51: Ngọc bội+52: Đính hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Ngọc bội

Thời gian kế tiếp, Lăng Tịch mỗi ngày đều là vội vàng đi nhà Tần Tường quét dọn, sau đó lại đi mua sắm vật dụng cho Bạch Tiểu Hàn. Sợ Bạch Tiểu Hàn một mình sẽ cảm thấy buồn, Lăng Tịch cố ý mua cho Bạch Tiểu Hàn cái MP3 cho hắn nghe nhạc.

Đem đồ đạc đóng gói cho tốt, Lăng Tịch lại lo lắng mở ra kiểm tra thêm một lần, sợ thiếu cái gì. Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn là lần đầu tiên rời nhà, mỗi ngày Lăng Tịch đều cùng Bạch Tiểu Hàn giảng giải một ít việc cần chú ý. Sợ Bạch Tiểu Hàn sẽ quên nên Lăng Tịch cũng viết ra giấy ghi chú lại. Nghĩ Bạch Tiểu Hàn sẽ rất lâu không ở bên cạnh, Lăng Tịch liền nấu thật nhiều món ngon cho Bạch Tiểu Hàn ăn.

Nhìn vẻ mặt thường xuyên tươi cười, trong lòng Lăng Tịch không khỏi nảy lên một chút cô đơn. Khi nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn lần này rời đi là một chuyện tốt, Lăng Tịch lại cố nén lòng, quyết tâm gạt bỏ cô đơn, tận lực làm bộ như không có việc gì.

Rất nhanh, ngày Bạch Tiểu Hàn rời đi đã tới.

Nhìn Bạch Tiểu Hàn vẻ mặt không tình nguyện, Lăng Tịch cười, nhéo nhéo mặt thúc giục Bạch Tiểu Hàn thay quần áo. Lăng Tịch có chút cô đơn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn nồi cháo nóng hổi.

Có lẽ nghĩ đến mình phải rời khỏi, mấy ngày này Bạch Tiểu Hàn rất hiểu chuyện, không chỉ không có phá mà tính tình điềm tĩnh, sáng sớm liền dậy nấu cháo. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, sẽ không có ai nấu cháo nữa. Ly biệt là sầu bi, làm cho Lăng Tịch nhẹ hít một hơi, đôi mắt ngấn lệ.

"Ba, con thay quần áo xong rồi."

"Ừ, Tiểu Hàn hôm nay rất đẹp trai nha."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn mặc tây trang thắt cà vạt có chút không quen mắt. Bạch Tiểu Hàn không còn ngây thơ, ra vẻ chính chắn, thật bảnh trai. Hình tượng này làm cho Lăng Tịch nghĩ tới ngày Bạch Tiểu Hàn kết hôn.

Trên thảm cỏ xanh, Bạch Tiểu Hàn đẹp trai dắt tay cô dâu trong bộ áo cưới trắng đi trên lối nhỏ giữa hai hàng quan khách... Chỉ là nghỉ thôi cũng đủ thấy xúc động rồi.

Bất quá nhớ đến còn có chuyện phải làm, Lăng Tịch ngưng ý cười, nhìn Bạch Tiểu Hàn, nói:

"Tiểu Hàn, con ăn mau một chút, chúng ta phải đi. Nhớ ăn no, chút nữa chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm."

"Dạ được."

Bạch Tiểu Hàn gật đầu, nhu thuận đi bưng cháo. Ăn vài miếng, thấy ba Tịch không có động tĩnh, Bạch Tiểu Hàn liền buông muỗng, mở miệng thúc giục.

"Ba cũng ăn đi."

"Ừ."

Có lẽ là đã nhận ra ánh mắt khác thường, Bạch Tiểu Hàn ngẩng đầu nhìn Lăng Tịch, cũng chần chờ kêu một tiếng.

"Ba?"

Giờ phút này ba Tịch có biểu tình mà hắn cho tới bây giờ chưa có nhìn thấy qua. Mặc dù không biết bộ dáng này có ý tứ gì, nhưng khi hai người đối diện, hắn cảm thấy được trong đầu ê ẩm, rất không thoải mái.

"Tiểu Hàn, ba không ở bên cạnh, con nhớ phải ngoan. Bên ngoài không thể so với ở nhà, không được đùa giỡn. Phải nghe lời Triệu đạo diễn, học tập cho tốt, phải nghiêm túc một chút, biết không? Tiểu Hàn, buổi tối nhớ mặc quần áo tử tế đi ngủ, nhớ đắp chăn, đừng để chính mình cảm lạnh. Nếu cảm thấy ở đâu không thoải mái, ba có chuẩn bị hộp thuốc nhỏ, bên trong có một ít thuốc, con xem rồi uống. Nếu không biết gì, nhớ gọi điện thoại cho ba, số điện thoại cũng viết bỏ vào túi hành lý rồi. Có sổ ghi chép, khi nào rảnh nhớ xem. Còn có..."

"Ba yên tâm, con sẽ thật ngoan, sẽ không gây phiền gì đâu."

Ba Tịch nói những lời này, hắn nhớ rất rõ ràng, thậm chí có thể đọc ra. Dù nói dong dài nhưng hắn nghe rất chăm chú, không hề cảm thấy phiền phức mà chỉ cảm thấy ấm áp.

"Ba có rảnh, nhớ đến thăm con."

"Ừ, nhất định."

Cũng không lâu lắm, người trợ lý gọi điện thoại đến, báo đã đến dưới lầu. Lăng Tịch cùng Bạch Tiểu Hàn khóa kỹ cửa mang theo hành lý đi xuống lầu.

Dọc theo đường đi, trợ lý giới thiệu cho bọn họ nơi sẽ đến. Nghe được bên kia điều kiện cũng tốt lắm, Lăng Tịch yên tâm một chút.

Khu huấn luyện rất xa, dọc đường đi, rất ít xe, phần lớn đều là xe riêng. Đừng nói là xe buýt, mà ngay cả xe taxi, cũng không mấy lượt. Về sau nếu muốn thăm Bạch Tiểu Hàn, sẽ rất khó.

"Ba, sao còn chưa tới vậy ?"

Ngồi lâu như vậy, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, còn muốn ói, rất không thoải mái.

"Nhanh thôi, đại khái còn nửa giờ."

Nghe được Bạch Tiểu Hàn hỏi, trợ lý đúng lúc lên tiếng.

"Hả?"

"Tiểu Hàn, con không thoải mái sao?"

"Đúng, chính là muốn ngất mà thôi."

"Hả... Uống miếng nước. Tiểu Hàn, con uống xong mở cửa sổ ra, gió thổi vào sẽ thoải mái hơn."

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn uống nước xong, sau đó mở cửa sổ, ló đầu ra ngoài đón gió. Đường ít xe nên cũng không lo hắn bị nguy hiểm.

"Có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"

"Dạ, tốt. Ba, chúng ta tới rồi."

"Hả?"

Lăng Tịch nhìn theo hướng tay Bạch Tiểu Hàn chỉ, nhìn về phía xa xa thấy có rất nhiều tòa nhà quy mô rất lớn.

"Phía trước là khu ký túc xá của công ty điện ảnh và truyền hình thành phố. Bây giờ tôi dừng xe, dẫn hai người đi ký túc xá."

"Vâng, được."

Bước vào tòa nhà, đôi mắt Bạch Tiểu Hàn liền sáng lên, thần sắc mừng rỡ.

"Ba, nơi này thật đẹp quá."

"Đúng, rất được."

"Ba, con rất thích nơi này. Ba xem, nơi đó có mấy người cổ đại, nhìn thật thích."

"Ừ, con thích là tốt rồi."

Nhìn mấy 'người cổ đại' Bạch Tiểu Hàn chỉ, mặt Lăng Tịch hơi chút đỏ, sau đó lôi kéo Bạch Tiểu Hàn đi mau vài bước.

"Ba, đừng đi nhanh như vậy! Con theo không kịp."

"Tiểu Hàn, chúng ta nhanh lên ký túc xá cất đồ, sau đó ba liền cùng con đi thăm quan khắp nơi, có thể nhìn người khác đóng phim."

"Dạ? Tốt quá."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn thoải mái bước, Lăng Tịch sâu kín thở dài, đáy mắt hiện lên một chút lo lắng.

Phòng ký túc xá rất đầy đủ tiện nghi, không chỉ có phòng tắm riêng, còn có phòng bếp, cũng rất đầy đủ dụng cụ nấu ăn. Trong phòng ngủ là cái giường trải nệm mềm mại. Lăng Tịch vừa lòng gật đầu.

"Lăng tiên sinh, nơi này cũng không tệ lắm hả?"

"Vâng, cũng không tệ lắm, nhưng khá xa."

"Không có gì đáng ngại. Nếu anh muốn tới đây thăm Tiểu Hàn, có thể gọi điện thoại cho tôi. Tôi đưa anh lại đây."

"Á... có phiền toái hay không?"

"Sẽ không, Triệu đạo diễn trước đã dặn dò qua, cho nên đó cũng là phần công việc của tôi. Dù sau, muốn vào chỗ này cần phải có xác nhận công tác. Một mình anh tới phỏng chừng vào không được."

"Được... Được rồi, đã làm phiền. Tôi muốn gặp Tiểu Hàn sẽ gọi cho cậu."

"Như vậy đi. Sau khi sắp xếp, lại nói cho anh chừng nào thì có thể tới thăm Tiểu Hàn. Anh cũng biết bọn họ huấn luyện sẽ bề bộn nhiều việc, quản lý cũng nghiêm, chỉ có thể lúc nghỉ ngơi mới có thể lại đây thăm."

"Đã biết."

"Sắp xếp xong chưa? Tôi dẫn hai người đi vòng quanh xem một chút. Lăng tiên sinh, cơm nước xong tôi chở anh trở về."

"Được, đã làm phiền."

Trước khi đi về, Lăng Tịch ôm Bạch Tiểu Hàn một hồi lâu. Nghe Bạch Tiểu Hàn khóc nức nở, Lăng Tịch không đành lòng cũng phải đem Bạch Tiểu Hàn đẩy ra, bảo hắn về phòng, sau đó ngồi vào trong xe để trợ lý chở về.

Về tới cửa nhà, Lăng Tịch hít sâu một hơi, lấy ra chìa khóa cắm vào ổ khóa, chậm rãi mở cửa. Đứng ở cửa chần chờ một hồi lâu, Lăng Tịch mới bước vào trong, đóng cửa lại.

Bài trí vẫn như cũ, bất quá Bạch Tiểu Hàn thường quấn lấy mình không có ở đây, giờ phút này Lăng Tịch mới cảm thấy phòng quá mức trống trải, rất không quen.

Bạch Tiểu Hàn đã đi rồi. Xem ra sống nương tựa vào nhau cùng với Bạch Tiểu Hàn nhiều năm đã thành thói quen, đột nhiên bên cạnh không có Bạch Tiểu Hàn, rất không quen! Bất quá từ nay phải bắt đầu quen với việc không có Bạch Tiểu Hàn bên cạnh. Dù sao, Bạch Tiểu Hàn phải trưởng thành, sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi!

Lăng Tịch đem gối ôm vào lòng, cảm nhận mùi hương quen thuộc, cảm giác Bạch Tiểu Hàn cũng không có rời đi, mà vẫn ở bên cạnh. Mùi hương quen thuộc làm Lăng Tịch thả lỏng không ít chậm rãi nhắm mắt lại.

Ôm gối nằm ở trên giường một hồi lâu, Lăng Tịch mới bò dậy, đi vào phòng bếp dọn dẹp.

Tựa hồ nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, nhưng Lăng Tịch quay đầu lại phát giác phía sau không có ai.

Bất quá là ảo giác mà thôi. Bạch Tiểu Hàn đã đi, trong nhà chỉ còn lại có một người, làm gì có tiếng bước chân của ai? Thật là, biết rõ là ảo giác nhưng vẫn mang theo kỳ vọng! Không có Bạch Tiểu Hàn ở nhà thật sự là quá mức lạnh lẽo, có chút cô đơn!

Thừa dịp sắc trời còn sớm, Lăng Tịch muốn đi ra ngoài một chút. Nói sao bên ngoài náo nhiệt, không có cảm giác đơn độc. Như vậy, trong lòng cũng sẽ dễ chịu một chút.

Ngày hôm sau, Lăng Tịch như trước làm hai phần ăn, đem đặt lên bàn rồi đi vào phòng gọi Bạch Tiểu Hàn rời giường. Nhìn giường trống không, Lăng Tịch mới nhận ra Bạch Tiểu Hàn đã đi, không ở trong nhà.

Ăn sáng xong, Lăng Tịch đi nhà Tần Tường.

Quét dọn xong không có vội vã về nhà, Lăng Tịch ngồi ở trên ghế sa lon, lật xem tạp chí.

Liên tiếp mở vài cuốn tạp chí, Lăng Tịch nhàm chán đem tạp chí cất đi, đứng dậy đi xem những phòng khác trong nhà, cũng đánh giá bài trí trong phòng. Những phòng ở đây trang hoàng thật sự rất bắt mắt, mọi thứ đều là hàng cao cấp, phối hợp rất hài hòa.

Khi đi đến phòng ngủ của Tần Tường, Lăng Tịch hơi chút chần chờ một lát, sau đó đẩy cửa đi vào.

Tần Tường dặn dò khi quét dọn cẩn thận, không nên động vào đồ đạc trong phòng của hắn. Hắn ghét ai động vào đồ vật cá nhân. Nhưng mà hiện tại có chút nhàm chán, Lăng Tịch muốn vào xem phòng Tần Tường là như thế nào.

Vào phòng, Lăng Tịch đi đến bên giường sờ sờ chăn nệm, sau đó ngồi một lát, im lặng đánh giá gian phòng ngủ này. Phong cách đơn giản, từ chăn màn gối nệm đến vật dụng đều rất đẹp. Có thể nhìn ra được, Tần Tường đối với chất lượng sinh hoạt yêu cầu rất cao.

Lăng Tịch đứng lên đi đến bàn để máy tính, cầm lấy cái khung ảnh đặt bên cạnh lên xem. Trong ảnh là Tần Tường và Mạn Ny. Bọn họ chỉ đơn thuần nắm tay, cũng không có gì quá thân mật nhưng cùng cười rất vui vẻ.

Đây là nơi Tần Tường sinh sống sao? Rất tốt. Chính là địa phương đẹp.

Bỗng nhiên, tầm mắt của Lăng Tịch dừng tại một cái hộp màu lục. Nước sơn tróc ra không ít, thoạt nhìn bề ngoài hộp có chút loang lổ. Đặt chung với những món đồ tinh xảo, cái hộp nhìn rất bình thường, thậm chí còn có thể nói là cũ nát. Lăng Tịch đưa tay cầm cái hộp gỗ, sau đó mở nắp.

Bên trong là một khối ngọc bội, điêu khắc thành hình Phật, thoạt nhìn rất quen mắt.

Lăng Tịch nhìn chằm chằm khối ngọc bội đã cũ. Tay run run đem ngọc bội lấy ra, để ở lòng bàn tay cẩn thận quan sát. Rất quen thuộc, Lăng Tịch khẳng định đây là ngọc bội mình đã bị mất cách đây rất lâu rồi. Đây là món đồ mà khi còn bé Lăng Tịch đã mang trên người khi bị bỏ lại.

Xem ra là Tần Nguyệt lấy ngọc đi. Khó trách không có tìm thấy  khối ngọc bội này!

Nói vậy Tần Nguyệt khi bỏ lại Tần Tường đã đem ngọc bội nhét vào người Tần Tường. Tần Nguyệt làm như vậy là muốn Tần Tường về sau có thể tìm tới cha ruột của mình sao? Như vậy, cô ấy thật là như Tần Tường nói, nhẫn tâm vứt bỏ con sao? Có nguyên nhân gì khác hay không?

Lăng Tịch xiết chặt ngọc bội trong tay, lâm vào trầm tư.

Tần Nguyệt là một người hầu trong Lăng gia. Không biết vì nguyên nhân gì, Lăng Khả Hinh rất thích Tần Nguyệt, cho nên thường xuyên mang theo bên người. Thậm chí Lăng lão gia còn cho Tần Nguyệt đi học cùng trường với Lăng Khả Hinh.

Tuy rằng Tần Nguyệt thường xuyên đi cùng Lăng Khả Hinh, nhưng không có bị Lăng Khả Hinh ảnh hưởng. Tính cách Tần Nguyệt rất tốt, cũng rất hòa thuận, thường trợ giúp người gặp khó khăn. Một người thích giúp đỡ cả người xa lạ sẽ tàn nhẫn vứt bỏ con chính mình sinh ra sao? Thật sự là có điểm nói không thông.

Lăng Tịch sờ sờ khối ngọc bội, sau đó đem ngọc bội thả lại hộp gỗ, cất hộp vào chỗ cũ, rồi đi ra đóng cửa phòng lại.

Ở trong phòng khách xem TV, đợi cho tới buổi trưa, Lăng Tịch mới rời nhà Tần Tường đi mua thức ăn, sau đó về nhà nấu cơm.

Mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt Lăng Tịch phong phú không ít. Trừ thời gian đi nhà Tần Tường quét dọn, Lăng Tịch chính là ở trong bếp. Lăng Tịch nghiên cứu sách nấu ăn, định học làm nhiều món ăn ngon, đợi Bạch Tiểu Hàn trở về cũng có thể làm cho hắn ăn.

Nghĩ đến còn không biết Bạch Tiểu Hàn ở bên kia ra sao, Lăng Tịch liền gọi cho trợ lý của Triệu Cương. Được biết là Bạch Tiểu Hàn ở bên kia rất chuyên tâm. Bởi vì vừa mới bắt đầu huấn luyện, cho nên tạm thời không thể đi thăm Bạch Tiểu Hàn, đợi chừng mười ngày sau là có thể đi thăm.

Chừng mười ngày sao có thể đi thăm?

Không có việc gì là rất tốt. Chỉ cần Bạch Tiểu Hàn ở bên đó tốt, Lăng Tịch đã an tâm.

Chương 52: Đính hôn

Vào một ngày, Lăng Tịch từ nhà Tần Tường trở về, đụng phải Lăng Duệ ở dưới lầu.

"Tiểu Duệ, tìm tôi có việc sao?"

"Ừ. Ông ngoại bảo tôi đến tìm chú, nói là cùng nhau ăn bữa cơm."

Lăng Tịch giơ túi to trong tay lên cùng Lăng Duệ nói:

"Ăn cơm à? Vậy chờ tôi một lát. Tôi đem đồ ăn vào nhà, rất nhanh sẽ đi xuống."

"Không có việc gì, không vội. Tôi và chú cùng lên đi. Tôi có chút khát, muốn uống ly nước."

"Cũng được."

Mang theo Lăng Duệ trở về nhà, Lăng Tịch đem đồ mới mua bỏ vào phòng bếp, sau đó mang cho Lăng Duệ một ly nước.

Tiếp nhận ly nước từ tay Lăng Tịch đưa tới, Lăng Duệ một hơi uống xong, sau đó nói:

"Bạch Tiểu Hàn đâu? Ông ngoại nói dẫn hắn qua ăn cơm, nói là muốn nhìn hắn một chút."

"À... để lần sau đi, Tiểu Hàn không có nhà. Là như vầy, Tiểu Hàn hiện tại đi đến công ty điện ảnh và truyền hình thành phố tham gia huấn luyện rồi. "

"Công ty Điện ảnh và truyền hình thành phố? Huấn luyện? Huấn luyện cái gì?"

"À, lúc trước..."

Lăng Tịch đại khái nói sơ qua sự việc cùng Lăng Duệ. Lăng Duệ yên lặng nghe, trên mặt của hắn rõ ràng không dám tin. Không nghĩ lại dây dưa, Lăng Tịch khẽ đẩy Lăng Duệ, nói.

"Tiểu Duệ, không phải muốn ăn cơm sao? Chúng ta đi."

"Vâng, được."

Dọc đường đi, Lăng Duệ thỉnh thoảng lại nhìn Lăng Tịch vài lần. Khi Lăng Tịch phát giác, hắn sẽ nhanh chóng quay đầu, làm bộ như còn đang nhìn ngoài cửa sổ xem phong cảnh. Cứ như vậy liên tiếp nhiều lần, Lăng Tịch kiềm chế không được mở miệng nói.

"Tiểu Duệ, có chuyện gì muốn nói hay sao?"

"À.. Hôm nay, tất cả mọi người sẽ ở đó. Ông ngoại nói là muốn liên hoan gia đình, mọi người đều bị kêu trở về. Nói cách khác, cậu, mợ đều ở đó."

"Vậy sao?"

"Chú giống như không lo lắng?"

Nhìn Lăng Tịch bình tĩnh, Lăng Duệ có chút kỳ quái hỏi.

Cùng những người đó ăn cơm không có áp lực sao?

"Quan tâm tôi sao?"

Lăng Tịch vừa nói, Lăng Duệ liền mất tự nhiên quay đầu đi, sau đó mất bình tĩnh nói:

"Ai... Ai quan tâm chú? Nằm mơ đi."

"Ha ha. Có cái gì đáng lo lắng đâu, người khác thế nào tôi không quan tâm. Lăng lão gia để cậu tự mình đón tôi qua ăn cơm, tôi không thể không lễ phép đi từ chối, đương nhiên phải tới."

Lăng Khả Hinh chỉ trích đã thành quen, chỉ cần tận lực không nghĩ nhiều, cũng không sao.

Đối với Lăng Gia An, đã không còn quan hệ, có thể tận lực bỏ qua.

Còn Phương Văn có thành kiến, nhưng tin tưởng Lăng lão gia sẽ cùng cô ấy giải thích rõ.

"Chú thật đúng là không suy nghĩ gì."

Thấy Lăng Tịch trả lời nhẹ nhàng như vậy, Lăng Duệ không khỏi cảm thấy mình lo lắng có chút dư thừa. Hắn hừ lạnh một tiếng, không thèm tiếp tục để ý.

Nhìn Lăng Duệ đột nhiên chuyển biến thái độ, Lăng Tịch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc ven đường. HunhHn786

Rất nhanh, xe liền đỗ tại cổng Lăng gia. Lăng Tịch và Lăng Duệ xuống xe, cùng đi vào.

"Ông ngoại, con đem người mang đến rồi."

"Hả? Tiểu Duệ đã trở lại à."

Nghe được Lăng Duệ nói, Lăng lão gia ngẩng đầu. Khi nhìn thấy Lăng Tịch, ông đã lên tiếng tiếp đón.

"Lăng Tịch, con đã đến rồi."

"Dạ. Chú Lăng gần đây khỏe không ạ?"

Cùng lần trước so sánh, Lăng lão gia khí sắc thoạt nhìn tốt lên không ít. Xem ra, trong khoảng thời gian này cũng không tệ lắm. Không đợi Lăng lão gia trả lời, Lăng Khả Hinh lạnh lùng nói:

"Hừ! Hư tình giả ý."

"Khả Hinh!"

Lăng lão gia có chút nghiêm khắc nhìn Lăng Khả Hinh, ánh mắt lạnh như băng.

"Quên đi, xem như con cái gì cũng chưa nói. Ba, con lên nghỉ ngơi một lát, lúc ăn cơm, lại cho người tới gọi con."

Lăng lão gia ngượng ngùng vỗ vỗ Lăng Tịch.

"Thực ngại ngùng, Khả Hinh nó..."

"Không sao cả."

"Lăng Tịch a, lần này chú tìm con lại đây là muốn cùng con nói chuyện."

Tại sao? lại có chuyện gì? Hay là... sự kiện kia còn chưa có dàn xếp xong?

Đáy lòng suy đoán trong chốc lát, đoán không được, Lăng Tịch liền nhìn về phía Lăng lão gia, hỏi.

"Dạ, chú nói đi."

"Là như thế này, Chú gần đây không khỏe lắm, đi bệnh viện kiểm tra một chút, phát hiện rất nhiều bệnh tật. Con cũng đừng lo lắng, người già thì dễ dàng xuất hiện bệnh tật."

"Có cần con cùng chú đi bệnh viện kiểm tra lại hay không?"

"Không cần, đúng hạn đi kiểm tra được rồi. Dù sao, trong nhà cũng có bác sỹ riêng, con không cần lo lắng. Tạm thời không nói việc này, chú tìm con đến là muốn cùng con bàn về Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi."

"Ông ngoại?"

Nghe nói chuyện của hắn, Lăng Duệ ở một bên nghi hoặc kêu một tiếng.

"Tiểu Duệ, con im lặng, để cho ông nói hết."

Lăng lão gia không để ý đến Lăng Duệ, mà tiếp tục cùng Lăng Tịch nói tiếp:

"Lăng Tịch à, chú cũng lớn tuổi rồi, rất muốn nhìn con cháu có thể có được hạnh phúc. Hiện tại Gia An cũng ổn định lại. Em bé trong bụng Phương Văn mấy tháng nữa là sinh ra. Duy nhất làm cho chú không yên là Tiểu Duệ. Ta suy nghĩ, dù sao nó cùng Tuyết Nhi tình cảm rất ổn định, không bằng đính hôn sớm, vạn nhất một ngày ta có cái gì không ổn, cũng..."

"Chú Lăng, chú đừng nói như vậy, bệnh người già mà thôi, không có vấn đề gì đâu."

Lăng Tịch cắt lời, ôn nhu an ủi Lăng lão gia.

"Con cũng không cần an ủi ta. Ta đây tự mình rõ ràng nhất, đều là đã định, lo lắng cũng vô dụng. Hiện tại chỉ lo lắng Tiểu Duệ. Sở dĩ kêu con đến là muốn hỏi một chút ý kiến của con. Lăng Tịch, con thấy thế nào?"

"Chuyện này... phải để Tiểu Duệ tự mình quyết định thôi."

Không thể tùy tiện quyết định thay Lăng Duệ, miễn cho hắn lại phản cảm!

"Lăng Tịch, con là ba của Tiểu Duệ, việc này đương nhiên con làm chủ."

"Dạ... con đây không ý kiến gì."

Lúc trước vài lần chạm mặt Phương Tuyết Nhi, thấy cũng rất lễ phép, thoạt nhìn ở cùng Lăng Duệ rất tốt. Cho nên, chỉ cần Lăng Duệ thích, Lăng Tịch liền không có ý kiến. Duy nhất làm cho Lăng Tịch để tâm chính là Lăng lão gia dường như rất thích làm người se tơ hồng. Ngày xưa là Lăng Tịch cùng Lăng Khả Hinh, tiếp theo là Lăng Gia An cùng Phương Văn, hiện tại đến phiên Lăng Duệ và Phương Tuyết Nhi.

Bất quá cách nói của Lăng lão gia cũng làm cho Lăng Tịch không thể nào đi phản bác. Dù sao, đó là tâm nguyện của ông, Lăng Tịch cho dù không thích phối hợp, cũng không thể đi ngăn cản.

"Con không ý kiến là tốt rồi. Khi chọn được ngày tốt lại tìm người đến sắp xếp chuyện này. Đến lúc đó, còn cần con lại đây hỗ trợ chuẩn bị."

"Cứ như vậy đi."

"Ông ngoại. Sao có thể như vậy? Cũng không hỏi ý kiến của con, liền tùy tiện quyết định!"

Nếu sớm biết rằng ý tưởng của ông ngoại mình như vậy, hắn sẽ không đi tìm Lăng Tịch. Loại cảm giác bị tính kế này, làm cho hắn thật không thoải mái. Hắn luôn tự mình quyết định, hiện giờ bị ông ngoại sắp đặt, làm cho hắn cảm thấy không thích.

"Trẻ con vẫn là trẻ con, ông làm như vậy chẳng lẽ không đúng sao? Dù sao con cùng Tuyết Nhi trước sau gì cũng sẽ đính hôn, ta bất quá là dời ngày sớm hơn một chút, có cái gì quan trọng đâu?"

"Thế nhưng... cũng quá đột ngột. Ông cũng không hỏi qua ý kiến của con."

Đính hôn? Hiện tại lại đề cập chuyện như vậy, không phải quá sớm sao. Còn nữa, ông chú này làm sao vậy? Không ý kiến gì? Chẳng lẽ không biết là phải đi bàn luận hôn sự bây giờ là quá sớm sao?

Nghe Lăng Tịch trả lời, Lăng Duệ căm giận trừng mắt nhìn một cái.

"Tiểu Duệ, điểm ấy ông làm không đúng, ông ở đây cùng con giải thích. Bất quá nếu cũng đã quyết định thì cứ làm như vậy đi? Sao? Con không muốn? Lẽ nào không thích Tuyết Nhi? Không muốn cùng con bé đính hôn?"

"Không phải, con..."

Hắn thích Phương Tuyết Nhi, cũng không có không muốn cùng cô ấy đính hôn. Chính là... Chính là muốn tìm một lý do trì hoãn, lại tìm không thấy.

Nhìn Lăng Duệ khó xử, Lăng lão gia mỉm cười, nói.

"Con đã không có phản bác, chứng tỏ con thích Tuyết Nhi, con cũng đồng ý cùng con bé đính hôn. Đã vậy cứ làm thế đi. Ông sẽ vì con lựa chọn một ngày lành, sẽ mời thân thích đến, làm vô cùng náo nhiệt, được không?"

"Sao buồn ngủ quá. Con đi lên ngủ một lát."

Gặp ông ngoại nói không thông, Lăng Duệ đứng dậy, đi nhanh lên lầu.

"Đứa nhỏ này. Thật sự là chìu quá thành hư."

"Chú Lăng, con thấy... Tiểu Duệ hình như không quá nguyện ý. Có cần suy nghĩ thêm một chút hay không?"

"Quyết định này là ta suy xét thật lâu rồi. Người trẻ tuổi có ý thức phản loạn, bị lão già này làm chủ, sẽ mất hứng. Nếu nó không thích Tuyết Nhi, ta cũng sẽ không ra quyết định như vậy. Dù sao, nó cùng Tuyết Nhi tình cảm rất ổn định, sớm tổ chức, ta cũng an tâm. Ta chỉ là sợ... Sợ ta đợi không nổi."

Kỳ thật lúc trước ông cũng có triệu chứng không tốt, bất quá không thích đi bệnh viện. Đoạn thời gian kia cảm giác không thoải mái, nhưng tại vì chuyện Lăng Gia An cùng Phương Văn mà lo lắng, ông đã không để mắt đến thân thể, thậm chí chống đỡ không được gục ngã. Ở bệnh viện vài ngày bác sỹ mới cho ông xuất viện, bất quá lại dặn dò ông ngàn vạn lần không thể để mệt nhọc, cũng không thể quá mức lo lắng, miễn cho ảnh hưởng bệnh tình.

Nghĩ đến ông đã nuôi dạy chị em Lăng Khả Hinh thất bại, ông đối với Lăng Duệ thoáng hơn rất nhiều. Tính cách Lăng Duệ rất tùy hứng, cũng không tính là tốt lắm. Sớm cho hắn ổn định, có người trông giữ quản lý hắn, sẽ càng giúp Lăng Duệ chính chắn hơn.

"Chú Lăng, Tiểu Duệ rồi sẽ hiểu cho chú. Chú chỉ cần làm theo bác sỹ dặn dò, chú ý thân thể, sẽ không có việc gì ."

"Ừ, ta biết."

Lăng lão gia chép miệng, dời đi đề tài.

"Đúng rồi, không phải có một đứa bé ở cùng con sao? Như thế nào không đưa nó lại đây."

"Nó hiện tại không có ở nhà, lần sau có cơ hội lại dẫn tới thăm chú."

Lăng Tịch cùng Lăng lão gia nói sơ qua chuyện Bạch Tiểu Hàn, nguyên nhân vì sao không mang Bạch Tiểu Hàn lại đây.

"Đóng phim? Khi nào công chiếu nhớ báo cho chú biết, chú phải xem."

Nghe được Bạch Tiểu Hàn phải đi quay phim, Lăng lão gia có vẻ rất có hứng thú.

"Dạ, đến lúc đó con sẽ nói cho chú biết."

Cùng Lăng lão gia nói chuyện một chút, liền tới giờ ăn. Ông cũng lôi kéo Lăng Tịch ngồi vào bàn ăn, chờ mấy người kia xuống.

"Lăng Tịch, cùng nhau ăn bữa cơm con không ngại chứ?"

"Không ngại."

"Đúng rồi, Phương Văn hiện tại đang mang thai, cảm xúc không được ổn định. Nếu như có nói gì đó không đúng, con bỏ qua cho."

"Ba đang nói gì đó? Văn Văn có làm sao đâu?"

"Khả Hinh! câm miệng."

Lăng lão gia răng đe Lăng Khả Hinh. Từ trước ông đã dặn dò cả nhà không ai được nói gì hay làm khó gì Lăng Tịch.

"Khả Hinh."

Phương Văn trấn an vỗ vỗ cánh tay Lăng Khả Hinh đang dìu mình, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

Nhìn hai người kia, tầm mắt Lăng Tịch rất tự nhiên dừng ở bụng Phương Văn. Nhìn Lăng Khả Hinh vẻ mặt khẩn trương, Lăng Tịch kéo kéo khóe môi, sau đó đem tầm mắt nhìn về phía thức ăn trên bàn.

"Phương Văn, Gia An đâu?"

Lăng lão gia mở miệng hỏi Phương Văn.

"Gia An à. Anh ấy sửa xe đẩy, nói là đợi em bé sinh ra có thể chơi. Con nói em bé mấy tháng nữa mới sinh ra, không cần gấp, nhưng anh ấy lại vội vã muốn làm trước... Hẳn là một hồi sẽ xong, có thể nhanh xuống đây."

"Ba xem, Gia An thương Văn Văn chưa."

Phương Văn vừa nói xong, Lăng Khả Hinh liền ở một bên phát biểu ý kiến của mình. Còn không quên quét mắt khiêu khích Lăng Tịch một cái, giả cười hỏi han.

"Lăng Tịch, anh nói, Gia An có phải rất thương Văn Văn hay không?"

"Đúng."

Gặp hai người kia luôn luôn chờ đáp án, Lăng Tịch đành phải nhẹ thở hắt ra nói. Cảm giác thoải mái vì tránh khỏi tầm mắt đang chiếu vào mình.

Lăng Duệ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lăng Tịch bất mãn nói:

"Thật đói, sao còn chưa ăn cơm?"

Thực nhàm chán. Khi hắn quay lại, liền thấy được cảnh tượng như vậy. Chỉ cần có Lăng Tịch ở đây sẽ không yên tĩnh. Hiện tại hai người kia cứ dùng ánh mắt lạnh buốt sắt bén nhìn Lăng Tịch. Nhìn đến Lăng Tịch có chút không được tự nhiên, hắn liền mở miệng dời đi sự chú ý.

"Nhanh thôi, đợi Gia An xuống liền ăn cơm."

"Ba, chúng ta vẫn là ăn trước đi. Gia An không chừng hơi lâu mới xong. Đợi lát nữa, đồ ăn ngụi ăn không ngon. "

Lăng lão gia vừa dứt lời, Phương Văn liền ở một bên cười nói.

"Như vậy à... Vậy được rồi, ăn cơm."

Nghe được Lăng lão gia hạ lệnh ăn cơm, Lăng Tịch thở phào, sau đó bưng bát lên ăn.

Nếu đợi cho Lăng Gia An tới, phỏng chừng càng rơi vào tình huống khó xử hơn, vẫn là tận lực tránh đi.

Ăn đến một nửa, Lăng Gia An từ trên lầu đi xuống, cũng không nhìn ai mà lên tiếng.

"Lăng Tịch, sao lại tới đây?"

Lăng Tịch thật sự thấy không xong, không muốn cục diện lại như thế này. Lần này rõ ràng Phương Văn là cố ý cho bọn họ gặp mặt. Lăng Tịch cảm thấy rất bất đắc dĩ.

"Là ba kêu Lăng Tịch đến, muốn cùng hắn thương lượng chuyện Tiểu Duệ."

Cảm giác được trên bàn cơm không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, Lăng lão gia ở một bên tuyên bố việc vui.

"Ba sẽ chọn một ngày lành, mau chóng cho Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi đính hôn. Đến lúc đó, tất cả các con phải giúp đỡ."

"Ba, sao đột nhiên như vậy?"

Vừa nghe đến chuyện này, người đầu tiên đưa ra nghi vấn chính là Phương Văn.

"Ồ, cũng không tính là đột nhiên, ba suy nghĩ rất nhiều ngày rồi, chỉ là không có cùng các con nói mà thôi. Hiện tại Lăng Tịch đáp ứng, Tiểu Duệ cũng không có ý kiến, chuyện này cứ định như vậy."

"Thật tốt, con nghĩ Tuyết Nhi nghe được tin tức này nhất định sẽ rất vui vẻ."

Phương Văn cười, lại hỏi.

"Đến lúc đó Tuyết Nhi nên gọi con sao cho tốt? Là gọi mợ? Hay là gọi chị họ? Ba nói nên xưng hô như thế nào."

"Xưng hô không quan trọng, miễn là người một nhà vui vẻ ở cùng nhau là được rồi. Ta sống đến tuổi này mới phát hiện, không có gì so sánh được với tình thân. Gia An, Khả Hinh, các con biết chưa?"

"Đã biết, ba."

"Ba, con biết."

"Được rồi, ăn cơm đi, bằng không đồ ăn đều nguội hết."

Nghe được Lăng Khả Hinh cùng Lăng Gia An trả lời, Lăng lão gia vui mừng gật gật đầu.

Tình thân thật sự là rất quan trọng. Chẳng qua bọn họ mới là người một nhà, Lăng Tịch ở chỗ này thấy mình là dư thừa. Nghĩ vậy nên sau đó Lăng Tịch nhanh chóng đem bát cơm ăn cho xong. Buông bát đã ăn hết , Lăng Tịch hướng Lăng lão gia xin đi về.

"Chú Lăng, con ăn xong rồi, con còn có chuyện phải làm, xin đi về trước, lần sau trở lại thăm chú."

"Sao không ngồi thêm chốc lát? Ta còn nghĩ ăn cơm xong cùng con đánh vài ván cờ."

"Dạ, con thật sự có việc."

"Vậy được rồi, con đã có việc, ta đây sẽ không lưu lại nữa. Chờ chọn được ngày, lại thông báo cho con, đến lúc đó có rất nhiều chuyện cần con tới giúp xử lý."

"Dạ, đã biết."

"Tiểu Duệ, thay ông đưa Lăng Tịch trở về."

"Dạ, được."

Lăng Duệ buông đôi đũa trong tay, đẩy đẩy Lăng Tịch.

"Đi thôi, tôi đưa về."

"Tôi tự trở về là được, không cần làm phiền."

Thấy Lăng Duệ còn chưa có ăn cơm xong, Lăng Tịch từ chối yêu cầu của hắn.

"Tôi lại không có hỏi chú. Ông ngoại sai tôi đưa về, chú dong dài cái gì."

Lăng Tịch chối từ làm cho Lăng Duệ hờn giận. Sau đó, hắn kéo Lăng Tịch, mang ra cửa.

"Đứa nhỏ này."

Động tác Lăng Duệ thô lỗ làm cho Lăng lão gia lắc đầu. Đợi bọn họ ra khỏi cánh cửa kia, ông mới quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.

Ở bên ngoài bãi đậu xe.

"Vào."

Lăng Duệ mở cửa xe, trực tiếp đẩy Lăng Tịch vào.

"Tiểu Duệ, nhẹ tay chút."

"Chỉ như vậy liền đau đớn? Thật là vô dụng."

Lăng Duệ trêu tức đánh giá Lăng Tịch một tiếng, sau đó ngồi vào ghế bên cạnh đóng cửa xe, ra lệnh tài xế lái xe đi.

Hiện tại Lăng lão gia không ở bên cạnh, Lăng Duệ bắt đầu cùng Lăng Tịch tính sổ.

"Nè! Vừa rồi sao không phản bác ông ngoại? Chú muốn cho tôi đính hôn như vậy sao?"

"Không phải vấn đề tôi có thể muốn. Là chú Lăng muốn cho cậu đính hôn. Cho dù tôi phản đối, ông ấy cũng sẽ không thay đổi ý định, cậu vẫn phải đính hôn."

"Cho dù là như vậy, ba làm ba của tôi, chẳng lẽ không có chủ kiến của chính mình sao? Cái gì xem suy nghĩ của tôi. Ba không có ý kiến về hôn nhân của tôi, đây là chuyện gì đang xảy ra? !"

Khi nghĩ tới thái độ Lăng Tịch vừa rồi, Lăng Duệ đã cảm thấy rất căm tức.

"Tiểu Duệ, cậu vừa... vừa nói cái gì?"

Nếu không có nghe sai thì vừa rồi là Lăng Duệ lần đầu tiên thừa nhận Lăng Tịch là ba của hắn.

Một từ đơn giản từ miệng Lăng Duệ nói đi ra, ở trong lòng của Lăng Tịch nổi lên sóng triều.

"Nói cái gì là cái gì? Không biết chú nói cái gì."

Nghe giọng Lăng Tịch hơi chút run rẩy, Lăng Duệ nhanh chóng tựa đầu hướng về một bên, không có để ý tới.

"Tiểu Duệ, tôi... thật vui."

Lăng Duệ đột nhiên công nhận làm cho trong đầu của Lăng Tịch nhất thời nảy lên nhiều cảm xúc, trong đó rõ ràng nhất là hưng phấn.

"Vui vẻ cái gì? Bệnh thần kinh."

"Không có gì, tóm lại là rất vui."

Thật là, sao yên lành lại nói ra từ đó chứ? !

Tuy rằng ấn tượng với Lăng Tịch có nhiều đổi mới, nhưng là trong lòng hắn vẫn chưa quên được việc Lăng Tịch đã vứt bỏ hắn. Hắn không dễ dàng tha thứ người này như vậy.

Dọc theo đường đi, Lăng Tịch vẫn duy trì một loại trạng thái hưng phấn, rất sung sướng. Thậm chí khi xe dừng dưới lầu, Lăng Tịch rất chủ động mời Lăng Duệ đi lên lầu ngồi một lát, nhưng bị Lăng Duệ lạnh lùng cự tuyệt.

Nghĩ lại, so sánh Lăng Duệ hiện tại không được tự nhiên, Lăng Tịch càng thích Lăng Duệ trước đây hơn.

Một đứa bé ngoan ngoãn hay khóc nhè. Nghĩ đến Lăng Duệ trước đây ôm chân của mình, đem nước mũi nước mắt cọ ướt  ống quần, Lăng Tịch cười thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro