69: Không đủ dũng cảm+70: Cùng chạy bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 69: Không đủ dũng cảm

Thấy Lạc Phi xuất hiện, Lăng Tịch có một loại ý niệm không muốn Lạc Phi rời đi. Bất quá ý niệm trong đầu cũng chỉ là trong đầu, bất chợt lóe lên mà thôi. Lạc Phi có sự nghiệp cuả mình, không thể níu chân Lạc Phi được.

"Ba, ăn cháo."

Lạc Phi bưng một cái bát và một cái đĩa đi đến. Nhìn thấy Lăng Tịch muốn đứng dậy, Lạc Phi bước nhanh vài bước, đem bát đĩa để ở tủ đầu giường, sau đó giúp đỡ người ngồi dậy. Hắn bưng bát cháo, mút một muỗng đưa đến bên môi Lăng Tịch, nhẹ giọng nói:

"Con đút ba ăn."

"A... được."

Không quá quen việc Lạc Phi bất thình lình thân mật, lại sợ chính mình từ chối sẽ lãng phí lòng tốt của Lạc Phi, Lăng Tịch vẫn là há miệng ngậm muỗng cháo.

"Ba, có muốn ăn thêm chút gì hay không?"

"Ừ, được."

Lăng Tịch lên tiếng, sau đó nhìn về phía cái đĩa, bên trong có một chút đậu, một chút củ cải, vài món khai vị, thoạt nhìn làm cho người ta rất muốn ăn.

Lăng Tịch nuốt nước bọt, cười chỉ bên trong cái đĩa.

"Ba muốn ăn cái này."

"Được."

Nhìn Lăng Tịch phối hợp ăn cháo, Lạc Phi ngực run lên, tầm mắt nhìn ra xa. Hắn chỉ sợ nhịn không được, sẽ bắt lấy tay Lăng Tịch trực tiếp hôn.

Nếu có thể có người này ở bên cạnh, hai người chăn sóc cho nhau, nương tựa vào nhau mà sống, thật là tốt biết bao?

"Phi Phi?"

Thấy Lạc Phi sững sờ, Lăng Tịch nhỏ giọng gọi một tiếng, cũng có chút lo lắng nhìn Lạc Phi

"Con làm sao vậy?"

"Không có gì, vừa nghĩ một ít chuyện."

Đợi Lăng Tịch ăn xong bát cháo, Lạc Phi dặn dò phải nghỉ ngơi một lát, sau đó lại cầm bát đĩa đi đến phòng bếp.

Không biết vì cái gì, chỉ cần có Lạc Phi bên cạnh, cho dù một khắc trước không an lòng, cũng sẽ rất nhanh yên tĩnh. Khi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là Lạc Phi cảm giác thật tốt. Nếu Lạc Phi có thể ở lại lâu một chút thì tốt rồi.

Rất nhanh, Lạc Phi đi đến, cũng ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Lăng Tịch. Cứ như vậy nhìn nhau vài phút, Lạc Phi không có mở miệng, Lăng Tịch không được tự nhiên ho khan vài tiếng, sau đó dời tầm mắt.

"Ba, không thoải mái sao?"

Nghĩ Lăng Tịch là bị cảm, Lạc Phi sờ sờ trán thấy nhiệt độ cơ thể rất bình thường, mới yên tâm một chút. Nhưng cũng không dám thả lỏng, hắn đi đến lấy túi thuốc từ bệnh viện mang về, muốn cho Lăng Tịch uống.

"Phi Phi, con đang làm cái gì vậy ?"

"Tìm thuốc cho ba."

Lăng Tịch mặt hơi đỏ lên, vươn tay đem Lạc Phi kéo lại, cũng tỏ vẻ chính mình không cần uống thuốc, chỉ là cổ hơi chút không thoải mái mà thôi, không có gì đáng lo.

Nghe xong Lăng Tịch giải thích, Lạc Phi gật đầu, sau đó chạy đến bên ngoài rót một ly nước, nói là cho Lăng Tịch uống thông cổ.

Lạc Phi vẫn nhìn chăm chú đến khi Lăng Tịch uống xong ly nước. Lăng Tịch dời người vào trong một chút, nhìn Lạc Phi nói.

"Phi Phi, lên ngồi cùng tán gẫu."

"Được."

Lạc Phi cười nhận lời, sau đó bỏ giày, xốc chăn leo lên giường.

"Phi Phi, con sao mặc nhiều như vậy?"

"Trời lạnh. Con thể hàn sợ lạnh."

"Thật có lỗi, ba không biết."

"Không có việc gì, ba hiện tại đã biết cũng giống nhau."

Tay Lạc Phi rất lạnh đụng đến trên mặt Lăng Tịch theo bản năng co rụt lại. Nhìn thấy Lạc Phi xấu hổ, tay dừng lại giữa không trung, Lăng Tịch càng ngượng ngùng. Vì không cho Lạc Phi nghĩ nhiều, Lăng Tịch cầm chặt tay Lạc Phi, xoa xoa. Đến khi nhiệt độ trên tay tăng lên một chút mới dừng chà xát, cầm lấy tay Lạc Phi bỏ vào chăn, tiếp tục nắm để sưởi ấm.

"Ba đối với con thật tốt."

Lăng Tịch cho Lạc Phi có một ý niệm mãnh liệt trong đầu, là muốn cùng nhau nắm tay như vậy mãi mãi. Nhưng mà không biết cơ hội có hay không, dù sao bên Lăng Tịch đã có Bạch Tiểu Hàn.

Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi mới phát hiện trời đã tối rồi mà Bạch Tiểu Hàn chưa có trở về. Lăng Tịch cũng không có một chút nóng vội, y như không có quan tâm. Như vậy... là đã xảy ra chuyện gì sao?

"Ba, tại sao không thấy Tiểu Hàn? Đã trễ thế này em ấy vẫn chưa về nhà sao?"

Vừa nói ra, Lạc Phi mới nhớ tới Bạch Tiểu Hàn đi huấn luyện ở công ty điện ảnh và truyền hình thành phố, liền có chút xấu hổ nói:

"À... con đã quên Tiểu Hàn đi quay phim."

"Có chuyện này, con sớm hay muộn gì cũng sẽ biết, không bằng hiện tại nói cho con biết."

"Dạ, ba nói đi "

"Tiểu Hàn... về nhà cha ruột rồi. Lúc trước Tiểu Hàn có thể ký hợp đồng quay phim cũng là do vợ hiện tại của cha ruột sắp đặt. Bọn họ..."

"Ba, ba còn có con."

Nghe Lăng Tịch nói càng lúc càng nhỏ, Lạc Phi nhịn không được đem người kéo vào lồng ngực của mình, cũng đan hai bàn tay của họ với nhau.

Đan tay nhau, cùng sống đến già!

Những lời này, thật lâu trước kia Lạc Phi đã nghe. Nhưng hiện tại thực sự cùng Lăng Tịch  đan tay nhau mới cảm giác được hạnh phúc trong đó. Nếu như có thể vẫn như vậy mãi, thật là tốt biết bao nhiêu.

Bọn họ hiện tại tư thế cũng có chút ái muội, làm cho Lăng Tịch hoảng hốt. Muốn thoát khỏi vòng tay Lạc Phi, rồi lại bị ôm càng chặt hơn, Lăng Tịch đành phải thấp giọng yêu cầu:

"Phi Phi, buông."

"Ba để cho con ôm một chút, con muốn ôm ba một chút."

Lạc Phi cùng Lăng Tịch thân thể dính sát không có kẽ hỡ. Lạc Phi lại đem cằm để ở đầu vai Lăng Tịch, im lặng ngửi mùi hương trên thân thể. Tư thế này rất thân mật, tim Lăng Tịch không khỏi đập loạn nhịp, tốc độ rất nhanh, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập, giống như là muốn nhảy ra ngoài.

Muốn đẩy Lạc Phi ra, rồi lại lưu luyến ôm ấp ấm áp, trong lúc nhất thời, Lăng Tịch không biết nên lựa chọn làm sao, không khỏi sửng sốt.

Môi Lạc Phi dán tại lưng Lăng Tịch chậm rãi mấp máy, khẽ nói.

"Ba, con yêu ba."

"Phi Phi, con đang nói cái gì?"

"Không có gì. Ba, để cho con ôm đi."

Lạc Phi dưới đáy lòng thở dài, cũng không dám lại lộn xộn, chỉ là im lặng ôm Lăng Tịch trong lòng. Chung quy vẫn là không đủ dũng cảm thổ lộ.

Hiện tại bên cạnh Lăng Tịch đã không có Bạch Tiểu Hàn, Lạc Phi có chút vui. Dù sao, đợi về sau lực chú ý của Lăng Tịch đều đặt ở trên người của mình, không cần cùng người khác chia xẻ.

Có lẽ ý nghĩ như vậy sẽ có chút ích kỷ, nhưng Lạc Phi vẫn hy vọng người mình yêu trong mắt cũng chỉ có một mình mình. Nghĩ đến đây, Lạc Phi nhìn Lăng Tịch với ánh mắt trộn lẫn vài phần nóng rực.

Không biết người trong lồng ngực có cảm giác được gì không mà có chút bất an vặn vẹo thân thể. Lăng Tịch cử động vài cái, Lạc Phi lại cảm thấy được thân thể một phen phát hỏa.

Lăng Tịch đang tựa vào lồng ngực của mình mà thôi, nếu ngồi ở trên đùi mà động vài cái, vậy chuyện gì sẽ xảy ra?

Nghĩ đến việc đó, mặt Lạc Phi đỏ lên, sau đó thả lỏng vòng tay, cùng Lăng Tịch nói ra tính toán của mình.

"Ba, con nghĩ, đợi qua một thời gian nữa, con đi mua nhà. Chúng ta cùng nhau ở chung được không?"

"Mua nhà?"

Mua nhà cần rất nhiều tiền, Lạc Phi hiện tại rất có năng lực, mua nhà đối với hắn mà nói là chuyện dễ dàng.

"Hả? Ba nói được chứ?"

Lạc Phi từ phía sau ôm lấy Lăng Tịch, có chút không xác định hỏi:

"Ba... Ba sẽ dọn đi theo con, ở cùng con được không?"

Lạc Phi sở dĩ muốn mua nhà, vì muốn cùng Lăng Tịch ở chung. Công việc thường xuyên sẽ bay đi khắp thế giới biểu diễn, nhưng khi mệt mỏi có thể trở về ngôi nhà ấm áp của mình, có người đang chờ mình. Mặt khác, Lạc Phi hy vọng có thể nhìn thấy người yêu ngủ ở cạnh bên. Khi đi làm về mở cửa có người ôm cổ và cho mình một cái hôn môi nhiệt tình. Chỉ nghĩ thôi cũng có thể cảm giác được ngọt ngào.

"Ba... được."

Hiện tại Bạch Tiểu Hàn không có ở bên cạnh, trong nhà còn lại một mình, nếu như có thể cùng Lạc Phi ở chung, có lẽ sẽ không cô đơn. Dù sau, có thể thường xuyên nhìn thấy Lạc Phi, chăm sóc Lạc Phi hàng ngày, Lăng Tịch rất thích.

Nhưng mà... bây giờ còn làm việc chỗ Tần Tường, nếu dọn quá xa, có thể đi không tiện?

Tần Tường... Nghĩ đến chuyện đã xảy ra, Lăng Tịch biến sắc.

Cũng không biết Tần Tường đã trở lại chưa? Nếu không thấy mình, có thể nghĩ mình thừa dịp hắn không ở nhà trốn việc hay không?

"Ba?"

Rõ ràng đã đồng ý rồi, vì cái gì còn lộ ra biểu tình như vậy?

Lạc Phi không khỏi nóng vội lên tiếng.

"Ừ. Phi Phi, con muốn mua nhà ở đâu?"

"Con còn chưa nghĩ ra. Ba, không bằng ba nói cho con biết, ba thích ở chỗ nào? Là chỗ náo nhiệt hay yên tĩnh một chút? Hay là náo nhiệt một chút đi."

Kỳ thật hắn rất muốn nói ở nơi nào cũng không sao cả, chỉ cần có ba trong nhà là đủ rồi.

"Con mua nhà sao còn hỏi ba?"

"Đương nhiên phải hỏi, về sau là chúng ta hai người ở chung. Nếu đến lúc đó con mua chỗ ba không thích, con đây không phải uổng phí khí lực sao."

"À... ba thích yên tĩnh một chút, bất quá tốt nhất đừng quá xa, không có thuận tiện."

"Được, con sẽ đi tìm một chỗ yên tĩnh một chút, lại gần đường lớn cho hai chúng ta ở được không?"

Lạc Phi đem người ôm chặt một chút, cùng Lăng Tịch vẽ lên bức tranh tương lai.

"Đợi sau khi dọn vào, con lại đi mua cho ba một chú chó nhỏ. Con không ở nhà, nó cũng có thể chơi cùng ba. Nếu ba không thích chó, vậy mèo cũng được."

"Được."

Nghe Lạc Phi giọng điệu nghiêm túc, Lăng Tịch mỉm cười.

Về sau, ở cùng Lạc Phi sao? Nghe rất tốt!

"Ba, ba phải chờ con. Chờ con mua nhà, lại đón ba qua ở cùng."

"Ừ. Đúng rồi, Phi Phi, con lần này... Tính khi nào thì đi?"

"Ở cùng ba vài ngày lại đi. Sao? Không muốn con đi?"

"Phải."

"Hả?"

Vốn cũng chỉ là trêu chọc, không nghĩ tới Lăng Tịch trả lời như vậy. Lạc Phi khẩn trương, đồng thời lại có chút kích động.

"Sao? Ba không thể giữ con được à? Con trở về lâu như vậy, ba mới gặp mặt được vài lần. Mỗi lần, cũng chỉ ở vài ngày, rồi rời đi, ba..."

"Ba, thật có lỗi, về sau con sẽ dành nhiều thời gian ở cùng ba. Ba yên tâm, lần này con về sẽ không giống lúc trước biến mất lâu như vậy. Con sẽ mỗi ngày gọi điện cho ba, cách hai ba ngày sẽ trở lại thăm ba."

"Phi Phi..."

"Vậy... con đây tranh thủ mỗi ngày trở về cùng ba được không? Nếu bận không về được, con cũng sẽ nói cùng ba, miễn cho ba lo lắng."

"Đứa ngốc. Kỳ thật, không cần phải cùng ba cam đoan điều này. Con có phần tâm ý, ba cũng rất thỏa mãn. Ba biết con bề bộn nhiều việc, là vì ba mà bỏ dở thì không nên. Chờ con ổn thỏa rồi trở về, vậy là đủ rồi."

"Ba, con nhất định sẽ thường xuyên trở về cùng ba."

"Ừ."

Nhớ đến Trọng Thần, Lăng Tịch hỏi Lạc Phi.

"Đúng rồi, Phi Phi, con đi chỗ cái kho hàng, có nhìn thấy Trọng Thần không?"

"Trọng Thần? Không có. Con đến, cũng chỉ thấy ba cùng một thanh niên xa lạ. Người kia nói là thiếu gia phân phó hắn ở chờ con đến đón ba. Nhìn thấy con đến, hắn liền đi. Hắn không có cùng con nhắc tới Trọng Thần."

"Như vậy à."

Trọng Thần đi nơi nào? Bị Thương Huyền mang đi sao?

Lăng Tịch nhíu mày, quyết định gọi điện cho Trọng Thần hỏi một chút. Chỉ là vừa mới lấy điện thoại di động ra, chợt nghe tiếng đập cửa dồn dập.

Hay là... Là Trọng Thần tìm đến?

Lăng Tịch mau đẩy tay Lạc Phi đang khoát trên bụng ra, muốn đi mở cửa.

"Ba đừng động, để con đi mở cửa."

Mở cửa, nhìn thấy đứng ở cửa là một người vẻ mặt đỏ bừng, Lạc Phi nhịn không được đánh giá hắn vài lần. Người kia cũng đồng thời đánh giá Lạc Phi. Hiển nhiên, người kia không có kiên nhẫn, trừng mắt , sau đó hét lên:

"Anh tại sao lại ở chỗ này? Chú ấy đâu?"

Nhìn Lạc Phi quần áo còn có chút hỗn độn, Lăng Duệ đã cảm thấy rất không thoải mái. Nhìn bộ dáng như là nằm trên giường mới dậy.

Trên giường... Trên giường...

Lăng Duệ biến sắc, không có đợi Lạc Phi trả lời, đã chen người qua, trực tiếp đi vào.

"Lăng..."

Lăng Duệ bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Lăng Tịch nằm trên giường, quần áo chỉnh tề, sắc mặt hắn tốt hơn một chút.

"Tiểu Duệ? Sao đột nhiên tới? Uống rượu à?"

"Chú vì cái gì gạt tôi? Chú căn bản không phải ba tôi! Vì cái gì phải gạt tôi lâu như vậy?"

Nghe được Lăng Duệ mang theo men say quát to, Lăng Tịch hoảng hốt, không biết nên trả lời ra sao.

"Vì sao, vì sao chú không phải ba của tôi?"

Lăng Duệ kéo áo Lăng Tịch, thống khổ rống lớn một tiếng. Hắn đã uống rượu, lại gầm lên làm mặt càng thêm đỏ. Chỉ là đáy mắt, thanh tĩnh không ít.

Hắn vẫn nghĩ Lăng Tịch đối tốt hay cố ý lấy lòng hắn đều là đương nhiên. Bởi vì Lăng Tịch là ba ruột của hắn. Khi Lăng Tịch có lỗi, hắn hận, hắn không tha thứ cho Lăng Tịch.

Thế nhưng đến cuối cùng, lại nói cho hắn biết Lăng Tịch căn bản không phải ba ruột của hắn. Hắn không có lý do gì căm ghét người ta.

Hắn đột nhiên thật hận... Hận không ai sớm nói cho hắn biết chuyện này. Nếu hắn sớm biết... Có phải là muốn châm chọc hắn. Đôi khi không biết quý trọng, đợi cho mất đi mới bắt đầu hối hận?

Lăng Tịch ... Không phải ba của hắn. Có phải sẽ lại xa cách hắn hay không? Giống như lúc trước làm lơ hắn.

Không muốn! Hắn không muốn phải nhìn thấy Lăng Tịch  rời đi.

Nhưng mà... Hắn hiện tại còn có lý do gì giữ Lăng Tịch? Cho dù có, hắn cũng nói không nên lời.

"Vì sao, vì sao lại như vậy?"

Lăng Duệ thì thào rồi buông áo Lăng Tịch ra, có chút thống khổ bưng kín mặt.

"Tiểu Duệ..."

Lăng Tịch giơ tay lên muốn sờ sờ lưng trấn an hắn, rồi lại sợ nên thu tay về, vẫn là nói chuyện trấn an Lăng Duệ.

"Vì sao không nói cho tôi? Vì cái gì giấu diếm tôi lâu như vậy? Chú có phải ... Có phải không quan tâm tôi?"

Lăng Duệ trước đây là kiêu ngạo, lạnh lùng, mà hiện tại yếu ớt trước. Có phải ... Lăng Duệ đã bắt đầu tín nhiệm mình? Cho nên mới đem bất an cùng yếu ớt, tất cả đều lộ ra?

Nghĩ vậy, Lăng Tịch mềm lòng.

Lăng Tịch khẽ thở dài, sau đó đưa tay sang ôm vai Lăng Duệ cho hắn dựa vào đầu vai mình, ôn nhu trấn an:

"Sẽ không đâu. Ta rất quan tâm Tiểu Duệ. Không nói cho con, là không muốn con bị thương tổn. Trong lòng ta, con chính là con ta."

"Gạt người. Chú căn bản là không quan tâm tôi. Bằng không... lúc trước sao bỏ lại tôi mà rời đi."

Nghĩ vậy, Lăng Duệ biến sắc, muốn rút lui, rồi lại bị Lăng Tịch ngăn động tác. Hắn chỉ có thể tức giận trừng mắt, sau đó đem tầm mắt dời về một bên.

"Tiểu Duệ, trước con không chịu gặp ta là bởi vì chuyện này sao?"

"Hừ!"

Bị đoán được tâm tư, Lăng Duệ không được tự nhiên hừ một tiếng, để che dấu nội tâm bối rối của chính mình.

"Tiểu Duệ, ta cũng không muốn, con đáng yêu như vậy, ta sao bỏ con mà rời đi được."

Nghĩ đến Lăng Duệ lúc bé nhìn rất đáng yêu, sao lại không thích chứ? Không phải cha ruột thì thế nào? Lúc trước, là mình từ trong tay bác sỹ tiếp nhận Lăng Duệ còn đỏ hỏn, mà ngay cả cuống rốn cũng là do mình cắt!

Từ một khắc kia, Lăng Tịch đã quyết định về sau nhất định phải đối đãi tốt với Lăng Duệ, yêu thương, mang thứ tốt nhất cho Lăng Duệ.

Vốn tưởng rằng, khi rời khỏi Lăng gia, chuyện này sẽ chấm dứt. Vì sao? ! Nghĩ đến Lăng Duệ vừa rồi thống khổ, Lăng Tịch đã cảm thấy lòng rất đau, rất đau.

"Nói dễ nghe như vậy, cuối cùng... Cuối cùng còn không phải đi rồi sao."

"Tiểu Duệ, con thật sự rất để ý chuyện này sao?"

"Chú cứ nói đi? Đổi lại là chú bị người mình để ý nhất vứt bỏ sẽ không ngại sao?"

"Tiểu Duệ, ta thật không có nghĩ tới muốn làm con đau lòng. Chỉ là... không muốn làm cho con bị tổn thương mới phải rời đi."

Chương 70: Cùng chạy bộ

Nhìn Lăng Duệ, Lăng Tịch hít một hơi, đem toàn bộ ẩn tình nói ra. Vì nếu không nói ra Lăng Duệ cũng sẽ truy hỏi.

"Tiểu Duệ, con cũng biết bởi vì sự việc Gia An, ta và mẹ của con ly hôn. Bởi vì sợ ảnh hưởng đến cảm nhận của con, ta cầu xin mẹ con đừng đem chuyện này nói cho con biết. Nhưng mẹ con không đồng ý, còn nói phải đem thân thế của con nói cho con biết. Tính tình của con, ta còn không rõ sao, nếu biết nhất định con sẽ khóc nháo, hoặc là oán hận mọi người. Cho nên, ta chỉ có thể đáp ứng ngày hôm sau phải rời đi, về sau cũng không gặp lại con, mẹ con mới đồng ý. Ta còn nhớ rõ, thời điểm đó rất khổ tâm, con ôm chân ta khóc, ta cũng rất đau lòng, nhưng ta không có biện pháp, ta phải đi. Khi đó ta và mẹ của con còn chưa có chính thức ly hôn, nhưng đã ký cam kết. Ta cũng không còn là người Lăng gia, không có lý do lại tiếp tục ở lại Lăng gia. Dây dưa càng đau, không bằng đau một lần, ta liền đẩy con ra rồi rời đi. Vốn muốn không bao giờ đi tìm con, nhưng khi con tốt nghiệp trung học, ta là nhịn không được chạy tới nhìn con."

"Chú..."

Năm ấy, Lăng Tịch chạy tới nhìn hắn, mà hắn lại để mẹ cho người kéo Lăng Tịch vào chỗ khuất đấm đá. Hắn... Hắn quả thực không phải người.

"Tiểu Duệ, con không cần tự trách. Đó là quá khứ, không cần giữ lại trong lòng. Kỳ thật mẹ con cũng đáng thương, con đừng trách cô ấy. Dù sao mẹ con cũng là người sinh ra con."

"Bà ấy đối với chú như vậy, chú không hận sao?"

"Có cái gì đáng hận. Nếu như không có quản gia Lăng gia nhận nuôi, không có Lăng lão gia chiếu cố, có lẽ ta căn bản không có biện pháp sống sót. Làm người phải nhớ ơn. Dù sau, xảy ra sự việc đúng là ta có lỗi với Khả Hinh. Nếu như không có ta, có lẽ cô ấy sẽ không biến thành bộ dáng này."

Lăng Tịch nghĩ, nếu như không có mình, vậy sự tình Lăng Gia An, Tần Nguyệt cũng sẽ không phát sinh. Lăng Khả Hinh cũng không cần gả cho mình. Tất cả cũng không thể đều đổ lỗi lên người Lăng Khả Hinh. Cho nên dù là Lăng Khả Hinh đối xử tệ như vậy, Lăng Tịch cũng chỉ là cảm thấy Lăng Khả Hinh rất đáng thương mà thôi, là không có hận.

"Chú sao có thể dễ dàng tha thứ như vậy?"

"Tiểu Duệ, tha thứ người khác cũng chính là tha thứ chính mình. Nếu vẫn tồn oán hận, chính mình cũng sẽ không vui vẻ gì."

Nghe xong Lăng Tịch nói, Lăng Duệ dù không ủng hộ, nhưng vẫn gật đầu. Bị oán hận che lý trí, chỉ có càng ngày càng vặn vẹo, đợi cho tỉnh táo là đau liên miên. Này... Hình như là đang nói hắn.

"Tiểu Duệ, Khả Hinh dù sao cũng là mẹ con, con đừng hận mẹ mình."

Lăng Tịch vuốt tóc Lăng Duệ, nhỏ giọng khuyên bảo. Mặc kệ Lăng Duệ có nghe vào hay không, cũng phải nói.

"Chính mình còn không tốt còn có sức quản người khác?"

Lăng Duệ bắt lấy bàn tay đang vuốt tóc hắn, mỉm cười.

Chú này thật đúng là thích xen vào việc của người khác. Bất quá... Nghe lải nhải như vậy cũng không có cảm giác chán ghét, ngược lại cảm thấy đáy lòng ấm áp. Đây có phải chứng tỏ, người này còn quan tâm mình, lại để ý mình?

"Hả..."

Nghĩ đến Lăng Duệ cùng mình còn chưa có hòa giải, Lăng Tịch xấu hổ cười cười, không có lên tiếng nữa.

Ngu ngốc!

Lăng Duệ ở trong lòng thầm mắng một tiếng, sau đó cố ý nghiêm mặt nói:

"Nhìn không ra chú còn quan tâm mẹ tôi. Xem ra theo ý chú, tôi ... không nên giận mẹ nữa. Cười? Cười cái gì mà cười? Tôi còn chưa nói xong. Nếu mẹ không chịu sửa đổi, tôi sẽ không nhận bà ta là mẹ."

Lăng Duệ đã nói vậy, Lăng Tịch cũng không nói cái gì nữa, liền đáp.

"Ừ."

"Tôi hôm nay không quay về, ở chỗ này ngủ."

Hắn thật sự là không muốn trở về đối mặt những người Lăng gia kia. Đợi ông ngoại thu thập xong tàn cục, hắn lại trở về.

"Con muốn ở đây ngủ?"

Lăng Tịch vừa mới hỏi, liền nhận được ánh mắt hung ác của Lăng Duệ.

Như vậy xem ra, cho dù không đáp ứng, Lăng Duệ cũng là sẽ ở lại!

"Được rồi. Bất quá, con đầy mùi rượu, đi tắm rửa xong lên giường."

"Được."

Lăng Duệ ngửi ngửi trên người, không có phản đối.

Lăng Duệ đi đến tủ quần áo tìm kiếm đồ mình muốn mặc. Trong chốc lát, tủ quần áo đã bị hắn làm rối loạn.

"Tiểu Duệ..."

Lăng Tịch vừa mới kêu Lăng Duệ một tiếng, còn chưa có nói ra hết câu, đã bị Lăng Duệ dùng ánh mắt giận dỗi nhìn lại, sao đó tìm được quần áo vừa ý liền vui vẻ. Lăng Tịch quả thực là dở khóc dở cười.

Đợi cho cửa phòng tắm đóng lại, Lăng Tịch định rời giường đi dọn bãi chiến trường, Lạc Phi từ bên ngoài đi vào.

"Ba, các người nói chuyện tốt không?"

Lạc Phi trên mặt bình tĩnh cười cười. Vừa rồi Lạc Phi vẫn không có vào phòng, để cho Lăng Duệ cùng Lăng Tịch một cơ hội nói rõ ràng. Lạc Phi thật hiểu chuyện. Lăng Tịch trong lòng cảm thán một tiếng, sau đó hướng về phía Lạc Phi vẫy vẫy tay. Đợi Lạc Phi đến gần, Lăng Tịch bắt lấy tay Lạc Phi, cảm kích nói:

"Phi Phi, cám ơn con."

"Ba!"

"Phi Phi, Tiểu Duệ nói muốn ở lại, con xem..."

Nhà chỉ có một cái giường, ngủ hai người vừa vặn, thêm một người phải có người ngủ dưới đất. Chính là ai sẽ ngủ dưới đất?

"Cùng nhau ngủ. Hắn muốn ở lại, cũng chỉ có thể chật chội một chút, cùng nhau ngủ."

"Vậy... Được rồi."

Cũng không biết, Lăng Duệ có đồng ý cùng bọn họ ngủ trên một chiếc giường hay không.

Đợi Lăng Duệ từ phòng tắm ra, liền nhìn thấy Lăng Tịch cùng Lạc Phi nằm song song ở trên giường trò chuyện vui vẻ. Nhìn thấy Lăng Tịch tựa vào vai Lạc Phi, cười đến nheo lại mắt, Lăng Duệ hận không thể lập tức xông lên đem hai người bọn họ tách ra. Hắn cảm thấy rất chướng mắt.

"Tiểu Duệ."

Vừa rồi chỉ lo cùng Lạc Phi trò chuyện, Lăng Tịch cũng không có nhận thấy được Lăng Duệ tắm xong rồi.

"Hừ!"

Lăng Duệ hừ lạnh. Sau đó, bước lên giường nằm xuống, cũng đem mặt hướng vào vách tường.

Là làm sao vậy?

Nhận thấy được Lăng Duệ giận dỗi, Lăng Tịch khó hiểu nhìn nhìn Lăng Duệ, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Phi. Vốn muốn từ Lạc Phi tìm được đáp án, nhưng Lạc Phi tỏ vẻ không biết, lại tắt đèn, nói ngủ ngon.

Bị Lăng Duệ cùng Lạc Phi kẹp ở giữa, Lăng Tịch cảm thấy không quá thoải mái. Nhưng lại sợ quấy rầy hai người kia, Lăng Tịch cũng chỉ có thể chịu đựng, đợi thích ứng mới nhắm mắt lại. Nhưng khi muốn đi vào giấc ngủ lại cảm giác được có bàn tay đặt ở thắt lưng, sau đó lại có một cái chân gác lên thân thể.

Lăng Tịch vốn bị bọn họ kẹp ở giữa, hiện giờ lại bị trói buộc, càng cảm thấy không được tự nhiên.

"Phi Phi? Tiểu Duệ?"

Lăng Tịch gọi nhưng bọn họ không có đáp lại.

Không thể nào? Hai người bọn họ ngủ nhanh như vậy sao? Quên đi, cứ vậy miễn cưỡng ngủ thôi. Cũng thật lâu không có cùng bọn họ thân cận, hiện tại không phải là một cơ hội tốt sao?

Nghĩ như vậy, Lăng Tịch nhắm mắt lại, cố gắng ngủ. Dần dần cơn buồn ngủ đến, sau đó Lăng Tịch tiến vào giấc mộng.

Sau khi thức dậy, Lăng Tịch cảm thấy toàn thân đau nhức, còn hai người bên cạnh đã không thấy bóng dáng.

Lăng Tịch ngồi dậy, xoa xoa cánh tay, sau đó xem thắt lưng. Nghĩ đến tối hôm qua nằm mơ, thấy ai đó nhéo thắt lưng thật sự mạnh, bị nhéo lâu như vậy, khẳng định sẽ lưu lại dấu. Nhưng hiện tại cái gì cũng không có, thật sự chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nếu như là Tần Tường nói không chừng còn có khả năng. Nhưng Lạc Phi cùng Lăng Duệ, khẳng định sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Lăng Tịch tự cười chính mình là mẫn cảm, sau đó đi rửa mặt thay quần áo, rồi đi đến phòng bếp đem tủ lạnh mở ra, cân nhắc làm món gì ăn cho bữa sáng.

Cửa, truyền đến âm thanh mở khóa.

Hả? Bọn họ đã trở lại?

Lăng Tịch đi ra, nhìn về phía hai người mới bước vào. Lăng Duệ trong tay cần một cái túi to, bên trong có một cái hộp còn có những thứ khác.

"Ba dậy rồi. Chúng con vừa rồi đi ra ngoài cùng chạy bộ, nhìn thấy ba ngủ say không muốn quấy rầy. Đã lấy chìa khóa ở đầu giường đi ra ngoài. Ba, buổi tối... ngủ ngon không?"

"Hả? Rất ngon. Các con ăn chưa?"

"Dạ, ăn rồi. Thuận tiện mua cho ba bữa sáng. Sợ dạ dày ba chưa quen, liền mua cho ba cháo, còn mua vài cái quẩy. Ba ăn một chút, trưa lại ăn cơm, được chứ?" HunhHn786

Sau khi nói xong, thấy Lăng Tịch không có lên tiếng, Lạc Phi hướng về phía sau nhìn, ý bảo Lăng Duệ đem bữa sáng cho Lăng Tịch.

Lăng Duệ hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đem vật cầm trong tay để trên bàn, cũng đi phòng bếp lấy đũa muỗng nhét vào tay Lăng Tịch.

"Nhìn cái gì vậy? Còn không mau ăn?"

Thấy Lăng Tịch chỉ lo nhìn hắn, không ăn, Lăng Duệ trừng mắt.

"Ừ, ta ăn liền."

Không thói quen bị người khác nhìn khi ăn, Lăng Tịch không được tự nhiên đem thân mình hướng một bên, lại ăn từng muỗng nhỏ cháo. Ăn vài miếng lại không có tiếp tục ăn hết.

"Ba, không hợp khẩu vị sao?"

Sợ Lạc Phi hiểu lầm, Lăng Tịch lắc lắc đầu.

"Vậy sao không ăn? Tôi đi lâu như vậy, nếu không ăn... Hừ!"

Nghe được Lăng Duệ biến thành uy hiếp, Lăng Tịch cũng không đành lòng lại phá hư tâm ý bọn họ, chỉ có thể đem bát cháo cùng quẩy ăn hết.

No quá!

Lăng Tịch xoa xoa bụng. Nhìn bộ dạng Lăng Tịch giờ phút này, Lạc Phi mỉm cười, cũng đưa ra một đề nghị.

"Ba, muốn cùng ra ngoài đi dạo một chút hay không?"

"Cũng được."

Ăn no, nên đi dạo một chút, có lợi cho tiêu hóa.

"Hừ!"

Lăng Tịch vừa mới đáp ứng Lạc Phi, chợt nghe thấy Lăng Duệ ở một bên hừ. Nghe được Lăng Duệ hừ, Lăng Tịch nhìn Lăng Duệ mỉm cười nói:

"Tiểu Duệ, muốn đi cùng hay không ?"

Đáp lại vẫn như trước là một tiếng ' hừ ', nhưng Lăng Duệ đã đi mở cửa.

"Phi Phi, chúng ta đi thôi."

"Ba, con vừa rồi trở về phát hiện gần đây có cái hẻm nhỏ, bên trong lót đá nhìn rất hay. Hay là chúng ta đi đến đó một chút?"

Lăng Tịch vừa định trả lời, liền bị Lăng Duệ trực tiếp phủ quyết.

"Nơi hẻo lánh đó có cái gì đặc biệt? Theo tôi, chúng ta đi chợ, thuận tiện mua chút đồ ăn trở về."

"Chúng ta bây giờ là tản bộ, cũng không phải vì mua thức ăn. Chợ nhiều người lắm, lại không có gì hay để xem, vẫn là không đi tốt hơn."

"Hừ! Vậy cái hẻm nhỏ của anh có cái kia tốt đâu? Toàn đá ? Cũng không sợ đau chân à."

Mới vừa ra khỏi cửa, hai người bọn họ liền vì muốn đi đâu mà tranh chấp. Lăng Tịch bất đắc dĩ thở dài, sau đó gọi hai người lại, đề nghị đi hẻm nhỏ một chút, lại đi chợ xem muốn ăn gì thì mua về. HunhHn786

Nghe Lăng Tịch nói như thế, hai người kia mới đình chỉ tranh cãi. Một trái một phải cùng Lăng Tịch chạy về phía cái hẻm nhỏ xem ai về nhất.

Lăng Tịch cảm thấy rất kỳ quái. Ngày hôm qua Lạc Phi vẫn là một người hiểu chuyện, để cho mình cùng Lăng Duệ có không gian riêng nói chuyện. Sao qua một buổi tối, Lạc Phi cùng Lăng Duệ tranh đua khi tản bộ?

Còn Lăng Duệ, cũng kỳ quái. Bình thường Lăng Duệ đối với những người khác đều là ôn hòa lịch sự. Cho dù là người xa lạ, cũng có thể mỉm cười. Sao giờ phút này Lăng Duệ lại cùng Lạc Phi tranh đua?

Hay là... Lăng Duệ ghét Lạc Phi?

Không có lý! Vô luận thế nào, cũng nhìn không ra Lạc Phi sẽ chọc người khác chán ghét. Còn nữa, hai người bọn họ căn bản là chưa gặp mấy lần, hôm nay không phải cùng đi chạy bộ sao? Từ đâu lại chán ghét nhau?

Bọn họ đi đến hẽm nhỏ. Lối vào rất hẹp, cũng không thể đi cùng lúc ba người. Không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể một trước một sau đi vào bên trong.

Hai bên tường đầy rêu xanh, đã nhìn không rõ màu sắc. Trên mặt đất trải đá bị mài mòn rất nhiều. Cái chỗ này hẳn là đã lâu đời. Càng đi sâu bên trong lại càng rộng hơn. Cho đến hết lối trải đá là một con đường rộng rãi, những cửa hàng san sát nhau làm cho Lăng Tịch cảm thấy rất sáng sủa. Cái chỗ này cho tới bây giờ Lăng Tịch chưa từng tới. Ngẫm lại mình ở đây lâu như vậy, nếu Lạc Phi không đề nghị đến xem, thật không biết có một chỗ như vậy.

Nơi này rất yên lặng, nhìn tương đối lạc hậu một chút, bất quá người ở đây vẻ mặt rất bình thản, luôn mỉm cười.

Dạo qua một vòng, bọn họ trở lại đường cũ, mỗi người trên mặt đều mỉm cười. Mà ngay cả Lăng Duệ khi rời đi cũng lưu luyến quay đầu lại nhìn.

Ra khỏi hẻm nhỏ, bọn họ lại đi chợ. Nơi đây rất nhiều người, âm thanh cũng rất hỗn tạp, trên mặt đất đều là ẩm ướt. Nếu không có chú ý, sẽ làm lấm lem ống quần và giày.

Rất hiển nhiên, Lạc Phi rất ít đến nơi như vậy, còn Lăng Duệ đại khái là chưa từng tới.

Không có biện pháp, Lăng Tịch đành phải giữ chặt hai người bọn họ dặn dò bọn họ cẩn thận một chút, đừng làm bẩn người. Nghe được dặn dò, Lạc Phi cười đáp ứng, Lăng Duệ thì lại một lần nữa ' hừ '.

Bọn họ dạo một vòng mới phát giác, mỗi người trong tay cầm không ít đồ linh tinh này nọ. Nhìn lướt qua, Lăng Tịch không khỏi lắc đầu. Mua nhiều như vậy làm gì, hôm nay làm sao có thể ăn hết được. Sợ kế tiếp vài ngày cũng không cần đi mua thức ăn.

Về đến nhà, sau khi uống một ly nước, Lăng Tịch liền trực tiếp tiến vào phòng bếp. Nhìn trên bàn đầy nguyên liệu nấu ăn, Lạc Phi không đành lòng để cho Lăng Tịch một mình mệt nhọc, liền đi theo vào giúp. Dù biết mình cũng không giỏi, nhưng rửa rau gì gì đó vẫn là có thể.

Lăng Duệ cũng không biết là khi nào chạy vào phòng bếp, đưa tay khoác trước ngực nhìn Lăng Tịch bận rộn, thậm chí cũng không nói một câu. Hắn chỉ là đứng ở bên cạnh quan sát bọn họ.

Vốn phòng bếp không lớn, đứng ba người, hành động rất không thuận tiện. Không có biện pháp, Lăng Tịch đành phải mở miệng nói cho Lăng Duệ đi ra ngoài trước. Lăng Duệ liền không quan tâm chỉ hừ một tiếng, lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Hay là... Lăng Duệ cảm thấy Lạc Phi còn ở bếp, cho nên mới không muốn đi ra ngoài?

Nghĩ nghĩ, Lăng Tịch đuổi cả hai ra khỏi phòng bếp. Khi phòng bếp chỉ còn lại một mình, Lăng Tịch thở phào nhẹ nhõm, tập trung nấu ăn.

Sau một lúc, món ăn đã làm xong. Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Lạc Phi nhìn Lăng Tịch với ánh mắt đau lòng, sau đó đem người ấn vào ghế ngồi bên cạnh, nói:

"Ba, sao làm nhiều món như thế? Chúng ta có ba người, không cần làm nhiều như vậy."

"Đừng lo, dù sao cũng đã mua, sớm hay muộn đều phải ăn."

Lăng Tịch gắp một đũa thức ăn cho vào bát của Lạc Phi.

"Con gần đây quá cực khổ, đã gầy đi, ăn nhiều một chút bồi bổ."

"Cám ơn ba."

Lạc Phi vui vẻ ăn, sau đó nhìn Lăng Duệ cười nói.

"Ăn thật ngon."

"Con thích liền ăn nhiều một chút, lại nếm thử món này."

Thấy Lạc Phi thích, Lăng Tịch cười gắp thêm món khác.

"Ngon quá."

Nhìn Lăng Tịch cùng Lạc Phi vui vẻ, Lăng Duệ cảm thấy rất không thích. Trước mặt một bàn đồ ăn, hắn không có biện pháp hạ đũa.

Cái tên xấu xa kia cũng chỉ là sói đội lốt cừu. Mình xem nhẹ hắn. Ngẫm lại liền tức giận!

Nghĩ đến tối hôm qua Lạc Phi cùng hắn phân cao thấp, Lăng Duệ càng thêm giận, sắc mặt trầm xuống, lại một lần nữa hừ lạnh.

Nghe được Lăng Duệ 'hừ ', lại nhìn hắn như đang hờn giận, Lăng Tịch ý thức được mình vừa rồi chỉ lo cùng Lạc Phi nói chuyện, do đó bỏ qua Lăng Duệ. Lăng Tịch gắp một miếng thịt cho Lăng Duệ, lại nói lấy lòng:

"Tiểu Duệ, con cũng ăn một chút. Con thật lâu không có nếm qua món ta làm, nếu thích về sau thường xuyên làm cho con ăn."

Nghe xong Lăng Tịch nói, sắc mặt Lăng Duệ dễ xem hơn, sau đó trầm mặc ăn.

Trên bàn cơm, Lăng Tịch thỉnh thoảng nhìn hai bên xem xét. Nghĩ đến mình cùng hai đứa con trai giờ phút này cùng ăn cơm, khóe môi cũng rất tự nhiên cong lên.

Nhiều lần Lăng Tịch nhìn về phía Lạc Phi, Lạc Phi rất nhanh cũng nhìn lại cười. Bị Lạc Phi phát hiện, Lăng Tịch cũng ngượng ngùng, liền vội vàng thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn Lăng Duệ.

Lăng Duệ cũng không có nhìn lại, chỉ là cố ăn hết thứ trong bát, sau đó thốt ra một câu nói làm cho Lăng Tịch sửng sốt, cười xấu hổ.

"Nhìn cái gì vậy? Có cái gì không, chưa thấy qua người đẹp trai ăn cơm à?"

Hồi tưởng vừa rồi còn nghĩ Lăng Duệ không có phát giác, Lăng Tịch lại càng cảm thấy ngượng ngùng. Nghe bên cạnh Lạc Phi cũng đang cười, Lăng Tịch đành phải cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.

Sau khi dọn dẹp xong trở lại trong phòng, Lăng Tịch phát giác Lạc Phi cùng Lăng Duệ ngồi ở đầu giường, chụm đầu lại nói gì đó, nhìn rất thân thiết. Nhưng vừa nhìn thấy Lăng Tịch xuất hiện, bọn họ liền im lặng, một người nhìn về phía vách tường, một người nhìn về phía cửa sổ.

Bọn họ làm cái gì?

Lăng Tịch hồ nghi nhìn thoáng qua, thấy bọn họ đều không có mở miệng, lại đi ra ngoài.

Thật là kỳ quái!

Bất quá Lăng Tịch cũng không đi truy cứu việc này. Khó có được dịp hai người bọn họ đều ở bên cạnh mình, hẳn là phải vui vẻ cùng bọn họ, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro