Chương 6: Phòng giặt quần áo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong vương phủ, đối với lời nói của Phó Ngọc Giai, ngoài vương gia ra không còn ai dám cãi lời, người nhị phu nhân muốn đối phó cũng không ai dám bảo vệ, thậm chí có người dùng mũi giày hất nước đọng trên đất lên người Hồ Phàn Cơ. Ai ngờ lại có người muốn xen vào, thật sự làm mọi người ngẩn người.

Đến lúc thấy rõ người kia chỉ là một tiểu oa nhi dơ bẩn, phu nhân dẫn đầu lập tức trừng lớn đôi mắt, cơn tức giận trào dâng: "Tiểu hài tử từ đâu tới , con nhà ai! Nơi này là nơi để chơi đùa sao? Mau mau cút, đến chỉ thêm phiền!" Vừa nói vừa cầm cây gỗ, đe dọa nói.

Hàm Dương nhếch miệng, con ngươi đen khẽ chuyển động, dứt khoát coi thường lời đe dọa của đe dọa, trực tiếp đi về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống bên cạnh Hồ Phàn Cơ cẩn thận chạm vào nàng, nửa đoạn cánh tay ở ngoài ống tay áo hiện lên xanh tím, có nơi còn chảy chút máu.

"Người không sao chứ? Có phải rất đau không?" Da thịt bị đụng chạm mà hóa cứng, nhưng sờ xuống không có gì khác thường, chắc là chỉ bị thương ngoài da.

Hồ Phàn Cơ cố gắng ngẩng đầu, trước mắt như bị sương mù giăng lấy, tất cả đều là bóng chồng. Định há miệng định nói gì đó, thình lình cảm thấy hoa mắt, cả người ngã xuống phía dưới.

"Tử tiểu quỷ, ngươi làm gì đó! Ngươi có đi hay không, muốn bị đánh đúng không!" Thấy tiểu hài tử lại có lá gan không nghe lời, trước mặt nhiều người như vậy ai cũng cảm thấy không nén được cơn giận. Phụ nhân dùng sức nâng tay, dồn sức vào tay trái. mắt thấy bàn tay lớn như quạt hương bồ sẽ tàn nhẫn đánh trúng mặt Hàm Dương. Ai ngờ ngay dưới mắt bà ta, tay tiểu oa nhi bỗng dưng dỡ được, thân thể quỷ dị di chuyển qua bên cạnh, làm ác phụ rơi vào khoảng không.

Đôi mắt đen thui chợt hiện lên chút quang mang, thừa dịp lúc người kia bị nàng làm cho ngẩn người, chân bó bước nhẹ nhàng vài bước lui đến phía sau, nhanh chóng nhấc chân đá vào đầu gối giữa hai chân, nhân lúc phụ nhân ở phía trước cầm con dao chém đến cột sống.

"A!" Thanh âm thống khổ vang lên, tiếng la như tiếng giết lợn.

"Ba! Ba!" Ngay sau đó là âm thanh hai cái tát vang lên. Đủ vang dội, đủ thanh thúy. Bốn phía lặng ngắt như tờ, đủ an tĩnh.

"Hừ. Đau muốn chết. Ngươi đúng là da dày." Cố sức thổi bàn tay nhỏ phiếm hồng. Tiếng nói tiểu oa nhi mang theo chút thú vị. Thấy hai gò má người trước mặt giống như đầu heo, hai mắt long lanh, cái miệng nhỏ nhắn cong lên. Đủ rồi.

Đánh người không nhất định phải dựa vào sức lực, nơi nào của con người yếu nhất, nơi nào dễ bị bẻ gãy nhất, nơi nào dễ bị thương nhất, đây là chương trình học cơ bản của nàng.

"Tiểu hài tử chết tiệt, ngươi lại dám đánh ta! Xem ta đánh chết ngươi... A!" Chân bó vừa nhấc, chiêu thức đối phó với chó dữ là đá vào xương ống chân, vừa để mọi người xem miễn phí biểu diễn làm người khác ngã gục.

"Này! Ta nói ngươi đủ rồi!" Bước đến trước mặt phụ nhân, gương mặt Hàm Dương không nhẫn nại: "Là ngươi động thủ trước, ức hiếp mẫu thân ta thành như vậy, hai cái tát chỉ là lãi thôi, còn ai không phục?"

Mâu quang đảo qua một vòng, làm mọi người đứng thành nửa vòng tròn không nhịn được lùi nửa bước.

"Cái gì nương hay không nương, nực cười, nàng... Ngươi là đứa ngốc kia?" Phụ nhân chậm chạp giãy dụa đứng lên, bất chấp cả người nhếch nhác, sắc mặt xanh hồng thay đổi, phu miếng nước bọt: "Hừ! Quả nhiên nhân sinh tiện loại!"

"Người nói ai là tiện nhân? Ai là tiện loại?" Ngẩng đầu nhìn phụ nhân tức giận, Hàm Dương phát ra âm thanh lạnh lùng.

"Nương ngươi không biết liêm sĩ, không phải tiện nhân thì là gì? Ngươi là phế vật ngốc nghếch, hiển nhiên là tiện loại, ha ha, các ngươi nói đúng không!" Đáng tiếc bốn phía im lặng không đáp lời, thậm chí có mấy người nhìn qua chỗ khác. Không ai đáp lời, phụ nhân kia nghẹn đến đỏ bừng mặt.

Âm thanh trẻ con nhẹ nhàng vang lên: "Dựa theo ý của đại thẩm ngươi, đường đường là Thôi vương gia của Đông Lăng quốc cũng là phu quân của tiện nhân, là cha của tiện loại? Ầy, không biết câu này bị người khác nghe được sẽ có hậu quả thế nào?" Cái miệng nhỏ nhắn cong lên, cười đến đáng yêu.

"Ngươi, tiểu quỷ chết tiệt..."

"Dù thế nào ta cũng là tam tiểu thư của vương phủ, các ngươi nói vậy có tính là mạo phạm." Nàng thật sự tức giận, uy nghiêm từ từ tản ra, đây là bẩm sinh và phát triển theo thời gian, không liên quan đến tuổi tác và vóc dáng.

Quả nhiên thông tin đối đầu với hoàng quyền làm mọi người sợ hãi, nửa ngày cũng không có động tĩnh.

"Tiểu thư, tiểu thư!" Tiếng gọi ầm ĩ gấp gáp phá vỡ sự im lặng, mọi người đều âm thầm thở dài một hơi, hiển nhiên cũng bao gồm Hàm Dương. Trước kia có thể so sánh với tiếng cục tác của gà mẹ, nhưng giờ khắc này làm nàng cảm thấy vô cùng thân thiết và ấm áp. Cố gắng mở to mắt, làm vành mắt như phủ sương mù, đầu nhỏ bé xoay đi, nhào vào trong lòng đại nha đầu đang lo lắng.

"Oa oa, Thu Vận, các nàng ức hiếp người!" Ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào giữa đầu ác phụ thủ lĩnh, âm thanh trẻ con vô tội tố cáo, làm dâng lên tình cảm mẫu tử ấm áp.

"Tiểu thư đừng khóc đừng khóc, Thu Vận ở đây, không ai có thể ức hiếp tiểu thư." Yêu thương vỗ vỗ lưng tiểu oa nhi, Trúc Thu Vận đâu còn lo lắng bị trách phạt, ngược lại còn hung dữ liếc nhìn qua.

"Tiểu thư sao rồi?"

"Tiểu thư không bị gì chứ?"

"Tiểu thư..."

Ngây ngốc nhìn ra cửa có rất nhiều đại thúc đại thẩm đang đứng, không chỉ Hàm Dương, mà người đang đứng trong gian nhà không thể phản ứng được.

"Các ngươi, sao đông thế này?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro