chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, Duẫn Hạo vội vàng rời giường, sau khi thay quần áo xong liền chuẩn bị rời đi.

"Anh đi sớm vậy?" Tại Trung mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi dụi mắt hỏi.

"Đánh thứ em sao?" Duẫn Hạo đang mặc áo khoác, cúi người hôn lên miệng bà xã một cái: "Sáng nay sẽ thẩm vấn Lương Khắc Vũ, anh cần tới chuẩn bị tư liệu."

"Hôm nay tổ anh thẩm vẫn Lương Khắc Vũ?" Tại Trung lập tức tỉnh táo: "Em đi với anh."

Duẫn Hạo gật đầu: "Vậy em nhanh lên."

Tại Trung lập tức nhảy xuống giường, một phen chỉnh đốn rồi hai người tinh thần phấn chấn tới cảnh cục.

"Hôm qua mọi người ngủ ngon không?" Duẫn Hạo nhìn đám thủ hạ của mình một vòng.

Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ không tệ.

"vậy thì bắt đầu làm việc thôi, đợi Lương Khắc Vũ tới chúng ta sẽ tiến hành lấy khẩu cung, Kim tổ trưởng sẽ đi cùng chúng ta." Duẫn Hạo nói: "Lotus, cậu điều tra được gì rồi?"

"Lương Khắc Vũ lúc báo án nói cả đêm hôm trước anh ta đều ở cùng Ampere Trần trong một quán bar, em đã tới quán bar đó hỏi thăm, trong quán có người nhớ Ampere Trần và nhận ra cô ta, nhưng không ai nhớ Lương Khắc Vũ, bọn họ chỉ nói mơ hồ có một người nam nhân ngồi cùng Ampere Trần, em đưa cho bọn họ xem ảnh chụp, cũng không có ai chắc chắn đó là Lương Khắc Vũ."

"Ampere Trần là nữ minh tinh, dù sao cũng được chú ý, bị người ta nhận ra cũng không có gì kì quái, nếu không có người nhớ rõ Lương Khắc Vũ, như vậy bằng chứng chứng minh gã không có mặt ở hiện trường không được thành lập."

"Nhưng Ampere Trần kiên trì nói tối hôm đó từ 9 đến 10h bọn họ đều ngồi cùng nhau." A khôn xen vào: "Ampere Trần nói trong thời gian đó Lương Khắc Vũ còn bị một nhân viên phục vụ gọi đi nhận một cú điện thoại."

"Nhân viên phục vụ?" Duẫn Hạo hỏi: "Tên là gì?"

"Tôi không có tìm được nhân viên phục vụ đó." Lý Thúc nói: "Trong quán bar hôm xảy ra án, người trong quán nói người trực quầy bar là một thanh niên tên Lý Đồng nhưng sau hôm đó cậu ta liền thôi việc, đêm đó là ngày đi làm cuối cùng của cậu ta."

Tại Trung nói: "Tôi thấy nên tìm quanh phụ cận đó xem, nói không chừng người tên Lý Đồng chuyển sang chỗ khác làm."

Lý thúc nói: "Tôi cũng đã hỏi những người quanh đó, nếu có ai thấy Lý Đồng liền báo cho chúng ta biết."

Duẫn hạo lật xem báo cáo khám nghiệm tử thi: "Nạn nhân xác nhận chết vào khoảng 9h40p, trong thời gian đó nhân viên bảo vệ tòa nhà lại thấy xe của Lương Khắc Vũ trở về."

Hữu Thiên gật đầu, lấy ra một cái đĩa ghi hình nói: "Theo nhân viên bảo vệ trực đêm hôm đó nói, Lương Khắc Vũ có lái xe trở về đại khái khoảng hơn 9h tối, lúc bọn họ giao ban, là khoảng 9h50 thì rời đi, vừa khớp thời gian gây án, bảo vệ nói tuy rằng không nhìn rõ người lái có phải là Lương Khắc Vũ hay không nhưng qua băng ghi hình xác nhận đúng là xe của Lương Khắc Vũ. Cho nên bảo vệ mới không chặn lại hỏi giấy tờ, vô lăng xe của Lương Khắc Vũ cũng chỉ phát hiện dấu vân tay của mình anh ta."

Xương Mân nói: "Cửa sổ và cửa chính không có dấu vết cạy phá, khóa phòng là loại chống trộm được đặc biệt chế tạo, chỉ có hai chìa, một cái ở trong ví Lý Thái Anh một cái ở trên người Lương Khắc Vũ, cho nên hoặc là Lý Thái Anh mở cửa cho hung thủ vào hoặc là Lương Khắc Vũ dùng chìa khóa mở cửa vào. Theo bà quản gia cho biết, Lý Thái Anh rất ít có khách tới, mà khu nhà cô ta ở lại là nơi xa hoa, quản lý nghiêm ngặt, mỗi người hay xe cộ ra vào đều phải đăng kí cho nên trừ bỏ Lương Khắc Vũ, cũng không ai khả nghi hơn."

"Xem ra chúng ta cần phải hảo hảo nói chuyện với vị Lương tiên sinh này." Duẫn Hạo nói.

Lương Khắc Vũ sau khi nhận được thông báo triệu tập của cảnh sát tới hỗ trợ điều tra cũng rất hợp tác, sau khi cúp điện thoại đúng giờ liền mang theo luật sư riêng tới tổ trọng án.

Duẫn Hạo tựa tiếu phi tiếu nói: "Chỉ là làm theo thủ tục thôi, Lương tiên sinh cần gì phải huy động cả luật sư tới cùng?"

Lương Khắc Vũ cười nói: "Lúc nghe điện thoại vừa vặn luật sư đang ở trong văn phòng nên cùng nhau tới."

"Là thảo luận vấn đề thừa kế tài sản của Lý phu nhân sao?" Tại Trung đột nhiên lên tiếng.

Lương Khắc Vũ tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, rất nhanh khôi phục lại có lệ nói: "Về phía vợ tôi cũng có vài điều phải xử lý nhưng tôi và luật sư không phải bàn về vấn đề này."

Tại Trung cười cười không nói nữa.

Không thể nghi ngờ, Lương Khắc Vũ là một nam nhân rất có mị lực, không phải loại nam nhân anh tuấn liếc mắt một cái khiến người ta thần hồn điên đảo mà là loại nam nhân quanh thân tản ra một loại mị lực thành thục cùng dụ hoặc. dáng người cao gầy, hơi chút khí chất của nghệ thuật gia. Mười ngón tay thon dài trắng trẻo, thanh tú mà tuấn nhã.

Tại Trung nghĩ, có lẽ mười hoặc hai mươi năm trước anh ta chỉ là một thiếu niên tinh tế gầy yếu, áo trắng như tuyết, ánh mắt mị hoặc, quả thực là yêu nghiệt, hiện tại loại yêu khí đó theo dòng thời gian chậm rãi lắng đọng lại biến thành một loại tà khí vừa đủ, tựa như tác phẩm nghệ thuật trong tay thượng đế, có xu hướng gần với chuẩn mực hoàn mỹ.

Tại Trung nhớ lại lời Duẫn Hạo nói tối qua, nữ nhân sẽ chết trong tay loại nam nhân này, mà còn chết cam tâm tình nguyện, lặp đi lặp lại không cần tới thuốc độc.

Cậu nghĩ, có lẽ, Duẫn Hạo nói đúng.

Bởi vì gã dẫn theo luật sư, nên Duẫn Hạo chỉ có thể tận dụng thời gian vào thẳng vấn đề.

"Xương Mân, mang cho Lương tiên sinh một ly cà phê." Duẫn Hạo ngồi xuống nói.

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu." Lương Khắc Vũ khôi hài nói: "Đều nói cà phê của tổ trọng án thực không phải ai cũng có thể uống được, tôi nghĩ tôi uống nước lọc là được rồi."

Duẫn Hạo nhún vai, ý bảo mang một cốc nước lọc tới. Tại Trung cầm theo quyển sổ ngồi xuống bên cạnh Duẫn Hạo.

"Lương tiên sinh có thể kể lại tình huống đêm xảy ra án mạng anh cùng Ampere Trần tới quán bar không?" Tại Trung hỏi.

Lương Khắc Vũ chớp mi: "Không cần tôi nói qua rạng sáng tôi về phát hiện..ừm...thi thể vợ tôi thế nào sao?"

Tại Trung liếc mắt nhìn gã một cái, trong lòng phát ra lạnh như băng, gã không hề cố kị nói ra từ thi thể, chứng tỏ gã là người không kiêng kị gì hoặc là gã không yêu thương gì người phụ nữ đã bị độc chết kia hoặc là nói chưa bao giờ có yêu thương đi.

Tại Trung trong lòng rõ ràng biết, gã là loại người sau.

Duẫn Hạo thanh thanh cổ họng: "Nói tình huống đêm đó ở quán bar là được rồi, theo như lời anh nói, vậy đêm đó là ai hẹn trước?"

"Ampere hẹn trước, chỗ hẹn cũng là cô ấy chọn, chúng tôi thường xuyên hẹn nhau ra ngoài như vậy, ngày đó cũng giống như bình thường, từ 8h tối cho tới rạng sáng, sau đó chúng tôi chia tay nhau ở quán bar rồi tôi tự về nhà."

"Lương tiên sinh lái xe tới sao?"

"Không, khi tới quán bar tôi không bao giờ lái xe."

Duẫn Hạo ngay sau đó bắt ngay vào trọng điểm hỏi: "Vậy, khi đó, xe của anh để ở đâu? ở đó, ai có thể lái đi?"

Lương Khắc Vũ nghĩ nghĩ nói: "Chỉ sợ là rất nhiều người có thể đi, xe của tôi hầu hết để ở gara công ty, tôi cũng không thường lái, chìa khóa xe tôi luôn để ở ngăn kéo trong văn phòng, rất nhiều người có thể tới lấy. trên thực tế, bạn bè tôi bình thường muốn dùng xe đều tự mình vào văn phòng tôi lấy chìa khóa xe, văn phòng của tôi cả năm đều không khóa cửa."

"Muộn như vậy cũng có thể tới lấy chìa khóa sao?" Tại Trung hỏi.

Lương Khắc Vũ thật sâu nhìn cậu một cái nói: "Đúng vậy, công ty có cổng bảo an, nhưng bạn bè tôi đều có thẻ mở cửa."

Tại Trung châm chọc nói: "Lương tiên sinh thực sự là người trọng tình nhân nghĩa thực rộng rãi."

Lương Khắc Vũ cười dối trá: "Đâu có."

"Đêm đó có chuyện gì đặc biệt không?"

Lương Khắc Vũ ấp úng nói: "Không có...ừm... hẳn là không có."

Duẫn Hạo chú ý tới do dự là của gã: "Nghĩ tới cái gì?"

"Cũng không có gì." Lương Khắc Vũ nói: "Đêm đó, khi dang ngồi uống, tôi đột nhiên được một nhân viên tới gọi nói tôi có điện thoại tìm, nhưng khi tôi cầm điện thoại nghe, đối phương lại không lên tiếng, sau đó liên cúp máy, tôi tưởng là nhân viên phục lầm, nhưng cậu ấy kiên trì nói đối phương là muốn tìm Lương Khắc Vũ ngồi ở bàn 5, tôi nghĩ có thể là do bạn tôi đùa giỡn nên không để ý."

Duẫn Hạo cùng Tại Trung nhìn nhau, rồi lại hỏi: "Trí nhớ Lương tiên sinh thực tốt, anh xác định ở đầu dây có người sao?"

Lương Khắc Vũ khẳng định nói: "Tôi xác định, tôi còn nghe được tiếng hít thở của người đó và sau đó là tiếng cúp máy."

"Lúc đó mấy giờ?"

"Chưa tới 9h, vì khi đó quán bar còn chưa bắt đầu tiết mục ngẫu hứng."

"Lương tiên sinh nhớ tên và diện mạo của nhân viên phục vụ đó không?"

"Không nhớ rõ." Lương Khắc Vũ lắc đầu: "Tôi cũng không quá để ý như thế, nhân viên trong quán cũng không ít."

Duẫn Hạo nhìn sang Lý thúc, lời khai của Lương Khắc Vũ so với những gì điều tra được cũng không khác biệt mấy, trừ bỏ không biết nhân viên phục vụ kia tên là gì, trên thực tế, người như Lương Khắc Vũ cũng không có khả năng nhớ tên một nhân viên phục vụ.

Như vậy, Lương Khắc Vũ trong sạch?

Duẫn Hạo xoa xoa cằm nói: "Lương tiên sinh có biết là chúng tôi không tìm thấy nhân viên phục vụ mà anh nói ở trong quán bar đó không?"

Lương Khắc Vũ kinh ngạc: "Không có khả năng, lúc 9h tối khách trong quán cũng không nhiều, cậu ta hẳn là nhớ tôi."

"Nhưng các nhân viên trong quán có nói chỉ nhớ Ampere Trần cũng không nhớ rõ anh, trừ nhân viên phục vụ mà anh nói."

Lương Khắc Vũ hơi nghiêng người về phía trước nhấn mạnh nói: "Tôi thật sự bị một nhân viên phục vụ gọi tới quầy bar tiếp điện thoại, nếu các anh không tìm thấy cậu ta có thể hỏi Ampere."

"Tôi nghĩ anh hẳn là biết quan hệ của anh và cô Trần, chúng tôi không chấp nhận vì cô ấy sẽ không cung cấp lời khai bất lợi cho anh."

Lương Khắc Vũ dựa lưng vào thành ghế khoanh tay trước ngực: "Sếp à, các anh đang hoài nghi tôi sao?"

Duẫn Hạo nhún vai: "Chúng tôi chỉ muốn biết tình hình chân thật xảy ra đêm đó."

"Tôi nói chính là sự thật." Lương Khắc Vũ khôi phục trấn tĩnh: "Sếp nếu không tin có thể tìm nhân viên phục vụ đó chứng minh sự trong sạch của tôi."

"Anh yên tâm, chúng tôi sẽ tìm." Duẫn Hạo nói.

Lương Khắc Vũ đứng dậy nói: "vậy tôi có thể đi được chưa?"

"Chờ chút." Tại Trung hồi lâu chưa lên tiếng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lương Khắc Vũ, chậm rãi hỏi: "Lý Thái Anh có phải do anh giết không?"

Lương Khắc Vũ mỉm cười, dùng ngữ khí đồng dạng nhưn tràn ngập khiêu khích nói: "Kim sir, là một cảnh sát, anh hỏi vấn đề này thực không chuyên nghiệp."

Gã cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tại Trung.

"Tôi giờ đã đi được chưa?" Lương Khắc Vũ hỏi lại một lần.

Duẫn Hạo gật đầu, khi Lương Khắc Vũ sắp đi tới cửa phòng tổ trọng án, hắn đột nhiên hỏi: "Gần đây tài chính của Lương tiên sinh có vấn đề?" hắn đã sớm phát hiện, luật sư đi theo gã không phải luật sư hình sự, mà là luật sư dân sự chuyên xử lý các vụ án kinh tế nổi tiếng hiện nay.

Lương Khắc Vũ quay đầu nói: "Không có, chuyện này có liên quan tới việc chứng minh tôi có mặt ở hiện trường hay không sao?"

Duẫn Hạo hồi đáp: "Không có, tùy tiện hỏi thôi."

Lương Khắc Vũ không nói nữa cùng mang theo luật sư rời đi.

"Lão đại." Hữu Thiên sán lại gần: "Không cần tạm giam gã sao?"

"Hiện tại không cần." Duẫn Hạo nói: "Mời Ampere Trần tới, hỏi chút tình hình quán bar ngày đó, Lý thúc, chú tiếp tục tìm nhân viên phục vụ đó đi, Xương Mân, điều tra tình hình kinh tế tài chính hiện nay của Lương Khắc Vũ."

Xương Mân nói: "Duẫn Hạo ca, anh hoài nghi gã?"

Tại Trung một bên nói: "Không phải hoài nghi, gã hẳn không nói sai, nhưng nếu có một người muốn Lý Thái Anh chết nhất thì người đó nhất định là gã."

Xương Mân tỏ vẻ khó hiểu.

Duẫn Hạo vỗ vỗ vai Xương Mân nói: "Đi điều tra đi, anh tới phòng kĩ thuật hình sự xem có manh mối gì ở những vật chứng chúng ta mang về không."

Bởi vì Duẫn Hạo tới phòng kĩ thuật hình sự, cho nên nhiệm vụ lấy khẩu cung của Ampere Trần giao lại cho Tại Trung.

"Cô Trần, mời ngồi." Tại Trung kéo ghế lịch sự nói.

Thực sự mà nói Ampere Trần không phải là loại đại mỹ nữ khiến người ta có ấn tượng khắc sâu, nhưng gương mặt cũng thực thu hút, mái tóc quăn xõa tung, hai mắt linh động, làn da trắng tuyết cùng chiếc cằm đầy đặn. Lương Khắc Vũ về phương diện lựa chọn nữ nhân cũng thực có nhãn lực. có lẽ, gã đối đãi với bọn họ giống như là đối đãi với một tác phẩm nghệ thuật.

Tại Trung hỏi: "Cô trần, cô có thể kể lại tình huống tại quán bar đêm xảy ra án mạng không?"

"Đêm đó tôi và Khắc Vũ ở cùng nhau." Ampere Trần không đợi Tại Trung tiếp tục đặt câu hỏi liền trừng đôi mắt to nói, mái tóc quăng màu bordeaux tựa như một ngọn lửa đỏ vô cùng cấp bách lo lắng, giống cảm xúc hiện tại của cô ta.

"Vấn đề này chúng tôi sẽ điều tra." Tại Trung nói: "Cô chỉ cần kể lại tình huống đêm đó mà thôi."

"Đêm đó tôi hẹn Khắc Vũ ra ngoài, mãi cho tới rạng sáng mới rời đi."

Tại Trung gật đầu nói: "Trong thời gian đó đều không có rời đi sao?"

"Không có, Khắc Vũ chỉ có một lần ra ngoài tiếp điện thoại, anh cảnh sát à, chúng tôi thật sự luôn ở cùng nhau." Ampere Trần nhấn mạnh một lần.

"Chúng tôi sẽ điều tra, cám ơn hợp tác của cô, có chuyện gi chúng tôi sẽ liên lạc với cô sau." Tại Trung đóng quyển sổ công tác, ý tứ tiễn khách không nói mà minh.

Ampere Trần ngồi bất động, gương mặt tinh xảo tái nhợt, một đôi mắt đen láy bất khả tư nghị, cô ta gắt gao nhìn chằm chằm Tại Trung: "Các anh không tin tôi? Bởi vì quan hệ của tôi và Khắc Vũ sao? Các anh hoài nghi tôi là tình nhân của anh ấy?"

"Không, chúng tôi không có hoài nghi quan hệ của hai người." Tại Trung khéo léo phủ nhận, tiện đà nói trúng tim đen vạch trần sự thật: "Cho dù chúng tôi có không tin cô cũng không phải bởi vì quan hệ tình nhân của hai người mà là bởi vì tôi cảm thấy, cô yêu anh ta."

Ampere Trần bỗng an tĩnh hẳn, gắt gao mím môi không nói một lời.

Tại Trung kiên nhẫn đợi.

"Anh cảnh sát." Ampere Trần cúi đầu thấp giọng nói: "Cho dù tôi yêu anh ấy, tôi cũng không làm giả chứng cớ." Nói xong, cô ta cầm theo túi xách đi ra ngoài.

"Lấy khẩu cung xong rồi?" Duẫn Hạo mang theo tư liệu đi vào.

Tại Trung đứng cạnh cửa sổ xoay người lại nhìn hắn nói: "Ừ, cô ta rất phối hợp."

"Có manh mối gì không?"

Tại Trung lắc đầu: "Không có, lí do thoái thác của cả hai không có gì khác biệt, nhưng em vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp."

"Chỗ nào?"

Tại Trung nghĩ nghĩ nói: "Lần trước em đã nói, vụ án này điểm đáng ngờ nhất chính là dùng thuốc độc."

"Ý em là thủ pháp gây án?"

"Ừ." Tại Trung gật đầu, "dùng độc là phương pháp giết người kín đáo và giảo hoạt nhất trên thế giới, thậm chí..." Tại Trung mỉm cười: "Có thể cho rằng đó là một loại triển lãm nghệ thuật, quá trình thực hiện không cần tới sự nghiêm túc, mà là chính là quá trình và thời gian gây án chính xác bại lộ dưới ánh mặt trời. em tin anh có thể kể ra hàng trăm cách dùng độc giết người, hoàn toàn có thể khiến người ta không thể xác định được chính xác thời gian gây án, ví dụ như...."

"Ví dụ như..." Duẫn Hạo hoàn toàn hiểu được ý của Tại Trung liền nói tiếp thay cậu: "Có thể tiêm thuốc độc vào một trong số các loại trái cây trong tủ lạnh, nó có một ngày sẽ được xay nát thành nước ép cho người nào đó uống, không một ai biết độc phát vào lúc nào, cũng không không ai biết nó phát sinh như thế nào. Hoa quả có thể gây tử vong, cho dù có phỏng đoán cũng rất khó có chứng cớ chứng thật."

Lý thúc ở bên cạnh lắng nghe bừng tỉnh đại ngộ: "Đó đúng là một phương pháp an toàn nhất, hoàn toàn làm cho người không biết quỷ không hay. Nhưng trong vụ án này hung thủ lại quá khoa trương, lái xe của Lương Khắc Vũ trở về, khiến chúng ta phỏng đoán thời gian tử vong, chẳng lẽ mục đích là muốn giá họa cho Lương Khắc Vũ? Nhưng gã lại có bằng chứng ngoại phạm."

Tại Trung nói: "Có lẽ hung thủ thật sự không ngờ hôm đó Lương Khắc Vũ có hẹn với Ampere Trần, nhưng cho dù không biết, hung thủ sao có thể tính được thời gian vắng mặt của Lương Khắc Vũ?"

"Còn có cuộc điện thoại kia giải thích thế nào?" Duẫn Hạo đưa ra một điểm đáng ngờ khác: "Lương Khắc Vũ khai anh ta nhận được một cú điện thoại, nhưng không có tiếng nói chuyện."

"Điểm này em cũng không hiểu." Tại Trung trầm ngâm: "Hiện tại, chúng ta giả xử người gọi tới là bạn của Lương Khắc Vũ, vậy sao có thể biết rõ trong thời gian đó anh ta ngồi chỗ nào trong quán bar?"

Duẫn Hạo nói: "Anh lập tức phái người đi thăm dò."

Tại Trung nhìn tập tư liệu trên bàn hỏi Duẫn Hạo: "Đây là cái gì?"

"A." Duẫn Hạo cầm lên nói: "Em không nhắc thiếu chút nữa anh quên mất. đây là báo cáo giám định, có một chuyện thú vị em tuyệt đối không thể tưởng tượng được."

"Cái gì?"

Duẫn Hạo mở tư liệu ra chỉ một dòng trong đó nói: "Ở trên chiếc ly uống rượu chuyên dụng của Lý Thái Anh, cũng phát hiện phản ứng của chất độc."

"Thật kinh ngạc." Tại Trung nói.

Duẫn Hạo nhéo nhéo hai má Tại Trung nói: "Biểu tình của em không giống ngạc nhiên tý nào."

"Được rồi, em ngay từ đầu đã biết cái ly đó có vấn đề." Tại Trung nhún vai: "Bà quản gia nói có người đã rửa nó, hung thủ sẽ không vô duyên vô cớ đi rửa một chiếc ly rượu, có lẽ hung thủ ngay từ đầu là muốn bỏ thuốc độc vào ly rượu giết Lý Thái Anh nhưng cuối cùng lại thay đổi chủ ý."

"Có lẽ không phải do hung thủ rửa." Duẫn Hạo nói: "Trong ly rượu kiểm tra ra được, thuốc độc không phải là Hydride mà là Axit Xianogien."

Tại Trung lần này kinh ngạc thật sự: "Hai loại chất độc bất đồng?"

"Ừ." Duẫn Hạo gật đầu: "Em đã nói điểm đáng ngờ nhất trong vụ án này là dùng thuốc độc giết người, như vậy chúng ta có thể phỏng đoán: kỳ thật hung thủ là muốn dùng hai loại thủ pháp bất đồng để giết người?"

"Hai loại thủ pháp bất đồng?" Tại Trung gãi cằm: "Hay là có hai người khác nhau."

Cậu vừa nói như vậy, Duẫn Hạo lập tức hiểu được suy nghĩ của Tại Trung. Hắn hiểu rõ cười cười: "Có lẽ chúng ta hẳn nên nói chuyện lần nữa với Lương tiên sinh."

Tại Trung ấn hắn ngồi xuống lại: "Từ đã, không vội, dù sao hiện tại gã cũng không thể xuất ngoại, chúng ta vẫn nên chờ bọn Hữu Thiên điều tra có kết quả gì không đã."

Hết chương 35

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro