Chương 11: Lợi dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời dần sáng, vài tiếng hót cắt ngang tầng sương mù buổi sớm đánh thức mọi người đang ngủ. Trúc Thu Vận cầm một chậu nước ấm đẩy cửa ra, vén bức rèm đi vào phòng.

Trên nhuyễn tháp hơi cong thành hình tròn, thân thể được che dưới tấm chăn mỏng, giống như cuộn thành nửa hình tròn.

Bước đi nhẹ nhàng, vừa phục hồi bình tĩnh, thấy người nọ còn đang ngủ. Trúc Thu Vận cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tiểu thư chưa bao giờ ham ngủ giống các hài tử khác, mổi lúc sáng sớm nàng vào phòng hầu hạ, hơn phân nửa tiểu thư đã tỉnh rồi.

Khóe mắt vô ý nhìn giấy Tuyên Thành tản mác trên bàn gỗ, mặt trên còn vẽ chi chít một đống gì đó, đều là luyện chữ. Nhất thời hiểu rõ, tiểu thư đợi trong phủ cũng rất khổ cực nha.

Thời gian đã trôi qua nửa tháng, trong Kính Tây vương phủ nhìn qua vẫn giống như bình thường, nhưng trên thực tế đã bắt đầu gợn sóng lăn tăn. Ngày đó Kính Tây vương gia cũng nhị phu nhân của hắn đã nói chuyện trong thư phòng trọn buổi tối, sau đó ngày thứ hai có rất nhiều chuyện ngoài dự đoán của mọi người.

Vốn là tiểu thư Trọng Tôn Hàm ngu ngốc là trò cười của toàn vương phủ, trong phút chốc thân phận tăng vọt. Dưới mệnh lệnh của Trọng Tôn Thôi, tất cả chi phí vật phẩm so với đại thiếu gia, cho phép tiến nhập vào tư thục cùng các huynh đệ tỷ muội khác đọc sách. Nương của nàng là Hồ Phàn Cơ cũng được phá lệ làm tam phu nhân, mẫu nữ hai người ở đông Uyển Đường Các, được sống cẩm y ngọc thực, nô bộc giúp đỡ sinh họat.

Mọi người đều nghị luận phía sau. Có người nói là Kính Tây vương gia đối với nữ nhi này vừa thấy đã thích.

Có người nói, là Kính Tây vương đột nhiên phát hiện, cảm thấy mắc nợ nữ nhi mệnh khổ này.

Có người nói, tam tiểu thư gặp ma, ngược lại trong tai họa gặp may, trở nên thông minh lên

Có người nói, tam phu nhân tâm kế hơn người, mượn nữ nhi để leo lên.

Còn có người nói, ...

Nhưng mọi người kinh ngạc nhất là thái độ của Phó Ngọc Giai. Bà ta là nhị phu nhân điêu ngoa số một, lại có thể mở to mắt nhìn mọi chuyện xảy ra mà không lên tiếng. Là ngầm đồng ý tất cả rồi!

Đến tột cùng buổi tối ngày hôm đó xảy ra chuyện gì, chỉ mình bà ta biết rõ, không ai có thể đoán ra. Ngay cả hai nữ nhân mà bà ta yêu nhất là Trọng Tôn Hạ Lôi và Trọng Tôn Cát cũng không biết. Chỗ dựa vững chắc cũng không nói ra, này đối với huynh muội thì dù cho có hận Hàm dương đến cực điểm cũng không có cách nào.

Người được sủng ái vĩnh viễn giữ lấy quyền chủ động. Mà Hàm Dương, vừa hay là một người được sủng ái, tuy rằng chính nàng cũng không hiểu rõ vì sao lại biến thành như vậy.

Sự tình có chút thuận lợi dường như lệch khỏi quỹ đạo, cái gọi là số phận lại có chút chuyển động.

"Đùng." Thau đồng rơi xuống phát sinh tiếng vang rất nhỏ, căn bản sẽ không đánh thức được người khác, nhưng có ngoại lệ.

Chăn lụa bị xốc mạnh lên, một cánh tay trắng nõn đưa ra. Thân thể khẩn trương căng cứng, lập tức cảm giác hơi thở quen thuộc, liền trầm tĩnh lại.

Nàng rất khó thích ứng với hơi thở người khác, ở thế giới kia hai mươi ba năm, chỉ có Bội Bội đến gần nàng mới làm nàng bình tĩnh trở lại, nhưng với Trúc Thu Vận tựa hồ khác nhau.

"Tiểu thư."

Nheo con mắt, đầu lưỡi vì giấc ngủ sâu nên thiếu nước mà có bị đắng chát, giọng nói miễn cưỡng có chút khàn khàn: "Thu Vận, ta dậy trễ."

Vò vò tóc, Hàm Dương có chút ảo não kéo kéo vạt áo. Ở cổ đại thật phiền phức!

Trúc Thu Vận nở nụ cười, nhanh nhẹn giúp Hàm Dương mặc y phục, sau đó cầm vỉ nhanh chóng búi một kiểu tóc đơn giản.

"Tiểu thư, nghe nói hôm nay tam phu nhân tự mình xuống bếp làm điểm tâm."

Nhíu mày, Hàm Dương chớp mắt, nói một câu: "A, nhanh một chút, đừng để nương chờ lâu."

Nhảy xuống ghế, giơ chân lên để lộ vài dấu vết xấu xí. Có cái mờ nhạt, có cái còn rõ ràng.

"Tiểu thư, là nô tỳ không tốt." Trong giọng nói đã khóc nức nở, là tự trách, là hối hận, cũng là cảm động.

"Thu Vận, đã qua lâu như vậy, lại còn có đống thuốc bổ, ngươi xem ta đã trở nên mập mạp hơn, đâu còn đau nhức nữa!"

Kéo ống quần, Hàm Dương sợ nhất là lúc Trúc Thu Vận làm cái dạng này. Có chút hối hận khi đó đã cứu nàng ta, đã qua lâu như vậy, nhưng vừa thấy vết sẹo nhỏ này thì hai mắt đã đẫm lệ, giống như nàng đã đi vào quan tài rồi.

"Đi thôi, đi thôi, không điểm tâm nương làm sẽ nguội mất."

Trong phòng ăn, Hồ Phàn Cơ thấy Hàm Dương kéo đại nha đầu, trên mặt lộ vẻ cưng chiều và sủng ái: "Nhi nữ, mau đến đây." Ôm thân thể mềm mại của nữ nhi, vươn ngón tay xanh miết ra chỉ: "Nhìn này, kim ti màn thầu, song đậu cao, lật tử quyển, còn có tuệ nhân mễ chúc."

"Oa, đồ ăn thật thơm!" Đôi mắt như nai con ngây thơ của Hàm Dương trong nháy mắt sáng hơn, tỏa ra tham lao và khát khao vạn trượng. Tay để sau lưng, mắt còn lưu luyến nhìn trên bàn, cuối cùng dùng sức cọ cọ trong lòng Hồ Phàn Cơ: "Nương là nhất! Đều là món nhi nữ thích ăn." Gáp gáp nuốt nước bọt, không còn cách nào khác, trời sinh nàng không thể chống cự với thức ăn..

"Đến, ăn nhanh đi, đừng để ngày đầu đi học đã muộn."

Không cần phải nói, tiểu oa nhi đã cầm đũa xoay quanh bàn tròn. Phải một miếng, trái một đũa, thoạt nhìn thấy ăn rất nhiều, nhưng mỗi loại đều chỉ dùng một ít.

Đối với thức ăn ngon, nàng sẽ không từ chối, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm tính mệnh. Ở trong viện này thật không tốt, giống như ở trong Cốc gia, xung quanh đều là nguy cơ.

Ai nói giàu có nhất định tốt, hiện tại nàng nguyện ăn bánh rán Thu Vận làm, ít nhất không cần đề phòng bên trong có độc dược trí mạng hay không.

"Dương nhi, hôm nay có thể thỉnh vương gia tới dùng cơm tối không?"

Khuôn mặt vô cùng sung sướng vì được ăn hơi bị kiềm hãm lại, lập tức nở nụ cười tươi như hoa, trong chớp mắt lại hiện vẻ âm u, ngoại trừ Trúc Thu Vận ở bên cạnh, không có ai phát hiện ra.

"Nương, hôm nay không phải ngày lão cha kiểm tra chuyện học hành." Bánh ngọt trong miệng lại có chút đắng, thật kì lạ, rõ ràng không có tùng nhân.

"Nhưng vương gia yêu thương con như thế, con đi nói một chút không chừng..." Hồ Phàn Cơ có chút nóng nảy, nắm chặt tay phải Hàm Dương đến đỏ lên.

Không thể nói bà máu lạnh, đối với nữ nhi tiếp xúc không được một tháng này thật sự không có cảm tình gì. Hơn nữa năm đó quyết định sinh ra, còn tưởng là nam hài, có thể giữ được tâm người.

Đáng tiếc, không chỉ là nữ nhi, mà còn là một kẻ ngu ngốc.

Đều tại hài tử ngốc này làm hại nàng chịu khổ bao lâu này, hơn nữa bây giờ giúp mẫu thân mình vài chuyện, không phải là hiếu đạo của nữ nhi sao? Huống hồ nữ nhi này thật kì lạ, rõ ràng là dựa vào người ngươi, nhưng lại cho ngươi cảm giác cách mấy tầng mây.

Trong lòng Hồ Phàn Cơ vẫn còn oán giận, hận Kính Tây vương, hận Phó Ngọc Giai, hận rất nhiều rất nhiều. Đáng tiếc những người này bà không có năng lực đối phó, bà chỉ có thế lấy oán hận tập hợp lên người nữ nhi, đòi lấy coi như đó là hồi báo của chính mình.

Động cũng không động, trái lại dùng tay trái đặt lên, Hàm Dương nhu thuận cười nói: "Nương, ta đã biết, sẽ đi tìm vương gia nói một tiếng."

Vừa đi vừa nhăn mũi, nhìn hai bên trái phải: "Thu Vận, rốt cuộc ngươi lại sao nữa, do do dự dự."

"Tiểu thư, người không sao chứ?" Tình cảm quan tâm bộc lộ qua lời nói.

"Ta có thể có chuyện gì?" Nghi hoặc dừng bước, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận, tiếp tục đi đến lớp học: "À, ngươi có hành động của nương hồi sáng?"

"Thật ra, thật ra tam phu nhân rất muốn gặp vương gia thôi, không phải có ý..."

Câu còn lại không dám mở miệng, dù sao cũng chỉ là hạ nhân, hiện tại đã nhiều lời rồi, nhưng cuối cùng vẫn không có can đảm nói, mẫu thân người chỉ lợi dụng người thôi?

"Trong lòng ngươi nghĩ gì ta biết, nương ta, đối với ta không thân thiết cũng là bình thường, dù sao ta cùng người ở chung không đến một tháng. Bây giờ lão cha rất tốt với ta, có thể giúp đỡ ta và mẫu thân cũng chỉ có từng ấy, không có gì phải để bụng."

Sau khi sống lại, biết có nương nàng không thể phủ nhận trong lòng từng có ảo tượng. Là ôn nhu, là hiền lành, hay là lạnh lùng nghiêm khắc dường như là bản tính của phụ mẫu.

Đáng tiếc nàng chưa từng đoán đúng. Là nhu nhược nhưng càng thêm khôn khéo. Nàng đối với lão cha có ích lợi gì, vì sao Phó Ngọc Giai không dám giết nàng, hiện tại tất cả đều không có đáp án. Nhưng hoàn toàn có thể xác định, nếu năm đó nương vứt bỏ nàng rời khỏi vương phủ, tuyệt đối có thể làm được.

Chẳng qua ba chưa từng nghĩ đến, mà vì một người nam nhân, dùng nhiều tâm tư như vậy, chịu nhiều khổ sở như vậy, thậm chí thà rằng ép mình ở trong phòng giặt quần áo, để chờ nam nhân kia sủng ái lần nữa.

Cái gọi là "Ái tình" làm nàng rất hoang mang, có gì quan trọng hơn được sống, có gì quan trọng hơn chính mình?

Loại ái tình này nọ đó, nàng không hiểu, cũng chưa từng nếm thử. Dù sao bây giờ nàng cũng chỉ mới mười hai tuổi, là trẻ vị thành niên.

"Tiểu thư, người giống như thật vui vẻ?" Nhìn Hàm Dương đang lẩm bẩm, vẻ mặt Thu Vận thắc mắc.

"À, nghĩ đến có thể thấy phu tử và đại ca và nhị tỷ bọn họ, thật sự rất vui vẻ." Gần đây nhị phu nhân rất "Thành thật", bà ta không mượn cớ ra ngoài đi dạo, cho nên mỗi ngày lên lớp sớm là niềm vui duy nhất, sao nàng có thể không kích động chứ.

Ha ha, ha ha. Khóe miệng không thể nhịn mà cong lên.

Tình cảnh này làm lưng đại nha đầu đổ mồ hôi lạnh, xem ra lo lắng tiểu thư bị khi dễ thật dư thừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro