71: Gọi ba+72: Vật sở hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Gọi ba

Đến trưa Lăng Tịch vào trong phòng trò chuyện cùng hai người bọn họ. Lúc mới bắt đầu, Lăng Duệ không thèm quan tâm. Khi Lăng Tịch cùng Lạc Phi nói chuyện với nhau vui vẻ, hắn liền 'hừ ' một tiếng. Nghe được Lăng Duệ ' hừ ', Lăng Tịch sẽ quay sang nhìn hắn cười, mỗi lúc như vậy hắn đều không hề nhìn lại. Lặp lại vài lần, Lăng Tịch cũng thấy xấu hổ, đành phải mặc kệ Lăng Duệ. Hơn nữa Lạc Phi nói chuyện rất thú vị nên Lăng Tịch cùng Lạc Phi tiếp tục nói chuyện với nhau.

Bởi vì quá mức nhàm chán, Lăng Duệ ngồi xích lại gần hơn, dần dần gia nhập cùng hai người kia. Vẻ mặt Lăng Duệ lạnh nhạt cũng chuyển sang thản nhiên có lúc còn cười.

Lăng Duệ giờ phút này bộ dáng thoạt nhìn không được tự nhiên, bất quá ở trong mắt của Lăng Tịch lại đáng yêu. Hắn giống như thời điểm còn bé. Nghĩ đến đây, Lăng Tịch không khỏi cười khổ một tiếng.

Lăng Duệ khi còn bé ngày ngày đều dính ở bên cạnh Lăng Tịch, luôn ngăn chặn người khác tiếp cận Lăng Tịch. Một khi Lăng Tịch cùng người khác nói chuyện vui vẻ, Lăng Duệ sẽ không vui. Nếu Lăng Tịch quá ân cần với đối tượng, Lăng Duệ sẽ không để ý mà lôi kéo Lăng Tịch đi.

Cũng may Lăng Duệ khi đó là một đứa bé hiểu chuyện, chỉ cần Lăng Tịch đừng quá mức thân cận người khác, hắn cũng sẽ không có hành động gì, vẫn là một em bé ngoan ngoãn.

Qua nhiều năm như vậy, Lăng Duệ lại bày ra bộ dáng này. Tuy rằng đã trưởng thành, nhưng biểu tình, cử chỉ, rõ ràng cùng lúc trước giống nhau như đúc.

Sau khi trò chuyện kết thúc, trời đã tối dần. Trừ cảm giác khát nước, còn có chút đói. Lăng Tịch tự giác đi vào phòng bếp làm bữa tối.

Sau khi đem đồ ăn bưng lên bàn, Lăng Tịch có chút không yên, sợ Lăng Duệ sẽ không hài lòng. Bởi vì cũng chỉ là mấy món đã ăn lúc trưa hâm lại. Cũng may Lăng Duệ không nói gì, rất im lặng ngồi vào bên cạnh ăn. Thỉnh thoảng, Lăng Duệ sẽ gắp đồ ăn cho Lăng Tịch. Nhìn Lăng Duệ động tác rất tự nhiên, Lăng Tịch rất vui mừng.

Cơm nước xong, Lạc Phi giúp đỡ dọn dẹp, lại đề nghị đi ra ngoài xem chợ đêm. Hai người còn lại đều không phản đối.

Chợ đêm rất đông vui, ven đường có đủ loại kiểu dáng sạp hàng, ăn uống, đồ dùng, tất cả đều có, quan trọng là những thứ kia rất rẻ. Bọn họ lại ăn thêm không ít, đến khi thật sự là ăn không vô mới mang theo chiến lợi phẩm trở về nhà.

Cái gọi là chiến lợi phẩm, bất quá là vài cái tượng đất, cùng với một đôi rùa con. Tượng đất là Lăng Duệ mua, còn rùa con là Lăng Tịch mua để lần sau gặp Bạch Tiểu Hàn đưa cho hắn. Chỉ còn không biết đến khi nào thì gặp Bạch Tiểu Hàn. Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn, Lăng Tịch lại buồn bã.

Có lẽ đã nhận ra Lăng Tịch tâm tình biến hóa, Lạc Phi dừng lại, nắm lấy tay Lăng Tịch. Lạc Phi nắm thật chặt. Sợ hắn lo lắng, Lăng Tịch hướng Lạc Phi cười cười, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

Cánh tay còn lại cũng bị Lăng Duệ thô lỗ giữ lấy, lại dùng lực siết chặt bàn tay. Nhìn về phía Lăng Duệ, Lăng Tịch bất đắc dĩ thở dài. Lăng Tịch mặc cho bọn họ một trái một phải lôi kéo, chậm rãi đi về nhà.

Đèn đường soi bóng ba người đi song song tay nắm tay, chậm chạp không có tách ra.

Về đến nhà, Lăng Tịch đem rùa mới mua thả vào hồ cá, lại đem mấy hòn đá nhỏ nhiều màu sắc bỏ vào hồ.

Đợi cho làm xong, Lăng Tịch mới phát giác Lạc Phi đã từ phòng tắm đi ra. Mà Lăng Duệ, vừa nhìn thấy Lạc Phi đi ra đã vội cầm quần áo vào phòng tắm.

"Ba, máy sấy tóc đâu?"

"Ba đi lấy cho con."

Lăng Tịch đưa máy sấy tóc, nhưng Lạc Phi cũng không nhận lấy, ý là muốn Lăng Tịch giúp mình sấy tóc.

Lăng Tịch đứng ở phía sau, một tay cầm máy sấy, một tay luồn vào tóc Lạc Phi. Tóc Lạc Phi rất mềm mại, hơn nữa vừa tắm xong nên rất thơm. Lăng Tịch mỉm cười.

"Ba, ngoái lỗ tai."

Vừa mới sấy tóc xong, Lạc Phi liền đưa ra yêu cầu khác.

"Được."

Lăng Tịch ngồi trên giường, Lạc Phi gối đầu lên đùi Lăng Tịch lim dim tận hưởng dịch vụ.

Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng nhẹ, cuối cùng ngừng lại tại cửa, Lạc Phi cong khóe môi.

Một màn kia, Lăng Duệ chỉ cảm thấy ngực như là bị khối đá lớn đè lên, nặng đến mức khó chịu. Rõ ràng không phải là động tác gì đặc biệt thân mật lại làm cho hắn nhìn rất chướng mắt. Tên kia, đối với Lăng Tịch tuyệt đối không là tình cảm cha con, bằng không cũng sẽ không cùng hắn tranh giành.

Nghĩ đến tối hôm qua, đợi cho Lăng Tịch ngủ, hắn hồi tưởng lại thời điểm ở KTV. Nhớ đến thân hình xinh đẹp của Lăng Tịch, hắn lại phấn khởi lên, thuận tay đi sờ soạng. Sờ lên xúc cảm rất thoải mái.

Đang vuốt ve, hắn cảm giác được có chút khác thường. Hắn đã đụng đến một bàn tay khác để ở bên hông Lăng Tịch.

Tư thế thân mật như vậy là đứa con nên làm sao?

Còn chưa có đợi hắn nghĩ ra nguyên nhân, tay Lạc Phi cũng hành động giống hắn. Trong bóng đêm, hai người bọn họ đều mở mắt nhìn nhau, vừa nhìn lại vừa vuốt ve trên thân thể Lăng Tịch. Hắn sờ thắt lưng, Lạc Phi cũng sẽ sờ lưng. Nếu Lạc Phi sờ ngực, hắn cũng sẽ không cam lòng yếu thế sờ ngực. Nếu Lạc Phi ôm cánh tay, hắn sẽ gát chân. Bọn họ cứ như vậy. Cũng may bọn họ động tác rất nhẹ, cũng không có làm Lăng Tịch tỉnh.

Đêm hôm qua, hắn đại khái đoán được tâm ý Lạc Phi đối với Lăng Tịch. Hắn không hề khinh bỉ, trái lại cảm thấy đó là đương nhiên. Người này rất đáng để người khác thích.

Nghĩ tới đó chỉ là trò đùa dai vuốt ve thôi, mà sờ càng lâu phần dưới lại đứng lên. Suy nghĩ đến đó, hắn cũng cảm thấy sợ hãi. HunhHn786

Hắn nhìn thấy Lăng Tịch cười với Lạc Phi, đối tốt với Lạc Phi, sẽ cảm thấy rất không thoải mái. Hắn nhìn Lăng Tịch chỉ lo cùng Lạc Phi nói chuyện, không nhìn thấy sự hiện hữu của hắn, cảm thấy trong lòng rất hoảng. Hắn muốn tầm mắt của Lăng Tịch chỉ chú ý hắn. Hắn ở một bên hừ lạnh, ý đồ khiến cho Lăng Tịch chú ý.

Nhìn Lăng Tịch cố ý lấy lòng, Lăng Duệ thật vui, nhưng vẫn tiếp tục làm bộ như không vui. Nhìn Lăng Tịch lộ vẻ mất mát, hắn rất muốn nói hắn không có giận. Thế nhưng hắn vừa mới định nói, lại thấy Lăng Tịch tươi cười với Lạc Phi, hắn một lần nữa nổi lên hờn dỗi.

Tâm tư của hắn, đã bị lấy mất. Tất cả lực chú ý của hắn đều đặt ở trên người này, đã không có biện pháp dời đi. Chỉ có một nguyên nhân, vậy hắn...

Lăng Duệ ở trong phòng tắm suy nghĩ thật lâu mới phát hiện ra. Ai biết hắn vừa ra tới, liền thấy cảnh tượng kia. Ngực dâng lên chua xót, điều này càng khẳng định ý niệm trong đầu.

"Tiểu Duệ? Lại đây, tôi sấy tóc cho. Để tóc ướt ngủ sẽ bị cảm."

Lúc này, Lạc Phi đã ngồi dậy. Lăng Duệ không có từ chối, chậm rãi đi tới. Lăng Tịch đưa tay kéo hắn ngồi xuống, cũng nhẹ nhàng sấy tóc cho hắn.

Nhận thấy được chăm sóc cẩn thận, Lăng Duệ có chút thư thái. Ít nhất, Lăng Tịch đối với hắn, cũng coi như không tệ, còn lo lắng cho hắn. Nhưng mà... Hắn đột nhiên có ý niệm trong đầu muốn đem người này nhốt lại, chỉ thuộc một mình hắn.

Nghĩ nghĩ, Lăng Duệ buông tha cho ý niệm này, căn bản là không thể thực hiện được. Hắn muốn... Hắn muốn nhìn thấy Lăng Tịch cười với hắn, hắn không đành lòng đi tổn thương Lăng Tịch.

Trong mắt Lăng Tịch không chỉ có một mình hắn. Người này đối với ai cũng tốt, mà ngay cả người tổn thương mình cũng có thể tha thứ. Hắn hi vọng Lăng Tịch có thể ích kỷ một chút, vì bản thân suy tính một chút.

Tâm tư đối với Lăng Tịch đã rõ ràng, nhưng Lăng Duệ khẳng định Lăng Tịch không nghĩ tới phương diện kia. Có lẽ, hắn có thể lợi dụng lòng tốt của Lăng Tịch để đạt được mong muốn.

Lạc Phi kia chắc cũng biết điều đó, nên cũng thừa dịp người đang ngủ ăn đậu hủ. Chỉ sợ cũng là chủ ý đó đi!

Nghĩ đến Lạc Phi, Lăng Duệ dâng trào ý chí chiến đấu.

Cho dù Lạc Phi chiếm thời cơ tốt thì như thế nào? Cho dù thoạt nhìn Lăng Tịch rất để ý cảm thụ của Lạc Phi thì sao? Nhưng người biết Lăng Tịch trước là ai, quan hệ chúng tôi còn rất thân mật đó ! ! !

"Tiểu Duệ, sấy tóc xong rồi."

Lăng Tịch tắt máy, lại chuẩn bị đem máy sấy tóc cất đi.

"Ba, ngoái lỗ tai."

Nghĩ đến một màn kia, Lăng Duệ kéo kéo áo Lăng Tịch, nhỏ giọng yêu cầu.

"Hả? Được."

Lăng Duệ không có phối hợp như Lạc Phi, sẽ thỉnh thoảng nhúc nhích người. Lăng Tịch sợ tới mức đè Lăng Duệ lại, nói cho hắn biết ngàn vạn lần đừng lộn xộn, có thể chọc thủng màng nhĩ.

Nghe được giọng khẩn trương của đối phương, Lăng Duệ không động đậy, nhưng miệng không ngừng nói.

"Ôi... Ba, thật thoải mái."

"Ba, đúng, chính là chỗ đó."

Không nhìn, nhưng hắn có thể biết ánh mắt phía sau càng lúc càng nóng. Nghĩ đến Lạc Phi sẽ xuất hiện biểu tình gì, Lăng Duệ cười đắc ý.

Đợi cho ngoái lỗ tai xong, Lăng Duệ bay nhanh lên giường, lại là người đầu tiên vào vị trí.

"Ba, lên ngủ."

Nhìn Lăng Duệ lộ ra khuôn mặt tươi cười, Lăng Tịch cũng cười theo. Lăng Duệ nghĩ đợi cho Lăng Tịch ngủ lại sờ nữa, để xem chính mình có phản ứng hay không, muốn lần nữa nghiệm chứng.

Hắn lại không ngờ Lạc Phi lại muốn nằm ngủ ở giữa. Lăng Duệ phản đối nhưng Lăng Tịch lại đồng ý. Hắn cũng không có biện pháp.

Đúng là tên sói đội lớp cừu!

Sau đó Lăng Duệ trở mình quay mặt vào vách tường. Một đêm này, ba người ngủ thật sự an ổn, không mộng mị.

Khi tỉnh lại, Lăng Tịch phát giác Lạc Phi đã không thấy, bất quá Lăng Duệ còn nằm ở bên cạnh ngủ. Chân Lăng Duệ trực tiếp chen vào giữa hai chân Lăng Tịch, lại cọ cọ lên bộ vị. Lăng Tịch tái mặt, sau đó hướng về Lăng Duệ nhỏ giọng nói:

"Tiểu Duệ, đừng lộn xộn."

Cũng không biết có phải nghe được lời nói hay không, Lăng Duệ dừng cử động, nhưng chân vẫn gát trên người Lăng Tịch.

Thấy Lăng Duệ không có lại lộn xộn, Lăng Tịch nhẹ nhàng thở ra. Muốn đem chân Lăng Duệ lấy xuống, Lăng Duệ liền cử động tiếp tục ma sát lên bộ vị, động tác của hắn mang theo ý đồ kích thích, Lăng Tịch nhịn không được thay đổi sắc mặt. Mặt Lăng Tịch đỏ bừng, sau đó trực tiếp đem chân Lăng Duệ đẩy ra, chạy nhanh vào phòng tắm đóng cửa lại.

Lăng Duệ thong thả mở mắt nhìn cửa phòng tắm, nở nụ cười. Đúng là hắn cố ý làm vậy.

Lạc Phi buổi sáng rời giường, hắn cũng tỉnh, nhưng phát hiện Lăng Tịch còn ngủ. Hắn luôn để ý Lăng Tịch, thấy Lăng Tịch tỉnh nên cố ý làm động tác kích thích. Lăng Tịch có phản ứng, làm cho hắn cảm thấy rất thú vị.

Tuy rằng buổi sáng tương đối dễ dàng có phản ứng, nhưng vừa nghĩ tới là do hắn đụng chạm mà Lăng Tịch chào cờ, hắn đã cảm thấy rất đắc ý.

Có lẽ, hắn có thể lấy chuyện này đi chọc ghẹo Lăng Tịch một phen. Bất quá cũng không tốt, nếu bị Lăng Tịch biết hắn giả bộ ngủ để trêu đùa... Lăng Tịch  không có vui. Chuyện này vẫn là đừng nói tốt hơn.

Hắn hiện tại cảm thấy hứng thú chính là muốn biết Lăng Tịch một mình trong phòng tắm đang làm cái gì.

Cũng không lâu lắm, cửa phòng tắm liền mở, Lăng Tịch từ bên trong đi ra.

Khi nhìn thấy Lăng Duệ đã tỉnh, mặt Lăng Tịch hồng càng thêm hồng. Cũng không cùng Lăng Duệ chào hỏi, Lăng Tịch đi lấy quần áo thay.

Nhìn Lăng Tịch mặt đỏ hồng, Lăng Duệ ra vẻ khó hiểu hỏi:

"Ba, làm sao vậy?"

Dù hắn có cố gắng khống chế, nhưng giọng nói vẫn mang theo ý cười. Cũng may Lăng Tịch không có phát giác, chỉ dừng lại nhìn về phía hắn.

Lăng Duệ là gọi "ba"... Mình không có nghe lầm chớ? !

Kỳ thật tối hôm qua Lăng Duệ cũng có gọi "ba" như vậy, nhưng lúc ấy là đang cùng Lạc Phi tranh giành, mới dùng xưng hô đó. Hiện tại Lạc Phi cũng không có ở đây, Lăng Duệ xưng hô này, như vốn là nên gọi như thế, làm cho cảm xúc Lăng Tịch có chút kích động.

Nhìn bộ dáng Lăng Tịch, Lăng Duệ trêu ghẹo nói:

"Sao, mới qua một buổi tối, ba liền không biết con?"

"Tiểu... Tiểu Duệ."

"Hả, làm sao vậy?"

"Vừa... vừa rồi gọi cái gì? Có thể... Có thể gọi lại một lần hay không?"

Hắn lại... kêu người này là ba. Kỳ thật tối hôm qua hắn đã gọi như vậy, cũng vì bị Lạc Phi chọc giận. Sau khi nói ra, tim của hắn có chút khẩn trương. Nhưng Lăng Tịch cũng không có phản ứng gì, hắn cảm thấy an tâm, lại cảm thấy hơi thất vọng. Ai biết mới qua một buổi tối, trong lúc vô tình kêu xưng hô này, Lăng Tịch lại phản ứng lớn như vậy.

Hay là... Hay là ngày hôm qua không có nghe thấy? Hừ! Biết là như thế mà. Có Lạc Phi ở bên cạnh, người này sẽ bỏ qua mình. Thật sự là tức chết mà!

Vừa nghĩ tới Lăng Tịch đối đãi Lạc Phi ôn nhu hơn mình, mắt Lăng Duệ liền híp lại, sau đó dửng dưng nhìn Lăng Tịch, thần sắc đã dần trở nên lạnh.

"Tiểu Duệ, không muốn sao?"

Nhìn Lăng Duệ rõ ràng là hờn giận, Lăng Tịch mấp máy môi, nói:

"Cũng đúng, tôi... Tôi không có tư cách đưa ra yêu cầu như thế."

"Hơi..."

Cảm nhận được Lăng Tịch buồn bã, Lăng Duệ thấy ngực đau, cũng đã tiến lên ôm lấy Lăng Tịch giải thích:

"Con... Con không có không muốn."

"Tiểu Duệ, con..."

Nghe được giọng Lăng Tịch run rẩy, Lăng Duệ bất đắc dĩ thở dài, đem người ôm chặt một chút.

"Ba."

"Tiểu Duệ..."

Lần này, nghe được rất rõ ràng Lăng Duệ gọi ba. Trong lúc nhất thời, Lăng Tịch kích động nói không ra lời, chỉ có thể để Lăng Duệ ôm, cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn.

"Tiểu Duệ, ba... Ba không phải đang nằm mơ chứ?"

"Ba nói đi?"

Bộ dáng Lăng Tịch làm cho Lăng Duệ nhịn không được cười thành tiếng. Lăng Duệ nắm cằm, nâng mặt Lăng Tịch lên để cho hai người nhìn thẳng vào nhau. Lăng Duệ lại một lần nữa gọi.

"Ba ba."

"Tiểu Duệ, ba... Ba rất vui."

"Con biết mà."

Lăng Duệ cười, sau đó nhìn Lăng Tịch. Không thể phủ nhận, người này rất đẹp. Hắn gặp qua đủ các loại người, nhưng chưa từng có một ai giống Lăng Tịch trước mắt, làm cho người ta nhìn đến say mê. Khi cười hai mắt sáng ngời, có thể làm người nhìn mất hồn. Mà khi không vui, trên mặt toát ra vẻ u buồn, sẽ làm người nhìn đau lòng.

Nhìn chằm chằm thật lâu, Lăng Duệ như có điều suy nghĩ.

Xem ra cậu Gia An, Lạc Phi thích người này là điều tất nhiên. Mà ngay cả mình cũng...

Nhưng mà không biết người này trừ bọn họ còn có ai nữa không. Biết tính cách Lăng Tịch hay mềm lòng, Lăng Duệ liền nhịn không được nhíu mày. Bất quá điều đó tạm thời là thứ yếu, hắn cho dù là dùng cách nào cũng sẽ cướp được người này về tay.

Hiện giờ vấn đề đầu tiên phải giải quyết chính là làm cho người ở trước mắt yêu hắn. Ngẫm lại, thật khó khăn đi. Bất quá dù là thế nào, nếu quyết định rồi, hắn sẽ không sẽ dễ dàng buông tay.

Nếu muốn yên tâm ở bên cạnh Lăng Tịch, vậy hắn phải giải quyết chuyện của chính mình trước. Nghĩ đến cùng Phương Tuyết Nhi đính hôn, thần sắc Lăng Duệ ngưng trọng.

Lăng Duệ bỏ người ra khoác vội áo rồi chạy ra cửa. Lăng Tịch có chút vội vàng đuổi theo Lăng Duệ gọi.

"Tiểu Duệ, con muốn đi đâu? Còn chưa có đánh răng mà."

"Con phải về, chờ làm xong rồi lại đến."

Lăng Duệ không quay đầu lại, mở cửa, vội vàng chạy đi.

Lăng Duệ vội vàng vì có việc gì gấp sao?

Lăng Tịch không khỏi lo lắng.

Cửa lại một lần nữa mở ra, tưởng Lăng Duệ đã trở lại, Lăng Tịch ngẩng đầu nhìn về phía cửa, kêu.

"Tiểu..."

Nhìn thấy là Lạc Phi, Lăng Tịch liền sửa lại.

"Phi Phi, con đã trở lại."

"Dạ. Ba vừa rồi đang nghĩ về Lăng Duệ sao? Hắn đi đâu vậy?"

"Hắn mới vừa đi về, nói là có chuyện gì đó cần xử lý, đi rất vội vã."

Lăng Tịch nhìn Lạc Phi mặt dính mồ hôi, đi đến phòng tắm lấy đến một cái khăn mặt đưa cho Lạc Phi.

"Vừa chạy bộ về sao? Khăn đây lau khô mồ hôi đi. "

"Dạ, cám ơn ba."

Để Lạc Phi nghỉ ngơi một lát, Lăng Tịch liền đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Cùng Lạc Phi ăn sáng xong, Lạc Phi đề nghị cùng nhau dạo phố.

Lạc Phi mua rất nhiều quần áo cùng vật dụng hàng ngày cho Lăng Tịch. Thấy vẫn là Lạc Phi xuất tiền, Lăng Tịch cảm thấy rất ngại, liền chủ động mua một cái áo khoác lông dê cho Lạc Phi. Tuy kiểu dáng không phải mới, nhưng mặc rất ấm áp.

Mấy ngày kế tiếp, Lạc Phi vẫn ở cùng Lăng Tịch. Thậm chí còn theo Lăng Tịch học nấu vài món đơn giản. Tuy rằng hương vị không thể so sánh món của Lăng Tịch làm, nhưng hai người bọn họ rất vừa lòng, ăn cũng rất vui vẻ.

Có Lạc Phi bên cạnh, trừ thư thái, vẫn là thư thái. Nếu có thể, Lăng Tịch thật sự hy vọng cứ sống như vậy, cũng không cần lo lắng, cũng không cần suy nghĩ.

Nhưng vào bữa cơm chiều, Lạc Phi nhận được điện thoại. Lạc Phi sắc mặt có chút mất tự nhiên. Khi Lăng Tịch hỏi, Lạc Phi lại làm bộ như không có việc gì. Dù không có nghe được nhưng dựa vào ánh mắt, Lăng Tịch cũng có thể đoán được người ở chỗ công ty hối Lạc Phi trở về.

Lạc Phi thừa dịp Lăng Tịch rửa chén, ra bên ngoài tiếp tục gọi điện thoại.

Lạc Phi nói với bên kia muốn trở về trễ một chút được không?

Thật khờ!

Lăng Tịch cười lắc đầu, đi đến ngồi ở trên ghế, đợi Lạc Phi.

Ngồi chờ một lát, Lăng Tịch nhìn chằm chằm vào cửa, vẻ mặt thất thần. Lạc Phi từ ngoài đi vào nhìn thấy Lăng Tịch, hơi sửng sốt, lập tức hiện lên suy đoán.

"Ba, ba là đang đợi con ?"

"Ừ. Phi Phi, có phải người bên công ty gọi trở về hay không?"

"Dạ, bọn họ nói về sớm một chút, bất quá bị con từ chối."

Đó là một buổi diễn quốc tế mà Lạc Phi đã chờ đợi từ lâu. Hắn rất trông chờ lần này đạt được thành công. Nhưng nghĩ đến xa Lăng Tịch, hắn lại luyến tiếc rời đi. Hắn muốn ở cạnh người này thật lâu.

"Phi Phi, con ngày mai trở về đi."

"Thế nhưng..."

"Con yên tâm, ba một mình không có việc gì đâu."

Cuối cùng, do Lăng Tịch khuyên bảo, Lạc Phi không quá tình nguyện gật đầu, đáp ứng ngày mai đi.

Nghĩ đến Lạc Phi ngày mai phải đi, Lăng Tịch nói Lạc Phi sớm đi ngủ, còn mình đi sắp xếp hành lý.

Bây giờ chỉ có hai người, lại rơi vào lòng Lạc Phi, đầu cũng thân mật kề sát vào nhau. Nhận thấy bọn họ giờ phút này động tác quá mức thân mật, Lăng Tịch nhịn không được giật giật thân mình, muốn thoát ra. Lạc Phi liền mở miệng nói:

"Ba, để cho con ôm một lát."

"Ừ."

Nếu Lạc Phi đã mở miệng, Lăng Tịch để mặc cho Lạc Phi ôm mình.

Thân nhiệt Lạc Phi rất cao kề bên, Lăng Tịch cũng khó ngủ được, cứ như vậy mở mắt nhìn xuyên qua cửa sổ rất lâu.

Đợi cho Lăng Tịch ngủ say, người vốn nhắm mắt lại từ từ mở mắt ra. Hắn đem môi ghé vào môi đối phương hôn trong chốc lát, mới lại nhắm mắt.

Đợi phòng khôi phục im lặng, lại vang lên một tiếng thở dài...

Chương 72: Vật sở hữu

Ngày hôm sau Lăng Tịch thức dậy, không có gọi Lạc Phi, chỉ lặng lẽ đi đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Chỉ là Lăng Tịch không biết Lạc Phi cũng đã tỉnh, bất quá giả bộ ngủ. Đợi cho Lăng Tịch đi đến phòng bếp, Lạc Phi mới mở mắt ra. Hắn nghiêng người im lặng lắng nghe âm thanh va chạm truyền đến từ phòng bếp.

Lạc Phi rất muốn chạy tới ôm lấy Lăng Tịch, nói rằng mình không muốn rời đi, rằng thật sự muốn ở bên Lăng Tịch cả đời. Thế nhưng... hiện nay vẫn còn có rất nhiều chuyện cần phải thực hiện. Bất quá lần này rời đi sẽ không giống lần trước, bỏ mặt Lăng Tịch không quan tâm. Bây giờ, Lăng Tịch ở một mình nơi này, hơn nữa vừa trải qua việc không vui, Lạc Phi không quá yên tâm. Tuy rằng không có biện pháp dẫn Lăng Tịch theo, nhưng Lạc Phi sẽ tận lực tranh thủ thời gian trở về thăm.

Khi Lạc Phi còn đang phiền muộn, Lăng Tịch đã làm xong bữa sáng bưng lên bàn. Đi gọi Lạc Phi, Lăng Tịch không nghĩ tới thấy Lạc Phi ngồi ở đầu giường nhìn mình. Lăng Tịch hơi sửng sốt, sau đó cười nói Lạc Phi đánh rửa mặt thay quần áo rồi ra ăn sáng.

Trên bàn cơm, Lăng Tịch bên cạnh liếc nhìn Lạc Phi vài lần. Đến lần thứ bảy, Lạc Phi nuốt xong thức ăn trong miệng, cười hỏi.

"Ba có lời gì muốn nói với con phải không?"

"À... Phi Phi đi làm việc của mình cho tốt, đừng lo nghĩ việc ở nhà."

Lăng Tịch nói lời này giống như là một người cha muốn dặn dò con trai sắp rời nhà đi làm việc. Tuy rằng không đủ động lòng người, nhưng cũng rất rất phù hợp tình huống.

"Dạ."

Bởi vì Lạc Phi muốn nhìn người ở trước mắt, nên tốc độ ăn rất chậm, kéo dài gấp hai lần bình thường. Ăn xong, Lạc Phi cười khổ đứng lên, cầm lấy túi hành lý to mà Lăng Tịch đã chuẩn bị sẵn, từ biệt Lăng Tịch.

Sợ chính mình sẽ khóc, Lạc Phi không muốn Lăng Tịch đưa xuống đón xe, một mình đi ra cửa.

Bạch Tiểu Hàn không ở đây, Lăng Duệ đi rồi, hiện tại Lạc Phi cũng rời đi, Lăng Tịch cảm thấy căn phòng nhỏ giờ phút này lại có vẻ trống trải, một loại cảm giác cô đơn trống rỗng.

Nghĩ đến đã nhiều ngày không có đến nhà, cũng không có liên lạc Tần Tường, Lăng Tịch lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tường. Nhưng đáp lại là trả lời tự động của tổng đài. Tần Tường khóa máy.

Nhìn thời gian mới mười giờ, Lăng Tịch cân nhắc đi nhà Tần Tường một chuyến, xem hắn có trở về chưa. Mới đi đến cổng khu nhà trọ của mình, Lăng Tịch liền nhìn thấy Tần Tường.

"Tần... Tần Tường."

Tần Tường sắc mặt không tốt. Nghĩ đến mình gần đây chưa có đi đến quét dọn nhà Tần Tường, Lăng Tịch không khỏi chột dạ, gọi tên hắn cũng có chút nói lắp.

Tần Tường lạnh lùng quét mắt nhìn một cái, sau đó đi đến bên cạnh bắt lấy cánh tay của Lăng Tịch mang trở về nhà.

Tần Tường dùng lực rất lớn, dường như là rất nổi giận. Lăng Tịch không dám nói chuyện, để tránh chọc giận Tần Tường. Đợi về đến vào nhà, Tần Tường buông cánh tay ra, Lăng Tịch thậm chí nghe được tiếng xương cốt kêu rắc rắc...

Tần Tường xuống tay thật đúng là độc!

Cảm thấy chính mình sai, Lăng Tịch tự xoa bóp, đợi cảm giác đau đớn bớt một chút, mới nhìn Tần Tường, cẩn thận hỏi:

"Tần Tường, cậu... sao đột nhiên đến đây? Tôi vừa rồi đang muốn đi tìm cậu."

"Tìm tôi? Vậy mấy ngày nay sao không tìm? Đã quên tôi?"

"Không... Không có."

"Hừ! Nói! Vì cái gì gần đây cũng không đi tìm tôi? Lấy tiền lương của tôi, lại dám không làm việc?"

Tần Tường nắm cổ tay Lăng Tịch lên, xoay xoay mấy cái, làm chỗ đau giảm bớt một ít. Lăng Tịch thử cử động mạnh, so sánh vừa rồi linh hoạt hơn rất nhiều.

"Cám ơn."

Tần Tường hừ lạnh một tiếng, không để ý đến.

Không có biện pháp, Lăng Tịch đành phải kể sơ lược chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay. Bất quá chuyện bị bắt cóc không nói rõ ai đã làm.

Đợi Lăng Tịch vừa nói xong, Tần Tường tự nói với bản thân.

'Coi như biết thành thật.'

Sau đó hắn nắm cằm Lăng Tịch, nghiêm túc nhìn mặt.

Hắn đã rất lâu chưa thấy người này. Nói thật, hắn rất nhớ. Khuôn mặt này cũng thường xuất hiện trong mộng của hắn.

Hắn... Nhất định là điên rồi.

Hắn sau khi trở về, phát giác đồ đạc trong nhà phủ một tầng bụi mỏng, như là vài ngày không có quét dọn. Hắn gọi điện thoại cho Lăng Tịch, nhưng không ai nghe máy. Trực tiếp chạy đến nhà Lăng Tịch thì cửa khóa. Hắn đạp cửa một hồi, một người hàng xóm chạy đến ngăn cản, cũng nói cho hắn biết Lăng Tịch đã vài ngày chưa có trở về, hiện tại cũng không ai ở nhà. Hắn nhất thời ngây ra.

Những nơi có thể tìm đều tìm một lần, lại lệnh thuộc hạ của mình tìm kiếm tin tức Lăng Tịch. Đang lúc tăng cường tìm kiếm, một người thật lâu chưa liên lạc lại gọi điện thoại cho hắn. Nói là biết tin tức Lăng Tịch.

Người kia qua vài ngày mới nói cho hắn biết người hắn cần tìm đã về nhà. Đương nhiên những gì Lăng Tịch phải trải qua, người kia cũng nói từ đầu chí cuối.

Nhìn thấy Lăng Tịch, hắn thật là vui, nhưng nghĩ đến thoát hiểm lâu như vậy không có chủ động liên hệ với hắn, hắn lại tức giận. Cũng may Lăng Tịch coi như thành thật, không có giấu giếm hắn cái gì, làm cho hắn cảm thấy có chút vui vẻ.

Nhưng sau đó, hắn lại nghĩ đến Lăng Tịch ở cùng hai thằng kia, lửa giận trong lòng lại một lần nữa bùng lên. Nhiều ngày như vậy, ba người ở cùng một nhà, ngủ cùng trên một cái giường. Không phát sinh cái gì, quỷ mới tin.

Ánh mắt Tần Tường phát lạnh, sau đó đem Lăng Tịch kéo qua đè nằm úp ở trên bàn, lại một phen kéo quần Lăng Tịch xuống.

"Nè... Cậu muốn....."

"Kiểm tra!"

Không đợi hỏi xong, Tần Tường liền nói thẳng ra mục đích của hắn. Tay đặt lên hai cánh mông, hắn híp mắt xem xét. Tần Tường thầm mắng một câu, nhưng vẫn là thử đưa ngón tay vào giữa khe mông dò xét.

Cảm giác co thắt thật chặt, Tần Tường mới vừa lòng buông tay. Nhìn hai cánh mông trắng mịn của Lăng Tịch, hắn không khỏi cổ nóng miệng khô. Bị cấm dục thật lâu, Tần Tường nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, vẻ mặt đầy thèm khát.

Nhưng mà không đợi đến Tần Tường đưa tay vói vào một lần nữa, Lăng Tịch đã kịp lui lại, nhanh chóng đem quần kéo lên, cản trở tầm mắt thèm khát của Tần Tường.

"Đồ... Biến thái!"

"Biến thái? Nhìn tôi có chỗ nào biến thái? Tôi chẳng qua là kiểm tra vật sở hữu của mình có bị người khác sử dụng hay không. Có vấn đề gì sao?"

"Cậu..."

Vật sở hữu? Bị người khác sử dụng? Hắn xem mình là cái gì? Một món đồ dùng để mua vui sao?

Nghĩ đến Tần Tường xem mình như thế, sắc mặt Lăng Tịch trầm xuống, sau đó đi tới mở cửa, ngón tay chỉ ra ngoài.

"Đi ra ngoài."

"Được."

Bất quá Tần Tường bước ra khỏi cửa, lại xoay người bắt lấy tay Lăng Tịch kéo ra ngoài. Lăng Tịch chơi với rơi vào trong ngực của hắn, Tần Tường thích thú cười nói:

"Đi theo tôi."

''Vô... Vô lại!"

"Quản được á."

Tần Tường đóng cửa, lại lôi kéo Lăng Tịch bước nhanh xuống lầu.

"Tần Tường, muốn mang tôi đi đâu?"

"Nhỏ giọng chút đi, tôi không muốn gây chú ý."

Tiếng gọi to như vậy, khiến không ít người nhìn bọn họ. Không muốn trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý, Tần Tường đem Lăng Tịch kéo tới một bên, cũng trực tiếp bưng kín miệng không cho Lăng Tịch lên tiếng nữa.

"Nè! Tôi đây sẽ thả tay ra, bất quá không được hô to nữa. Nói chuyện nhỏ giọng thôi. Tôi cũng không muốn bị người khác nhìn chằm chằm."

"Ừm..."

Đợi Lăng Tịch gật đầu một cái, Tần Tường liền buông tay. Thậm chí nhìn thấy Lăng Tịch hô hấp có chút khó khăn, hắn còn vuốt nhẹ sau lưng, giúp Lăng Tịch thuận khí.

"Muốn mang tôi đi đâu?"

"Lăng gia."

"Lăng gia? Vì sao muốn đi Lăng gia?"

"Vì sao? Ngu ngốc? Người của tôi bị ức hiếp cũng giống như khi dễ tôi. Nè! Nghe nói còn bị thương, có đi gặp bác sỹ chưa? Có để lại sẹo không?"

Tần Tường sao như thế, hay là hắn đã biết hết.

"Có chuyện gì nhìn tôi như vậy? Đúng là để lại sẹo? Quên đi, lưu sẹo thì lưu sẹo, tôi không quan tâm, miễn sức khỏe không bị sao là tốt rồi."

Người này đến tột cùng đang suy nghĩ gì?

Lăng Tịch mặt đỏ lên, không có để ý Tần Tường.

"Tần Tường, đừng đi được không?"

"Không thể! Muốn làm người tốt là chuyện của ông. Nhưng món nợ này, tôi nhất định phải đòi lại. Hai cái mụ già kia dám ức hiếp người của tôi, hừ!"

"Vậy là ... cậu đã biết? Tôi vừa rồi không có nói cái đó."

"Đúng vậy! Ngốc như vậy khó trách bị người khác ức hiếp. Tôi làm sao có thể yên tâm đây."

Tần Tường dùng ngón tay gõ gõ lên trán Lăng Tịch, lại nói một câu làm cho Lăng Tịch nghe không hiểu. HunhHn786

"Cái gì?"

"Thật... Thật sự là làm người ta tức chết."

Khi nhìn thấy Lăng Tịch chớp chớp mắt nghi hoặc, Tần Tường đột nhiên cảm thấy bộ dạng này rất đáng yêu, liền nhịn không được nói:

"Kỳ thật, đã có người nói với tôi chuyện này. Cho dù ông không nói, tôi cũng rõ ràng mọi chi tiết. Bất quá ông cũng thành thật, không có giấu giếm, bằng không..."

"Có người nói cho cậu biết? Người đó là?"

"Thương Huyền."

"Cậu quen hắn?"

"Tính là quen đi. Được rồi, im lặng cho tôi! Ồn ào muốn chết, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, tới Lăng gia lại gọi tôi."

Lăng Tịch không muốn chạy tới Lăng gia gây phiền toái...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro