chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Duẫn Hạo chậm rãi ngồi xuống, nhìn Tại Trung nói: "Tại Trung, em có muốn quay về tổ trọng án không?"

"Quay về tổ trọng án?" Tại Trung liếc mắt nhìn hắn: "Em vốn không phải người của tổ trọng án, sao lại là quay về?"

Duẫn Hạo nhức đầu, cũng phát hiện mình mình dùng từ không đúng, liền thay đổi một cách hỏi khác chân thành hơn: "Em có nghĩ tới việc chuyển sang tổ trọng án không?"

Tại Trung sờ sờ cằm: "Kỳ thật tổ tệ nạn cũng không tệ, em tạm thời không có tính đổi, ngẫu nhiên có thể chạy sang giúp tổ trọng án cũng được rồi."

Duẫn Hạo nắm tay cậu đang để trên bàn, ôn nhu nói: "Nhưng anh thấy em thực thích phá án, Tại Trung."

"Em...." Tại Trung há miệng thở dốc muốn nói gì lại bị Duẫn Hạo chặn lại.

"Em cho rằng anh thực sự không rõ trong lòng em nghĩ gì sao? Chuyện đó đã trôi qua lâu rồi, Tống Chung Huyễn cũng đã bị em bắt, em cũng nên buông tha đi, sự cố ngày đó, em không cần phải gánh vác nữa, em thích phá án, em thích vạch trần hung thủ ti mỉ vạch kế hoạch nói dối, những giảo hoạt tà ác cùng ngụy trang giả tạo đều không thể qua mắt được em. Em nhất định được sinh ra vì điều đó, Tại Trung."

Tại Trung cầm lại tay Duẫn Hạo nói: "Duẫn Hạo, em không còn chưa nói cho anh biết..."

"Cái gì?"

"Tống Chung Huyễn đã vượt ngục."

.......

Duẫn Hạo nhíu mày: "Vượt ngục?" Interpol bất tài vậy sao?

Tại Trung cố gắng khắc chế đầu ngón tay run rẩy nói: "ít nhất trước khi em rời khỏi cục phân tích hành vi, đã hoàn toàn không có tin tức của gã."

Duẫn Hạo xoa đầu cậu nói: "Anh hỏi em, em có hận gã không?"

Tại Trung cào cào lại mái tóc bị hắn làm rối tung: "A?"

Duẫn Hạo lặp lại vấn đề một lần: "Em hận Tống Chung Huyễn sao?"

Tại Trung lắc đầu: "Thay vì nói hận không bằng nói sợ hãi." Những lời Tống Chung Huyễn nói trong ngục thường xuyên lặp đi lặp lại trong giấc mộng của cậu, tựa như gã có thể nhìn thấu nội tâm giãy dụa đau khổ của cậu khiến cậu không có trốn.

"Sợ hãi?" Duẫn Hạo nhíu mày: "Gã có gì đáng sợ? không phải chỉ là một tên biến thái sát nhân cuồng sao? Em có thể bắt gã một lần, chẳng lẽ không thể bắt gã lần thứ 2?"

Tại Trung sửng sốt. đúng rồi, Tống Chung Huyễn cũng chỉ là một tên tâm thần phân liệt không thể cùng người bình thường thiết lập quan hệ xã hội mà thôi, chính là tên tâm thần phân liệt này chỉ học qua một chút tâm lý học tội phạm, cùng với những tên giết người hàng loạt khác không có gì bất đồng. Mình có thể bắt gã một lần, cũng có thể bắt gã lần thứ 2.

"Sao? Nhìn anh đẹp trai tới choáng váng sao?" Duẫn Hạo trước mặt cậu lắc lắc tay, đắc ý nói.

Tại Trung khóe miệng gợi lên một nụ cười yếu ớt: "khiến em mê tới thần hồn điên đảo."

Duẫn Hạo trừng lớn mắt, tựa hồ không thể tưởng tượng được Tại Trung có thể thành thực như thế, ánh mắt hắn ôn nhu: "Anh muốn hôn em."

Tại Trung không nói gì, nhưng cũng không cự tuyệt.

Mắt thấy hai mái đầu gần chạm vào nhau, lại bị một thanh âm chen vào đánh vỡ không khí phấn hường của cả hai, Tại Trung nhanh chóng đứng dậy, khiến cho Duẫn Hạo hôn không khí.

"Duẫn Hạo ca, anh nói quả nhiên đúng." Hữu Thiên ôm laptop đi vào, vừa đi vừa nói chuyện: "tình trạng tài chính của Lương Khắc Vũ thực sự có vấn đề."

Nói tới án kiện, Tại Trung nhanh chóng tập trung tinh thần, nhìn vào màn hình máy tính của Hữu Thiên nói: "Vấn đề gì?"

"A..." Hữu Thiên đang định hướng Tại Trung giải thích, lại phát hiện ánh mắt Duẫn Hạo tối tăm tựa lom lom lườm mình: "Duẫn Hạo ca, anh làm sao vậy?" nổi hết cả da gà da vịt.

Duẫn Hạo vừa muốn hung hăng thu thập Hữu Thiên lại phát hiện Xương Mân tay đút túi quần thản nhiên đi sau lưng Hữu Thiên tiến vào.

.....

"Không có gì." Duẫn Hạo buồn bực nói: "cậu nói tài chính Lương Khắc Vũ xảy ra vấn đề gì?"

"A, anh tới xem này." Hữu Thiên quay máy tính ra chỉ vào nói: "Lương Khắc Vũ có mấy lần đầu tư thất bại khiến cho sinh ý của phòng tranh và solon nghệ thuật đều bị ảnh hưởng, thậm chí rơi vào nguy cơ có thể phá sản. em đã điều tra, hóa ra trước đây Lý Thái Anh đều vì gã mà đầu tư một chút, chống đỡ hoạt động của hai nơi này, nhưng số tiền đầu tư này từ tháng trước đã không còn được chuyển vào nữa."

"Tháng trước?" Duẫn Hạo trầm ngâm nói: "vừa vặn là thời gian quan hệ của Lương Khắc Vũ và Ampere Trần bị làm sáng tỏ."

"bà quản gia đã nói gã cùng Lý Thái Anh trước đó đã tranh cãi một trận lớn, hơn nữa còn nói muốn ly hôn." Tại Trung bình tĩnh chỉ ra: "Có lẽ Lương Khắc Vũ luôn trăng hoa bên ngoài khiến nạn nhân không chịu được, cho nên nạn nhân đình chỉ đầu tư vào sinh ý của gã, ý đồ dùng tiền tài đổi lấy sự quay lại của Lương Khắc Vũ. Nhưng không ngờ, Lương Khắc Vũ lần này không có cùng Ampere Trần lập tức chia tay, cho nên Lý Thái Anh lại biến trở về là một nữ vương khôn khéo có khả năng, nạn nhân quyết tâm muốn cùng Lương Khắc vũ ly hôn, dựa theo tính cách của nạn nhân thì chắc chắn sẽ không cho Lương Khắc Vũ một phân tiền nào cả."

Duẫn Hạo vuốt cằm gật đầu: "Cho nên Lương Khắc Vũ không thể đợi được, Lý Thái Anh nếu ly hôn thì gã cái gì cũng không có, gã muốn tìm cơ hội trừ bỏ vợ mình, cơ hội rất nhanh đã tới, lợi dụng Ampere Trần làm giả bằng chứng ngoại phạm cho mình, trên thực tế cả hai bọn họ đều nói dối."

Hữu Thiên thần bí nói: "Lúc điều tra Lương Khắc Vũ, em còn phát hiện một manh mối."

"Cái gì?" hai người đồng thanh kêu lên.

"Nguyên lai, Lý Thái Anh là vợ hai của Lương Khắc Vũ, trước kia Lương Khắc Vũ đã từng kết hôn."

......

Này tính là manh mối gì? Duẫn Hạo nhíu mày.

Nhìn thấy ba người kia đối với manh mối này quá thờ ơ, Hữu Thiên đành phải buông tha thừa nước đục thả câu, chính mình nói tiếp những cái mình tra được: "mọi người có biết vợ cả của gã chết thế nào không?"

"Chắc không phải là bị độc chết nữa chứ?" Duẫn Hạo bĩu môi.

Hữu Thiên lắc lắc ngón tay thần bí: "No no no. là tai nạn xe cộ."

"A." Tại Trung thản nhiên gật đầu, kéo Duẫn Hạo qua thảo luận tình tiết vụ án: "Duẫn Hạo, em cảm thấy lời vừa rồi của anh thực không có ý nghĩa."

Mắt thấy đề tài sắp bị đẩy ra xa, Hữu Thiên đúng lúc xen mồm: "Yah yah, em còn chưa nói xong."

Duẫn Hạo bất đắc dĩ quay đầu âm trầm nhìn Hữu Thiên: "Nếu muốn báo tin độc nhất vô nhị thì nên tới tòa soạn báo, không cần chậm trễ mọi người phá án."

Hữu Thiên ủy khuất nói: "vợ trước của Lương Khắc Vũ chết vì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, lái xe gây chuyện bỏ trốn, không có manh mối. nhưng trước khi chết một tháng cô ta mới mua một phần bảo hiểm sinh mạng rất lớn, cô ta chết đi đương nhiên người được lợi là Lương Khắc Vũ, mà Lương Khắc Vũ cũng là dựa vào phần tiền bồi thường của công ty bảo hiểm mới có thể đi lên, manh mối này cũng đủ đắt gia đi."

Câu nói thành công lôi kéo sự chú ý của Duẫn Hạo, hắn tức giận nói: "có manh mối trọng yếu như vậy phải sớm nói chứ, cũng không phải chiếu phim truyền hình còn muốn cắt tập, dù cậu có chen quảng cáo vào cũng không có tiền đâu."

Hữu Thiên quay đầu nhìn về phía Xương Mân: "Duẫn Hạo ca làm sao vậy?" từ lhi Hữu Thiên bước vào thì ánh mắt cũng thực kì quái, khiến hắn da đầu nhịn không được run lên.

Xương Mân an ủi Hữu Thiên nói: "Không sao, có thể là thời kì mãn kinh kéo dài khiến tâm tình anh ta không tốt."

Duẫn Hạo tức khí gào lên: "Cậu mới thời kì mãn kinh."

Xương Mân nhún vai: "Nếu anh thích, em có thể nói rằng anh đang bước vào thời kì bị lẫn của người già?"

.....

Duẫn Hạo đỡ trán: "kỳ thật tôi càng thích cậu cái gì cũng không nói."

Xương Mân phối hợp gật đầu, lấy tay ở trên môi làm hành động kéo khóa.

Quả nhiên kế tiếp thảo luận Xương Mân chỉ lẳng lặng lắng nghe, không nói một lời.

Tại Trung hỏi: "nói như vậy, tai nạn xe cộ của bà vợ trước cũng có thể là do Lương Khắc Vũ bày ra?"

Hữu Thiên lắc đầu: "Không có chứng cớ, em cũng đã xem hồ sơ vụ án, cảnh sát cũng từng hoài nghi gã, nhưng lại không có manh mối nào biểu hiện Lương Khắc Vũ có liên quan, cuối cùng họ đành kết thúc vụ án thành tai nạn ngoài ý muốn."

Có hiềm nghi, nhưng không chứng cớ.

Duẫn Hạo tổng kết: "căn cứ vào tình hình trước mắt, rất có khả năng Lương Khắc Vũ giết Lý Thái Anh, vì đống tài sản khổng lồ của nạn nhân, sau đó lợi dụng quan hệ tình nhân với Ampere Trần giả tạo bằng chứng ngoại phạm, hiện tại chúng ta cần tìm là chứng cớ, chứng minh tối hôm đó hai người họ không ở cùng nhau, hoặc là người ngồi cùng Ampere Trần hôm đó không phải là Lương Khắc Vũ, còn nhân viên phục vụ kia rất có thể là hai người bàn nhau làm giả lời khai."

"Vậy hai loại độc bất đồng giải thích thế nào?" Tại Trung hỏi.

Duẫn Hạo nói: "có lẽ là sách lược vạn vô nhất nhất do Lương Khắc Vũ áp dụng, bà quản gia cũng nói Lý Thái nah có thể không uống nước trái cây, nhưng trước khi ngủ nhất định sẽ uống một ly rượu."

"Khoan đã." Hữu Thiên tiếc nuối nói: "vừa rồi Xương Mân nói đã tìm được nhân viên phục vụ tên Lý Đồng, cậu ta hiện tại đang làm bartender ở quán bar ở phố gần đó."

Duẫn Hạo thở dài: "manh mối lại bị gián đoạn, Xương Mân, nhân viên phục vụ đó nói thế nào?"

Xương Mân nhìn hắn không nói lời nào.

"Xương Mân." Nghĩ Xương Mân có thể không nghe rõ câu hỏi của mình, Duẫn Hạo cao giọng lặp lại: "nhân viên phục vụ đó nói thế nào?"

Xương Mân vẫn như cũ ngậm miệng như hến.

Hữu Thiên ở cạnh nhìn không được nhắc nhở nói: "Duẫn Hạo ca, là anh vừa bảo cậu ta im miệng."

Duẫn Hạo nhịn không được co rút khóe miệng: "vì sao miệng Xương Mân không thể xem xét thời thế một chút chứ? Ý của tôi là khi phun trào thì có thể im miệng." đương nhiên, nếu có thể không phun trào thì càng tốt hơn.

"Vậy vì sao anh không đi tìm cái radio, không thích nghe nói thì có thể tắt, thậm chí còn có thể đổi kênh." Xương Mân rốt cục cũng mở miệng.

Duẫn Hạo liếc mắt xem thường: "cậu nói dễ nghe chút thì chết à?"

Xương Mân nhún vai: "chờ khi nào em đổi nghề tướng số rồi nói sau, nhưng nếu mạng anh không tốt thì cũng đừng đổ cho em nói không dễ nghe."

Duẫn Hạo nói: "mạng tôi chính vì gặp cậu mới trở nên không tốt."

"Vậy chứng tỏ kiếp trước anh đã làm nhiều chuyện trái lương tâm, còn muốn biết rõ hơn thì anh tự tìm nguyên nhân."

Duẫn Hạo: "...."

Thấy sắc mặt Duẫn Hạo không tốt lắm, Tại Trung nhịn không được vội ho một tiếng, đem đề tài kéo về: "chúng ta còn đang thảo luận tình tiết vụ án..."

Xương Mân đối với Duẫn Hạo làm ra biểu tình 'đều tại anh luôn ngắt lời' sắc mặt chấn chỉnh nói: "Nhân viên phục vụ tên Lý Đồng có thể chứng minh Lương Khắc Vũ không nói dối, tối hôm đó là ngày đi làm cuối cùng của cậu ta, gã xác thực nhận được một cú điện thoại, người đầu dây chỉ đích danh nói muốn tìm Lương Khắc Vũ ngồi ở bàn số 5, Lương Khắc Vũ cũng tới nghe điện thoại, sau đó còn tức giận với cậu ta có phải lầm lẫn không, lúc rạng sáng Ampere Trần còn cho cậu ta rất nhiều tiền boa, cho nên cậu ta nhớ rất rõ ràng."

Như vậy, Lương Khắc Vũ lúc đó xác thực không có mặt ở hiện trường, hung thủ là một người khác? Đây là nghi vấn đồng thời hiện lên trong đầu 4 người.

"Hơn nữa, em còn điều tra phát hiện được một chuyện."

"Có manh mối gì nói mau." Xét thấy kinh nghiệm câu giờ của Hữu Thiên , Duẫn Hạo nhịn không được thúc giục nói.

Xương Mân lườm hắn một cái: "người ta cũng không phải đĩa vcd, không thể mau vào."

Duẫn Hạo rất nhanh nhận thức được mình sai lầm rồi, khiêm tốn sửa lại thái độ bản thân, tận lực làm cho ngữ khí của mình ôn hòa chút: "Vậy Xương Mân, cậu tra được manh mối gì rồi?"

Xương Mân run run bả vai: "Đừng đem chỉ số thông minh của em kéo xuống ngang trục hoành giống anh, ngữ khí của anh chả khác nào ông chú đáng khinh chuyên dùng kẹo que dụ dỗ trẻ em vị thành niên."

Duẫn Hạo: "...." Mình chỉ không cần thận trừng mắt lườm Hữu Thiên một cái thôi sao, có cần thù dai vậy không.

Xương Mân ba bốn bận tổn hại tinh thần Duẫn Hạo rốt cục cảm thấy mỹ mãn mở miệng: "em tra được nguyên lai Ampere Trần là tay chơi, cô ta thường xuyên ở trong các quán bar khác nhau chơi đùa."

Tại Trung hỏi: "manh mối này có ý nghĩa gì?"

"ít nhất chứng minh các đạo đức nghề nghiệp của mấy tay săn ảnh cũng không quá thối nát, Ampere Trần có sinh hoạt cá nhất rất loạn."

.....

Duẫn Hạo nhịn không được hừ lạnh: "mấy tay săn ảnh thực nên cảm tạ cậu vì đã đứng ra nói giúp bọn họ."

"Đâu có." Xương Mân nghiêng người: "Ý em là anh không nên xem thường những nhân viên bát quái."

Duẫn Hạo囧, nhớ tới bản thân từng chê Hữu Thiên thực bát quái, như vậy Xương Mân đây là quanh co lòng vòng giúp Hữu Thiên báo thù sao?

"Phương hướng điều tra của chúng ta có phải quá hẹp rồi không?" Hữu Thiên đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta luôn nghĩ theo chiều hướng Lương Khắc Vũ là hung thủ là bởi vì gã có động cơ giết người là điều kiện tiên quyết để ra tay, nhưng Lý Thái Anh là giám đốc công ty giải trí Avex, tác phong lạnh lùng cứng rắn cường thế bất cận nhân tình, người như vậy gây thù chuốc oán cũng không ít, cô ta chết đi đối với Lương Khắc Vũ có lợi nhưng đối với người khác cũng có lợi không ít."

Duẫn Hạo lập tức phản ứng lại, phân phó nói: "thông báo bọn Lý thúc đi điều tra bạn bè thân thích cùng những nhân viên công ty Lý Thái Anh, xem nạn nhân với bọn họ có xảy ra mâu thuẫn gì không, cho dù là nhỏ nhất cũng không bỏ qua."

Vì thế tổ trọng án lại bắt đầu lặp lại những công việc điều tra tìm tòi rườm rà.

"Tôi tra được một cái." Lý thúc kinh hỉ nói, bá tháng trước một người mẫu trong công ty đột nhiên khởi kiện Lý Thái Anh không trả tiền đi diễn khổng lồ cho mình, thành công phá vỡ hợp đồng, nhưng một tháng sau, các tờ báo liền tung tin người mẫu này phản bội công ty, khiến cho địa vị của cô ta xuống dốc không phanh."

"Vậy cô ta giờ ở đâu?" Duẫn Hạo hỏi.

"Đã chết."

"Đã chết?"

Lý thúc gật đầu: "Ừ, tự sát chết rồi."

"Lý thúc." Duẫn Hạo đỡ trán, nếu thực sự cô ta có thể hiện hồn về giết người thì bọn họ sẽ không tìm chúng ta mà phải là phòng năng lực siêu nhiên."

Lý thúc xấu hổ cười: "chỉ là tôi thấy mọi người vất vả căng thẳng quá nên muốn thay đổi không khí chút thôi." (Jer: phòng này ai cũng vui tính =)))

.......

Không khí xác thực có thay đổi, điều tiết xong mọi người lại tiếp tục vùi đầu vào công tác.

"Em tìm được rồi." lần này là A Khôn.

"Tra được cái gì?" Duẫn Hạo hỏi.

"Lý Thái Anh lúc trước bởi vì công tác sai lầm mà đuổi việc một quản lý công ty, đối phương ở trong công ty còn đe dọa sẽ cho nàng đẹp mặt."

"A?" manh mối này có giá trị đó.

Duẫn Hạo hỏi: "người đó tên là gì? Hiện tại ở đâu?"

"Để em xem đã." A Khôn vội vội vàng vàng điều tra tư liệu: "Đương Tư Minh, hiện tại....ừm.... ở quê làm bảo hiểm?!"

Duẫn Hạo thở dài: "Cậu cũng là muốn thay đổi không khí?"

A Khôn cúi đầu không nói, tiếp tục vùi đầu tra tư liệu.

Trầm mặc hồi lâu, văn phòng rốt cục vang lên một giọng nói.

"Em tìm được rồi."

Duẫn Hạo nhịn không được phát hỏa: "Kiểm tra kỹ giá trị manh mối đi, bằng không đừng có tùy tiện lên tiếng."

Trong mắt đối phương tràn ngập ý cười: "Lần này em thực sự tìm được."

Duẫn Hạo nhìn lại, lập tức mỉm cười ôn nhu: "A..? Tại Trung?"

"Xin hỏi, giờ em có thể trả lời vấn đề được chưa?" Tại Trung cười khanh khách nói.

Duẫn Hạo điên cuồng gật đầu: "có thể có thể, em nói đi."

Mọi người trong tổ trọng án không hẹn mà cùng đen mặt, thật không dám tưởng tượng vẻ mặt nịnh nọt này lại xuất hiện trong tổ trọng án, mà càng quá đáng hơn là lại xuất hiện ở trên mặt lão đại của tổ.

"Tô Phỉ Phỉ." Tại Trung lấy ra một tập hồ sơ nói: "Cùng là nghệ sỹ của công ty Lý Thái Anh, đồng dạng là tình nhân của Lương Khắc Vũ, nhưng có duy nhất một chỗ không giống, đó là cô ta debut trước Ampere Trần vài năm, nổi tiếng cũng được vài năm, sớm gặp được Lý Thái Anh hay nói chính xác hơn là sớm gặp được Lương Khắc Vũ, kết giao với Lương Khắc Vũ được 2 tháng, về sau bị Lý Thái Anh chèn ép, sự nghiệp bị ảnh hướng rất lớn, nhưng kỳ quái chính là, cô ấy cũng không lựa chọn chuyển sang công ty khác."

Duẫn Hạo khép lại tài liệu: "lập tức liên hệ với quản lý của cô ta, mời Tô Phỉ Phỉ đến hỏi vài câu."

"Duẫn Hạo." Tại Trung gọi Duẫn Hạo đang đi ra ngoài nói: "Lấy khẩu cung của Tô Phỉ Phỉ anh làm đi, em về tổ tệ nạn một chút."

"Việc gì?" Duẫn Hạo hỏi, mấy ngày nay Tại Trung vẫn đi theo tổ trọng án bọn họ, hắn thiếu chút nữa đã quên Tại Trung mới là tổ trưởng tổ tệ nạn, còn có công việc riêng phải làm.

Tại Trung lắc lắc điện thoại trong tay: "Tuấn Tú vừa mới gọi điện cho em nói, nếu em không về tổ tệ nạn, cậu ta liền chuyển sang tổ giao thông."

Duẫn Hạo cười khổ: "đi tìm Tống Chung Cơ sao? Anh có thể tưởng tượng được tình huống sinh linh đồ thán khi Tống Chung Cơ đụng Thẩm Xương Mân."

Tại Trung bật cười: "vậy thật đúng là ác mộng."

"Vậy em đi đi." Duẫn Hạo nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không có ai nhìn bọn họ, nhanh nghiêng người hôn lên môi cậu một cái cho thỏa: "Về nhà gặp."

"về nhà gặp."

Hết chương 36

SA%"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro