Chương 12: Một nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một thân ảnh nhỏ bé thảnh thơi đi đến thư phòng, bầu không khí vốn nghiêm túc trở nên khẩn trương.

Phu tử trông hơn năm mươi tuổi da nhăn nheo, hai hàng mi trắng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đại công tử của Thôi vương phủ là Trọng Tôn Mậu nghiêng thân người, vội ho một tiếng che giấu sự xấu hổ và ý cười.

Tiểu thư Trọng Tôn Mộ Tình ngoái đầu nhìn chiếc khăn che đậy, nhưng khóe mắt không giấu được ý cười.

Tiểu thư Trọng Tôn ngoái đầu lại lấy khăn che miệng, nhưng ý cười trên khóe mắt không thể giấu đi.

Năm nay năm tuổi, duy chỉ có tiểu công tử Trọng Tôn Hạo không nguyện ý tới thư phòng, nguyên là ôm một con trúc miêu thật lớn không coi ai ra gì mà đùa nghịch, nhưng con mắt của hắn sắc bén thấy một người vừa đi đến cửa, món đồ chơi trúc miêu bị ném qua một bên, thân thể nhanh chóng chạy về phía trước.

"Tam tỷ!"

"Ai, ai." Hàm Dương dựa vào Thu Vận ở sau lưng mới cố gắng đứng vững gót chân, không thì lần này đã bị tiểu tử kia đụng té ngã. Dáng vẻ cười khổ, năm nay nàng cũng mới mười hai tuổi, mỗi ngày cứ như vậy sớm muộn gì khớp xương cũng bị trật. Một bên vừa muốn được bồi thường mới được, một bên nhéo gương mặt Trọng Tôn Hạo nói: "Ta nói tiểu trư Hạo, ngươi nặng quá đi, có phải được nuôi quá tốt không?"

"Tam tỷ bắt nạt đệ! Hạo nhi không phải tiểu trư." Miệng nhỏ chu chu, rõ ràng là bị nhéo đến đỏ hồng, cũng không dám có gan lấy tay chụp lấy tay ác nữ nào đó.

"Phải không? Nhưng tam tỷ thích nhất tiểu trư kêu gào, mới vừa làm xong con cọp bằng trúc đã muốn đem tặng, ai ngờ..."

"A! Tam tỷ, tam tỷ! Hạo nhi muốn con cọp, con cọp!

"Con cọp chỉ dành cho tiểu trư Hạo."

"Đệ là tiểu trư Hạo, muốn con cọp, muốn con cọp." Làm tiểu trư cũng chẳng sao, có lão hổ mới là quan trọng!

Đứa nhỏ này làm tâm tình Hàm Dương tốt hơn sau chuyện buổi sáng. Tiểu hài tử không biết quyền thế là gì, tấm lòng ngây thơ có thể nhận biết ai đối xử tốt với hắn, ai đối xử không tốt.

"Ngươi lại còn dám tới! Tiện..." Một chữ cuối cùng bị ánh mắt nhàn nhạt nhìn mà lặng đi. Trọng Tôn Hạ Lôi hung hăng cắn môi, đem câu nói kia nói tiếp: "Ngươi làm chuyện tốt!"

Tay áo giơ cao, tay nhất thời hóa đỏ, tuy không lớn nhưng chi chít một mảnh, nhìn qua có chút kinh khủng. Cặp mắt Trọng Tôn Hạ Lôi như phát hỏa, hận không thể đốt cháy Hàm Dương đến tận xương.

"A, nhị tỷ, dáng vẻ lúc này cũng giống như lúc ở bãi cỏ!" Vỗ tay một cái, Hàm Dương cong môi, để lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ, gương mặt thật trong sáng đáng yêu, duy nhất chỉ để lộ ra đôi mắt không thể giấu đi sự châm chọc và vui vẻ: "Nói đến hôm qua cha đưa cho ta một chút canh ngọt, ta lại bỏ thêm chút thuốc bột vào, vốn muốn chơi đùa với con chuột. Lại không biết người nào thấy mà âm thầm ăn! Ai, nhị tỷ, ngươi nói bây giờ người ta kì quá, ngay cả đồ của chuột cũng lấy."

"Ngươi cố ý." Nhịn không được gãi gãi cánh tay, Hạ Lôi đã tức giận đến không nói nên lời: "Nhị ca bị đau bụng, hẳn là do ngươi làm!"

"À, nhị tỷ sao có thể vu oan cho ta." Nở nụ cười giả tạo lắc ngón trỏ, Hàm Dương làm như không thấy ánh mắt kì quái, trực tiếp ngồi vào ghế: "Đã nói thì phải có chứng cứ phải không?"

Mọi người ngẩn người, ngoại trừ Trọng Tôn Hạo không hiểu thế sự cứ bám lấy người Hàm Dương không rời khỏi, tất cả đều không nhịn được cười châm biếm.

Trọng Tôn Cát muốn bỏ thuốc vào bữa trưa của Hàm Dương, không ngờ nha hoàn cầm lầm, lấy nhầm mâm cơm, kết quả làm hại trọng Tôn Lôi một ngày đêm.

Chỉ là bưng nhầm mâm cơm đơn giản vậy? Quỷ mới biết được.

Trọng Tôn Mậu liếc mắt lấy từ trong áo ra một trái táo đưa cho Hàm Dương, khóe miệng cong lên vẻ vô hại mỉm cười: "Dương nhi, quả này đã rửa rồi, không dễ tiêu chảy."

"Cảm tạ đại ca nhắc nhở, làm phiền đại ca nếu có sâu thì mở miệng nhắc ta hai câu, đừng chỉ đứng nhìn là tốt rồi." Đôi mắt long lanh, Hàm Dương cắn một miếng lớn trên quả táo Trọng Tôn Mậu đưa, trong lòng suy nghĩ: "Con của vương gia lão cha cũng như vậy, cũng là hồ ly!

Trọng Tôn Mậu và Đỗ Tử Sênh là hai trong tứ công tử ở kinh thành, Kính Tây vương luôn cho rằng đại nhi tử của hắn là người kiêu ngạo, bình thường chỉ nhìn khuôn mặt vô hại của hắn, mà quên hắn là người thừa kế của phụ thân, cũng là đầu óc thông minh đến đáng sợ.

Tuy rằng hắn không giống hai nữ tử của Phó Ngọc Giai ghét Hàm Dương ra mặt, nhưng tuyệt đối không có hảo cảm. Đối với nữ tử có chỗ dựa vào, ai mà không thích, ai dè tiểu yêu muội này không giống vậy.

Câu nói của Hàm Dương làm Trọng Tôn Mậu ngẩn người, khóe miệng lập tức cứng đờ, mở to ánh mắt vô hại.

Là hắn có động cơ không trong sáng, khi dễ tiểu cô nương, chỉ là có chút ác ý muốn nhìn nàng bị khi dễ mà khóc nhè, đáng đời bị người trong gia ghét bỏ.

Bất quá muội muội này thật đúng là bảo bối, hai đệ muội của nhị phu nhân sinh đều sử dụng hết tất cả thủ đoạn, nhưng không thành công một chút, trái lại còn hại lấy thân mình.

Một đứa nhỏ chỉ mười hai tuổi mà có tâm kế như vậy. Chắc chỉ là ngoài ý muốn, nhưng lại có bí mật không thể cho ai biết.

Ai cũng đều nói là bởi vì ý trời, gặp họa hóa thành phúc, mới trở nên vô cùng thông minh.

Cuối đầu vuốt trang sách, Trọng Tôn Mậu che giấu đáy mắt có chút thâm trầm, có chút suy nghĩ.

"Được rồi! Trong mắt các ngươi còn có lão phu không."

Một đời Úc Đông Đình là danh sĩ, cũng là nhà nho mà tiên đế cực kỳ coi trọng. Không chỉ ở Đông Lăng, mà ở khắp nơi người đọc sách ai mà không biết tên tuổi hắn. Có thể thỉnh một người phu tử như vậy về nhà, cũng chỉ có một học trò mà Úc Đông Đình yêu thương nhất, cũng là người có danh vọng cao nhất ở Đông Lăng quốc - Vương gia Trọng Tôn Thôi mới có mặt mũi như vậy.

Bây giờ thấy mọi người trong phòng cãi nhau, hắn chỉ cảm thấy gân xanh trên đầu đã nổi lên.

Lão sư đã phát hỏa rồi, mặc kệ là ân oán lớn cỡ nào cũng phải để đến khi kết thúc giờ học mới giải quyết, bằng không... Mọi người không hẹn mà cùng nhìn tới dáng vẻ cười như không cười của lão cha nhà mình, cả người run lên, đều tìm về vị trí ngồi, đứa nhỏ phụ trách quấy rối là Trọng Tôn Hạo cũng bị hạ nhân bế ra ngoài.

"Hàm Dương, đợi một lát." Lão sư mở miệng nói: " Chữ của ngươi thế nào rồi?"

Hàm Dương cảm thấy chột dạ, cảm thấy chính mình thật sự thẹn với ánh mắt kỳ vọng lạ thường của Úc Đông Đình: "Cái này..." Đem thành quả nỗ lực đến nửa đêm hôm qua đưa đến, chớp mắt lui lại mấy bước.

"Ngươi, ngươi, ngươi, trẻ con không thể dạy dỗ!" Không ngoài dự đoán, sắc mặt Úc Đông Đình từ hồng biến thành đen, ngón tay run run chỉ vào chữ như gà bới: " Nửa tháng qua, thế nào vẫn là cái dạng này! Đến một bên rèn chữ cho ta!"

"Xí, đáng đời!"

Con mắt nhìn thấy Trọng Tôn Hạ Lôi có chút hả hê, trên mặt hoàn toàn không có vẻ xấu hổ, nâng sách vở đến bàn gỗ nhỏ một mình ngồi ở phía bên phải.

Nếu bàn về độ nhạy, thì cho dù là Beretta 92F hay Colt M2000, có thể nói không ai sánh bằng. Nhưng muốn nàng phải cầm bút nằm bò ra viết Khải thư chính thống... Không phải không cố gắng qua, nhưng chuyện thắng hùng biện, thượng đế cho người một trái táo, nhất định bên trong sẽ có nhiều sâu bọ.

"Ân nghi tự đạm nhi nùng, tiên nùng hậu đạm giả, nhân vong kỳ hoạn."

"Răng rắc, răng rắc."

"Phi học vô dĩ nghiễm tài, phi tĩnh vô dĩ thành học..."

"Răng rắc, răng rắc."

"Quân tử cố cùng, tiểu nhân cùng tư lạm hĩ..."

"Răng rắc, răng rắc."

"Trọng Tôn Hàm Dương." Gương mặt già nua biến sắc, giận dữ hét.

Ngẩng đầu lên, dừng lại ở khoảnh khắc đưa trái táo vào miệng. gương mặt lộ vẻ nghi hoặc, chỉ có đôi mắt lộ ra ý cười: "A? Lão sư, ta không phải cố ý!"

"Biết sai rồi?" Nghe được âm thanh nhu thuận nhận sai, gương mặt lạnh băng bình tĩnh lại, ai ngờ câu tiếp theo làm hắn giận sôi lên.

"Lần sau lúc dùng điểm tâm, Hàm Dương sẽ nhớ kỹ cầm cho lão sư một quả!" Tủm tỉm cười rồi lại cắn một miếng táo giòn giòn: "Răng rắc."

"Ngươi đi diện bích[1] cho ta!" Bất chấp phong phạm đại nho, Úc Đông Đình gầm lên giận dữ, không chút nào bình tĩnh.

[1] Diện bích: quay mặt vào tường.

Trọng Tôn Mậu nhìn Hàm Dương đi ra ngoài, trong ánh mắt hiện lên vẻ buồn cười. Gương mặt nhìn như trái mướp đắng, nhưng đôi mi hơi cong lên, mắt long lanh, nhìn thế nào cũng giống như mưu kế được thực hiện thành công.

Xem ra sau này ở Kính Tây vương phủ sẽ thú vị không như hắn tưởng.

^]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro