55: Chụp ảnh... +56: Làm nền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Chụp ảnh gia đình

"Ba, ba đang suy nghĩ gì?"

Thấy Lăng Tịch ngây người, Bạch Tiểu Hàn ngồi bên cạnh, lấy tay khuỷu tay đụng cánh tay Lăng Tịch nhỏ giọng hỏi.

"Thật xin lỗi. Con không nuôi chó nữa, ba đừng giận."

"Ba không giận. Tiểu Hàn, con chó đó rất đẹp sao? Con thật sự rất thích à?"

"Dạ."

Bạch Tiểu Hàn vừa nói xong, mới nhớ tới ba Tịch không cho hắn nuôi chó, liền mau phủ quyết.

"Không phải, con không thích."

"Đứa ngốc. Nếu con thật sự thích, chờ con quay xong bộ phim này, ba mua cho con một con chó được không?"

"Thật vậy chứ? Dạ. Ba, ba đối với con thật tốt."

Nói xong, Bạch Tiểu Hàn ôm cổ Lăng Tịch, sau đó hôn một cái.

"Tiểu Hàn, con lớn rồi, không thể hôn ba như vậy biết chưa?"

"Vì sao?"

Đây là phương thức biểu đạt yêu thích. Hắn thích ba Tịch cho nên mới muốn hôn. Nếu bắt hắn đi hôn những người khác, hắn mới không cần đâu!

"Ba không phải đã nói rất nhiều lần cùng con sao? Con đã lớn, không thể cứ giống một đứa bé thích hôn hôn. Nếu như bị người khác thấy được, sẽ hiểu lầm."

"Hiểu lầm? Vì sao hiểu lầm?"

"Bởi vì... Bởi vì... Quên đi, dù sao con chỉ cần nhớ rõ, không thể hôn như vậy là được. Đối với ba không được, đối với những người khác cũng không nên như vậy, hiểu không?"

Cũng không biết làm sao giải thích để Bạch Tiểu Hàn hiểu, Lăng Tịch đành cưỡng ép Bạch Tiểu Hàn làm theo. Chính là hy vọng lần này Bạch Tiểu Hàn có thể nghe lời.

"Dạ, nghe hiểu."

Bạch Tiểu Hàn rất không vui lên tiếng. Vì cái gì luôn không cho hắn hôn? Hắn hôn rất vui. Lúc đó cảm giác thật kỳ diệu, hắn lại phát giác tim đập thật nhanh, rất hồi hộp.

"Tiểu Hàn, con ở đây quen chưa? Chăn có đủ ấm hay không? Muốn ba về nhà mang một cái lại đây hay không?"

"Không cần, con không lạnh. Bên này rất tốt, ăn ngon, ngủ tốt, Triệu đạo diễn bọn họ cũng tốt lắm."

"Vậy là được rồi. Tiểu Hàn, cơ hội này rất khó có được, con nên cố gắng làm tốt nhất biết không? Còn nữa, nhớ rõ không cùng người khác xung đột, phải nghe lời một chút."

"Dạ, đã biết. Ba, muốn xem hình hay không?"

"Hình chụp?"

"Ba chờ một chút nha."

Bạch Tiểu Hàn nhảy xuống giường, chạy đến ngăn tủ lấy ra một quyển album.

"Dì Triệu cho con, nói là cho con lưu làm kỷ niệm."

Lại là Triệu Tử Kỳ. Cô ấy đối với Tiểu Hàn đúng thật là rất tốt.

"Ba xem, đây chính là con chó kia, có phải thật đáng yêu hay không?"

"Hả? Ừ, rất đáng yêu."

"Hì hì, con cũng biết nó thật đáng yêu! Ba, đây là khi đi học diễn. HunhHn786 Trang phục cũng là đạo cụ, con mặc ở trên người có phải đẹp hay không?"

"Tiểu Hàn mặc cái gì cũng đẹp."

Bạch Tiểu Hàn lật hết quyển album xem rất vui vẻ. Còn Lăng Tịch ngồi ở một bên thì lâm vào trầm mặc.

"Tiểu Hàn, con có phải rất thích dì Triệu không?"

Không biết vì cái gì, Lăng Tịch cảm thấy có chút lo lắng. Kẻ có tiền thích chơi trò mập mờ như vậy. Bài học này tại Lăng gia, Lăng Tịch cũng đã thấy qua không ít. Mà tình hình hiện tại của Bạch Tiểu Hàn là một loại cảm giác không ổn.

Cũng không biết Triệu Tử Kỳ muốn gì. Với tuổi này cô ấy hẳn đã kết hôn hay ít nhất cũng từng trải qua rất nhiều lần yêu đương. Còn Bạch Tiểu Hàn thì hoàn toàn là tờ giấy trắng, bọn họ không thích hợp.

Nếu thật sự như vậy , kết quả nhất định là Bạch Tiểu Hàn sẽ bị thương tổn. Cho nên, hiện tại còn kịp ngăn chặn kéo trở về.

"Đúng vậy, dì Triệu tốt lắm, con rất thích."

"Con thích bao nhiêu?"

"Rất thích? Chính là rất thích rất thích. Khi dì đến thăm sẽ thật vui."

"Mà... dì có nói qua thích con hay không?"

Bạch Tiểu Hàn trả lời làm cho Lăng Tịch trầm xuống, giọng cũng nghẹn lại.

"Có! Dì nói Tiểu Hàn thật biết nghe lời, rất thích Tiểu Hàn. Dì còn nói qua một thời gian nữa, dì lại dẫn con đi nhà dì chơi. Ba! Con có xem qua ảnh chụp nhà dì, rất lớn, có một bể bơi thật to nhìn rất đẹp."

Lăng Tịch khẩn trương nắm chặt chăn, dưới đáy lòng tự hỏi nên khuyên bảo Bạch Tiểu Hàn như thế nào.

"Ba, ba làm sao vậy?"

"Tiểu Hàn, ba..."

"Ba, làm sao vậy? Có phải con làm không tốt, chọc giận ba mất vui hay không?"

"Cũng không phải."

Bạch Tiểu Hàn thích Triệu Tử Kỳ, có lẽ nguyên nhân vì thiếu tình thương của mẹ. Không thể đi trách cứ Bạch Tiểu Hàn, muốn trách, cũng chỉ có thể trách bản thân mình. Nếu cho Bạch Tiểu Hàn một gia đình hoàn chỉnh, có lẽ Bạch Tiểu Hàn có thể sinh hoạt giống người bình thường.

"Tiểu Hàn, con... con có thể đừng thân thiết dì Triệu như vậy không? Ba là nói, con bây giờ còn nhỏ, không nên suy nghĩ sự tình sâu xa. Con hiện tại cần làm là học tập, sau đó đi quay phim được chứ?"

"Dạ...Ba, ý của ba là con không nên đi chơi, phải học tập tốt đúng không? Con rất nghiêm túc học tập. Ba đã nói như vậy, con cũng không đi nhà dì Triệu, rảnh rỗi có thể làm việc khác."

"Còn nữa, dì Triệu bề bộn nhiều việc, lần sau có trở lại thăm con, con cùng dì tán gẫu vài câu là tốt rồi, đừng chậm trễ chuyện của dì, biết không?"

"Dạ đã biết. Ba có phải không thích con thân thiết cùng dì Triệu hay không?"

Nghĩ nghĩ, Bạch Tiểu Hàn hỏi một câu làm cho thần kinh Lăng Tịch nháy mắt căng thẳng.

"Con... con sao đột nhiên hỏi như vậy?"

Bạch Tiểu Hàn từ phía sau ôm lấy Lăng Tịch, cũng đem mặt áp lên lưng, chậm rãi cọ cọ.

"Ba là bởi vì con nói thích dì Triệu mà không vui đúng hay không? Ba, nếu ba không thích, con sẽ ít để ý dì Triệu."

Tuy rằng dì Triệu tốt lắm, nhưng ở trong lòng hắn, quan trọng nhất vẫn là ba Tịch. Đối với hắn mà nói, không có gì so sánh với người này. Nếu ba Tịch không thích, dù cho hắn có thích, cũng có thể bỏ qua.

"Tiểu Hàn, con không phải rất thích dì Triệu sao?"

"Đúng vậy a, nhưng con càng thích ba hơn. Ba nói như thế nào, thì như thế ấy."

"Tiểu Hàn ngoan."

Nghe được Bạch Tiểu Hàn hứa hẹn, Lăng Tịch thở dài.

Có lẽ lần này làm hơi quá, nhưng vì Bạch Tiểu Hàn, vẫn là phải nói. Cũng may Bạch Tiểu Hàn rất nghe lời, cũng không có tỏ vẻ gì bất mãn.

"Ba, lần sau khi nào thì đến thăm con?"

"Lần sau à, chờ con được nghỉ, ba sẽ tới đây thăm con."

Ở cùng Bạch Tiểu Hàn một lúc lâu, tới giờ Lăng Tịch phải ra về. Đi đến dưới lầu, Lăng Tịch gặp người trợ lý vẫn đợi trong xe. Trên đường về, suốt hơn một giờ, bọn họ nói không vượt qua mười câu. Hơn nữa mỗi một câu đều rất máy móc, giọng cũng hoàn toàn đã không còn nhiệt tình, có vẻ cứng nhắc.

Nghĩ đến hắn thay đổi là bởi vì nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn hành động quá mức thân mật với mình, Lăng Tịch không khỏi cười khổ. Hắn nhất định là bị dọa rồi. Bất quá may mắn hắn cũng không có lộ ra xem thường, điểm này, làm cho Lăng Tịch cảm thấy được hơi chút thoải mái.

Ngày hôm sau, Lăng Tịch nhận được điện thoại của trợ lý. Tuy giọng vẫn như trước rất lãnh đạm, nhưng đã khá hơn nhiều. Hắn nói nhận lệnh đưa Lăng Tịch đi gặp Triệu Tử Kỳ.

Bọn họ tới một nhà hàng cao cấp, người trợ lý đưa Lăng Tịch vào chỗ ngồi, liền vội vàng đi khỏi.

Triệu Tử Kỳ còn chưa tới. Nhìn chằm chằm cửa một hồi lâu, Lăng Tịch liền thu hồi tầm mắt, đánh giá không gian nhà hàng này. Kỳ thật nơi này trước kia Lăng Tịch đã tới, bất quá đã rất nhiều năm về trước.

Trước kia Lăng Gia An luôn thích dẫn Lăng Tịch đến đây ăn, nói nơi này hoàn cảnh rất hợp tính cách của Lăng Tịch, là yên tĩnh và rất thư thái.

Một lúc sau, Triệu Tử Kỳ đi đến, cùng đi còn có một người đàn ông trung niên.

"Ngại quá, tôi đã tới chậm, trên đường có chút kẹ xe."

Vừa ngồi xuống, Triệu Tử Kỳ liền giải thích, cũng giới thiệu người bên cạnh.

"Lăng Tịch, đây là chồng tôi."

"Xin chào, tôi là..."

"Tôi biết cậu là Lăng Tịch, trước đã nghe Kỳ Kỳ đề cập tới, nhìn thực trẻ."

"Ha ha, anh cũng vậy."

"Lăng Tịch, phần hợp đồng này, anh xem trước một chút."

Triệu Tử Kỳ lấy một xấp tài liệu từ túi xách đưa cho Lăng Tịch, sau đó gọi phục vụ chọn mấy món ăn.

"Được ."

Lăng Tịch tiếp nhận, tựa lưng vào ghế ngồi nghiêm túc lật xem.

Phần hợp đồng so với ngày hôm qua tường tận hơn rất nhiều. Trừ thù lao có thay đổi, còn lại cũng không có bao nhiêu sửa đổi.

"Đây là... điều kiện này thật quá tốt phải không?"

"Ha ha, như vậy không tốt sao? Trả thù lao càng cao, không phải thể hiện Tiểu Hàn có giá trị sao? Đợi cho Tiểu Hàn thành danh, đến lúc đó thù lao sẽ còn cao hơn. Sao, anh không tin Tiểu Hàn có năng lực? Có thiên phú của Tiểu Hàn, hơn nữa có chúng tôi hỗ trợ, nhất định Tiểu Hàn sẽ thành công."

"Không phải."

"Phần hợp đồng ngày hôm qua tôi lấy về sửa chữa, anh xem đã vừa lòng chưa? Nếu có cái gì không hài lòng có thể nói ra."

Xem ý của Triệu Tử Kỳ, còn có thể đem thù lao tăng lên một chút. Nhưng làm người không thể quá tham lam, được một tấc lại muốn một thước, cho nên, Lăng Tịch nói:

"Không cần, tôi rất vừa lòng."

"Vừa lòng là tốt rồi. Nếu nói như vậy, không cần lại sửa đổi. Mấy ngày nữa anh lại đến phòng làm việc của tôi một chuyến, chúng ta chính thức ký kết. Tôi sẽ cho luật sư của tôi giải thích cùng anh một lần các điều khoản. Nói như vậy, chúng ta song phương tương đối ổn thỏa."

"Vâng, như vậy đi."

"Tốt lắm, chuyện công xong rồi, không bằng nếm thử đồ ăn được chứ?"

"Được."

Sau khi uống chút rượu, Triệu Tử Kỳ để ly rượu trong tay xuống, chần chờ mở miệng,

"Lăng Tịch, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, không biết có nên hay không."

"Vâng xin cứ hỏi đi, tôi biết sẽ trả lời."

"Tôi đây liền hỏi. Tôi rất ngạc nhiên, vì cái gì anh họ Lăng, mà Tiểu Hàn lại họ Bạch vậy?"

"À...Kỳ thật Tiểu Hàn là con riêng của vợ tôi."

"Con riêng?"

Triệu Tử Kỳ kinh ngạc lên tiếng, ý thức được chính mình thất thố, ngượng ngùng hướng cười cười.

"Hai người tình cảm thoạt nhìn rất tốt, cũng không giống như là cha dượng."

"Tuy rằng Tiểu Hàn không phải tôi sinh, nhưng tôi vẫn xem như con ruột của mình."

"Lăng Tịch, tôi có thể mạo muội hỏi một câu, cha mẹ ruột Tiểu Hàn đâu? Tôi không có ý tứ gì khác, chính là tôi cùng Tiểu Hàn rất hợp duyên, tôi cũng xem Tiểu Hàn như con của mình, muốn hiểu biết tình huống mà thôi."

Xem Tiểu Hàn như con? ! Khó trách lại đối với Tiểu Hàn tốt như vậy. Cẩn thận ngẫm lại, Triệu Tử Kỳ cùng Bạch Tiểu Hàn cảm giác như là người thân vậy.

"Không có gì đáng ngại. Mẹ Tiểu Hàn đã qua đời, còn cha ruột, tôi cũng không biết ở nơi nào."

Từ ngày biết mẹ con Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch cũng chưa từng thấy qua cha ruột của Bạch Tiểu Hàn, càng không biết đã đi đâu.

Một lần dọn dẹp phòng phát hiện dưới sàng có cái hộp sắt, bên trong có mấy tấm ảnh ố vàng. Ảnh chụp cha mẹ Bạch Tiểu Hàn khi trẻ, tất cả đều bị vẽ loạn lên, thấy không rõ mặt. Đang muốn tiếp tục lật xem bên trong có gì nữa không, thì mẹ Tiểu Hàn đi đến. Đầu tiên là rống lớn, sau đó đoạt lấy hộp sắt, chạy ra ngoài. Mẹ Bạch Tiểu Hàn chạy tới bờ sông xé nát ảnh, lại đem cái hộp sắt trực tiếp ném xuống sông.

Trở về nhà, mẹ Bạch Tiểu Hàn ổn định tinh thần cũng chủ động cùng Lăng Tịch nói rõ nguyên nhân tức giận. Ngày đó, mẹ Bạch Tiểu Hàn nói rất nhiều chuyện đã qua, nhưng vẫn không chịu nói về hành tung của cha ruột Bạch Tiểu Hàn.

Theo lời kể của mẹ Bạch Tiểu Hàn, cha ruột Bạch Tiểu Hàn rất phong lưu, rất đào hoa. Lúc mới kết hôn, tình cảm vợ chồng rất tốt, nhưng từ sinh Bạch Tiểu Hàn, hắn càng ít về nhà. Mỗi lần trở về, trên người đều mang theo mùi nước hoa phụ nữ. Vì thế, bọn họ cãi nhau vô số lần, mắng cũng mắng, cầu cũng cầu, cha ruột Bạch Tiểu Hàn vẫn làm theo ý mình, không để ý tới mẹ con bọn họ.

Sau này mới biết được, hắn là bởi vì người khác nói đùa, bắt đầu hoài nghi Bạch Tiểu Hàn không phải của con hắn sinh ra, nên mới đi ra ngoài lêu lổng.

"Bạch Tiểu Hàn xinh đẹp khoẻ mạnh kháu khỉnh, nhưng phản ứng luôn chậm chạm hơn đứa trẻ khác. Nói không chừng không phải con ruột. Bằng không sao cha mẹ không có vấn đề gì, lại sinh con si ngốc như vậy?"

Nghe xong mẹ Bạch Tiểu Hàn chỉ có thể cảm giác bi thương. Bởi vì sự tình này, mẹ Bạch Tiểu Hàn xem như đã chết tâm. Hơn nữa sau này Bạch Tiểu Hàn gặp sự cố ngoài ý muốn, mẹ Bạch Tiểu Hàn mới quyết chí ly hôn.

Dù chưa từng thấy qua cha ruột Bạch Tiểu Hàn, nhưng vừa nghĩ tới người nọ làm mẹ con Bạch Tiểu Hàn thống khổ, Lăng Tịch đã cảm thấy người nọ rất xấu xa.

Trong đầu hồi tưởng lại chuyện cũ làm cho Lăng Tịch buông dao nĩa, vẻ mặt cũng bắt đầu đâm chiêu.

"Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"

"Không có, hương vị tốt lắm."

"Vậy là được rồi. Tôi còn sợ anh không thích. Đúng rồi, Tiểu Hàn có đề cập qua cha ruột không? Có nói qua muốn gặp hay không?"

"Không có. Tiểu Hàn cho tới bây giờ không có cùng tôi đề cập qua, cũng sẽ không muốn gặp."

Không nghĩ nhắc lại cái người phụ bạc kia, Lăng Tịch mở miệng dời đi đề tài.

"Đừng nói việc này, không bằng nói về hợp đồng đi. Tôi khi nào thì đi ký hợp đồng?"

"Chờ tôi sắp xếp xong, sẽ điện thoại thông báo."

"Vâng, vậy tôi chờ điện thoại."

"Nào, cùng nhau uống một ly."

"Được."

Dùng bữa xong, Lăng Tịch được vợ chồng Triệu Tử Kỳ đưa về nhà. Trên đường, Triệu Tử Kỳ luôn luôn trò chuyện, còn người chồng vẫn duy trì trầm mặc, chính là ngẫu nhiên nhìn Lăng Tịch vài lần.

Sau khi về nhà Lăng Tịch nhớ đến đã nhiều ngày Tần Tường không có gọi đi làm. Lăng Tịch nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định gọi cho Tần Tường. Nhưng trong danh bạ lại không có tìm được tên Tần Tường.

Sao lại thế này? Không phải Tần Tường tự tay lưu vào sao? Sao giờ không thấy?

Lăng Tịch cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn mở lịch sử trò chuyện tìm số lần trước Tần Tường gọi đến.

Khó trách lần trước Tần Tường gọi đều hiện lên dãy số lạ mà không có tên. Nguyên nhân bên trong không còn lưu, vì cái gì vô duyên vô cớ không có?

Lăng Tịch lưu lại số Tần Tường, rồi bấm gọi, nhưng không ai bắt máy. Lăng Tịch quyết định ngày mai đi nhà Tần Tường một chuyến, nhìn xem có gặp được Tần Tường hay không.

Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng Lăng Tịch liền đi ra ngoài. Khi tới nhà Tần Tường thì phát hiện khóa đã đổi, không mở cửa vào được. Ấn chuông cửa, không ai trả lời. Sợ Tần Tường đang ngủ mà không nghe tiếng chuông cửa, Lăng Tịch lại vỗ mạnh nhiều lần, trong phòng như trước không có truyền đến động tĩnh.

Hay là Tần Tường hiện không có ở nhà ? Như vậy chờ đợi cũng không phải biện pháp.

Lăng Tịch đành phải xoay người rời đi.

Đi đến dưới lầu, chuông di động reo lên, Lăng Tịch tưởng rằng là Tần Tường gọi. Nhưng trên màn hình là một dãy số xa lạ. Lăng Tịch đưa điện thoại ghé vào bên tai nghe.

"A lô?"

"Tiểu Tịch, là anh."

Nghe xưng hô quen thuộc làm cho Lăng Tịch run lên, thiếu chút nữa rớt di động xuống đất. Tận lực đem mình ổn định, Lăng Tịch nhỏ giọng hỏi:

"Tại sao là anh?"

Lăng Gia An sao biết số này? Cho dù hắn biết, như thế nào sẽ đột nhiên liên hệ? Hắn không phải đang ở cùng Phương Văn sao?

"À...Tiểu Duệ thay quần áo, cho nên nhờ anh gọi điện thoại..."

Nghe xong Lăng Gia An giải thích lý do gọi điện, Lăng Tịch nhìn vị trí chính mình, sau đó báo lại cho Lăng Gia An.

Chụp ảnh gia đình. Liên quan gì mình?

Lăng Tịch bất đắc dĩ thở dài. Nhưng ngại Lăng lão gia, Lăng Tịch cũng không thể từ chối.

Thật sự không muốn ở một chỗ với Lăng Gia An, nhưng đi cùng xe mà Lăng Gia An mở miệng trước, Lăng Tịch cũng không có thể không nói chuyện.

Lăng Gia An có rất nhiều lời muốn cùng Lăng Tịch nói. Nhưng mà Lăng Tịch vẻ mặt thờ ơ làm cho Lăng Gia An muốn nói lại nói không được, chỉ có thể tỏ vẻ rất cô đơn.

"Tiểu Tịch..."

"Đúng rồi, Phương Văn dự tính ngày nào sinh?"

"Tiểu Tịch, có thể đừng hỏi cái này hay không?"

"Có thể."

Lăng Tịch liếc nhìn Lăng Gia An một cái, tiếp tục tựa đầu hướng một bên nhìn ngoài cửa sổ.

"Tiểu Tịch, em không hỏi việc gì khác sao? Hay là em căn bản không muốn cùng anh nói chuyện?"

"Đúng rồi... trong điện thoại nghe anh nói tôi đi chụp ảnh gia đình, chú Lăng đã ở đó?"

"Đúng vậy. Ba muốn tự mình xem Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi chụp ảnh, liền đi theo."

"Ồ."

Lăng Gia An không khỏi cười khổ cười. Hắn cô đơn nói:

"Tiểu Tịch, em sao lại đối với anh lãnh đạm vậy?"

"Có sao?"

"Có. Tiểu Tịch, em đừng nói chuyện lãnh đạm như vậy được không? Anh... anh nghe xong trong lòng thật không tốt."

Lăng Tịch cho dù là đối với người xa lạ cũng sẽ vẫn duy trì mỉm cười. Hiện tại đối với hắn, lại lạnh nhạt như vậy, làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.

Cũng không phải muốn đối với Lăng Gia An lãnh đạm, mà là đối mặt Lăng Gia An, Lăng Tịch không biết nên nói cái gì.

Nhìn Lăng Tịch là thật sự không để ý hắn, Lăng Gia An tự hỏi.

Khi nào thì quan hệ bọn họ đi tới nước này?

Cục diện này làm cho hắn rất khổ sở.

Ngày trước thật sự trở về không được. Hắn biết mình không có tư cách đi dây dưa với Lăng Tịch. Nhưng hắn muốn ly hôn là thật, ý niệm này vẫn không có tiêu tán. Chỉ là tình huống trước mắt, hắn cũng chỉ có thể đợi cho Phương Văn sinh con xong lại tìm cơ hội nói rõ.

Một lúc sau cũng đến nơi chụp ảnh. Lăng Gia An lại giúp Lăng Tịch mở cửa xe.

"Tiểu Tịch, ba và bọn họ ngay bên trong, chúng ta vào đi thôi."

"Được."

Sao nơi này nhân viên đi đâu hết, một bóng người cũng không có. Ngoài Lăng Gia An cũng chỉ còn lại có Lăng Tịch cùng Phương Văn. Phương Văn đi đến ân cần tiếp đón, khẽ cười hỏi.

"Không ngại ngồi cùng tôi ở đây chứ?"

"Không ngại, mời ngồi."

"Cám ơn."

Phương Văn đem váy sửa sang lại sau đó ngồi xuống bên cạnh Lăng Tịch.

"Lăng Tịch, ngại thật, không có báo trước cho anh, gấp gáp để Gia An đón anh lại đây."

"Không sao cả, dù sao tôi cũng không có việc gì."

"Tôi đây an tâm."

Phương Văn hướng Lăng Tịch cười cười, sau đó đưa tay khoát lên bụng, chậm rãi vuốt ve.

"Đúng rồi, hiện tại nhà của chúng tôi muốn đặt tên cho em bé. Không biết anh có đề nghị gì hay không?"

"À...Tên con cũng là do cha mẹ tự mình nghĩ, như vậy sẽ có ý nghĩa hơn."

Nhìn Phương Văn hôm nay trang điểm rất trang nhã, đồ trang sức cũng rất xứng khí chất của cô ta, nhìn rất đẹp.

"Sao vậy? Trên mặt tôi có cái gì sao?"

"Không có gì."

Lăng Tịch xấu hổ cười cười, sau đó đem đề tài chuyển đến đứa bé.

"Đúng rồi, dự tính ngày sinh là khi nào?"

"Giữa năm sau, anh cũng rất chờ mong đứa bé này ra đời sao?"

"Vâng. Tôi nghĩ tất cả mọi người sẽ rất chờ mong này đó. Đợi em bé sinh ra chú Lăng nhất định sẽ thật vui."

"Đúng vậy. Ba rất quan tâm đứa cháu này, chọn hai người chuyên môn chăm sóc tôi. Còn có Khả Hinh cũng thường xuyên mua thuốc bổ về, tự mình nấu cho tôi uống. Quan tâm nhất vẫn là Gia An. Mỗi lần dán vào bụng nghe thai cử động, anh ấy đều cười đến rất vui vẻ."

Nghe được Phương Văn làm bộ lơ đãng khoe ra, Lăng Tịch không được tự nhiên đem thân mình hướng bên cạnh dời đi. Không muốn làm cho Phương Văn cảm thấy chính mình không lịch sự, Lăng Tịch vẫn là mở miệng phụ họa Phương Văn một tiếng.

"Bọn họ đúng là đối với cô tốt thật."

"Vâng. Có mọi người quan tâm là phúc của tôi. Hiện tại Gia An đối với tôi tốt lắm, rất chú ý, tôi rất thỏa mãn."

"Đúng vậy sao? Tốt quá rồi."

"Lăng Tịch, anh sẽ chúc phúc cho tôi đúng không?"

"Đúng, hy vọng cô cùng Gia An thật hạnh phúc."

Lăng Tịch bất đắc dĩ phải nói lời chúc phúc Phương Văn, sau đó đứng lên nói.

"À... Tôi muốn đi găp chú Lăng cùng Tiểu Duệ, không biết bọn họ hiện tại ở nơi nào?"

"Bọn họ tại gian phòng nghỉ. Anh đi gặp họ đi, tôi ở chỗ này chờ Gia An."

"Tôi xin phép đi trước."

Nhìn Lăng Tịch vội vàng rời đi, Phương Văn trên mặt lộ ra nụ cười thắng lợi. Đứng lên sửa sang lại áo, đi tìm Lăng Gia An.

Chương 56: Làm nền

Lăng Tịch vừa đi vào phòng nghỉ, liền thấy được Lăng lão gia cùng Lăng Duệ. Lăng Tịch đi lên vài bước cùng bọn họ chào hỏi.

"Chú Lăng, Tiểu Duệ."

"Lăng Tịch, con đến đây lúc nào? Lại đây ngồi."

Nhìn thấy Lăng Tịch đột nhiên xuất hiện Lăng lão gia cười vẫy vẫy tay.

"Đến đây được một lát. Vừa rồi bên ngoài cùng Phương Văn hàn huyên vài câu."

Nghe Lăng Tịch nói là cùng Phương Văn trò chuyện, Lăng Duệ đột nhiên hỏi.

"Có cái gì hàn huyên, cô ta không làm khó dễ chú chứ?"

"Tiểu Duệ, con nói cái gì đó? Không lễ phép."

"Thật mà! Cô ta không bình thường, hay cằn nhằn. Con cũng là quan tâm Lăng Tịch được không?"

Cũng không biết có phải người mang thai đều như vậy hay không, hay là người phụ nữ kia có tật xấu. Trong chốc lát yên lành, trong chốc lát lại nhìn bất thường. Nhiều lần hắn còn nghe được âm thanh quái dị trong phòng cậu Gia An.

Như buổi sáng hôm nay vốn là hắn cùng Phương Tuyết Nhi đi thử đồ cưới. Mợ lại la hét muốn đi thử áo cưới. Như vậy còn chưa tính, mợ còn nói muốn chụp ảnh gia đình. Kết quả vốn chỉ là hắn cùng Phương Tuyết Nhi đến, cuối cùng lại cả Lăng gia đều đến, còn kéo thêm Lăng Tịch vào. Chỉ sợ, mợ cũng là cố ý đem Lăng Tịch đến đây gây phiền toái.

"Tiểu Duệ, cái gì mà cô ta? Đó là mợ con ! Còn nữa, Lăng Tịch là để con gọi sao? Con phải gọi là ba! Thật là càng lớn càng không lễ phép."

"Ông ngoại! Quên đi. Bất quá nói với ông cũng nói không thông."

Người bảo thủ!

Lăng Duệ ở trong lòng cằn nhằn một tiếng, liền đụng chạm cánh tay Lăng Tịch.

"Đi ra, tôi có việc nói với chú."

"Được. Chú Lăng, con đi cùng Tiểu Duệ nói vài câu, sau đó trở vào cùng chú."

"Ừ, đi đi."

Đi theo Lăng Duệ đến phòng thay quần áo, Lăng Tịch mở miệng hỏi:

"Tiểu Duệ, có chuyện gì muốn nói với tôi?"

"Không có việc gì."

Lăng Duệ đem cửa phòng đóng lại, sau đó dựa vào cửa nhìn Lăng Tịch. HunhHn786

"Tôi nói có việc chú sẽ tin?"

"Vậy..."

"Chú muốn nghe ông lải nhải sao? Hay muốn cùng mợ tâm sự việc nhà? Tôi là muốn giúp chú được không? Chú không cám ơn thì thôi, lại hỏi nhiều như vậy làm gì."

"... Lăng thúc cũng là quan tâm cậu."

"Quên đi, ông ngoại càng ngày càng dong dài. Cô ta có tìm chú gây phiền hay không ? Thật là, ông ngoại có phải là lão già hồ đồ đâu, sao nhìn không ra. Cô ta bị thần kinh, nói không chừng ngày nào đó sẽ nổi điên."

"Tiểu Duệ, đó là mợ cậu, nói như vậy không tốt."

"Lễ độ cái gì? Hiện tại ở trong này chỉ có chúng ta, cho dù chú nói xấu, tôi cũng sẽ không đi ra ngoài nói lại. Đừng nói với tôi, chú là sợ cô ta. Thật vô dụng, nếu tôi là chú, tôi..."

"Tiểu Duệ, đừng nói nữa. Tôi không biết cậu đối với Phương Văn có ý kiến gì, nhưng đó vẫn là mợ của cậu. Cậu nên có lễ phép. Còn nữa, tôi không có sợ cô ấy, cũng không cần sợ. Phương Văn làm sao là chuyện của cô ấy, cùng tôi không liên quan. Cho dù bất mãn cũng nên nghĩ lại, đó là vợ của cậu Gia An, cậu nên nhường nhịn một chút."

"Chuyện của tôi, không cần chú quan tâm."

"Vậy, tôi đây mặc kệ, tôi đi ra ngoài trước."

"Đi đâu?"

Lăng Duệ ôm cánh tay Lăng Tịch ngăn cản rời đi.

"Tôi chưa nói cho chú đi, chú muốn đi chỗ nào?"

"Tiểu Duệ!"

Không để ý tới Lăng Tịch la lên, Lăng Duệ đem người đẩy tới góc tường, mở miệng hỏi:

"Tôi hôm nay rất đẹp trai phải không?"

"Hả..."

Lăng Tịch bị Lăng Duệ vây ở góc tường.

"Hỏi thì nói đi! Tôi đẹp trai không?"

Thấy đối phương không trả lời, Lăng Duệ mất hứng nắm cằm Lăng Tịch xoay về phía mặt của hắn.

"Trả lời."

"Không tệ, rất đẹp trai."

"Hừ!"

Nghe được câu trả lời mong muốn, Lăng Duệ buông Lăng Tịch ra, sau đó từ giá áo chọn một bộ lễ phục đưa Lăng Tịch.

"Thay."

"Hả?"

"Để chụp ảnh, mặc thế này sao chụp được? Nhanh lên thay bộ đồ rách rưới trên người ra, khó coi chết đi được."

"Ừ, tôi đi thay."

Lăng Tịch cầm lấy lễ phục, chuẩn bị sang phòng khác thay. Lăng Duệ kéo lại, nói.

"Cứ ở trong này thay."

Lăng Tịch nhíu mày, nhưng vẫn là theo lời Lăng Duệ cởi bỏ quần áo bên ngoài, đổi bộ lễ phục. Vì Lăng Duệ luôn nhìn chằm chằm mình, làm cho Lăng Tịch cảm thấy rất không thoải mái.

"Chậm chạp quá."

Lăng Duệ ở một bên bất mãn lên tiếng, sau đó bước tới, tự tay sửa sang lại trang phục cho Lăng Tịch, đến khi vừa lòng mới gật gật đầu, nói

"Được lắm, không tệ."

"Tiểu Duệ, cám ơn."

Nghe được lời cảm ơn, Lăng Duệ hơi chút hài lòng. Hắn đem Lăng Tịch đến trước gương, hỏi ý kiến.

"Vừa lòng không?"

"Rất đẹp. Tôi rất vừa lòng."

"Là đương nhiên, tôi tự mình tuyển chọn mà, sao lại không đẹp. Chú đừng nghĩ nhiều nha, tôi không phải cố ý chọn cho chú. Chính là để chụp ảnh, quần áo của chú quá khó xem sẽ ảnh hưởng tới chất lượng hình ảnh. Tôi chỉ sợ chuẩn bị lâu như vậy mà bởi vì một mình khiến ảnh hỏng thì không nên."

"Tôi biết rồi."

Dù Lăng Duệ đưa ra lý do rất gượng ép, nhưng Lăng Tịch vẫn là nghiêm túc gật gật đầu.

Thật đúng là một đứa trẻ dễ ngại ngùng, ngay cả làm chuyện tốt cũng phải đi tìm lý do. Bất quá tốt xấu gì Lăng Duệ cũng là quan tâm mình, đây coi như là một loại tiến triển!

"Chúng ta ra ngoài thôi, phỏng chừng bọn họ đã chuẩn bị xong, có thể chụp ảnh rồi."

"Đi thôi."

Cùng Lăng Duệ đi ra, Lăng Tịch  nhìn thấy Phương Tuyết Nhi đã đổi trang phục ngồi ở chỗ kia chờ bọn họ. Phương Tuyết Nhi mặc một bộ sườn xám màu đỏ rất đẹp, cũng rất vui vẻ.

"Lăng Duệ, anh xem em có đẹp không?"

"Đẹp."

"Anh thích là tốt rồi. Bác trai đã đến rồi."

"Ừ, Tuyết Nhi hôm nay rất xinh đẹp."

"Cám ơn. Bác đi gặp thợ điểm trang đi, như vậy sẽ ăn ảnh hơn."

"À... Không cần, cứ như vậy được rồi. Các cô gái mới cần làm xinh đẹp hơn chứ."

"Vậy được rồi. Bất quá bác hiện tại cũng rất đẹp."

Người trước mắt rất đẹp làm cho Phương Tuyết Nhi cảm thấy ghen tị. Rõ ràng là một người đàn ông, lại còn đẹp hơn phụ nữ, rất trẻ trung. Đã hơn mười năm trôi qua, người đàn ông này tướng mạo cũng không có bao nhiêu thay đổi. Trừ khóe mắt có nếp nhăn rất nhỏ càng làm tăng thêm vài phần thành thục cuốn hút, rất hấp dẫn người nhìn.

Nghĩ đến Phương Văn trước đó không lâu cùng cô nói một số chuyện, Phương Tuyết Nhi nhịn không được nhìn Lăng Tịch vài lần, cũng có chút bất an đem tầm mắt chuyển đến trên người Lăng Duệ.

Lúc nhỏ, Phương Tuyết Nhi đã rất thích chơi cùng Lăng Duệ. Ở thời điểm đó Lăng Duệ không để ý cô, mà là suốt ngày dán dính vào Lăng Tịch. Lăng Tịch rất tốt, nhưng thấy Lăng Duệ bởi vì Lăng Tịch mà không để mắt đến mình, Tuyết Nhi rất không thích. Lại không có biện pháp, nên cô cũng đi theo Lăng Duệ ở cạnh Lăng Tịch. Tuyết Nhi cảm thấy rất hâm mộ, cũng thấy thật chán ghét người đoạt mất Lăng Duệ. Bởi vì chỉ cần có Lăng Tịch, trong mắt Lăng Duệ vĩnh viễn không có sự tồn tại của ai khác. Mỗi lần sinh nhật, Phương Tuyết Nhi đều cầu nguyện sao cho người này biến mất đi.

Sau này, nghe nói Lăng Tịch cùng mẹ Lăng Duệ ly hôn, cũng rời Lăng gia, Phương Tuyết Nhi  rất vui. Từ lúc đó Lăng Duệ mới bắt đầu thân thiết với Phương Tuyết Nhi. Làm bạn nhiều năm như vậy, bọn họ hiện tại cũng phát triển trở thành người yêu. Tình cảm ổn định, rất nhanh sẽ đính hôn, kết hôn bất quá là chuyện sớm hay muộn.

Rồi Lăng Tịch lại một lần nữa xuất hiện, Lăng Duệ bởi vì thế mà luống cuống. Nhìn biểu hiện của Lăng Duệ, trong lòng Phương Tuyết Nhi dâng lên dự cảm bất an.

Gần đây, thời gian gặp mặt Lăng Duệ càng ngày càng ít, gặp nhau cũng chỉ nói vài ba câu, hẹn gặp tất cả đều bị Lăng Duệ quên. Mà ngay cả gọi điện, Lăng Duệ cũng làm bộ như không nhớ, không muốn gặp. Có lần ngẫu nhiên trước mặt Lăng Duệ nhắc tới Lăng Tịch, Lăng Duệ không hề giống như trước đây khó chịu thay đổi đề tài, mà là bình tĩnh nghe nói hết, sau đó sững sờ, trên mặt còn lộ ra mấy ý cười.

Không biết Lăng Duệ cười vì cái gì. Nhưng vì vừa nói xong về Lăng Tịch, Lăng Duệ liền lộ ra vẻ mặt như vậy, làm cho Phương Tuyết Nhi không thể không nghĩ nhiều.

Nếu không phải biết bọn họ là quan hệ cha con, Phương Tuyết Nhi đã nghĩ Lăng Duệ từ nhỏ đã thích Lăng Tịch.

Có lẽ là tìm một cơ hội cùng Lăng Tịch trò chuyện, nói Lăng Tịch đừng luôn xuất hiện trước mặt Lăng Duệ, quấy rầy bọn họ ở chung.

"Tuyết Nhi, em đang suy nghĩ gì đó? Ông ngoại bảo chúng ta đến chụp ảnh."

Lăng Duệ chạm vào cánh tay Phương Tuyết Nhi, nói.

"À, không có gì, chúng ta đi thôi. Ô! Sao chỉ có chúng ta ? Bác trai đâu? Ông ngoại đâu?"

"Bọn họ sớm đã đi ra ngoài chờ rồi."

"Dạ, chúng ta mau đi ra ngoài đi, đừng để cho bọn họ chờ lâu."

Phương Tuyết Nhi ngượng ngùng cười cười, sau đó khoát tay Lăng Duệ, đi ra khỏi phòng nghỉ.

Studio này rất lớn, có nhiều cảnh cho khách hàng tùy ý lựa chọn, từ cổ đại đến hiện đại, đạo cụ cũng phong phú. Nơi này rất cao cấp, người bình thường không có khả năng vào. Bất quá Lăng Khả Hinh là người quen, cho nên bọn họ được đãi ngộ, tất nhiên là khách quý.

Vị trí đứng của mọi người dựa theo Lăng lão gia phân phó. Lăng Tịch đứng ở phía sau ông. Suy xét đến Phương Văn hiện tại mang bầu, Lăng lão gia cố ý bảo người đưa đến một cái ghế cho cô ngồi. Còn Lăng Gia An cùng Lăng Khả Hinh, thì một trái một phải của Lăng Tịch. Đương nhiên đó cũng là Lăng lão gia cố ý sắp xếp.

Lăng Khả Hinh bất mãn nhìn lướt qua, sau đó ghét bỏ đem mặt hướng về một phía, cũng đem thân mình dời đi, tận lực tránh đụng đến Lăng Tịch.

"Ba, Tiểu Duệ đâu? Có muốn chụp ảnh hay không? Không chụp con đi, con còn có hẹn nữa. Chân đứng lâu sẽ đau, nhanh chóng được không?"

"Con gấp cái gì? Khó có được cơ hội tất cả mọi người trong nhà tụ lại cùng một chỗ đầy đủ, đợi một chút có vấn đề gì đâu? Tiệc tùng cái gì, ngày nào cũng đều chạy ra bên ngoài, ở cùng lão già này liền mất hứng? Thật không biết tên râu ria kia có cái gì tốt lại làm cho con mất hồn, đến nhà cũng không trở về."

"Ba! Cái gì tên râu ria, gọi tên người ta có được không? Anh ấy đâu có chỗ nào không ổn, có ngoại hình, đối với con lại săn sóc. Người tốt như vậy biết đi chỗ nào tìm. So với ai kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần."

Vừa nói, Lăng Khả Hinh liền liếc mắt nhìn Lăng Tịch một cái.

Tuy rằng cả hai đã không còn quan hệ gì, nhưng biết Lăng Khả Hinh an ổn, Lăng Tịch cũng thấy vui mừng. Dù sao trước kia Lăng Khả Hinh hai ba tháng sẽ đổi một bạn trai, khó được nhìn thấy Lăng Khả Hinh nguyện ý yên ổn. Nói vậy Lăng lão gia cũng sẽ yên tâm không ít.

"Khả Hinh, chị là đã quyết định rồi sao?"

Nghe Lăng Khả Hinh khen ngợi bạn trai, Phương Văn cười hỏi.

"Người đó tốt như vậy sao? Có đáng tin cậy hay không?"

"Em yên tâm đi, anh ấy đối với chị tốt lắm. Em xem."

Lăng Khả Hinh đưa ra bàn tay có đeo nhẫn kim cương. Phương Văn bắt lấy tay Lăng Khả Hinh nhìn nhìn, kinh ngạc hỏi:

"Đã cầu hôn chị?"

"Đúng vậy. Chị còn đang cân nhắc chưa trả lời, bất quá nhẫn đã nhận rồi."

"Khả Hinh, sao chưa có nghe con nhắc tới?"

Nhìn Lăng Khả Hinh bộ dáng ngọt ngào, Lăng lão gia cũng nhịn không được lên tiếng. Làm một người cha, ông vẫn hy vọng Lăng Khả Hinh có thể tìm được hạnh phúc, mà không phải tối ngày đi với một đống đàn ông. Hiện giờ nghe được Lăng Khả Hinh tính kết hôn, dù người kia ông không vừa lòng, nhưng làm cho ông thấy thật bất ngờ, đồng thời có chút vui sướng. Chỉ cần Lăng Khả Hinh nguyện ý yên ổn, dù cho đối tượng nào ông cũng sẽ cho Lăng Khả Hinh một số của hồi môn thật lớn, tổ chức một lễ cưới thật long trọng.

Nhìn không khí gia đình họ Lăng vui vẻ trước mặt, Lăng Tịch càng thấy mình là người thừa, không muốn đi quấy rầy, lui sang một bên.

Lăng Gia An đã nhận ra Lăng Tịch có chút tâm sự. Không có nghĩ nhiều, Lăng Gia An lặng yên đi đến bên cạnh Lăng Tịch nhỏ giọng hỏi:

"Đang suy nghĩ gì? Có phải không vui hay không ?"

"Không có gì, cũng không có không vui."

Chỉ cảm thấy mình ở nơi này là dư thừa, nên có chút cô đơn.

Lăng Gia An biết rõ tính cách Lăng Tịch, cho dù là bị ủy khuất cũng sẽ cố nén, cũng không nói cái gì. Nhìn Lăng Tịch vẻ mặt cô đơn, hắn cảm thấy rất đau lòng.

"Tiểu Tịch..."

"Gia An, em muốn uống nước, anh có thể đi lấy một ly nước được không?"

Ngay khi Lăng Gia An muốn tiếp tục nói chuyện, Phương Văn đã mở miệng.

"Được, em chờ một chút."

Lăng Gia An nhìn Lăng Tịch một cái, sau đó đi rót nước.

"Lăng Tịch, anh vừa rồi cùng Gia An tán gẫu cái gì vui như vậy ?"

"À... Tùy tiện nói vài câu, không có gì đặc biệt."

Lăng Tịch thuận miệng lên tiếng, sau đó xoay người kéo một cái ghế ngồi xuống, lấy một cuốn tạp chí giở ra xem.

Thấy Lăng Tịch không muốn cùng với mình tiếp tục nói chuyện, Phương Văn không thú vị nhìn vài lần, sau đó quay đầu đi đến cùng Lăng Khả Hinh nói chuyện, không có để ý tới Lăng Tịch nữa.

Một lúc sau Lăng Duệ cùng Phương Tuyết Nhi đến.

"Ngại quá, chúng con đi nhầm chỗ, để cho mọi người đợi lâu."

Vừa vào cửa, Phương Tuyết Nhi liền áy náy nói. Sau khi nói xong, Phương Tuyết Nhi cúi đầu thè lưỡi, mọi người đều chỉ nhìn nhau cười.

"Không có việc gì, đã tới là tốt rồi."

Lăng lão gia hướng Phương Tuyết Nhi vẫy vẫy tay, ân cần nói. Phương Văn cùng Lăng Khả Hinh xum xuê tán dương Tuyết Nhi.

Nhìn gia đình ấm áp kia, Lăng Tịch thất thần làm rơi tạp chí trong tay. Cũng may không có khiến cho người nhà kia chú ý.

Lăng Tịch lại càng cảm thấy chính mình dư thừa ở đây.

Biết mình đến chính là để làm nền, vậy mà vẫn phải đến đây. Tuy rằng đã tự nhủ với lòng phải cách xa Lăng gia một chút, nhưng một lần lại một lần đều thất bại, vẫn phải xuất hiện cùng bọn họ.

Người Lăng gia khiến cho Lăng Tịch quan tâm cũng chỉ có Lăng lão gia cùng Lăng Duệ, còn những người khác như thế nào cũng không cần biết.

"Lăng Tịch, lại đây chụp ảnh."

Lăng Tịch vừa cúi xuống nhặt cuốn tạp chí, Lăng Duệ liền gọi.

"Đến ngay."

Lăng Tịch đem tạp chí nhặt lên để vào chỗ cũ, mới đi đến đứng bên cạnh Lăng Duệ. Giờ phút này đứng giữa Lăng Gia An và Lăng Duệ, đã không có Lăng Khả Hinh ở một bên, áp lực trong lòng Lăng Tịch nháy mắt giảm bớt không ít.

"Mọi người đều đến đông đủ rồi sao?"

Người thợ chụp ảnh hỏi, sau đó giơ tay để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.

" 1, 2, 3."

"Rắt rắt"

Đèn chợt lóe sáng, buổi chụp ảnh gia đình bắt đầu.

Sau khi chụp ảnh xong, Lăng Tịch liền lấy cớ không thoải mái muốn đi về.

Nghe Lăng Tịch nói không thoải mái, Lăng lão gia cũng không có miễn cưỡng lưu lại, mà là nhắc nhở trở về nghỉ ngơi cho tốt, còn nói hôm nào có ảnh sẽ để Tiểu Duệ đưa đến nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro