Chương 22: Nơi Hai Con Tim Hòa Cùng Một Nhịp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Ly quay sang liều của mình, mời Lý Xuân vào liều một cách lễ độ.

A Ly ngồi trên chiếc giường của mình, Lý xuân cũng mang theo hòm thuốc đến chổ của nàng.
Cô ta nhẹ nhàng mỉm cười nói với nàng “Tiểu thư! mời tiểu thư cởi áo để ta bôi thuốc trị thương cho tiểu thư.”

Nàng trố mắt nhìn Lý Xuân trông rất ngạc nhiên “Sao cô biết…ta bị thương chổ nào mà kêu ta cởi áo, lỡ ta bị phía ngoài thôi thì sao?”

Cô ta tủm tỉm cười, ánh mắt như lột tả hết tâm tư mà mình biết

“Vâng, đưa nhiên là do điện hạ nói với tôi rồi, chứ tôi cũng đâu phải thần tiên gì mà biết được tiểu thư bị thương ở đâu.”

Nếu câu trước đã làm nàng ta ngạc nhiên đến vậy thì câu nói thứ hai này của Lý Xuân càng khiến nàng ta bất ngờ thêm vạn phần

“Sao chàng ấy biết được, vết thương trên người ta không phải chỉ có ta biết thôi sao? ta đâu có nói với chàng ấy ta bị thương chổ nào.”

“Vết thương trên bắp tay và vết thương sau lưng của tiểu thư là hai vết thương nặng nhất, còn mấy vết thương khác cũng chỉ là trầy xước đôi chút thôi. Đó là lời mà điện hạ nói với tôi trước khi đến đây để trị thương cho tiểu thư.”

“ Đủ biết là điện hạ đã quan sát từ trước nên mới biết vết thương nào nặng nhẹ như vậy, tôi thấy điện hạ rất quan tâm tiểu thư đấy.”

Lý Xuân nói những lời này ra như muốn nhắn nhủ với nàng là chàng ta luôn không rời mắt khỏi nàng, mà luôn quan sát từ những điều nhỏ nhất của nàng, đủ biết là chàng ta thật sự thật sự luôn luôn quan tâm và bảo bộc nàng mọi lúc mọi nơi.

A Ly chìm vào trầm ngâm bởi những điều mà Lý Xuân ám chỉ cho nàng, nàng ta bất giác đặt ra cho mình một câu hỏi

“Rốt cuộc chàng ấy đã phải lòng mình lúc nào? Tâm tình chàng ấy dành cho mình quá lớn, mình thật sự có xứng đáng với tình cảm của chàng?”

“Tiểu thư! Tiểu thư!” Lý Xuân phẩy phẩy tay trước mặt nàng.
A Ly như đứng im không một chút động đậy, chỉ đấm chìm trong cảm xúc chất chứa nơi đáy lòng nàng.

“Tiểu Thư” Lý Xuân lắc nhẹ vai nàng, nàng bất giác hoàng hồn đưa mắt nhìn Lý Xuân “hửm!”

“Tiểu thư đang suy nghỉ gì vậy?” Lý xuân nhìn nàng chăm chú
A Ly chỉ lắc đầu nhẹ nhàng nói khẽ “Chỉ suy nghỉ vu vơ thôi, cô đừng quá để tâm”

Nàng nói xong câu đó thì xoay lưng lại cởi tà áo trên người ra, một tay vén tóc đang xõa dài sang phía trước, tấm lưng trắng nõn cùng bốn vết xước dài rỉ máu hiện ra trước mắt Lý Xuân.
Lý Xuân nhìn vết thương chỉ biết thở dài, nhíu mày vừa lấy thuốc , vừa bôi lên người mà nói khỏ khẽ với nàng “Tiểu thư cố chịu đau một tí, một lát nữa sẽ hết đau rát thôi.”

“ừm” giọng nói nàng ngang nhiên phát ra không một chút sợ sệt.

Lý Xuân nhìn vết thương vừa thoa thuốc cho nàng, vừa để ý cảm xúc của nàng ta, chỉ sợ nàng đau đớn mà không chịu đựng được, nhưng không, điều làm Lý Xuân bất ngờ lại chính là nàng.

Nàng ta cắng răng, mím môi, nhíu hai hàng mày của mình để cố chịu cơn đau này mà không thốt lên một lời, sự đau đớn đến nổi xương vai của nàng cũng co rúm lại, hơi thở như ngắt quãng giữa chừng.

Lý Xuân đưa ra lời nói đầy ngưỡng mộ
“Tiểu thư chịu đau giỏi thật, đau như thế mà cũng không thốt lên một lời, lũ sói tinh quả thật rất hung tàn, nhìn vết thương của tiểu thư tôi cũng đoán được bọn chúng thật sự rất đáng sợ.”

Mặt nàng như trắng bệch chỉ cố gượng nói trong hơi thở yếu đi bởi cơn đau này

“đau một chút mà ta cũng không chịu được thì có thể làm nên tích sự gì? thứ ta muốn làm còn rất nhiều, cơn đau này chỉ là một phần nhỏ trong quãng đường mà ta đi thôi, không nhằm nhò gì cả.”

Ánh mắt Lý Xuân như xao động bởi lời nói của nàng, ngưng hẳng một nhịp để bắt đầu thoa lên vết thương cuối cho nàng.

“Tiểu Thư Đan Ly coi ta mang gì đến cho cô này”

giọng nói dõng dạc của một nam nhân vừa bước đi vào cửa liều vừa cười hí hửng.

Nàng chợt phát giác ra, hoảng hốt kéo áo lên che đi phần lưng trắng nõn của nàng, Lý Xuân cũng nhanh chân đứng lên che chấn người của nàng trước khi Hi Cát nhìn thấy.

Hắn như đứng sững cả người, gương mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt ngại ngùng cả người lúng túng nhìn đi nơi khác, chỉ biết xoay mặt mà đặt cây thương của nàng xuống chiếc bàn ở giữa, giọng nói lắp bắp

“Ta…ta…ta để thương ở đây cho cô, ta đã lau sạch bóng giúp tiểu thư rồi, ta…ta…ta xin cáo từ, ta đi đây”

hắn nói xong một mạch liền nhanh chân bỏ chạy, nhưng vấp phải vật cản trước cửa mà té nhào ra đất, hắn nhanh chống ngồi bật dậy lúng túng đi thật nhanh ra ngoài.

Hắn chạy khá xa rồi dừng lại, thở hổn hểnh, ngước mặt lên bầu trời, hít lấy hít để khí lành.
Từ phía sau có bàn tay đặt lên vai hắn, hắn giật bắn cả người mà hốt lên khiến cho Đức Trung phía sau cũng phải giật mình theo

“Anh bị gì vậy? làm hết cả hồn, tự dưng la làng lên.”

“Tại anh chứ ai, đâu lù lù sau lưng tôi?” Hi Cát mạnh miệng đáp trả

“Hử! tôi đi rõ to như thế chứ có lù lù gì sau lưng anh, hay anh làm chuyện gì mờ ám hả?” gương mặt đâm chiêu Đức Trung nhìn Hi Cát.

Hi cát ậm à ầm ừ một tiếng rồi vương vai chống nạnh lên mặt mạnh miệng đáp trả “Làm chuyện xấu gì chứ? Chỉ đi hít thở khí trời một chút thôi, sẵn tiện ngắm mấy em”

“Hả?” Đức Trung hả một tiếng rõ to “mấy em nào, anh bị gì hả?” mắt y như sững sờ mà nhìn Hi Cát trong sợ hãi. Cứ giống như Hi Cát bị làm sao, thấy được gì à.

Hi Cát buông mắt, hất mặt ra hiệu cho Đức Trung nhìn về hướng mà hắn chỉ, Đức Trung nhìn theo hướng của hắn ra hiệu thì chẳng thấy gì, đầu Đức Trung bây giờ chắc cũng toàn ba chấm với Hi Cát.

“Anh không thấy à?” Hi Cát cười giễu cợt, ra vẻ thần bí

“Thấy gì?” Đức Trung nhìn Hi Cát thật khó hiểu.

Hi Cát cười hớn hở như được mùa “ Thì đây này, mấy em đom đóm phát sáng quá chừng vậy mà anh không thấy à?”

Đức Trung trợn tròn mắt nhìn người anh em của mình “Anh bị hâm à?”

Hi Cát đứng cười típ mắt vì dụ được Đức Trung mà khoái chí.

Một tiếng gầm thật lớn phát ra từ phía biển đông, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về hướng đấy.
Một cơn gió thật mạnh thổi ào ào đến như muốn hất tung hết các liều trại, ngọn lửa được đốt bằng những ánh đuốc bổng tắt hết một lượt, toàn bộ doanh trại chìm trong bóng tối tĩnh mịch.

Lý Xuân đã trở về liều trại của cô ấy, lúc này chỉ có mình A Ly ngồi trong liều với bóng tối tràn ngập, cô sợ đến nổi chỉ ngồi im một chổ không dám nhúng nhích. Mọi thứ xung quanh điều bị nhấn chìm trong bóng tối, có mắt nhưng không nhìn thấy được gì, cứ ngỡ như bị mù vậy.

A Ly sợ nhất bóng tối đen nhèm như thế này, cảm giác hồi hợp ngày càng dâng lên, giống như bị rơi vào nơi tăm tối nhất, lỡ có một thứ gì lù lù trồi ra nắm lấy nàng, chắc nàng ta đứng tim chết bất đắt kỳ tử tại chổ thật đấy.

Tiếng bước chân rõ to đang bước đi một cách loạn choạng trong bóng đêm, nàng ta mặt như tái nhợt đứng bật dậy, lần mò bám víu theo những đồ vật xung quanh để tránh xa tiếng bước chân đang ở trong liều của mình.

Một bàn tay to lớn chạm vào vai nàng, nàng hoảng sợ la lên một tiếng rõ lớn “quỷ” bàn tay còn lại nhanh chống bịch miệng nàng lại trước khi nàng có thể la lên tiếng thứ hai “là ta”

Nàng như không nghe thấy, vùng vẩy thật mạnh, cắn vào bàn tay đang bịch miệng mình, lực vùng quá mạnh khiến nàng ta và người đó ngã xuống giường.

Thân hình to lớn đang đè lên phía trên người nàng, giọng nói trầm ấm có nhịp điệu tăng dần cứ vang lên bên tai nàng

“là ta, là ta, A Ly! Bình tĩnh lại A Ly.”

Ngọn đuốc ngoài trại được thấp lên, ánh lửa len lõi theo từng lớp dần chiếu sáng vào liều trại của nàng. Bóng hình chàng và nàng trên chiếc giường dần hiện rõ lên, ánh lửa lấp lóe màu vàng phản phất bóng hình chàng.

Đồng tử của nàng hiện lên hình ảnh của chàng đang đè lên người mình, mặt không hẹn mà đỏ hết cả lên, đôi tai nhỏ nhắn cũng ửng đỏ không kém.

“Tư Thành! Là chàng à? Làm ta tưởng kẻ nào.”

Tư Thành nhìn rõ bóng hình nàng phía dưới thân mình, liền hớt hải ngồi bật dậy, ánh mắt ngượng ngùng chàng lãng tránh ánh mắt của nàng đang nhìn mình.

Giọng có phần lấp bắp chàng nói với nàng

“A Ly!...ta..ta không có cố ý, nàng đừng nghỉ nhầm, ta không có ý đồ gì hết.”

Nàng ngồi kế bên chàng trên chiếc giường ấy, cứ cúi gầm mặt không dám nhìn thẳng, giọng cũng ngại ngùng đáp trả nhanh chống

“không có! ta không có nghỉ gì hết, ta biết chàng chính trực mà, ta…ta…”

“Cũng do ta vùng vẩy quá nên mới kéo theo chàng cùng ngã, chàng không cần giải thích, ta hiểu mà.”

Tư Thành lấy lại tinh thần, quay sang bảo bang nàng

“Ta thấy trời tối đen, sợ nàng sẽ gặp chuyện bèn chạy sang đây, nhưng phòng tối quá ta không nhìn thấy được gì, vô tình chạm trúng nàng khiến nàng hoảng sợ.”

A Ly nghe thấy liền cắt lời xen vào

“sao lúc đó chàng không lên tiếng, chàng lên tiếng là ta nhận ra chàng rồi, ta cũng không có cắn tay chàng.”

Nàng chợt nhận ra bản thân lúc nảy vừa cắn tay chàng rất mạnh, liền lật đật cằm tay chàng lên quan sát trong khi chàng còn chưa kịp phản ứng.

Một vết răng rất sâu xen đẫm máu hằn trên bàn tay của chàng, nàng nhíu mày, ánh mắt xót xa, tội lỗi nàng nhìn vào mắt chàng

“Tư Thành à ta xin lỗi”

giọng nói nàng khiến cho chàng như rụng rời, giọng vừa nhẹ vừa nũng nĩu trong thật đáng yêu.
Chàng đưa đôi mắt long lanh nhìn nàng ta say đắm, đưa bàn tay lên áp sát bờ má nũng nĩu của nàng mà dùng ngón cái xoa nhẹ, giọng cứ như dỗ dành lấy nàng

“Không sao, ta không có sao, nàng cũng chỉ tự vệ thôi, đừng tự trách mình, cười lên đi, ta không có sao thật mà.”

Nàng buồn bã, nhìn xuống vết răng ấy, tay xoa xoa lên vết răng trên tay chàng

“ như vậy sẽ thành sẹo mất?”

“là dấu vết của nàng, xem như là nàng đánh dấu ta vậy, ta rất hài lòng.” Chàng nhẹ nhàng vui cười đáp.

“Hửm! vậy mà cũng hài lòng?” A Ly trố mắt nhìn chàng từ đáy lòng cứ thúc đẩy nàng phải hỏi chàng một chuyện.

Nhìn nàng Tư Thành đoán chắc nàng có đều muốn hỏi

“Nàng phân vân điều chi, cứ bộc lộ ra đi, ta sẽ giải đáp cho nàng.”
Nàng không ngần ngại liền hỏi ngay

“Chàng…thích ta từ khi nào vậy?”

Từ đáy mắt Tư Thành biến đổi sắc thái, chỉ nhìn nàng mà không nói rõ, chàng đưa tay xoa xoa đầu của nàng, ánh mắt cứ khó hiểu

“Nàng chỉ cần biết, tình cảm ta dành cho nàng sâu hơn biển cả, rộng hơn cả đại dương, là sự chân thành nhất, là một loại yêu thương không có ngôn từ để diễn tả, là cả sinh mạng của ta, là một thứ mà ta nguyện dùng hết phước lành của mình để đánh đổi, là ánh dương duy nhất của đời ta.”

“A Ly, nàng rất quan trọng với ta, nàng chính là báu vật quý giá nhất mà ta may mắn giành được.”

Những lời chàng thì thầm như mật ngọt rót vào tai nàng, khiến nàng quên đi câu hỏi mình đã đặt ra, tình cảm này sao mà quá quý giá, thật khó để bắt gặp trên cuộc đời của mỗi con người, cũng chính là thứ mà ai cũng khao khát có được, A Ly nàng thật sự may mắn khi đã tìm thấy được loại tình cảm này trong đời, nàng còn may mắn hơn cả là khi giữa thế giới hàng tỷ người này, nàng đã tìm thấy được người yêu nàng hơn cả sinh mạng của chính hắn.

Đôi mắt nàng xôn xao bồi hồi chắc chứa thành giọt lệ, khoang mắt đã đỏ ao ứ động bởi làng nước mắt yêu thương, lòng dao động khôn ngui, một biểu cảm khó tả nên lời, ánh mắt này, gương mặt này là sự xao xuyến đến sắp rơi lệ bởi thứ tình cảm cứ ngỡ nó sẽ không hiện hữu với nàng, nhưng nào ngờ chính ngay giây phút này nàng lại là người đón nhận nó.

Nàng ôm chầm lấy chàng, tựa mặt vào bờ ngực vạm vỡ ấy, cảm nhận hết hơi ấm và mùi hương đặc biệt của chàng, đón nhận hết thứ tình cảm rung động lòng người này như một lời cảm kích từ tận đáy lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro