Chương 3: Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hương hoa thơm ngát khắp đồng, men theo chiều gió mơn man trong buổi chiều muộn, thoang thoảng nhẹ nhàng mà đắm say lòng người khách phương xa. Nắng vàng chiều hạ khẽ khàng đáp lên từng nhành hoa, như một lớp phấn mỏng tô điểm làn da người thiếu nữ. Đôi chim ríu rít chuyền cành, lanh lảnh hót vang khúc ca của buổi chiều tà.

Người trên đồng nhìn lên sắc trời, thầm nghĩ giờ cũng đã muộn rồi, liền chuẩn bị ra về. Họ vừa đi bộ dọc trên đường, vừa phe phẩy chiếc nón lá trên tay, vừa trò chuyện với người cùng làng, không hề để ý trên đường còn có một cậu thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc trên người một cái áo sơ mi cũ, cái quần kaki sờn màu và đôi dép nhựa to. Cậu thiếu niên dắt theo một chiếc xe đạp cao non nửa người mình, trong giỏ xe có để hai quyển sách và cây bút, lốp xe xẹp lép, xích xe thì bị tuột, hiển nhiên là không đi được.

Cậu thiếu niên hoang mang, không biết nên sửa xe như thế nào. Nhiều lần định gọi người dân hỗ trợ, rồi lại sợ họ không giúp được nên thôi. Bất chợt, một cô thiếu nữ bước lại gần, cất giọng hỏi:

- Đằng ấy muốn mình giúp gì không?

Cậu thiếu niên quan sát thiếu nữ nọ, trong phút chốc ngây ngẩn cả người. Thiếu nữ có một mái tóc đen nhánh, thắt thành hai bím dễ thương và năng động; đôi mắt em tròn xoe, đen láy, hồn nhiên và vui vẻ như một cô tiên nhỏ; đôi má em hồng hào, không biết là do đứng dưới nắng nhiều giờ, hay là do ánh vàng kia thơm nhẹ lên má em.

Thiếu nữ không thấy người đối diện trả lời, đành lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa. Lúc này, cậu thiếu niên mới hoàn hồn, ngượng ngùng đáp lại:

- Có, có chứ. Nhưng cậu có biết sửa không?

Thiếu nữ trầm ngâm nhìn chiếc xe một lúc, dường như đang cân nhắc nên sửa như thế nào, rồi vỗ ngực, chắc nịch bảo:

- Cái này mình sửa được, cậu cứ yên tâm đi. Giờ dắt xe đi theo mình.

Người thiếu nữ dẫn đường đi về phía trước, mặc dù thiếu niên không tin lắm, song cũng chỉ còn cách dắt xe theo sau. Đi được một đoạn, thiếu niên không nhịn được tò mò, chạy đến bên cạnh thiếu nữ, hỏi:

- Cậu là con gái mà cũng biết sửa xe à?

Thiếu nữ cười, nụ cười của em như những đóa hoa mùa hạ dưới nắng kia, trong sáng đẹp đẽ, khiến thiếu niên cảm tưởng bản thân đã nhận ra được điều gì rồi lại như không. Thiếu nữ nói:

- Mình cái gì cũng tệ, chỉ có mỗi sửa xe đạp là làm ra hồn thôi.

- Vậy ai dạy cậu sửa xe thế? - Thiếu niên lại hỏi.

Thiếu nữ chỉ về một căn nhà cách nơi họ đang đứng một khoảng. Đó là một ngôi nhà nhỏ lụp xụp, xung quanh vứt lung tung những thứ phụ kiện, từ xa đã trông rất bừa bộn.

- Đó là nhà mình. Bố mình rất thích mấy cái xe cộ này nên tìm hiểu, học được chút cách sửa. Mình học theo bố nên biết.

Thiếu niên ngạc nhiên, dắt xe đạp đến nhà của thiếu nữ. Nhà thiếu nữ không có ai cả, theo như lời của em thì bố mẹ đi làm chưa về. Nơi này là làng hoa, mẹ em cũng là một người trồng hoa. Hàng ngày, bố con em sẽ bớt thời gian ra đồng hoa phụ mẹ. Hôm nay, mẹ em bảo em về trước để nấu cơm cho cả nhà, bố mẹ em muốn ở trên đồng làm nốt việc.

Người thiếu nữ kể xong, đi quanh nhà lục tung đồ đạc để tìm đồ nghề, sau đó tập trung sửa xe. Động tác của em còn hơi trúc trắc, hẳn là em chưa quá thuần thục trong việc này. Lúc sau, em đứng dậy, thở phào một hơi, đưa cẳng tay lên lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Bàn tay cùng gương mặt của em đều lấm lem vết bẩn, vậy mà em không thèm để ý đến vết bẩn này, chỉ cười nói:

- Xong rồi đó, miễn phí nhé.

Thiếu niên ngồi một bên chờ nãy giờ, lúc này mới tiến lên xem thử, quả thực xe đã được sửa xong rồi. Thiếu niên mừng rơn, liên tục nói lời cảm tạ. Thiếu nữ ngại ngùng cười, xua xua tay, nói:

- Không có gì đâu. Cũng muộn rồi, cậu về đi kẻo người nhà lo.

Cậu thiếu niên còn muốn nán lại thêm chút, nghe vậy thì từ bỏ ý định. Chàng dắt xe ra ngoài, đến cổng liền dừng lại, quay đầu hỏi:

- Mình có thể biết tên cậu không?

Thiếu nữ ngơ ngác gật đầu:

- Mình tên là Lài.

Cậu thiếu niên mỉm cười, cũng giới thiệu cho thiếu nữ tên của mình:

- Còn mình là Sĩ, hân hạnh được làm quen với cậu.

Cái kiểu kết giao bạn bè phong cách sách giáo khoa này mặc dù cứng nhắc nhưng cũng không đến nỗi nào. Lài cười khúc khích, vẫy tay với Sĩ:

- Ừ. Thôi về đi, lần sau gặp lại.

- Lần sau gặp.

Sĩ lên xe, đạp xe rời khỏi. Chàng nhìn mặt trời đỏ cam chói mắt nơi cuối trời, trái tim trong ngực đập rộn ràng, trong tâm trí còn vấn vương mãi những hình ảnh của người thiếu nữ tên Lài mới gặp.

***

Kể từ hôm ấy, mỗi khi có thời gian rảnh, Sĩ đều từ chối đi chơi cùng đám bạn đồng lứa, thay vào đó, chàng leo lên xe đạp đến làng hoa tìm Lài. Có những lúc, chàng ngồi không, nhìn Lài nghịch những phụ kiện xe đạp. Cũng có những lúc, Lài dẫn Sĩ ra đồng hoa của nhà em, chỉ cho chàng cách chăm sóc những bông hoa. Rồi có khi, Sĩ đèo Lài trên chiếc xe đạp cà tàng, mang em đi đón những cơn gió trong lành dưới bầu trời quê hương.

Không biết bắt đầu từ khi nào, tình cảm mà Sĩ dành cho Lài đã không chỉ đơn thuần là tình bạn nữa. Là một chàng thư sinh hay văn vở, Sĩ không cần mất quá nhiều thời gian để gọi tên thứ tình cảm này. Có điều, chàng lại là kiểu người nhát cáy. Bao nhiêu lần chàng nhìn Lài, nhìn nụ cười như hoa mùa hạ của em, nhìn ánh mắt chất chứa cả biển sao đêm kia là bấy nhiêu lần chàng nghe tiếng lòng mình nóng rực lên, trái tim mình nhộn nhạo như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Những lần như vậy, chàng liên tục há miệng, muốn nói lại thôi, chỉ đành giấu diếm tất cả trong những con chữ tương tư mà chàng viết. Từng tờ từng tờ được gấp gọn trong những phong thư, ngày qua ngày, chồng thư càng dày thêm. Sĩ từng tự hào với học thức của mình lắm, mà giờ đây chàng lại sợ sệt, sợ rằng những con chữ ấy là chưa đủ, sợ rằng Lài sẽ không chấp nhận chàng.

Chàng trộm cầm tay Lài cùng bỏ chạy những khi hai đứa nghịch ngợm trêu chọc một con chó dữ của nhà ai đó. Chạy được một đoạn xa, họ dừng lại nhìn nhau, nở nụ cười nghịch ngợm. Lúc ấy, Sĩ sẽ khẽ vén tóc em mỗi khi mái tóc kia bị gió thổi tung. Và chàng cũng hái những bông hoa đẹp nhất rồi cài lên tóc em, dù sau đó chàng liền bị Lài mắng.

Chàng từng không chịu được nỗi tương tư, hỏi Lài vào năm em mười tám tuổi, rằng liệu Lài có ý định lấy chồng chưa. Lài suy nghĩ một lát, rồi em lắc đầu. Em cho rằng bố mẹ chỉ còn lại mình em là con, bản thân em chưa hoàn thành nghĩa vụ làm con của mình, em định đợi thêm vài năm nữa. Em lo khi em về nhà chồng rồi, không thể thường xuyên về thăm bố mẹ, mà mẹ em hay bị bệnh nên em lo cho mẹ rất nhiều.

Sĩ cũng hiểu, đinh ninh phải tiếp tục giấu đi tình cảm của mình, đợi đến khi Lài đã sẵn sàng. Chàng vẫn đều đặn đến tìm Lài, cùng em đến đồng hoa, cùng em dạo chơi nơi làng nhỏ.

Thế nhưng, đến một ngày nọ, chàng phát hiện ra Lài được một chàng trai cùng làng ngỏ lời yêu. Chàng trốn sau thân cây to, dỏng tai lắng nghe từng câu, bàn tay nắm chặt, vò nhăn chiếc áo vốn thẳng thớm. Đến khi nghe được Lài đã từ chối chàng trai nọ, chàng mới thả lỏng tay. Sau hôm đấy, Sĩ cảm thấy nếu còn chưa làm gì, chắc chắn chồng của Lài sẽ là người khác. Chàng ở nhà, cắn bút suy nghĩ nên bày tỏ như thế nào, nghĩ đến mức mất ngủ mấy hôm.

Lài thấy chàng bơ phờ, mệt mỏi, liền quan tâm hỏi thăm. Sĩ mím môi không trả lời, mất một lúc lâu cũng chỉ rút ra một tờ giấy nhăn nhúm từ trong túi quần, nhìn những nét chữ viết ngoáy xiêu vẹo trong đó, căng thẳng đọc lên:

"Wenn ich bei meiner Liebsten bin

Dann geht das Herz nur auf

Dann dünk ich mich reich in meinem Sinn

Und frag: ob die Welt zu Kauf?"(1)

(Tạm dịch:

Khi tôi ở bên người tôi yêu

Con tim tôi rộn ràng

Tôi tưởng rằng mình giàu có

Tự hỏi: liệu mua được thế gian chăng?)

Trước ánh mắt mờ mịt khó hiểu của Lài, Sĩ đứng thẳng lưng, trịnh trọng đem tờ giấy để vào tay em. Chàng hắng giọng, dịch lại đoạn thơ một lần rồi cố gắng nói dõng dạc:

- Anh không biết nhiều về tiếng Đức, anh chỉ biết rằng anh yêu em. - Chàng rụt rè cầm tay Lài, không che giấu nổi sự thấp thỏm mà đặt câu hỏi được giấu ở trong lòng đã lâu - Liệu em có thể biến anh thành kẻ giàu sang trong tình yêu không?

Lài im lặng, sự im lặng của em khiến Sĩ càng thêm lo lắng và sợ hãi. Chàng tự nhủ, vậy coi như xong hết rồi, đi luôn cả tình yêu lẫn tình bạn. Đương khi chàng định bỏ tay em ra để nói lời xin lỗi thì thình lình, Lài trở tay nắm chặt tay chàng. Em nhẹ nhàng đưa tay chàng đặt lên má em, cười tủm tỉm:

- Có chứ, có chứ! Em chờ anh mãi, cứ tưởng sắp nghèo đến nơi rồi.

Sĩ ngạc nhiên, lắp bắp:

- Không, không phải em chưa định lấy, lấy chồng sao?

Lài bĩu môi, tinh nghịch trả lời:

- Người ta chưa muốn lấy chồng, điều đó không đồng nghĩa với việc người ta không muốn có người yêu nhé.

Sĩ vui mừng, cảm giác hạnh phúc lâng lâng khó tả, như thể bản thân chàng vừa được đón lên trời chơi. Chàng ôm chầm Lài một lúc lâu thật lâu, sau đó cùng em ngồi dưới một gốc cây già, chuyện trò tâm tình của những người trẻ mới yêu.

Bấy giờ, Sĩ mới biết thì ra Lài đã để ý chàng từ đầu. Buổi chiều ngày hôm ấy, khi thấy chàng đứng ngơ người cạnh cái xe đạp, hoang mang nhìn trước ngó sau, trên chân lại đi đôi dép to tổ chảng lệch tông với bộ đồ trên người, Lài đã nghĩ, cậu thiếu niên đó thật đáng yêu.

Nhớ đến đôi dép hôm đó, Sĩ ngượng chín mặt, gãi đầu giải thích:

- Lúc ấy, buổi sáng vội đi học quá, xỏ nhầm dép của bố.

Lài gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hai người ngồi sát cạnh nhau, tiếp tục trò chuyện cho tới khi ánh dương dần tắt mới quyến luyến ra về.

Niềm hạnh phúc ở cùng người yêu chỉ kéo dài được hơn một năm. Năm tiếp theo, như bao thanh niên trai tráng khác, Sĩ lên đường chiến đấu theo tiếng gọi của Tổ quốc, buộc phải bỏ lại mối tình thanh xuân của mình tại nơi quê nhà. Dù luyến tiếc, chàng vẫn tươi cười ở bên cạnh Lài những ngày còn lại, cố hết sức lưu giữ thêm một ít kỷ niệm mà chẳng hề hay biết, Lài đang chuẩn bị cho chàng một điều bất ngờ.

Hơn một tháng trước ngày Sĩ đi, gia đình chàng đột ngột trang trí lại nhà cửa, kiểu trang trí như ai đó sắp làm đám cưới. Chàng có hỏi thì không nhận được câu trả lời chính xác. Hôm sau, mẹ chàng gọi chàng dậy sớm, để chàng ăn mặc chỉn chu giống chú rể. Sĩ bắt đầu ngờ ngợ, muốn từ chối, lại bị mẹ bắt buộc, chàng đành phải hỏi:

- Mẹ sợ con không về nên kiếm đại cho con một cô vợ sao?

Mẹ chàng đánh chàng một cái, quở trách:

- Gì mà kiếm đại, con dâu mẹ chẳng phải là người yêu anh à.

Sĩ giật mình, mãi sau mới run rẩy hỏi lại:

- Lài, Lài chịu gả hở mẹ?

Mẹ chàng thở dài, nói:

- Con bé tiếc anh.

Lài biết người yêu đi lính, trong lòng rất lo lắng. Em hiểu tuổi thanh xuân của con gái không có nhiều, nghĩ rằng không thể cứ luôn đợi chàng với thân phận người yêu được. Tuy rằng một mình dùng thân đàn bà con gái gồng gánh cả hai gia đình rất vất vả, nhưng em tình nguyện làm như vậy. Em mong muốn được làm hậu phương của Sĩ để chàng có thể yên tâm xa nhà.

Sĩ cảm động, dù lễ cưới làm rất gấp gáp nhưng vẫn cố gắng cẩn thận hết mức có thể. Suốt đám cưới, chàng cười không khép miệng được, để rồi đến tối bị vợ trêu.

Ngày chàng đi, Lài cùng mẹ tiễn chàng. Lài tự mình chỉnh trang lại trang phục của chàng, dặn dò:

- Nhớ viết thư đều đều, giữ mối quan hệ tốt với đồng đội, phải đảm bảo an toàn cho bản thân và cấm được léng phéng với cô nào đấy.

Sĩ cười hì hì, nói:

- Làm gì có cô nào bằng được vợ anh.

Lài lườm nguýt chàng một cái, cũng cười. Em đứng đợi đến khi chàng đi xa mới lạc lõng trở lại nhà.

Sĩ nhìn khung cảnh dần qua, đã không còn thấy mái nhà cùng con người thân thuộc nữa. Chàng buồn buồn, lòng hụt hẫng, thầm mong rằng thời gian sớm trôi, chàng cũng nhanh về được. Người đồng chí bên cạnh an ủi, lấy đâu ra một cây đàn, cùng ngân vang bài ca quê hương.

***

- Vậy là anh có vợ thật?

Sáo sửng sốt, suýt chút nữa thì to tiếng thốt lên. May thay, anh kịp thời che miệng mình lại. Anh ngó nghiêng xung quanh, thấp giọng oán trách:

- Sao không thấy anh kể gì cả.

Sĩ nhếch miệng cười, điệu cười tự mãn vô cùng. Chàng nói:

- Tôi nói suốt còn gì, chẳng qua các chú không tin tôi thôi.

Sáo lại không cho là phải:

- Tại anh không khoe hẳn ra trước chứ! Anh nhìn anh Giàn xem, ông ý lúc nào cũng khoe vợ, cả đơn vị ai cũng biết xấu như ông ý cũng có vợ rồi.

Trong đơn vị, Giàn được coi là một người anh có ngoại hình xấu thậm tệ. Da anh đen nhẻm, mắt lồi, răng hô, lưng hơi gù, người gầy như que tăm, nhìn qua trông không khác mấy một Thị Nở phiên bản nam. Mới đầu, ai cũng nghĩ người như anh Giàn chắc chắn không có ai thèm yêu. Cho tới khi anh Giàn giơ tấm ảnh lên khoe, cả đám mới nhận ra anh đã có vợ, cũng có hai người con rồi, đủ nếp đủ tẻ cả.

Sĩ vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, còn nói:

- Vợ của tôi, tôi nhìn là được, mắc mớ gì các chú cũng muốn nhìn hình vợ tôi. Nhỡ đâu các chú nhìn rồi muốn cướp vợ tôi thì tôi sống sao.

Sáo liếc anh đầy khinh bỉ, không thèm quan tâm nữa. Sĩ trông đạo mạo tử tế như phần tử trí thức thế mà lại là một tên đàn ông lúc nào cũng có máu ghen tuông trong người. Sáo chép miệng, lẩm bẩm:

- Thật là mất mặt.

Sĩ ngồi bên cạnh không nghe rõ, tưởng là Sáo định nói với mình cái gì, bèn hỏi ngược lại:

- Gì cơ?

Sáo lắc đầu, bào không có. Trong bóng đêm mịt mùng, nương theo chút ánh sáng nhỏ lẻ, anh tiếp tục vùi đầu nghịch ngợm những cành cây nhỏ trên tay. Được một lúc, đột nhiên gần đó xuất hiện âm thanh sột soạt, rì rào của cành lá rung động, va chạm vào nhau, xen vào đó là tiếng đất đá lún xuống. Sáo ngẩng đầu, chau mày nhìn qua phía Sĩ, phát hiện Sĩ cũng đang cảnh giác. Chàng đứng lên, cảm nhận một chút, quay sang nói nhỏ với Sáo:

- Không khí vẫn bình thường, không thấy gió.

Sáo cũng nói:

- Giờ đang là tháng ba, không phải mùa mưa, theo lý thì sẽ không xuất hiện sạt lở.

Hai người nghĩ đến một trường hợp khác ngoài hiện tượng tự nhiên, lập tức căng cứng cả người. Sáo buông mấy thứ trên tay xuống, cầm chắc cây súng, nhanh chóng cùng Sĩ phân chia ra, chạy đến núp vào sau thân cây to, tư thế sẵn sàng, âm thầm quan sát tình huống.

Từ phía cành lá xum xuê, một bóng người dong dỏng cao xuất hiện đi tới. Trong không gian tối tăm này, cả Sáo và Sĩ đều không thể nhìn rõ đối phương là ai. Người nọ đi loạng choà loạng choạng, chân trước đá vào chân sau, ngã sấp mặt. Cảnh tượng này khiến Sáo cảm thấy hơi sai sai, nhưng vẫn hắng giọng, hô lớn kêu người kia dừng lại, sau đó đọc mật mã.

Đối phương vội vàng đáp lại, là mật mã đúng, chắc hẳn là một cán bộ chiến sĩ bên mình chứ không phải là người dân hay tên địch đi lạc. Sáo hơi buông lỏng, hỏi:

- Đồng chí là ai, thuộc đơn vị nào, nhiệm vụ là gì?

Người đó đáp:

- Tôi tên Miễn, là một phóng viên chiến trường, đến đây để tác nghiệp.

Sáo liếc qua vị trí Sĩ đang đứng. Sĩ ra hiệu đã hiểu, rời khỏi thân cây to, tiến lên kiểm tra giấy tờ của người phóng viên tên Miễn. Miễn thật thà, vụng về lôi ra chứng minh thư cùng vài giấy tờ khác, không cẩn thận làm rơi mất bao nhiêu đồ đạc lỉnh kỉnh trên người. Sáo cũng đi lên, giúp Miễn nhặt đồ. Miễn rối rít nói cảm ơn, kiểm tra kỹ lưỡng vài lần rồi suýt xoa âu yếm chiếc máy ảnh vừa rơi xuống.

- Được rồi, xác thực là phóng viên.

Sĩ trả lại giấy tờ cho Miễn, chàng ta lễ phép nhận lại bằng cả hai tay. Sáo lờ mờ nhìn ra tuổi đời của Miễn còn rất trẻ, chắc không hơn cậu út Thiều bao nhiêu.

Miễn cất gọn giấy tờ, có chút nhát gan hỏi:

- Chỗ này có phải là vị trí hiện tại của F308 (2) không?

Sĩ liếc qua Sáo, trả lời:

- Đúng vậy, chúng tôi đều là chiến sĩ của Sư 308.

Miễn gật gật đầu, lí nhí nói:

- Vậy thì đúng rồi, vậy thì đúng rồi.

Sáo móc chiếc đồng hồ trong túi quần ra, đó là một chiếc đồng hồ đứt dây đeo, mặt đồng hồ chằng chịt những vết nứt vỡ, ấy vậy mà kim đồng hồ vẫn chạy chầm chậm, không biết nó còn có thể hấp hối được bao lâu nữa. Anh nương theo chút ánh sáng nhạt nhòa nhìn giờ, nói:

- Vừa lúc hết ca gác, để chúng tôi dẫn Miễn vào.

Miễn không đáp lại, lặng lẽ theo sau. Sĩ nhìn dáng vẻ nhút nhát của chàng ta, thở dài. Ba người đang đi trên đường thì gặp được đồng đội đến gác thay, hai bên giới thiệu sơ qua rồi Sáo tiếp tục dẫn đường cho Miễn.

- Kể cũng lạ, hôm nay chúng tôi mới đến được chỗ này, mà Miễn đã tới được ngay trong đêm rồi.

Sáo hỏi ra băn khoăn của mình, nghe Miễn trả lời:

- Cũng không có gì, tôi chỉ thông tin nhạy bén chút thôi.

- Nhạy này hơi nhanh, tôi còn nghĩ Miễn đuổi theo chúng tôi ấy chứ.

Sĩ cười đùa. Ai ngờ Miễn cúi gằm mặt, lại lí nha lí nhí:

- Thì, thì đúng là tôi đuổi theo mọi người thật.

Sáo chẹp miệng, Sĩ thì trầm mặc, hiển nhiên hai người này không còn lời gì để nói, hoặc muốn nói nhưng không biết nói gì.

***

Chú thích:

(1) Trích từ bài thơ "Wenn ich bei meiner Liebsten bin" (khi tôi ở bên người tôi yêu) của Heinrich Heine (1797 - 1856). Bản tạm dịch do tôi, Từ Đông, dịch.

(2) F308: Sư đoàn 308 hay Đại đoàn Quân Tiên phong trực thuộc Quân đoàn 1, là Sư đoàn bộ binh chủ lực được thành lập đầu tiên của Quân đội nhân dân Việt Nam. Thành lập ngày 28 tháng 8 năm 1949 tại thị trấn Đồn Đu, huyện Phú Lương, tỉnh Thái Nguyên (Wikipedia). F là gọi tắt của "Sư đoàn".


Nhà hát "hài" kịch Nhân Vật:

Giàn "răng chuột": Lan tỏa niềm tin "người xấu xí vẫn có người yêu" tới mọi người, mọi nhà :3

Sĩ "tài tử": Lan tỏa niềm tin "trai đẹp đều đã có người yêu" tới mọi người, mọi nhà.

Giàn "răng chuột": 🙂

Tác giả tám nhảm: Nửa sau của chương được viết từ nguồn cảm hứng và một tí hiểu biết lúc đi học quân sự của tác giả. Có mấy hôm tôi phải đi gác đêm, chừng một tiếng thôi, mà lúc nào cũng là rạng sáng chủ nhật lúc 2 hoặc 3 giờ, có hôm 1 giờ. May là chủ nhật được ngủ nhiều hơn ngày thường chứ không chắc tôi thài quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro