Mặt Trời ☀️ Mặt Trăng 🌙

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái đi miệt mài trên con đường cắt ngang sa mạc. Trời nắng gay gắt như đổ lửa lên đầu. Mạng che mặt chỉ giúp tránh bụi cát chứ không thể làm dịu cơn nóng. Phần nào trên cơ thể lộ ra là phần đó bỏng rát. Duy có đôi mắt sắc bén như loài mèo là chưa có dấu hiệu của sự mệt mỏi, mà ngược lại, càng đi, càng hừng hoả khí. Bởi vì cô gái tin rằng con đường này nhất định dẫn tới nơi có thần dược hoá giải căn bệnh của mặt trời.

"Em là Vitamin A của chị"

Cô gái dừng lại, phóng tầm mắt rất xa về phía Tây, hành tinh này trơ trụi đến đáng thương. Những bụi cây cỏ đơ ra và giòn khô đến nỗi gió dễ dàng bẻ được. Đáng tiếc, gió cũng phải tằn tiện năng lượng, không còn được đưa mình đi đâu tùy thích như xưa nữa. Nghe cay đắng biết mấy vì nó từng là biểu tượng của sự tự do.

Cô gái tiếp tục đi. Con đường nhựa có nhiều đoạn bị sa mặc ăn vào, tạo thành những đụn cát chắn ngang. Nói cho đúng thì sa mạc phải lấy lại những gì thuộc về nó.

"Chị sẽ làm tất cả vì Haerinie, dù là chuyện lớn lao hay nhỏ nhặt"

Trên con đường dài, không chỉ có những đụn cát mà còn có cả những làn ảo ảnh. Cô gái kéo mạng che mặt xuống, thẩn thờ nhìn hiện tượng mà người ta gọi là "ảo ảnh sa mạc".

Không khí bị đốt nóng.

Ánh sáng bị bẻ cong.

.

.

.

Danielle bơi lại gần, gác hai tay lên thành bể.

"Em không muốn xuống bơi hả?" Danielle hỏi.

Vài giọt nước nhỏ xuống từ lông mi và lông mày của chị, lăn trên má và cần cổ.

"Em thấy hơi lạnh", Haerin trả lời.

Haerin vọc chân trong nước bể bơi, cảm nhận sức nước ghì lại tốc độ đung đưa.

"Xuống với chị đi", Danielle nắm tay Haerin, năn nỉ.

Cặp lông màu chau lại, đôi mắt long lanh hơn và cặp môi hơi cong lên. Danielle là một sinh vật, một sinh vật đáng yêu nhất quả đất.

"Được rồi..."

Haerin cởi khăn tắm, chồm xuống bể bơi, cùng Danielle.

"Lại đây!"

Danielle cười tươi rói, đôi mắt chị cong lại thành vầng trăng khuyết. Haerin nhìn lên bầu trời đêm, lém lỉnh với tay bốc vầng trăng thả vào khuôn mặt của Danielle. Chị hơi giật mình, rồi nhận ra ngay trò đùa của Haerin, chị cười thành tiếng, đôi mắt gần như biến mất.

Danielle bơi lui ra xa Haerin khoảng một mét, ánh mắt tinh nghịch mở đường cho tay tát nước vào người đối diện.

"Dani unnieee", Haerin rít lên khị bị hắt nước trúng mặt.

Danielle cười khanh khách, bơi đi để tránh bị Haerin trả đũa, nhưng thể trạng chỉ có hơn không kém của Haerin sớm đuổi kịp Danielle. Và rồi họ bắt đầu một "cuộc chiến" dưới nước.

Danielle một lần nữa bơi lùi ra xa Haerin và bất thình lình lặn ngụp xuống. Mặt nước sủi bọt rồi tĩnh lại, và chị mất tăm. Haerin ban đầu còn cười nhưng sau mấy giây không thấy Danielle nổi lên thì bắt đầu hoang mang, quờ quạng tay trên mặt nước, xoay quanh tìm kiếm dấu vết của chị.

"Dani unnie?"

"Dani unnie!"

"Danielle Marsh! Chị đừng đùa như vậy!"

Haerin bắt đầu hoảng loạn.

Haerin không biết lặn nên chỉ biết loay hoay quanh chỗ mình đang nổi mà gọi tên Danielle.

"Woahhhh cá mập đây"

Danielle trồi lên từ phía sau Haerin.

Haerin quay lại, thấy gương mặt hớn hở của Danielle vì vừa hù thành công. Hoảng loạn, nhẹ nhõm rồi tức giận, Haerin im lặng, ánh mắt sầm lại.

"Sao vậy Haerinie?"

Danielle thôi không đùa nữa, ngây thơ lẫn lo lắng nhìn Haerin.

"Em thực sự sợ đó", Haerin nói.

"Chị xin lỗi..." Danielle mím môi, mắt cụp xuống.

Nhìn thấy người kia như vậy, Haerin xìu lại, không còn cảm thấy giận nữa. Bơi lại gần Danielle hơn, Haerin dùng hai ngón tay miết nhẹ lên hai khóe môi của chị, tạo thành một nụ cười. Chị ấy ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Haerin.

Haerin thì thầm: "Em cũng xin lỗi".

Danielle với tay lên trời, bốc vầng trăng thả vào mặt mình rồi cười. Điều đó khiến Haerin cười thành tiếng. Cô gái này thật ngốc nghếch (nhưng đáng yêu).

"Haerinie đừng sợ nữa nhé!"

Danielle áp sát, vòng tay lên cổ Haerin. Theo phản xạ, Haerin vòng hai cánh tay ôm lấy eo chị. Gương mặt của cả hai chỉ cách nhau vài centimet.

"Em biết rồi", Haerin thì thầm, nhìn xuống đôi môi ướt át của người kia.

Hơi thở ấm áp của Danielle phả lên vành môi Haerin. Đôi môi của chị hé mở, để lộ chiếc lưỡi hồng hào và cũng ướt át. Haerin cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng dần, bàn tay nó bấu chặt vào eo của chị hơn.

Và rồi không thể kìm chế thêm nữa, Haerin nhắm mắt lại và áp môi mình lên môi Danielle.

Danielle hơi ngả người ra sau khiến Haerin phải đặt bàn tay lên lưng để cố định chị lại. Rồi cả hai chìm vào môi nhau, lặn xuống thẳm sâu vô tận của tình yêu. Danielle luồn ngón tay vào mái tóc ướt của Haerin, kéo đầu nó lại gần hơn.

Một bàn tay của Haerin giữ lấy khuôn mặt của Danielle, nó nghiêng đầu, hé môi rộng hơn, đẩy lưỡi vào khoang miệng chị, cuốn lấy lưỡi chị để tận hưởng trọn vẹn mùi vị của quả ngọt, quả ngọt của tình yêu.

Danielle đẩy Haerin đến thành hồ bơi, dùng hai tay khóa nó lại. Chị để đôi môi lang thang sang má, vành tai và cần cổ của nó. Tay Haerin giữ chặt lấy eo Danielle để chị không trôi khỏi mình. Haerin muốn phát điên lên khi ngón tay mình chạm vào sợi giây cột đồ tắm của chị.

Đôi môi của Danielle không lang thang lâu mà tìm về môi Haerin, đẩy vào những nụ hôn điêu luyện.

Nhưng cũng phải dứt ra để tìm lại hơi thở. Cả hai tựa vào trán nhau, thở gấp gáp, cảm tưởng vùng nước quanh họ đang sục sôi.

"Chị yêu em", Danielle thì thầm khi nhìn vào mắt Haerin.

Không khí bị đốt nóng.

Ánh sáng bị bẻ cong.

.

.

.

"Em cũng yêu chị, Jihye. Chờ em nhé!"

Cô gái lau đi những dòng nước mắt ướt đẫm trên má, không biết đã chảy ra tự bao giờ. Kéo mạng che mặt lên, cô gái tiếp tục đi, miệt mài tiến về phía đường chân trời, tìm kiếm thần dược hóa giải căn bệnh của mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro