67: Báo đáp+68: Thay người khác...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67 : Báo đáp

Ngay khi miếng sắt sắp chạm da mặt Lăng Tịch, một âm thanh vang lên, là cửa bị đá văng ra.

Nghĩ đến có ai xông tới phá hư chuyện tốt, động tác Phương Văn chậm lại, cũng chuyển hướng nhìn về phía cửa, vẻ mặt hiện lên nghi ngờ. Bỗng trên tay truyền đến đau nhức làm cho Phương Văn kêu lên. Tay buông lỏng đánh rơi miếng sắt trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Tiếng động lớn khiến tất cả đều cùng nhìn về phía cửa. Nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt, mà Phương Văn lại đột nhiên kêu một tiếng đau đớn. Bọn họ nhìn kỹ lại và phát hiện một vật bằng kim loại cắm trên tay Phương Văn, máu từ từ chỗ đó chảy xuống hình thành một cảnh tượng quỷ dị.

Khi bọn họ còn đang nhìn quanh tìm kiếm, một giọng nói truyền tới.

"Các người đang tìm cái gì? Là tìm tôi sao? Tôi đây phóng phi tiêu tốt đúng hay không?"

Nghe được giọng nói này, Trọng Thần cứng đờ.

Quả nhiên... Quả nhiên là ôn thần Thương Huyền!

Ánh mắt Trọng Thần như là muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn thẳng Thương Huyền không chớp mắt. Hắn hận không thể xông lên đá mấy cái, phun vài ngụm nướt bọt vào mặt Thương Huyền. Thương Huyền giống như là âm hồn, muốn trốn cũng trốn không khỏi, hắn mới vừa trở về liền tìm đến.

Nếu Thương Huyền không cho người đi đến nhà tìm gặp ba mẹ hắn, hắn không thể ở nhà, phải vội vội vàng vàng trở lại đây. Trọng Thần giận nhất chính là Thương Huyền đi ra từ một cửa nhỏ trong kho hàng. HunhHn786 Nói vậy Thương Huyền đã ở trong này từ lâu, sự việc diễn ra khẳng định cũng đều nhìn thấy. Vậy mà Thương Huyền như đang xem trò vui làm Trọng Thần nổi nóng.

"Mày là ai? Sao xuất hiện ở trong này?"

Nhìn thấy một người đột nhiên xuất hiện, lại nhìn tay Phương Văn đang chảy máu, Lăng Khả Hinh cảm thấy sợ hãi.

Còn không biết lai lịch của người này, không biết hắn xuất hiện trước mặt bọn họ là muốn làm cái gì?

"Chúng ta lại gặp nhau."

Không để ý đến Lăng Khả Hinh, Thương Huyền đi đến chỗ Trọng Thần. Nhìn thẳng cặp mắt muốn phun ra lửa kia, Thương Huyền lại cười trêu tức.

"Các người... biết nhau?"

"Mắc mớ gì tới bà, tôi tại sao phải nói cho bà biết?"

Không nhìn Lăng Khả Hinh, Thương Huyền quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía Phương Văn.

"Mụ điên, ai cho bà động vào người của tôi?"

Trai già này tuy rằng miệng thối, cũng xấu tính, nhưng muốn dạy dỗ cũng nên là hắn. Dựa vào cái gì cái mụ điên kia dám động thủ? Nếu không muốn biết rõ nguyên do, hắn đã sớm ra quát bảo ngưng lại rồi. May mắn hắn gần đây mê chơi phi tiêu, đã cố ý sai người làm cho hắn một bộ phi tiêu mang theo bên người luyện tập. Hôm nay coi như là hắn lần đầu tiên thực nghiệm.

"Mụ điên? ! Mày ở đâu chạy ra dám mắng tao! Chán sống rồi có phải hay không?"

"Chậc chậc, chửi mụ điên coi như là nể mặt rồi. Với bộ dáng này rõ ràng là một người đàn bà chanh chua, hung ác. Khó trách chồng  không cần. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ coi trọng người đàn ông kia hơn."

"Mày..."

Phương Văn tức giận, nắm chặt tay làm cho máu ở vết thương nhỏ giọt xuống đất tạo thành một đóm sẫm màu. Lăng Khả Hinh đi nhanh đến lôi kéo Phương Văn lại thì thầm bên tai một chút. Phương Văn mới không tình nguyện gật đầu, sau đó lui lại mấy bước, nhìn chằm chằm người kia.

"Anh bạn trẻ này, nói thẳng đi, cậu ở chỗ này là muốn xem trò vui, hay là muốn ngăn cản chúng tôi?"

"Xem trò vui thì sao ? Muốn muốn ngăn cản các người thì như thế nào?"

"Đây là chuyện gia đình của chúng tôi, cậu không cần lo. Cậu lợi hại, cũng chỉ có một mình, mà bên ngoài còn có vài người của chúng tôi."

"Sao, đây là đang uy hiếp tôi? Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Các người nhiều người thật không? Được, vậy gọi tất cả những người đó vào đi."

Không đợi Lăng Khả Hinh lên tiếng, Phương Văn liền nổi giận đùng đùng đi tới cửa, sau đó mở cửa ra, hô một tiếng. Mấy người đứng đợi sẵn ở bên ngoài nhanh chóng đi vào.

Khi đi vào nhìn thấy Thương Huyền cười như không cười, bọn họ sửng sốt, chạy nhanh như bay đến trước mặt Thương Huyền, cúi đầu khom lưng hô.

''Thiếu gia."

Thiếu gia?

Phương Văn cùng Lăng Khả Hinh kinh ngạc. Không đợi bọn họ kịp suy nghĩ, Thương Huyền đã hạ lệnh dùng dây thừng trói hai người lại, sau đó nhặt khăn vứt trên mặt đất nhét vào miệng Phương Văn. Đó là cái khăn có thuốc mê, cho nên không bao lâu, Phương Văn liền ngất đi. Lăng Khả Hinh cũng chịu chung số phận.

Thương Huyền vẫn nhìn chằm chằm, làm Trọng Thần không dám thả lỏng. Khi nhìn thấy Thương Huyền cười cười, Trọng Thần không khỏi khẩn trương, sau đó vội vã lên tiếng:

"Cậu muốn thế nào?"

"Anh rất gấp?"

Thương Huyền gọi thuộc hạ đến, nhỏ giọng nói vài câu. Chỉ thấy người nọ cung kính gật đầu, trên mặt cũng nở nụ cười nịnh nọt. HunhHn786

Đợi Thương Huyền nói xong, người nọ liền hướng về phía sau phất phất tay, rồi cùng mấy người kia đi ra khỏi kho hàng, cũng đóng cửa sắt lại.

Ôn thần này là muốn làm cái gì?

"Sao, không gặp mấy ngày đã nhớ tôi à? Cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy."

"Ai... Ai nhớ."

Nhìn thái độ Thương Huyền cùng Trọng Thần, lại nghe bọn họ nói chuyện, Lăng Tịch đoán được Trọng Thần sở dĩ vội vã rời đi, hiện tại lại đột nhiên trở về, chắc chắc chắn cùng người này có liên quan.

Người này xuất hiện, ngăn chặn Phương Văn cùng Lăng Khả Hinh, coi như là ân nhân cứu bọn họ, nên phải nói lời cảm ơn.

"Cám ơn đã cứu chúng tôi, nếu không có cậu, tôi..."

"Ai muốn cứu chú. Tôi không nghĩ tới muốn cứu chú."

Nếu không phải vì mèo cưng của hắn, ai rảnh rỗi đi quản chuyện này. Ai biểu hai mụ kia đối phó mèo cưng, hắn liền đối phó lại. Lăng gia? Lăng gia tính là cái gì.

"Mặc kệ thế nào, tôi cũng rất cám ơn cậu."

Người này thật không thú vị. Đã nói không muốn giúp hắn, hắn lại nói lời cảm ơn? Vẫn là mèo cưng đáng yêu. Hắn thích xem mèo cưng hướng về phía hắn nhe răng nhếch miệng gầm gừ.

"Tùy chú đi."

Thương Huyền không quan tâm Lăng Tịch, sau đó đi đến chọc tay lên người Trọng Thần.

"Nè! Đau không ."

"Đừng đụng tôi."

Thương Huyền đụng chạm làm cho Trọng Thần nhớ tới đêm ác mộng kia. Trọng Thần chán ghét trừng mắt nhìn Thương Huyền.

Vốn còn cân nhắc có phải Trọng Thần bị đau hay không, nhưng nghe được Trọng Thần giọng điệu chán ghét, sắc mặt Thương Huyền trầm xuống, bỏ tay ra, hung tợn trừng Trọng Thần. Trọng Thần cũng không cam yếu thế trừng lại hắn. Thương Huyền thở phì phì ngồi trở lại chỗ cũ, liếc xéo Trọng Thần, ánh mắt hiện lên hờn dỗi.

Trừng mắt nhìn Thương Huyền trong chốc lát, Trọng Thần nhíu mày, dời mắt hướng về phía Lăng Tịch.

"Lăng Tịch, anh không sao chứ?"

"Không có việc gì. Cậu thì sao? Có đau không?"

"Tôi cũng không có việc gì, anh đừng lo lắng."

Thấy Lăng Tịch quan tâm, sắc mặt Trọng Thần cũng tốt rất nhiều.

Cười cười cười, cười cái rắm a! Không phải chỉ hỏi một câu thôi sao? Có gì cười đến vui vẻ như vậy? Xem bộ đang cười thật sự là xấu xí!

Nhìn cảnh trước mắt, Thương Huyền càng cảm thấy khó chịu. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng.

Sao mèo cưng không nhìn mình cái nào, chỉ lo nhìn chằm chằm người khác! Được ! Tốt lắm!

Thương Huyền tức giận trừng mắt nhìn Trọng Thần, tay đặt trên đùi cũng nắm chặt lại. Mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Vô liêm sỉ! Lẳng lơ !

Thương Huyền ở một bên nhìn, sau đó đứng bật dậy đi nhanh đến chỗ Lăng Tịch, làm cho ghế dựa bị hất văng trên mặt đất.

Sát khí!

"Cậu muốn làm cái gì?"

Không để ý đến Trọng Thần, Thương Huyền trực tiếp chạy vội tới giơ tay lên đánh vào gáy Lăng Tịch.

"Cậu... Cậu làm gì ?"

"Yên tâm, bây giờ còn không chết được, bất quá sau này cũng không biết."

"Cậu... Cậu là muốn thế nào?"

Trọng Thần biết ôn thần Thương Huyền không có lòng tốt đi cứu bọn họ.

Chẳng lẽ ôn thần còn muốn giết người sao? ! Chết trên tay ôn thần, nói không chừng sẽ rất thảm hại. Không lo cho mình, chỉ là lo Lăng Tịch.

"Vậy... Thương... Thương Huyền, cậu muốn tìm người trút giận thì đối phó tôi là được rồi, không cần làm khó Lăng Tịch."

"Ồ! Tại sao ở chỗ này hai ngày, tình cảm của hai người trở nên tốt như vậy? Vừa rồi hắn cầu hai mụ điên đừng tổn thương anh. Hiện tại anh xin tôi tha hắn. Bất quá anh muốn cầu xin phải không? Xuất ra thành ý?"

"Cậu..."

Trọng Thần hít một hơi, hạ thấp giọng nói:

"Mong cậu thả hắn, xem như tôi cầu xin cậu. Chỉ cần cậu đồng ý thả người, bắt tôi làm cái gì cũng được."

Tình huống trước mắt không thể do hắn quyết định. Hắn không thể để người tốt bị thương tổn. Hai người chịu khổ, không bằng hắn nhận hết trên người mình, cầu mong ôn thần tha cho Lăng Tịch.

"Bắt làm cái gì cũng được? Thật sao?"

Trọng Thần gật gật đầu.

"Tuyệt đối không hối hận."

"Cho dù ngủ với tôi cũng có thể?"

Nhìn sắc mặt Trọng Thần trầm xuống, Thương Huyền từ trên người lấy ra một cái phi tiêu đưa lên mắt nhìn nhìn, sau đó cười cười, nói.

"Anh cũng chỉ là nói suông mà thôi. Cái gì gọi là làm cái gì cũng được, tôi bất quá mới nói ra một yêu cầu nho nhỏ, anh liền mất hứng. Quên đi, tôi cũng không miễn cưỡng anh. Hay tôi vẽ vài đường trên mặt của hắn được không? Như vậy diện mạo của hắn khẳng định sẽ bị hủy. Sao? Anh muốn tôi làm cho mặt của hắn nát tan không? Hay... như vậy đi, tôi kêu mấy người kia vào vui vẻ với người này được không? Hắn mặt mày cũng không tệ, không biết thân thể đẹp giống mặt không."

"Đủ rồi! Câm mồm! Đừng nói nữa. Cậu muốn sao thì như vậy đi, tôi đáp ứng."

Đê tiện! Vô sỉ! Hạ lưu!

Trọng Thần trong lòng không ngừng mắng Thương Huyền.

"Đây chính là anh nói nha, tôi cũng không miễn cưỡng người khác."

Thấy đã đạt được mục đích của chính mình, Thương Huyền đem phi tiêu bỏ vào túi, nói:

"Anh theo tôi trở về, tôi sẽ cho anh hợp đồng bán thân, anh lăn cái dấu tay là được. Nhớ kỹ, chính anh đáp ứng rồi đó, cho dù là mỗi ngày tôi ngủ với anh cũng không được phản kháng. Đương nhiên, nếu anh dám phản kháng, người trong nhà của anh ..."

"Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi đã rõ."

Không muốn nghe uy hiếp của hắn, Trọng Thần cười khổ rũ mắt xuống.

Có chuyện gì ôn thần này làm không được? Đáp án là không có. Hắn còn nhỏ tuổi mà đã thâm độc như vậy, chờ hắn lớn hơn một chút, sẽ độc thành cái dạng gì?

Trọng lượng lo lắng cho Lăng Tịch, cũng lo lắng cha mẹ ở quê, hắn chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

"Tôi... Tôi đi theo cậu, có thể đưa hắn về hay không ?"

"Không thể!"

"Vậy..."

Thương Huyền đi đến lấy di động trong túi Lăng Tịch ra bấm danh bạ gọi đi, sau đó quay lại nói.

"Tôi gọi người đến đón hắn, như vậy được rồi chứ?"

"Cậu gọi cho ai ?"

"Tôi không biết, tôi sao biết!"

Thương Huyền tức giận trừng mắt nhìn Trọng Thần, nhưng vẫn nói ra tên.

"Lạc... Lạc Phi."

Lạc Phi?

Biết Lạc Phi sẽ mau chóng tới, Trọng Thần cũng yên tâm.

"Hai người đàn bà kia thì sao? Nếu họ tỉnh lại tìm Lăng Tịch gây phiền thì làm sao?"

"Anh sao phiền như thế ?"

Thương Huyền dùng dao nhỏ cắt dây trói cho Trọng Thần, rồi giúp hắn đứng dậy. Bị trói lâu quá, chân đã tê rần, lại chỉ ăn qua một ít cơm, Trọng Thần liền lảo đảo. Không đợi hắn ngã trên mặt đất, đã bị Thương Huyền ôm lấy, đưa hắn ấn ngồi ở trên ghế.

"Giúp người thì giúp cho trót có được không?"

"Anh..."

Thật sự là phiền chết đi ! Sao đáng ghét như vậy !

"Nhớ kỹ, anh thiếu tôi một phần ân tình. Yêu cầu tôi làm việc là phải báo đáp đó."

"Tôi biết."

Mặc kệ ôn thần muốn hắn làm gì. Hắn chỉ hy vọng về sau không có hắn ở bên cạnh, Lăng Tịch cũng có thể an ổn sống tốt.

"Hừ! Biết là tốt."

Nhìn thấy Trọng Thần anh dũng hy sinh vì người khác, còn với hắn thì lơ đãng, Thương Huyền lại càng khó chịu. Nhưng đã nói là làm. Thương Huyền tức giận kêu thuộc hạ vào, nói bọn chúng đem Phương Văn cùng Lăng Khả Hinh đưa đi Lăng gia, đợi lát sau hắn sẽ đến.

"Tôi lát nữa đi Lăng gia một chuyến, đem chuyện này nói cùng Lăng lão gia một tiếng. Để cho ông ta trông giữ hai mụ điên này. Còn người đàn ông này, tôi phái người ở chỗ này canh giữ, đợi người tới đón hắn, như vậy yên tâm chưa?"

"Được."

Thấy Thương Huyền suy xét thật sự chu toàn, Trọng Thần gật gật đầu. Sau đó, hắn có chút nghi hoặc nhìn về phía Thương Huyền, hỏi:

"Cậu... Làm sao biết họ ở đâu? Hình như đã quen người nhà họ?"

"Mắc mớ gì tới anh? Anh chỉ cần nhớ rõ, cố gắng báo đáp tôi là được. Việc khác, anh tốt nhất đừng suy nghĩ."

Lãng phí nhiều thời giờ, lại dính một đống lớn phiền toái, chỉ để làm cho mèo cưng này cúi đầu, đáng giá không?

Chương 68: Thay người khác chịu trách nhiệm

"Cậu muốn dẫn tôi đi sao? Tôi... Tôi còn chưa nói cùng Lăng Tịch lời nào."

Bị Thương Huyền cầm lấy tay dẫn ra cửa, Trọng Thần có chút không được tự nhiên nói.

"Nói cái gì mà nói! Có cái gì cần nói đâu? Anh hiện tại là người của tôi, người kia mắc mớ gì tới anh? Anh cùng hắn có cái gì nói."

Thấy Trọng Thần còn quay đầu lại nhìn, Thương Huyền cưỡng ép đem đầu Trọng Thần xoay lại, kéo hắn đi đến chỗ đậu xe.

Thương Huyền đến đây bằng mô tô. Cũng không biết hắn có phải cố ý hay không, thấy Trọng Thần cầm lấy góc áo không chịu ôm hắn, hắn tăng ga. Tốc độ xe tăng cao gấp đôi, Trọng Thần sợ tới mức ôm chặt thắt lưng hắn, vì sợ chính mình từ trên xe rớt xuống đất. Trọng Thần cứ ôm như vậy, cũng không dám buông tay. Thương Huyền cười cười, cũng có chút hồi hộp.

Thương Huyền chạy một hồi, dừng lại trước một cửa hàng vịt quay, nghiêng đầu, trêu tức nói:

"Nè! còn không buông tay?"

"Hả?"

Nhất thời Trọng Thần không hiểu được Thương Huyền nói gì. Đợi phục hồi tinh thần lại, Trọng Thần buông tay khoác bên hông Thương Huyền ra, không được tự nhiên xuống xe, thậm chí mặt có chút nóng.

Thương Huyền vào mua thức ăn, lại chở Trọng Thần đi.

Trên đường, Trọng Thần kéo kéo áo Thương Huyền, chần chờ nói:

"Vậy thì ... Thương... Thương Huyền, tôi..."

"Muốn nói cái gì? Có chuyện thì nói đi, đừng có dông dài."

"Cậu không phải mới vừa nói muốn đi Lăng gia một chuyến sao? Có thể ... Có thể dẫn tôi cùng đi hay không ?"

"Anh đi theo đi làm gì? Sao, sợ tôi chỉ nói suông mà thôi?"

"Không phải, tôi không nghĩ như vậy. Tôi chỉ .. Chỉ là sợ bọn họ không tin, muốn chính miệng nói mấy câu mà thôi."

Có lẽ là muốn chỉnh hắn, Thương Huyền lại tăng tốc xe, thậm chí còn nhanh hơn lúc trước. Trọng Thần đành phải ôm chặt Thương Huyền, khẩn cầu nhanh đến nơi.

Đợi cho xe lại dừng ở cổng Lăng gia, Trọng Thần đã đông cứng, không còn cảm giác. Nếu không có Thương Huyền vỗ vỗ cánh tay nói đã đến, hắn vẫn ôm chặt Thương Huyền.

"Phát ngốc cái gì ? Đi theo tôi."

Hắn tay không đến Lăng gia, nếu như bị ba hắn biết được, khẳng định bị mắng.

Thương Huyền vừa mới đến cổng, lập tức có người tới mở cửa. Hắn nói tên của mình, người hầu liền vội vàng cung kính mời hắn cùng Trọng Thần đi vào.

Vừa vào sảnh, Thương Huyền liền nhìn thấy Lăng lão gia nghiêm mặt ngồi ở trên ghế sa lon, còn hai người kia vẫn hôn mê.

"Chào bác Lăng."

"Tiểu Huyền, cháu đã đến rồi. Cháu cũng thật là, nhiều năm cũng chưa tới thăm nhà bác Lăng. Nhớ năm đó lần đầu tiên nhìn thấy cháu là còn mặc tã lót."

Đây là xảy ra chuyện gì? Thương Huyền cùng Lăng lão gia quen nhau? Vậy tại sao hai người phụ nữ kia lại không biết hắn?

Trọng Thần mang ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thế cho nên Lăng lão gia nghi hoặc nhìn về phía Trọng Thần, cũng hướng Thương Huyền hỏi:

"Vị này chính là?"

"Hắn là bạn cháu. Bác Lăng, bác xem mặt hắn, còn có trên người hắn. Là con gái bảo bối cùng con dâu của bác đánh."

Thương Huyền chu miệng, lộ ra vẻ mặt ngây thơ, giống là bị ủy khuất rất lớn. Khiến cho người ta nhịn không được thương xót.

Nhìn Thương Huyền giả tạo, Trọng Thần nhịn không được run rẩy, trong lòng nghĩ.

Hắn thật đáng sợ!

"Có chuyện gì? Là Khả Hinh cùng Phương Văn đánh? Tiểu Huyền, cháu nói cho ta nghe."

Thương lão gia cùng Lăng lão gia cũng có chút giao tình. Sau khi Thương lão gia ra nước ngoài, mới giảm bớt qua lại. Lần này Thương lão gia trở về, do trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, nên Lăng lão gia không có tinh lực đi gặp bạn già. Không nghĩ tới Thương Huyền đến nhà, trước đó còn cho người mang con gái cùng con dâu Lăng gia bị trói về. Trong lòng nghi hoặc đứng ngồi không yên, Lăng lão gia muốn mau chóng làm rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Nghe xong Thương Huyền đơn giản thuật lại câu chuyện, Lăng lão gia bị chấn kinh rồi.

Mấy đứa này dám... Quá ngu xuẩn!

Thương Huyền kể chuyện đã xảy ra, cũng thêm mắm thêm muối khuyếch đại hành động của Lăng Khả Hinh và Phương Văn. Lăng lão gia sắc mặt càng ngày càng khó coi. Thương Huyền lại đem Trọng Thần kéo qua vạch áo cho ông xem thương tích.

Thấy Lăng lão gia vô cùng khó xử, Thương Huyền nhịn cười. Hắn ra vẻ đau lòng, thay Trọng Thần chỉnh quần áo, lôi kéo Trọng Thần ngồi vào bên cạnh hắn, cùng đợi Lăng lão gia mở miệng.

Thương Huyền thừa dịp Lăng lão gia không chú ý, đắc ý nhìn Trọng Thần. Khi nhìn thấy Trọng Thần khóe miệng run rẩy, Thương Huyền cũng không khống chế mà lộ ra khoái trá.

"Tiểu Huyền, cháu nói bọn chúng muốn đối phó Lăng Tịch, mới hiểu lầm bắt cóc người bạn này của cháu?"

Suy nghĩ thật lâu, Lăng lão gia mới chậm rãi ngẩng đầu hỏi Thương Huyền.

"Dạ, đây cũng là bạn tốt của Lăng Tịch. Ngày đó bọn họ vừa vặn đi cùng nhau, liền bị..."

Trên mặt Lăng lão gia cũng từ đỏ chuyển trắng, cuối cùng lại chuyển thành màu xanh.

"Thật sự là hoang đường!"

Vốn muốn nói xong thì trở về, Thương Huyền hiện tại đột nhiên không muốn đi nhanh như vậy. Hắn muốn hóng hớt.

Lăng lão gia rõ ràng tức giận, không biết ông ta sẽ trừng phạt bọn họ ra sao? Một là con gái, một là con dâu, Lăng Tịch là con rể. Hơn nữa hắn ở đây muốn đòi công bằng. Không biết Lăng lão gia cuối cùng sẽ làm như thế nào. Xem xong hắn mới đi.

Ôm mục đích xem trò vui, Thương Huyền hướng sát vào Trọng Thần. Trọng Thần tựa như đụng phải quỷ hướng bên cạnh trốn tránh. Tuy tức giận nhưng suy xét đến bây giờ còn ở tại Lăng gia, Thương Huyền liền nhịn xuống bất mãn, tạm thời không so đo. Bất quá chờ trở về, hắn sẽ trừng trị con mèo nhà hắn, bằng không mặt mũi của hắn để đâu.

Thương Huyền ra lệnh thuộc hạ lấy ra cái bình nhỏ để gần mũi Lăng Khả Hinh và Phương Văn, không bao lâu, bọn họ liền tỉnh lại.

Khi mở mắt ra, cả hai người đều rất kinh kinh ngạc. Hai người họ sao lại ở Lăng gia? Mà Lăng lão gia sắc mặt cũng thật không tốt, đang ngồi trên sa lon, có phải đã biết cái gì? Lại nhìn thấy Thương Huyền cười cười. Lăng Khả Hinh cùng Phương Văn vô cùng tức giận.

"Các con đã bắt cóc Lăng Tịch, và muốn đối phó hắn?"

Thấy Lăng Khả Hinh cùng Phương Văn đều nhìn về phía Thương Huyền với ánh mắt căm hận, Lăng lão gia đã đủ xác định Thương Huyền nói là sự thật. Nhưng ông thật sự không tình nguyện tin tưởng chuyện này, cho nên muốn hỏi lại một lần, muốn chính miệng nghe họ thừa nhận.

"Ba đang nói cái gì vậy? Cái gì mà bắt cóc Lăng Tịch? Con không biết ba đang nói cái gì, con cùng Văn Văn đi dạo phố mà thôi."

"Phương Văn nói đi, có phải là thật hay không ?"

"Ba, sao vậy được, con sao làm ra chuyện như vậy. Ba... ba đừng nghe người khác nói bậy."

Nói xong, Phương Văn ngẩng đầu nhìn Trọng Thần. Vẻ mặt kia rõ ràng là đang nói Trọng Thần đổ oan.

"Người... Người này..."

Lăng lão gia tốc độ cực nhanh, ông tát cho Lăng Khả Hinh cùng Phương Văn mỗi người một bạt tai, sau đó bi thương nói. HunhHn786

"Các con... Hai người các con rất thái quá, sao có thể... sao có thể như vậy?"

"Ba là tin tưởng người ngoài không tin chúng con?"

"Hai người các con đáng để ta tin tưởng sao? Ba không nghĩ tới các con có thể độc ác như vậy, nỡ xuống tay với Lăng Tịch. Phương Văn, ba lần nữa cam đoan chuyện Lăng Tịch đã nói là thật, hy vọng con có thể an tâm làm con dâu Lăng gia. Ba còn tưởng rằng con đã buông xuống, không nghĩ tới con lại... Còn Khả Hinh, Lăng Tịch tốt với con như vậy, con dám ra tay? Con chẳng lẽ quên, Lăng Tịch có ân với con sao. Nếu không có hắn... không có hắn, con... con làm sao được tốt như bây giờ, còn có thể nhìn người khác sao?"

"Có ân? Ai muốn loại ân đó. Hắn huỷ hoại đời con, con có thể không hận hắn sao? Cho dù là bắt cóc hắn thì thế nào? Năm đó nếu ba không ép buộc con gả cho hắn, nói không chừng con đã có thể trốn cùng ba Tiểu Duệ. Hắn nhiều năm được làm ba Tiểu Duệ, con còn chưa cùng hắn tính sổ đâu."

Cũng bởi vì chuyện này, Lăng Khả Hình đối với Lăng Tịch chán ghét càng thêm gia tăng.

Ngày đó dẫn theo người yêu về nhà tìm Lăng lão gia thương lượng, vốn tưởng rằng nói có thai ông sẽ đáp ứng cho bọn họ bên nhau. Ai biết vừa nghe xong, Lăng lão gia đã kêu người đem người kia dẫn đi, còn bắt Lăng Khả Hình nhốt vào phòng. Lăng lão gia tìm Lăng Tịch bàn bạc. Thay người khác chịu trách nhiệm? Ai ngu như vậy? Ai ngờ, Lăng Tịch liền đồng ý. Không chỉ có cưới Lăng Khả Hình, còn cam đoan chăm sóc đứa bé như con của mình.

"Con... con vẫn còn để ý chuyện đó sao?!"

"Các người đang nói cái gì? Cái gì bắt cóc? Cái gì được làm ba?"

Bỗng nhiên giọng của Lăng Duệ vang lên. Ở thang lầu, không chỉ có Lăng Duệ, còn có Lăng Gia An. Hai người sắc mặt thật khó coi.

Lăng lão gia cùng Lăng Khả Hinh khiếp sợ cùng lo lắng. Trọng Thần là khó tin. Còn Thương Huyền thì vẻ mặt nghiền ngẫm. Thương Huyền nghĩ phải sớm đi về, nghe nhiều chuyện nhà người ta cũng thật ngại. Nên hướng Lăng lão gia từ giả.

"Bác Lăng, ba của con còn chờ con trở về, nên không ngồi lâu được. Lần sau sẽ tìm thời gian tới thăm bác."

"Được, lần này bác Lăng còn có chuyện phải xử lý, sẽ không giữ con. Lần sau bác nhất định chiêu đãi con. Bác gọi người đưa các người trở về."

"Không cần, con có lái xe đến đây. Bác Lăng đang bận, con xin về trước."

Thương Huyền lễ phép nói một tiếng, sau đó lôi kéo Trọng Thần đi khỏi Lăng gia. Đợi bọn Thương Huyền đi khỏi, trong phòng không khí lại một lần nữa lạnh xuống.

Lăng Duệ lạnh lùng hỏi :

"Các người vừa rồi đang nói cái gì? Ai nói cho con biết là chuyện gì xảy ra?"

Cái gì gọi là nuôi con cho người khác? Vậy Lăng Tịch không phải ba ruột của hắn? Sao có thể!?

Trước giờ hắn đối với Lăng Tịch có chút oán hận. Hắn không muốn gọi Lăng Tịch là ba. Nhưng gần đây cảm giác của hắn đã khá hơn nhiều, cũng không bài xích nữa, thậm chí rất chờ mong gặp mặt.

Không! ! ! hy vọng chuyện này không phải thật sự, chỉ là bọn họ nói lung tung.

Nhưng nhìn vẻ mặt mấy người kia, Lăng Duệ cũng đại khái có thể xác định chuyện này là thật. HunhHn786 Chính là hắn không cam lòng, hắn muốn nghe bọn họ nói ra chuyện này có phải đúng hay không.

Sau khi nghe Lăng Khả Hinh khẳng định Lăng Tịch không là ba của hắn, Lăng Duệ hét lên.

"Vì sao? Đây không phải là sự thật đúng hay không? Mẹ đang gạt con. Ông ta sao không phải ba của con? Sao trước đây đối tốt với con như vậy? Đúng rồi! Mọi người nhất định là đang gạt con. Mẹ vì sao gạt con?"

Lăng Duệ chảy xuống hai dòng nước mắt.

Nếu Lăng Tịch không phải ba của hắn, vậy hắn dựa vào cái gì mà đi oán hận người ta? Trời ơi! Hắn trước đây đến tột cùng đã làm gì?

Lăng Khả Hinh còn bảo hắn đừng thường xuyên gặp Lăng Tịch nữa. Nói Lăng Tịch không có tư cách làm ba.

Lăng Duệ trừng mắt, sau đó trào phúng nhìn về phía Lăng Khả Hinh nói.

"Nếu hắn không có tư cách làm ba, vậy bà càng không xứng làm mẹ. Bà có quan tâm con mình, có hỏi han nó sao? Chỉ lo đi ra ngoài hẹn hò. Nếu không có hắn cùng ông ngoại đứa con này có thể sống tốt sao? Một người tốt nuôi con cho người khác còn chưa nói, lại bị người nhận ân sỉ nhục. Lương tâm bà không có vấn đề chứ?"

Hắn nói mẹ của hắn, nhưng chính hắn thì sao? Cũng đồng dạng là như vậy mà thôi.

Lăng Duệ lần đầu thấy hối hận việc chính mình đã làm. Còn có cơ hội đi bù đắp lại sai lầm hay không ?

"Con... Con phản rồi!"

Lăng Khả Hinh nghẹn cứng họng, cuối cùng nói ra một câu.

"Đủ rồi! câm miệng hết cho ta."

Lăng lão gia quát lên. Sau đó yêu cầu Lăng Gia An đi đóng cửa, lại bảo người hầu ra ngoài, tất cả người Lăng đi đến thư phòng.

Lăng lão gia hỏi ý kiến Lăng Gia An về sự việc này. Hắn để tuỳ Lăng lão gia xử trí, ông gật gật đầu. Hướng mọi người nói ra tính toán của mình.

"Chuyện này không thể cứ như vậy bỏ qua. Lăng Tịch cùng bạn tốt của hắn đã bị thương. Khả Hinh, con lần này làm cho ba quá thất vọng rồi, ba sẽ đem con đưa đến nhà bác hai để đi theo bác gái ăn chay niệm phật. Đợi con có thể tĩnh tâm, thừa nhận sai lầm của mình, ba lại phái người đón trở về."

Dù Lăng Khả Hinh phản đối, Lăng lão gia vẫn nghiêm khắc quyết định.

"Còn Phương Văn....về Phương gia đi, ba sẽ đồng ý cho Gia An ly hôn. Còn việc bồi thường, Lăng gia cũng tuyệt đối sẽ không cho con chịu thiệt."

Lăng Gia An nhìn vẻ mặt khổ sở của Phương Văn không biết nói gì, sau đó đỡ Lăng lão gia về phòng nghỉ.

Lăng lão gia hỏi Lăng Gia An về việc tái hợp với Lăng Tịch. Hắn buồn bã nói bọn họ đã kết thúc.

Chính là trễ, trễ mất rồi.

So sánh với Lăng gia náo động lớn, trong nhà Lăng Tịch, rất yên tĩnh. Lăng Tịch nằm úp sấp trên giường. Lạc Phi gương mặt luôn bình tĩnh, giờ phút này đã có thần sắc sầu lo.

Khi nhận được điện thoại gọi tới, Lạc Phi còn đang chuẩn bị tập diễn tấu. Nghe nói xong hắn thất thần.

Lăng Tịch bị bắt cóc? Điều này sao có thể.

Lúc ban đầu Lạc Phi cũng không tin. Nhưng người kia đem sự tình nói xong, còn nói có tin hay không là tùy, liền không kiên nhẫn cúp điện thoại. Cho nên, suy nghĩ cẩn thận, sau đó vội vàng đến địa chỉ kia.

Quả nhiên, tới nơi hắn đã thấy Lăng Tịch bất tỉnh, khuôn mặt thoạt nhìn rất tiều tụy, trên người cũng có vết thương. Ở bên cạnh có một người thanh niên. Lạc Phi cũng không có nói câu nào, liền đấm đá người kia. Sao đó hắn mới biết mình đánh nhầm người, nên cho người kia một ít tiền cảm ơn.

Sợ sẽ xảy ra chuyện gì, Lạc Phi ôm Lăng Tịch chạy đi bệnh viện kiểm tra.

Bác sỹ cho biết sở dĩ Lăng Tịch vẫn hôn mê là bởi vì có người đánh ngất xỉu, chờ thêm một thời gian ngắn tự nhiên sẽ tỉnh, không cần lo lắng. Còn vết thương trên người không sâu chỉ cần chăm sóc tốt sẽ không lưu lại sẹo.

Lạc Phi lúc này mới yên tâm. Nghĩ đến Lăng Tịch lại xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, Lạc Phi tự trách không thôi. Đồng thời, hắn cũng ghi nhớ về sau không thể bỏ lại Lăng Tịch một mình.

Lăng Tịch mở mắt nhìn thấy Lạc Phi, đã gọi tên Lạc Phi, còn nói muốn về nhà, rồi lại tiếp tục hôn mê.

Nghĩ đến Lăng Tịch nói muốn về nhà, Lạc Phi liền hỏi ý kiến bác sỹ. Nghe nói không thành vấn đề, hắn làm thủ tục xuất viện rồi đem Lăng Tịch trở về nhà.

Về nhà một lúc lâu vẫn không thấy Lăng Tịch tỉnh lại, Lạc Phi đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi bác sỹ, lại nghe giọng nói suy yếu truyền đến.

"Phi Phi?"

"Ba."

"Phi Phi, thật là con. Vừa rồi tưởng nằm mơ. Ba mơ thấy con đã trở lại, ba còn cùng con nói chúng ta về nhà."

"Ba, đây không phải là mơ. Ba ở tại bệnh viện tỉnh một lần, có nói cùng con muốn về nhà."

Thực sự đã về nhà, Lạc Phi cũng là thật, cũng không phải ảo tưởng. Thế nhưng... không phải mình ở trong cái kho hàng sao? Sao vừa tỉnh lại nằm trên giường ở nhà? Mà Lạc Phi, sao lại đột nhiên trở về? Trọng Thần đâu? Thương Huyền đâu? Hai người đàn bà kia đâu?

Trong đầu Lăng Tịch xuất hiện ra rất nhiều câu hỏi.

Có lẽ, Lạc Phi sẽ biết cái gì đó? !

Nghĩ như vậy, Lăng Tịch nhìn về phía Lạc Phi, nói

"Phi Phi, ba..."

"Ba là muốn hỏi vì sao con lại ở chỗ này sao?"

Lạc Phi đem chuyện xảy ra kể cho Lăng Tịch nghe, cũng hỏi.

"Ba có cảm thấy ở đâu không thoải mái không?"

"Không có, tốt lắm."

Nghĩ đến Lạc Phi luôn rất khẩn trương, mà lần này lại là nghe được chuyện như vậy, Lăng Tịch bắt lấy tay Lạc Phi, nhỏ giọng nói:

"Phi Phi, làm con lo lắng rồi."

"Chỉ cần ba không có việc gì là tốt rồi."

Lạc Phi cũng cầm tay Lăng Tịch nghịch ngợm trừng mắt.

"Ba, có đói bụng không? Con có mua điểm tâm, muốn ăn thì nói con lấy cho. "

"Ừ, được."

Lạc Phi vừa nói như thế, Lăng Tịch mới nhớ tới mấy ngày nay chỉ ăn một hộp cơm, đúng là đói bụng, liền gật đầu.

Lạc Phi đi vào bếp, Lăng Tịch ngồi dậy, im lặng nghe động tĩnh bên ngoài thầm nghĩ.

Phi Phi trở về thật tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro