Chương 18: Lục Dịch trở về (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hôm đó, tại Lục phủ, là buổi tối hỗn loạn nhất chưa từng xảy ra. Lục phu nhân từ ban ngày đã chuyển dạ, nhưng vì khó sinh, cho nên kéo dài đến tận nửa đêm. Cứ vài nha hoàn bê chậu nước mới vào, lại có vài nha hoàn bê một chậu đầy máu đi ra, ai nhìn vào cũng thấy hồi hộp, hoang mang. Rõ ràng ngoài trời đêm nổi lên vài cơn gió lạnh, nhưng ai nấy cũng đều như lửa đốt trong lòng, vô cùng khẩn trương.

Bên ngoài, Dương Trình Vạn, Cái thúc, Viên bá mẫu, Dương Nhạc đi đi lại lại, trên mặt hiện rõ sự lo lắng bất an. Bọn họ chỉ sợ Kim Hạ thật sự không thể vượt qua kiếp nạn này. Viên bá mẫu cũng muốn vào trong với Kim Hạ, nhưng trong đó đã có Lâm đại phu và Thượng Quan Hy rồi. Bà sợ mình sẽ gây cản trở, hơn nữa bà cũng không giúp được gì, chi bằng ở ngoài này đợi. Thời gian trở lại đây Viên bá mẫu như già đi mấy tuổi, đứa con gái này của bà lớn bằng từng này rồi, mà vẫn không thể khiến bà an tâm. Nhưng bà không trách tội Kim Hạ, ai bảo mệnh con bé khó, từ khi sinh ra cho đến lúc lớn lên, đều là nó tự nghĩ cách sinh tồn, bà chỉ có thể cho nó một mái nhà, ăn những bữa cơm giản dị, cho nó tình yêu thương, và là một người Kim Hạ có thể gọi là "mẹ". Đứa con gái duy nhất của bà đang ở bên trong vật lộn giữa sự sống và cái chết, người làm mẹ như bà sao lại không giống như đứt từng khúc ruột? Viên bá mẫu đã chẳng còn sức mà khóc nữa, khóc trong lúc này giống như Kim Hạ thật sự không thể qua khỏi vậy. Bà không muốn đến lúc Kim Hạ nhìn thấy mình khóc, lại tự trách cứ bản thân. Cho nên lần này, bà quyết định không ngừng trấn an bản thân, thành tâm cầu nguyện cho con gái bà, ngoại tôn của bà được bình bình an an.

Dương Nhạc đã từng trải qua cảm giác này, nhưng lần này lại hoàn toàn khác lúc Thượng Quan Hy sinh nở. Càng nhìn mấy chậu máu được bê ra, càng khiến cho tâm trạng trở nên hoảng loạn. Kim Hạ nay lành ít dữ nhiều, bên cạnh lại không có phu quân chăm sóc, cho dù có thể vượt qua, liệu cuộc sống sau này của muội ấy sẽ ra sao? Người muội muội yêu quý này của y, thiện lương, trong sáng, thuần khiết như vậy, sao không có một ngày nào được bình an vui vẻ? Giờ phút này Dương Nhạc chỉ có thể cùng mọi người cầu trời khấn phật, mong mọi thứ nhanh chóng qua đi, muội muội của y nhất định có thể gặp dữ hoá lành.

Ở bên trong, không khác gì một chiến trường. Nha hoàn thì luôn chân luôn tay, Thượng Quan Hy đã quỳ gối bên giường cả ngày rồi, nhưng nàng không thấy đau, mà chỉ nắm lấy bàn tay đã mềm nhũn, ướt nhẹp mồ hôi của Kim Hạ mà truyền sức mạnh. Phía cuối giường, bà đỡ cùng Lâm đại phu không ngừng nhìn xuống dưới chân của Kim Hạ theo dõi tình hình. Đã cả một ngày rồi mà vẫn chẳng thấy có tiến triển gì, bọn họ thật vô cùng sốt ruột. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả mẹ và bé đều nguy hiểm tính mạng.

Còn Kim Hạ, nàng thật sự giống như đang chới với giữa sinh và tử. Cho đến tận giờ phút này, nàng đã chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi. Khuôn mặt bình thường luôn sáng sủa, xinh xắn giờ đây tái nhợt, ướt nhẹp, không biết là do mồ hôi hay nước mắt. Đôi mắt to bình thường luôn như bầu trời đêm tỏa đầy ánh sao sáng, thì giờ đây đỏ ngầu, chỉ ánh lên tia bất lực. Từng cơn đau ập đến như sóng lũ, dần dần đánh gục nàng, từng tiếng hét như xé họng, từng cơn rặn như móc ruột móc gan, đã từng đó thời gian trôi qua, vẫn không có tác dụng. Nàng thấy vô cùng khó thở. Nhiều lần nàng đã muốn bỏ cuộc, nàng không chịu nổi giày vò này nữa. Nhưng dường như trong mơ màng, trong sự không tỉnh táo, nàng không nghe không thấy bất kì thứ gì trong phòng, chỉ trong khoảnh khắc đó, nàng nghe thấy nhìn thấy Đại nhân.

Đúng vậy! Đại nhân đã hứa với nàng, nhất định sẽ cùng nàng đón đứa con của hai người chào đời. Đại nhân đã hứa, nàng nhất định sẽ tin. Đại nhân chưa bao giờ làm nàng thất vọng. Đại nhân không có ở đây ư? Ai bảo thế? Đại nhân ở trong tâm trí nàng, trong trái tim nàng, từ lâu tâm hồn, sinh mệnh của hai người đã hoà làm một. Nàng đã đợi chàng lâu như vậy, huyết hải thâm thù gì cũng đã vượt qua, hai người vốn được định sẵn chẳng thể đến được với nhau, nhưng đến cùng vẫn vượt lên trên định kiến mà ở bên nhau, sao có thể dễ dàng gục ngã. Trong mơ hồ nàng sờ được chiếc vòng định tình trên tay nàng, như nghe thấy tiếng gấp gáp nhưng kiên định của Đại nhân:

"Di vật của mẹ ta, ta coi nó như mạng, chỉ vì ta luôn coi nó như một niềm tưởng. Giờ đây ta đem niệm tưởng này tặng cho nàng, nàng nhất định phải trân trọng nó."

"Vòng tay tặng cho nàng rồi, chính là không cho phép nàng chết".

"Nhớ kỹ cho ta, sau này không được sự cho phép của ta, không được tháo nó xuống."

Vòng tay này chính là sinh mệnh của chàng, nàng đang nắm giữ sinh mệnh của Đại nhân. Nàng luôn tin chiếc vòng tay này thật sự có sức mạnh của nó, đeo trên tay nàng, chính là gắn kết sinh mệnh của hai người lại với nhau. Nàng không được bỏ cuộc, bảo bảo nhất định phải khoẻ mạnh, sớm sinh, không còn nguy hiểm, nàng còn phải đợi Đại nhân bình an về nhà.

"Áaaaaaaaaaaaaaaa..."

Từng tiếng hét như xé tan không gian, giống như nhát dao cùn cứa vào lòng từng người đang có mặt tại đó.

- Thấy rồi, đầu của bảo bảo bắt đầu thấy rõ hơn rồi. Kim Hạ, con cố gắng thêm chút nữa, có tiến triển rồi. - Lâm đại phu đột nhiên hét lên.

Cuối cùng giống như trong cơn giông đen kịt bỗng ló ra một tia mặt trời, mọi người bắt đầu nhìn thấy tia hy vọng lạc quan ở phía trước. Thượng Quan Hy nghe vậy càng siết chặt tay của Kim Hạ hơn, giọng nói run run nhưng đầy vẻ kích động:

- Kim Hạ, muội nghe thấy chưa? Muội sắp vượt qua được rồi, cố thêm chút nữa thôi, một chút xíu nữa thôi.

Kim Hạ cũng nghe thấy tiếng mọi người động viên, nên cũng nắm chặt lấy tay của Thượng Quan Hy, tiếp tục cố gắng.

Thời gian cứ thế trôi đi, đêm cũng dần khuya, trong một khắc nào đó, mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh. Không còn tiếng hét, không còn tiếng nức nở, im lặng đến mức nghe được tiếng gió thổi, tiếng lá rơi.

- Sao đột nhiên lại yên tĩnh như vậy? Không phải có chuyện gì rồi đó chứ? - Cái thúc đứng bên ngoài không khỏi lo lắng. Tuổi của ông chưa đến mức gọi là già, nhưng sắp vì lũ trẻ này mà lên cơn đau tim rồi.

Ngay trong khắc đó, tiếng trẻ con khóc trong trẻo vang lên, phá tan sự yên tĩnh, thật giống như tiếng pháo hoa trong đêm giao thừa, đánh thức tất cả mọi người.

- Sinh, sinh rồi, sinh rồi! Kim Hạ muội ấy sinh rồi. - Dương Nhạc kích động kêu lên, đôi mắt bắt đầu ánh lên tia xúc động, chực trào nước mắt.

- Thật là may mắn quá, quá tốt rồi. Hạ Nhi tai qua nạn khỏi. Những đứa trẻ này thật khiến chúng ta phải lo lắng mà. - Dương Trình Vạn cũng có thể giãn cơ mặt, thở phào một hơi.

Viên bá mẫu dường như vẫn chưa tin vào sự thật, nghe thấy tiếng trẻ con khóc kéo dài, bà mới dám thở hắt ra, người không còn sức ngồi phịch xuống, Dương Nhạc thấy vậy hơi hoảng vội đỡ lấy.

- Cuối cùng cũng sinh rồi. Cảm ơn ông trời, cảm ơn thần linh đã phù hộ cho con bé.

- Bá mẫu người đừng như vậy. Người mau đứng dậy đi. Kim Hạ chắc không sao rồi, để con đỡ người vào trong nghỉ ngơi. - Dương Nhạc nhẹ đỡ lấy người Viên bá mẫu, toan đứng dậy.

Bỗng nhiên trong không gian xuất hiện tiếng vó ngựa. Một thân ảnh lao vào trong phủ, rồi vội vã nhảy xuống ngựa, chạy vào bên trong. Dương Trình Vạn, Cái thúc, Viên bá mẫu cùng Dương Nhạc đứng ngoài nhìn thấy hắn, do trời tối cộng thêm hắn chạy quá nhanh nên không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người đó, chẳng phải chính là... Cả bốn người đều kích động mắt trợn tròn miệng há to, không ai thốt ra được câu nào, cũng theo hắn vào trong.

- Là con trai, Kim Hạ, bảo bảo là một bé trai, con xem bảo bảo mũm mĩm trắng trẻo chưa này. - Lâm đại phu ẵm một đứa trẻ còn đỏ hỏn quấn trong chăn, giọng nói run run xúc động, đặt xuống nằm cạnh Kim Hạ.

Kim Hạ lúc này mí mắt như đeo chì không thể mở ra nổi, hơn nữa còn đẫm nước nên nàng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng cơ thể nhẹ nhõm khiến nàng thấy yên tâm, nghe thấy tiếng Lâm đại phu, nàng mỉm cười gật đầu, cảm nhận được một thân hình bé nhỏ đang nằm cạnh, hạnh phúc ngập tràn, nhắm mắt định nghỉ ngơi. Thượng Quan Hy cùng nha hoàn đều lau nước mắt, kiếp nạn này cuối cùng cũng qua rồi. Có điều, họ ước gì người đó có ở đây...

- Kim Hạ! - Từ ngoài cửa vang lên tiếng gọi, không to không nhỏ, nhưng sức mạnh của tiếng gọi này đủ để đánh động vào tâm trí của mọi người.

Ai cũng nhìn ra cửa, khi nhìn rõ người đó là ai, tất cả đều ngạc nhiên thập phần, tay che miệng đầy vẻ kích động. Người đó, người đó chẳng phải là... là... Đại nhân ư?

Nhưng trong mắt Lục Dịch giống như trong căn phòng này không hề có bất kì ai, chỉ có hình bóng người con gái hắn yêu thương đang an tĩnh nằm trên giường. Hắn chạy vội lao đến bên giường, ngồi xuống mép, tay run run cầm lấy bàn tay bé nhỏ không còn chút sức lực nào, giọng nghẹn ngào:

- Kim Hạ! Kim Hạ, ta về rồi!

Bảo bảo bên cạnh nhìn thấy phụ thân nó, đột nhiên quơ chân múa tay, miệng cười khanh khách. Nhưng mà hỡi ôi! Nam nhân kia đâu có thèm nhìn bé đến một cái, chỉ nhìn mẫu thân bé thôi, bé đang nằm lù lù ở đây mà. Cười mãi không được phụ thân đáp lại, bảo bảo bắt đầu ngoạc mồm ra khóc. Nghe thấy tiếng khóc chói tai ở bên cạnh, Kim Hạ mới cau mày chậm rãi mở mắt. Trước mắt mơ hồ dần hiện ra bóng người, càng lúc càng rõ ràng. Kim Hạ đến khi nhận ra người đó là ai, nước mắt lại tuôn ra như suối, cất giọng nức nở:

- Đại nhân! Đại nhân! Là chàng sao? Có phải là chàng không?

Nói là cất giọng, nhưng thật ra Kim Hạ đã không thể thốt ra lời nữa rồi. Lục Dịch ngồi đó chỉ có thể đoán khẩu hình của Kim Hạ mà thôi. Hắn đưa tay lên môi mình, hôn nhẹ một cái, rồi mỉm cười trong khi đôi mắt cũng long lanh ánh nước:

- Là ta đây, Kim Hạ, là ta. Ta đã trở về rồi. Thật xin lỗi. Kim Hạ ta thật sự xin lỗi nàng. Đến bây giờ ta mới có thể về với nàng, thật xin lỗi...

Kim Hạ nằm đó nghe Lục Dịch nói, vừa khóc vừa cười, mắt rõ ràng không nhìn rõ thứ gì nhưng vẫn chuẩn xác nhìn Lục Dịch không rời.

- Nàng đã vất vả rồi. Kim Hạ, nàng vì ta chịu nhiều đau khổ, ta... ta...

Thề với trời, đây lần đầu tiên Lục Dịch nói năng lắp bắp. Kim Hạ lắc đầu, rồi lại nhìn Lục Dịch, như ý muốn an ủi hắn.

- Trở về là tốt rồi. Đại nhân, chỉ cần là chàng bình an, dù chỉ là trong mơ thôi, ta cũng thấy mãn nguyện.

Lục Dịch nghe vậy, nước mắt không nhịn được mà rơi. Một giọt, hai giọt... rơi trên tay Kim Hạ. Hắn cúi gằm mặt xuống khóc. Hắn không biết phải nói gì nữa. Giờ đây hắn chỉ muốn tự chém mình vài nhát. Nàng vẫn còn đang nghĩ mình đang nằm mơ. Hắn rốt cuộc đã cho nàng được cái gì, ngoài khổ đau, giày vò, chờ đợi trong vô vọng. Nhưng Kim Hạ biết rằng, chỉ cần được ở bên Lục Dịch, thì mọi đắng cay đều hóa ngọt ngào.

- Chàng... Chàng nhìn con trai của chúng ta chưa? - Kim Hạ yếu ớt cất giọng, nghe như tiếng muỗi kêu, nhưng ít nhất so với lúc nãy đã có thể phát ra tiếng.

Lục Dịch nghe nàng hỏi vội ngẩng phắt đầu lên, lập tức trả lời:

- Là con trai sao? Không. Thằng bé làm nàng vất vả như vậy, ta tạm thời không muốn nhìn thấy nó.

"..."

Căn phòng trở nên im lặng sau câu nói của Lục Dịch, trong khi ban nãy ai cũng sụt sùi xúc động.

Bảo bảo nằm bên cạnh mặt nhăn lại méo mó, lại bắt đầu khóc. Bà đỡ thấy vậy vội vàng bế lên dỗ dành.

Nói thì nói vậy, nhưng khi Lục Dịch thấy con khóc thì bỗng chuyển tầm mắt, đi đến cạnh bà đỡ đỡ lấy bảo bảo, rồi quay sang nói với mọi người trong phòng:

- Hôm nay mọi người vất vả rồi. Bây giờ đã muộn rồi mọi người hãy về nghỉ ngơi đi. Đợi mọi thứ ổn định rồi việc hôm nay mọi người giúp đỡ phu nhân, Lục Dịch sẽ ghi nhớ trong lòng, nhất định sẽ báo đáp mọi người sau.

Nhìn dáng vẻ Lục Dịch bây giờ nhất định cũng là cưỡi ngựa mấy ngày liên tục mới về đến đây, phu phụ bọn họ khó khăn lắm mới đoàn tụ, sao bọn họ nỡ làm khó chứ? Lâm đại phu nghe vậy chỉ cười:

- Cậu về là tốt rồi. Có cậu ở đây chăm sóc Kim Hạ bọn ta rất yên tâm, cũng chỉ có cậu mới có tác dụng với nó. Chuyện hôm nay khách sáo làm gì, đều là người nhà cả. Bọn ta về trước đây, ngày mai sẽ lại đến kiểm tra lại cho Kim Hạ, cậu cũng vất vả không ít, nhớ chịu khó nghỉ ngơi.

- Đa tạ dì Lâm nhắc nhở, vãn bối biết rồi.

Rồi Lục Dịch đưa đoàn người ra đến cửa, nhà quản gia tiễn từng người về, xong quay lại phòng đóng cửa. Căn phòng nghỉ của hai người nãy vì đông người vào mà có chút chật chội, giờ cũng đã khôi phục trạng thái ban đầu. Lục Dịch cúi đầu nhìn bảo bảo trong vòng tay, bé cũng mở to đôi mắt to tròn nhìn phụ thân bé. Lục Dịch chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt trìu mến vô tận. Thấy phụ thân nhìn mình cười, bảo bảo cũng vạn phần vui vẻ, cái miệng nhỏ không răng cũng nhoẻn miệng cười đắc ý, vô cùng đáng yêu. Nhìn hai cha con nhìn nhau cười, Kim Hạ cũng yếu ớt cười theo, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Nghe tiếng nàng cười, Lục Dịch mới ngẩng đầu lên, đi đến bên mép giường ngồi xuống, dịu dàng hỏi:

- Đã mệt đến như vậy rồi, nàng còn cười được sao?

Kim Hạ trìu mến nhìn Lục Dịch, rồi lại nhìn xuống đứa con trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói:

- Ta từng tưởng tượng ra cảnh chàng ân cần bế con, chắc sẽ trông rất đẹp. Không ngờ đến khi thực sự trở thành sự thực, ta có chút không dám tin. Bọn họ đều nói chàng mất tích, ám chỉ ta nên chuẩn bị trước tâm lý, nhưng ta vẫn tin rằng chàng sẽ quay trở về...

Nói đến đây Kim Hạ không thốt ra lời nữa, vì giọng nàng bị nghẹn lại. Tiếng nghẹn của nàng như con dao cứa vào lòng Lục Dịch, rất đau rất đau... Hắn từ từ hạ người xuống, đặt lên trán nàng một nụ hôn, rồi lên mắt, hôn lên những giọt trân châu trắng của nàng, hôn lên mũi, lên đôi môi tái nhợt, rồi ngẩng lên, một tay bồng con, một tay chạm nhẹ vào má nàng, yêu thương cất giọng:

- Nàng hãy yên tâm ngủ đi. Ta đảm bảo, đến lúc nàng tỉnh dậy, ta vẫn sẽ ở đây, bên cạnh nàng và con, một bước cũng không rời.

Kim Hạ hạnh phúc gật gật đầu. Rồi vì quá mệt, mà ngay tức khắc thiếp đi. Lục Dịch quả thực cứ vừa bế bảo bảo như vậy, vừa ngồi bên giường Kim Hạ túc trực. Cưỡi ngựa mấy ngày liền hắn cũng rất mệt mỏi, nhưng khi về đến nhà, thấy Kim Hạ bình an sinh con, mọi mệt mỏi đều tan biến ngay tức khắc. Bao khó khăn, trắc trở đã đi qua, nắng mùa xuân đã lên xua tan đi mây mù đen tối, báo hiệu từ nay cuộc sống của họ chỉ có những điều tốt đẹp, viên mãn. Khảo nghiệm vậy là đủ rồi, tác thành cho đôi uyên ương, để họ sao bao thời gian có thể được hạnh phúc. Kết tinh tình yêu cũng có rồi, chặng đường phía trước còn rất dài, nhưng họ sẽ luôn có nhau, cùng nhau nuôi dưỡng con cái, nuôi dưỡng hạnh phúc. Kim Hạ, ta chưa bao giờ đặt hy vọng vào tương lai, vì con đường ta từng đi chỉ toàn gam màu u tối, nhưng nhờ có nàng biến cuộc đời ta trở nên sáng trong trở lại, ta cũng vì nàng, sẽ cầm tay nàng đi về phía ánh sáng phía trước, một cuộc sống tốt đẹp của chúng ta.

****************

P/s của tác giả:
Hôm nay mình rảnh nên lại ngồi viết chap mới. Tên chương thì tại mình lười nghĩ quá nên lấy lại tên cũ, nghĩ tên chương còn khó hơn nghĩ tình tiết truyện nữa 😅
Vậy là bao nhiêu chông gai đã kết thúc rồi, Nhất Hạ phu phụ đã đoàn tụ với nhau, còn có một đứa con nữa, hy vọng kết như vậy đã đủ làm thoả mãn mọi người.
Như mình đã nói thì sẽ có một chương giải đáp quá trình cải tử hoàn sinh của Đại nhân, chắc là chương sau đó nên mọi người hãy tiếp tục đón đọc nha ^^
Còn nồi cẩu lương mình đang nấu, dự định của mình là sẽ có thêm vài mẩu truyện ngắn về cuộc sống của cặp phu phụ này với bé con :)))) à tên là gì thì chương sau bật mí ha.
Ý tưởng thì vẫn có nên mình vẫn sẽ tiếp tục viết, mình hy vọng là đến khi fic của mình chính thức kết thúc thì mọi người đều cảm thấy hài lòng, và bản thân mình cũng thấy mãn nguyện về thành quả của mình.
Mình xin cảm ơn tất cả những lời hỏi thăm, những lời chúc của mọi người về kì thi sắp tới của mình. Mình xin nhận tình cảm của mọi người và sẽ cố gắng để đền đáp mọi người xứng đáng, nấu cẩu lương thật ngon 😂
Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ❤️❤️❤️





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic