chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Phỉ Phỉ rất nhanh đã tới, trước đó tựa hồ như đang làm việc, make up trên mặt vẫn chưa xóa, khuôn mặt cô thon gầy mắt lạnh, mang theo khí chất thực đặc biệt, hoàn toàn bất đồng với khí chất của Ampere Trần và Lý Thái Anh.

Bọn họ đều là những nữ nhân khác nhau, nhưng đều rất yêu Lương Khắc Vũ.

Duẫn Hạo lần này cũng không nói thẳng, hắn biết cách đối phó với những nữ nhân như vây, bọn họ chỉ trả lời những điều bọn họ muốn cho ngươi biết.

"Tô tiểu thư, bây giờ vẫn còn làm người mẫu ở Avex chứ?"

Tô Phỉ Phỉ gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện hắn.

"Lý Thái Anh từng chèn ép cô, thậm chí còn dọa giết cô, lấy địa vị và danh vọng của Tô tiểu thư hiện tại vì sao không rời khỏi Avex?"

Tô Phỉ Phỉ nhún vai: "Nào có dễ dàng như vậy?"

"Cô ấy từng ép bức cô?" Duẫn Hạo hỏi thẳng.

"Đúng." Tô Phỉ Phỉ hào phóng thừa nhận: "Nhưng tôi không hận chị ấy, tôi cũng không giết chị ấy."

Nếu cô ta đã đề cập tới vấn đề này, Duẫn Hạo cũng không ngại vòng vo: "Vậy đêm xảy ra án mạng hôm đó cô ở đâu?"

"Tôi ở ngoại ô."

"Làm gì? ở cùng ai? ở đó khi nào thì rời đi?"

Tô Phỉ Phỉ lạnh lùng nhìn Duẫn Hạo một cái: "Tôi chỉ có thể nói tôi cả đêm đểu ở đó."

"Có ai có thể chứng minh không?"

Tô Phỉ Phỉ trầm mặc một hồi nói: "Không có."

Duẫn Hạo chất vấn: "Không ai có thể chứng minh cô có bằng chừng ngoại phạm, tôi làm sao biết cô có nói dối hay không."

Tô Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo nói: "Tôi không có ai chứng minh, nhưng tôi từng ở gần đường cao tốc mua xăng, vẫn còn giữ hóa đơn, anh có thể xem."

"Cô tới đường cao tốc đổ xăng? Sau đó trở về thành phố giết Lý Thái Anh?"

Tô Phỉ Phỉ thở ra một hơi nói: "Không phải, tôi không có giết chị ấy."

Duẫn Hạo đột nhiên hỏi: "vậy cô có hận Lương Khắc Vũ hay Ampere Trần không?"

Tô Phỉ Phỉ lại cười lạnh một tiếng, tựa hồ trào phúng Duẫn Hạo có thể hỏi vấn đề như vậy.

"Anh nghĩ rằng tôi giống Ampere Trần sao?" Cô ta châm chọc nói: "Tôi và cô ta hoàn toàn khác nhau, đúng vậy, tôi từng yêu Lương Khắc Vũ, nhưng tôi rất rõ ràng anh ta là loại nam nhân nào, cho nên tôi cũng không ôm ảo tưởng, mà lại còn có thể thoát ra khỏi tình yêu ảo tưởng xây dựng cùng anh ta."

Cô nghịch nghịch lọn tóc mình, dùng ngữ khí khinh thị nói: "Nhưng Ampere Trần cho tới giờ hoàn toàn không biết gì về anh ta, nữ nhân ngốc đó giống hệt Lý Thái Anh, coi Lương Khắc Vũ trở thành toàn bộ thế giới của bọn họ, trên thực tế, anh ta ngay cả một chút xíu cũng không cho bọn họ."

"Vậy cô có biết Lý Thái Anh cùng người nào trong công ty có mâu thuẫn sâu sắc không?"

Tô Phỉ Phỉ khinh thường hừ một tiếng: "Lý Thái Anh là một phụ nữ khôn khéo nhưng lại là một thương nhân không quang minh, người như thế đắc tội với không ít người, nhưng nếu nói mâu thuẫn sâu tới độ muốn giết chết đối phương thì thứ lỗi tôi không biết."

Quản lý của Tô Phỉ Phỉ rất nhanh mang tới hóa đơn hôm đó cô đổ xăng, thời gian ghi là lúc 8h30, Duẫn Hạo tra xét một chút xác nhận ở địa chỉ ghi trong hóa đơn xác thực có một trạm xăng nhỏ. Bởi vì không có bằng chứng chứng minh Tô Phỉ Phỉ là hung thủ nên quản lý của cô ta mời luật sư tới đóng tiền bảo lãnh đón người đi.

Duẫn Hạo dù không tình nguyện cũng không thể không thả Tô Phỉ Phỉ đi, hơn nữa cũng chỉ có thể nhắc nhở Tô Phỉ Phỉ trước khi án được phá thì không được xuất cảnh.

Nhất thời, hiềm nghi của mọi người được bài trừ.

Duẫn Hạo nâng cổ tay lên xem giờ nói: "Hôm nay đã muộn rồi, mọi người về nghỉ trước đi, ngày mai tiếp tục."

Vụ án của Lý Thái Anh khiến mọi người ai nấy đều mệt mỏi, vốn nghĩ chỉ là một vụ độc sát bình thường, nhưng bọn Duẫn Hạo thấy những nghi phạm lần lượt xuất hiện nhưng lại trơ mắt để bọn họ biến mất, khiến cho vụ án rơi vào bế tắc khó bề phân biệt.

Lúc này ai nấy cũng không còn tâm tư đùa giỡn nhau, yên lặng sửa sang lại mọi thứ rồi cùng nhau rời khỏi văn phòng.

Duẫn Hạo thấy Lý thúc xếp lại đống tư liệu thật dày cho vào túi, Hữu Thiên trong lòng ômg laptop, liền ngay cả A Khôn trong tay cũng cầm bản khẩu cung của những người có liên quan, biết những người này tuy rằng về nhà nhưng cũng là tiếp tục làm việc.

Những thuộc cấp của hắn mặc dù có lúc thoạt nhìn thực không nghiêm túc nhưng một khi đã chú tâm làm việc thì đều là những tinh anh trong ngành.

Một khi đã vậy, chính mình cũng không nên nhàn hạ. Duẫn Hạo nghĩ nghĩ vấn nhét tư liệu của Lương Khắc Vũ vào trong túi đi về.

Hắn thủy chung cảm thấy mấu chốt vụ án ở trên người Lương Khắc Vũ.

Lúc Duẫn Hạo về nhà, Tại Trung còn chưa trở lại, hai người bình thường đều là cùng tan tầm, cho nên khi hắn một mình đối mặt với căn nhà trống rỗng, thật là có chút không quen.

"Tại Trung à, em đang ở đâu vậy?" Duẫn Hạo đem chìa khóa nhà đặt ở tủ giày cạnh cửa, cởi áo khoác ngồi xuống sô pha gọi điện cho Tại Trung.

Thanh âm Tại Trung vang lên kèm theo tiếng ồn ào từ xung quanh vọng vào: "Đang ở cảnh cục."

Duẫn Hạo nghe thấy tiếng ồn ào nháo nhác xung quanh liền biết tổ Tại Trung hôm nay lại ra quân, hắn cười nói: "hôm nay thu hoạch không ít nhỉ?"

Tại Trung đắc ý cười khanh khách, đem điện thoại kẹp bên tai, còn tay viết viết gì đó, miệng còn không quên trả lời vấn đề của Duẫn Hạo: "Hoàn hảo, thật lâu không càn quét quy mô lớn như vậy, cảm giác thật không tệ. nhưng ngược lại khiến em nghĩ tới chuyện lần đó."

"Huh?" Duẫn Hạo ăn ý nhíu mày, tựa hồ biết Tại Trung nhắc tới lần nào nhưng vẫn cố tình hỏi: "Lần nào nhỉ?" Duẫn Hạo thanh âm ái muội hỏi.

Thanh âm Tại Trung hiếm thấy mang theo chút làm nũng: "Anh biết rồi còn cố hỏi, hành động lần đầu tiên sau khi em nhậm chức, em bắt được một anh chàng đáng yêu mặc đồ da bó sát người còn không quên tập cảnh." Thẳng tới hôm nay, cậu vẫn còn nhớ rõ như in bộ dáng Duẫn Hạo hôm ấy, mị hoặc gợi cảm ở quán bar, thành thục tự tin ở cảnh cục, hai loại khí chất bất đồng nhưng đặc biệt lại khiến cậu nhìn không thể quên.

"A? anh tập cảnh?" Duẫn Hạo làm bộ quên hỏi: "chẳng lẽ không phải là có người nào đó đối với anh nhất kiến chung tình cho nên cố tình ghé vào trên người anh hấp dẫn lực chú ý của anh sao?"

"Em nhớ người nào đó cũng thực hưởng thụ mà." Tại Trung liếm liếm môi nói ra tiếng lóng chỉ hai người hiểu: "Thanh tra Trịnh, dáng người không tồi."

Ngữ khí trước sau như một, mang theo ba phần trêu đùa, ba phần sự thật cùng một phần dụ hoặc.

Thanh âm Duẫn Hạo trở nên khàn khàn: "em đang dụ dỗ anh sao, Tại Trung?"

Tại Trung ở đầu kia vui vẻ cười vang như chuông ngân một trận, mới thanh thanh cổ họng thật sự nói: "Duẫn Hạo."

"Ừ?"

"Em thật sự rất vui ngày đó gặp được anh." Tại Trung thâm tình nói.

Duẫn Hạo có chút thất vọng nói: "anh còn tưởng em sẽ nói ba chữ kia chứ."

Tại Trung cười nói: "ba chữ nào? 'nộp tiền đi' hay là 'mau chuyển đi'?"

..... tổ hợp ba chữ trên thế giới này nhiều như vậy, vì sao phản ứng đầu tiên của Tại Trung lại là những chữ này?

Tại Trung thấy Duẫn Hạo hồi lâu vẫn không lên tiếng, hỏi lại: "Giận sao?"

Duẫn Hạo thở dài một hơi nói: "Không có, chỉ là hơi mệt."

"Vụ án Lý Thái Anh không có manh mối mới sao?"

"Đúng vậy, nhìn như có nhiều nghi phạm nhưng ai cũng có chứng cớ ngoại phạm trực tiếp hoặc gián tiếp. bởi vì Lý Thái Anh là người nổi tiếng nên giới truyền thông đặc biệt chú ý chuyện này, hận không thể mỗi ngày đều canh giữ ở tổ trọng án chúng ta để hỏi xem khi nào phá được án đó."

Tại Trung hiểu rõ gật đầu, dưới sự oanh tạc của giới truyền thông áp lực đè lên tổ trọng án là không cần phải nghĩ: "Chờ em về rồi chúng ta cùng nhau xem lại vụ án."

Duẫn Hạo nói: "Không cần vội, dù sao hiện tại cũng đã được phóng viên nhớ thương rồi, dù có phá án muộn mấy ngày cũng chả có gì khác biệt, em về sớm một chút, anh chờ em."

"Được."

Duẫn Hạo cúp điện thoại, nghĩ nghĩ, vẫn là đứng dậy đi vào bếp. mấy ngày nay hắn và Tại Trung đều vì vụ án mà mệt mỏi, nếu còn đợi Tại Trung về nấu cơm cho cả hai thật sự không có phong độ của một khách trọ tốt.

Tại Trung vừa rẽ vào hành lang nhà mình liền ngửi thấy từng đợt hương vị mê người, cậu nhịn không được hít sâu mấy cái, tâm đang thắc mắc không biết nhà ai lại có bà xã đảm đang như vậy nấu ăn cũng có thể làm thơm ngon thế.

Ai ngờ vừa đẩy cửa đi vào, liền phát hiện Duẫn Hạo đang mặc tạp dề của cậu từ trong phòng bếp nhô đầu ra, khuôn mặt anh tuấn mang theo ý cười: "Kim sir, em về rồi sao?!"

Tại Trung lúc này mới phát hiện nguyên lai hương thơm của đồ ăn là phát ra từ bếp nhà mình, cậu tò mò nhìn chằm chằm Duẫn Hạo mặc tạp dề của cậu đi đi lại lại trong bếp hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"A, em đợi chút." Duẫn Hạo nói xong liền cẩn thận bê 2 chiếc đĩa ra đặt lên bàn ăn, bên trong là hai chiếc bít tết thơm nức mũi, sau đó lại tới cửa tắt đèn nhà đi. trong không gian mờ mờ lóe sáng ánh nến lung linh đã được hắn chuẩn bị sẵn.

Cho dù không gian không được sáng sủa nhưng Tại Trung vẫn có thể thấy rõ được nụ cười tươi trên mặt Duẫn Hạo: "Kim sir, nếm thử tay nghề của anh đi."

Tại Trung phản ứng đầu tiên là sờ tay lên trán Duẫn Hạo: "Anh không phải lại dem quần lót cùng tất thối vứt linh tinh đấy chứ?"

Duẫn Hạo phiêu mắt xem thường, ôm chầm thắt lưng thon của cậu nói: "Chủ thuê nhà trễ như vậy còn chưa về, anh đương nhiên muốn biểu hiện bản thân tốt một chút, anh luôn là một khách trọ rất quan tâm tới chủ cho thuê đó."

"vậy anh nộp tiền thuê nhà tháng này luôn đi?" Tại Trung nói.

Duẫn Hạo cúi đầu hôn lên môi Tại Trung , thấp giọng nói: "Tiền lương của anh đều giao hết cho em tùy em xử lý, về phần lãi tính vào mỗi lần ăn em đi."

Tại Trung suy nghĩ một hồi nói: "Sao em cảm thấy mình đang bị thiệt vậy?"

"Cho nên anh mới làm bữa tối tình nhân này để bồi thường cho em này, lại đây, thử tay nghề của anh đi." nói xong, Duẫn Hạo lịch sự kéo ghế ra ý bảo cậu ngồi xuống.

Tại Trung bán tín bán nghi ngồi xuống ghế, không xác định hỏi: "Anh xác định có thể ăn không?"

Duẫn Hạo liếc cậu một cái. Giơ tay phải lên thề: "Anh cam đoan tuyệt đối so với mấy đồ ăn Trung Quốc của cái tên Phác Hữu Thiên dễ nuốt hơn."

Tại Trung dựa theo ánh nến lấp lánh nhìn chiếc bít tết vẫn còn đang bốc khói, ừm, nhìn qua thực không tệ.

"Anh đưng có so sánh với cậu ta, tay nghề nấu ăn kém cỏi như vậy trên thế giới phỏng chừng không được mấy người." Tại Trung nói.

"Vậy thì tin anh đi." Duẫn Hạo lấy ra chai rượu được thưởng vẫn chưa uống, rót một ly đưa tới trước mặt Tại Trung.

Tại Trung nhíu mày: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo." (Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)

Duẫn Hạo bất đắc dĩ nói: "Vậy em cũng nên cảm tạ anh nguyện ý 'hiến ân cần' đi, nếu không bằng quan hệ của chúng ta anh hoàn toàn có thể vừa 'gian' vừa 'đạo', tội gì phải tốn nhiều tâm tư như vậy."

"Trịnh cảnh quan, đây là đang ám chỉ em đã hết hạn sử dụng, sớm bỏ cho nên không cần cố sức lấy lòng?"

"Bỗng nhiên anh thực muốn nhảy xuống bước tiếp theo vừa 'gian' vừa 'đạo'."

"Nếu vậy là em vẫn còn giữ nguyên giá thị trường." Tại Trung cười nói: "Vậy có thể trước để emthưởng thức tay nghề của Trịnh cảnh quan xong rồi mới định đoạt tiếp được không?"

Duẫn Hạo thâm sâu nhìn cậu nói: "Tin tưởng anh, mặc kệ là kỹ thuật nào thì tay nghề của anh đều rất tuyệt."

Tại Trung bĩu môi nhíu mày mắng hắn: "Sắc phôi."

Duẫn Hạo ủy khuất bĩu môi: "Rốt cuộc là ai sắc phôi a? anh nói kĩ thuật là kĩ thuật làm bít tết mà thôi." Nó xong còn ân cần cắt một miếng bít tết nhét vào trong miệng Tại Trung.

Tại Trung: "...." Bằng lương tâm mà nói thì tay nghề của Duẫn Hạo thực không tệ, bít tết thơm mềm hương vị hài hòa, lại thêm hương rượu thuần hậu, một bàn tiệc tình nhân, hai người ăn tới khoái trá thỏa mãn.

Rốt cục Tại Trung ăn no, Duẫn Hạo lập tức tiến lên giở trò: "Em ăn xong rồi, vậy tới lượt anh."

Tại Trung chống đỡ hắn áp chế vào trong ngực, cười nói: "Em còn đang thắc mắc anh có thể lịch thiệp được bao lâu."

"Anh cảm thấy thời gian ăn một bữa cơm thế là đủ rồi." Duẫn Hạo nói.

"Nhưng mà..." Tại Trung khó xử nói: "Em còn có một yêu cầu."

"yêu cầu cùng nhau tắm rửa sao?" ánh mắt Duẫn Hạo lóe sáng quang mang tà ác.

Tại Trung bất đắc dĩ co rút khóe miệng: "Anh vừa rồi có thêm thuốc tăng lực vào bít tết sao?"

Duẫn Hạo gật đầu, kỳ quái nói: "Vậy vì sao em còn chưa có phản ứng?"

"Duẫn Hạo, nhảy đi." Tại Trung đột nhiên nói.

"A?"

"Nhảy đi." Tại Trung nhắc lại một lần: "Đã lâu không thấy anh nhảy rồi."

Duẫn Hạo nhớ tới lần trước tại quán bar hai người cùng nhau nhảy tới hăng say, hứng trí dậy lên, hắn nắm tay Tại Trung, dưới chân linh hoạt xoay một vòng: "Nào, cùng nhau nhảy."

Tại Trung lắc đầu: "em muốn xem anh nhảy."

Duẫn Hạo trong bóng tối nhìn cậu hồi lâu, xác định Tại Trung không có ý muốn cùng hắn nhảy, liền xoay người đi mở đĩa.

Đầu tiên là dùng gót giày gõ lên sàn nhà tạo ra những tiết tấu có quy luật, timhf cảm giác nhưng lại phát hiện không đúng, Duẫn Hạo đá giày đi, đi chân trần trên sàn, nghĩ nghĩ lại chạy về phòng ngủ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, vài áo tùy ý dắt ở thắt lưng chỉ buộc mấy nút thắt lộ ra lồng ngực tinh tráng.

Duẫn Hạo nhảy không có kết cấu gì, tựa như là ngẫu hứng lắc lư thân thể theo nhạc, Tại Trung nghe ra nhạc nền là bài Creepin up in you của Darren Hayes. Không ngừng yêu thương em. Ca khúc mà hắn thích nhất.

Mới đầu, biên độ động tác của Duẫn Hạo cũng không lớn, thong thả, dụ hoặc, mang theo hơi thở ái muội. theo ca khúc động tác càng ngày càng kịch liệt, càng mạnh mẽ, biến thành giống như khiêu khích trực tiếp.

Duẫn Hạo đặt tay ở đũng quần, bàn tay linh hoạt từ chỗ mẫn cảm chậm rãi hướng về phía trước, theo tiết tấu âm nhạc một trước một sau đong đưa, hắn gắt gao cắn môi dưới, hai tròng mắt tối đen nháy mắt trở nên mê hoặc, hắn ngẩng đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm Tại Trung, lộ ra ranh nanh trắng noãn, nhoẻn miệng cười tươi, cực độ gợi cảm.

Tại Trung đứng ở trong bóng đêm nhìn hắn, đầu lưỡi khô khốc.

Duẫn Hạo từng bước nhảy di chuyển tới gần, tới gần hơn nữa, cuối cùng đem Tại Trung một phen ôm vào ngực, nâng cái cằm tinh xảo của cậu lên.

Tại Trung bỗng nhiên mỉm cười: "Trịnh cảnh quan quả nhiên rất có kinh nghiệm tới quán bar nằm vùng." Cậu càn rỡ ở trên lưng ướt đẫm mồ hôi của Duẫn Hạo sờ soạng một phen, ngả ngớn cười nói: "Ai mà ngờ được mỹ nam đỉnh đỉnh đại danh Thanh tra Trịnh lại là người yêu của tổ trưởng tổ tệ nạn."

Duẫn Hạo sửng sốt, tiện đà cười ha hả, đắc ý nói: "mặc cảnh phục vào thì anh là thanh tra Trịnh, còn khi bỏ cảnh phục ra, ai biết anh sẽ làm cái gì?"

Tại Trung nhíu mày, rõ ràng cảm giác dược một ý niệm trong đầu cậu chợt lóe qua.

Duẫn Hạo vẫn còn ghé vào trên người cậu không thuận theo cũng không buông tha: "Sao? Kim sir bị anh mê hoặc rồi? anh đây cho tới giờ đều là bán nghệ không bán than, nếu Kim sir thích, anh liền cố gắng bán thân không bán nghệ."

Đáng tiếc Tại Trung lại vô tâm thưởng thức, cậu nghiêm túc nói: "Duẫn Hạo, em nghĩ em biết hung thủ là ai rồi."

"Hả?"

"Em biết hung thủ giết chết Lý Thái Anh là ai."

Duẫn Hạo ngây ra một lúc, mới phản ứng lại trong khí hắn ra sức biểu diễn thể hiện bản thân thì Tại Trung lại suy nghĩ về vụ án kia.

Duẫn Hạo đại bất mãn, rốt cuộc ai mới là lão đại của tổ trọng án đây, đều đã làm tới bước này rồi mà Tại Trung vẫn còn nghĩ tới vụ án sao.

"Xem ra anh hiến ân cần vẫn còn chưa đủ, thế nhưng em còn có thể nghĩ tới chuyện khác." Duẫn Hạo hung hăng hôn lên đôi môi non mềm của Tại Trung, thề son sắt: "Em yên tâm kế tiếp anh sẽ hảo hảo lấy lòng Kim sir."

Tại Trung luống cuống tay chân đẩy hắn ra: "Yah yah, em đang nói chuyện công việc với anh đó."

"Kệ." Duẫn Hạo bế cậu một bước đá văng cửa phòng ngủ: "Hiện tại anh muốn chứng minh kỹ thuật của anh tuyệt thế nào đảm bảo em không thể suy nghĩ đi đâu được nữa."

Tại Trung hỏi: "Như vậy là có ý gì?"

Duẫn Hạo đem Tại Trung đặt lên giường, cởi bỏ quần áo mình cố ý mặc để nhảy, lộ ra dáng người kiện mỹ: "Ý anh là kỹ thuật ở trên giường cùng nấu cơm đều hoàn hảo như nhau."

Quả nhiên ở thời gian kế tiếp Trịnh Duẫn Hạo nguyên vẹn thực hiện chức tránh của một khách trọ tốt đem chủ thuê nhà xinh đẹp ăn đến không còn mảnh giáp.

Duẫn Hạo hiến ân cần tới nửa đêm, chờ tới khi hắn thỏa mãn rời khỏi người Tại Trung thì cậu đã mệt tới độ ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.

Duẫn Hạo cảm thấy mỹ mãn ông bà xã vào lòng, ở sau lưng cậu đặt một nụ hôn lên gáy cậu, miệng mơ hồ không rõ nói: "Tại Trung, em vừa mới hung thủ là ai?"

Tại Trung mệt muốn chết, toàn thân không chỗ nào không nhức mỏi, thật sự vô tâm cùng Duẫn Hạo bàn công sự, chỉ có thể xoay người tiến vào trong lòng hắn, miệng đô đô hừ hừ vài tiếng, Duẫn Hạo cẩn thận nghe xong đại khái buông tha ý tứ muốn đi ngủ.

"Tại Trung." Duẫn Hạo chọc chọc cậu: "tỉnh lại nói với anh chút đi."

Tại Trung bất đắc dĩ ngửa đầu từ trong lòng hắn nâng lên, híp mắt nhìn hắn nói: "anh rốt cuộc muốn mấy giờ đi ngủ?"

"Anh không buồn ngủ."

"Anh không thể giả bộ mình đang buồn ngủ được sao?"

"Không biết vì sao anh lại cảm thấy rất hưng phấn."

Tại Trung a một tiếng, phản ứng đầu tiên là cách xa cái ôm của Duẫn Hạo chút, hiện tại cậu nghe thấy Duẫn Hạo nói hưng phấn liền sợ hãi, trong từ điển của Duẫn Hạo hưng phấn cùng tính dục cao có chung một ý nghĩa.

"Em trốn xa như vậy làm gì?" Duẫn Hạo tay dài đem Tại Trung kéo lại vào lòng nói: "Anh cũng không ăn em nữa."

Anh sẽ không ăn em, anh chỉ biết làm em, Tại Trung trong lòng thầm nghĩ.

"Có thể ôm Tại Trung đi vào giấc ngủ là chuyện hạnh phúc nhất đời anh." Duẫn Hạo cảm khái nói.

Tại Trung phiêu mắt xem thường, ăn kiền mạt tịch người ta xong lại dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, thấy thế nào cũng là hành vi của playboy. Cuối cùng quyết định không thèm để ý tới tên thần kinh này, xoay người kéo chăn vùi đầu ngủ.

Duẫn Hạo một mình hướng ánh trăng cảm khái nửa ngày, phát hiện Tại Trung không phản ứng, chỉ có thể ôm lấy cậu: "Anh cũng đi ngủ, Tại Trung." Nói xong hôn lên môi Tại Trung một cái mới thỏa mãn đi ngủ.

"Ngủ ngon, bảo bối." Duẫn Hạo thấp giọng nói, Tại Trung tiếp tục nằm không phản ứng.

Nửa giờ sau.

Tại Trung từ giường lăn lộn, buồn bực đẩy đẩy Duẫn Hạo đang ôm mình: "em hình như bị mất ngủ."

Trả lời cậu là tiếng hít thở đều đều của Duẫn Hạo.

Tại Trung: "......"

Hết chương 37

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro