Chương 10: Phúc họa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào viện, ngược lại hương hoa vốn nồng đậm lại phai nhạt đi, mùi máu ẩn ẩn đã rõ ràng hơn. Liếc mắt nhìn lại, tất cả đều là tử đinh hương, những bông hoa cực đại đắm mình trong gió.

Theo mùi đi về trước hai bước, ánh mắt Đỗ Tử Sênh dán vào một người làm cho hắn ngẩn ra, vốn cho rằng trong viện này không một bóng người, cư nhiên lại có một tiểu hài tử đang ngủ.

Tóc đen óng bị gió thổi nhẹ, khuôn mặt nhỏ chôn vào đầu gối hiện ra phân nửa, thấy không rõ khuôn mặt, gò má đỏ ửng. Hai tay gắt gao vòng qua chân, ống tay áo bị kéo lên để lộ ra cánh tay gầy yếu.Thân thể cuộn thành một nửa vòng tròn, hơi thở gấp gáp, mỏng manh, đôi vai còn hơi run run.

Bình yên, im lặng, có vẻ không liên quan đến thế giới này, trên người nữ oa chỉ mười một, mười hai tuổi vô cùng hài hòa.

Cái tình cảnh nào, mới có thể tạo thành thói quen như vậy?

Nhấp môi, biết bản thân mình nên xoay người rời khỏi, rồi phải thừa nhận trong lòng rất hiếu kỳ. Đi đến gần, mùi máu tanh làm lông mày rậm không khỏi nhíu lại.

Ống quần rách một mảnh, rõ ràng là dấu vết bị xé rách, nhìn trên đùi còn bó vải trắng, còn có máu thấm đẫm vớ ngoài, không cần nói cũng biết nguyên nhân. Đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, muốn đánh thức người này, lại đụng phải một đôi mắt đen, lại có chút lãnh đạm.

"Ngươi tỉnh rồi?" Bình tĩnh tự nhiên đứng thẳng, ôn nhuận cười.

"Ngươi là ai?" Phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngồi ngay ngắn, thản nhiên hỏi.

Trước đây chỉ cần một chút buông lỏng có thể dẫn đến cái chết, cho nên đối với hơi thở xa lạ luôn có cảm giác, cho dù ngủ cũng rất dễ giật mình tỉnh giấc. Vốn chỉ định nghỉ một lát, ai ngờ cái viện này có ma lực so với thuốc ngủ càng hiệu quả hơn.

"Đỗ Tử Sênh."

"À." Trả lời một câu lạnh nhạt, không có khách sáo cũng không thích thú. Trái lại trực tiếp đứng lên, cũng có thể vì đụng tới vết thương, đau đến miệng khẽ nhếch lên.

Đỗ Tử Sênh cong môi, đột nhiên cảm thấy tâm trạng vô cùng vui vẻ. Tuy rằng tiểu nữ oa trước mặt ăn mặc mang dáng dấp của hạ nhân, nhưng hắn cảm thấy có chút không đúng. Quá trấn định đi. Dù cho chưa từng nghe qua tên hắn, nhưng đối với một người xa lạ cũng không nên làm dáng vẻ nhạt nhẽo vậy chứ.

"Chân của ngươi bị thương, xem ra rất đau."

Hàm Dương ngây ngẩn cả người, chuyển qua nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nam tử trẻ tuổi nửa ngày: "Xem dáng người như vậy, thì ra là kẻ ngốc."

"... Ta. Ở đâu giống kẻ ngu ngốc?"

Có thông minh, có mưu lược, phong độ cũng có. Từ ngữ khen ngợi nào hắn cũng từng nghe qua, chỉ không ai dám nói đường đường là Đỗ công tử là một kẻ ngu si. Đáy mắt Đỗ Tử Sênh hiện lên vẻ không phục và hờn giận. Nha đầu này có lá gan thật lớn.

"Ách, người hỏi vấn đề này hơn phân nửa đều là kẻ ngu si." Vẻ mặt xem thường, người bình thường sẽ hỏi những vấn đề giống kẻ ngu ngốc sao? "Mắt không mù, tai không điếc, là người thì đều nhìn ra được ta bị thương, nếu bị thương sẽ đau nhức, ta cũng không phải đầu gỗ. Ngươi hỏi hai câu đều không phải vô ích sao? Nói ngươi là kẻ ngốc cũng oan uổng ngươi sao?"

Quả nhiên thế giới này không tồn tại sự hoàn mỹ, cho một vẻ ngoài đẹp, còn tặng thêm não đậu hũ. Lúc ngủ dậy nàng có chút khó chịu, bị người làm ồn đến tỉnh thì càng khó chịu. Dường như đã quên dáng vẻ hiện tại của nàng, hoàn toàn đem Đỗ Tử Sênh trước mặt trở thành tiểu đệ đệ mà đối đãi.

Bĩu môi, khập khiễng đến thùng nước, vốc một miếng tạt lên mặt, nước giếng lạnh lẽo nhất thời làm đầu nàng tỉnh táo hơn nhiều.

"Ta thấy ngươi bị thương, vốn muốn hỏi có cần đi đến nơi tìm giúp đỡ hay không."

Thấy nàng giống như con chó nhỏ trực tiếp vẫy giọt nước trên mặt đi, thật sự là rất đáng yêu. Không tự chủ được đưa tay lấy khăn tay màu trắng thêu hoa mai đưa qua.

"Cảm tạ." Hàm Dương cũng không biết cái gì gọi là khách khí, cứ cầm lấy khăn tay lau đã. Nhìn khăn tay nhỏ từng giọt nước, mũi hơi nhăn: "Cái này cũng bẩn rồi, ta cảm thấy ngươi là con nhà giàu, chắc không thiếu khăn đâu. Nhưng nếu ngươi thật sự cần, chờ ta giặt sạch rồi trả lại ngay."

Nói xong ngồi qua một bên, tháo vải bố bọc vết thương ra, cẩn thận vạch một góc kiểm tra tình hình, phát hiện vết thương đã ngừng chảy máu, hơn nửa phân nữa đã kết mài, nàng mới yên tâm lần hai, ra sức cột lại. Vốn còn lo lắng thân thể này không chịu nỗi, xem ra năng lực hồi phục khá tốt, sau này muốn tập luyện để được như hồi trước cũng không khó.

"Sao ngươi có thể trả lại? Ta ngay cả tên ngươi cũng không biết."

Tận mắt thấy vết thương trên đùi nàng, rõ ràng là vết roi, Đỗ Tử Sênh cảm thấy đáy lòng thật khó chịu, là tức giận cũng là lo lắng. Thôi vương phủ to như vậy, lại có thể hạ thủ với một tiểu hài tử độc ác như vậy! Nếu nàng là nha hoàn, tin rằng chính mình đỡ về, chung quy Thôi vương gia cũng sẽ để mặt mũi cho hắn.

"Ta là..."

"Tiện loại! Ngươi làm gì Đỗ ca ca vậy!"

Tiếng quát như trận gió, kèm thêm tiếng hét phẫn nọ, một thân hình lả lướt nhanh chóng nhào vào lòng Đỗ Tử Sênh. Chưa kịp đề phòng, tay Trọng Tôn Hạ Lôi muốn in lên mặt Hàm Dương: "Ngươi."

Hàm Dương vừa nghiêng người, nhưng phát hiện nếu nàng không né thì cũng không sao, bởi vì Đỗ Tử Sênh đã giữ tay Trọng Tôn Hạ Lôi ở không trung, dù sao cũng không đánh trúng nàng.

"Lôi nhi!"

"Lôi nhi!"

Một tiếng nghiêm khác quát ngừng lại, một tiếng lo lắng cho Hàm Dương. Nhướng mắt nhìn ra cửa viện, lại phát hiện rất nhiều người xem. Không nói đến một đoàn nô tỳ hạ nhân, dáng vẻ Phó Ngọc Giai đối với mình hận không thể nuốt vào bụng đã nhìn chán rồi, còn hai người giống như xem trò.

Đứng phía bên phải là một nữ nhân cùng tiểu quỷ đến gần nàng có vài phần giống nhau, tuổi tác hơn hơn nhiều, thấy là hiểu ngay quan hệ. Mà vị ở bên trái phát ra tiếng quát chói tai, rất có ý vị sâu xa.

Khí thế uy nghi mà mạnh mẽ, tàn nhẫn mà độc ác, cáo già là cáo già. Nàng biết dáng vẻ của mình có tám phần giống nương, duy chỉ có đôi...

"Vương gia, người xem hiện tại hạ nhân càng thiếu quy củ..." Trong lòng Phó Ngọc Giai một trận hoảng loạn, ngoảng lại thấy ánh mắt nữ nhi ai oán không kém, đầu óc nghĩ làm sao đem thân phận của nha đầu kia giấu xuống: "Nha đầu kia xông vào, chắc chắn sau này thiếp thân sẽ phạt nặng, bây giờ mình quay về phòng đi, người xem..."

Trọng Tôn Thôi thấy tiểu hài tử quần áo tuy cũ nát, nhưng lại rât bình tĩnh, lại tỉ mỉ quan sát một phen, lúc nhìn đến đôi mắt đen kia, không nhịn được ngẩn người.

Hài tử này, lại chẳng kiêng nể mà nhìn. Đôi mắt dịu dàng chớp chớp, dáng vẻ tiểu hồ ly.

Lão già này, đủ khôn khéo, là chỗ dựa vững chắc. Ánh mắt nghiêm khắc, dáng vẻ cáo già.

Ánh mắt không hẹn mà nhìn nhau, cảm thấy ánh mắt kia y hệt.

"Lão cha!" Kéo đôi chân bị thương, Hàm Dương hướng về phía Trọng Tôn Thôi vừa hoàn hồn cọ cọ, miệng cong lên, khó khăn nói: "Lão cha, có người ức hiếp Hàm Dương!"

Trọng Tôn Thôi tự nhiên vươn tay ôm tiểu oa nhi vào ngực, dịu dàng khác thường vỗ lên lưng đang run run, vụng về an ủi: "Ngoan, con ngoan..."

Một tình cảm phụ tử tình thâm nhàn nhạt xuất hiện, hài tử này hắn vừa thấy liền quan tâm.

Tình cảnh này rơi vào ánh mắt mọi người, có kinh ngạc, có ngây ngốc, có phì cười. Dung mạo Đỗ Tử Sênh tuấn tú, khóe miệng không nhịn được nữa mà cong lên.

Không nghĩ đến nàng hiển nhiên là tiểu thư trong vương phủ, đã từng nghe nói qua Thôi vương gia có một tam nữ nhi, chỉ là trời sinh ngu ngốc. Bây giờ xem ra lời đồn không thể tin được.

"Phu nhân." Trọng Tôn Thôi an ủi thiên hạ trong lòng, sờ sờ bím tóc, sắc mặt trầm xuống: "Có phải một số việc đã quên bẩm báo với bản vương."

Là khẳng định, không phải là nghi vấn. Dáng người Phó Ngọc Giai không khỏi run rẩy, gắt gao trừng mắt nhìn ma tinh kia, hận không thể lột da của nàng, uống máu của nàng. Sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, lúc đó nên đánh chết nàng ta.

"Nếu vương gia có việc nhà còn xử lý, vậy phụ tử chúng ta xin cáo từ trước." Đỗ Trung Mẫn phu nhân nhìn nhi tử, tiện đà xoay người cáo từ: "Tử Sênh, cùng vương gia phu nhân, còn có hai vị tiểu thư, cáo biệt."

"Được."

Nhất nhất hành lễ, chỉ là đi qua bên cạnh Trọng Tôn Thôi, Đỗ Tử Sênh cố gắng sát vào tai Hàm Dương, thấp giọng nói tạo thành dáng vẻ hai người vô cùng thân mật: "Nhớ kỹ chuyện của ta, phải làm đấy."

Tiếng cười ôn nhuận xa dần, Hàm Dương đang dựa vào bộ quần áo bằng chất liệu vải cao cấp lão cha đang mặc sắc mặt thay đổi, dữ tợn hướng người vừa rời khỏi phóng ánh mắt như dao.

Đồ lưu manh, đồ chết tiệt, quả thật là sợ thiên hạ không loạn!

Lưng cảm thấy nóng bừng, thật sự là quá nhiệt tình, không thể bớt nhiệt tình với mình sao.

Chỉ là đồng ý giặt khăn tay mà thôi, lại biến thành ái muội như vậy?

Cảm thấy ngực căng thảng, Trọng Tôn Thôi cúi đầu quan tâm hỏi một câu: "Con gái, vết thương trên đùi có đau không?"

Vải bố quấn quanh đù thật đáng chú ý, làm người ta không thể quên. Mười mấy năm qua, thậm chí còn một nữ nhi cũng không nhớ rõ, hôm nay lần đầu nhìn thấy, trong lòng có chút day dứt.

"Không có việc gì, lão cha." Nhăn mũi, lầm bầm nói: "Chỉ lả vết thương rách da, lão cha, người không nên trách nhị phu nhân, người cũng chỉ muốn tốt cho Hàm Dương."

"Quản gia!" Thôi vương gia trầm giọng hét lên: "Lập tức mời đại phu đến!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro