61: Quyền nuôi dưỡng+62: Điều kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Quyền nuôi dưỡng

Đợi cho Tần Tường ăn xong, trên mặt của hắn cũng không có lộ ra biểu tình gì.

"Cũng được, không phải rất khó ăn. Tôi thích ăn. Như vậy đi, phần trên tay kia cũng cho tôi."

"Cậu ăn được nhiều như vậy sao?"

Vừa rồi mới ăn cơm xong, hiện tại ăn nhiều như vậy, ăn hết sao?

Lăng Tịch lo lắng hỏi Tần Tường một tiếng.

Tần Tường ăn hết xâu thứ nhất, trên mặt vẫn như trước không có biểu hiện gì, nhưng tới xâu thứ hai tốc độ rõ ràng là chậm không ít, mắt cũng nheo lại một chút. HunhHn786 Nhìn Tần Tường, Lăng Tịch rất dễ dàng đoán ra hắn bất quá là muốn giúp mình, thấy mình không thích ăn, liền ăn thay.

Không biết vì cái gì, lần này Tần Tường trở về thay đổi rất nhiều, thái độ cũng tốt lên không ít. Thậm chí Lăng Tịch cảm thấy được Tần Tường thân thiết hơn. Nghĩ đến đây, Lăng Tịch không khỏi phỏng đoán, Tần Tường thay đổi có liên quan Mạn Ny.

Dù sao Mạn Ny vẫn muốn cải thiện quan hệ cha con bọn họ. Mà lần này Tần Tường ở cùng Mạn Ny.

Nghĩ đến đây, Lăng Tịch đối với Mạn Ny dâng lên vài phần cảm kích.

"Trên mặt tôi có dính gì sao?"

Tần Tường liếm liếm khóe miệng, lại sờ sờ mặt. Thấy Lăng Tịch lắc đầu, hắn mới cười nói:

"Đi thôi, tôi đưa về nhà."

"Được."

Kế tiếp vài ngày, ở cùng Tần Tường rất thoải mái. Bởi vì Tần Tường thái độ tốt lên không ít. Mặc dù có thời điểm còn trêu đùa vài câu, hoặc sờ mó mấy cái, nhưng cũng không có làm ra cái gì quá mức. Lăng Tịch cũng sẽ không có so đo, tùy hắn đi.

Sau đó, Tần Tường bận rộn hơn, ở nhà cũng càng ngày càng ít. Thấy mình không có thời gian về nhà, Tần Tường liền cho Lăng Tịch nghỉ phép. Nhưng nghĩ đến chính mình hiện tại cũng không có làm gì, Lăng Tịch liền từ chối yêu cầu, vẫn như trước mỗi ngày đi nhà Tần Tường quét dọn.

Trong thời gian đó, Lăng Tịch cũng gặp Lăng Duệ vài lần, mỗi lần đều tán gẫu một chút, đơn giản là xoay quanh Lăng gia.

Lăng lão gia gần đây tâm tình không tốt, thân thể cũng kém, thậm chí phải vào bệnh viện. Lăng Tịch cũng muốn đi thăm Lăng lão gia, đã bị Lăng Duệ cản trở. Hắn nói ông ngoại hiện tại ở bệnh viện có nhân viên điều dưỡng chăm sóc không muốn gặp ai.

Phương Văn mất đứa bé, đầu tiên là khóc rống một ngày, lại ngồi yên hai ngày không nói, cũng không ăn. Lăng Gia An phải gọi bác sỹ đến truyền dịch. Ở bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian, Phương Văn nhất định đòi xuất viện trở về nhà. HinhHn786

Lăng Duệ đã đi khách sạn ở, tránh cùng Phương Văn chạm mặt, cũng miễn cho Phương Tuyết Nhi tìm đến hắn, hỏi hắn khi nào thì tổ chức lại lễ đính hôn.

Nghe giọng Lăng Duệ nhiều oán giận, Lăng Tịch không khỏi có chút kinh ngạc.

Căn cứ cách nói Lăng Duệ như là không muốn cùng Phương Tuyết Nhi đính hôn. Bọn họ không phải thanh mai trúc mã sao? Tình cảm cũng luôn rất ổn định. Vì cái gì Lăng Duệ có ý niệm như vậy?

Gặp Lăng Duệ, Lăng Tịch không khỏi nhớ tới Bạch Tiểu Hàn. Đã qua nhiều ngày không có tin tức của Bạch Tiểu Hàn, gọi cho trợ lý của Triệu Cương thì không ai bắt máy. Thử gọi vài lần, kết quả là giống nhau, đều là không ai bắt máy.

Hay là... Hay là Tiểu Hàn xảy ra chuyện gì?

Ý nghĩ này làm cho tâm Lăng Tịch cả kinh, đành phải gọi Triệu Cương.

Nghe xong Lăng Tịch trình bày, Triệu Cương đầu tiên là trầm mặc một hồi, sau nói Bạch Tiểu Hàn không có xảy ra chuyện gì cả, hiện tại vẫn còn đang ở chỗ huấn luyện. Hắn nói không cần lo lắng, hai ngày nữa sẽ nói trợ lý liên hệ dẫn Lăng Tịch đi gặp Bạch Tiểu Hàn.

Nói xong điện thoại, Lăng Tịch cảm thấy Triệu Cương cùng trợ lý như là cố ý ngăn cản mình gặp Bạch Tiểu Hàn. Bằng không sao một người không bắt điện thoại, một người nói chuyện ấp úng không rõ ràng.

Bất quá, cũng may Triệu Cương cuối cùng đáp ứng hai ngày nữa cho đến gặp Bạch Tiểu Hàn.

Quả nhiên, Triệu Cương nói chuyện giữ lời. Hai ngày sau người trợ lý gọi điện thoại cho Lăng Tịch, cũng xin lỗi việc không có bắt điện thoại. Nói là hắn bị phái đi cùng tổ quay ngoại cảnh, đã quên mang theo điện thoại.

Nghe xong người trợ lý giải thích, Lăng Tịch cũng không có nhiều lời, tỏ vẻ chính mình không có để ý, chỉ muốn mau đến thăm Bạch Tiểu Hàn.

Nhìn Lăng Tịch trong tay cầm theo nhiều thứ, người trợ lý chần chờ nhìn một chút. Môi cũng giật giật, nhưng hắn không nói gì, mà lái xe đưa Lăng Tịch đi.

Trên đường đi bọn họ không ai nói lời nào. Lăng Tịch cho là người trợ lý vẫn không thiện cảm với mình vì chuyện lần trước nên cũng không muốn làm phiền hắn.

Nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một hồi lâu, Lăng Tịch cảm giác được không thích hợp. Bọn họ cũng không phải đi đến công ty điện ảnh và truyền hình thành phố như lần trước.

Không phải nói muốn dẫn mình đi gặp Tiểu Hàn sao? Tại sao đi nơi khác?

Nghĩ vậy, Lăng Tịch không khỏi bối rối, tim đập 'thình thịch'. Nhưng sợ là mình hiểu lầm, Lăng Tịch vẫn là uyển chuyển mở miệng hỏi người trợ lý,

"Xin hỏi... Chúng ta không phải đi công ty điện ảnh và truyền hình thành phố gặp Tiểu Hàn sao? Tôi thấy đường này không giống? Có phải đi lầm đường hay không?"

Vừa nói xong, Lăng Tịch liền phát giác người trợ lý thân mình run lên, tốc độ xe cũng chậm lại. Nhìn thấy vậy, đáy lòng Lăng Tịch càng không yên, vươn tay bắt lấy tay trợ lý lắc lắc, vội vàng hỏi:

"Có phải Tiểu Hàn đã xảy ra chuyện gì hay không? !"

Bị bám vào tay như vậy, không thể lái xe tốt, người trợ trợ lý chỉ có thể đem xe đỗ ven đường, không có lên tiếng.

"Cậu nói đi! Có phải Tiểu Hàn xảy ra chuyện gì hay không?"

Nhìn hắn vẫn trầm mặc, Lăng Tịch hoảng hốt nắm chặt tay của hắn. Trợ lý vẻ mặt bối rối.

"Không phải."

Thấy Lăng Tịch sốt ruột, hắn cũng không thể vẫn im lặng, chỉ có thể lắc đầu, phủ quyết suy đoán của Lăng Tịch.

"Không có việc gì? Không có việc gì là tốt rồi."

Lăng Tịch như trút được gánh nặng thở dài, tâm tình thoải mái không ít. Hơi chút suy nghĩ, Lăng Tịch lại một lần nữa nghi hoặc.

Nếu Bạch Tiểu Hàn không có gặp chuyện không may, vậy sao bọn họ thần thần bí bí, là vì sao? Còn nữa, đã nói hôm nay đi gặp Tiểu Hàn, tại sao lại thay đổi chở đi nơi khác?

"Nếu Tiểu Hàn không có việc gì, vậy sao cậu khẩn trương như vậy? Còn nữa, không phải nói dẫn tôi đi gặp Tiểu Hàn? Sao...."

"Thật có lỗi. Thật ra... Tôi cũng không rõ, là Triệu đạo diễn phân phó tôi làm như vậy."

Triệu Cương? Hắn làm nhiều chuyện như vậy để làm gì?

"Vậy có biết tại sao phải làm như vậy không?"

"Điều này tôi cũng không biết. Lăng tiên sinh, ngại quá, tôi ăn chén cơm này, Triệu đạo diễn bảo tôi làm sao, tôi phải làm như thế. Tôi cũng không phải muốn gạt anh, xin hãy bỏ qua cho."

"Quên đi. Chúng ta bây giờ là đi đâu?"

"Triệu gia. Nguy rồi, Triệu đạo diễn dặn tôi mau chóng tới đó. Vậy... anh ngồi vững, tôi phải mau chóng đến đó."

Có lẽ là sợ Triệu Cương chờ lâu quở trách, người trợ lý thật sự đạp ga phóng đi. Cũng không lâu lắm, bọn họ liền tới một khu biệt thự độc lập.

Nhìn thấy Lăng Tịch, Triệu Cương gật đầu chào, sau đó cùng trợ lý phân công vài tiếng. Trợ lý đợi ở bên ngoài, Triệu Cương dẫn Lăng Tịch vào cửa.

"Lăng tiên sinh, ngại quá, đường đột mời anh đến đây. Tôi cũng là có chuyện quan trọng cùng anh thương lượng, hy vọng không phiền lòng."

"Không có việc gì."

"Anh không tức giận là tốt rồi. Tôi còn sợ anh sẽ trách tôi."

"Không biết đem tôi đến đây là vì cái gì?"

"Chuyện này... Chờ một chút sẽ biết. Tôi dẫn anh đi gặp một người."

Triệu Cương trầm ngâm một chút, không có vội vã trả lời vấn đề, mà là dẫn người đi lên lầu vào thư phòng.

Đợi bọn họ sau khi đi vào, người ngồi trên ghế da đang đưa lưng về phía cửa cũng xoay lại đối diện với họ. Người đó đã gặp Lăng Tịch hai lần.

Là Triệu Tử Kỳ?

Nhìn Lăng Tịch, Triệu Tử Kỳ mỉm cười. Lăng Tịch càng thêm nghi hoặc.

"Lần này là Tử Kỳ muốn gặp anh, cho nên mới nhờ tôi mời anh đến. Các người còn có chuyện muốn nói, tôi đây liền đi ra ngoài trước."

Nghe được tiếng cửa đóng, nhìn Triệu Tử Kỳ mỉm cười, Lăng Tịch lại cảm thấy có loại khẩn trương khó giải thích. Nắm tay cũng tự nhiên siết chặt.

Nhìn Lăng Tịch bộ dạng có chút câu nệ, Triệu Tử Kỳ mỉm cười, đứng lên kéo ghế mời Lăng Tịch. Sau khi Lăng Tịch ngồi xuống, Triệu Tử Kỳ mới trở lại ngồi vào ghế của mình. Vẫn như trước không có mở miệng, Triệu Tử Kỳ ngồi ở ghế da đánh giá đối phương, khóe miệng cong lên không rõ cười hay không cười.

"Không biết cố ý gọi tôi đến nơi đây là có chuyện gì muốn nói với tôi?"

"Lăng tiên sinh quả nhiên sảng khoái. Tôi đây cũng sẽ không quanh co lòng vòng. Tôi lần này mời Lăng tiên sinh tới đây, cũng là có chuyện muốn cùng Lăng tiên sinh thương lượng."

Triệu Tử Kỳ đã mở miệng, nụ cười cũng dần dần biến mất, thay vài phần thận trọng.

"Hả? Không biết là việc gì?"

Nhớ rõ lần trước Triệu Tử Kỳ gọi bằng tên đầy đủ, mà hiện tại đổi thành Lăng tiên sinh. Hiển nhiên, là cố ý giữ khoảng cách.

"À... Là vì Tiểu Hàn."

"Tiểu Hàn? Làm sao vậy? Tôi không rõ?"

Sao lại liên quan đến Tiểu Hàn rồi? Không phải nói không xảy ra chuyện gì sao? Hay là... Là Tiểu Hàn làm không tốt, bọn họ muốn thay Tiểu Hàn, thuận tiện kết thúc hợp đồng?

Lăng Tịch nhịn không được dưới đáy lòng suy đoán.

"Tiểu Hàn...Tiểu Hàn bây giờ còn ở kí túc xá công ty tham gia huấn luyện, không có xảy ra chuyện gì, tiên sinh không cần lo lắng."

"Vậy là tốt rồi."

"Tôi lần này mời tiên sinh đến, là muốn cùng thương lượng tương lai của Tiểu Hàn. Tuy rằng tiên sinh đối với Tiểu Hàn rất tốt, nhưng mà... Lời nói thật không dễ nghe. Điều kiện của anh cũng chẳng ra sao cả, không lo được cuộc sống tốt cho Tiểu Hàn. Tôi rất thích Tiểu Hàn, cũng rất có duyên, cho nên tôi muốn nhận nuôi Tiểu Hàn, bồi dưỡng thành tài."

Lăng Tịch kiềm chế không được tức giận, mở miệng nói:

"Tôi nghĩ, tôi không rõ đây là ý gì."

Dù mẹ Bạch Tiểu Hàn đã mất, nhưng nói sao cũng còn cha dượng. Triệu Tử Kỳ đưa ra yêu cầu này khiến cho người ta khó có thể tiếp thu được. Xem ra, Triệu Tử Kỳ lúc trước đối tốt với Tiểu Hàn cũng không phải không có nguyên nhân. Triệu Tử Kỳ muốn bắt Tiểu Hàn về làm con, không khỏi rất thái quá.

Nghĩ đến đây, ấn tượng tốt của Lăng Tịch đối với Triệu Tử Kỳ cũng biến mất sạch sẽ.

"Lăng tiên sinh, đừng khiêm nhường. Tôi nghĩ anh nghe hiểu được ý của tôi."

Nhìn Lăng Tịch sắc mặt không tốt, Triệu Tử Kỳ có chút xấu hổ cười cười.

"Tôi cũng nói thẳng đi. Tôi xem Tiểu Hàn như con của mình, muốn nhận nuôi nó. Có thể sự tình có chút đột nhiên, làm anh không có biện pháp chấp nhận. Nhưng anh yên tâm, anh nuôi Tiểu Hàn vất vả nhiều năm như vậy, tôi sẽ bồi thường thỏa đáng. Nếu có yêu cầu gì có thể nói, tôi sẽ tận lực đáp ứng ."

Đợi cho Triệu Tử Kỳ nói xong, Lăng Tịch tận lực khống chế lửa giận, lạnh lùng nói:

"Không cần. Tôi không cần bồi thường. Tiểu Hàn là con của tôi, tôi có tay có chân, có thể chăm sóc tốt cho con mình, sẽ không lấy con trai đi bán cho người ngoài. Cho dù là trẻ mồ côi, cũng có quyền lợi lựa chọn cha mẹ nuôi, phu nhân làm như vậy, không phải rất không quang minh lỗi lạc sao."

Nghĩ đến nhiều ngày không gặp được Tiểu Hàn, lại nghe Triệu Tử Kỳ nói nhiều điều thái quá, Lăng Tịch cũng khó mà không tức giận.

"Lăng tiên sinh đừng từ chối nhanh như vậy. Tôi nghĩ sự tình còn có thể thương lượng."

Nghe giọng Lăng Tịch lạnh như băng, Triệu Tử Kỳ cười cười, lấy ra một tấm ảnh đưa tới.

"Đúng rồi, tôi đã quên nói cho anh biết tên chồng tôi. Bạch Kiều."

Bạch Kiều?

Nghe Triệu Tử Kỳ nói ra, thân mình Lăng Tịch cứng đờ, tầm mắt dời về phía tấm ảnh.

"Lăng tiên sinh xem bộ dáng của họ đã đoán được. Đúng vậy, chồng tôi là cha ruột của Tiểu Hàn. Anh xem ảnh này chính là anh ấy cùng Tiểu Hàn chụp chung khi còn bé."

Nghe được Triệu Tử Kỳ nói tên Bạch Kiều, Lăng Tịch cảm giác không ổn. Tuy chưa từng thấy qua cha ruột Bạch Tiểu Hàn, nhưng mẹ Bạch Tiểu Hàn cũng có nói người bạc tình kia tên Bạch Kiều. Cho dù đây là trùng tên trùng họ, nhưng nghĩ đến Triệu Tử Kỳ đối với Bạch Tiểu Hàn rất ân cần, còn muốn nhận nuôi Bạch Tiểu Hàn. Thêm việc đứa bé trong tấm ảnh này cùng với ảnh chụp lúc nhỏ của Tiểu Hàn ở nhà rất giống nhau.

"Những năm gần đây làm phiền anh chiếu cố Tiểu Hàn. Hiện tại tôi muốn đem Tiểu Hàn trở về. Tôi nghĩ, Lăng tiên sinh hẳn là sẽ không phản đối?"

Thấy Lăng Tịch chỉ lo nhìn chằm chằm ảnh chụp, không để ý, Triệu Tử Kỳ tiếp tục nói.

"Lăng tiên sinh, lúc trước gặp nhau tôi đã nói, tôi cùng Tiểu Hàn rất có duyên. Tôi thật tâm thích đứa nhỏ này. Nếu Tiểu Hàn theo tôi, tôi có thể cam đoan cho Tiểu Hàn thứ tốt nhất. Về sau nếu muốn tiếp tục tham gia giải trí cũng được, muốn xuất ngoại cũng tốt, tôi đều sẽ thu xếp, tuyệt đối sẽ không ủy khuất Tiểu Hàn."

"Đó cũng là ý của Bạch Kiều?"

"Tất nhiên."

"Tôi nghĩ không thể đáp ứng. Tôi không biết các người là nghĩ như thế nào. Nhưng nếu lúc trước Bạch Kiều bỏ rơi Tiểu Hàn, vậy hôm nay cũng không có tư cách đưa người đi. Tuy rằng tôi không phải cha ruột, nhưng tôi nuôi nấng Tiểu Hàn nhiều năm như vậy, sớm xem nó là con ruột. Tôi sẽ không để cho người khác đến chia rẽ chúng tôi."

"Lăng tiên sinh, chúng tôi thật sự rất có thành ý. Anh yên tâm, chúng tôi đem Tiểu Hàn mang về nuôi, anh cũng có thể cách một thời gian lại đến thăm. Nếu Tiểu Hàn nói muốn gặp anh, chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản. Anh nuôi Tiểu Hàn lâu như vậy, chúng tôi cũng sẽ không để anh chịu thiệt, chúng tôi sẽ cho bồi thường. Không biết anh muốn bao nhiêu tiền? Hoặc là nhà? Chúng tôi đã điều tra qua, Lăng tiên sinh tình hình kinh tế không tốt lắm. Chúng tôi..."

"Trả công? Các người có thể cho tôi bao nhiêu? 5 triệu? 500 triệu? Hay là 5 tỷ?"

Thấy sắc mặt Triệu Tử Kỳ có chút không dễ nhìn, Lăng Tịch cười lạnh.

"Ngại quá, tôi không bán con. Nếu không có chuyện gì khác, tôi đây xin đi về trước. Tôi không giống người có tiền thanh nhàn, còn có rất nhiều chuyện đợi tôi đi làm."

Không nghĩ lại cùng Triệu Tử Kỳ tiếp tục dây dưa, Lăng Tịch đứng lên, bước nhanh ra cửa.

"Đợi đã!"

"Còn có chuyện gì sao?"

"Anh thực luyến tiếc Tiểu Hàn như đứa con trai sao? Hay là nói, anh có mục đích khác?"

"Tôi không hiểu phu nhân đang nói cái gì."

"Anh thích Tiểu Hàn. Các người ở mặt ngoài là quan hệ cha con, thực chất các người là tình nhân, đúng không?"

"Tôi không biết phu nhân vì cái gì có ý nghĩ như vậy, nhưng tôi cùng Tiểu Hàn chính là quan hệ cha con mà thôi, không có gì khác."

"Đúng vậy sao? Lần trước, các người có cử chỉ thân mật như vậy. Tôi từng hỏi qua Tiểu Hàn. Tiểu Hàn nói thích nhất cùng anh hôn, nói môi mềm hôn rất thích. Còn nữa..."

"Đừng nói nữa. Tiểu Hàn chính là đứa trẻ mà thôi, không hiểu chuyện, đừng nghĩ bậy."

"Đúng vậy sao? Vậy đây là cái gì?"

Triệu Tử Kỳ trước khi tiếp cận Bạch Tiểu Hàn, đã cho điều tra qua mọi sự tình, cố ý chuẩn bị dùng để đối phó Lăng Tịch.

"Lăng tiên sinh, xem sẽ biết."

Bên trong túi giấy là ảnh chụp. Ảnh chụp vai chính hiển nhiên là Lăng Tịch. Còn phối hợp diễn là Tần Tường cùng Lăng Duệ. Kỳ thật cùng Tần Tường còn có Lăng Duệ ở một chỗ bị chụp đến cũng không có gì. Đáng giận chính là ảnh chụp lúc Tần Tường đang giở trò, mà Lăng Duệ thoạt nhìn cũng tựa hồ có chút ái muội... Đương nhiên, nguyên nhân do góc độ chụp ảnh có vấn đề, làm cho nguyên bản không có gì thay đổi thành ý khác.

Căn cứ ảnh chụp, liên hệ thời gian, Lăng Tịch phát giác đó là lúc đi đến nhà Tần Tường. Khó trách ngày đó trên đường cảm thấy có người theo dõi mình.

"Xem xong rồi?"

"Phu nhân phái người theo dõi tôi?"

"Đúng."

"Phu nhân muốn thế nào?"

"Rất đơn giản, tôi muốn quyền nuôi dưỡng Tiểu Hàn. Lăng tiên sinh, tôi không có làm khó anh, tôi chỉ muốn nắm chắc phần thắng mà thôi. Anh yên tâm, đợi Tiểu Hàn theo tôi, tôi liền giao hết ảnh chụp cùng phim gốc cho anh, cũng sẽ không để cho người khác phát tán, bôi nhọ thanh danh của anh."

Chương 62 : Điều kiện

"Đúng vậy sao?"

Triệu Tử Kỳ cam đoan, Lăng Tịch không lưu tâm.

Triệu Tử Kỳ sớm đã chuẩn bị kỹ càng, đối với việc đoạt lại quyền nuôi dưỡng Bạch Tiểu Hàn rất có lòng tin.

Tuy rằng Bạch Tiểu Hàn những năm gần đây vẫn do Lăng Tịch nuôi nấng. Nhưng nói cho cùng, bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống. Bạch Kiều cùng Bạch Tiểu Hàn ràng buộc huyết thống là điều không thể chối cãi. Điều kiện của Triệu Tử Kỳ tốt biết bao nhiêu, có thể cho Bạch Tiểu Hàn cuộc sống rất tốt. Cho dù là đưa ra tòa, phỏng chừng bọn họ cũng chiếm được ưu thế.

Nghĩ đến lần trước tại nhà hàng cùng vợ chồng bọn họ, khi rời đi Bạch Kiều nhìn mình với ánh mắt rất lạ, Lăng Tịch đột nhiên hiểu được.

Lần này bọn họ quyết tâm muốn mang Bạch Tiểu Hàn đi. Nếu Triệu Tử Kỳ lựa chọn ngả bài, nhất định là đã chuẩn bị tốt, sẽ khiến Lăng Tịch không thể không đáp ứng.

Lăng Tịch cũng không phải để ý thanh danh chính mình, chỉ lo lắng, một khi ảnh chụp truyền ra ngoài đối với Tần Tường cùng Lăng Duệ có phiền toái.

Tần Tường sẽ ăn nói thế nào với cha nuôi, chỉ sợ sẽ khiến Mạn Ny thương tâm. Cha con loạn luân. Nghĩ đến đây, Lăng Tịch thậm chí nhịn không được run rẩy.

Bạch Tiểu Hàn là con, Tần Tường, Lăng Duệ cũng là con. Lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt. Lăng Tịch không có biện pháp chỉ lo một, bỏ qua những người khác.

Tình huống hiện tại, có hai lựa chọn. Hoặc là liền giao ra quyền nuôi dưỡng Bạch Tiểu Hàn, hoặc là liều chết giữ Bạch Tiểu Hàn, tùy ý bọn họ đem ảnh chụp phát tán, sau đó đưa nhau ra tòa.

"Lăng tiên sinh, hẳn là nhìn ra được, vợ chồng tôi đối với quyền nuôi dưỡng Tiểu Hàn là không thể thay đổi. Nói khó nghe một chút, anh nguyện ý hay không cũng không làm được gì. Chúng tôi cũng sẽ đem Tiểu Hàn mang về nhà. Tình huống của anh chúng tôi biết không ít, còn muốn tranh với chúng tôi sao. Không bằng nhanh buông tha cho Tiểu Hàn, cầm tiền đi làm ăn, hoặc là mua nhà hay đi hưởng thụ gì đó. HunhHn786 Như vậy không phải rất tốt sao? Chống đối chỉ làm cho tất cả mọi người khổ sở thôi? Dù sao anh cũng nuôi nấng Tiểu Hàn nhiều năm, không có công lao, cũng có khổ nhọc. Tôi cũng không muốn làm quá mức gây khó dễ anh. Tôi chỉ muốn nuôi Tiểu Hàn, còn sinh hoạt cá nhân của anh, tôi sẽ không nhiều chuyện, tôi sẽ không làm cái gì không rõ ràng."

Nhìn mặt Lăng Tịch nhăn lại, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ, Triệu Tử Kỳ đưa tay để ở trên bàn. Ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, nét mặt vui sướng.

Chỉ cần thêm một chút công kích, Lăng Tịch kia sẽ chịu không nỗi. Phòng tuyến cuối cùng sắp bị phá vỡ, thành công sẽ nhanh thôi!

"Lăng tiên sinh, anh là một người thông minh, nên biết chọn như thế nào. Cho dù chính anh không sao cả, nhưng cũng nên nghĩ việc gì tốt nhất cho Tiểu Hàn, không phải sao?"

"Tiểu Hàn?"

"Đúng, Tiểu Hàn!"

Nhìn đến Lăng Tịch thần sắc hoang mang, Triệu Tử Kỳ lại cười nói.

"Những người này chắc không lớn hơn Tiểu Hàn là bao. Thử hỏi, nếu Tiểu Hàn nhìn ảnh chụp này, sẽ suy nghĩ như thế nào? Tiểu Hàn chính là đứa bé thuần khiết, cũng không phải thật sự ngốc. Tôi nghĩ nên giải thích sao cho Tiểu Hàn hiểu."

Nghe được Triệu Tử Kỳ nói, sắc mặt Lăng Tịch càng ngày càng trắng. Vừa rồi chỉ lo suy nghĩ Tần Tường cùng Lăng Duệ, đã quên Bạch Tiểu Hàn cũng có khả năng nhìn thấy ảnh chụp này. Không xong chính là Triệu Tử Kỳ nói gì với Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch căn bản không biết được, chỉ sợ sẽ không nói cái gì tốt.

Cô ta đã tính kế hết thảy, thủ đoạn rất cao, làm cho người ta không thể không bội phục.

"Lăng tiên sinh? Tôi vừa rồi nói nhiều như vậy, bất quá là vì tốt cho Tiểu Hàn, không có ý gì khác. Ảnh chụp này anh lấy về đi."

Lăng Tịch cắn môi, đem ảnh bỏ vào túi rồi nắm chặt tay.

"Tiểu Hàn thật sự rất thông minh, diễn xuất rất tốt, có tài năng thiên phú. Tôi thật sự rất muốn đào tạo Tiểu Hàn. Có một số việc, không cần tôi nói ra, Lăng tiên sinh cũng có thể hiểu, trong chúng ta, ai có thể mang nhiều điều kiện tốt hơn cho Tiểu Hàn. Tiểu Hàn chỉ có đi theo chúng tôi mới là chọn lựa tốt nhất."

Thấy Lăng Tịch muốn nói cái gì đó, Triệu Tử Kỳ hướng khoát tay, tiếp tục nói:

"Anh không cần lo lắng, Bạch Kiều là cha ruột Tiểu Hàn. Mà tôi cũng rất thích Tiểu Hàn. Chúng tôi sẽ yêu thương đối đãi tốt với Tiểu Hàn."

Lăng Tịch cười khổ.

"Xem ra, các người đã tính toán tất cả rồi. Bất quá các người khẳng định tôi sẽ đem Tiểu Hàn cho các người sao? Tiểu Hàn nhiều năm theo tôi. Mà Bạch Kiều chẳng quan tâm, hiện tại lại chạy tới muốn bắt Tiểu Hàn. Chẳng lẽ là không có ý đồ gì? Tôi nghĩ đến lúc đó cùng đưa ra toà giải quyết, không nhất định phần thắng sẽ ở trên tay các người."

"Lăng tiên sinh là muốn kiện tụng? Tôi khuyên Lăng tiên sinh không nên có ý nghĩ như vậy. Chuyện này làm ồn ào, đối với tất cả mọi người đều không tốt. Đương nhiên, ở giữa bị thương tổn nhiều nhất chính là Tiểu Hàn. Tôi nghĩ, anh cũng không muốn Tiểu Hàn bị như vậy?"

Lăng Tịch lại một lần nữa bị đuối lý không thể nói thêm gì, vẻ mặt trầm xuống. Hít sâu một hơi, Lăng Tịch mới dần dần tĩnh tâm, mở miệng hỏi:

"Tôi muốn biết, vì cái gì nhiều năm như vậy không có tìm Tiểu Hàn, mà hiện tại vội vã phải mang Tiểu Hàn về?"

"Tôi đã nói Lăng tiên sinh là một người thông minh. Xem ra, tôi quả thật không có nhìn nhầm. Chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng sẽ không giấu giếm. Đúng là có nguyên nhân sâu xa trong đó. Ngồi xuống uống ly trà, tôi sẽ từ từ nói với anh."

Triệu Tử Kỳ muốn nói gì không rõ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nghĩ không ra nguyên nhân, cuối cùng Lăng Tịch chỉ có thể yên lặng chờ đợi nghe Triệu Tử Kỳ nói.

Uống xong ngụm trà, Triệu Tử Kỳ bắt đầu giải thích nguyên do.

"Sự việc Bạch Kiều cùng mẹ Tiểu Hàn, tôi không nói anh cũng có thể đã biết một ít. Tôi chỉ nói chuyện từ lúc tôi cùng Bạch Kiều đến với nhau thôi."

Lăng Tịch gật đầu, Triệu Tử Kỳ nói tiếp:

"Chúng tôi kết hôn sống rất hạnh phúc. Anh ta đối với tôi cũng tốt lắm, chúng tôi rất hưởng thụ thế giới hai người, cho nên việc sinh con cũng tạm thời trì hoãn lại. Cứ như vậy qua vài năm, tôi thấy tuổi cũng lớn, liền chuẩn bị tâm lý làm mẹ. Nhưng không đợi tôi kịp mang thai, Bạch Kiều xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, không nguy hiểm tính mạng. Chính là... Chính là bởi vì vậy mà đánh mất năng lực sinh con. Đợi cho Bạch Kiều dưỡng thương tốt, cảm thấy thẹn với tôi, liền khuyên tôi ly hôn, khuyên tôi tìm người khác. Tình cảm bao nhiêu năm làm sao có thể nói ly hôn liền ly hôn? Tôi đã từ chối. Chỉ cần hai người sống cùng nhau vui vẻ, có con hay không cũng không có gì quan trọng."

Tuy rằng nói là không có con cũng không sao, nhưng Lăng Tịch vẫn thấy trên mặt Triệu Tử Kỳ hiện lên vẻ tiếc nuối.

Chỉ là cũng không nghĩ tới Bạch Kiều lại muốn ly hôn cùng Triệu Tử Kỳ. Bất quá mặc kệ hắn là thật hay đóng kịch cho Triệu Tử Kỳ xem, hiện tại quan trọng nghe xong câu chuyện.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó thấy tôi không vui, anh ta nói ra chuyện Tiểu Hàn, nói là muốn đưa Tiểu Hàn trở về cho tôi nuôi nấng. Chuyện sau này, anh cũng đã biết."

Bạch Kiều nói bọn họ không có con của mình, đi nhận nuôi một đứa trẻ xa lạ, còn không bằng đem con ruột Bạch Tiểu Hàn đón trở về nuôi. Nói sao Bạch Tiểu Hàn cũng là con ruột hắn. Hơn nữa Bạch Tiểu Hàn tâm trí có vấn đề, chỉ như đứa bé, không có nhiều tâm tư, dạy dỗ cũng tương đối dễ dàng. Sau này gặp qua Bạch Tiểu Hàn là một đứa bé đáng yêu, mong muốn đem Bạch Tiểu Hàn mang về nhà của Triệu Tử Kỳ càng thêm mãnh liệt.

Dù sao cũng là tranh đoạt quyền nuôi con, sẽ không dễ dàng. Vì thế Triệu Tử Kỳ đã không gấp gáp mà tính toán kế hoạch chu toàn.

Triệu Tử Kỳ nhìn Lăng Tịch vẫn không có lên tiếng, thành khẩn nói:

"Lăng tiên sinh, tôi chờ anh trả lời. Anh cũng thấy đó, tôi thật sự rất có thành ý muốn chăm sóc Tiểu Hàn, bằng không cũng sẽ không đem chuyện riêng tư nói ra. Tiểu Hàn chính là bảo bối duy nhất của chúng tôi, chúng tôi không có khả năng bạc đãi, sẽ chỉ cho thứ tốt nhất."

Thấy Lăng Tịch đang cân nhắc, Triệu Tử Kỳ bổ sung:

"Nghe nói Tiểu Hàn cũng không phải sinh ra đã như thế, mà là bị thương ở đầu, mới trở thành giống như kém trí. Chỉ cần Tiểu Hàn theo chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ chữa trị ..."

Nghe nói như thế, Lăng Tịch có chút động lòng. Dù sao trước nay vẫn muốn đưa Tiểu Hàn đi xem bệnh. Triệu Tử Kỳ điều kiện tốt như vậy, muốn đi tìm một bác sỹ giỏi xem bệnh cho Bạch Tiểu Hàn là chuyện dễ dàng.

Nhưng mà... Thật sự cứ như vậy đem Bạch Tiểu Hàn giao cho vợ chồng bọn họ sao? Nếu về sau Bạch Tiểu Hàn biết, sẽ nghĩ như thế nào?

Nhưng nghe Triệu Tử Kỳ nói nhiều như vậy, Lăng Tịch cũng biết kỳ thật mình không làm được cái gì.

Nên làm cái gì bây giờ?

Vẻ mặt Lăng Tịch phức tạp.

"Lăng tiên sinh, anh là lo lắng sao? Nếu lo lắng, chúng ta có thể lập một bản chứng từ, đóng dấu ký tên."

"Tôi lo lắng hay không là quá sớm, tôi còn chưa quyết định."

"Cũng được, tôi cho anh hai ngày thời gian suy nghĩ. Hai ngày nữa, tôi lại cho người đi đón anh đến. Tôi hy vọng, đến lúc đó anh có thể cho tôi một đáp án hài lòng."

"Triệu đạo diễn cùng phu nhân... Chuyện này, có phải cũng là phu nhân sắp xếp hay không?"

"Đúng, là tôi sắp xếp. Triệu Cương là anh trai tôi. Chuyện này là tôi cầu xin thật lâu, anh ấy cũng thấy tôi đáng thương, mới đáp ứng. Anh không nên trách Triệu Cương."

Sự tình cũng đã xảy ra, còn có cái gì trách hay không trách?

Lăng Tịch cười khổ một tiếng, không có đáp lại.

"Triệu Cương đã đồng ý đi gặp Tiểu Hàn một lần, nếu Tiểu Hàn không thích hợp cũng sẽ không giúp tôi. Ban đầu tôi còn có chút lo lắng, nhưng sau này anh ấy nói Tiểu Hàn chính là người thích hợp, tôi mới yên lòng."

Tuy rằng bộ phim là tôi đầu tư, nhưng cũng không phải cố ý vì Tiểu Hàn. Không ngờ đến Tiểu Hàn lại phù hợp điều kiện. Ban đầu không biết nên làm sao đón Tiểu Hàn, nên tôi đã nghĩ ra chủ ý như vậy."

Đúng là đóng phim? Thật là xảo trá!

Lăng Tịch chậm chạp chớp mắt, không muốn lại cùng Triệu Tử Kỳ nói tiếp, liền đứng lên từ giả. HunhHn786

"Tôi đã biết. Nếu không còn gì, tôi đây xin đi về trước."

"Cũng được, lần sau gặp. Tôi hy vọng lần sau có thể nghe được tin tức tốt từ Lăng tiên sinh. Mời, tôi đưa anh đi ra ngoài."

"Không cần, tôi tự đi được rồi."

"Lăng tiên sinh là khách, đương nhiên tôi đưa anh đi ra ngoài, đây là phép lịch sự đãi khách."

Nhìn thấy Lăng Tịch lại xuất hiện, Triệu Cương áy náy nói.

"Lăng tiên sinh, thật có lỗi, lúc trước luôn gạt anh. Tôi cũng không muốn, nhưng mà..."

"Tôi hiểu, tôi không có trách anh."

Lăng Tịch đi ra khỏi cửa, người trợ lý liền tiến lên mở cửa xe đón. Trên đường về nhà, người trợ lý lại một lần nữa biểu đạt xin lỗi, nhưng Lăng Tịch không có tâm tình để ý tới hắn, cũng không có lên tiếng.

Từ trên xe bước xuống, Lăng Tịch đứng trong chốc lát, mới vịnh lan can chậm rãi lên lầu. Bước chân thật sự chậm, ước chừng hơn mười phút mới đi đến cửa nhà.

Vào bên trong phòng, cũng ngã ở trên giường, nắm một cái gối gắt gao ôm vào trong ngực, tự hỏi đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ.

Hai ngày, chỉ có hai ngày thời gian. Có lẽ hai ngày sau, Bạch Tiểu Hàn sẽ không còn bên cạnh.

Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn về sau sẽ không còn bên cạnh, sửa gọi Bạch Kiều là ba, lòng Lăng Tịch đau như ai cắt.

Tiểu Hàn, ba rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Trên mặt Lăng Tịch hiện lên một tầng mờ mịt. Lăng Tịch thật sự không muốn đem Bạch Tiểu Hàn cho vợ chồng Triệu Tử Kỳ. Nếu Bạch Tiểu Hàn rời khỏi, về sau không còn cơ hội gặp mặt, làm sao quen được đây?

Những điều Triệu Tử Kỳ đã nói, Lăng Tịch hiểu được. Mặc kệ có đồng ý hay không, quyền nuôi dưỡng Bạch Tiểu Hàn cũng sẽ về tay họ. Chính là nếu đáp ứng bọn họ, Bạch Tiểu Hàn sẽ tổn thương. Vừa nghĩ tới Bạch Tiểu Hàn sẽ khóc nháo loạn, tim của Lăng Tịch không ngừng co thắt.

Bất quá Triệu Tử Kỳ đưa ra điều kiện làm cho Lăng Tịch động lòng.

Nếu Bạch Tiểu Hàn có thể chữa khỏi bệnh thật là tốt biết bao nhiêu?

Tiểu Hàn, Tiểu Hàn!

Lăng Tịch lẩm bẩm, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, che giấu hết u buồn nơi đáy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro