Chương 7: Trách cứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối với nhiều người mà nói, chuyện xảy ra buổi chiều càng bất ngờ, kết thúc còn bất ngờ hơn. Một đám người hầu ở Tây thiên viện trong phút chốc ùn ùn kéo tới, sau đó trong chớp mắt mọi người rời khỏi, ngoài ra còn mang theo một người, tam tiểu thư Trọng Tôn Hàm Dương. Phụ nhân trong phòng giặt quần áo này chắc chắn là tức giận không nhẹ, nhưng tâm trạng không tốt cũng chỉ có các nàng.

Gió buổi tối đầu hạ không có khô nóng như ban ngày, trái lại càng mát hơn, tiện thể mang theo hương thơm mát mẻ từ bụi cỏ, các loài côn trùng nghịch ngợm kêu vang.

Ngọn nến trong chén được thắp lên, thời gian trôi qua, đèn vang lên tiếng "Tách tách" thanh thúy.

"Tiểu thư, sao người lại không nghe lời! Chạy lung tung đi chơi tốt lắm sao?" Gương mặt dịu dàng của Trúc Thu Vận tức giận đến đỏ bừng như trái táo, sau đó giọng nói còn run rẩy nhè nhẹ: "Nếu như xảy ra chuyện gì, nếu chúng ta chạy tới trễ, người..."

"Được rồi, ta nhận sai rồi, có được chưa?" Giận dỗi cãi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ không phục, có vẻ không có một chút hối cải.

Tức giận đến nỗi đại nha đầu ném đồ đi, nửa câu đều không nói ra được. Những người khác trong phòng thấy tình hình như vậy, trên gương mặt ôn hòa cũng có vài phần trách cứ.

"Hôm nay thật sự là người sai, tiểu thư đừng cứng đầu nữa."

"Đúng đó, tam tiểu thư, lần này Từ bá cũng không giúp được người, nhanh thành tâm xin lỗi Vận nha đầu đi."

Mọi người thất chủy bát thiệt???[1] Nhưng tất cả đều là giận dữ, hơn nữa còn không hài lòng, làm Hàm Dương không tự chủ mà lạnh băng phòng bị, một chút quật cường từ trong tâm đều bộc phát ra: "Rốt cuộc các ngươi là tiểu thư hay ta là tiểu thư!"

[1] Thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, mọi người đan xen vào nói.

Thanh âm không lớn, nhưng một cỗ khinh thường lập tức phát ra, cả gian nhà im lặng, nàng thật sự tức giận.

Từ nhỏ đến lớn. Trong hai mươi ba năm qua nàng chưa lúc nào chịu qua cảm giác này. Thân là tiểu thư Cốc gia, thủ hạ đối với nàng vừa kính vừa sợ. Đối với lời nói của nàng chưa bao giờ dám cãi lời. Đối thủ một mất một còn dù cho hận nàng muốn chết cũng không dám thất lễ, ngay cả em gái thân nhất Cốc Bội Bội cũng không dám chất vấn nàng.

Nghĩ không rõ, không phải chỉ là đi ra ngoài dạo vài vòng, cũng chưa làm ra chuyện gì trời giận người phẫn nộ. Dù cho gặp chuyện gì cũng không liên lụy đến người khác, bọn họ có tư cách gì trách nàng?

"A. Thỉnh tam tiểu thư thứ tội. Chỉ trách chúng ta là hạ nhân mà quên mất thân phận. Chủ tử muốn kiếm chuyện cũng không được? Đâu đến phiên chúng ta lo lắng. Từ bá, đại thẩm, đi thôi." Trúc Thu Vận giận dữ cười, đứng dậy di ra ngoài.

"Trở về! Không được đi!" Lo lắng nhảy xuống ghế, chạy đến cửa ngăn đại nha đầu. Cúi đầu rầu rĩ nói: "Các ngươi lo lắng ta gặp chuyện không may? Không phải, không phải sợ ta làm liên lụy các ngươi sao?"

Mọi người vừa nghe, ngây ngốc nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần. Triệu đại thẩm ra sức vỗ đùi: "Ôi, tam tiểu thư của ta."

"Tiểu tổ tông, sao người lại cho rằng chúng ta sợ bị liên lụy? Buổi chiều hôm nay Vận nha đầu vừa nghe nói không thấy ngươi, giống như kiến bò trên chảo nóng, lại gọi mọi người đi tìm người, chỉ sợ xảy ra chuyện người bị ức hiếp. Đến nỗi buổi trưa nàng cũng chưa kịp ăn, tiểu gia tử, não nhỏ của người đã suy nghĩ nhiều quá rồi?" Những suy nghĩ trong đầu Hàm Dương làm mọi người dở khóc dở cười.

"Ta, ta cho rằng..." Chân bước đến bên người Trúc Thu Vận, vươn tay nhỏ kéo góc ái: "Thu Vận, ta sai rồi." Lần này là thành tâm thành ý.

Trong thế gia, lợi ích gia tộc, quyền lợi cá nhân mới là điều duy nhất nên tin. Nhân từ chỉ mang đến thất bại và chết chóc, chỉ có bản thân và giá dối mới là con đường thành công duy nhất. Trong thế giới hắc ám hầu như tất cả đều là lợi dụng và thực dụng, người thắng phát, người nghịch chết.

Nhưng chỉ có Bội Bội là không như thế, như hoa sen giữa vũng bùn. Nàng rất cảm ơn ông trời đã giữ lại chút tươi sáng, cho dù nàng chán ghét Cốc gia đến buồn nôn, nhưng cũng gánh nó suốt hai mươi ba năm.

Nhưng đoàn người này, đối với một đứa trẻ ngu si ngây ngốc là quan tâm thật sự. Không có tính toán, không có tâm riêng, tự nhiên là quan tâm đơn thuần.

"Thu Vận, đại thẩm, đại bá, cảm tạ các người."

Khuôn mặt nhỏ nhắn cong lên nụ cười thật tâm, có chút cảm động, có chút hy vọng. Có lẽ trong khoảng thời gian đang tìm lối về này, cũng không hoàn toàn vô vị.

Hiểu lầm được tháo gỡ, tất cả những người này, đều không có tiết mục lấy lòng. Một đám người đi qua đi lại một buổi chiều cũng mệt mỏi quá, để lại Trúc Thu Vận thay Hàm Dương sửa lại chăn màn, những người khác đều đi ra ngoài.

Dựa vào giường, che mền lại, đột nhiên Hàm Dương mở miệng: "Thu Vận, sao nương ta lại ở phòng giặt quần áo, vì sao lại bị ức hiếp? Vẫn còn thật nhiều chuyện, nói cho ta biết đi."

Ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán tiểu oa nhi, gương mặt do dự, đến tột cùng có nên nói hay không, trong lúc nhất thời nàng không có chủ kiến nhất định.

"Dù cho ngươi không nói, chắc chắn buổi chiều hôm nay cũng đã động đến những người khác." Thấy đại nha đầu có chút dao động, càng thêm cố gắng thuyết phục nói: "Còn không bằng hiện tại để ta chuẩn bị, đả thảo kinh xà, nếu không cẩn thận sẽ bị xà cắn một cái chẳng phải là mất nhiều hơn được?"

Trong đầu đại nha đầu luôn thẳng thắn hiện lên một suy nghĩ không rõ ràng, chống lại ánh mắt trong vắt của tiểu oa nhi, gương mặt chuyển sang vẻ hù dọa: "Tiểu thư, hôm nay người xông vào làm ầm ĩ, không phải là cố ý chứ?"

Cười tủm tỉm phủ nhận, cố đánh lạc hướng mà đem đề tài dời chuyển đi, cuối cùng làm suy nghĩ của Trúc Thu Vận rối loạn, ngẫm lại tiểu nha đầu nói cũng không sai, dù sao thì chuyện ngày hôm nay chắc cũng đã đến tai nhị phu nhân, giấu cũng giấu không được.

"Tiểu thư, trong vương phủ..."

Đông Lăng tam vương gia Trọng Tôn Thôi không lập chính phi, trong phủ chỉ có hai vị phụ nhân. Đại phu nhân Liễu Khinh Vận dịu dàng hòa nhã, sinh ra trưởng tử, tam tử và trưởng nữ. Nhị phu nhân Phó Ngọc Giai tính tình cay độc thẳng thắn, đối với mệnh lệnh của nàng không ai dám cãi lời, là mẹ đẻ của nhị tiểu thư.

Tuy rằng hai người chỉ mang danh phu nhân, nhiều nhất cũng chỉ là trắc phi, nhưng cho dù là xuất thân hay dung mạo, tất cả đều là người trên vạn người, tiến vào hoàng cung làm quý phi cũng thừa sức. Nhưng tất cả đều nguyện ý nhường vị trí phu nhân, chỉ có thể nói bản lĩnh của Trọng Tôn Thôi rất lớn.

Chỉ duy nhất mẫu thân của Hàm Dương thân phận thấp, xưa kia là tì nữ của Phó Ngọc Giai. Vì một đêm gió, bị Trọng Tôn Thôi sủng hạnh, mới có thể mang thai, chữ "Phúc" không thay nàng mang đến vinh hoa phú quý tột cùng, trái lại đó là mở màn cho sự dày vò của nàng.

"Nhị phu nhân chịu không được người khác ngỗ nghịch với nàng, huống chi nương của ngươi là tì nữ của nàng, nhưng cùng vương gia... Sau một đêm, nếu cứ như vậy cũng được thôi, nhưng cứ khư khư giữ ngươi lại. Nếu sinh ra là nam hài tử, thì rất tốt, nhưng đáng tiếc."

Nghe âm thanh thở dài, Hàm Dương chỉ biết im lặng.

Xã hội phong kiến chuyên quyền, nam hài là hạt châu, nữ hài chỉ là cỏ rác. Sinh ra nam hài ít ra còn có cơm ăn, mà nương nàng không chỉ sinh nữ hài, mà còn là một kẻ ngu si.

"Nhị phu nhân kia, chắc không giống như người sẽ cho người khác đường sống."

Có chút kinh ngạc nhìn Hàm Dương đang bình tĩnh, khó hiểu đối với tâm tư kín đáo của nàng, nhưng cũng chỉ suy nghĩ nhiều một chút, lại tiếp tục nói: "Khi nói ta mới năm tuổi, nhưng mà mơ hồ nhớ kỹ người ta nói nhị phu nhân tức giận đến sắp điên mất, mặc cho đại phu nhân khuyên như thế nào cũng không nghe, còn muốn đem nương người và người ra khỏi vương phủ. Nhưng không biết thế nào, cũng không giải quyết được gì, trái lại còn đưa tiểu thư người đến Tây viện cho chúng ta chăm sóc, nói chỉ cần để người còn sống là được."

Đưa ngón tay, dưới đôi mắt nâu bị lông mì thật dài che đi sự chế nhạo và suy nghĩ. Không khác gì đứa trẻ bị vứt bỏ, nhưng là một đứa trẻ bị vứt bỏ không thể chết, rất thú vị.

Nữ nhân không thể chịu được một việc, đó là phu quân phản bội và tình địch xuất hiện. Chắc chắn nhị phu nhân kia ra tay không phải là người có thể mềm lòng, như vậy chắc chắn có người ngăn cản nàng.

"Thu Vận, ta mệt rồi."

Đại nha đầu khép cửa đi ra ngoài, ánh nến trong phòng bỗng tắt, một mảnh tối đen như mực. Hàm Dương nằm thẳng, kéo mền qua lại, mới nhắm mắt lại.

Lão vương gia của nàng, rốt cuộc trong đầu có chủ ý gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro