Chương 20: MỸ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  _ Dạ...
_ Ừm, em chuẩn bị đồ đi. Đêm nay mình sẽ bay luôn. _ Long gật đầu khẳng định chắc chắn khi Diễm còn chưa tin được những gì anh vừa nói. Đùng một cái anh nói đi Mỹ khiến cho Diễm không biết phải tiếp nhận như thế nào nữa.

Nhìn anh vừa nói với cô vừa gọi điện thoại về công ty giao việc cho bên đó Diễm cũng chẳng biết phải nói như thế nào. Có lẽ quả thực rất gấp rút nên anh mới phải gọi điện dàn xếp ổn thỏa cho công ty vào giờ này. Sang Mỹ lần này đối với anh có thể mở ra cả cánh cửa tương lai cũng như là bước thúc đẩy lớn nhất trên con đường anh đi từ trước đến giờ nhưng cũng là bước khó khăn nhất mà chính anh cũng không biết mình có thể thắng lợi hay không. Đây là lần đầu tiên anh làm gì đó mà chỉ nắm chắc có năm mươi phần trăm chiến thắng.

Còn Diễm, cô nhìn anh tất bật như vậy cũng chẳng biết phải nói gì nữa cả. Cô còn đang không biết phải đối diện với anh như thế nào thì đùng một cái lại phải cùng anh sang Mỹ. Trong tâm cô cũng rối bời lắm. Vì... cô chưa bao giờ nghĩ anh lại là Nhất Long Khuynh Thành cả. Cô chẳng thế trách anh đâu cô vì thực chất là cô quá ngốc chẳng bao giờ nghĩ tới mà thôi khi Khuynh Thành cùng anh giống nhau đến nhường đó cơ mà. Nhìn anh bận rộn với công việc thế kia cô chỉ biết rằng mình không thể làm vướng bận anh hơn được nữa mà thôi. Mím môi, cô xoay người thu dọn đồ đạc ít ỏi của mình chuẩn bị cho chuyến bay đêm nay. Trước khi nghĩ tới những chuyện tiếp theo thì cô nên tập chung cho công việc trước đã.

...

Ngồi máy bay từ Việt Nam sang Mỹ mất không ít thời gian khiến cho Diễm không tránh được mệt mỏi. Những giấc ngủ không ngon, bất chợt đến rồi lại tỉnh, chập chờn không yên khiến cho cô cảm thấy bị kiệt sức và khó chịu. Khi xuống máy bay rồi nhưng cô vẫn có cảm giác như mình đang trên trời vậy: chồng chềnh, choáng váng, quay cuồng. Thực sự là rất mệt mỏi. Cảm giác muốn phun mọi thứ trong bụng ra khỏi dạ dày vậy.
_ Em ổn chứ? _ Long bước tới đỡ cô khi thấy cô đi loạng choạng. Anh kéo cô lại gần mình để người cô dựa vào anh mà đi.

Bàn tay anh - cánh tay vững chắc của anh choàng qua vai cô dìu cô ra khỏi sân bay rộng lớn kia. Mùa đông ở nơi đây khác xa ở Việt Nam. Nó lạnh hơn rất nhiều và có tuyết rơi. Ngước mắt nhìn lên bầu trời là màu tuyết trắng xóa với những bông tuyết nhỏ li ti nhẹ bay trong không trung chạm lên tóc người qua đường, phủ trắng các nóc xe, mái nhà, những cành cây khẳng khiu. Nhưng, ở trong vòng tay vững chắc của người con trai phía sau kia, Diễm lại chẳng cảm thấy lạnh chút nào cả. Cô có một cảm giác rằng những thứ không tốt đều không thể chạm được vào cô thỉ phải. Cảm giác đó rất an toàn, ấm áp, bình ổn và dịu dàng lắm.
_ Xin lỗi em. Chắc không thể để em nghỉ được rồi, chúng ta phải đến công ty đối tác luôn. Em đi được chứ? _ Anh nhìn cô bằng đôi mắt đầy áy náy và lo lắng sau khi nghe điện thoại xong.
_ Được ạ, không sao đâu anh _ Cô khẽ gật đầu.

Từ lúc xuống máy bay cô đã thấy anh nghe điện thoại liên tục rồi. So với mệt mỏi của cô thì đã có là gì so với anh đâu cơ chứ. Cô thấy, thực chất anh còn mệt hơn cô gấp mấy lần khi vừa lo việc công ty rồi dự án lại còn phải quan tâm cô nữa. Anh gánh trên vai quá nhiều việc rồi, cô không thể làm phiền anh được nữa. Có khi anh không nên mang cô theo để tránh phải quan tâm cô lại hay hơn đó. Nghĩ đến đó, cô lại thở dài, quả thực cô luôn làm phiền người khác và là cái đồ rắc rối nhất ngáng đường của người ta.
_ Diễm! Không phải tại em đâu nên đừng đổ tội cho mình như thế _ Long nhẹ xoa đầu trấn an tâm trạng của cô.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh. Như thế nào anh lại biết được cô đang nghĩ tới điều gì? Bỗng dưng cô cúi xuống, hai má hồng lên,vành tay cũng ửng đỏ không kém gì gò má kia. Vẫn như vậy, anh lúc nào cũng khiến cô không biết phải làm sao nữa. Ánh mắt đó của anh khi cô ngẩng lên dịu dàng như thế khiến cho trái tim cô đánh "thịch" một cái lệch nhịp. Rất nhiều lần rồi cô vẫn không hiểu được tại sao anh – một người chỉ mới gặp ít lâu lại hiểu cô đến nhường đó. Hiểu đến mức khiến cho cô không thể không ngại ngùng. Trong cuộc sống trước kia của cô ngoài anh Vũ ra thì chẳng có ai có thể hiểu được cô đến nhường đó cả. Có lúc cô còn cảm thấy anh hiểu cô hơn cả anh Vũ nữa cơ. Anh không bao giờ nói nhiều nhưng mỗi hành động, cử chỉ của anh dành cho cô mang điều gì đó chính cô cũng không biết rõ được nữa, chẳng thể lý giải được nó chứa đựng điều gì. Cô chỉ có thể nói rằng thứ tình cảm anh dành cho cô không có giống như anh Vũ cho cô mà thôi.

...

Anh đẫn cô đến một hòa nhà rất lớn; lớn đến mức cô ngẩng đầu lên cũng chẳng thể nhìn rõ được nó rốt cục có bao nhiêu tầng nữa. Chỉ cảm thấy nó như chạm lấy trời cao kia cùng đám mây lơ lửng giữa không trung kia mà thôi. Dòng người ở con phố lớn này đi lại tấp nập còn hơn cả ở Hà Nội kia nữa kia, nhưng ai cũng vội vàng đi qua tránh cho bông tuyết kia làm ướt người thấm cái lạnh qua tầng áo dày cộm. Ở đây, những con người này khác hẳn cô bởi cô chỉ muốn đứng lại nhẹ chạm vào bông tuyết kia để cái lạnh lan ra từng đầu ngón tay; để nghe bông tuyết nhỏ kể câu chuyện của nó đã trải qua, nhìn thấy khi đi đến đây. Dường như, cả cuộc sống của người dân nơi phồn thịnh này cũng chẳng khác Việt Nam là mấy. Họ chạy theo hiện đại, quá vội vàng đến mức quên cách nhìn lại những gì họ đã bỏ qua. Cô cảm thấy giữa phố phường mình lạc lõng đến cô quạnh.
_Em còn đứng đấy sẽ cảm lạnh đấy.

   Một bàn tay nhẹ nắm lấy tay cô, chạm vào tay cô cũng là giọng nói ân cần, dịu dàng đầy quan tâm của anh. Quay lại nhìn anh, cô chợt nhận ra giữa lòng thành phố hiện đại này vẫn luôn có anh đứng im tại chỗ nhẫn nại, im lặng đợi chờ cô. Anh... luôn đứng như thế phía sau cô, đợi chờ cô, mặc kệ cô có thả hồn đi đâu chăng nữa, kệ cả việc thứ cô nghĩ chưa bao giờ là anh hay chẳng thấy anh luôn giúp đỡ cô. Cô tự hỏi: Giữa cuộc sống của cô bao nhiêu năm nay anh luôn đứng đó lặng lẽ đợi chờ cô hay sao? Và anh là Nhất Long Khuynh Thành hay Nhất Long Khuynh Thành là anh liệu có quan trọng đến thế hay không? 

_ Em xin lỗi _ Cô cúi xuống không dám nhìn anh, ái ngại nói. Rõ ràng anh đang vội mà cô lại lơ đãng làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
_ Không sao, đi thôi _ Anh nắm tay cô dắt vào trong; bàn tay anh chạm vào cô lúc nào cũng ấm áp hết cả. Ánh mắt, nụ cười, cử chỉ kia cũng ấm lắm; cô rất... thích.

Đi phía sau anh, trước mắt cô là tấm lưng mặc chiếc áo da màu nâu, rộng và vững chắc. Nó thu hút tầm mắt cô khiến cho cô không thể chống cự lại được mà ngắm nhìn. Dù đã nhìn nhiều lần rồi, thẳng thắn có mà nhìn trộm cũng có, thế mà cô vẫn muốn nhìn thật nhiều. Cảm giác trong cô lúc nhìn ngắm tấm lưng đó lúc nào cũng là âm điệu trái tim rộn ràng và thứ gì đó trong lòng mạnh mẽ vang lên mà cô không rõ là gì.

Vào trong tòa nhà cao tầng đó, cảm giác ấm áp hơn hẳn bao phủ lấy cô. Mọi lạnh lẽo đều bị ngăn cách ở bên ngoài bởi tấm kinh và nó cũng không thể địch được với hệ thống sưởi tân tiến nhất ở đây được. Là công ty lớn với uy tín cao nên từng trang thiết bị lớn đến nhỏ ở đây đều tốt nhất. Mọi thứ mang vẻ tinh tế, nhã nhặn, sang trọng không hề thua kém một khách sạn năm sao nổi tiếng nào cả. Nó tráng lệ, tuyệt đẹp và cũng là ước muốn của bất cứ người dân nước Mỹ nào có thể đặt chân vào đây, sống và làm việc ở tòa nhà trọc trời ở Pittsburgh này.

Long dẫn Diễm đi lên tầng mười tám của nơi này, vừa ra khỏi thang máy cô đã nhìn thấy anh trai mình đứng đó. Người con trai dáng người dong dỏng, mái tóc màu nâu trầm khoác trên người chiếc áo vest dài màu trắng cổ lông trông anh chẳng khác gì người mẫu cả. Cô mới có không gặp anh mấy hôm thôi mà đã có cảm giác từ rất lâu rồi, nhớ lắm.

Cô chạy tới, ôm chầm lấy anh. Bàn tay nhỏ bé đó vô thức tuột khỏi tay người con trai kia. Cô chưa bao giờ xa anh nên khi nhìn thấy anh mà quên bẵng người ở cạnh cô nãy giờ, cảm xúc của cô theo đó cũng không kìm lại được. Vừa có chút tủi thân khi xa anh đến nửa vòng trái đất lại vừa vui mừng vì lại được ôm anh như thế này rồi. Đúng là xa anh đối với cô là một điều khó khăn lắm vì cô đã quá ỷ vào anh rồi.

Trong lúc hai anh em nhà cô đoàn tụ thì người bị bỏ rơi kia lặng lẽ cúi chào đối tác của mình đang ngạc nhiên đứng đó không hiểu truyện gì. Đương nhiên rồi, họ làm sao không ngạc nhiên khi có sự xuất hiện của một cô gái lạ rồi lại ôm chầm lấy chàng trai kia như thế được cơ chứ. Nhưng khi anh giải thích họ là anh em thì đối tác mới cười gật đầu. Họ theo Long vào bên trong chuẩn bị cho cuộc họp để lại không gian riêng cho anh em xa nhau mùi mẫn. Đối với Long khi nhìn thấy cảnh tượng đó nói là không ghen tỵ thì không phải vì anh trong lòng anh rõ ràng có dư vị khó chịu. Cô chưa bao giờ cười với anh và khi biết chuyện cô cũng lẩn trốn anh khiến anh chẳng thể nào vui được. Anh chỉ có thể nói rằng mình đã may mắn khi cô đã không sợ hãi anh mà chạy mất thôi. Bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong tay anh lúc nãy vẫn còn vương hơi ấm ở nơi tay anh. Cảm xúc... thực sự tốt, anh muốn như vậy nắm tay cô thật lâu.

...

Trong cuộc họp, Diễm ngồi cùng anh trai mình trên chiếc bàn hình chữ "U" cùng với các đối tác của nước ngoài khác. Phía bên trên màn hình máy chiều, Long đang thuyết trình với đối tác về dự án của mình bằng tiếng Anh lưu loát. Người con trai trên đó phong thái thoải mái, tự tin, từng lời nói ra đều lưu loát như anh đã thuộc và biết từ rất lâu rồi. Chỉ với hình ảnh xuất hiện anh có thể nói được rất nhiều, diễn giải rất hợp lý không dài dòng, phô chương. Bất cứ ai ngồi ở đây nghe anh nói đều có thể cảm nhận được đam mê đang sôi sục bên trong con người anh. Nhiệt huyết, quyết tâm để có vốn đầu tư cho dự án này đã thúc đẩy anh một cách mạnh mẽ. Anh đã chờ đợi ngày này một thời gian rất dài rồi.

Tuy nhiên, người cảm thấy ngạc nhiên nhất ở đây chính là Diễm. Nhưng thứ anh nói trên kia lại chính là thứ bí mật cô chôn chặt trong tim mình rất lâu rồi. Cô đã từng nghĩ tới việc chôn vui thứ này cùng với mình trong lòng đất sâu thẳm lạnh lẽo, cả đời này cũng sẽ không mở miệng nói ra. Vì sao ư? Bởi ví nó là cái án tử giết người đáng sợ ngày nào. Nhớ tới, toàn thân cô chợt run lên bần bật, ký ức ùa về trong tâm cô. Tại sao? Làm sao? Như thế nào... mà anh lại biết được bí mật này. Mặc dù chưa toàn vẹn, mặc dù chưa hoàn hảo nhưng nó đã là một nửa bí mật cô cầm trong tay rồi. Không hề ít chút nào.
_ Tôi muốn bạn đưa ta tạo hình nhận vật rõ ràng hơn. Nó chưa rõ và cũng không có gì khác biệt với game khác.
_ Làm cách nào để bạn tạo ra được hình nhận vật đó? Cơ sở giữ liệu nào?
...
Bên đối tác hỏi. Đương nhiên họ cũng như Diễm, Vũ hay chính Long đều có thể nhìn ra lỗ hổng lớn nhất trong tạo hình nhân vật ở đây. Long có thể nói nhân vật được cấu tạo 5 chiều với giao diện rộng nhưng lại không nói được cách nhận diên nhân vật ở đâu. Đó là điều khó trong hệ thống cấu tạo nhân vật mà chưa có ai làm được, kể cả Long. Ngày Long đến để được người đó chỉ dạy thì lại là ngày người đó mất. Đây là ngõ cụt lớn nhất của anh.

Đúng lúc đó, Vũ năm tay Diễm. Anh nắm chặt lấy tay cô như muốn cô vượt qua quá khứ đang hiện về kia. Cảm giác của cô bây giờ như thế nào anh cũng hiểu rõ nhưng anh dẫn cô tới đây là để cô đối diện với nó chứ không phải để đẩy cô xuống vực sâu của sợ hãi. Và cũng để cô biết sự thực. Sự thực về việc cuối cùng mà người đã khuất chưa kịp nói khi đã ra đi quá vội vã. Anh muốn cô thực hiện tâm của người vừa là cha vừa là thầy – người cưu mang cuộc sống này của anh.
_ Diễm, trước đây cha đã từng kể cho em nghe rồi đúng không? Ông ấy có hai học trò mà ông ấy tự hào nhất: người thứ nhất là anh và người thứ hai ông đặt cả niềm tin vào là cậu ta – Vũ Nhật Thiên Long.   

  _ Anh... _ Diễm ngỡ ngàng nhìn anh. Rồi bất giác ánh mắt cô hướng về người con trai trên kia. Người đó có giống cô khi còn có cha bên cạnh, anh mang bên mình: ước vọng, nhiệt huyết, đam mê và niềm tin.
_ Cậu ấy đang cố gắng để đưa ước vọng cha em ấp ủ cả đời thành hiện thực đấy _ Vũ vuốt nhẹ lên tóc cô, khẽ cười.

Ước vọng của người đàn ông đó chính là ngoài gia đình nhỏ với cô con gái được hạnh phúc ra thì chính là niềm đam mê với máy tính. Ông muốn tạo ra một thứ mà khiến cho mỗi người sau một ngày vất vả, căng thẳng có thể thả hồn mình vào game để thư giãn đầu óc, giảm bớt mệt mỏi trong tiếng cười, giải tỏa áp lực đè nặng trên đôi vai. Ông muốn những đứa trẻ như con gái ông có thể mỉm cười với những trò chơi mà ông tạo ra. Hay như khi ông không thể dành thời gian cho cô thì cô vẫn có anh em, bạn bè bên cạnh thay thế ông cùng cô đón nhận thế giới đầy màu sắc thăng trầm này.

Diễm quay lại nhìn anh. Anh không nói gì chỉ mỉm cười gật đầu với cô mà thôi. Có lẽ, chỉ bấy nhiêu thôi anh cũng đã truyền tải được mọi thứ mình mong muốn cho cô hiểu. Diễm không phải đứa nhỏ ngang tàn, khó bảo mà là một cô gái rất hiểu chuyện. Chỉ cần đúng đắn, thật tâm chắc chắn Diễm sẽ không phụ hy vọng của ai dành cho cô cả. Anh đã đợi ngày này rất lâu rồi – ngày anh có thể dang tay ra kéo cô ra khỏi bóng tối u uất. Anh biết cô luôn dấu anh về thứ ba mình đưa nhưng anh chưa bao giờ hỏi vì anh tôn trọng cô. Và anh cũng biết vì sao cô lại phải đấu; cô sợ lại một lần nữa vì thứ này mà người cô yêu thương phải hy sinh. Tất cả những gì anh làm chỉ có thể là giúp đỡ cho cô mà thôi. Giúp đỡ cô chính là giúp đỡ bản thân mình hay Long.

Anh nhớ cái ngày mà cha của Diễm mất, người cùng lúc đau đớn như Diễm chính là Long. Long coi ông còn hơn cha ruột của mình mà yêu thương, khi biết tin cậu gần như phát điên lên mà tìm kẻ đã giết hại ông tàn nhẫn như vậy. Hơn hết, hắn còn dám lấy đi dự án hàng ngàn tỷ đồng mà ông đã dày công dùng cả đời mình thực hiện. Đau đớn, tức giận, uất hận nhấm chìm con người Long trong đau khổ; chỉ tiếc rằng lúc đó Long và chính anh còn quá bé. Cả hai ngoài tiếc thương thì cũng chẳng có thể làm gì khác.Sau một thời gian dài dự án đấy không được công khai thì anh và Long biết dự án đó kẻ kia chưa tìm được. Lúc đó, anh và Long đều cùng nghĩ sẽ tạo lại nó một lần nữa; là để tưởng nhớ đến thầy và cũng là để tiếp tục hy vọng còn dở dang của thầy. Đồng thời... dùng chính thứ này để kéo kẻ thù ra khỏi bóng tối mà hắn đang ẩn thân.

Diễm chạm vào chiếc khuyên tai hình chữ thập được đeo bên tai mình từ lúc bé đến giờ chưa bao giờ được tháo ra, trong tim cô dấy lên tiếng nói thúc dục cô phải làm gì đấy. Nhìn về phía Long đang cố gắng đối phó, thuyết phục đối tác kia Diễm cảm thấy mình không thể ngồi im được, vụt đứng dậy cô tiến tới phía Long. Trên tay cô là chiếc khuyên tai đã thực tháo ra, sau bao nhiêu năm cô cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình. Chiếc khuyên tai bằng pha lê lấp lánh, xinh đẹp chỉ với một cái vuốt nhẹ của Diễm không biết vì lý do gì vỡ vụn để lộ ra một con chíp nhỏ được đặt vào bên trong. Cô ngước lên nhìn Long, ngập ngừng nói:
_ Xin lỗi đã làm phiền anh.
_ Diễm, em...
_ Em... em sẽ giúp anh _ Cô nói khá nhỏ vì cô vừa lo lại vừa sợ. Lo anh không tin và sợ anh đuổi cô ra khỏi đây. Anh đâu có biết cô là...

Tuy nhiên, ngay sau đó khi Diễm hướng mắt về phía nhà đầu tư thì lại là khác. Đó là một ánh mắt quyết tâm như muốn chuyền đến những nhà đầu tư khó tính kia rằng : "Hãy tin tôi, hãy nghe tôi nói". Hít một hơi thật dài, cúi đấu cắm con chíp vào máy tính, màn hình phút chốc thay đổi rồi cô gái nhỏ Triệu Hoàng Ngọc Diễm khẽ mỉm cười, hướng về phía nhà đầu tư nói:
_ Xin lỗi các vị. Tôi sẽ giải thích tất cả những khúc mắc của các vị.

Sau bao nhiêu năm cuối cùng cô cũng đã có thể trở lại với chính bản thân mình. Quá khứ ư, dẹp bỏ sang một bên. Điều cô muốn nhất bây giờ chính là hoàn thành tâm nguyện của ba. Cô muốn giúp anh góp phần sức lực của mình toàn thành nốt dự án này. Nụ cười của cô bây giờ thực sự rất đẹp, bằng chứng chính là cái gật đầu vui vẻ của bên đối tác. Có lẽ, giờ cô mới biết rằng nụ cười của cô khiến người ta cảm thấy quý mến như thế nào. Hiện tại cô đã nhận ra được ý nghĩa cuộc sống của mình – thứ mà cô đã bỏ lỡ và cũng là thứ mà cha cô chưa kịp nói nhưng ông vẫn luôn, mãi mãi đặt vào niềm tin bên cô . Đó là đem nụ cười đến cho người khác.

Màn hình xuất hiện phần cuối cùng của dự án, hình ảnh nhân vật xuất hiện lên đó. Nó được cấu tạo theo cấu trúc 5D trung thực đến chín mươi phần trăm về gương mặt và chiều cao. Đó chính là điều mà Long chưa làm được; đây chính là lời giải đáp đó. Phiên bản 5D hoàn thiện nhân vật mà ông đã hoàn thành nhưng chưa kịp chuyền dạy cho cậu học trò. Cô bé Diễm ngày nào còn nhỏ con trong lòng ba, trầm cảm nhốt mình trong bốn bức tường trong căn phòng lớn và giờ Ngọc Diễm mà cha kỳ vọng đang đứng trước màn hình sánh vai cùng anh giải đáp cho đối tác cặn kẽ từng chút một bằng tiếng anh chẳng khó khăn gì.

Chúng ta đều đặt ra một câu hỏi: Dự án đó là gì?

Dự án trò chơi 5D đó được áp dụng theo phiên bản 3D . Nó hơn phiên bản cũ chính là cho người chơi hình ảnh nhân vật game đa dạng, phong phú, đặc biệt hơn. Trong game mỗi nhân vật chỉ có một, hoàn toàn không chung đụng hay giống ai cả bởi vì nó sẽ được mô tả theo chính con người của game thủ, gương mặt nhân vật game sẽ giống đến tám mươi phần trăm và bảo mật an toàn cho game thủ về thông tin cá nhân đến một trăm phần trăm; tức là không có bất cứ một ai có thể điều tra được họ là ai. 5D không chỉ cho các game thủ cảm nhận trung thực về hình ảnh mà còn là cảm nhận của thị giác, xúc giác, cảm giác, thính giác, khứu giác,...Nó có bộ phận xử lý thông mình chấp nhận cho chúng ta giao tiếp bằng lời nói thay vì phải đánh chứ mà không giới hạn dung lượng lời nói. Đương nhiên, thêm vào đó nó cho phép người chơi điều khiển nhân vật bằng công nghệ cảm ứng theo ý mình và tối giản màn hình giao diện đến mức tối đa với thanh ẩn để tận hưởng khung cảnh tuyệt với ở từng nơi khác nhau. Cùng với đó là mở thêm các chức năng mới kết hợp như nhà cửa, điền trang, vườn tược, trang trại, luyện phẩm,... dành cho các game thủ không thích tham chiến vẫn có thể tham gia với nhiều nội dung hấp dẫn. Cuối cùng là thiết lập tình cảm với sủng vật để khiến sủng vật ngoài chức năng chiến đấu ra còn là thứ mà game thủ yêu quý nhất.

Đây chỉ là những tính năng vượt trội, cải tiến thêm, lớn nhất của game chưa kể đến hệ thống hình ảnh, bang phái và giao diện còn rất nhiều thứ mới khác nữa. Mọi thứ chỉ mới nghe thôi cũng đủ khiến cho người ta thèm muốn, kích thích lòng tham của người khác, Vì... một khi nó thành công thì chắc chắn nó sẽ thành sự án hốt về cả ngàn tỷ đồng, đánh bật các công ty game khác ra khỏi sàn đấu khiến họ thua một cách thảm hại.

Khi Diễm vừa nói xong, hình ảnh biến đổi liên hoàn cũng kết thúc thì một tràng pháo tay vang lên của đối tác dành cho cô. Mỗi một chữ cô nói đều thuyết phục được họ, mỗi hình ảnh đưa ra khiến cho họ không thể không muốn xem nhiều hơn nữa. Ngay chính Long khi nhìn những thứ này cũng phải cảm thấy thực sự rất tuyệt vời. Nhưng, đồng thời trong lòng anh cũng có một tiếng vang thật lớn rằng: Như thế nào cô có thể biết rõ đến từng chi tiết như vậy được?
_ Rất tuyệt! Chúng tôi rất vui được hợp tác với cô cậu.
_ Cô gái, cô còn rất trẻ mà thật giỏi.
_ Tôi đã rất ngạc nhiên về cô đấy. Tuyệt lắm.
_ Cám ơn. Mong rằng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ._ Vũ không biết tới từ lúc nào. Anh bắt tay đối tác, cúi người lịch sự cảm ơn họ.

Họ mở lời mời tất cả đi ăn cơm tối, đương nhiên là không thể không đồng ý rồi. Đây là dịp tốt mà họ không thể bỏ qua. Nhưng trước hết ta phải làm sáng tỏ vụ việc phía trước đã. Nếu không chắc chắn sẽ càng loạn hơn. ...

...

_ Em là ai? _ Ngay khi đối tác đi trước Long xoay người hướng về phía Diễm. Kéo vai cô đối diện mình hỏi.   

  _ Em..._ Diễm không hiểu vì sao Long lại nhìn cô lạ vậy cũng không hiểu được ý của Long hỏi là gì nên không biết phải trả lời ra sao.
_ Dừng lại, Long _ Vũ nhấc tay Long ra khỏi vai Diễm khi bàn tay đó níu chặt lấy vai cô.

Ánh mắt Long có hoảng hốt, sợ hãi lại có không tin. Như thế nào Long cũng không thể tin được rằng cô gái nhỏ bé này, người hắn theo đuổi cả đời này là kẻ đã giết thầy mình được cả. Anh đã nghĩ mãi nhưng nghĩ không ra làm sao cô có nó. Anh yêu cô nhưng nếu cô là kẻ đỏ thì anh thực sự không biết phải đối mặt như thế nào. Giờ đây, anh gần như phát điên rồi. Tình yêu anh dành cho cô vừa mới được nhen nhóm một chút chẳng nhẽ lại bị đập nát như vậy sao?
_ Long, đừng có ngốc như vậy _ Vũ thừa hiểu Long đang nghĩ cái gì trong đầu. Long cứ dính vào Diễm là y như rằng cái đầu cũng trở nên vô dụng khiến Vũ phải bất lực luôn.
_Vũ! Giải thích đi _ Long siết chặt tay. Anh... hy vọng điều mình nghĩ hoàn toàn sai.
_ Được rồi... Xin lỗi, là tôi dấu cậu bao nhiêu lâu nay. Cậu cũng biết thầy mất thì con gái thầy cũng mất tích đúng không? Thực ra, Diễm chính là con gái thấy. Kế hoạch biến mất cùng lúc đó là thầy biết trước sẽ có ngày này nên đã đưa cho Diễm. _ Vũ thở dài, anh kéo Diễm lại đứng bên cạnh anh an ủi khi anh phải nhắc lại chuyện năm xưa.

Long sững sờ nhìn Diễm. Anh không biết phải nói gì nữa. Lúc này, Vũ hiểu rõ cảm giác Long cảm thấy như thế nào. Hiện tại, cảm xúc của Long cũng như anh của anh nhiều năm về trước đó khi phát hiện ra sự thực này. Anh nhớ.... Ngày anh nghe tin thầy anh đau đớn lắm; như mất đi chính người thân của mình vậy. Ruột như bị cắt ra từng khúc, đứng trước mộ thầy một mảng tang thương, hoa trắng rơi trong ngày mưa cuối hạ; cảm xúc đó đến giời anh vẫn còn nhớ như in ngày nào. Ấy vậy, anh lại không thể ngờ được đứa trẻ đến nhà mình là con của thầy mà ghẻ lạnh. Mất thầy, anh mất đi suy nghĩ, trong lòng lúc ấy chỉ có duy nhất một khái niệm trả thù mà không nhận ra sự thật trước mắt. Anh đã lướt qua Diễm vô tình mà để lại cho cô bé non nớt ngày đó một nỗi sợ hãi và thể xác không lành lặn. Vậy nên, anh đã khiến cho Diễm phải chịu bị ngược đãi. Anh đã tự hận mình hàng trăm hàng ngàn lần rằng tại sao không bao giờ để ý ánh mắt đó nhìn mình. Và... tại sao không bao giờ nhìn thấy mỗi lần lướt mắt qua đứa bé đó là mỗi lần thấy trên người nó xuất hiện nhiều thêm một vết thương cơ chứ? Đôi mắt đó trong trẻo ngày càng sâu đậm vì tổn thương hơn không phải chỉ vì mất cha mà còn vì chính sự vô tình độc ác của anh nữa. "Tại sao?" Từ này anh đã hỏi bản thân mình rất nhiều lần rồi?

Tại sao lại không để ý.
Tại sao lại không động tâm.
Và... tại sao phải để đến cài ngày vô tình bắt gặp đứa bé đó khổ sở ôm di ảnh cha mình khóc nấc lên từng tiếng mới hiểu hết mọi truyện như thế?

Cài ngày hôm đó, khi anh giơ tay ôm lấy cô nhóc bé nhỏ vào lòng, cô liền vỡ òa trong nước mắt. Cô gái không hận, không giận, không trách móc mà sà vào lòng anh khóc ngon lành khiến anh hơn bao giờ hết càng hận bản thân mình hèn kém, ích kỷ hơn. Lúc đó, anh chợt nhận ra một điều đau đớn rằng cô đã chờ anh... chờ ngày anh đến bên cô dang tay che trở từ rất rất lâu rồi; mặc kệ anh cứ thế vô tình mà bỏ mặc, đi lướt qua cô ánh mắt đứa nhỏ thuần khiết len lói hy vọng vẫn không ngừng bỏ cuộc. Ấy vậy mà, cô chưa bao giờ trách móc anh vì điều đó cả. Chưa bao giờ cô trách vì anh vô tình mà để vết thương do mẹ kế gây ra trên người cô dù có lành nhưng sẹo mờ vẫn còn đó, sẹo trong tim vẫn không thể lành được mà âm ỉ đau đớn. Thực sự, khi nghe cô nói ra điều đó anh đã chết đứng. Vì sao ư? Vì đau đớn lắm. Khi biết rồi, nhận ra rồi thì những vết thương trên người cô càng rõ nét hơn bao giờ hết và chói mắt đến lạ kỳ. Anh đã gần như muốn gào lên rằng cho anh một cơ hội thôi; một cơ hội được quay lại nhận ra cô để vết thương đó chưa bao giờ xuất hiện trên thân hình nhỏ bé, gầy gò này. Để cho... cô chưa bao giờ có sự tổn thương đó. Đau lắm...

Chính vì vậy, từ ngày đó, anh đã quyết tâm với bản thân mình rằng cả đời này sẽ không để kẻ nào chạm vào cô cả. Anh đã phớt lờ mọi thứ mang tên "gia đình" quá lâu, im lặng quá dài. Giờ là lúc anh nên lên tiếng để cứu cô. Những điều anh làm từ đó đến giờ là không chỉ vì anh yêu thương cô nhiều lắm mà còn vì cô – đứa con gái của thầy cùng như là cha mình. Cô cũng như em gái của mình vậy. Sự thực sau này anh biết rõ hơn nữa thì anh càng biết mình phải bảo vệ cô thật nhiều hơn nữa.

Lúc đó, khi nghe Vũ nói xong Long ôm trầm lấy Diễm. Cô sững sờ nhưng khi nhìn rõ thân hình người con trai cao lớn này đang run lên khiến cô không biết phải làm sao. Cô lúng túng hướng mắt về phía anh. Nhưng anh hai chỉ nhìn cô khẽ gật đầu mìm cười. Cuối cùng, cô cũng chỉ thể đứng đó để anh ôm mình mà thôi. Lúc sau, bên tai cô tiếng anh khẽ vang lên... một lời xin lỗi của anh; từ tận tâm can, đáy lòng:
_ Xin lỗi em... xin lỗi.

Tại sao anh lại quên mất điều đó cơ chứ? Rằng thầy có một đứa con; là một cô con gái mà thầy yêu thương hơn bất cứ thứ gì trên đời. Trước đây, thầy đã từng rất tự hào kể về cô cho anh nghe. Tuy chỉ có một lần duy nhất nhưng gương mặt tự hào, hạnh phúc, yêu thương khi nói về điều quan trọng nhất của thầy tạo sao anh lại quên mất điều này? Đáng nhẽ ngay từ lúc đầu anh phải đi tìm cô và bảo vệ cô mới phải.

Chỉ cần nghĩ tới từng ấy thời gian đã qua kia thôi anh lại thấy đau đớn. Thầy tốt với anh bao nhiêu mà anh lại như thế nào quên mất đi cô con gái của thầy khiến đứa nhỏ ngày đó chịu bao đau khổ, oan ức mà không có ai ở bên cạnh che chở. Anh cảm thấy mình đã phụ lòng thương yêu, che chở của thầy đối với mình quá nhiều; làm sao để anh bù đắp được đây? Chữ "ân" mà anh phải báo với thầy dùng cả đời này cũng chẳng thể hết được. Thầy cho anh quá nhiều mà anh lại phạm lỗi quá lớn.

Diễm nghe thấy anh nói vậy mà không làm gì được, nước mắt tủi thân của cô, đau thương của cô bất giác trào ra. Đôi mắt rơm rớm nước mắt khiến người ta sót xa. Cô cứ ngỡ tưởng rằng cha mất uổng lắm; cả đời ông vì vui vẻ của người ta mà cố gắng để rồi mất đi chẳng có ai nhớ tới cả. Ấy vậy mà anh vẫn luôn nỗ lực từng ngày từng giờ giúp ba đạt được ước vọng của mình. Có lẽ, ba có thể nhắm mắt an nghỉ nơi thiên đường được rồi. Vì hy vọng của ba đã được người con trai này thực hiện. Và cô cũng có thể tin tưởng được anh mà trao cho anh bí mất cô đã định cất giấu cả đời này. Cô tin anh sẽ không phụ lòng cha đâu. Chẳng có gì quá muộn cả. Cả anh Vũ và Long, cô đều nghĩ họ không nợ cô gì cả. Cô biết họ ân hận nhưng tấm lòng có thể xua tan tất cả. Có thể ta nhận ra nhau đôi chút muộn màng nhưng so với việc mãi mãi không biết đến nhau thì điều này thực sự nhỏ nhoi. Anh Vũ không nhận ra cô sớm nhưng bao năm qua sẹo trên người cô đã không còn, sẹo trong tim cũng đang mờ dần rồi. Long không biết cô cũng như cô không biết anh. Nói ra, cô mang ơn anh; vì bao năm qua anh đã giúp cha thực hiện nốt ước mơ dang dở của mình mà cô suýt lãng quên. Nhưng tình cảm chân thành đó cô có thể cảm nhận được.

....

Đêm ngày hôm đó, khi London ngủ yên trong bóng tối, ánh điện vàng trải dài khắp nơi, người kia vẫn còn thức. Anh ngắm nhìn London lộng lẫy qua khung cửa lớn, khẽ thở dài, quả thực hôm nay là một ngày dài đối với anh. Mọi thứ thành công đến bất ngờ và có những thứ khiến anh ngỡ ngàng đến bây giờ vẫn chưa thể chấp nhận hết được. Nụ cười cô khi anh buông cô ra, đẹp lắm. Là sự thấu hiểu, cảm nhận và biết ơn. Một nụ cười nhẹ nhưng dường như xoa dịu đi trái tim ân hận của anh rất nhiều.
_ Cậu cố tình? _ Anh không quay lại phía sau nhưng vẫn nhận ra người bước vào kia mà hỏi.
_ Là thầy muốn a _ Người đó nhếch môi, khẽ cười ngồi xuống ghế.
_ Viện cớ.
_ Không tin à? Vậy cậu nhớ thử xem thầy vì sao chỉ nói về con gái mình một lần, yêu cô đến thế mà chưa bao giờ cho ta xem ảnh. Và... cậu chắc còn nhớ thầy đã nói gì chứ?

Câu nói đó đưa cả hai vào ký ức thật xa trước kia. Khi hai thằng còn là cái thời con nít, luôn bám chặt lấy thầy hàng ngày để được chơi game do thầy sáng tạo ra. Mỗi một game thầy tạo ra đều rất hay khiến cho cả hai mê mẩn đến chẳng còn muốn về nhà. Rồi dần dần nó chở thành đam mê và được thầy dạy cho về máy tính. Hôm đó, thầy kể rằng thầy có một thiên thần đáng yêu vô cùng cũng đam mê công nghệ như họ. Đứa trẻ nào thừa hưởng mọi thứ từ mẹ, ngoại hình chẳng có chỗ nào giống thầy cả nhưng gen di chuyền với đam mê công nghệ lại y như thầy. " Nó sẽ là đứa thay ta nếu một ngày ta không thể tiếp tục" Thầy đã mỉm cười và nói như vậy. Ánh mắt đó có đủ trừu mến, hy vọng của thầy dành cho cô con gái của mình.
_ Èo! Con gái mà mê máy tính sau này không lấy được chồng đâu thầy ơi! _ Long bĩu môi lè lưỡi nói.
_ Thiên Long! Ta tin sau này con sẽ làm con rể ta đó. _ Thầy cười lớn xoa đầu Long.
_ Xì, con gái công nghệ không xinh, xấu mù. Nhường Vũ...
_ Ế...!!!
_Được rồi cứ để sau này đi. Sau này con mà gặp ta hỏi cưới thì ta sẽ cười chết con cho xem

Tiếng cười của thầy lúc bấy giờ cả hai vẫn còn nhớ: vang vọng, vui vẻ, sảng khoái nhưng yêu thương, lại là lời tiên liệu trước tương lai. Quả thực, Thiên Long đã yêu Ngọc Diễm – cô con gái nhỏ thiên thần của thầy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Yêu từ lúc đó đến tận bây giờ và yêu đến bất chấp tất cả mọi thứ mất rồi. Chỉ tiếc rằng thầy không còn sống để vỗ vai anh để cười thật lớn như trước được nữa mà thôi.

Nhớ lại, Long khẽ đỏ mặt. Quả thực ngày đó anh không bao giờ nghĩ tới yêu con của thầy cả. Lúc đó, một đứa trẻ như anh chỉ nghĩ con gái mà chơi game đều xấu mù, chẳng nữ tính gì cả làm sao mà là thiên thần, làm sao mà yêu được cơ chứ. Cậu đã nghĩ rằng sau này mình mà có lấy chính là phải lấy một cô vợ thật đẹp, thật quyến rũ, sexy cơ.

Nhưng... chữ "ngờ" nào ai đoán trước được đâu.Rốt cục anh đúng là yêu một cô gái đúng là xinh đẹp thật đấy, ánh mắt quyến rũ động lòng anh thật đấy nhưng cô lại rất thích chơi game, là một IT chính hiệu mà chẳng phải ai cũng có thể đọ lại được với cô. Hơn hết, cô gái này lại chính là con gái của thầy – một thiên thần đích thực. Chỉ tiếc rằng...   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro