì, nơi đó còn là công ty giải trí rất lớn, cũng rất có danh tiếng, không lý nào lại lừa gạt người. Duy nhất làm cho Lăng Tịch lo lắng, là sợ Bạch Tiểu Hàn sẽ chịu không nổi khổ cực.

Tuy rằng Bạch Tiểu Hàn tuổi không còn nhỏ, nhưng ở trong mắt của Lăng Tịch, Bạch Tiểu Hàn vẫn là trẻ con. Bất quá, cũng là phải để một mình Bạch Tiểu Hàn ra ngoài học hỏi.

Lăng Tịch thở dài, đặt tay lên bàn tay Tiểu Hàn, cũng chậm rãi nắm lại cùng nhau.

Trọng Thần chớp mắt vài cái, ở trong lòng tự hỏi nên đi an ủi như thế nào.

Bạch Tiểu Hàn có lẽ không quá thông minh, nhưng lại có chút chấp nhất đối với người ba này. Lăng Tịch không cho làm dù có muốn Tiểu Hàn cũng không dám làm. Nếu Bạch Tiểu Hàn thật sự muốn đi đóng phim, mà Lăng Tịch cũng dường như rất kỳ vọng, tin tưởng, Bạch Tiểu Hàn không vì cái gì khác, cho dù là vì người này kỳ vọng, cũng sẽ làm tốt.

Nghĩ đến đây, Trọng Thần ở một bên nhẹ giọng trấn an:

"Nếu không vấn đề gì, vậy anh cũng đừng quá lo lắng. Tôi tin tưởng, Tiểu Hàn sẽ làm rất tốt, sẽ không phụ kỳ vọng của anh đâu."

"Ừ, hy vọng như thế."

Trọng Thần nói rất nhẹ nhàng, làm cho Lăng Tịch an tâm không ít.

"Ba, con ăn xong rồi. Các người đang nói chuyện gì? Con cũng muốn nghe."

"Chúng ta đang nói việc con phải đi đóng phim."

Không đợi Lăng Tịch trả lời, Trọng Thần liền rất tự nhiên đáp.

"Tiểu Hàn, chúc mừng con có thể đi đóng phim. Bất quá, con nhớ rõ phải ngoan một chút, cố gắng mà đi học hỏi, đừng làm cho ba của con lo lắng, biết không?"

"Dạ biết."

"Ha ha."

Nghe được Bạch Tiểu Hàn ngoan ngoãn đáp lại, Lăng Tịch cười, sờ sờ đầu Bạch Tiểu Hàn, sau đó nhìn về phía đối diện.

"Trọng Thần, nếu... nếu có chuyện gì cần trợ giúp, nhất định phải nhớ tìm tôi."

Cho dù là không giúp được Trọng Thần, có thể ở một bên cùng hắn chia sẻ, an ủi hắn, coi như là làm một việc mà bạn bè phải làm.

"... Ừ."

Trầm mặc một hồi, Trọng Thần vẫn gật đầu, chỉ là ánh mắt của hắn có chút trốn tránh.

"Tốt lắm, nếu Tiểu Hàn đã ăn xong rồi, cũng cần phải trở về. Tôi còn phải giúp Tiểu Hàn thu dọn đồ đạc. Trọng Thần, sớm trở về nghỉ ngơi, biết không?"

"Ừ, đã biết. Anh đi trước đi, tôi ngồi thêm chốc lát."

"Được, tôi đây đi tính tiền. Cậu nhớ rõ sớm về nghỉ ngơi. Mấy ngày nữa tôi lại đi thăm cậu, nhớ rõ nghe điện thoại."

Lăng Tịch cùng Trọng Thần dặn dò một tiếng, sau đó mang theo Bạch Tiểu Hàn đi quầy tính tiền. Lăng Tịch quay lại nhìn Trọng Thần lên tiếng chào từ biệt, mới rời quán cơm.

Trọng Thần hiện tại không muốn về nhà.... Hắn không muốn đi, tuyệt đối không muốn.

Hắn muốn tùy tiện đi đâu đó một chút, vừa để tiêu hóa thức ăn, lại có thể phơi nắng, cảm thụ náo nhiệt trên đường.

Hắn rất cảm kích Lăng Tịch để ý cảm thụ của hắn. Nhưng mà nếu có thể, hắn không cần Lăng Tịch đối đãi như vậy. Hắn hy vọng Lăng Tịch cái gì cũng không biết, như trước cùng hắn ở chung, mà không phải giống như bây giờ, nói cái gì làm cái gì cũng phải cẩn thận nghĩ rồi mới nói.

Trải qua chuyện lần này, hắn cùng Lăng Tịch có lẽ không còn tự nhiên như trước đây. Đối với hắn mà nói là một loại tiếc nuối. Bất quá cũng may, Lăng Tịch không có xem thường hắn, làm cho hắn an tâm.

Đi một lúc lâu, nhìn cảnh vật quen thuộc, Trọng Thần có chút kinh ngạc. Hắn tự nhiên vô ý thức đi tới chỗ mở quán.

Trọng Thần bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định đi trở về, lại phát hiện có chút kỳ quái. Tại vị trí kia, có mấy người công nhân đang làm việc.

Dựng quán mới? Nơi đó coi như là hắn đã thuê, phí cũng đã giao, sao có người chạy tới đây dựng quán?

Trọng Thần có chút nóng vội đi đến, cũng muốn hỏi rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ hắn về sau không mở lại quán, nhưng hắn còn chưa quyết định, chỗ này coi như còn là của hắn, hắn không chấp nhận được người khác làm loạn.

Khi Trọng Thần sắp đến gần, hắn nhìn thấy một người đi cùng đám công nhân. Người kia dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra. Thân mình cứng đờ, Trọng Thần có chút bối rối xoay người, bỏ chạy.

Trọng Thần nghĩ mình không thể trêu vào tên ôn thần. Chỉ cần vừa thấy được ôn thần, hắn liền tự giác lẫn trốn cho xa. Nhưng mà thân thể hắn bây giờ không nghe lời, chạy với tốc độ rất chậm, tư thế thập phần quái dị. Không đợi hắn chạy quá xa, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân đuổi theo, giọng nói hắn cực chán ghét cũng vang lên.

"Nè! Trai già kia."

Trọng Thần hoảng hốt, chân lảo đảo, thân mình mất trọng tâm, ngã chúi nhủi về phía trước.

Ngay lúc mặt hắn sắp tiếp xúc mặt đất, áo bị một lực mạnh mẽ bắt lấy, cũng kéo thân thể hắn đứng lên. Nhìn thấy khuôn mặt gần kề, Trọng Thần rống lớn một tiếng.

"Làm cái gì? Đừng đụng tôi!"

Tiếng kêu làm người đi đường đứng lại đem tầm mắt dừng ở hai người bọn họ, tò mò cùng tìm tòi dò xét.

Vì cái gì?! Trai già chết tiệt làm cái quỷ gì vậy? Tự nhiên kêu lên như phụ nữ. Còn nữa, những người đó nhìn cái gì? Chưa thấy cứu người sao? Bệnh thần kinh à!

Thương Huyền bất mãn quét mắt một vòng quanh những người đi đường. Ánh mắt rất dọa người, làm cho bọn họ cảm thấy hắn đang rất tức giận. Sau đó, tay Thương Huyền buông lỏng hoàn toàn làm Trọng Thần trực tiếp ngã xuống đất. Trọng Thần bị đau kêu một tiếng, mày cũng gắt gao nhíu lại.

"Bệnh thần kinh à?"

"Anh mới điên."

Thương Huyền trừng mắt nhìn Trọng Thần, sau đó ngại dơ bẩn lấy ra khăn tay lau lau, mới lại cùng Trọng Thần nói:

"Đúng rồi, anh nói tôi không nên đụng anh, tôi nghe xong, đã không đụng anh."

Hắn vừa rồi nhìn thấy những người tò mò kia rất không vừa mắt mà thôi, cho nên mới buông, chỉ tính làm một sự trả thù nhỏ. Dù sao không có hắn giúp một tay, Trọng Thần sẽ ngã đau hơn nữa. Hắn coi như là giúp một chút rồi.

"Hừ..."

Ôn thần chết tiệt, còn nói đắc ý như vậy. Bệnh thần kinh!

Trọng Thần chán ghét phun một bãi nước miếng, sau đó cố gắng đứng lên, không nói một lời đi trở về.

Nhưng rất nhanh, hắn liền bị Thương Huyền bắt được cánh tay. Thương Huyền rất dùng lực làm cho hắn không có cách nào giãy ra, chỉ có thể bất đắc dĩ dừng bước lại, giận dữ nhìn Thương Huyền.

"Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi sợ quá."

Thương Huyền giả vờ sợ hãi, trên tay lực đạo vẫn như trước không có giảm bớt nửa phần.

"Chết tiệt! Sao không nói lời nào? Chơi không vui."

Trọng Thần chán ghét lắc lắc tay, gặp giãy không ra, liền trừng Thương Huyền, mở miệng miễn cưỡng nói.

"Bệnh thần kinh, ai có hứng thú đùa cợt. Nhanh buông tay, bằng không..."

"Bằng không thế nào?"

Gặp Trọng Thần vẫn nói không nên lời, Thương Huyền đã mở miệng trêu tức.

"Nói tôi đùa cợt? Hay là..."

Thương Huyền đem thân mình nghiên về trước, cũng không ngừng hướng mặt tới gần Trọng Thần.

"Đừng tới đây!"

Nhìn Thương Huyền cười cợt, càng ngày càng tới gần mình, Trọng Thần khẩn trương căng thẳng, sau đó nâng tay lên đặt trên ngực Thương Huyền đẩy không cho hắn tới gần.

"Hả? Anh là đang sờ tôi sao? Chậc chậc, thì ra anh thích sờ ngực của tôi nha. Nói cho anh biết, tôi thường xuyên đi tập thể hình, cho nên hình thể khá tốt. Không chỉ có cơ ngực, những chỗ khác sờ cũng tốt lắm, có muốn thử một chút hay không?"

Nghe được Thương Huyền nói lời vô lại, Trọng Thần chán ghét liếc mắt một cái, sau đó rút tay về, cũng ra sức phủi tay, giống như là muốn quăng thứ dơ bẩn dính trên tay đi.

"Đúng rồi, vừa rồi tôi vẫn chưa nói xong."

Xem xét động tác của Trọng Thần, Thương Huyền thản nhiên cười, sau đó thừa dịp Trọng Thần chưa chuẩn bị, tiến đến bên tai hạ giọng nói:

"Nếu anh dám, anh có thể đi tố cáo tôi cưỡng hiếp anh."

Nhìn sắc mặt Trọng Thần nhanh chóng biến hồng, Thương Huyền cười khoa trương vài tiếng, vẻ mặt rất đắc ý.

Trai già này là rất để ý lần đó uống rượu bị đụng chạm. Bất quá là làm tình mà thôi, cũng sẽ không thiếu khối thịt nào, có tất yếu kích động như vậy không?

Hắn không có thể hiểu được. Với hắn, làm tình là chuyện rất bình thường. Đi quán bar uống say, cùng người xa lạ phát sinh quan hệ tình dục có khối người. Thấy trai già này phản ứng như vậy thật buồn cười. HunhHn786 Bất quá, Trọng Thần làm cho hắn cảm thấy rất thú vị.

Một người đàn ông lại để ý đến trinh tiết như vậy, thật đúng là chơi rất vui.

"Vô liêm sỉ!"

Trọng Thần tức giận giơ tay lên đánh vào gương mặt đáng hận kia.

Thương Huyền liền phát hiện ý đồ của Trọng Thần, cũng buông cánh tay ra mà nhanh chóng chế trụ cổ tay của hắn.

"Muốn làm gì? Đánh tôi? Có tiền đồ hơn được không? Làm như một người đàn ông đi, lần sau nhớ rõ dùng nắm đấm, đừng làm giống đàn bà, chỉ biết dùng cái tát."

Trên tay đau đớn làm cho môi Trọng Thần run run, nhìn về phía Thương Huyền, trong mắt cũng hiện lên hận ý.

"Nè! Có chuyện gì nhìn chằm chằm tôi như vậy? Vậy thì ... Tôi không có dùng nhiều lực, đau lập tức nói, sẽ không trật khớp chứ. Cùng lắm thì bây giờ trả ít tiền cho anh. Anh đi mua một ít thuốc bôi vào đi."

Vừa mới bắt đầu hắn đúng là muốn vặn gảy tay Trọng Thần. Ai kêu vẫn đối với hắn bất kính như vậy. Đấu võ mồm còn có thể, nhưng hắn chán ghét thấy Trọng Thần dùng ánh mắt mang theo hận ý nhìn hắn. Nhưng nghĩ đến Trọng Thần còn bị đau, nhìn động tác chạy khó khăn cũng biết thương tích chưa có tốt, cho nên hắn nhất thời mềm lòng, hạ tay lưu tình.

Đây gọi là gì? Đánh roi lúc sau lại cho một viên đường? Ôn thần khi người khác ngốc? Bệnh thần kinh!

"Ai cần tiền."

Trọng Thần ghét bỏ liếc Thương Huyền, sau đó xoay người đi. Hắn không có tinh lực lại đấu với bệnh thần kinh. Hắn cả người đều bị đau, tay hắn hiện tại phỏng chừng phải đi phòng khám kiểm tra. Hắn về sau còn phải dựa vào cánh tay này kiếm cơm, không thể để xảy ra cái gì sai lầm.

"Lại muốn đi?"

Trọng Thần lại một lần nữa bị Thương Huyền bắt giữ trở về. Lần này, Thương Huyền không có cùng Trọng Thần làm chuyện vô nghĩa, mà là trực tiếp đưa hắn đi đến quầy hàng.

"Rốt cuộc muốn sao? !"

"Không muốn sao cả, cho anh nhìn xem có vừa lòng hay không? Vật liệu đều là mua loại tốt nhất đó, giống như ống tuýp này, đều là..."

Muốn cho xem cái gì đây? Bệnh thần kinh! Không đúng, nơi này coi như là chỗ của mình, ôn thần dựa vào cái gì xâm chiếm, sau đó đem những người này đến làm loạn? !

"Nơi này là chỗ của tôi, dựa vào cái gì ở chỗ này làm loạn?"

"Của anh? Anh mua rồi sao?"

"Cũng không phải. Bất quá tôi thuê, nơi này là tôi thuê. Không có tôi cho phép, dựa vào cái gì làm lộn xộn? Làm phiền dẫn theo người của mình... Cút đi!"

"Cút đi? Ngại quá, chỗ này tôi đã mua, muốn làm gì là quyền của tôi, không ai được xen vào."

"Mày..."

Trọng Thần tức giận trừng Thương Huyền một hồi, sau đó ra sức cắn chặt răng, xoay người đi trở về.

Lần này, Thương Huyền cũng không có ngăn hắn, mà quay đầu lại chỉ huy đám công nhân dựng quán theo ý hắn.

Trọng Thần tự nhận mình xui xẻo, sau đó bước nhanh hơn đi khỏi chỗ đó.

Thương Huyền quay đầu lại nhìn bóng dáng bi thương xa xa, khóe miệng cong lên lộ nụ cười trêu tức.

Muốn chạy trốn? Không dễ dàng như vậy đâu!

Bất quá trò chơi mới vừa mới bắt đầu, thời gian còn nhiều mà, hắn không nóng nảy. Đem con chuột buộc cho thật chặt, đến lúc đó lại chạy trốn, sẽ rất nhiều phiền phức. Cho nên, chậm rãi chơi, dù sao chỉ là con chuột nhỏ, trốn không thoát lòng bàn tay của hắn.

Ở hướng khác Trọng Thần chân bước lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Mắt nhìn dưới chân đất bằng phẳng, Trọng Thần tự cười bản thân, lắc lắc đầu. Cũng không dám đi nhanh nữa, đành phải thả chậm tốc độ, đi đến ven đường ngồi đợi đón xe buýt về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro