Chương 21.3: BẮT CÓC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  _ Còn dám nhìn tao như thế nữa hả? Mày lại muốn ăn đánh đúng không?
_ Dừng lại đi.

"Bốp..."
_Con oắt. Ngày xưa tao dỗ ngon dỗ ngọt mày như thế nào cũng không chịu nói ra thế mà lại nhả ra cho thằng nhãi kia. Đáng chết!
_ Ngon ngọt? Có sao?

"Bốp..."
_ Già mồm với tao à? Mày vẫn thích ăn đánh đúng không? Để tao xem mày hay là tao ngoan cố hơn nhé. Tao xem mày cứng đầu đến bao giờ? Chẳng ai tới cứu mày như trước đâu, đừng có mơ mộng hão huyền.
_ Vô ích. Tôi sẽ không bao giờ đưa cho bà đâu._ Diễm cười, mặc cho hai gò má bỏng rát bới cái tát kia.

" Chát..."
_ Vậy thì mày sẽ đi theo thằng bố mày thôi. Tao không tin mày chết mà thằng Long chịu được _ Kẻ đó buông câu nói lạnh lùng, đôi giầy gót nhọn đạp lên nền đất lạnh bước đi bỏ lại gương mặt sững sờ của Diễm.

Cái bỏng rát trên má hiện tại cũng không thể nào bằng được nơi con tim cô đang vô cùng đau đớn kia. Kẻ giết cha cô mà cô tưởng chừng như không bao giờ biết kia lại chính là kẻ mà cô đã xin tha cho mạng sống của bà trước kia hay sao? Chính cô đã để cho kẻ thù của mình chạy thoát để đến ngày hôm nay thành điểm yếu của những người yêu thương cô. Cô biết bà ta là kẻ có dã tâm vô cùng lớn nhưng mà đến mức đó thực sự khiến cô không thể ngờ được. Đã từng có lúc cô hận bà ta đến thấu xương nhưng rồi cô lại nghĩ rằng dù sao đã bước chân ra khỏi ngôi nhà đấy, mãi mãi không bao giờ quay lại nữa thì chẳng cần phải chấp niệm như vậy. Nhưng, thực sự không thể ngờ được kẻ này lại tàn độc và đáng sợ đến nhường đó. Chẳng nhẽ "tiền" với bà ta còn hơn cả mạng sống của con người hay sao? Hối hận? Quả thực hiện tại cô rất hối hận nhưng không phải đã xin tha cho bà ta mà là đã biết chuyện này quá muộn để lại một lần nữa trở thành gánh nặng cho người khác...

Nước mắt kìm nén bao nhiêu năm lại lăn dài trên gò má. Cha.... cha cô làm sao có thể nhắm mắt yên nghỉ được đây khi cô lại trở thành kẻ khiến công trình cả đời của ông rơi vào tay kẻ ác. Vết thương tưởng chừng như đã lành của cô lại một lần nữa bục ra, nứt vỡ thành một vết thương lớn. Sỡ hãi, run sợ bởi mình đang phá hủy đi những thứ còn lại duy nhất của cha khiến cô cảm thấy mình thực sự rất vô dụng. Trong đầu cô giờ đây những ý nghĩ tiêu cực như những hình ảnh về cái chết của người cha dày vò cô khiến cho cô không thể thở được. Lồng ngực như bị thứ tư vị gì đó đè nén mọi hơi thở trở nên mệt mỏi và nặng nề, khó khăn. Mồ hôi rịn ra ướt đẫm tấm áo mỏng của cô, đẩy cô về ký ức ngày ba cô mất.

Ngày đó, cô là người chứng kiến tất cả...

" Khi cô đang tận hưởng ấm áp từ người cha của mình... Bàn tay đó từ nhỏ đến lớn đã một tay nuôi nấng cô lớn khôn. Ông yêu thương cô, chưa bao giờ ngừng trao cho cô tình thương đó; vừa làm cha vừa toàn vẹn là một người mẹ khiến cô chẳng bao giờ có cảm giác thiếu thốn tình thương. Mặc dù không có mẹ nâng niu nhưng cô vẫn có thể kiêu ngạo ở giữa chúng bạn khiến những kẻ có cả cha lẫn mẹ đều phải ganh tỵ với cô.

Nhưng, khi cô đang vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình thì mọi thứ như bọt nước tức khắc vỡ tan. Bọt nước này vỡ ra không có màu trong suốt mà nó mang màu đỏ của máu vấy khắp lên gương mặt, quần áo của cô. Và ngã xuống trước mắt cô sau vài tiếng nổ thật lớn vang lên... Cả người ông che chắn cho cô, ôm chặt lấy cô ngã xuống nền gỗ lạnh. Cô còn nhớ rất rõ ràng rằng trước ánh mắt ngỡ ngàng của mình, khi ba ngã xuống ông vẫn còn mỉm cười với cô. Nụ cười dịu dàng, ấm áp như thường ngày cũng như chẳng có đau đớn gì ở nơi máu đang chảy kia cả. Nó cũng là nụ cười mà cả đời này cô không quên. Ông... đã hy sinh chính bản thân mình để bảo vệ cô mặc cho ước mơ còn đó, hoài bão đang đến ngày chín quả. Đáng nhẽ ngày hôm đó kẻ đáng chết phải là cô mới đúng; đáng nhẽ ông ngày hôm nay vẫn còn có thể sống trong vinh quang mà mình đã đạt được. Ông đã không chọn như vậy..."

Lòng dạ con người đáng sợ nhưng hôm nay cô chứng kiến cũng như trước kia cô đã trải qua, bây giờ cô đã hiểu, thấm thía cái gọi là: "Đáng sợ nhất là lòng dạ đàn bà". Lần đầu tiên người đơn thuần, được bảo bọc kỹ lưỡng như Diễm chứng kiến sự thủ đoạn, gian trá, dã man của con người nên nó khiến cô sợ hãi và khép mình lại. Cô đã được anh Vũ bảo vệ quá tốt qua bao nhiêu năm nay nên cô không hề biết thế giới này không chỉ ảm đạm mà còn mang rất nhiều mảng tối chen lẫn những mảng sáng chói kia. Diễm rất may mắn vì cô tiếp xúc, gặp được những người tốt ở trong game như chị em Đảo Hoa Đào, luôn được Hỏa Diệm Ca Ca bảo vệ khỏi Ma Thiên Trụ nên những thứ xấu xa, bẩn thỉu nhất chưa bao giờ chạm được vào cô. Nhưng hôm nay phải chứng kiến tất cả, tiếp nhận nó cô đã hiểu được vì sao anh Vũ luôn bảo vệ cô nhiều đến như thế. Anh biết rất rõ lòng người như thế nào, không muốn chúng ám ảnh cô nên mới cố gắng đẩy chúng tránh xa cô tốt nhất. Chỉ là... cô lại không hề biết nên vẫn vô tình rơi vào cái bẫy của kẻ thù mà thôi. Kẻ xấu luôn được ví với ác quỷ bởi vì ngoài ngoại hình khác nhau thì chúng đều có trái tim lạnh lẽo đến đáng sợ. '
Phải...
" Đàn bà không đáng sợ. Họ chỉ đáng sợ khi họ mang trong mình dã tâm".

* * *

_ Cậu chủ.

Long vừa đặt chân về nhà là một hàng dài người xếp hàng, mặc quân ngũ chào cúi người chín mươi độ chào đón anh cùng vị quản gia già nua tóc bạc trắng. Cái khung cảnh tôn kính này chẳng khiến anh cảm thấy kiêu ngạo gì cả. Khó chịu chính là cảm xúc duy nhất của anh lúc này mà thôi. Cái không khí này bao nhiêu năm qua vẫn không thay đổi. Nó bí bách và khó thở khiến anh muốn phát cuồng.
_ Cậu chủ! Cuối cùng cậu cũng chịu về nhà rồi.
_ Đừng nhiều lời, cha ta đâu?
_ Ông chủ đang ở trong thư phòng đợi cậu.

Người quản gia già kính cẩn cúi đầu nói như nô tài nói với chủ nhân của mình. Anh khẽ nhíu mày nhưng rồi cũng xoay người bước đi. Cái nhà này chẳng thay đổi được gì. Người đàn ông kia vẫn cứng nhắc đến bất chấp như vậy.

Đứng trước cửa căn phòng đó thật đâu, cuối cùng anh cũng chẳng thèm gõ cửa mà đẩy ra bước vào. Bên trong, đợi anh là người đàn ông trung niên, đứng tuổi, gương mặt ông và anh y hệt như nhau chỉ khác rằng gương mặt người kia đã có vài nếp nhăn vì tuổi tác lớn. Tuy nhiên, nét đẹp điểm thời gian của ông so với anh khiến người ta cảm giác được sự chững chạc, mạnh mẽ, điềm tĩnh của một người lãnh đạo hơn Long rất nhiều. Nó tạo nên cho ông một sức hút nam tính của người trải qua sóng gió.
_ Cha.   

  _ Chịu về rồi sao? Chỉ khi có việc mới chịu đặt chân về. Ông ngẩng đầu lên nhìn anh. Từ giọng nói đến ánh mắt đều tỏa ra sức hấp dẫn của một người có vị thế trong xã hội, nhưng khi ánh mắt đó chạm vào anh lại là đôi mắt của một người cha đang trách móc đứa con không biết đường về nhà.
_...
_ Được rồi. Có chuyện gì mau nói đi _ Ông khẽ thở dài. Đứa con này thừa hưởng tất cả ngoại hình của ông nhưng lại thừa hưởng tính cách ngang tàng, bướng bỉnh, không chịu thua của mẹ khiến ông đau đầu. Chính vì thế dù đứa con này cứng đầu với mình ông cũng chẳng thể trách được vì ông yêu vợ mình cũng bởi chính tính cách đó.
_ Con cần người của cha.
_ Vì một cô gái sao?

Nghe cha mình hỏi như vậy, ánh mắt Long đang nhìn ra ngoài cửa sổ liền lập tức hướng về phía ông. Ông biết sao? Anh không nghĩ ông có thể biết được chuyện gì đang xảy ra. Kẻ chỉ có công việc như ông cũng quan tâm tới đứa con như anh nhiều đến mức đó sao? Anh nhếch miệng cười nhạt. Biết thì cũng có sao đâu cơ chứ, vì đó là sự quan tâm hay là điều tra thì anh cũng mặc kệ thứ đó.

Nhìn anh, ông hiểu đứa con trai của mình nghĩ gì. Trải qua thương trường lâu hơn anh, đối mặt với sinh tử sớm hơn anh đủ để ông đọc mọi suy nghĩ trong nét mặt kia cho dù anh cố giấu đi chăng nữa. Cái ngày mà vợ ông nhắm mắt từ giã cõi đời này ông cũng biết đứa con luôn tôn kính mình cũng hận ông đến thấu xương. Vì công việc ông đã quên mất mình còn có một gia đình, quên mất cả người con gái chiếm toàn bộ trái tim mình từ trước đến nay. Con trai hận mình, ông không trách. Vì ngày vợ ông nhắm mắt ông cũng không ở bên, ngày đưa tang ông vẫn cách vợ mình rất xa. Ông đã để đứa con trai còn quá nhỏ một mình chịu tang mẹ, một mình gánh lấy hết đau thương mà đáng nhẽ một đứa trẻ không nên phải chịu áp lực lớn như vậy. Đó là ông sai. Là sai lầm lớn nhất đời ông, cũng là sai lầm khiến ông ân hận suốt đời.
_Được rồi, cứ lấy bao nhiêu tùy ý.
_ Cám ơn.

Nghe ôn nói vậy, Long buông một tiếng "Cám ơn" máy móc cho có rồi xoay người bước đi. Chính vì vậy mà anh không thể nhìn thấy anh mắt buồn bã của ông. Người cha này chấp nhận tất cả hận thù, trách móc của cậu con trai này chỉ mong con mình nguôi đi nỗi đau mất mẹ từ bé mà thôi. Người đàn ông vạn người nể, triệu người sợ trong thương trường này khi đối mặt với gia đình mình ông lại chẳng biết làm sao để gỡ mối khúc mắc khó khăn của mình cả. Chỉ có thể nói rằng ông đã đi quá lâu, quá xa để quên mất cái gọi là "tình yêu gia đình" rồi mà thôi. Và có lẽ vì khi ông nhận ra tất cả thì người ông yêu thương đã mất khiến cho ông không có đường quay đầu lại nữa. Nếu nói ông không đau là sai; kẻ đau nhất chính là ông vì đến tận bây giờ và mãi mãi ông vẫn luôn yêu nụ cười ương bướng, cái bĩu môi ương ngạnh của vợ mình; không bao giờ đổi. Cái này bùng nổ giữa cả hai cha con trong mối quan hệ xa lạ như hai người dưng khiến cho Long bước ra khỏi nhà mang theo mình không gì ngoài nỗi hận cha mình càng ngày càng lớn hơn...
_ Long!
_ ...
_ Khi nào đó hãy đưa đứa bé đó về đây _ Ông khẽ nói. Thực sự ông muốn gặp cô và nói với cô rất nhiều điều; là di nguyện của người đã khuất.

Long không gật đầu cũng không lắc, anh xoay người bước đi. Đứng trước ông anh dường như là kẻ rất vô tình khác hẳn khi ở bên cạnh Diễm. Vì sao ư? Vì nhìn ông anh nhớ tớ người mẹ xinh đẹp của mình ngày càng già nua đi vì nhớ nhung; đến tận khi chút hơi thở cuối cùng bà vẫn hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ chờ đợi kẻ đã quên mình chạy về nhưng không đợi được nữa. Bà không bị bệnh, có bệnh chính là căn bệnh không thuốc chữa "tâm bệnh" mà thôi. Người mẹ của anh từ lúc anh hiểu biết đã là một người phụ nữ sắt đá, mạnh mẽ, kiên cường nhưng cũng bao dung, độ lượng lắm; chỉ là bà yêu ông quá nhiều mà lại không cách nào hướng người điên vì công việc của mình kia chú ý tới mình mà thôi. Đến tận lúc trước khi nhắm mắt, buông tay bà vẫn còn dặn anh: "Đừng giận cha con nhé". Anh không giận ông, không hận ông nhưng anh... thất vọng. Thất vọng vì ông đã không làm được những gì mình nói, lời hứa mình hứa với bà rằng: "Anh hứa yêu em đến tận lúc nhắm mắt, bên em đến lúc cả hai nhắm mắt".

Nhìn bóng anh khuất dần sau cánh cửa ông chỉ biết cười buồn. Có những thứ ông không thể giải thích rõ ràng cho anh hiểu được. Bởi vì, sự thực nên để người đi trước chịu đủ rồi không nhất thiết phải để thế hệ sau này theo mình đau đớn làm gì cả. Nhìn vào bức ảnh ba người để trên bàn, ông khẽ nói:
_ Bạn già... những đứa trẻ ngày đó đã lớn lắm rồi. Con gái cậu... chắc sẽ đẹp như mẹ vậy nhỉ, tôi thực sự muốn gặp nó; một lần thôi cũng được.

Trong khung ảnh đó là ba chàng trai đang cười đến vui vẻ khoác vai nhau. Gương mặt họ còn rất trẻ nhưng ai cũng điển trai cả; chỉ là nét đẹp của họ khác nhau mà thôi. Người cương nghị, kẻ lạnh lùng và người đó lại cười hiền lành – nụ cười gắn kết ba kẻ không quen thành anh em nhau. Họ trẻ, ấy vậy mà trên tay họ cầm chính là bằng tiến sĩ của trường đại học Harvard nổi tiếng. Cùng trường, không cùng ngành nhưng lại cùng chung một mục đích giống nhau. Vì ba ngành đó hỗ trợ chặt chẽ đến nhau như cả ba con người họ gắn kết từ lúc chạm mặt đến tận sau này; là định mệnh và họ chấp nhận.

* * *

_ Tránh ra.
_ Cậu Vũ, ông chủ đang họp xin cậu dừng bước.
_ Tránh _ Vũ lạnh lùng liếc nhìn hắn.
_Xin lỗi tôi không thể, mong cậu hiểu cho _ Nói xong người phía sau cúi người xin lỗi, đồng thời xuất hiện phía sau anh ta có thêm vài người nữa bước đến.
_ Năm người thôi sao? Có đủ không ?_ Vũ nhếch môi cười.

Anh cởi áo khoác ngoài đưa cho Hà Anh. Cô gái này nhất quyết đòi đi theo anh bằng được mà anh không cách nào nói được cả. Nhưng khi cô theo anh vào nơi này mới trợn tròn mắt mà nhìn, Hà Anh không thể diễn tả được đây là gì. Nơi trước mắt cô đây, nó là nhà hay căn cứ không quân cô cũng không thể biết được.

Nhưng, sau đó cô phải một lần nữa trợn mắt há mồm. Nhìn Vũ như thế cả người lúc nào cũng toát nên khí thái của một chàng trai công tử, nghệ sĩ ấy vậy mà anh không hề yếu đuối, èo uột một chút nào cả. Chứng minh chính là hình ảnh hỗn loạn ngay trước mắt cô đây. Dáng người anh cao, hơi gầy nhưng di chuyển cực kỳ mau lẹ khiến cho đám vệ sĩ kia cũng phải lúng túng. Hà Anh mới chỉ chớp có vài cái thôi mà thấy đám vệ sĩ đó cứ từng người từng người ngã xuống dưới chân anh không nhúc nhích được. Quả thực, anh khỏe hơn những gì mà người ta nhìn thấy ở dáng người mình. Ánh mắt anh lạnh lùng khiến cho chính Hà Anh cũng phải giật mình. Tuy nhiên, khi anh quay lại nhìn cô, ánh mắt lại như bình thường, dịu dàng và ân cần khiến cho cô không biết phải làm sao. Cô tự hỏi: Đâu mới là con người thực của anh vậy?
_Đi thôi._ Anh đón áo từ tay cô mặc vào, bước đi.   

  Bước vào trong, xung quanh rất nhiều người đi qua đi lại. Người thì mặc đồ đen, người mặc trên mình cả bộ quân phục nhưng chẳng còn ai dám bước đến cản anh cả. Ngược lại, cô có cảm giác rằng khi họ chạm mặt anh sẽ có kính cẩn cúi người chào nữa cơ. Dường như anh không chỉ đơn giản như những gì cô nhìn thấy. Vậy anh là ai?

Đứng trước gian phòng kính, từ bên trong có thể nhìn thấy rõ bên ngoài và từ bên ngoài có thể nhìn thấy rõ bên trong nhưng không nghe được bên trong nói gì cả; đây là tường được làm bằng kính chống đạn, cách âm đặc biệt. Anh đẩy cửa bước vào trước ánh nhìn khó hiểu của mọi người nhưng ngay lập tức cuộc họp bên trong phải dừng lại. Có người nhìn anh khó chịu, có người xì xào to nhỏ nhưng anh chẳng quan tâm về những lời nói đó, bước tới trước mặt người đàn ông ngồi ở phía trên cao kia rồi anh mới dừng lại. Ánh mắt của ông như ánh mắt của một bậc đế vương vậy; lạnh lùng, sắc bén và uy quyền. Anh với ông hai người nhìn nhau rất lâu như đang đấu tranh thứ gì đó. Mãi một lúc lâu ông mới quay đi, phẩy tay ra hiệu cho mọi người ra ngoài hết.
_ Cha...
_ Triệu Hoàng Nhật Vũ! Ta cho con học rèn luyện quân sự không phải để đánh người của ta! _ Ông lạnh lùng nói, ánh mắt ông không nhìn anh mà đang đọc văn bản nào đó, tay không ngừng ký lên nó.
_ Hừ... _ Anh không nói gì chỉ hừ lạnh một tiếng. Ông chắc cũng không quên rằng mục đích ông rèn luyện con trai mình chính là để "đánh ngã những kẻ dám đối đầu bằng vũ lực với mình".
_ Có chuyện gì? _ Ông hỏi, đẩy gọng kính lên nhìn anh.
_ Con cần người.
_ Lý doo _ Ông nhíu mày.
_ Diễm bị bắt rồi _ Anh siết chặt tay, gằn lên từng tiếng.
_ Bắt? _ Ông dừng tay, đôi lông mày cũng nhíu sâu hơn.
_...
_ Được rồi! Lấy đi và nhớ phải mang cô bé về an toàn. Ông khẽ thở dài, với lấy một tờ giấy ký rồi đưa cho anh.
_ Mong rằng cha quản người của mình cho tốt. Mong rằng lần này không phải.... như con nghĩ _ Anh nhận tờ giấy rồi bỏ đi không quên bỏ lại câu nói ám chỉ rõ ràng.

Nhìn con trai mình vai sánh vai, bước kề bước với một cô gái lạ ra ngoài ông khẽ nhíu mày. Đứa nhỏ ngày nào còn ôm ông thật chặt ngọt ngào gọi một tiếng "Cha" ngày đó đã lớn đến từng này rồi sao? Nhưng dường như càng lớn tính khí đứa nhỏ này càng ngày càng xấu khiến ông không khỏi phiền lòng. Thừa hưởng mọi nét đẹp của mẹ mình, vóc dáng của ông nhưng tính cách thực sự chẳng biết là của ai nữa. Đứa nhỏ ngày nào đáng yêu bao nhiêu thì từ bao giờ trở nên xa cách với ông đến từng ấy.

Vũ hận ông!

Không sai. Từ ngày ông mang người đàn bà kia về nhà, để bà ta đặt chân vào nhà chính thì Vũ bắt đầu nhìn ông với ánh mắt dần dần đổi khác cũng như bắt đầu ít ở nhà hơn hẳn. Cho đến cái ngày, Vũ phát hiện ra đứa bé kia và biết nó bị người đàn bà đó bạo hành thì suýt chút nữa nó đã đập tan cả cái nhà này. Ông không sợ đứa con này, chỉ là ông là người đã không thận trọng để chuyện đó xảy ra nên ông không trách Vũ khi làm vậy. Thực sự, vốn khi vợ mình mất đi, ông lấy người đàn bà đó không phải bởi vì yêu mà chính bởi vì đứa con còn quá nhỏ này. Ông muốn người phụ nữ đó bù đắp tình mẫu tử thiếu thốn cho đứa con trai của mình nhưng thật không ngờ rằng nó phản tác dụng. Tội lỗi ông lớn lắm khiến cho đứa con trai hiểu nhầm mình cũng không thể trách được. Vì ông đã luôn coi con mình còn quá bé bỏng mà quên mất rằng đứa trẻ này trưởng thành sớm hơn so với tuổi, đến bây giờ Vũ đã chững chạc và là một người đàn ông đủ để cho người con trái mình yêu dựa dẫm rồi.
_ Bạn già! Tôi phải làm sao mới có thể nói hết câu xin lỗi với cậu được đây? _ Ông ngửa mặt nhắm mắt khẽ, nói. Bàn tay chạm vào huy hiệu bằng vàng cài trên áo mình. Một huy hiệu nhỏ đơn giản với ba cánh sao cách điệu.

RING.... RING..... RING....

Tiếng chuông điện thoại vang lên, ông nhấc mát. Bên đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm ổn:
_ Thằng nhóc Long vừa tới gặp tôi.
_ Ừ! Thằng Vũ cũng vừa tới phá xong.

Không hẹn mà cả hai người cùng thở dài. Cả hai đứa con này sinh ra đã là thứ quý giá nhất đối với họ nhưng chính họ lại vô tình đẩy con mình ra xa để chúng hận họ như vậy. Là lỗi của họ nhưng không thể trách những người đàn ông vụng về trong gia đình này được. Mất đi người phụ nữ của mình họ cũng gần như mất đi phương hướng rồi còn đâu nữa. Trên thương trường họ có thể không có đối thủ nhưng ở nơi tình trường họ vẫn sẽ có lúc bước sai đường.
_ Tôi phải làm sao để xin lỗi cậu ta bây giờ?
_ Tôi nghĩ tên đó sẽ không trách cậu đâu.
_ Thật sao?
_ Ừ! Cậu biết tính tên đó mà...
_... Ừ...

Ký ức cửa hai người, à không chính xác là ba người chính là lúc bắt đầu từ huy hiệu ba cánh kéo dài đến tấm ảnh rồi mãi về sau này. Họ cả ba vốn là anh em vào sinh ra tử với nhau: Cha của Diễm, Long, Vũ vốn là anh em cùng chơi với nhau từ lúc còn ở cái thời trèo tường hái trộm quả rồi giành nhau ăn ngon lành. Cho đến cái ngày mà định mệnh đưa đẩy họ đến với những người con gái mình yêu thương. Đó là quãng thời gian vui, buồn khắc ghi cả đời họ. Có những lúc tưởng chừng như thất vọng nhưng họ đã nắm tay những cô gái đó mà vùng dậy đấu tranh cho tình yêu của chính mình. Khi nhìn những giọt nước mắt đó lăn dài họ lại tự hứa bản thân rằng về sau sẽ khiến người mình yêu hạnh phúc hơn nhiều nữa. Chỉ là những cô gái này ra đi vội vã quá để họ trơ trọi, để họ lầm đường khiến có những thứ không thể cứu vãn được. Có một sự thực mà Long không hề biết, chỉ là Vũ và Diễm là biết về nó: là Vũ và Diễm là anh em họ. Cả hai mang trong mình chung một dòng máu chứ không phải chỉ là anh em hơn kém tuổi nhau như Long từng tưởng. Cha của Vũ và mẹ của Diễm chính là anh em cùng cha mẹ. Mẹ của Diễm và mẹ của Vũ cùng mẹ Long là ba cô bạn thân với nhau từ đại học. Cả ba vô tình lại vô ý gặp nhau như lẽ đương nhiên tình bạn khăng khít họ dành cho nhau. Ba cô gái ba cá tính, ba nét đẹp khác hoàn toàn nhau được định mệnh đưa đẩy đi vào vòng tay của ba chàng trai đó khi về nước. Họ không phải được hạnh phúc luôn, đã có những lúc hiểu nhầm, lúc phải đấu tranh, lúc đau khổ, hạnh phúc. Sáu con người này đã trải qua rất nhiều trầm luân để được kết quả như ngày hôm nay về ba đứa con mà họ tự hào nhất. Chỉ tiếc rằng một người mất khi hạ sinh, một người bị bệnh tật dày vò bởi căn bệnh ung thư quái ác và người cuối cùng vì đau buồn mà sinh ra "tâm bệnh" cũng đi theo. Họ đã nguyện rằng dù sinh không cùng ngày nhưng mong trọn đời trọn kiếp là chị em của nhau như ba chàng trai không cùng cha mẹ nhưng đã đặt lời hứa vào chiếc huy hiệu vàng sáng chói kia. Đó là: "Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu". Và ba cánh sao chính là tam quyền của ba người đàn ông đầy hoài bão này:

Cha Long – Kẻ nắm quyền. Bởi vì ông hiện tại là Thủ tướng.
Cha Vũ – Kẻ điều quyền. Ông nắm quyền điều hành toàn bộ phòng không, không quân của đất nước.
Cha Diễm – Kẻ trợ quyền. Nằm trong bóng tối, ông là IT (Information Technology : Công nghệ thông tin - thường gồm các ngành Quản trị mạng, viết game, viết phần mềm,...) tài năng xuất chúng cũng là hacker (là người có thể viết hay chỉnh sửa phần mềm, phần cứng máy tính bao gồm lập trình, quản trị và bảo mật, hiểu rõ hoạt động của hệ thống máy tính, mạng máy tính và dùng kiến thức của bản thân để làm thay đổi, chỉnh sửa nó với nhiều mục đích tốt xấu khác nhau) thiên tài ẩn thân nằm trong bóng tối chuyên thu thập thông tin giúp đỡ hai người bạn ngoài ánh sáng kia.

Ba người họ một kẻ ngoài ánh sáng, một kẻ sau ánh sáng và một kẻ đứng trong bóng tối không thể thiếu nhau cũng không có thể thêm ai vào. Chẳng ai có thể địch được "Tam quyền" của họ cả. Chỉ tiếc rằng họ đánh mất tình yêu cửa mình chính vì họ đã quá đam mê công việc khi họ ở trong thời kỳ đỉnh cao nhất của mình mà thôi. Lúc nhận thì người đã mất không thể sống lại được nữa rồi.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro