53: Rối loạn +54: Triệu Tử Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53: rối loạn

Mở cửa vào nhà, Lăng Tịch cảm thấy thật tịch mịch. Nhìn căn phòng trống trải, đóng cửa lại, Lăng Tịch đi vào phòng ngủ nằm lên giường, cầm cái gối ôm vào trong ngực.

Lăng Tịch tự hỏi phải tặng gì cho Lăng Duệ.

Thứ gì phải tốt. Rất quý giá thì mua không nổi, bình thường sẽ thất lễ. Làm sao cho Lăng Duệ vừa lòng đây?

Lăng Tịch ôm chặt gối trong lòng, khó xử nhíu chặt mày.

Quên đi, vẫn là từ từ nghĩ đi, chuyện này chưa đến. Dù sao Lăng lão gia còn chưa có chọn xong ngày. Đợi khi cho biết ngày, có lẽ sẽ nghĩ ra tặng quà gì không chừng!

Bò dậy lấy điện thoại di động ra, Lăng Tịch muốn gọi Trọng Thần hỏi một chút tình huống của hắn. Khi mở danh bạ ra chuẩn bị ấn gọi Trọng Thần, lại thấy tên Lạc Phi, Lăng Tịch vẫn là nhịn không được bấm số gọi.

Lăng Tịch khẩn trương nghe tiếng đổ chuông, hô hấp cũng chậm dần. Mãi cho đến khi điện thoại tự động cắt đứt, bên kia không có ai bắt máy.

Có thể Lạc Phi đang bận, cho nên không nghe được chuông điện thoại. Vẫn là không nên quấy rầy Lạc Phi, miễn cho phiền hắn làm việc!

Lăng Tịch cô đơn thở dài, đứng lên đi ra ngoài. Vừa đi tới cửa, chợt nghe thấy tiếng chuông vang lên.

Chẳng lẽ là Lạc Phi?

Lăng Tịch chạy vội tới cầm lấy điện thoại di động. Khi nhìn thấy tên hiện trên màn hình, Lăng Tịch khẩn trương mấp máy môi, sau đó đưa điện thoại di động lên tai, run rẩy nói.

"A lô!"

"Ba, con vừa rồi thay quần áo, chưa kịp nghe điện thoại của ba."

"Vậy à."

"Ba, ba vẫn ổn chứ ?"

"Rất tốt."

"Vậy là tốt rồi."

Vốn muốn cùng Lạc Phi nói hết một đống sự tình, cũng không biết nên bắt đầu nói như thế nào.

"Phi Phi, ba..."

"Làm sao vậy?"

"Quên đi, không có gì."

"Dạ."

Nghe Lạc Phi trả lời ngắn gọn, Lăng Tịch nắm chặt di động, đáy lòng hiện lên một chút cảm giác quái dị. Vốn có rất nhiều rất nhiều điều muốn cùng Lạc Phi tâm sự, nhưng mà nghe Lạc Phi chỉ nói một câu ngắn gọn như vậy, điều muốn nói tất cả đều nuốt trở về.

Có phải bởi vì lâu lắm không liên lạc cho nên không thể cùng Lạc Phi tâm sự hay không?

Cùng Lạc Phi ở chung một thời gian ngắn, khi đó cảm giác cũng tốt lắm. Nhưng lần này, Lăng Tịch cảm thấy một loại cảm giác lạ lẫm.

Ở nước ngoài, Lạc Phi không có gọi điện thoại về, không có tin nhắn thông báo cũng là đương nhiên. Nhưng hiện tại Lạc Phi ở trong nước, còn cùng một thành phố, HunhHn786 Lạc Phi lại biến mất không còn thấy bóng dáng, một chút tin tức cũng không có. Nếu hôm nay không gọi trước thì Lạc Phi cũng sẽ không có liên lạc. Thật sự bận như vậy sao? Cho dù là vậy, cũng không thể bỏ ít thời gian tán gẫu vài câu sao?

Lạc Phi...

Lăng Tịch rất không thoải mái cắn chặt môi, suy sụp nhìn chằm chằm hoa văn nệm giường.

Mà đầu kia, Lạc Phi cũng không có lên tiếng, vẫn duy trì im lặng.

Cứ như vậy một thời gian ngắn, Lăng Tịch nghe được tiếng giày lộc cộc theo sau là một giọng nữ vang lên, còn nói gì thì nghe không rõ ràng lắm.

Lạc Phi cuối cùng đã mở miệng. Bất quá nội dung, lại làm cho tim của Lăng Tịch một lần nữa chùn xuống.

"Ba, con còn có chuyện, dừng nói nhé, liên lạc sau."

Vừa nói xong, Lạc Phi liền trực tiếp cúp điện thoại, không có nói cả lời từ biệt.

Cầm di động chậm rãi thả xuống dưới, Lăng Tịch có chút vô lực nằm ở trên giường, mất mát nhìn trần nhà.

Lạc Phi đối với Lăng Tịch mà nói giống như là con trưởng, đồng thời cũng là bạn tri kỷ.

Nằm suy nghĩ thật lâu, lúc sau, Lăng Tịch ngồi dậy vỗ vỗ mặt.

Mình cũng thật là, chỉ vì Lạc Phi không có nói chuyện liền miên man suy nghĩ. Rất không nên! Người trưởng thành sẽ có việc quan trọng cần làm, rất tự nhiên bỏ qua những chuyện khác. Có thể Lạc Phi hiện tại cũng như vậy. Bây giờ Lạc Phi đã trở về nước, có sự nghiệp của bản thân. Hơn nữa Lạc Phi có tài như vậy, sẽ có rất nhiều người mến mộ vây quanh. Nói không chừng trong khoảng thời gian này Lạc Phi gặp gỡ được người mình thích, cho nên mới quên mất người bạn tri kỷ này. Nếu Lạc Phi thật sự vì người yêu mà xem nhẹ người ba này, cũng không có gì đáng giận. Vẫn là ngóng trông Lạc Phi có thể mang bạn gái trở về cho mình gặp mặt. Hay là đợi lần sau gặp Lạc Phi sẽ hỏi rõ ràng hơn, miễn cho có sự hiểu lầm không cần thiết.

Khi Lăng Tịch định đi xuống dưới lầu một chút, chuông di động lại vang lên. Lấy ra nhìn thấy một dãy số xa lạ, Lăng Tịch hơi chút chần chờ, nhưng vẫn tiếp cuộc gọi.

"A lô?"

Đầu kia cũng không có lên tiếng, chỉ có thể nghe được âm thanh trong TV phát tin tức.

Sao gọi điện thoại lại không lên tiếng? Chẳng lẽ là một kẻ rảnh rỗi nhàm chán muốn gọi quấy rối?

Nhíu mày, Lăng Tịch lại một lần nữa mở miệng hỏi.

"Xin hỏi là ai? Nếu không có gì nói tôi đây cúp máy."

"Vậy à."

Nghe giọng nói quen thuộc, Lăng Tịch hơi chút sửng sốt, lập tức thử thăm dò, kêu tên người kia.

"Tần Tường?"

"Không muốn tiếp điện thoại của tôi sao?"

Nghe được giọng mơ hồ của Lăng Tịch khi bắt máy làm cho hắn lên cơn tức giận.

"Không có, tôi không nghĩ như vậy."

"Quên đi. Hai ngày nữa tôi trở về. Tôi rời đi mấy ngày, có quét dọn phòng hay không? Có mượn cơ hội để lười biếng không? Nếu như bị tôi phát hiện có lười biếng, chờ coi tôi xử lý ra sao."

"Yên tâm, mỗi ngày đều đúng hạn đến quét dọn, phòng ở rất sạch sẽ, không có bụi."

"Hừ!"

Nghĩ đến lần này Tần Tường đi cùng Mạn Ny, Lăng Tịch liền hỏi:

"Đúng rồi, đi chơi vui không? Mạn Ny thế nào?"

"Mắc mớ gì tới ông! Ngày mai đi đem con chó trở về, tắm cho nó một cái."

"Ừ, được."

Vừa nói địa chỉ gửi chó cưng xong, Tần Tường liền trực tiếp cúp điện thoại.

Thật sự là không lễ phép!

Lăng Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, để điện thoại di động xuống đi ra cửa.

Sáng ngày hôm sau, Lăng Tịch liền chạy ra chợ mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, sau đó mang đi nhà Tần Tường.

Sau khi sắp xếp xong các thứ vào tủ lạnh, Lăng Tịch đi đón chó cưng về.

Thật vất vả đem con chó nghịch ngợm về nhà, mới phát giác cả hai đều lấm lem. Rất không thoải mái, Lăng Tịch quyết định mang con chó đi tắm rửa. Nhưng mà con chó rất không phối hợp, luôn trốn tránh, cũng vẫy đuôi đá chân loạn xạ.

"Đừng nhúc nhích!"

Cảnh cáo không có hiệu quả, con chó vẫn tiếp tục lộn xộn. Thực phiền toái, Lăng Tịch dùng sức giữ chặt thân thể con chó. Có thể là do ấn thật mạnh, con chó rên vài tiếng, nghe rất đáng thương. Lăng Tịch mềm lòng, liền nới lỏng tay, lập tức con chó nhảy khỏi bồn tắm chạy ra ngoài.

Thực không xong!

Cũng may động tác của Lăng Tịch rất nhanh bắt nó lại kịp.

Thật đúng là phiền toái!

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ Tần Tường phân phó. Con chó đã được tắm sạch và sấy khô lông.

Lại bận hơn nửa giờ, dọn dẹp phòng ốc, Lăng Tịch kiệt sức nằm ngửa trên ghế sa lon, thở dốc.

Thật đúng là mệt!

Nghỉ ngơi một hồi, Lăng Tịch quyết định đi tắm một cái mới trở về. Bất quá không mang mang theo quần áo để thay. Nghĩ nghĩ, Lăng Tịch đi vào phòng Tần Tường lấy ra một bộ quần áo có vẻ cũ đi vào phòng tắm. HunhHn786

Trong lúc Lăng Tịch đang tắm, Tần Tường mở cửa đi vào nhà.

Hả? Sao trong phòng tắm có tiếng nước?

Tần Tường bước vào phòng xem xét rất nhanh. Tầm mắt của hắn liền dừng ở con chó đang chạy đến.

Xem ra, là Lăng Tịch trong đó tắm rửa!

Tần Tường ngồi xuống sờ sờ đầu chó cưng của mình, sau đó đến giường ngồi, mắt nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, đợi người đi ra.

Xem ra hắn không ở đây mấy ngày, Lăng Tịch đã quá thoải mái hưởng thụ, dám chạy tới phòng của hắn tắm rửa. Có lẽ lần sau phải trang bị vài cái camera, để xem lúc hắn không ở đây Lăng Tịch đã làm gì.

Nghĩ đến thân thể trần trụi trong phòng tắm, Tần Tường lộ ra nụ cười ái muội.

Ngay lúc Tần Tường đang tưởng tượng, cửa phòng tắm mở ra. Lăng Tịch từ bên trong đi ra, đột nhiên nhìn thấy Tần Tường, giật mình lên tiếng.

"Tần Tường..."

Ngày hôm qua không phải nói còn hai ngày nữa mới trở về sao? Sao hiện tại lại ở đây ?

"Tối nay có cuộc họp khẩn cấp, tôi về nhà sớm để nghỉ ngơi một chút."

Tần Tường giải thích một tiếng, sau đó đem Lăng Tịch kéo đến bên giường, chậm rãi đánh giá.

"Nhìn... Nhìn như vậy làm gì?"

"Đang mặc là quần áo của tôi."

Lăng Tịch so với hắn thấp hơn một ít, cho nên quần áo của hắn mặc ở trên người Lăng Tịch có chút rộng. Bất quá nhìn ống quần cuộn lên, cùng với áo bỏ một phần vào quần, Tần Tường cảm thấy trang phục này rất thích hợp.

Lăng Tịch mặc như vậy, hơn nữa đầu tóc rối loạn, nhìn rất gợi cảm. Tần Tường nhịn không được đánh giá vài lần, đáy mắt hiện lên vẻ tán thưởng. Hắn hình như hiểu được vì sao những cô gái thích sau khi tắm rửa xong mặc đồ của bạn trai, bởi vì sẽ mang đến một loại kích thích thị giác rất lớn.

"À...vì... vì... tôi vừa rồi bị bẩn, rất không thoải mái, muốn tắm rửa một chút. Cho nên... Cho nên mới mượn quần áo của cậu. Bất quá yên tâm, tôi sẽ giặt sạch trả lại."

"Thích tôi sẽ cho luôn, dù sao cũng đã bị mặc qua rồi."

Tần Tường nói không sao cả, sau đó hướng đến gần một chút, ái muội chớp mắt vài cái.

"Bất quá, tôi muốn một chút đền bù."

Đền bù?

Nhìn Tần Tường dựa vào càng lúc càng gần cùng với nụ cười ái muội, Lăng Tịch khẩn trương lui lại.

"Tôi... Tôi hiện tại liền trả lại cậu."

"Sao? Muốn thoát y cho tôi xem? Vậy mau cởi đi, tôi không ngại."

"....."

Vô lại!

"Sao không cởi? Muốn tôi giúp cởi sao? Được, tôi đây liền tự mình động thủ cởi ra."

"Đừng!"

"Đừng cái gì? Không phải mới vừa muốn thoát y sao? Như thế nào? Đổi ý ?"

Tần Tường đưa tay lên cởi áo Lăng Tịch, tầm mắt của hắn dời từ mặt xuống ngực Lăng Tịch.

"Tôi không nói như vậy."

Nhìn ánh mắt Tần Tường nổi lên biến hóa, Lăng Tịch mau đẩy tay Tần Tường ra, chạy ra ngoài phòng.

"Nè muốn đi chỗ nào?"

Tần Tường nhanh chóng bắt lấy tay Lăng Tịch kéo ngã lên trên giường. Sau đó hắn cúi xuống lấy thân thể mình ngăn chặn không cho đối phương có biện pháp giãy dụa.

"Muốn chạy sao?"

"...."

"Không lên tiếng? Cũng không sao, chúng ta chậm rãi chơi."

Tần Tường tựa đầu chôn ở cổ Lăng Tịch hít vài hơi.

"Thơm quá. Làm tôi muốn cắn xuống."

Vừa nói xong, Tần Tường liền đem ý nghĩ thành hành động. Đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếm liếm sau đó khẽ cắn một cái.

Cảm giác được đối phương bắt đầu khẩn trương, khóe môi Tần Tường chậm rãi cong lên. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt khẩn trương của Lăng Tịch.

"Như thế nào, rất sợ sao?"

"...."

"Không nói coi như đồng ý. Chúng ta hôn môi được không?"

Tần Tường đề nghị.

"Không được."

Lần này, Lăng Tịch đã mở miệng.

"Còn chưa có học khôn sao? Cho là nói không là có thể ngăn cản tôi?"

Tần Tường vỗ vỗ hai má Lăng Tịch. Trán kề trán, hai chóp mũi chạm nhau, hắn chậm rãi nói:

"Có muốn không? Muốn ở chung một chỗ hay không?"

"Không muốn."

"Không muốn cũng phải muốn."

Tần Tường xiết chặt cằm Lăng Tịch. Bởi vì đau, Lăng Tịch khẽ mở miệng, Tần Tường nhân cơ hội tiến lên xâm nhập khoang miệng Lăng Tịch, nhấm nháp hương vị bên trong.

Không chịu sao? Hắn sẽ từ từ, từng chút từng chút chiếm lấy người này, coi như là một loại tình thú. Nếu qua một thời gian sau vẫn là không chịu, vậy hắn liền sẽ có thủ đoạn, đến khi đạt được mục đích mới thôi. Còn hiện tại, hắn chỉ muốn nhấm nháp môi Lăng Tịch, đồng thời dùng kỹ thuật hôn cao siêu để chinh phục, làm cho người này chìm đắm trong nụ hôn của hắn, từng chút từng chút bị hắn hấp dẫn.

Tần Tường vừa hôn vừa dùng tay kéo vạt áo sơmi lên, chậm rãi vuốt ve ngực Lăng Tịch. Ngực Lăng Tịch không mềm mại đầy đặn, nhưng trơn mịn săn chắc rất có cảm xúc, làm cho hắn rất vừa lòng.

Hôn đủ sờ đủ, Tần Tường không có động tác tiếp theo, mà nằm xuống bên cạnh.

"Thế nào?"

Hắn... Hắn không tiếp tục làm gì sao?

Lăng Tịch chần chờ đem tầm mắt chuyển qua, khó hiểu nheo mắt nhìn Tần Tường.

"Sao, làm gì nhìn tôi như vậy? Phát giác chính mình yêu tôi rồi hả?"

Lăng Tịch nhíu mày, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

"Nè! Vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Tần Tường kéo tay ôm cổ Lăng Tịch, để Lăng Tịch nhìn hắn, chờ nghe đáp án.

"Trả lời. Nói cho tôi biết, tôi mới cho rời đi."

"Nói cái gì?"

"Nụ hôn của tôi, thế nào? Thích chứ?"

Nghe được câu hỏi vô lại của Tần Tường, mặt Lăng Tịch đỏ lên, lập tức nói.

"Nhàm chán!"

"Thẹn thùng? Tôi biết rồi, rất thích bị hôn như vậy."

Hắn là loại người muốn làm liền làm, không hôn bạn tình vì cảm thấy dơ bẩn. Nhưng người này là một ngoại lệ.

"Ai..."

Lăng Tịch vừa định tranh cãi, nhưng nghĩ tới cùng Tần Tường nói lý căn bản là không thông, liền thu lời.

"Quên đi, không chơi nữa. Ngồi máy bay lâu như vậy mệt chết đi được, tôi muốn ngủ một hồi, muộn hơn còn đi họp. Ngồi thất thần làm gì? Mau đi nấu cơm cho tôi, đói chết được. Làm xong lại đến gọi tôi."

"Ừ."

Lăng Tịch thuận miệng lên tiếng, sau đó đi phòng bếp nấu cơm.

Cũng không lâu lắm đã làm xong, đem đồ ăn bưng lên bàn, Lăng Tịch tiến vào phòng ngủ gọi Tần Tường rời giường.

"Tần Tường, ăn cơm."

"Đừng ồn."

Tần Tường bất mãn lên tiếng, sau đó trở mình, lưng quay về phía Lăng Tịch.

"Dậy đi."

Thật đúng là đã lớn như vậy lại giống Tiểu Hàn thích ngủ nướng!

Lăng Tịch bất đắc dĩ cúi xuống, đem Tần Tường kéo trở mình lại, rồi vỗ nhẹ vài cái vào mặt hắn.

"Không phải nói đói bụng sao? Ăn cơm rồi ngủ tiếp."

"Phiền quá!"

Tần Tường mở mắt bất mãn lên án, sau đó câu lấy cổ Lăng Tịch, nói.

"Ăn cái gì? Ăn người được không?"

Tần Tường làm cho Lăng Tịch không khỏi nhớ tới Bạch Tiểu Hàn. Theo thói quen, Lăng Tịch  nhéo nhéo cái mũi hắn, cười nói:

"Đừng làm rộn, ăn cơm."

Người này vẫn là lần đầu cùng hắn vô cùng thân thiết như vậy. Nụ cười cũng rất gần gũi, làm đáy lòng của hắn ấm áp, rất thoải mái. Tần Tường chậm chạp chớp mắt suy nghĩ, tầm mắt thì vẫn dừng ở trên mặt Lăng Tịch.

Thấy Tần Tường vẫn nhìn như vậy, Lăng Tịch nghĩ Tần Tường là nổi giận, mau rút tay lại, nói:

"À... Cơm xong rồi, dậy ăn đi."

"Ừ."

Tần Tường buông cổ Lăng Tịch ra ngồi dậy. Chỉnh lại quần áo tử tế, thấy Lăng Tịch vẫn đứng ở bên cạnh, Tần Tường thản nhiên nói:

"Về trước đi, ngày mai lại đến."

"Được, tôi đi đây."

Đợi cho Lăng Tịch rời khỏi, Tần Tường mới đi ăn cơm. Tuy không phải cao lương mỹ vị nhưng hương vị rất ngon.

Ngực lại dâng trào luồng khí ấm áp kỳ quái. Sao vậy? Không phải phát sốt chứ?

Nhận thấy chính mình không ổn, Tần Tường mau đặt bát trong tay xuống, lấy tay dò xét cái trán.

Độ ấm bình thường, cũng không có thấy nóng. Không có phát sốt... vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy?

Hồi tưởng khi Lăng Tịch nắm chóp mũi mình, mặt của hắn có chút nóng lên. Sao lại như thế? Hắn sẽ bởi vì một động tác nhỏ mà làm tâm tình rối loạn.

Sao có thể! Không thể! Không thể như vậy!

Tần Tường nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó đứng lên đem tất cả đổ vào thùng rác.

Thật sự là rất kỳ quái! Bởi vì bị đụng chạm vào mà mặt đỏ. Không được, nhất định là có sai ở đâu đó. Đừng nghĩ! Không thể nghĩ! Vẫn là nên đi ngủ. Đợi tỉnh lại sẽ không có việc gì!

Tần Tường tự an ủi chính mình, sau đó đi nhanh vào phòng ngủ, đóng sầm cửa.

Chương 54: Triệu Tử Kỳ

Hôm sau, Lăng Tịch vừa định đi nhà Tần Tường làm việc liền nhận được điện thoại của Tần Tường nói cho nghỉ vài ngày không cần đến làm. Còn khi nào đi làm thì chờ hắn thông báo. Lăng Tịch không có hỏi nhiều liền đáp ứng.

Tần Tường là người khó đoán, căn bản là đoán không được tâm tư của hắn, cứ làm theo làm là được. Không làm còn có tiền lương, tốt như vậy đi chỗ nào tìm được? Bất quá, lại có vài ngày trống nên làm gì đây?

Lăng Tịch cẩn thận nghĩ nghĩ, quyết định đi gặp Trọng Thần, nhìn xem Trọng Thần hiện tại ra sao. Sợ không gặp được, lúc ra cửa Lăng Tịch gọi điện cho Trọng Thần trước. Lần này, Trọng Thần rất nhanh liền bắt máy, cũng tỏ vẻ chính mình đang chuẩn bị ra ngoài. Sợ Trọng Thần đợi sốt ruột, Lăng Tịch trực tiếp đón xe taxi đi.

Gõ cửa một lần Trọng Thần liền mở cửa. Rơi vào tầm mắt Lăng Tịch là phòng ốc bừa bộn, trong phòng có vài cái túi to.

Sao lại thế này?

"Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?"

"Không có việc gì, anh đừng lo lắng."

"Vậy... vậy sao loạn thành như thế? Vật dụng đâu? Cậu đóng gói hành lý làm gì?"

"Dọn đi."

"Dọn đi? Có chuyện gì mà dọn? Cậu còn không có nói cho tôi biết là chuyện gì xảy ra?"

"Ngồi đi."

Trọng Thần đóng cửa, sau đó chạy vào trong phòng đem ra một cái ghế, cũng đem Lăng Tịch ấn ngồi vào.

"Lăng Tịch, tôi tính trở về quê."

"Cái gì? ! Vì sao?"

"Mệt mỏi. Tôi nghĩ, tôi cũng không thích hợp ở thành phần. Lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi mở quán ăn buôn bán cũng không làm sao. Ba mẹ tôi tuổi cũng lớn, vẫn ngóng trông tôi trở về phụng dưỡng, sau đó một nhà an ổn sống cùng nhau."

"Vậy cậu là tính toán về quê kết hôn sao?"

"Có thể vậy, về nhà nói sau."

Hắn cũng không có nghĩ ôn thần Thương Huyền sẽ buông tha hắn. Nhưng hắn thật không ngờ chính là ôn thần động tác lại nhanh như vậy...

Đầu tiên là phái người mua mấy căn nhà xung quanh, sau đó nghĩ biện pháp ép hắn giao ra giấy tờ nhà, còn hứa hẹn trả tiền. Hắn còn chưa có được đồng nào, đối phương phái luật sư lại đây bắt hắn mau chóng dọn đi, bằng không phải hầu tòa.

Ngay từ đầu hắn hoàn toàn không rõ là chuyện gì xảy ra, thẳng đến có một ngày, Thương Huyền dẫn người nghênh ngang đi tới nhà hắn. Nhìn hợp đồng, hắn mới hiểu được là chuyện gì đang xảy ra.

Trúng bẫy Thương Huyền!

Thương Huyền rất trực tiếp đưa ra điều kiện: phải thần phục, tùy ý Thương Huyền sai khiến, như vậy sẽ đem nhà trả lại. Còn kỳ hạn khi nào thì chờ Thương Huyền chơi chán, trò chơi này liền chấm dứt.

Muốn hắn thần phục? Muốn tra tấn hắn? Nằm mơ! ! Dọn thì dọn, ai sợ ai.

Điều duy nhất làm cho Trọng Thần cảm thấy áy náy là căn nhà này do ba mẹ vất vả có được, lại mất trên tay của hắn. Nhưng mà... nhưng mà hắn không có biện pháp.

"Mà cho dù phải đi về quê kết hôn, cũng không tất yếu bán nhà?"

"Nếu không tính toán trở lại đây, nhà để lại có sử dụng đâu?"

"Cậu không trở lại?"

"Cũng không nhất định. Dù sao trong một thời gian chắc là không có trở lại."

Cái thành phố này cho hắn hồi ức buồn, hắn thật sự muốn bỏ đi. Hắn luyến tiếc duy nhất chính là Lăng Tịch. Nhưng hắn đã mất đi tư cách chăm sóc, hắn cũng chỉ có thể chịu đựng đau khổ mà rời đi.

"Cậu thật sự phải đi sao?"

Vừa nghĩ tới Trọng Thần phải rời khỏi, Lăng Tịch cũng rất là nuối tiếc. Bất quá Trọng Thần phải về nhà kết hôn, cũng không thể ngăn trở hắn.

"Vâng, hành lý cũng chuẩn bị xong, vé xe cũng đã lấy, giữa trưa lên xe."

Nếu không phải vừa rồi Lăng Tịch gọi điện thoại, hắn đã đến nhà ga. Nghe được Lăng Tịch muốn lại đây, thấy còn chút thời gian, hắn liền ở lại. Hắn muốn trước khi rời đi, gặp Lăng Tịch một lần cũng tốt.

"Cậu đã quyết định, tôi đây cũng khó mà nói cái gì. Như vậy đi, tôi đưa cậu đi đón xe. Để lại địa chỉ cho tôi, chờ ổn định tôi cùng Tiểu Hàn đi thăm cậu."

"Vâng."

Vừa viết nước mắt vừa rơi. Vì lúc này hắn là đưa lưng về phía Lăng Tịch, nên Lăng Tịch nhìn không thấy. Trọng Thần tận lực khống chế cảm xúc, làm cho giọng của mình nghe vững vàng.

"Lăng Tịch, tôi có thể ôm anh một cái không?"

"Được... Có thể."

Trọng Thần yêu cầu có chút kỳ quái làm cho Lăng Tịch sửng sốt, nhưng vẫn đáp ứng.

"Cám ơn."

Trọng Thần vừa dứt lời, Lăng Tịch liền xoay người ôm Trọng Thần. Trọng Thần khoác tay để ở thắt lưng Lăng Tịch, cũng đem cằm để tại đầu vai Lăng Tịch, từ từ nhắm hai mắt nghiêm túc cảm thụ cái ôm này.

Nguyện vọng bấy lâu nay rốt cục đã thực hiện được. Giống như hắn tưởng tượng, Lăng Tịch ôm thật sự rất thoải mái, làm cho hắn luyến tiếc buông tay.

"Trọng Thần, Cậu... Cậu làm sao vậy?"

Cảm giác được ở trên cổ có nước, Lăng Tịch chần chờ mở miệng.

"Không có việc gì, cho tôi ôm trong chốc lát."

Trọng Thần nghẹn ngào đáp lại một tiếng, sau đó đem người ôm chặt một chút. Tựa đầu chôn ở hỏm vai Lăng Tịch, hắn nghiêm túc cảm thụ cái ôm cuối cùng này.

Bởi vì hắn đã mất đi tư cách, hắn chỉ hy vọng về sau có một người thay thế hắn mang lại hạnh phúc cho Lăng Tịch.

Không muốn cho đối phương nhìn thấy bộ dạng hắn hiện tại, Trọng Thần xoay người nói:

"Lăng Tịch, tôi phải đi."

"Tôi tiễn cậu."

"Không cần, tôi tự đi được."

"Vậy... Được rồi, thuận buồm xuôi gió nhé."

Nhìn tờ giấy ghi địa chỉ bên trên còn có dính nước bị nhòe, hồi tưởng giọng Trọng Thần vừa rồi có chút kỳ quái, cổ ươn ướt, Lăng Tịch cầm tờ giấy thoáng có chút xuất thần.

Trọng Thần... khóc sao?

Ngồi sửng sốt một lát, Lăng Tịch cẩn thận bỏ tờ giấy ghi địa chỉ vào túi, bước đi.

Trọng Thần đi như vậy, cũng không biết khi nào gặp lại. Tuy rằng Trọng Thần nói là không trở lại đây, nhưng Lăng Tịch vẫn cảm thấy về sau còn có thể gặp lại Trọng Thần.

Rời nhà Trọng Thần, Lăng Tịch không có vội vã đón xe về nhà, mà là đi bộ chậm rãi trên đường.

Đi một lúc, Lăng Tịch liền đi tới chỗ quán của Trọng Thần. Nơi đó được dựng lại rất tốt, bất quá không ai kinh doanh, cửa cũng có khóa.

Hay là... Trọng Thần cũng chuyển nhượng cho người khác rồi?

Lăng Tịch xem xét vài lần, sau đó xoay người bỏ đi. Khi bước đi, Lăng Tịch liền nhìn thấy một người có chút quen mắt đi qua bên cạnh.

Hắn xuất hiện tại chỗ này, là đến tìm Trọng Thần sao?

Lăng Tịch đi vài bước, muốn cùng hắn nói Trọng Thần đã rời đi. Bất quá nghĩ nghĩ, Lăng Tịch dừng bước.

Nói không chừng người kia cũng không phải tới tìm Trọng Thần. Dù sao, bọn họ cũng chỉ là chạm mặt vài lần mà thôi!

Nghĩ như vậy, Lăng Tịch không có tiếp tục đuổi theo, mà đi về nhà.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Tường đều không có gọi điện thoại kêu đi làm, Lăng Tịch cũng nhàn rỗi. Mỗi ngày đi ra ngoài dạo phố, xem xét thứ gì có thể tặng Lăng Duệ, hoặc ở nhà nghiên cứu công thức nấu ăn. Cuộc sống quá thật nhàn nhã.

Lăng lão gia cũng gọi điện nói là đã chọn xong ngày.

Cũng không đến một tháng. Ai da... Xem ra phải mau chóng quyết định mua món gì làm quà?

Khi Lăng Tịch chuẩn bị đi ra ngoài mua quà, trợ lý của Triệu Cương gọi điện thoại tới nói Bạch Tiểu Hàn ngày mai có nửa ngày nghỉ. Hỏi Lăng Tịch có muốn đi gặp Bạch Tiểu Hàn không.

Nghe được tin tức này, Lăng Tịch cũng tạm thời gát lại việc đi mua quà cho Lăng Duệ, mà chạy tới chợ mua một đống lớn nguyên liệu nấu món ăn cho Bạch Tiểu Hàn.

Ngày hôm sau, Lăng Tịch dậy rất sớm vào phòng bếp làm mấy món đã nghiên cứu thời gian qua. Đem tất cả món ăn đã nấu cho vào cà mèn giữ ấm, cùng một đống lớn đồ ăn vặt bỏ vào một túi lớn xong, Lăng Tịch gọi điện cho người trợ lý.

Cũng không lâu lắm, người trợ lý liền gọi điện nói là đã đến ở dưới lầu.

Lăng Tịch đóng cửa, mang theo một đống lớn thức ăn đi xuống lầu. Người trợ lý giúp đem đồ cất vào cóp xe.

"À, không biết Tiểu Hàn mấy ngày này thế nào?"

"Yên tâm, bên kia điều kiện rất tốt, không có vấn đề gì. Nghe Triệu đạo diễn nói Bạch Tiểu Hàn mấy ngày này tiến bộ rất lớn, rất có tiềm năng."

"Đúng vậy sao? Vậy là tốt rồi."

Nghe được tin tức này, Lăng Tịch lộ ra vui mừng.

Tới nơi, Lăng Tịch đi theo trợ lý đến phòng Bạch Tiểu Hàn. Bên trong không có ai, trên giường là chăn gối lộn xộn một đống, trong góc phòng đặt một con gấu bông thật to. Lăng Tịch nhìn về phía trợ lý hỏi:

"Sao không thấy Tiểu Hàn?"

"Hiện tại hẳn là còn đi học, buổi chiều mới nghỉ. Như vậy đi, anh ngồi đợi trong chốc lát, tôi đi đến đó nhìn xem. Nếu không có gì, tôi sẽ đem Bạch Tiểu Hàn lại đây."

"Được."

Đợi người trợ lý rời khỏi, Lăng Tịch chỉnh lại chăn gối trên giường, sau đó đi chung quanh đánh giá phòng này. Phát giác nơi này cái gì cũng không thiếu, rất đầy đủ. Thậm chí trong tủ còn có rất nhiều đồ ăn vặt, tất cả đều là hàng nhập khẩu, giày thể thao mới cũng là hàng hiệu.

Đây là chuyện gì? Sao nhiều thứ như vậy?

Tiền Lăng Tịch cho không thể mua được những thứ đắc giá này.

Quên đi, dù sao cũng đoán không ra. Không bằng đợi Bạch Tiểu Hàn đến đây, hỏi sẽ rõ!

Lăng Tịch một lần nữa ngồi trở lại trên giường, cũng đem gối cầm lên làm chỗ tựa lưng. Lăng Tịch phát giác dưới gối đặt một cuốn tập mỏng viết tên Bạch Tiểu Hàn.

Nhật kí sao?

Lăng Tịch cầm lấy dựa lưng vào cái gối, mở ra xem.

Hôm nay là ngày đầu tiên mình đến chỗ này. Nơi này đồ ăn thật ngon. Chú và dì cũng rất nhiệt tình, nhưng mình rất nhớ nhà, nhớ ba, rất muốn về. Ba ngủ ngon.

Buổi tối, nằm ở trên giường mềm mại hơn ở nhà. Nhìn vách tường trắng có một chút buồn. Mình nhớ ba. Không biết ba hiện tại đang làm cái gì, có nhớ Tiểu Hàn hay không? Ba, Tiểu Hàn rất nhớ ba. Ba ngủ ngon.

Đã qua ba ngày, ở đây ngoài việc đi học, còn phải tập biểu diễn trước mặt nhiều người. Mỗi lần biểu diễn, mọi người đều cười mình. Triệu đạo diễn đã rất nghiêm khắc cấm những người đó cười mình, sau đó lại khen mình diễn tốt. Sau buổi học, Triệu đạo diễn bảo mình lưu lại, dạy mình nên đi như thế nào, nói thế nào ... Thật là một người tốt. Trở lại ký túc xá ăn đồ ăn vặt. Nhưng nghĩ đến là ba mua cho, ăn sạch sẽ không còn gì, mình giữ lại không dám ăn, kết quả tất cả đều hỏng. Nhớ ba. Chúc ba ngủ ngon.

Hôm nay thật vui, bởi vì mình biết một dì rất tốt, tặng thiệt nhiều món ăn ngon, còn có một con vật thật đáng yêu. Dì là người tốt với mình, trừ ba cùng chú Trọng, còn có anh trai Lạc. Mình thích dì. Nhớ ba. Chúc ba ngủ ngon.

Có chuyện rất kỳ quái, đến phiên mình biểu diễn, bạn học cũng không cười, nhìn chằm chằm vào mình, làm cho mình rất ngượng ngùng. Nghe Triệu đạo diễn nói mình diễn rất khá. Nếu ba biết hẳn là sẽ thật vui. Nhớ ba. Chúc ba ngủ ngon.
...

Lật xem tập nhật kí một hồi, Lăng Tịch cẩn thận khép lại, cũng đem nó đặt trên ngực, lẳng lặng nghĩ về nội dung.

Bạch Tiểu Hàn mỗi ngày đều ghi chép lại, cũng thêm cảm xúc của chính mình. Trên cơ bản mỗi một ngày, Bạch Tiểu Hàn đều nói nhớ ba, cuối cùng Bạch Tiểu Hàn còn nói một câu chúc ngủ ngon.

Tiểu Hàn!

Trong lồng ngực vốn là tập nhật kí nhỏ, lại làm cho Lăng Tịch cảm thấy rất ấm lòng.

Thật không nghĩ tới, Bạch Tiểu Hàn sẽ dụng tâm viết nhật kí. Trước kia, ở nhà vô luận bắt buộc thế nào, Bạch Tiểu Hàn cũng không tình nguyện viết nhật ký nộp cho giáo viên. Cuối cùng, Lăng Tịch phải đến trường học tìm giáo viên nói chuyện, xin hủy bỏ việc Bạch Tiểu Hàn ghi nhật kí.

"Ba, con đã về!"

Khi Lăng Tịch còn hồi ức, Bạch Tiểu Hàn từ cửa chạy vào, cũng trực tiếp bổ nhào vào người của Lăng Tịch, vô cùng thân thiết hôn lên mặt.

Lăng Tịch cười cười, đem nhật kí đặt ở một bên, ôm lấy Bạch Tiểu Hàn, để cho Bạch Tiểu Hàn ngồi ở trên đùi.

"Tiểu Hàn."

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn khoác tay ở trên cổ Lăng Tịch, hưng phấn nói:

"Ba, sao hôm nay đến thăm con như vậy? Con rất nhớ ba. Vừa rồi nghe nói ba đã đến, con vui thiếu chút nữa nhảy dựng lên."

"Thật nghịch ngợm. Hôm nay con không phải nghỉ sao? Cho nên ba liền tới thăm con một chút. Tiểu Hàn, con ở đây có tốt không? Có quen chưa?"

"Rất tốt, ba đừng lo lắng."

"Vậy là được rồi. Đúng rồi, Tiểu Hàn, ba làm cho con ít thức ăn, còn mua đồ ăn vặt con thích, ba lấy cho con được không?"

"Lát nữa hãy lấy, trước hết để cho con ôm một chút."

Bạch Tiểu Hàn ôm chặt, cũng đem cằm để trên vai Lăng Tịch, cảm thụ sự tồn tại của người này. HunhHn786 Mấy ngày này không có Lăng Tịch ở bên cạnh hắn, hắn thật sự không quen, rất nhớ. Hiện giờ thật vất vả đợi được Lăng Tịch xuất hiện, hắn muốn ôm một cái bù đắp mấy ngày tưởng nhớ.

"Ba, con rất nhớ ba."

"Ba biết, ba cũng rất nhớ con."

"Hả? Làm sao ba biết con nghĩ về ba? Con đã biết, ba đoán đúng hay không?"

"Ừ. Tiểu Hàn, con hiện tại viết nhật kí à?"

"Dạ..."

Nhìn thấy trên tay ba Tịch cầm tập nhật kí, Bạch Tiểu Hàn mặt hơi đỏ lên, chậm chạp nói:

"Con... con là muốn mỗi ngày làm gì đều viết ra hết. Chờ ba lại đây gặp con, cho ba xem sẽ biết mỗi ngày con trải qua như thế nào. Như vậy, ba sẽ không lo lắng."

Thật là một đứa trẻ đáng yêu!

Lăng Tịch sủng nịnh vuốt tóc Bạch Tiểu Hàn, chỉ vào một đống lớn đồ ăn vặt.

"Tiểu Hàn, đó là những món con thích ăn, con muốn ăn thì ăn. Còn mấy món ăn này đều là ba mới nấu, con tốt nhất ăn hết trong hai ngày, miễn cho để hư. Nếu có thể, con đem hâm nóng sẽ ăn ngon hơn rất nhiều."

"Dạ, đã biết. Ba đối với con thật tốt.

"Con biết là tốt rồi. Vậy con có nghiêm túc học tập hay không? Không lười biếng chứ?"

"Không có! Con không lười biếng! Con rất nghiêm túc học, Tiểu Hàn rất nghe lời."

"Ha ha."

Nhìn Bạch Tiểu Hàn sốt ruột, Lăng Tịch nhịn không được cười thành tiếng.

"Ba, không phải là trêu con đó chứ?"

Nhìn ba Tịch cười, Bạch Tiểu Hàn bất mãn.

"Ba xấu quá đi."

"Xấu? Vậy sao? Phải là như thế này không?"

Lăng Tịch nhéo nhéo má Bạch Tiểu Hàn, lại đưa tay dời tới dưới nách, không ngừng cù lét hắn. Biết Bạch Tiểu Hàn sợ nhột, Lăng Tịch cố ý chọn vài chỗ mẫn cảm mà gãi.

"Ba, từ bỏ, nhột quá."

Hai người giằng co trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn cuối cùng bắt lấy tay Lăng Tịch cũng xoay lại đè lên người Lăng Tịch. Nhìn Lăng Tịch nằm ở dưới thân, Bạch Tiểu Hàn cười đắc ý.

"Ba, thua rồi nhá."

"Ừ. Tiểu Hàn muốn cái gì?"

Đây là quy ước của bọn họ khi chơi trò chơi. Mỗi lần người nào thua đều phải cho đối phương một món gì đó.

"À... con nghĩ mình muốn..."

Suy nghĩ trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn vẫn là không nghĩ ra muốn cái gì. Hắn mở to mắt nhìn Lăng Tịch, khi tầm mắt dời đến môi, Bạch Tiểu Hàn mắt sáng ngời.

"Con biết con muốn cái gì rồi!"

"Hả?"

"Ba, con muốn...con muốn hôn."

"Tiểu... A..."

Bạch Tiểu Hàn bất ngờ áp miệng lên miệng Lăng Tịch. Đầu lưỡi trơn trượt vào trong khoang miệng, cũng thử càn quét khắp nơi. Liếm mút trong chốc lát, Bạch Tiểu Hàn mắt mở to, đáy mắt có một chút lo lắng.

Nghe được ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Lăng Tịch kinh hoảng đẩy Bạch Tiểu Hàn ra.

Nhận thấy được Lăng Tịch muốn thoát đi, Bạch Tiểu Hàn cắn môi, cũng thừa dịp đem thân thể người phía dưới khống chế càng chặt hơn.

Lời Lăng Tịch muốn nói tất cả đều bị Bạch Tiểu Hàn ngăn lại. Không có chú ý tới nét mặt kinh hoảng của Lăng Tịch, Bạch Tiểu Hàn chậm rãi khép mắt lại.

"Các người..."

Nghe được giọng nói truyền đến, thân thể Lăng Tịch cứng đờ, mà Bạch Tiểu Hàn cũng dừng lại hôn môi. Cảm giác được Bạch Tiểu Hàn thả lỏng, Lăng Tịch mau đẩy Bạch Tiểu Hàn ra, ngồi dậy nhìn về phía cửa.

Ở cửa, ngoài người trợ lý còn có một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp đẽ sang trọng.

Người trợ lý khiếp sợ nhìn bọn họ chằm chằm. Mà người phụ nữ kia vẻ mặt tốt hơn nhiều, bất quá hơi nhăn mặt.

Thật sự là không xong!

"Anh chính là ba của Tiểu Hàn?"

Người phụ nữ cũng không phải chất vấn hành động vừa rồi của họ, mà là hỏi quan hệ... Lăng Tịch sửng sốt, lập tức gật đầu.

"Đúng."

"Dì Triệu !"

Bạch Tiểu Hàn ngọt ngào kêu một tiếng.

"Tiểu Hàn ngoan. Tôi đầu tư bộ phim sắp quay. Lần trước đi thị sát gặp Tiểu Hàn, tôi rất thích đứa bé này, cho nên hôm nay cố ý đến thăm."

"Ba, dì Triệu đối với con tốt lắm."

Bạch Tiểu Hàn ôm gấu bông phía sau, nói.

"Ba xem, đây là dì Triệu mua cho con, nói là có nó cùng con ngủ, con sẽ không sợ nữa. Còn nữa, dì Triệu còn cho con thiệt nhiều thiệt nhiều thức ăn ngon, còn có quần áo cùng giày rất đẹp."

"Vậy sao? Vậy con có cám ơn dì Triệu chưa?"

Xem ra, đây là người Bạch Tiểu Hàn đã nhắc trong nhật kí!

Nghĩ đến người này đã đối tốt với Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch mau hướng tới nói cảm ơn.

"Cám ơn chị đã đối tốt với Tiểu Hàn nhà tôi."

"Nên vậy, ai kêu tôi cùng Tiểu Hàn có duyên phận."

"Dì Triệu ngồi một lát, con đi rót nước cho dì."

"Lăng tiên sinh phải không? Tôi là Triệu Tử Kỳ, rất hân hạnh được biết anh."

"Gọi Lăng Tịch là được rồi."

Nhìn bàn tay trắng nõn đưa ra, Lăng Tịch cũng lịch sự đưa tay đến nắm lấy.

"Cám ơn chị Triệu đã yêu quý Tiểu Hàn nhà tôi. Chị mua nhiều đồ như vậy rất tốn kém."

"Không có gì, Tiểu Hàn thích là được rồi."

Triệu Tử Kỳ cười cười, rút tay về, sau đó lấy ra một cái gói đưa cho Lăng Tịch.

"Một chút quà gặp mặt, hy vọng không ghét bỏ."

"Cho tôi sao?"

"Vâng, nghe Triệu Cương nói anh hôm nay đến thăm Tiểu Hàn. Tôi đã chuẩn bị một phần quà, xem như là quà gặp mặt."

Lăng Tịch chần chờ nhìn nhìn cái gói kia, rồi nhận lấy. Mở ra, bên trong là một cái hộp đựng bút máy.

"Không biết anh thích cái gì, tôi liền chọn bút máy. Là như vầy, Triệu đạo diễn nói Tiểu Hàn rất có năng lực, qua huấn luyện càng khẳng định chắc chắn điều đó. Tôi lúc trước cố ý lại đây nhìn Tiểu Hàn diễn, quả thật thấy đúng như thế. Tiểu Hàn là đứa đứa trẻ thông minh. Cho nên, tôi muốn đem Tiểu Hàn về công ty của tôi, cũng cần làm một hợp đồng. Biết hôm nay anh sẽ đến, tôi liền cố ý lại đây cùng gặp mặt, cho anh xem hợp đồng. Nếu có ý kiến gì, hoặc là có chỗ nào không hài lòng, chúng ta có thể thương lượng, sau đó đem sửa lại."

Thì ra là thế. Triệu Tử Kỳ sở dĩ đưa quà gặp mặt là muốn đem Bạch Tiểu Hàn về công ty.

"Lăng... Lăng Tịch, không biết anh có hứng thú xem hợp đồng bây giờ hay không ?"

"Cũng được."

"Được, nếu xem có ý kiến gì, có thể trực tiếp nói cùng tôi."

Triệu Tử Kỳ lấy ra một phong bì lớn đưa cho Lăng Tịch.

"Đây chính là một phần sơ thảo, tương đối đơn giản, anh xem trước."

"Được."

Lăng Tịch tiếp nhận, ngồi ở một bên nghiêm túc xem.

"Sao? Có vấn đề gì không?"

"À.. điều kiện này không phải thật sự tốt quá hay sao?"

Nghe Lăng Tịch nói xong, Triệu Tử Kỳ bật cười.

"Ngại quá, tôi lần đầu tiên nhìn thấy người thú vị như anh, nhịn không được bật cười. Lăng Tịch, hẳn là không có ai ngại nhiều tiền đâu? Tôi nghĩ, anh là người đầu tiên?''

Cố gắng không cười nữa, Triệu Tử Kỳ nghiêm túc nói.

"Lăng... Lăng Tịch, không biết anh hiện tại nhìn bản hợp đồng này có hứng thú hay không?"

"Rất tốt."

Bên trong ghi điều kiện rất tốt, mà ngay cả ngày nghỉ cũng rõ ràng. So sánh lần trước ký với Triệu đạo diễn còn tốt hơn rất nhiều, làm cho Lăng Tịch không thể không khả nghi.

Thật sự có công việc tốt như vậy sao?

Hiện tại đã rất tốt rồi. Hợp đồng này còn tốt hơn.

Trong xã hội đầy phức tạp này đối với việc tốt từ trên trời rơi xuống, sẽ làm người ta cảm thấy được có chút không yên tâm.

"Bất quá, anh có hoài nghi cũng là bình thường. Tôi có thể giải thích. Công ty tôi dĩ muốn ký hợp đồng với Tiểu Hàn là bởi vì đây là một khối ngọc thô, chỉ cần tôi luyện nhiều hơn nhất định sẽ thành bảo vật. Còn nữa, tôi rất thích Tiểu Hàn, cảm thấy rất có duyên cùng đứa bé này. Về công về tư đều là chuyện tốt. Nếu anh còn có nghi ngờ gì, có thể tìm chút thời gian đi đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ cho luật sư tới giảng giải rõ ràng các điều khoản. Tôi thật sự rất có thành ý."

Triệu Tử Kỳ thái độ rất thành khẩn, thậm chí còn nói cho luật sư đến giải thích. Thành ý đó khiến cho Lăng Tịch cảm thấy có thể tin được.

Kỳ thật hai tờ hợp đồng tính chất là giống nhau, chỉ là thời hạn khác nhau mà thôi.

Thận trọng vẫn hơn.

Lăng Tịch nghĩ vẫn là đợi gặp luật sư của Triệu Tử Kỳ nghe giải thích điều kiện trước, đồng thời còn phải hỏi ý kiến Bạch Tiểu Hàn. Nếu vạn nhất đến lúc đó đối với đóng phim, Bạch Tiểu Hàn không còn hứng thú, muốn huỷ bỏ, thì tiền đền bù hợp đồng khá lớn, không thể trả nổi. HunhHn786

"Tôi nghĩ, tôi cần hỏi lại Tiểu Hàn một chút. Dù sao, thời hạn cũng dài tới năm năm."

"Vâng. Bất quá tôi cũng đã hỏi Tiểu Hàn. Tiểu Hàn nói rất thích đóng phim, còn muốn ký hợp đồng hay không thì nói tôi tìm anh thương lượng."

"Vậy sao?"

Người này rất trực tiếp, rất có chủ đích. Còn nữa, người này thật sự rất thích Tiểu Hàn. Nếu Tiểu Hàn vào công ty, có được hỗ trợ chiếu cố, hẳn cũng không phải là một chuyện xấu!

"Nếu anh nhất thời chưa quyết định được, hai ngày nữa lại gọi điện thoại cho anh. Đến lúc đó tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện, có được không?"

"Được, như vậy đi."

"Ba, các người đang nói chuyện gì?"

Bạch Tiểu Hàn bưng hai ly nước đi tới.

"Dì Triệu, chú trợ lý, uống trà."

"Cám ơn."

Triệu Tử Kỳ tiếp nhận ly trà, cười trả lời:

"Dì cùng ba của con nói chuyện đã xong. Tiểu Hàn, con lần trước không phải nói muốn nuôi chó sao? Lần này lại đây tương đối vội vàng, chưa kịp đi mua, dì lần sau mua cho con được không?"

"Dạ."

"Cái gì?"

"Ba, con lần trước nhìn thấy một con chó thật đẹp, lông thật dài, trắng như tuyết, sờ lên thật thoải mái."

"Tiểu Hàn, con sao có thể đòi dì Triệu mua đồ vậy? Không thể như vậy, biết không ?"

Bạch Tiểu Hàn không thể cứ đòi hỏi người khác nhiều như vậy. Lăng Tịch hơi lo lắng.

"Dạ, đã biết."

Nghe được Lăng Tịch dạy bảo, Bạch Tiểu Hàn rầu rĩ lên tiếng. Hắn là thật sự rất thích con chó kia. Chính là hiện tại không có để chơi.

"Lăng Tịch, không có gì đáng ngại, chỉ là một con chó mà thôi."

"Không được, không thể để cho chị hao tổn nhiều như thế. Dù sau, Tiểu Hàn đến nơi này là học tập, cũng không phải lại đây chơi. Không thể bởi vì nuôi chó mà chậm trễ học tập, rất không có lợi."

"Như vậy à, vậy được rồi. Tiểu Hàn, như vậy đi, chờ con hoàn thành bộ phim, dì sẽ mua cho con chó cưng được không?"

"Dạ...được ! Cám ơn dì."

"Không có gì. Được rồi, Tiểu Hàn, dì còn có chuyện nên đi trước, lần sau trở lại thăm con được không?"

"Dạ, tạm biệt dì."

"Lăng Tịch, tôi đi trước. Tôi trở về làm hợp đồng xong, ngày mai lại cho người đến đón anh, được chứ?"

"Được. Tạm biệt."

Triệu Tử Kỳ đi ra ngoài, người trợ lý cũng đi theo. Khi quay đầu lại nhìn Lăng Tịch, vẻ mặt hắn thờ ơ nói:

"Lăng tiên sinh, tôi đi ra ngoài trước, đi dạo một vòng. Khi muốn trở về gọi điện thoại cho tôi."

"Được."

Người này luôn rất nhiệt tình, mà hiện tại lại trở nên rất lãnh đạm. Nói vậy là bởi vì vừa rồi chứng kiến cảnh Bạch Tiểu Hàn cùng Lăng Tịch ở trên giường hôn môi, hắn mới có phản ứng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro