57: Nằm bệnh viện+58: Quà tặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57: Nằm bệnh viện

Vài ngày sau, Lăng Duệ đem ảnh tới. Tổng cộng có hai bộ, một bộ đóng thành cuốn lớn với đầy đủ tất cả mọi người, một bộ khác là tập album nhỏ. Bộ nhỏ này là cho Lăng Tịch giữa lại.

Xem xong bộ lớn, lật bộ nhỏ, Lăng Tịch thấy có chút kỳ quái, phát hiện trừ ảnh cả gia đình, ảnh chụp cùng Lăng Duệ, cùng Lăng lão gia, không còn ảnh chụp cùng những người khác. Lăng Tịch hỏi mà Lăng Duệ không chịu nói. Nhưng nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Lăng Duệ thì cũng biết hắn đã bỏ những tấm hình kia.

Thật đúng là trẻ con!

Lăng Tịch bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Kỳ thật, Lăng Tịch cũng không thèm để ý có ảnh chụp cùng người khác hay không, chỉ cần có ảnh Lăng Duệ cùng Phương Tuyết Nhi là được rồi.

Ngày khi Lăng Tịch định hỏi Lăng Duệ xin một tấm ảnh của hắn cùng Phương Tuyết Nhi, Lăng Duệ đã vội vả ra về.

Ai nha... Thật đáng tiếc.

Lật xem một lát, Lăng Tịch đem tập ảnh bỏ vào ngăn kéo, chỉ lưu lại một ảnh có mình cùng ông cháu Lăng Duệ để vào khuông đặt ở tủ đầu giường.

Nghĩ đến vẫn không có tin tức Tần Tường, Lăng Tịch lấy điện thoại gọi cho Tần Tường. Không ai bắt máy. Gọi lần nữa thì gặp một người xa lạ. Khi Lăng Tịch hỏi về Tần Tường, bên kia không kiên nhẫn nói vài câu, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Sao lại thế này? Tần Tường vì sao đổi khoá cửa? Cho dù là không muốn cho mình đi vào nhà hắn, cũng không cần đem số điện thoại di động đổi nha? Hay là... Tần Tường đang trốn mình? Sao Tần Tường lại trốn, có chuyện gì? Muốn trốn, cũng là mình trốn Tần Tường chứ!

Nghĩ đến Tần Tường đã hơn mười ngày không có liên lạc được, Lăng Tịch không khỏi lo lắng, sợ Tần Tường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nghĩ nghĩ, Lăng Tịch quyết định đi đến KTV một chuyến, nhìn xem Tần Tường có ở đó hay không. Cho dù không tìm được Tần Tường, cũng có thể tìm người hỏi một chút về Tần Tường .

Khi Lăng Tịch tới KTV trời đã tối. Bởi vì đã làm ở đây một thời gian ngắn, nhân viên cũng biết Lăng Tịch cùng Tần Tường có quen biết, cho nên không có ai ngăn cản.

Lăng Tịch bước vào thang máy đi lên tầng cao nhất, nơi đó là văn phòng của Tần Tường. Nhìn cửa phòng, Lăng Tịch lại cảm thấy có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay cũng đổ chút mồ hôi.

Bất quá đã đến đây, cứ như vậy bỏ đi cũng không tốt. Quên đi, trực tiếp gõ cửa thôi !

Gõ cửa nhiều lần không có ai đáp lại, Lăng Tịch đành phải lên tiếng gọi. Cũng không có động tĩnh. Xem ra, bên trong không có ai. Tần Tường không ở nhà, số di động cũng đổi, mà ngay cả KTV cũng tìm không thấy Tần Tường.

Như vậy Tần Tường đi nơi nào? Hắn có thể xảy ra chuyện gì hay không ?

Tần Tường nhiều ngày không có tin tức, làm cho Lăng Tịch cảm thấy rất không thích hợp, đồng thời, lại cảm thấy rất lo lắng.

Nghĩ đến Tần Tường làm công việc có nhiều nguy hiểm, Lăng Tịch không khỏi trách cứ chính mình. Nếu lúc trước có thể chủ động đi tìm Tần Tường, mà không phải chờ Tần Tường đến tìm, có thể sẽ không xuất hiện tình huống hiện tại?

Xuống lầu, ra khỏi thang máy, Lăng Tịch chậm chạp đi ra cửa. Bởi vì luôn luôn tự hỏi về hành tung Tần Tường nên Lăng Tịch không chú ý, liền trực tiếp đụng vào một người đang vội vàng.

"Ngại quá."

Khi ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt Lăng Tịch sáng ngời.

"Đúng là anh."

"Vâng, đã lâu không gặp."

Hắn là cấp dưới của Tần Tường, cũng chính là người sắp xếp công việc cho Lăng Tịch.

"Anh có biết Tần Tường đi nơi nào không?"

"Ông chủ? Anh không phải là bảo mẫu sao? Hẳn phải rất rõ ràng hành tung của ông chủ, sao còn hỏi tôi?"

"Tôi... anh có biết hắn đi nơi nào không?"

"Tôi cũng không rõ ràng lắm. Bất quá mấy ngày hôm trước ông chủ nhắn tin nói là đang ở nước ngoài, có một số việc phải xử lý, lệnh cho tôi trông coi tốt chỗ này."

Tần Tường ở nước ngoài sao?

Biết hắn không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Lăng Tịch nhẹ nhàng thở ra.

"Vậy hắn có nói thời điểm trở về không?"

"Tôi đây cũng không rõ ràng lắm. Ông chủ chưa nói. Bất quá anh khẳng định sẽ biết trước tôi."

"Hả."

Lăng Tịch cười nhạt, sau đó nói cảm ơn, liền rời khỏi KTV.

Lăng Tịch vừa đi ra khỏi cửa, Trần Trình bước vào một phòng trống, lấy điện thoại di động ra gọi cho một người khác.

"Thiếu gia, vừa rồi Lăng Tịch có đến tìm. Tôi đã như ngài đã dặn dò."

"Tốt."

Giọng trả lời lạnh lùng, không một chút tình cảm.

"Hắn... Hắn hình như rất quan tâm hành tung của ngài. Hắn có vẻ rất khẩn trương. Tôi nghĩ nhất định là đang lo lắng."

"Trình, anh hình như rất thích hắn? Giúp hắn giải thích nhiều như vậy."

Đầu kia giọng vẫn như trước rất bình tĩnh, nhưng cẩn thận nghe lại có thể nghe được sự tức giận.

Biết Tần Tường không vui, Trần Trình đúng lúc thay đổi đề tài.

"Thiếu gia, chuyện của ngài hoàn toàn thuận lợi chứ?"

"Rất tốt, giải quyết xong rồi ."

"Dạ, vậy là tốt rồi. Vậy chừng nào trở về?"

"Qua vài ngày. Đến lúc đó thông báo cho anh. Được rồi, không nói nữa, Mạn Ny đến đây."

Nghe tiếng bước chân bên ngoài, Tần Tường để điện thoại xuống bàn, nhắm mắt lại giả như đang ngủ. Khi tiếng bước chân dừng lại, Tần Tường từ từ mở mắt ra, làm bộ như vừa tỉnh ngủ, giơ tay lên dụi mắt.

"Mạn Ny, em đến đây lúc nào?"

"Vừa tới. Lúc nãy ai gọi đến? ! Có phải anh ở bên ngoài giấu người nào hay không ? Hả? !"

"Nào có, nào dám. Em thật nhẫn tâm, chẳng lẽ đã quên anh còn bị thương sao."

Nghĩ đến Tần Tường thiếu chút nữa gặp sự cố ngoài ý muốn, Mạn Ny đã rất hoảng sợ. Nếu viên đạn đi hơi lệt một chút, dù cho cô có đến kịp lúc, Tần Tường cũng sẽ không cứu được.

Mấy ngày nay Mạn Ny đã giận ba mình, dù biết trách nhiệm không hoàn toàn ở ông. Cuối cùng là Tần Tường phải khuyên bảo, Mạn Ny mới ngui giận. Nhưng Mạn Ny bắt ba mình lập lời thề, lần sau tuyệt đối không để Tần Tường làm những việc nguy hiểm như vậy nữa.

"Không có việc gì , đừng sợ, anh không sao."

Nhìn bộ dáng hoảng sợ đã biết Mạn Ny lại suy nghĩ về sự kiện kia, Tần Tường đem Mạn Ny ôm vào trong lòng, ôn nhu trấn an.

"Ngoan, đừng nghĩ nữa."

"Hãy đáp ứng em, lần sau đừng để cho mình bị thương, được không?"

"Được, anh đáp ứng sẽ chiếu cố tốt bản thân."

Lần này là hắn bị gài bẫy. Bất quá hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy lại phát sinh. Mấy ngày này Mạn Ny lo lắng chăm sóc hắn mà tiều tụy, hắn rất đau lòng.

Thời điểm Mạn Ny chạy tới vẻ mặt rất khủng hoảng. Tần Tường chưa kịp cùng Mạn Ny nói gì liền ngất đi. Chờ sau khi tỉnh lại, hắn đã ở tại bệnh viện, vết thương đã được xử lý, nhưng vẫn rất đau.

Nhìn Mạn Ny sắc mặt tiều tụy, đang ngủ gụt bên giường, không cần hỏi cũng có thể biết Mạn Ny luôn ở bên cạnh chăm sóc chưa có rời đi.

Sợ Mạn Ny sẽ cảm lạnh, hắn lấy áo khoác lên người Mạn Ny. Dù động tác của hắn cố ý thật nhẹ, nhưng Mạn Ny vẫn bị làm tỉnh. Mạn Ny tỉnh lại tiến lên ôm cổ hắn, động tác có chút thô lỗ, thậm chí va chạm vào miệng vết thương. Đợi Mạn Ny buông hắn ra mới phát giác, băng gạc nhiễn máu đỏ.

Mạn Ny kinh hoảng, khẩn trương, sắc mặt càng trắng bệch, chạy vội vã tìm bác sỹ. Đến khi nghe được bác sỹ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, Mạn Ny mới thở phào nhẹ nhõm.

Biết Mạn Ny vì mình khẩn trương, hắn rất cảm động, thậm chí bắt đầu muốn cứ như vậy cùng Mạn Ny ở chung một chỗ. Nhưng mà quay đầu ngẫm lại, cứ thấy không ổn, hắn lại có chút không cam lòng. Còn vì cái gì mà cảm thấy không cam lòng, hắn cũng không rõ ràng lắm. Dù sao hắn cùng Mạn Ny còn trẻ, còn chưa tới thời điểm kết hôn. Nghĩ lại, đợi cho hắn thật sự muốn yên ổn, lại hướng Mạn Ny cầu hôn cũng không muộn.

Mạn Ny là một đối tượng tốt để kết hôn. Hơn nữa bọn họ quen nhau nhiều năm như vậy, tính cách cũng rất hợp. Về sau nếu sống cùng nhau sẽ không có cái gì đáng ngại. Nhưng mà... hắn đối với Mạn Ny là mang ân, là tình thân, bạn bè, vẫn chưa có cảm giác rung động như tình yêu.

Hắn rất muốn có một tình yêu thật sự, để có thể cảm nhận trái tim rung động. Nhưng tìm kiếm nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa có tìm được.

Trải qua chuyện lần này, hắn muốn rõ ràng, cũng cho mình một kỳ hạn ba năm. Nếu trong ba năm, hắn vẫn không có tìm được tình yêu chân thật của mình, vậy hắn liền cùng Mạn Ny kết hôn, an ổn sống cả đời, hết lòng chăm sóc và chìu chuộng cô ấy.

Cảm giác rụng động... Đến tột cùng là thế nào đây? Người như thế nào có thể làm cho hắn rung động. Hiện tại người đó ở nơi nào?

Nghĩ đến vấn đề này, trong đầu Tần Tường đột nhiên hiện lên một bóng dáng. Khi hắn muốn thấy rõ người kia là ai, lại hoàn toàn mất dạng. Tuy rằng thấy không rõ người kia là ai, nhưng người kia đem lại cảm giác rất quen thuộc, cũng rất thân thiết. Hắn nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra người kia đến tột cùng là ai.

Mạn Ny cười sờ sờ mặt Tần Tường. Khi nhìn thấy Tần Tường sững sờ, cô nắm chóp mũi Tần Tường, làm bộ như mất hứng hỏi:

"Đang suy nghĩ gì đó? Em cùng anh nói chuyện, lại làm lơ em, dúng là nên đánh."

"Em nỡ đánh anh sao?"

Phục hồi tinh thần lại, Tần Tường cười cười nói.

"Anh đang suy nghĩ, đến khi nào thì có thể xuất viện. Mỗi ngày ở tại bệnh viện, anh buồn muốn chết."

"Xuất viện? Muốn cũng đừng nghĩ. Khi nào hoàn toàn bình phục như trước mới được rời bệnh viện."

Mạn Ny bắt Tần Tường nằm nghỉ, còn mình chọn một quả táo ngồi gọt vỏ. Do trước đây chưa có gọt táo lần nào, sợ cắt vào tay, nên động tác Mạn Ny thật sự chậm.

"Mạn Ny, nói thật đi, khi nào thì anh được xuất viện?"

Nhìn Mạn Ny chăm chú gọt táo, Tần Tường dò hỏi. Mạn Ny không trả lời. Hắn im lặng nghĩ ngợi.

Vừa rồi nghe thuộc hạ đắc lực nói thì không thể là giả. Nghĩ đến Lăng Tịch tìm hắn với vẻ mặt khẩn trương, khóe môi Tần Tường không tự giác cong lên.

Mình rời đi mấy ngày nay, Lăng Tịch rất muốn gặp mặt sao? Có phải vài ngày không thấy được, cũng rất nhớ mình hay không?  Vậy có thể là...

Tần Tường trộm cười.

"Đợi bác sỹ nói có thể xuất viện, em tự nhiên sẽ lo liệu thủ tục xuất viện."

Mạn Ny buông dao trong tay, đem trái táo đưa cho Tần Tường, nói.

"Cầm."

"Cám ơn."

Tần Tường cầm táo ghé vào miệng cắn một cái, cảm thấy thật ngọt.

"Anh cười cái gì? Có chuyện gì buồn cười sao?"

"Không, không có gì."

Ý thức được chính mình thất thố, Tần Tường mau phủ nhận, sau đó cúi đầu cắn táo trong tay, sợ Mạn Ny nhìn ra manh mối gì.

"Đúng vậy sao?"

Tần Tường hôm nay là lạ sao đó? Đầu tiên là ngẩn người, hiện tại lại ngồi ngẩn ngơ cười trộm. Hoàn toàn không muốn nói!

Mạn Ny hồ nghi đánh giá Tần Tường vài lần, sau đó nhìn quanh phòng.

Nhớ đến cú điện thoại kia, nghĩ đến khi mình vào cửa Tần Tường giấu giếm, Mạn Ny như nghĩ ra cái gì, gật gật đầu, mở miệng hỏi:

"Tần Tường, có phải bởi vì cú điện thoại kia hay không? Ai gọi cho anh?"

"A... Người đó em có biết? Là Trần Trình."

"Hắn tìm anh làm gì? Sao hắn biết số điện thoại bệnh viện này?"

"Mấy ngày hôm trước anh dùng điện thoại này gọi cho hắn. Di động đã bị em giữ, có một số việc cần giao cho cấp dưới. Công việc để người khác làm, anh lo lắng. Vừa rồi hắn báo cáo một ít tình huống, đều là tin tức tốt, cho nên anh thật vui."

"Anh nha! Đang nằm bệnh viện, còn muốn lo chuyện làm ăn, không biết mệt sao?"

Nghe xong Tần Tường giải thích, Mạn Ny bất đắc dĩ thở dài.

"Quên đi, không nói với anh nữa. Bất quá phải đáp ứng em, trước khi xuất viện, không được xen vào chuyện bang hội nữa."

"Vâng, nghe lời em."

Hiện tại phải dưỡng thương cho tốt, sau đó xuất viện. Chờ ra viện xong có thể về nước. Lăng Tịch tìm gấp như vậy là sao? Thật muốn xem Lăng Tịch có bao nhiêu nhớ mong.

Chương 58: Quà tặng

Biết Tần Tường không có chuyện gì, Lăng Tịch yên tâm không ít, nên cũng sẽ không có đi tìm Tần Tường. Nếu Tần Tường trở lại, muốn gặp tự nhiên sẽ liên hệ, hoặc là tự mình đến nhà tìm. Nếu Tần Tường không muốn gặp, vậy chờ rảnh rỗi, lại đi tìm Tần Tường là được rồi.

Giải quyết xong chuyện Tần Tường, toàn bộ tâm trí Lăng Tịch dồn vào món quà cho Lăng Duệ. Nghĩ đến lễ đính hôn ngày một tới gần, Lăng Tịch càng bối rối. Liên tiếp mấy ngày đi ra ngoài không có chọn được gì thích hợp.

Ngay lúc Lăng Tịch ngồi ở bên cạnh bàn nghiêm túc lật tạp chí nghiên cứu, bỗng truyền đến tiếng gõ cửa. Khi mở cửa, Lăng Tịch há hốc mồm, trên mặt hiện ra kinh ngạc.

Người đến là Lạc Phi.

Còn đang suy nghĩ có phải Lạc Phi đã thay đổi, không có nghĩ tới Lạc Phi đứng trước cửa, cùng vẻ mặt ôn nhu nhìn mình. Lạc Phi không có thay đổi, mỉm cười, làm cho Lăng Tịch cảm thấy ấm áp.

"Ba. Con đã trở về."

"Ừ, vào đi."

Tiếp nhận một gói to trên tay Lạc Phi, Lăng Tịch dẫn Lạc Phi vào phòng.

"Hôm nay con có một ngày nghỉ, trở về thăm ba một chút."

"Gần đây có phải bận rộn nhiều việc hay không?"

Lăng Tịch đem gói to đặt lên bàn, sau đó đi đến phòng bếp rót cho Lạc Phi ly nước.

"Uống nước."

"Dạ, cũng bận."

"Phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để quá mệt nhọc."

Lăng Tịch lại dặn dò một tiếng, khi nhìn thấy Lạc Phi đang cười, Lăng Tịch im lặng không có nói tiếp.

"Ba, lần trước ba điện thoại cho con, con có chút hoảng hốt, cho nên không nói được mấy câu. Sau đó trợ lý lại gọi con đi làm việc, mới vội vàng cúp điện thoại."

Sợ Lăng Tịch sẽ để ý chuyện trước đây, Lạc Phi muốn giải thích một chút. Nhưng lại sợ trong điện thoại nói không rõ sở, phải trực tiếp gặp mặt giải thích. Hôm nay cuối cùng đã có chút thời gian, cho nên hắn liền chạy tới gặp Lăng Tịch, cũng mang đến một ít thuốc bổ.

"Ừ, không sao, ba biết con bận."

Nghe xong Lạc Phi giải thích, Lăng Tịch không khỏi xấu hổ. Nhìn Lạc Phi có thể cảm giác được Lạc Phi vẫn không có thay đổi. Trước đây có ý niệm kia trong đầu, rất không nên.

"Ba gần đây có tốt không? À, ba chụp ảnh này khi nào? Rất đẹp."

"Đúng vậy. Cái ảnh chụp là mấy ngày hôm trước đi studio chụp cùng người Lăng gia."

"Ba, khi nào đó chúng ta đi chụp cùng nhau được không?"

Cẩn thận ngẫm lại, Lạc Phi thấy mình cùng Lăng Tịch còn chưa có ảnh chung. Nhìn thấy ảnh chụp này, Lạc Phi cũng bắt đầu muốn có ảnh chung của hai người. Để khi tưởng nhớ có thể lấy ra nhìn.

"Được."

"Ba, Tiểu Hàn đâu? Em ấy không ở trong nhà sao?"

Trong phòng không có Tiểu Hàn, trên giường gối cũng chỉ đặt một cái. Mà cái vali đặt ở góc tường cũng không có.

"Ừ, hiện tại ở công ty điện ảnh và truyền hình thành phố để tham gia huấn luyện. Đã một thời gian rồi."

Gặp Lạc Phi hỏi, Lăng Tịch liền đem chuyện Bạch Tiểu Hàn trước nay nói ra.

Đợi cho Lăng Tịch nói xong, Lạc Phi vẫn duy trì bình tĩnh, cũng không có biến hóa gì. Lạc Phi duy nhất lo lắng, nếu không có Bạch Tiểu Hàn bên bên cạnh Lăng Tịch sẽ cảm thấy cô đơn không.

"Ba, hiện tại Tiểu Hàn không có ở bên cạnh, ba phải chăm sóc tốt cho chính mình."

"Biết rồi. Đúng rồi, Phi Phi, con giúp suy nghĩ được không? Tiểu Duệ sắp đính hôn, nhưng mà ba còn chưa nghĩ được phải tặng cái gì."

"Đính hôn? Để con nghĩ xem."

Lạc Phi tựa vào cạnh cửa suy nghĩ trong chốc lát, sau đó quay đầu lại cười, nói.

"Con biết nên tặng cái gì rồi?"

"Nhanh như vậy sao? Là cái gì?"

"Ba có ảnh chụp hắn cùng vị hôn thê của hắn hay không?"

"Ảnh chụp? Cái đó làm gì?"

Lăng Tịch hồ nghi hỏi, nhưng mà Lạc Phi cũng không đồng ý trả lời. Lạc Phi không nói, cũng không có biện pháp, Lăng Tịch từ ngăn kéo lấy ra cuốn album đưa cho Lạc Phi.

"Không có ảnh riêng, chỉ có ảnh gia đình, được không?"

"Vâng... Cũng được."

Ảnh chụp mọi người đều mặc lễ phục, trên mặt cũng trang điểm kỹ, hẳn là có thể dùng được. Nhìn lướt qua, Lạc Phi trực tiếp chỉ Phương Tuyết Nhi.

"Ba, đây là vị hôn thê của Lăng Duệ sao?"

"Phải."

"Con hiện tại cùng ba đi chuẩn bị thôi. Chọn xong quà, chúng ta lại cùng đi ăn một bữa cơm, sau đó con lại về công ty."

Lạc Phi cầm ảnh chụp, lôi kéo Lăng Tịch ra cửa.

Cũng không lâu lắm, Lạc Phi đã dẫn theo Lăng Tịch tới một cửa hàng chế tác đồ thủ công cao cấp.

"Ba, đi theo con."

Giống như là hiểu Lăng Tịch đang nghi hoặc, Lạc Phi lôi kéo người đi vào trong. Lạc Phi hình như rất quen nơi này, cùng người bên trong chào hỏi, cũng đưa ra ảnh gia đình, rồi cùng một người bàn công việc.

Thừa dịp này, Lăng Tịch tò mò nhìn những tượng nhỏ để xung quanh, càng xem lại càng thấy thích. Tượng đều là mô phỏng theo bộ dạng của người thật, độ chân thật rất cao, trong đó lại trộn lẫn một ít yếu tố hoạt hình, nhìn rất đáng yêu. Nhìn đến cặp búp bê mặc áo cưới làm Lăng Tịch đặc biệt thích, nhịn không được đứng ở đó nhìn thật lâu.

"Ba thích không?"

"Rất thích."

Nghe được giọng Lạc Phi, Lăng Tịch quay đầu lại nói:

"Con tính giúp ba làm một bộ tượng Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi làm quà sao?"

"Dạ đúng là như vậy. Ba thấy thế nào? Nếu ba cảm thấy thích đến cùng Lỗi Tử bàn chi tiết các bộ phận."

"Được, có thể làm ngay."

"Lỗi Tử, đi văn phòng anh nói chuyện đi. "

"Vậy, đi theo tôi."

Một lúc nói chuyện với nhau, Lăng Tịch quyết định chọn một mẫu ưng ý, cũng thỏa thuận một khi cặp tượng làm xong, cửa hàng  liền cho gọi điện để Lăng Tịch đến lấy.

Lạc Phi cũng tỏ vẻ muốn trả số tiền này. Lăng Tịch muốn phản bác, Lạc Phi trực tiếp dẫn người đi ra cửa, sau đó mới quay đầu lại cùng người trong phòng vẫy tay chào từ biệt.

"Phi Phi..."

"Ba, đừng nói tiền bạc với con."

"Con... Được rồi, ba không nói. Con cùng người đó rất quen thuộc sao?"

"Đúng thế. Lỗi Tử là bạn con ở nước ngoài, học cùng trường, hắn theo ngành mỹ thuật. Hắn về nước trước con, nhưng chúng con có liên lạc. Nơi này con đã đi thăm qua một lần, đã từng nhìn thấy tượng cô dâu chú rể rất đáng yêu kia. Vừa vặn ba không biết tặng cái gì, con mang ba tới xem thử."

"Đúng vậy, rất đáng yêu, ba nghĩ Tiểu Duệ sẽ thích. Đúng rồi, không phải nói muốn đi ăn sao? Muốn ăn cái gì? Bất quá phải nói trước để ba trả tiền."

"Được được được, vậy con sẽ ăn nhiều một chút, để cho ba trả tiền được chưa?"

Lạc Phi cười đáp ứng, cũng lôi kéo Lăng Tịch đi tới nơi trước đây Lăng Tịch thường xuyên dẫn hắn đi ăn, là một khu phố bán đồ ăn vặt.

"Sao dẫn ba tới nơi này?"

Nơi này là khu ẩm thực lâu đời, tất cả đều là món bình dân, cũng không có nhà hàng lớn.

"Con muốn ăn thứ này mà, thật lâu không có ăn rồi."

Lạc Phi cười lôi kéo cánh tay Lăng Tịch, đi đến quán mì lạnh. Gọi hai bát, Lạc Phi đem ghế lau lau một lần, mới để cho Lăng Tịch ngồi xuống.

"Ba, còn nhớ không? Lúc nhỏ chỉ cần ba đi viện mồ côi, sẽ dẫn con tới bên này ăn cái gì đó."

"Nhớ, mỗi lần con đều ăn rất nhiều. Có một lần, con ăn nhiều đến nỗi thiếu chút nữa phải đi bệnh viện."

Nghĩ đến Lạc Phi ngày trước, Lăng Tịch mỉm cười.

"Ba sao lại nói chuyện mất mặt như vậy."

"Ha ha."

Lăng Tịch lấy hai cái ly rót nước, lại đưa một ly cho Lạc Phi.

"Phi Phi, công việc con thế nào?"

"Còn phải vất vả một chút. Bất quá một thời gian ngắn nữa con sẽ có thể về nhà với ba, sẽ không lại mất tích giống như trước đây, miễn cho ba lo lắng."

Tuy rằng Lạc Phi cùng Lăng Tịch tình cảm luôn rất ổn định. Đã vài năm không liên lạc cũng không có bởi vì vậy mà trở nên xa lạ. Nhưng từ sau khi trở về, Lạc Phi phát giác bên cạnh Lăng Tịch cũng không phải chỉ có một mình hắn, sự chú ý cũng không phải chỉ đặt ở trên người của hắn. Cho nên, hắn phải coi chừng Lăng Tịch, miễn cho đúng lúc mình không ở cạnh, có kẻ thừa cơ lấy mất trái tim Lăng Tịch. Đã chờ đợi nhiều năm như vậy, hắn không muốn bị cướp mất.

"Phi Phi, con có thời gian nên nghỉ ngơi đi, chờ con xong việc rồi hãy đến gặp ba."

Nhìn Lạc Phi rõ ràng ốm đi, Lăng Tịch đau lòng nói.

"Không có gì đáng ngại, con muốn gặp ba."

Nếu có thể, Lạc Phi muốn ngày ngày ở bên cạnh Lăng Tịch. Nhưng mà bây giờ còn chưa được, công việc vẫn chưa ổn định. Lạc Phi hiện tại chỉ hy vọng, công việc mau chóng ổn định, HunhHn786 sau đó có nhiều thời giờ ở bên Lăng Tịch bồi dưỡng tình cảm. Hắn cố gắng kiếm tiền, đợi cho đến thời điểm thích hợp lại bày tỏ tình cảm.

"Vậy được rồi. Phi Phi, địa chỉ công ty con ở đâu? Lúc trước luôn muốn đến. Hiện tại Tiểu Hàn không có ở nhà, thời giờ của ba rất nhiều, nếu muốn gặp liền gọi điện thoại cho ba, ba tới thăm con."

"Hả... Bên kia cách nơi này rất xa, còn không có xe tốc hành. Ba ngồi xe lâu sẽ không thoải mái."

"Con không muốn cho ba đi thăm con sao? Hay là con không muốn cho ba tới chỗ con làm việc?"

Thấy Lạc Phi lắc đầu, Lăng Tịch cười nói:

"Nếu cũng không phải, vậy con đem địa chỉ viết cho ba, lần sau ba đi thăm con."

"Được rồi, con gửi tin nhắn cho ba."

Không lay chuyển được Lăng Tịch, Lạc Phi đành phải gửi tin nhắn cho Lăng Tịch.

Sau khi ăn xong mì lạnh, Lạc Phi tiếp tục lôi kéo Lăng Tịch đi tiếp. Dọc theo đường đi, Lạc Phi tâm tình rất tốt, muốn ăn gì đó liền dừng lại, rồi ngóng nhìn, không nói tiếng nào chỉ tỏ vẻ muốn ăn. Nhìn bộ dạng Lạc Phi thật buồn cười, Lăng Tịch rất sảng khoái trả tiền những món Lạc Phi muốn ăn.

Sau hai giờ đồng hồ, bọn họ đã ăn rất nhiều, Lăng Tịch sờ sờ bụng, cảm giác bụng muốn vỡ ra.

"Ba, cám ơn ba mời con ăn nhiều món ngon như vậy."

Nhìn thấy Lăng Tịch vỗ bụng, trên mặt hiện ra một chút xấu hổ, Lạc Phi nhịn không được cười, nói.

"Lần sau chúng ta đến ăn tiếp có được hay không?"

"Ừ... được ."

"Ba, hiện tại cũng không còn sớm, con đưa ba về nhà. Sau đó lại về công ty."

"Không cần phiền như vậy. Con đi không tiện đường, ba tự mình ngồi xe trở về là được."

"Vậy... Được rồi, con đưa ba lên xe trước."

Lạc Phi đón một chiếc taxi, thanh toán tiền xe, cũng báo địa chỉ. Lạc Phi lui lại bên đường, nhìn xe chở Lăng Tịch rời đi, sau đó mới đón xe taxi về công ty.

Lần này gặp mặt làm cho Lăng Tịch hoàn toàn yên tâm. Lạc Phi vẫn không có thay đổi, vẫn như trước là một tri kỷ, rất hiểu chuyện, khi nghĩ tới là thấy ấm áp.

Ngày đính hôn của Lăng Duệ đến gần, Lăng Tịch đã bị Lăng lão gia gọi đi Lăng gia thương lượng một ít vấn đề nghi thức trong lễ đính hôn.

Không biết có phải không muốn nhìn thấy Lăng Tịch hay không, Lăng Khả Hinh không thấy đâu. Theo lời Lăng lão gia nói, Lăng Khả Hinh đã đi tiệc tùng, đem toàn bộ sự việc giao cho ông xử lý, hoàn toàn mặc kệ mọi sự.

Lăng Tịch cùng Lăng lão gia bàn bạc hai ngày. Hơn nữa có thuê dịch vụ tổ chức tiệc chuyên nghiệp, Lăng lão gia cũng tự mình sắp xếp ổn thỏa. Công tác trang hoàn, thực đơn cho buổi tiệc, in thiệp mời, toàn bộ giao cho người của công ty tổ chức tiệc chuyên nghiệp xử lý.

Tại Lăng gia bận rộn nhiều ngày, tuy rằng không có làm việc nặng, nhưng những việc vụn vặt cũng không ít. Mỗi ngày đều ở trong nhà chạy tới chạy lui, cũng vất vả, thậm chí hai chân có chút phù. Nhưng cũng may mắn mỗi ngày Lăng Tịch ngoài Lăng lão gia cùng người hầu và người của dịch vụ tổ chức tiệc, chỉ gặp Lăng Duệ.

Nghe Lăng lão gia nói Lăng Khả Hinh phải đi giúp bên nhà Phương Tuyết Nhi. Còn Phương Văn thì dọn đi khách sạn ở, nói là trong nhà nhiều người sẽ quấy rầy đến việc dưỡng thai. Mà Lăng Gia An, phải chăm sóc Phương Văn nên cũng vào khách sạn.

Mỗi ngày Lăng Tịch đều là kéo thân thể mỏi mệt đi vào căn phòng trước kia từng ở, tắm xong liền trực tiếp nằm trên giường, cái gì cũng không nghĩ liền ngủ thật say.

Khi trở về nhà mình, Lăng Tịch nằm ở trên giường ngủ một ngày đến thật sự là ngủ không được nữa mới từ rời giường đi xuống lầu ăn chút gì.

Nhận được điện thoại của Lỗi Tử, nói có thể đến lấy sản phẩm, Lăng Tịch đi đón xe đến chỗ kia. HunhHn786

Đôi tượng được làm khéo léo tinh xảo, nhìn rất đẹp. Nguyên liệu cao cấp cùng gia công tỷ mỉ tăng giá trị quà tặng. Lăng Tịch rất ưng ý. Lỗi Tử đem đôi tượng bỏ vào một cái hộp trang trí cầu kỳ, lại cho hộp vào một xách mới giao cho Lăng Tịch.

Lăng Tịch mang túi quà về nhà.

Cách lễ đính hôn một ngày, Lăng Duệ đưa tới hai cái túi to. Hắn cũng không có cùng Lăng Tịch nói chuyện, mà chỉ nhìn vài lần liền xoay người đi xuống lầu.

Mở hai cái túi to ra, Lăng Tịch phát giác bên trong là một bộ tây trang sang trọng, cùng một đôi giày da cao cấp.

Sáng hôm sau vẫn còn đang mơ màng chìm trong giấc ngủ, Lăng Tịch đã bị tiếng đập cửa đánh thức. Ở cửa là lái xe của Lăng gia, hắn nói là Lăng lão gia cho hắn lại đây đón Lăng Tịch.

Lăng Tịch nhanh chóng thay quần áo rồi cầm quà đi xuống lầu, lên xe đến Lăng gia.

Đến nơi, Lăng Tịch liền phát giác hôm nay Lăng gia rất náo nhiệt. Hiện tại mới tám giờ nhưng xe đến cũng đã không ít.

Vừa bước vào đại sảnh đã thấy Lăng lão gia trong bộ trường bào màu đỏ sậm, luôn nở nụ cười, thoạt nhìn rất có tinh thần. Lăng Tịch đưa túi quà cho Lăng Gia An đứng bên cạnh ông.

"Lăng Tịch, con đã đến rồi. Ăn gì chưa?"

Lăng lão gia vỗ vỗ vai Lăng Tịch, cười hỏi.

"Còn chưa ăn."

"Vậy con đi vào ăn chút gì đi, ăn xong rồi trở lại tới giúp ta chiêu đãi khách."

"Dạ, được ."

"Gia An, con cũng chưa ăn gì, cùng Lăng Tịch đi ăn đi, sau đó quay lại tiếp khách."

"Dạ."

Dựa theo Lăng lão gia phân phó, Lăng Gia An dẫn Lăng Tịch đi ăn.

"Tiểu Tịch, ăn chút gì đi, lát nữa sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, khẳng định không kịp ăn cái gì đâu. Bên ngoài tất cả đều bố trí xong, có rất nhiều khách đến, cho nên chỉ có thể ủy khuất cho em đứng ăn trong phòng bếp."

"Không có việc gì."

Lăng Tịch đáp, sau đó bưng bát lên ăn, gắp món ăn đưa vào miệng.

"Tiểu Tịch, em tặng cho Tiểu Duệ cái gì vậy?"

Nghĩ đến túi vừa rồi khá nặng tay, Lăng Gia An tò mò hỏi.

"Một đôi tượng mô phỏng Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi. Anh thì sao? Tặng cái gì."

"Anh cũng không biết, Văn Văn thay anh chuẩn bị, chưa nhìn qua. Bất quá khẳng định so với của em không có mới lạ."

Cho dù là không thấy nhưng hắn cũng có thể đoán được một chút, đó là trang sức hay mỹ phẩm xa xỉ linh tinh gì đó.

"Ha ha, đưa cái gì cũng giống nhau, có tâm ý là được."

"Đúng thế, có thể nhìn thấy Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi đính hôn, người vui vẻ nhất là ba. Đêm qua, ba thức cho tới khuya mới ngủ, nói là ngủ không được, thật là vui."

"Vậy sao? Mới sáng sớm liền dậy, cũng không ngủ thêm chút nữa."

"Không có biện pháp. Người già là vậy. Rất thích lo liệu việc vui con cháu."

Lăng Tịch vừa ăn cơm vừa cùng Lăng Gia An trò chuyện một chút. Hôm nay bọn họ tán gẫu trên cơ bản đều là về Lăng Duệ cùng Lăng lão gia, cho nên rất thoải mái, thậm chí nhiều lần Lăng Tịch cười thành tiếng. Có thể cùng Lăng Gia An trò chuyện vui như vậy là điều Lăng Tịch chưa từng nghĩ qua. Bất quá cảm giác như thế cũng không tệ.

Lăng Tịch ăn xong đi ra trước. Vừa mở cửa ra liền thấy được Phương Văn.

Phương Văn tới khi nào? Tại sao không có nghe được động tĩnh?

"Lăng Tịch, anh đã đến rồi."

Phương Văn mở miệng chào hỏi, trên mặt hiện lên nụ cười.

"Ừ. Gia An ở bên trong, tôi đi trước giúp chú Lăng tiếp đãi khách."

"Được, anh đi đi."

Đợi Lăng Tịch đi rồi, nụ cười trên môi Phương Văn trong nháy mắt ngưng đọng lại.

"A, Văn Văn, em đến đây lúc nào?"

"Đến đây một lúc rồi."

Phương Văn giờ phút này giọng lạnh lùng rất nhiều.

"Gia An, em có một số việc muốn hỏi anh."

Nói xong, Phương Văn bước vào phòng bếp, cũng thuận tay đóng cửa phòng bếp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro