XVI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩn thờ bên giường bệnh , vết đạn đã được băng bó kỹ càng giờ em mệt quá mà thiếp đi , càng nhìn càng thương thay mảnh đời chẳng hạnh phúc , nàng cứ nghĩ giàu có như em sẽ trọn vẹn lắm giờ thấy em trên giường bệnh nàng còn chả thể tin một viên đạn đã xuyên qua thịt suýt nữa cướp đi tánh mạng , câu chuyện của em nàng chưa bao giờ hiểu và chưa bao giờ muốn hiểu , sự tâm tối bấy lâu em chịu đựng nó hằn sâu trên cơ thể lúc nàng chứng kiến bác sĩ thay đồ cho em , y tá còn bàng hoàng huống hồ chi em đã trả qua hằng chục cơn đau thể xác đó chứ .

"Em là Danielle June Marsh đúng chứ ?"

"Dạ phải"

"...chị cũng không biết nói thế nào cho em hiểu , chị là người duy nhất mà nó có thể chia sẻ , từng ngày nó lớn lên chị điều thấy rõ , em biết không em là người bạn đầu tiên của nó đấy" đặt tay lên vai cô gái ướt đẫm nước mắt , một người hoàn toàn xa lạ với Haerin được em đối xử nhẹ nhàng tôn trọng , ngay khi gặp nàng Minji đã hiểu ánh mắt em dành cho người con gái này vô cùng đặc biệt , trìu mến tin tưởng vô điều kiện khi em chọn bất tỉnh trong lòng nàng , sống lâu trên đời chị cũng được coi là trưởng thành có thể hiểu tất cả , đâu phải tự nhiên con người ta lại thay đổi khi gặp đúng người.

Minji bắt đầu thở dài , tiết lộ những gì về con người em cho Danielle nghe vì chị biết em sẽ chẳng bao giờ nói bất cứ điều gì cho dù có là người nhà đi chăng nữa . Nếu chị nói , có khi cô gái này sẽ thấu cảm cho con bé nhiều hơn .

Lên năm tuổi gia đình Haerin có một trận cãi nhau rất lớn , ông Baek bố của em không chỉ có tình nhân ở ngoài còn có cả con riêng người đó bằng tuổi em , mẹ em thường đi công tác dài hạn ông ta luôn dẫn họ về ngôi nhà mà gia đình họ từng hạnh phúc , gia đình đó không chỉ đánh đập ức hiếp không cho em nói gì với người mẹ của mình . Lúc ấy Haerin còn rất nhỏ để hiểu chuyện đúng sai , trên người toàn những vết đòn roi chảy máu , đứa con gái không chỉ nghịch ngợm nhà bếp nó còn vô tư đổ nước sôi vào người em , mẹ nó ngắc nhéo hạnh hạ vì bà ta luôn câm ghét mẹ nhiều lần em suýt bị đánh chết . Còn ba , ông ta không thương em như em nghĩ , sẵn sàng trấn nước em vì đã nói chuyện ông làm với một người hầu trong nhà .

Tuổi thơ em tràn ngập bạt tay và sỉ vả , đến trường học không có nổi một người bạn vì vẻ ngoài bầm dập đến đáng thương , những lần mẹ hỏi em luôn tìm cách chối bỏ bảo mình bị té ngã , trong tiềm thức của em khi ấy ông vẫn luôn là người ba chuẩn mực , không nhận thức được những gì ông ta làm là đánh đập hành hung nó , miệng nó gọi ba tay ông ta vẫn cứ đánh , máu mủ ông không màng yêu thương chối bỏ nó một cách tuyệt tình , cả thời thơ ấu nó không lần nào có được niềm vui như các đứa trẻ đồng trang phải lứa .

Lên mười hai mấy trận đòn dàn tăng lên vì nó đã biết chống cự , nó cố chạy trốn nhưng lúc nào cũng bị bắt lại và kết cục nó sẽ bị hàng chục cú tát , cái vung tay lên gò mà non nớt , tưởng lần này nó sẽ bị ông ta giết chết may thay mẹ nó đã về . Bà chạy đến bên ông nó vào lòng không tin vào người đàn ông chung chăn chung gối ra tay tàn nhẫn , suốt khoản thời gian bà vắng nhà ông ta đều như vậy sao ? Con bà nó luôn sống trong cảnh bạo lực chết đi sống lại , miệng nó lẩm bẩm cầu xin mặt mày không rõ nhân dạng , đứa con bà đứt ruột sanh ra sao người đàn ông này lại không còn tính người thế hả ? Ông ta là ba con bé mà .

Bà ôm lấy bụng , tức tưởi trong bụng đang mang cốt nhục thứ hai của gã mà không thể nói ra khi trông thấy cảnh tượng khủng kiếp ấy , bế con đến bệnh viện thì bị ông cho người tới làm loạn , cuối cùng cuộc sống khi lấy bà ông đã có chuyện gì uất ức hay sao ? Bà đã đối xử tệ bạc với người đàn ông đó ngày nào chưa mà dám hãm hại con bà không còn nhân tính .

Sau đó bà chọn cách ly hôn , giải thoát cho em và bà . Lúc nghe tin mình có em gái Haerin vui như muốn nổ tung , cuộc đời tâm tối của em từ nay đã xuất hiện tia sáng lấp lánh , cảm ơn đã ban cho nó niềm vui , cảm ơn đã cho nó sinh linh bé nhỏ trong bụng bà .

Trí nhớ rõ ràng hôm đó là đêm mùa đông lạnh lẽo , lạnh lẽo như lòng người hận thù nhau , một đám cháy bốc lên từ căn dinh thự Haerin đang ngủ cũng phải bật dậy vì mùi khen khét vây quanh , nó hoảng hốt chạy đi tìm mẹ hiện đang mang thai tháng cuối cùng , thân hình nhỏ bé ấy chạy đôn chạy đáo băng qua đám lửa như nuốt chửng lấy nó , da nó nóng rát nó tìm thấy mẹ khi bà đang cố ra khỏi phòng , mẹ và em gái là thứ nó có duy nhất trên đời , cố hết sức dìu dắt bà xuống từng bậc thang nhỏ , bên ngoài tiếng in ỏi từ xe cứu hoả , một bức tranh bị cháy hết nửa đổ ập xuống đồng thời vệ sĩ có mặt nhanh chóng cứu được bà khỏi phạm vi rơi của bức tranh lớn nhưng họ chẳng cứu được em , nó đổ ập xuống người em , phần lưng tiếp xúc với lửa nóng và rồi em không còn cảm thấy gì nữa , xung quanh chỉ toàn một màu đen tâm tối .

Ngày hôm đó là một đêm kinh hoàng , bà Kang được chuyển đến bệnh viện vì động thai buộc phải lâm bồn ngay lập tức , còn Haerin đang thoi thóp trong phòng cấp cứu , người ta lôi được em ra là lúc đám cháy đã lấy đi hơn một nửa sự sống .

Em gái nhỏ cất tiếng khóc là lúc bà Kang qua đời do băng huyết , kể từ ấy cả gia đình không ai bất gặp nó mỉm cười cả , nó trầm lặng luôn tìm cho mình một nơi để lẩn trốn , Kang Hyein trong ba năm đầu chào đời nó chỉ được chị nó bế đúng một lần , cơn khủng hoảng làm nó ám ảnh em dai dẳng , Minji nhiều lần bắt chuyện hoàn toàn vô ích . Sau đám cháy căn dinh thự ấy không còn ai sinh sống , Haerin nhất quyết không cho ai phá vỡ , vụ cháy năm đó chả ai biết kẻ nào ra tay chỉ mình em biết và chọn cách giữ cho riêng mình .

Sau khi ly hôn Baek Young Chul có một gia đình tròn vẹn , Baek Jiwon có đủ ba và mẹ họ hạnh phúc bỏ lại sau lưng người con mình sinh ra vào dĩ vãng , trong khi gia đình họ vui vẻ ăn cơm cùng nhau , cả căn nhà chỉ còn có nó , họ vô tư kết hôn sau nhiều năm qua lại , truyền thông có phỉ báng có ngưỡng mộ họ vì những gì ông Baek vẽ nên , đừng ai hỏi nổi hận trong em lớn nhường nào , nó cao hơn núi rộng hơn trời , đứa trẻ năm đó đã trưởng thành nó không còn ngây ngô người đầy toan tính , cho đến hôm nay chính nó lại lần nữa bị tổn thương .

Lắng nghe hết những gì chị nói , mớ hỗn độn trong nàng ngày một nhiều hơn , cảm xúc trống rỗng xoáy sâu vào người nằm yên giấc trên giường , tại sao em lại có một người ba tồi tệ như vậy ? Em đã mạnh mẽ biết bao khi tự mình vượt qua chúng , ngần ấy việc có lẽ khoảnh khắc nào đó em đã có ý định chết đi , tim Danielle quặn thắt , hẵn đi một nhịp lúc nàng cầm lấy tay em , người cần sự yêu thương nhiều hơn nhưng không chọn cách chia sẻ hồi ức về kẻ phản bội đã làm em thiếu tin tưởng vào mọi thứ xung quanh mình .

"Ở lại với nó đi , có lẽ nó cần em hơn chị" Tạm biệt nàng , Minji rời khỏi phòng bệnh chừa không gian cho hai người.

Ngay khi chị đi khuất , Haerin từ từ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ sâu thì cơn đau lập tức truyền đến khiến em nhăn mặt , điều đó không làm em khó chịu đưa mắt nhìn sang người bên cạnh đã thấy Danielle rơi nước mất từ bao giờ , vớ tay lau lau giọt nước mặn trượt dài trên má an ủi bằng cái vuốt nhẹ trên mái đầu , em chẳng biết ai làm cô gái nhỏ này khóc nhưng em vẫn muốn lau nước mắt cho nàng .

"Thật tốt khi mở mắt vẫn còn nhìn thấy cậu đầu tiên , sao cậu lại khóc vậy Dani ?"

"Hic..không gì hết , c-hức chỉ là tôi thương cho cậu"

"Ha Minji đã nói gì cho cậu biết sao ? Tại sao lại thương tôi chứ , tôi đáng ghét lắm"

"Không hic hức cậu không đáng ghét gì hết ! Là tại tôi , tại tôi ngu ngốc chẳng biết gì nên vội hiểu sai về con người cậu , tôi xin lỗi Haerin àh hức..hức" nàng giàn giụa gục mặt vào bụng em nức nở , cái bà chị già kia lại nói gì đó rồi đâu mới khiến nàng vỡ oà như thế , cũng tốt để cho Minji nói còn hơn nhận sự im lặng từ em .

"Cậu không hiểu sai gì đâu , đó thật sự là con người của tôi đấy , cậu sẽ không ghét tôi nữa chứ ?"

"Làm sao tôi ghét cậu được chứ ? Tội cho cậu , thương cho cậu nhiều lắm"

"Tôi đáng được thương hả , tôi mà đáng sao ?"

Đáng chứ em , có thể mọi người bỏ em đi nhưng mặt trời trong em vẫn ở lại vẫn đang chiếu sáng hằng ngày mong ngày nào đó sẽ sưởi ấm được trái tim héo mòn nơi em , trái tim mà em chôn vùi sâu trong lớp băng chục năm lạnh lẽo khẽ động đậy , em chỉ là một thiếu nữ không còn vẻ trong sáng thanh thuần , mắt phủ màu mây xám thế giới trong em đâu còn là vườn hoa thơm ngát , từng cái cây ngọn cỏ héo úa chết chìm trong đám cháy năm nào , em muốn biết cảm giác được thương yêu là gì , nó có vui không , có hạnh phúc không nữa .

"Nín đi , tôi đã ổn rồi không việc gì phải khóc cả Danielle , mau lại đây" dang tay chừa chỗ trống trên giường mình đang nằm , Dani chả ngại ngùng nằm xuống chui vào cái ôm của em , sướt mướt trong vòng tay này đã là điều ít ai làm được rồi , được em dỗ dành được em lau nước mắt lại khó hơn , nàng sẽ trân trọng nó lâu nhất nàng có thể .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro