59: Hủy lễ đính hôn+60: Rất ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59: Hủy lễ đính hôn

Phương Văn trong khoảng thời gian này thường là còn ngủ. Hiện tại mới tám giờ, đột nhiên nhìn thấy Phương Văn xuất hiện ở trước mặt, Lăng Gia An không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

"Gia An. Em có chút việc muốn hỏi anh."

"Hỏi đi."

"Anh có phải còn đang nghĩ về người đàn ông kia hay không? Anh còn yêu hắn phải không? Còn muốn cùng hắn ở chung một chỗ? Đừng nói với em là không có. Em thấy rồi, anh không lừa em được đâu."

"Em nói cái gì? Anh khi nào lừa gạt em?"

Cho dù hắn muốn ở cùng Lăng Tịch, hắn cũng không còn cơ hội. Cho nên, hắn tìm rất nhiều cách mới khiến cho mình không nghĩ nữa.

"Lại không thừa nhận? Anh dám nghĩ, dám làm, vì cái gì không dám thừa nhận? Nói! Có phải còn nhớ hắn hay không? Hắn có cái gì tốt. Em đây tính là cái gì?

"Em sao có ý nghĩ như vậy? Chúng ta đã nói rồi? Không nói về chuyện quá khứ nữa."

Sợ Phương Văn xúc động ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, hắn cùng Phương Văn có giao ước bỏ qua chuyện cũ, không nhắc lại nữa. Nghe được Phương Văn chất vấn, hắn cảm thấy có chút phiền muộn.

"Anh đương nhiên là muốn em đừng nói, để tiếp tục cùng hắn dây dưa, đúng hay không? Lăng Gia An, anh làm như vậy với em thật sao?"

"Anh không muốn cùng em nói việc này nữa. Em đi lên lầu nghỉ ngơi thôi. Ba còn đang chờ, anh đi ra ngoài trước."

Không đợi Lăng Gia An mở cửa, Phương Văn liền ôm hắn lại, bất mãn kêu la.

"Sao? Không muốn thấy mặt em? Gấp đi ra ngoài là muốn tìm tên đàn ông kia đúng hay không?"

Lần đó ở bệnh viện trở về, Lăng Gia An thái độ đã khá hơn nhiều. Mỗi ngày hắn canh giữ ở bên cạnh, quan tâm thân thể của Phương Văn, chỉ cần cô muốn, hắn sẽ cố gắng nhanh nhất giúp cô có được. Nhưng rất nhanh, Phương Văn liền phát giác, Lăng Gia An quan tâm mình bất quá là muốn cô an ổn sinh con, sau đó lại nghĩ cách chia tay.

Lăng Gia An, thật đúng là nhẫn tâm!

"Văn Văn, đừng làm loạn. Muốn anh nói mấy lần em mới tin tưởng? Anh cùng Lăng Tịch đã là quá khứ, không còn khả năng, em đừng nghĩ nhiều được không? Hôm nay là lễ đính hôn của Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi, rất nhiều thân thuộc đã lại đây. Em nếu thật sự muốn thảo luận, chúng có thể tìm thời gian khác nhé?"

"Ha ha, tìm thời gian khác nói? Sao, hiện tại không dám nói? Hay là nói dối để biện bạch, không biết nên nói gì sao?"

"Em... Không thể nói lý à!"

"Không thể nói lý? Ha ha, nổi giận à?"

Phương Văn dùng tay đưa ra sau khóa trái cửa phòng, chậm rãi mở miệng.

"Hôm nay không nói rõ ràng, cũng đừng có đi."

"Được, nói! Muốn biết như vậy, anh đây liền rõ ràng nói cùng em một lần cho xong."

Vốn không nghĩ nói sớm như vậy, nhưng mà Phương Văn lần nữa ép hỏi, làm cho hắn rất căm tức. Dù biết hiện tại nói ra không tốt, nhưng tình huống này, không nói không được.

Ở bên ngoài đại sảnh.

Lăng lão gia quay sang hỏi Lăng Tịch.

"Lăng Tịch, Gia An đâu? Các con không phải cùng nhau đi ăn cơm sao? Sao bây giờ còn chưa có đến?"

"Không biết, hắn nói ăn xong cứ tới đây trước. À, lúc nãy con có thấy Phương Văn. Có lẽ vợ chồng bọn họ có lời gì muốn nói với nhau."

"Như vậy đi, con đi thay ta gọi Gia An đến. Nói nó có muốn nói gì ngày mai nói."

"Dạ, con đi ngay đây."

"Lăng Tịch, nhớ nhanh lên, ta một mình bận quá."

"Dạ."

Khi Lăng Tịch đi đến cửa phòng bếp, nghe được bên trong truyền đến âm thanh âm Lăng Gia An cùng Phương Văn đang nói chuyện với nhau. Lăng Tịch giơ tay lên vừa định gõ cửa, lại phát giác bên trong cũng không phải nói chuyện với nhau, mà là đang cãi vã. Trong lúc nhất thời, Lăng Tịch không biết nên làm như thế nào mới tốt, rất chần chờ.

Bất ngờ cánh cửa mở ra, Phương Văn vẻ mặt giận dữ xuất hiện trước mặt.

"Các người... chào! Chào!"

Phương Văn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Lăng Tịch, sau đó không nói lời nào, liền bước nhanh đi ra đại sảnh.

"Tiểu Tịch, tìm anh à?"

Lăng Gia An đi đến, sắc mặt của hắn cũng không được khá lắm.

"Chú Lăng thấy anh vẫn không đi ra, bảo tôi lại đây gọi anh đi chiêu đãi khách."

"Ừ, đi thôi, cùng nhau đi."

"Cái kia... Anh vừa rồi cãi nhau cùng Phương Văn?"

"Ừ."

Lăng Gia An không có phủ nhận, nhưng hắn cũng không có nói rõ ràng là nguyên nhân gì cùng Phương Văn cãi nhau. Hắn lôi kéo Lăng Tịch, vội vàng đi.

Lăng Gia An không chịu nhiều lời, Lăng Tịch cũng không có hỏi, đi ra cùng Lăng lão gia đứng ở cửa đón khách.

Lăng Gia An đứng cùng bọn họ tiếp đón khách một lát, đã bị người hầu đến mời đi. Nói là Lăng Khả Hinh có chuyện muốn nói với hắn.

Thấy khách khứa đến khá đông, Lăng lão gia cũng không có ở lại cửa nghênh đón khách, mà đi vào đại sảnh chào hỏi thân thích.

Trường hợp như vậy Lăng Tịch không quá quen, liền xin Lăng lão gia được nghỉ một chút. Vốn tưởng rằng Lăng Gia An sẽ cùng Lăng lão gia đi chào thân thích, không nghĩ Lăng Gia An đi đến, không nói một tiếng ngồi xuống bên cạnh Lăng Tịch.

"Anh không sao chứ?"

"Không có việc gì."

"Ừ."

Cái dạng này, sao không có việc gì? Nhưng nếu Lăng Gia An nói như vậy, thì như đây đi?

Lăng Tịch gật gật đầu.

Cảm giác không khí nặng nề, Lăng Tịch đứng lên, muốn đi ra ngoài hít thở một chút, liền bị Lăng Gia An từ phía sau kéo tay lại.

"Tiểu Tịch, trò chuyện được chứ?"

Lăng Gia An giọng nghe có chút bất đắc dĩ, lại có vẻ cô đơn. Không đành lòng cự tuyệt Lăng Gia An, Lăng Tịch rút tay lại, ngồi trở về chỗ cũ.

Lăng Gia An đem chuyện xảy ra nói với Lăng Tịch. Về lý do Phương Văn nỗi giận, giải thích không chịu hiểu, chuyện Lăng Khả Hinh gọi hắn đến mắng một trận.

Nghe được Lăng Gia An tự thuật, Lăng Tịch lâm vào trầm tư.

Vốn tưởng rằng trải qua sự tình lần trước, Lăng Gia An đã quyết định cùng Phương Văn hòa giải, tiếp tục sống cùng nhau. Lại không nghĩ tới, Lăng Gia An vẫn muốn ly hôn. Nghe xong điều này, vô luận là ai cũng đều không khống chế được cảm xúc? Huống hồ là Phương Văn còn đang có thai.

"Quên đi, em cũng đừng nghĩ nhiều, miễn cho tâm tình không tốt."

Thấy Lăng Tịch vẻ mặt rất là phức tạp, Lăng Gia An chậm chạp cười nói.

"Anh cũng chỉ là muốn tìm người nói ra, sự tình này để ở trong lòng rất bị đè nén."

"À, Gia An, Anh... Anh làm chuyện gì, tốt nhất vẫn là cẩn thận nghĩ cho kỹ hãy quyết định sẽ tốt hơn."

Nghĩ nghĩ, Lăng Tịch vẫn là cho Lăng Gia An một nhắc nhở.

"Ừ, anh biết."

"Đúng rồi, sao không thấy Tiểu Duệ?"

"Nó đi đón Tuyết Nhi, còn trang điểm chưa xong, có thể đến chậm một chút."

"A....!!!"

Đột ngột có tiếng kêu, thu hút sự chú ý của Lăng Gia An cùng Lăng Tịch. Vì tầm mắt đều bị khách đứng trước che khuất, nhìn không tới tình huống bên kia.

"Trời ơi ! đổ máu rồi!"

Trong đám người, không biết là ai hô như vậy. Trong đại sảnh, mọi người bắt đầu xôn xao, cũng có mấy người hướng tới cầu thang đi vài bước.

"Mau! Mau... Mau gọi xe cứu thương! Nhanh lên! Phương Văn, con..., xe cứu thương lập tức sẽ tới."

Nghe được giọng Lăng lão gia run rẩy kêu lên, Lăng Gia An cả người cứng đờ. Ly rượu trong tay bị buông ra rơi xuống phát ra một tiếng vang. Rượu tung tóe dính lên cả ống quần của hắn cùng Lăng Tịch.

Lăng Gia An cắn môi, chạy tới chen đến chỗ Phương Văn.

Lăng Gia An bối rối đẩy người chung quanh ra. Khi nhìn thấy Lăng Gia An, mọi người liền tự giác nhường đường. Đúng là Phương Văn ngã cầu thang, bên cạnh còn có một ít máu, thấy ghê người.

Lăng Tịch vốn cũng muốn tiến lên nhìn tình trạng của Phương Văn. Nhưng lại cảm thấy thân phận của mình không thích hợp, Lăng Tịch liền đứng trong đám người nhìn về phía mấy người nhà Lăng gia.

Khi xe cứu thương đến, nhân viên y tế cầm cáng chạy vào. Rất nhanh Phương Văn được để lên cáng, mang lên xe. Lăng Gia An theo sát bọn họ ra bên ngoài. Vốn Lăng lão gia cũng đi theo ra ngoài, nhưng sắp đi tới cửa ông dừng lại. Nắm chặt tay Lăng Gia An dặn dò một tiếng, sau đó ông đi vòng trở về, nói lời xin lỗi với quan khách cùng thân thích, cũng tuyên bố lễ đính hôn đổi ngày khác, cụ thể khi nào, sẽ thông báo sau.

Nhìn thấy chuyện lớn như vậy, mọi người cũng không trách cứ gì, ngược lại là khuyên giải an ủi Lăng lão gia vài tiếng, sau đó lục đục rời khỏi Lăng gia.

Cùng quan khách tuyên bố xong, lại tiễn bọn họ rời đi, Lăng lão gia gọi lái xe đưa ông đi bệnh viện. Phát giác, Lăng Tịch còn đứng ở bên trong đại sảnh, chưa có rời đi, Lăng lão gia liền nhờ Lăng Tịch thông báo sự việc cho Lăng Duệ còn chưa về tới.

"Lăng Tịch, chú hiện tại phải đi bệnh viện. Tiểu Duệ cùng Tuyết Nhi còn chưa có lại đây. Con ở chỗ này chờ bọn nó đến nói một tiếng, để cho bọn nó đi bệnh viện được không?"

Nghĩ đến Lăng Duệ cùng Phương Tuyết Nhi đều không có mang di động, liên lạc bọn họ không được, Lăng lão gia đành phải nhờ Lăng Tịch.

"Vâng, chú mau đi đi."

"Cám ơn con."

Đáp ứng Lăng lão gia, Lăng Tịch đi vào ngồi đợi Lăng Duệ và Phương Tuyết Nhi. Ước chừng gần nữa giờ sau, Lăng Duệ cùng Phương Tuyết Nhi mặc lễ phục từ cửa đi vào. Khi nhìn không thấy ai ở đại sảnh, hai người không khỏi kinh ngạc một lúc, chỉ thấy duy nhất một mình Lăng Tịch ngồi ở trên ghế sa lon chờ.

Nghe được Phương Văn xảy ra sự cố ngoài ý muốn, Phương Tuyết Nhi mặt trắng bệch, bám vào cánh tay Lăng Duệ, không ngừng run rẩy. Lăng Duệ vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa, thoạt nhìn cũng không hề sốt ruột.

Nghe được hủy lễ đính hôn, Lăng Duệ lặng lẽ thở phào, nhưng cũng không có lâu lắm, không có ai phát hiện. Hắn liền trở lại vẻ mặt trầm mặc.

Thấy đã hoàn thành nhiệm vụ Lăng lão gia giao cho, cũng nhìn Lăng Duệ và Tuyết Nhi ra xe đi đến bệnh viện, Lăng Tịch lặng lẽ thở dài, chậm rãi đi khỏi Lăng gia. HunhHn786

Sự việc xảy ra quá đáng sợ, Lăng Tịch chỉ hy vọng Phương Văn cùng cái thai trong bụng không xảy ra chuyện gì.

Hi vọng thượng đế thương xót.

Nhưng lời cầu nguyện của Lăng Tịch lại không có tác dụng. Ngày hôm sau, Lăng Duệ gọi điện thoại tới báo tin xấu.

Phương Văn sẩy thai.

Dù cũng không phải thích Phương Văn, nhưng Lăng Tịch xót thương cho sinh mệnh bé nhỏ chưa chào đời.

Nghĩ đến việc này đối với Lăng lão gia nhất định là đả kích rất lớn. Bất quá lo lắng cũng vô dụng, vẫn là chờ ít ngày nữa đau thương hơi chút giảm đi, lại đi thăm Lăng lão gia.

Chương 60: Rất ngọt

Nhiều ngày không có nghe được tin tức Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch liền gọi điện cho trợ lý của Triệu Cương. Nghe Lăng Tịch hỏi, người trợ lý đầu tiên là trầm mặc một hồi, sau đó mới nói Bạch Tiểu Hàn gần đây không tệ lắm, càng ngày càng tiến bộ hơn. Bất quá gần đây đi học không có thời gian rảnh, sợ là không thể đến thăm được. Nghe xong Lăng Tịch cũng chỉ biết nói cảm ơn người trợ lý, rồi cúp máy.

Nếu không gặp được Bạch Tiểu Hàn, vậy không bằng đi nhà Tần Tường một chuyến, xem Tần Tường có trở về chưa!

Hạ quyết tâm Lăng Tịch đi ngay.

Đến cửa nhà Tần Tường, chần chờ một chút, sau đó Lăng Tịch ấn chuông cửa. Ấn vài cái, bên trong truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân ngừng lại, cửa từ từ mở ra.

"Đúng là ông? Hôm nay sao tốt như vậy, muốn lại đây gặp tôi?"

"Lúc trước tôi có đến tìm, nhưng cậu không ở nhà. Hôm nay tôi vừa vặn đi ngang qua chỗ này, liền thuận tiện đến xem xem cậu có trở về chưa."

"Đúng vậy sao? Thuận tiện đi đến còn cần mua trái cây? Không phải nhớ tôi, muốn đến gặp tôi, rồi lại ngượng ngùng?"

"Không thể nào."

Vô luận là việc gì, tới miệng Tần Tường đều có thể thành ý xuyên tạc!

Lăng Tịch bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục nói:

"Cậu không mời tôi vào ngồi một chút sao?"

"Vào đi."

"Tần Tường, mấy ngày trước cậu đi nơi nào? Sao đi lâu như vậy."

Lăng Tịch cầm trái cây để lên bàn, xoay người hỏi Tần Tường. HunhHn786 Nhưng mới quay người lại, liền phát giác Tần Tường không biết từ khi nào đã đứng ngay phía sau lưng. Hắn đứng khoảng cách rất gần, làm cho Lăng Tịch hoảng sợ.

"Cậu khi nào thì chạy đến phía sau tôi."

"Vừa mới. Không có nghe tiếng bước chân sao? Mãi suy nghĩ về ai?"

Tần Tường đi đến sô pha ngồi xuống, cũng gát chân lên bàn ngả ngớn nói:

"Nghĩ về tình nhân sao? Là tôi sao?"

Biết người này có tìm hắn, hắn liền hận không thể lập tức chạy về đây giáp mặt hỏi xem quan tâm hắn bao nhiêu.

Đến khi có thể xuất viện hắn rất vui vẻ. Nhưng Mạn Ny bắt hắn nghỉ ngơi mấy ngày. Sau đó hắn liền vội vàng bay trở về. Vừa trở về, rất nhiều sự tình chờ hắn đi làm, liền chậm trễ thời gian đi tìm người. Vốn là tính làm xong việc sẽ đi tìm, ai biết người này tự nhiên dâng mình tới cửa. Nói thật, đáy lòng của hắn rõ ràng vui sướng. Chẳng qua hắn không muốn Lăng Tịch phát giác, liền duy trì hình tượng lạnh nhạt.

Nhìn cam chuối, đều là món hắn chán ghét. Nhưng nghĩ đến đây là Lăng Tịch cố ý mua đến cho hắn, lúc này trong mắt của hắn cũng trở nên ngon miệng.

"Tần Tường?"

Phát giác Tần Tường nhìn chằm chằm trái cây trên bàn ngây ngô cười, Lăng Tịch thử thăm dò kêu Tần Tường một tiếng.

"Có chuyện gì?"

"À... Không có việc gì."

"Cái gì không có việc gì? Có việc thì nói, đừng à à."

Tần Tường trừng mắt nhìn, sau đó đứng lên đi lại chọn một trái táo. Hắn đưa lên miệng cắn một cái.

Ồ, rất ngọt, mùi vị không tệ.

"Còn chưa có rửa..."

Thấy Tần Tường đang trừng mình, Lăng Tịch liền đình chỉ lời nói. Nhìn Tần Tường đem táo ăn hết, Lăng Tịch mới mở miệng lần nữa.

"Cậu còn chưa có nói cho tôi biết, mấy ngày này đi nơi nào?"

"Sao? Muốn biết? Tôi không nói."

"Cậu..."

Nhìn mặt Lăng Tịch hiện lên thất vọng, Tần Tường đắc ý đợi Lăng Tịch xuống nước năn nỉ hắn. Ai ngờ, Lăng Tịch chỉ là nhìn hắn vài lần, không có hỏi lại. Gặp không có đạt hiệu quả, Tần Tường không thú vị, vươn tay chọc chọc má Lăng Tịch.

"Nè! Thật muốn biết?"

"Ừ. Nếu cậu muốn nói."

"Cũng không có gì, đi làm một ít chuyện, đã trúng viên đạn mà thôi."

"Trúng đạn?"

Sắc mặt Lăng Tịch cứng đờ, lập tức đến bên cạnh Tần Tường, lo lắng đưa tay khoát lên hai vai hắn, lập tức xem xét.

"Cậu có sao không? Vết thương ở nơi nào? Đi bệnh viện chưa?"

Nghe được Lăng Tịch hỏi một chuỗi đầy khẩn trương, tâm tình Tần Tường tăng vọt lên, ánh mắt cũng tràn đầy ý cười.

"Tần Tường, thương thế của cậu ở nơi nào? Để cho tôi xem xem."

"Thật sự muốn xem?"

Miệng vết thương tuy rằng đã khép lại, nhưng vết sẹo khó xem. Nếu người này muốn nhìn như vậy, hắn cũng không đi từ chối.

"Ừ."

Lăng Tịch trả lời rất chắc chắc.

"Muốn xem cũng nhanh xem, bằng không tôi kéo áo lại, rãnh việc."

Không có đi để ý tới lời Tần Tường, tầm mắt Lăng Tịch chăm chú nhìn Tần Tường cởi áo. Nhìn thấy vết sẹo, mi mắt Lăng Tịch run rẩy, sau đó đưa tay sờ vết sẹo.

"Đau không?"

Nhìn sắc mặt ngưng trọng, cảm thụ được ngón tay run rẩy chậm rãi di động trên ngực, Tần Tường giật giật môi, không trả lời. Hắn chỉ là cúi đầu nhìn đối phương.

Hắn cũng không phải chưa từng bị thương, bất quá lần này nghiêm trọng hơn một chút mà thôi. Đã nằm bệnh viện nhiều ngày như vậy, sớm tốt rồi. Chẳng qua bị thương rất sâu, sẽ lưu lại dấu vết.

Tương phản với phái nữ, trên người phái nam phải có dấu tích này nọ. Đây là một chiến tích, chờ khi về già, còn có thể hồi tưởng năm đó mình anh hùng như thế nào.

Nhìn chằm chằm trong chốc lát, Tần Tường phát giác Lăng Tịch rất khẩn trương vì hắn. Vẻ mặt lo lắng mà hắn chưa từng thấy.

"Có phải tôi làm đau cậu hay không?"

Sợ làm đau Tần Tường, Lăng Tịch khẩn trương hỏi.

"Không có việc gì. Rất... rất khẩn trương sao?"

"Đương nhiên khẩn trương."

Nghe được Tần Tường bị thương, tim của Lăng Tịch đau vô cùng .

"Vì sao? Tôi... Tôi là tới trả thù ông, tôi bị thương không phải nên vui sao? Nếu vạn nhất tôi chết, ông không bao giờ gặp tôi, sẽ không có người đến tra tấn ông."

Lúc trúng đạn ngã xuống đất, một khắc kia, hắn nghĩ đến nhiều nhất không phải Mạn Ny, không phải sự nghiệp, cũng không phải cừu hận mười mấy năm. Hắn nghĩ đến nhiều nhất là người này.

Hắn nghĩ về bộ dạng sợ sệt khi bị cường bạo, nhưng vẫn lưu lại bên cạnh hắn, rất nghe lời chăm chỉ làm việc. Mặc dù biết bị tính kế, nhưng Lăng Tịch rất quan tâm chăm lo sinh hoạt của hắn.

Tại cô nhi viện, hắn cũng từng rất muốn có người nhà đến đón. Nhìn thấy bọn trẻ bên cạnh được người ta nhận nuôi, mà hắn vẫn một mình.

Vô cùng thất vọng, hắn không còn ngóng trông có người nhà đến đón nữa. Đồng thời, trong đầu mầm mống hận thù bắt đầu hình thành, theo thời gian nó càng ngày càng lớn dần.

Lần này trở về, hắn cũng là ôm tâm lý trở về trả thù. Nhưng tiếp xúc Lăng Tịch một thời gian, cái ý niệm lúc ban đầu tự nhiên chậm rãi giảm. Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy có chút khủng hoảng.

Khủng hoảng, đồng thời hắn cũng phát giác tận đáy lòng của hắn vẫn mong chờ tình thân. Trước đây là hắn đem nó chôn sâu che đậy bằng lòng hận thù. Thẳng đến khi có người này quan tâm, nó mới chậm rãi sống lại.

Hắn... Hắn rất để ý người này. Bằng không theo tác phong xử sự của hắn trước kia, người này không có cơ hội còn đứng ở đây cùng hắn nói chuyện, sớm đã bị xử lý xong.

Lúc nằm viện Mạn Ny đã ở bên cạnh, cùng hắn nói rất nhiều điều. Không biết có phải đã trải qua sinh tử, ý nghĩ của hắn không còn như trước, thậm chí khi Mạn Ny khuyên bảo, hắn cũng rất bình tĩnh nghe, cũng suy nghĩ rất nhiều. Hắn cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác hạnh phúc thật sự.

Hạnh phúc? Mỉm cười, không lo không nghĩ?

Hắn chưa từng có thử qua, không biết đó là loại tư vị gì. Bất quá nhìn thấy người này cười, hắn cũng cảm thấy được trong lòng ấm áp, rất thoải mái.

"Tần Tường. Sao nghĩ như vậy? Nhìn thấy cậu bị thương, tôi sao lại vui? Lòng tôi đau còn không kịp. Không có cha mẹ nào hy vọng nhìn thấy con của mình gặp chuyện không may, tôi cũng không ngoại lệ."

Nghe Tần Tường nói, Lăng Tịch không khỏi có chút thương cảm, vẻ mặt cũng hiện lên vẻ cô đơn.

Nhìn Lăng Tịch vẻ mặt buồn bã, Tần Tường thấy hối hận. Hắn hối hận chính mình nói nặng như vậy. Hắn biết người này đối với hắn là quan tâm thật sự. Hắn thấy được, nhưng vẫn cứ nói lời gây tổn thương. Hắn luôn lạnh nhạt với người khác, lần đầu cảm giác hối hận.

"Tần Tường, có muốn ăn gì hay không? Muốn thì nói tôi đi làm."

Lăng Tịch hỏi.

"Ăn. Bất quá không cần nấu, chúng ta đi ra ngoài ăn."

Mời ăn một bữa coi như là tạ lỗi!

"Cũng được."

"Vậy chúng ta đi thôi."

Tần Tường đi thay trang phục, sau đó vươn tay, cũng mỉm cười thật tươi. Nhận thấy được Tần Tường thái độ thay đổi, Lăng Tịch cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp đưa tay qua.

Xuống dưới lầu, Lăng Tịch muốn rút tay ra, nhưng Tần Tường không chỉ có không chịu, mà còn nắm chặt hơn. Hai người bọn họ đi bên ngoài thật sự gây chú ý. Ngoại hình cả hai đều dễ nhìn, hơn nữa tay nắm tay, nên rước lấy nhiều ánh mắt. Không có biện pháp, Lăng Tịch đành phải dừng lại đón một chiếc xe taxi, đẩy Tần Tường lên, nói đại một cái địa chỉ cho tài xế.

Nghe địa chỉ Lăng Tịch nói, Tần Tường hơi chút sửng sốt. Hắn cũng không có phản bác, mà là tiếp tục cầm tay Lăng Tịch xem lòng bàn tay, nghiên cứu chỉ tay. HunhHn786

"Cậu biết xem chỉ tay sao?"

"Biết một chút. Nhưng không muốn nói cho ông biết, ai kêu vừa rồi..."

Ý thức được chính mình nói lỡ miệng, Tần Tường im lặng. Sau đó hắn căm giận trừng mắt nhìn Lăng Tịch, rồi lại tựa đầu hướng một bên. Bất quá hắn không có thả lỏng, vẫn nắm chặt tay Lăng Tịch như trước.

Đến nơi, bọn họ xuống xe, Tần Tường cũng không có lên tiếng, sắc mặt rất bình tĩnh, nhìn không ra ý nghĩ của hắn.

"Cậu đừng xem bên này đều là quán nhỏ, đồ ăn hương vị cũng không tệ đâu."

Sợ Tần Tường mất hứng, Lăng Tịch giải thích một chút.

Kỳ thật vừa rồi trên đường cùng Tần Tường bị chú ý, làm cho Lăng Tịch có chút ngượng ngùng, mới vội vàng đón đại một chiếc xe, thuận miệng nói ra một địa chỉ. Bọn họ hiện tại rất gần quán cũ của Trọng Thần. Nơi này món ăn cũng không tệ, tối quan trọng hơn chính là giá cả phải chăng.

"Trước đây cậu đều ăn ở nơi cao cấp, có thể chưa từng tới bên này, những thứ ở đây thật sự ăn cũng ngon."

Nghe được giải thích, Tần Tường nhịn cười, liếc mắt một cái.

"Ai nói tôi chưa từng tới?"

"Hả?"

Trong mắt của Lăng Tịch, tuy rằng Tần Tường cũng không phải sống an nhàn sung sướng như công tử, nhưng Tần Tường rất hay xoi mói. Hắn lại trở về nước không bao lâu, địa phương như vầy Tần Tường sao tới được?

Lăng Tịch không khỏi có chút ngạc nhiên.

"Sao? Tôi không thể tới sao?"

Tần Tường tức giận trừng mắt nhìn một cái, sau đó lôi kéo Lăng Tịch đi đến một quán gần đó, cũng thuần thục gọi vài món ăn. Tần Tường kéo đối phương ngồi xuống, thấy Lăng Tịch luôn luôn đánh giá mới giải thích:

"Cùng cấp dưới đến ăn qua vài lần, hương vị cũng không tệ lắm."

"Như vậy à."

Đợi đồ ăn bưng lên, Lăng Tịch cùng Tần Tường nói chuyện phiếm một lát. Trò chuyện một lúc, Lăng Tịch đã cảm thấy có chút không được tự nhiên, như phía sau có người đang nhìn chằm chằm. Quét mắt nhìn chung quanh xem có phát hiện ra ai đang theo dõi mình không, nhưng nhìn không ra cái gì.

"Làm sao vậy?"

"À... Tần Tường, cậu có phát hiện ai nhìn chúng ta hay không?"

Tuy rằng nói số tuổi của Lăng Tịch lớn hơn Tần Tường nhiều, nhưng ở phương diện quan sát này, Tần Tường có nhiều kinh nghiệm hơn, cho nên Lăng Tịch hỏi ý kiến hắn.

"Sao, thiếu tiền người ta?"

Tần Tường trêu chọc, nhưng vẫn là tỉnh táo nhìn quanh bốn phía. Thấy không có gì bất ổn, hắn mới mở miệng trấn an Lăng Tịch.

"Yên tâm, không ai muốn tới truy bắt."

Nghe được Tần Tường trêu chọc, Lăng Tịch không được tự nhiên nâng chung trà lên uống một hớp. Nhưng nghe đến Tần Tường nói cũng không có gì khả nghi, Lăng Tịch cũng an tâm không ít.

Nhìn Tần Tường ăn ngon lành, Lăng Tịch cũng vui vẻ theo. Ăn chậm lại, Lăng Tịch đặt chú ý ở trên người Tần Tường. Trừ bỏ nhìn xem bộ dáng ăn bằng đũa của Tần Tường, cũng thuận tiện ghi nhớ Tần Tường thích ăn những thứ gì.

Đợi cho Tần Tường ăn xong, Lăng Tịch giành thanh toán tiền, lại cùng Tần Tường đi dạo xung quanh một vòng.

Đi ngang qua quán cũ của Trọng Thần, nhìn cửa vẫn khóa, không có buôn bán, Lăng Tịch nhịn không được dừng lại. Nhìn đến chỗ này, khiến cho Lăng Tịch nhớ tới Trọng Thần. Cũng không biết hai bác Trọng có khỏe không? Nghĩ đến không biết khi nào thì có thể mang Bạch Tiểu Hàn đi thăm bọn họ.

"Đang suy nghĩ cái gì? Nơi này có cái gì đẹp đâu?"

"Không có gì. Trước kia tôi có một người bạn mở quán ở đây, hiện tại hắn dã về quê rồi. Cho nên đi đến nơi đây, tôi liền nhớ đến chuyện cũ."

"Vậy à."

Tần Tường thuận miệng lên tiếng, sau đó lôi kéo Lăng Tịch hướng đến chỗ khác.

"Tôi vừa rồi thấy có mứt quả, chúng ta đi ăn một xâu đi."

Lăng Tịch mua hai xâu mứt, đưa một xâu cho Tần Tường. Hai người đến ngồi ven đường. Tần Tường chậm rãi liếm một quả.

"Rất ngọt."

Tần Tường liếm mứt quả, sau đó nheo mắt cười. Thấy Lăng Tịch chỉ lo nhìn hắn, Tần Tường liền đem xâu mứt của hắn liếm qua đưa tới bên miệng Lăng Tịch, dùng giọng điệu chờ mong nói:

"Nếm thử."

"Hả... Ừ."

Nhìn xâu mứt, sau đó Lăng Tịch chần chờ cắn một cái. Miếng mứt vào miệng, đầu tiên là vị ngọt của đường, theo sau là vị chua của quả sơn tra lan tràn khoang miệng. Sơn tra hiển nhiên không ngọt, Lăng Tịch không khỏi nhíu mày.

"Như thế nào? Không ngọt sao? Kỳ quái, tôi vừa mới nếm rất ngọt."

"Đúng vậy, bên ngoài ngọt, chua chính là sơn tra bên trong."

Nhìn Tần Tường nghi hoặc, Lăng Tịch cười giải thích.

"Tôi đây nếm thử."

Tần Tường thu tay, đem phần vừa rồi Lăng Tịch cắn qua cho vào miệng chậm rãi nhai nuốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro