Chương 22: Ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Có những sự thật không phải cứ nói ra là có thể giải quyết được tất cả, cũng như có những sự thật phải là người trong cuộc mới hiểu rõ ngọn nguồn, ta không thể phán đoán phiến diện được mà chỉ có thể chấp nhận nó mà thôi. Cha của Vũ cũng vì mong con của mình có được hạnh phúc. Cha của Long thì thực ra đang đi làm từ thiện ở đất nước vừa trải qua bão lũ, liên lạc khó khăn. Có lẽ, Long không biết được rằng người cha kiên cường của mình khi nghe tin đã khóc ngay trước mặt những người đó như thế nào. Người mạnh mẽ như ông đã phải đau nhường nào khi nghe tin vợ mất. Ngay lập tức về, nhưng đối diện với ông chỉ còn là nấm mộ cùng người con trai đã khóc đỏ hai mắt mà thôi. Ông không thể khóc trước mặt vợ mình, nhưng tim người này ngày hôm đó đã chôn theo vợ.

....

- Hà Anh, em đi theo anh nhé. Phải cẩn thận một chút, không được rời mắt khỏi anh đấy. - Vũ thắt lại thật cẩn thận đai của áo chống đạn cho cô.

- Dạ.

Anh vốn muốn cô ở nhà vì nơi họ đến là một chiến trường, không thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Nhưng, khác vẻ bề ngoài yếu đuối của mình, cô cứng đầu, ngang bướng hơn anh tưởng rất nhiều. Ai mà biết được lúc đầu cô rất ngoan ngoãn đồng ý với anh để được đi theo, đến khi lên trực thăng đã thấy một cô gái ngồi đó nói chuyện với người lái máy bay rồi. Hồ ly quả là hồ ly, không thể tin được cái mỉm cười đầy âm mưu của cô gái. Quả thực, anh đã quá coi thường cô gái nhỏ bé này. Dù sao cô cũng là Cửu Vĩ Linh Hồ khiến cho Ma Thiên Trụ điên đảo cơ mà. Cô gái này không sợ thứ gì, chỉ sợ bị bỏ rơi mà thôi. Khi nhìn thấy cô, anh không bực mà chỉ ngạc nhiên và hứng thú.

- Anh! Diễm chắc chắn sẽ ổn chứ? - Hà Anh lo lắng hỏi.

- Ừ, không sao đâu, em ấy mạnh mẽ lắm mà. - Vũ cười, bàn tay nhẹ xoa đầu cô nhưng tay kia lại siết chặt. Nếu Diễm mà có mệnh hệ gì thì có lẽ kẻ đầu sỏ đó cũng không thể chết đơn giản được.

Nếu Diễm của anh yếu đuối một chút, có thể khóc, có thể cười ra mặt thì tốt rồi. Chỉ là, đứa nhỏ này từ bé đã mất cả mẹ lẫn cha nên luôn sống rất nội tâm. Có khổ cũng không nói, có đau cũng không kêu, nên trước nay anh sợ nhất chính là Diễm sẽ bị nội thương. Mặc kệ cho vết thương đó nhiễm trùng, lở loét, đau đớn đến nhường nào, Diễm cũng chỉ ôm lấy nó để người bên cô không phải lo lắng. Nói thẳng ra, từ lúc Diễm hiểu chuyện, cô nhận ra cha là vì mình mà chết, nên cô càng sợ hãi cảm giác mất đi người thân yêu vì mình. Cô chấp nhận chết, thương tổn, chỉ cần người cô yêu quý có thể cười. Nếu cứ để thế mãi sẽ có ngày Diễm sẽ tự kết thúc cuộc đời mình để trả lại hơi thở cho người khác mất, anh rất sợ chuyện đó xảy ra. Ở với Diễm đủ lâu để Vũ đoán được cô nghĩ gì. Diễm luôn nghĩ tới người khác trước rồi mới dành cho bản thân mình thứ còn sót lại, với cô, nụ cười của người khác đã là quá đủ.

Quay lại nhìn Long, Long từ nãy đến giờ cứ nhìn ra ngoài chẳng nói gì. Ánh mắt lạnh lùng, xa xăm hướng ra phía ngoài bầu trời, bàn tay siết chặt vào nhau như cố kìm nén điều gì đó. Thực ra, Vũ mong Long và Diễm có thể thành đôi. Vì thế giới này, có lẽ chỉ có một mình người con trai tên Long kia bất chấp tất cả mà quan tâm, bảo vệ, chăm sóc cô. Chính anh cũng không thể ngờ được Long lại yêu Diễm nhiều đến như thế đâu Dường như Long bị Diễm của anh thu hút toàn bộ ánh mắt rồi. Nhiều khi tình yêu của Long lớn đến mức anh cũng phải ngỡ ngàng không thể ngờ được, huống chi là Diễm. Nếu như Diễm biết được tất cả, có lẽ cô sẽ khóc mất. Cứ nhìn bộ dạng của Long bây giờ chỉ hận không thể ở bên cô ngay tức khắc là có thể hiểu được.

- Long! Bình tĩnh đi. - Vũ vỗ vai anh trấn an.

- Em ấy chắc chắn đang sợ lắm, sẽ đang khóc. - Long nói, bàn tay siết chặt. Anh không sợ gì ngoài sợ đôi mắt kia phải rơi nước mắt.

- Vậy lúc đấy nhờ cậu ở bên em ấy nhé. Và... hãy nói rõ tình cảm với em ấy. - Vũ cười.

Long ở trên thương trường chẳng sợ đối mặt với khó khăn, nhưng khi ở bên Diễm lúc nào cũng không thể quyết được. Chính vì vậy, dù yêu cô rất rất lâu rồi nhưng Long vẫn chưa nói được cho cô biết tình cảm của mình.

...

Còn lúc đó, bên trong căn phòng lớn với bốn bức tường rêu bám đầy, ánh đèn bàn mờ ảo nhấp nháy, Diễm mệt mỏi cuộn người, nhắm nghiền mắt. Cứ mỗi lần cô nhắm mắt lại là lại nhớ tới hình ảnh của cha mình lúc mất, cô lại cảm thấy vô cùng đau đớn. Người cô dính ướt mồ hôi lạnh, khó thở,mệt mỏi xâm chiếm toàn bộ trí não. Trong trí óc mơ màng, cô nhớ tới một vòng tay ôm cô, xua đi tất cả: sợ hãi, run rẩy, buồn nôn. Hiện tại, cô ước muốn nó hơn bao giờ hết, nhưng cô biết là không thể được. Có lẽ cả đời này cô phải chôn thân héo mòn nơi đây cùng thứ cảm giác đáng sợ này. Cô ước mình có một kết thúc nhanh hơn, nhưng dường như kẻ kia khi chưa đạt được mục đích, sẽ không để cô đi gặp cha mẹ mình dễ dàng như vậy.

"Cạch..."

Đôi giầy gót đỏ đó lại bước vào, bà ta chỉ cần nện giầy xuống sàn nhà thôi cũng đủ làm cô thấy sợ hãi rồi. Cô sợ những lời nói độc địa, chát chúa của người phụ nữ này một lần nữa nhấn chìm mọi gắng gượng tỉnh táo cuối cùng trong tim cô. Nhìn Diễm vẫn nằm im, coi bà ta như không tồn tại, khiến bà ta nhíu mày. Phẩy tay một cái, hai người vệ sĩ đi theo bà ta bước phía Diễm và...

"Rào...".

Cả xô nước lạnh xối thẳng vào người Diễm. Cái lạnh nhanh chóng lan toàn thân, thấm qua da, lướt nhanh qua từng tế bào, thi nhau đánh về đại não, đóng băng nó. Lớp áo mỏng của cô chẳng thể chống đỡ được bất cứ cái gì trong tiết trời lạnh cùng căn phòng lạnh lẽo này. Diễm lạnh, ngồi bật dậy, ôm lấy thân người đang cứng ngắc lại như bị đóng băng. Ôm lấy cơ thể run bần bật, Diễm hướng ánh mắt tức giận về người phụ kia:

- Nhìn tao bằng ánh mắt đó là muốn tao hành hạ mày thêm sao? - Đôi môi được tô lớp son đỏ chót khẽ nhếch lên tà ác.

- ...

- Mày giả câm với tao à? Để tao xem mày có câm mãi được không nhé! - Bà ta vuốt lên chiếc roi cẩm trên tay từ lúc vào.

Những hình ảnh lúc bé khi bị ngược đại nhanh chóng hiện về trong trí não cô. Ngày đầu tiên cô mất cha, ngày đầu tiên cô đặt chân vào ngôi nhà đó, người phụ nữ sang trọng đã đón vô với nụ cười ngọt ngào, dịu dàng trên môi. Nhưng, ngay sau khi người đàn ông đưa cô quay bước đi, cô lãnh trọn một cái tát bóng rát cùng lời đay nghiến đe dọa:

"Mày đừng có hòng mơ tưởng tới thứ gì ở căn nhà này. Không có cửa đâu, tốt nhất là mau cuốn gói cút đi".

Sững sờ có.

Đau đớn có.

Sỡ hãi có...

Đối với một đứa trẻ như cô, những tháng ngày sau đó cô đã thấm thía cái gì gọi là địa ngục. Một ngày ba trận nếu bà ta tức giận, một trận nếu bà ta vui vẻ. Không thể dựa theo sắc mặt để sống, chỉ có thể cắn răng, nuốt nước mắt, đứng im chịu đựng những đòn roi quất lên người như bão táp. Đau lắm, xót lắm, sợ lắm, nhưng phải chịu. Vì sao ư? Vì cô là đứa trẻ mang thân phận ở nhờ thì làm gì có quyền được lựa chọn cái gọi là "tốt", mà chỉ có cái gọi là "chịu".

Bỏ đi... cô đã định.

Khi đó cô định bỏ đi nhưng là do anh. Anh nhắc tới tên cha, anh gọi cha là thầy khi cãi nhau với người đàn ông kia, nên cô đã nhịn, cắn môi đến bật máu mà nhịn lại. Cô muốn hỏi anh nhiều lần lắm nhưng tiếc rằng anh không nhìn thấy cô. Cho tới ngày cô tuyệt vọng và đau lắm, đau đến phát sốt, chỉ có thể ôm di ảnh cha mà khóc vì anh cứ lướt qua cô mãi. Cô không giận anh đâu, buồn thôi, vì anh đâu biết cô là ai, với anh, ngôi nhà này dường như chẳng có ý nghĩa gì, về rồi lại đi mà thôi. Cô cố gắng chờ... chờ anh mãi, nhưng sức sắp không chịu được nữa rồi.

Cô thực sự ngã gục, may mắn rằng khi đó anh đã ôm lấy cô ...

   - Muốn giết tao sao? Muốn tao chết sao? Vậy thì mày phải giết nó trước. - Bà ta rít lên, kéo Diễm đang đứng cạnh mình lại, kề con dao vào cổ cô. Bà ta không chấp nhận thua cuộc, mà nếu có thua thì cũng phải có kẻ cùng xuống vực với bà. 


Bà chưa thua, chỉ còn có Diễm trong tay thì bà ta chắc chắn mình vẫn chưa thua cuộc mà bỏ mạng ở nơi đây. Bởi vì, Diễm chính là điểm chết của tất cả ở đây. Nếu Diễm chết, có thể bà cũng chẳng sống được những ngày bình yên, tự tại như trước đây nữa. Chúng dám đẩy bà vào bước đường cùng này, thì chúng phải trả giá. Có lẽ, đối với bà ta, cuộc đời bà chẳng làm gì sai, chỉ có người khác khiến bà phải thế mà thôi. Vậy nên, cuộc đời bà bao nhiêu năm qua, kết cục chẳng có gì trong tay cũng là đúng mà thôi, chưa bao giờ được trải qua vinh hoa phú quý thực sự, chưa bao giờ biết cảm xúc yêu và được yêu...

- Bà... - Vũ trừng mắt nhìn bà ta. Người đàn bà này đến chết cũng vẫn không hoàn lương được.

Anh đang định xông lên thì Long cản lại. Từ nãy tới giờ Long vẫn đứng yên không lên tiếng. Đáng lẽ, khi nhìn thấy Diễm như vậy, anh phải là người tức giận hơn ai hết mới phải. Đúng, Long gần như không giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy Diễm ở giữa tiết trời này mỏng manh, yếu đuối thế kia. Trái tim anh đập điên cuồng khi nhìn thấy làn da tái nhợt, vết xước dài chạy trên mặt cô. Anh chỉ muốn xông tới bóp chết ả đàn bà kia mà thôi. Anh gặp qua không ít loại người, tiếp xúc cũng không ít thủ đoạn của họ, nhưng người đàn bà trong mắt nhuộm đầy dã tâm thế kia anh chưa bao giờ gặp qua. Thực sự, anh muốn một phát giết chết bà ta, nhưng ngay lúc đó đôi mắt Diễm lại chạm vào anh. Đôi mắt cô kiên cường khác hẳn thân người đang ngày càng suy nhược. Trong đôi mắt đó, nó ánh lên tia cười, mừng rỡ khi nhìn thấy anh, biết trước anh sẽ đến đón cô bằng cách mọi cách, anh sẽ không bao giờ bỏ cô nơi xa lạ này đâu. Tên anh... rõ ràng anh nghe thấy được cô gọi tên anh. Và từ đầu đến giờ, cô đều hướng ánh mắt về anh chứ không phải ai khác, kể cả khi người đàn bà kia kéo cô, kề con dao lên cổ, cô cũng không hề sợ mà vẫn cứ nhìn anh. Cô như muốn anh bình tĩnh, cô có thể bị thương, nhưng không chết, nên anh không nênđánh mất lý trí biến mất để tự thương tổn mình.

Chính vì vậy, hiện tại tâm trạng anh so với Vũ ổn định hơn nhiều. Hà Anh đang đứng phía sau, âm thầm khóc, cô cả người run lên, không biết là vì sợ hãi hay là bởi xót xa cho từng vết thương, cho những gì mà Diễm đang phải chịu. Cô đứng đó, nhìn thấy rõ tất cả và cô đã thấy Diễm vẫn cười – cười với Long. Cô tự hỏi, Diễm có trái tim mạnh mẽ đến đâu mà có thể chống chịu được sự lạnh giá, đau đớn trong người mình để cười đẹp đến mức đó? Nhìn cô gái nhỏ kia mà lòng Vũ nhói đau, nhìn Long ánh mắt bình tĩnh, kiên cường hơn mình nhiều, Vũ khẽ thở dài, gật đầu giao chuyện còn lại cho Long. Những giọt nước mắt dài, âm thầm không khỏi khiến anh phải xót xa. Anh quên mất rằng nơi đây còn một cô gái anh phải bảo vệ và cần phải bảo vệ, khi nhìn thấy cô em gái mình chăm non từ nhỏ chịu khổ sở thế kia. Vũ khẽ ôm Hà Anh vào lòng, an ủi cô, ánh mắt hướng về phía trước chờ xem Long sẽ làm sao để xử lý con người kia.

Long nhìn Diễm, ánh mắt anh lạnh lùng liếc nhìn người đàn bà thâm độc, khác hẳn ánh nhìn ấm áp mà anh dành cho cô. Rồi anh khẽ thở dài. Nhìn cô như muốn chạy tới ôm cô vào lòng, ủ cô vào trong ngực để có thể sưởi ấm cho cô. Nhưng trước lúc đó, anh phải xử lý thứ khiến cô, anh và Vũ khổ sở không biết bao nhiêu tháng ngày qua đã.

- Long! Mày yêu nó sao? Vậy thì đưa cho tao dự án đó và mày. Tao sẽ thả nó ra như ý nguyện của mày. - Bà ta kề sát con dao vào gần cổ Diễm hơn, ánh mắt bà ta đầy ắp sự tham lam khi nói ra câu đó.

- Không... không đâu ... - Diễm nói. Giọng nói thều thào, cô gắng gượng bật ra khi cổ họng đau rát bởi khó lạnh quật vào đông cứng mọi thứ trong người. Cô có thể không nói rõ, không đứng vững, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào anh thì lại chẳng cơn gió lạnh lẽo nào có thể cản trở được.

- Mày...

- Sơ hở... - Khi giọng nói này vang lên như tiếng thì thầm bên tai bà ta, rất gần, cũng là lúc...

Long từ lúc nào đã ở ngay sát cạnh bà ta rồi. Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt nhuốm màu sát khí. Bàn tay anh nắm lấy lưỡi dao bà ta đang kề vào cổ Diễm. Ngay lúc bà ta sững sờ quay lại thì 1 lưỡi dao lạnh ngắt đã chìm sâu trong người rồi. Con dao đe dọa Diễm có thể cắt ra được máu từ tay Long nhưng gây tổn thương cho Diễm thì không thành. Thay vào đó là con dao xuất hiện trên tay Long từ lúc nào đã đâm vào eo bà ta, khiến bà ngã quỵ như một kẻ thua cuộc khốn khổ, nhục nhã. Mặc dù cũng bị dao cứa lên năm ngón tay nhưng mặt Long chẳng chuyển sắc chút nào. Có lẽ, nỗi đau mà anh đang chịu chẳng bao giờ bằng thứ mà từng ấy năm qua người con gái anh yêu đã phải chịu, nên đến một cái nhíu mày vì đau anh cũng chẳng có. Cánh tay anh còn đủ khả năng đỡ lấy Diễm vào lòng khi cô không có bà ta giữ, không trụ được ngã xuống. Anh ôm lấy cô, hôn lên má, lên tóc lên làn da lạnh ngắt nơi vùng cổ cô, khẽ nói:

- Xin lỗi, anh bắt em đợi lâu quá rồi.

Cùng lúc, Long ra tay giết bà ta thì hai tên còn lại cũng bị Vũ bắn chết. Chúng muốn tấn công Long và Diễm mà lại quên ở phía kia còn có Vũ cùng Hà Anh đều theo dõi nhất cử nhất động của chúng. Vũ có khả năng bắn súng được tôi luyện cực tốt, chẳng kẻ nào bằng. Long có khả năng di chuyển và sự nhạy bén cao hơn ai hết, chẳng ai có thể đọ được. Họ có khả năng này cũng chỉ có thể nói hai chữ "di truyền" mà thôi. Họ giống cha như Diễm giống cha mình vậy, và họ trước khi thực hiện ước mơ của riêng mình đã có một thời gian dài được huấn luyện nghiêm khắc như một CIA với đầy đủ các kỹ năng phòng thân. Tất cả cũng bởi dòng máu đang chảy trong người họ. Dù có nhiều khoảng cách ngăn trở nhưng họ cũng không thể phủ nhận dòng máu mà đấng sinh thành cho mình. Không chấp nhận đi theo những gì đã được sắp đặt, nhưng họ cũng không thể vứt bỏ dòng máu đang chảy trong mình được.

Vũ chĩa khẩu súng về phía bà ta, nhắm thẳng ngay thái dương. Bà ta chưa chết bởi con dao mà Long đâm. Chết ư? Việc đó đối với bà ta mà nói là một cái kết quá dễ dàng, quá đơn giản sau tất cả những gì bà ta làm và phá hủy cuộc sống của họ từ trước đến giờ. Vũ nói:

- Thanh Loan! Tôi không giết bà đâu nên cứ yên tâm đi. Nhưng những gì bà nợ chúng tôi, chắc chắn tôi sẽ đòi đủ từng thứ... từng thứ một. Và tôi mong rằng cả cuộc đời còn lại của bà nên nhớ lấy điều này, rằng: dù bà có chia cách một gia đình ra sao thì họ cũng không thể hận thù nhau như bà mong muốn đâu. Bà biết vì sao không? Vì chúng tôi chảy trong người cùng một dòng máu đỏ, thứ mà cả đời bà không bao giờ hủy bỏ được.

Phải, mặc dù theo con đường khác hẳn với cha mình, nhưng cả hai đều chảy trong mình dòng máu của người mà họ từ trước tới nay vẫn đặt trong mình niềm tôn kính đặc biệt. Bởi vì họ chọn con đường khác hoàn toàn, cũng bởi họ không muốn dùng tới nó. Không phải nó không tốt, bởi khi học những thứ đó họ không học để giết người, mà là dùng để bảo vệ những thứ mà họ yêu thương nhất, đồng thời chế ngự chính bản thân mình, để họ đứng vững trên thương trường bấy lâu nay. Thời gian quá dài khiến cho khoảng cách của họ với người đó đi quá xa mà thôi. Nhưng trong thâm tâm, họ vẫn luôn quan tâm, lo lắng cho đối phương. Và... dù họ có nói năng ra sao thì họ vẫn gọi 1 tiếng "cha". Có lẽ, đấy là cách yêu thương, kính trọng của những người đàn ông với nhau.

...

Trên chiếc máy bay riêng, cất cánh bay đầu tiên, bốn người con bình an trở về. Vũ và Hà Anh cuống quýt lo cho Diễm khi người cô cứ lạnh rồi lại nóng, cùng những vết thương trên người cô. Còn Long, anh ngồi gần đó tự băng tay cho mình. Vết cắt không sâu nhưng tay là nơi có nhiều dây thần kinh nhất và cũng nhiều máu nhất nên máu chảy ra không ít. Đúng lúc đó, một dáng người nhỏ nhắn bước tới bên anh. Bước đi không ổn định, nghiêng ngả như muốn ngã, nhưng người kia vẫn cố cắn răng bước bằng được về phía anh, ngang bướng đối chọi lại cả với sức khỏe của chính mình. Diễm được thay chiếc váy lúc trước bằng một bộ đồ bông trắng mềm và ấm hơn, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo lông vũ màu trắng. Cả người cô bây giờ trông như một cục bông đang lắc lư đi về phía anh. Cô ôm trong tay hòm thuốc, ánh mắt nhìn vết thương đầy xót xa, tự trách mình vì bảo vệ cô mà anh mới bị như thế. Chỉ là cô cứ cách anh một khoảng ngập ngừng không biết có nên bước lên hay không, miệng mấp máy điều muốn nói lại như chẳng biết nên nói gì. Nhìn cô lúc này, anh khẽ cười, bước tới, ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùi mình, mặc lại chiếc áo đang khoác hờ trên vai cho cô rồi mới dở tay cho cô xem vết thương đã được sơ cứu qua, ngoài vết cắt còn chút máu đông thì đã ổn cả. Anh ôm cô, ngắm nhìn cô tỉ mỉ, nhẹ nhàng dán từng cái băng cá nhân lên tay cho anh.

- Xin... xin lỗi. - Giọng cô run run khàn khàn. Xem chừng cô vẫn chưa nói được dễ dàng.

- Không phải tại em. Là anh muốn bảo vệ người quan trọng nhất của mình. - Anh cúi xuống, đặt lên má hơi lạnh của cô một nụ hôn.

Rồi như có như không, hai bờ môi kia khẽ chạm vào nhau, rất nhẹ. Cô nghe bên tai mình ba chữ: "Anh yêu em". Sau đó, anh ôm cô, ủ vào lòng để cả người cô có thể cảm nhận hơi ấm của mình, đồng thời để hơi ấm đó xua tan đi cái lạnh vẫn còn luẩn quẩn trong cô. Cô không nói gì, dần dần ngả vào lòng anh, thiếp ngủ. Bên tai cô văng vẳng tiếng nhịp tim anh đập lên từng hồi, từng nhịp yêu thương anh dành cho cô.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro