chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau Tại Trung ước chừng ở trên giường lăn qua lộn lại ép buộc Duẫn Hạo một giờ mới chịu rời giường, một hồi nói xương sống thắt lưng đau nhức bảo hắn mát xa, một chốc lại nói khát nước sai Duẫn Hạo đi say nước sinh tố (Jer: sinh tố thanh long bỏ hạt anh ơi =))....) không thèm để ý ánh mắt nghi hoặc của Duẫn Hạo, cảm thấy mỹ mãn mà sai khiến hắn.

Hừ, ai bảo tối qua hắn không biết tiết chế, còn đem công sự làm cho chậm trễ, cố tình không coi lời nói của mình ra cái đinh gì. Tại Trung nhìn bộ dạng Duẫn Hạo cam tâm tình nguyện 'hiến ân cần' cảm thấy ở trên giường có thể trừng phạt hắn được rồi.

"Tại Trung à, em nói cho anh biết đi." Duẫn Hạo ngồi bên giường vẻ mặt đau khổ hỏi: "Em rốt cuộc đã có kết luận thế nào?"

Tại Trung cúi đầu uống sữa nóng Duẫn Hạo mang tới, không lên tiếng.

"Anh sai rồi." Duẫn Hạo con mắt đảo vòng quanh: "về sau sẽ không bao giờ không phân nặng nhẹ như vậy nữa."

Tại Trung đối với thái độ nhận sai của hắn coi như vừa lòng: "Còn gì nữa?"

"Còn nữa sao?" Duẫn Hạo vò đầu suy nghĩ tỏ vẻ vừa lòng: "anh về sau sẽ không đem quần lót và tất thối vứt lung tung."

Tại Trung gật đầu ý bảo tiếp tục đi.

"Cũng sẽ không nửa đêm quấy rầy giấc ngủ của em."

"Tiếp tục. anh biết em muốn nghe điều nào nhất mà."

"Không phải chứ?!" Duẫn Hạo lần này ai ai kêu lên: "Đừng tuyệt tình như vậy được không?"

Tại Trung nhíu mày, không nói lời nào.

Duẫn Hạo nghĩ nghĩ cắn răng nói: "về sau buổi tối làm nhiều nhất ba lần."

Tại Trung lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.

Duẫn Hạo vươn 2 ngón tay thử hỏi: "Vậy hai lần?"

Tại Trung buông cốc sữa khoanh tay trước ngực nhìn hắn.

"cùng lắm thì cả đêm làm một lần." Duẫn Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.

Tại Trung vươn 3 ngón tay lắc lắc nói: "ba lần."

Khuôn mặt Duẫn Hạo lập tức tươi sáng tinh thần tỉnh táo: "Một đêm ba lượt?"

"Là một tuần."

Nói xong, Tại Trung liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

Duẫn Hạo ở phía sau bĩu môi: "Nếu anh nhịn không được?"

Tại Trung quay đầu cười ngọt ngào với hắn, nhưng Duẫn Hạo lại cảm thấy một tia âm ngoan rét lạnh bắn thẳng vào mình: "Vậy anh chọn nhẫn nhất thời hay nhẫn cả đời?"

Duẫn Hạo: "....."

Chờ Tại Trung tắm rửa ăn cơm xong, Duẫn Hạo phụ trách lái xe đưa cả hai tới cảnh cục. ở trên đường, Tại Trung đem suy luận tối qua của mình nói cho Duẫn Hạo nghe, hắn nghe xong lập tức hiểu ra.

Hai người vừa trao đổi vừa lái xe tới cảnh cục, tới nơi mọi người trong tổ trọng án đều dựa theo chỉ thị của Duẫn Hạo an vị chờ sẵn trong phòng họp.

Duẫn Hạo láy từ trong tập tài liệu tùy thân lôi ra một bức ảnh, ý bảo A Khôn phân phát cho mọi người, bảo bọn họ tìm người trong ảnh.

Hữu Thiên thực giật mình nghẹn họng trân trối nhìn bức ảnh: "Tìm thế nào bây giờ?" lão đại rốt cuộc có biết chỉ riêng Seoul này đã có bao nhiêu người không.

Duẫn Hạo sắc mặt không tốt nhìn Hữu Thiên: "Đương nhiên phải dùng mắt mà tìm, chẳng lẽ cậu muốn giống cảnh khuyển dùng mũi để ngửi sao?"

Hữu Thiên vâng vâng dạ dạ cúi đầu, ủy khuất nhìn về phía Xương Mân hi vọng cậu ta có thể phát huy công lực lời nói độc ác báo thù thay mình.

Xương Mân nhún vai tỏ vẻ bất lực, người sáng suốt đều thấy tâm tình lão đại hôm nay không tốt, cũng chỉ có Phác Hữu Thiên ngốc tử ngớ ngẩn này mới dám chọc tức Duẫn Hạo ca. cậu lời nói ác độc không sai nhưng lời nói ác độc cũng không phải là thượng phương bảo kiếm Kim Tại Trung, không ngờ tự nhóm lửa trên thân xui xẻo vẫn là Phác Hữu Thiên, phỏng chừng còn bị xui xẻo dài dài.

"Mọi người không cần lo lắng.: Tại Trung trách cứ lườm Duẫn Hạo một cái nói: "Đem trọng điểm tìm kiếm ở những nơi vui chơi, các khu phố quanh phụ cận quán bar Lý Đồng công tác, người này tướng mạo xuất chúng, nhất định có người nhớ."

Mấy ngày kế tiếp, tổ trọng án mỗi người đều đi sớm về trễ.

Ngay cả Tại Trung cùng tổ tệ nạn cũng tăng cường ra quân càn quét các tụ điểm, vỉa hè góc phố, cũng bận rộn không ít.

Mỗi người coi như có manh mối mới tập trung điều tra tìm hiểu.

Đám phóng viên luôn chú ý tới tiến triển vụ án này lúc đầu ở trên báo còn ngấm ngầm chỉ trích tổ trọng án làm việc chậm chạp vài câu, sau lại phát hiện tổ trọng án vô cùng thờ ơ, cũng liền dời trận địa đi oanh tác chỗ khác, nào là ngôi sao a bắt cá hai tay, rồi ngôi sao b tới vũ trường ăn mặc hở hang, đủ các chuyện xấu linh tinh bát quái...

Vụ án Lý Thái Anh tựa hồ đã bị người ta lãng quên, nhưng chỉ có người trong tổ trọng án biết, Lý Thái Anh không phải bị quên mà là bọn họ đang tập trung tìm chứng cứ vạch trần hung thủ.

Chứng cớ rất nhanh được tìm ra.

"Lão đại." giọng Hữu Thiên nghe qua thực nghiêm túc: "Em tìm được người kia rồi."

Duẫn Hạo hỏi: "ở đâu?"

"Nhà xác ở cảnh cục Đông bộ."

"Cái gì?"

Hữu Thiên hít sâu một hơi nói: "Cô ta đã chết, một tuần trước bị đâm chết trong nhà của mình."

"Trách không được chúng ta tìm thế nào cũng không có tin." Duẫn Hạo hỏi: "Bên cảnh cục Đông bộ nói thế nào?"

"Không có nhân chứng, vật chứng, cũng không có ai thấy hung thủ." Hữu Thiên đại khái lật tập tài liệu đang cầm: "Nhưng em đã kiểm tra máy tính của nạn nhân, phát hiện manh mối."

"Cái gì?"

"Nạn nhân có blog riêng, trên blog của mình, nạn nhân có nhắc tới một trò chơi, đó là đóng giả làm người khác." (Jer: gương mặt thật quen chăng =)))

Duẫn Hạo chậm rãi cười nói: "chúng ta đã có thể kết án được rồi, mang máy tính của nạn nhân về đây."

"Rõ." Hữu Thiên đáp ứng nói.

Khi Hữu Thiên mang chiếc máy tính làm vật chứng về tổ, Tại Trung và Duẫn Hạo đang ngồi cùng một người trong phòng họp.

"Đã khai chưa?" Hữu Thiên cầm cốc nước đi tới nhìn ba người trong phòng lấy cung, bĩu môi hỏi Xương Mân.

Xương Mân lắc đầu: "Cô ta cái gì cũng không chịu nói."

Hữu Thiên nói: "Đại khái là rất tự tin đi, người chết sẽ không ra làm chứng."

Tại Trung lẳng lặng ngồi đối diện nữ nhân trước măt, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, mái toc quăn xõa tung, làn da trắng cùng đôi mắt to tròn, thoạt nhìn thực vô hại.

Nhưng là, hung thủ giết chết Lý Thái Anh dưới lớp vỏ bọc một cô gái vô tội.

"Cô Trần." thanh âm Tại Trung nhẹ nhàng nhu hòa, cậu cảm thấy mình có chút tiếc nuốt: " 8h đến 9h30 tối ngày 18 cô đã ở đâu?"

Ampere Trần ngẩng đầu lên bình tĩnh nói: "Vấn đề này không phải các anh đã hỏi qua rồi sao? Tôi ở trong quán bar uống rượu với Khắc Vũ, các anh nếu không tin tôi, không tin Khắc Vũ thì ít nhất cũng nên tin tưởng nhân viên phục vụ kia chứ."

"Chúng tôi tin Lương Khắc Vũ, nhưng không tin cô. Cô Trần." Duẫn Hạo nói: "Cô hãy khai thật đi, 8h đến 9h30 tối ngày 18 người ở cùng Lương Khắc Vũ có thật là cô không?"

Ampere Trần ánh mắt trở nên hoang mang: "Anh...anh có ý gì?"

Duẫn Hạo tăng thêm ngữ khí nói: " Không phải tối ngày 18, cô tìm một người thay thế mình ngồi trong quán bar uống rượu với Lương Khắc Vũ, còn mình lại tới văn phòng của Lương Khắc Vũ lấy xe anh ta lái tới nhà Lý Thái Anh, sau đó thừa dịp Lý Thái Anh không chú ý đã bỏ dộc vào cốc nước hoa quả giết chết cô ta sao?"

Ampere Trần lắc đầu: "Không có bằng chứng các anh đừng có nói lung tung."

Duẫn Hạo cười lạnh: "Không có chứng cớ thì chúng tôi cũng sẽ không gọi cô tới đây, cô Trần."

"Tôi không có giết cô ta." Ampere Trần phủ nhận, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, trông tái nhợt cùng bất lực.

"Cô Trần." Tại Trung chậm rãi mở miệng: "Ngay từ đầu khi tiếp xúc với vụ án này tôi đã cảm thấy kỳ quái, rõ ràng có thể tiến hành ra tay một cách đơn giản là lén lút bỏ độc giết người nhưng vì sao hung thủ lại muốn gióng trống khua chiêng, lấy xe của Lương Khắc Vũ đi giết người lại còn cố ý để băng ghi hình ghi lại, chuẩn xác đến không sai thời gian gây án, rồi cả phương thức gây án, hết thảy dẫn phương hướng điều tra về một mấu chốt duy nhất đó chính là Lương Khắc Vũ."

"Hung thủ, một là rất hận anh ta, mới thiết kế bẫy hãm hại, hoặc chính là rất yêu anh ta, muốn bảo hộ anh ta."

"Nếu là vì hận muốn giá họa cho Lương Khắc Vũ, như vậy nhất định phải nắm giữ được hành tung của anh ta, tìm thời gian anh ta không thể chứng minh mình có bằng chứng ngoại phạm mà ra tay, bằng không kế hoạch hãm hại này chỉ là vô nghĩa, nắm giữ hành tung của một người là không khó, cho nên tôi rất nhanh loại bỏ suy đoán này."

Sắc mặt Ampere Trần theo từng lời nói của Tại Trung càng ngày càng tái nhợt. thân thể thon nhỏ hơi run run, tựa hồ sắp chống đỡ không nổi muốn ngã quỵ.

"Như vậy chỉ còn một khả năng khác, đó là hung thủ rất yêu Lương Khắc Vũ." Tại Trung nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn gương mặt tái nhợt của Ampere Trần, đột nhiên có chút không đành lòng nói tiếp:

"Hung thủ yêu Lương Khắc Vũ, vì Lương Khắc Vũ hung thủ không chỉ muốn giết Lý Thái Anh mà còn muốn bảo hộ sự an toàn của anh ta, bởi vì nếu Lý Thái Anh chết, người cảnh sát nghi ngờ đầu tiên chính là Lương Khắc Vũ, bọn họ sắp ly hôn, quan hệ vợ chồng gay gắt ác liệt, còn có cả cái chết của vợ trước khiến Lương Khắc Vũ có bất lợi rất lớn. mặc kệ Lý Thái Anh bị chết vì cái gì thì Lương Khắc Vũ luông là nghi phạm đầu tiên, cho nên hung thủ phải làm bằng chứng ngoại phạm cho anh ta, lấy cam đoan Lương Khắc Vũ có mặt ở quán bar làm bằng chứng ngoại phạm, như vậy bằng chứng ngoại phạm ở quán bar cùng uống rượu với cô thoạt nhìn không chê vào đâu được, vậy hung thủ là ai? Người yê Lương Khắc Vũ lại có mâu thuẫn với Lý Thái Anh, tôi lúc đầu nghĩ là Tô Phỉ Phỉ, nhưng sau khi cùng Tô Phỉ nói chuyện, tôi biết hung thủ không phải là cô ấy, bởi vì cô ấy biêys mấu chốt tình yêu của mình là ở đâu, cuối cùng còn lại chỉ mình cô, Ampere Trần."

Tại Trung dừng lại, nhìn sắc mặt Ampere Trần tái nhợt.

Duẫn Hạo lấy ra hai bức ảnh, đặt cả hai bức ảnh chụp Ampere Trần lên bàn: "Vậy hung thủ ra tay thế nào? Cô vừa tạp bằng chứng ngoại phạm cho mình vừa tạo bằng chứng ngoại phạm cho Lương Khắc Vũ, điều này nghe qua căn bản không có khả năng, nhưng trên thực tế lại rất đơn giản, mà tôi cũng bởi vì lúc đầu nhận định Lương Khắc Vũ có động cơ giết người mà bỏ qua phương pháp này."

Hai bức ảnh chụp, hai gương mặt tú lệ, một người là Ampere Trần, người kia chính là cô gái đã bị đâm chết Hữu Thiên tìm được.

Duẫn Hạo đem hai bức ảnh chụp tới trước mặt Ampere Trần, vừa lòng nhìn cô ta hai mắt mở to sững sờ: "Cô gái này không cần quá giống cô, cô ta chỉ cần đội tóc giả dài, và đeo kính dâm, trong ánh sáng mờ nhạt của quán bar, nhân viên phục vụ rất khó nhận ra. Lý Đồng lúc đầu không nhớ rõ cô là bởi vì người kia vốn không phải là cô, cô thì im lặng còn cô ta rất hoạt bát, nhưng sau này cậu ta lại nhớ cô, là vì cô cố ý cho cậu ta rất nhiều tiền boa, vì chính là để cậu ta nhận ra cô, nhớ rõ cô. Cô giết Lý Thái Anh, sau đó trở lại quán bar đổi lại với người thế mình, hết thảy đều trở về nguyên trạng."

Duẫn Hạo tiếp tục nói: "Cô thực sự yêu anh ta, vì để nhân viên phục có ấn tượng khắc sâu mà cô cố ý gọi điện thoại đến quán bar để Lương Khắc Vũ ra nghe, sau khi xác nhận Lương Khắc Vũ có mặt tại quán bar, cô bắt đầu kế hoạch của mình, cứ như vậy bằng chứng ngoại phạm của Lương Khắc Vũ đã được hình thành rất hoàn mỹ, anh ta thực an toàn. Sau này, cô loại bỏ người con gái cô thuê để thế chân mình, cô đại khái nói với cô ấy là cô và bạn bè đang trêu nhau, cho nên hi vọng thế thân không làm lộ ra, nhưng khi vụ án được đăng báo, vạn nhất thế thân của cô đọc được tin và ảnh chụp của Lương Khắc Vũ, thế thân khả năng sẽ gây bất lợi cho cô, cho nên cô đã ra tay giết chết cô ấy."

......

"tất cả đều là phỏng đoán của các anh, các anh không có chứng cớ." hồi lâu sau, Ampere Trần mới lên tiếng, thanh âm suy yếu tựa như sắp biến mất.

Tại Trung thở dài một hơi: "Đối với cô mà nói, giết người cũng thực không dễ dàng, cô căn bản không có tố chết sát thủ trong người, điều này đồi hỏi phương thức hành vi bình tĩnh kín đáo, khi cô giết thế thân của mình xong, tuy rằng đã cầm đi tóc giả và kính râm nhưng cô có nhìn thấy máy tính của cô ấy không? Hiện tại rất nhiều cô gái có sở thích viết blog trên mạng."

Ampere Trần khó tin mở to hai mắt nhìn.

"Hiện tại chiếc máy tính kia đang ở trong tay chúng tôi." Duẫn Hạo nói: "Cô còn gì muốn nói không?"

Ampere Trần chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Người là tôi giết."

Tại Trung cười khổ một tiếng: "Cô Trần, nói thật, cho tới bây giờ tôi cũng không cho rằng cô là hung thủ, trong vụ án này, chỉ có Lương Khắc Vũ mới giống hung thủ nhất, anh ta thật sự có ý định giết người." mà cậu cũng bởi vì suy nghĩ áp đặt như thế mới có thể không nhìn thấy đáp án đơn giản như vậy.

Ampere Trần khóc thành tiếng, thống khổ nói: "Đúng vậy, anh ấy sẽ, anh ấy luôn nói anh ấy không chịu nổi Lý Thái Anh nữa, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ giết cô ta. Anh ấy là vì tôi mới làm như vậy, mà tôi phải bảo vệ anh ấy...." (Jer: nữ nhân ngu ngốc =.=)

Tại Trung nghe Ampere Trần khóc nức nở, đột nhiên nghĩ tới lời Tô Phỉ Phỉ đã từng nói, Ampere Trần quả nhiên một chút cũng không hiểu con người của Lương Khắc Vũ.

Cuộc sống mỗi ngày đều có án mạng phát sinh, vì tình, vì tiền, vì hận, vì thất tình lục dục....

Khi đó giới hạn giữa thiện và ác là thế nào? Giới hạn đó có thật sự trọng yếu?

Ampere Trần dưới sự thẩm vấn của Duẫn Hạo và Tại Trung cuối cùng cũng cúi đầu nhận tội, vụ án kết thúc đúng như trong suy đoán của cả hai, Ampere Trần tìm một cô gái thế thân cho mình ở phụ cận quán bar, nói cho cô gái đó là mình và bạn trai đang chơi trò chơi, sau đó lấy xe của Lương Khắc Vũ tới nhà Lý Thái Anh, sở dĩ lấy xe Lương Khắc Vũ là vì không cần đăng kí, sau khi giết Lý Thái Anh lại nhanh chóng quay lại quán bar đổi lại vị trí với cô gái giả mạo, sau khi việc Lý Thái Anh bị giết được đăng báo, lại tiếp tục tiên hạ thỉ vi cường trừ khử cô gái vô tội.

Duẫn Hạo nhìn đôi bai Ampere Trần buông thõng xuống khiến cho thân ảnh cô vốn nhỏ bé lại càng nhỏ bé hơn, cảm giác như cô ta cố thu mình lại, cô nguyên bản có thể giống các ngôi sao nữ khác, đứng ở dưới ánh đèn sân khấu rạng ngời nổi bật tỏa sáng.

Nhưng cô lại gặp phải Lương Khắc Vũ, cô cảm thấy điều quan trọng nhất trong nhân sinh mình chính là tình yêu, hoặc là nói, Lương Khắc Vũ cố tình làm cho cô nghĩ như thế.

"Cô Trần." Nhìn theo thân ảnh Ampere Trần bị nhân viên cảnh sát đưa đi, Duẫn Hạo rốt cục nhịn không được mở miệng: "Cô Trần, tối ngày 18 có phải là lần đầu tiên cô và cô gái kia đổi chỗ không? Dựa theo tính cách của cô hẳn là sẽ thử nghiệm vài lần cho nên mới không ngừng đổi quán bar, đúng không?"

Ampere Trần chậm rãi xoay người lại, bình tĩnh mở miệng: "Cảnh quan, anh muốn nói gì?"

Duẫn Hạo thanh thanh cổ họng chua xót, cảm thấy lời nói kế tiếp khó có thể mở miệng, nhìn thân ảnh gầy nhỏ của Ampere Trần, thật sự không đành lòng đâm một nhát dao vào tim cô gái một lòng vì tình yêu này.

Nhưng mà, để một mình Ampere Trần nhận tội là không đủ, đây không phải là toàn bộ vụ án.

"Cô có từng nghĩ tới...." Duẫn Hạo dừng một chút nói: "Cô mỗi ngày đều đổi quán bar sau đó gọi điện cho Lương Khắc Vũ tới gặp, chẳng lẽ anh ta thật sự một chút cũng không thấy kì quái sao?"

Ampere Trần sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, hai tay gắt gao nắm trước ngực: "Anh rốt cuộc muốn nói gì?"

"Cô hiểu mà..." Duẫn Hạo nói: "Lương Khắc Vũ là một thương nhân kinh doanh văn hóa, am hiểu nhất chính là xem xét các tác phẩm nghệ thuật, anh ta có đôi mắt lợi hại cùng trực giác sâu sắc, đồ thật đồ giả anh ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra."

"Không...sẽ không...." Ampere Trần thống khổ lắc đầu: "Khắc Vũ sẽ không đối xử với tôi như vậy."

"Anh ta chính là đang lợi dụng cô." Nói nhanh lời muốn nói ra miệng, những lời nói tiếp theo cũng không còn khó khăn, Duẫn Hạo gằn từng tiếng: "Ly rượu của Lý Thái Anh trước đó cũng đã bị người bôi thuốc độc lên, Lương Khắc Vũ muốn giết Lý Thái Anh không phải bởi vì cô mà là vì chính gã, gã chỉ cần tài sản của Lý Thái Anh, anh ta luôn chờ cô động thủ, cho nên anh ta mới không ngừng đáp ứng gặp cô ở những quán bar khác nhau, không phiền hà gì mà đi tiếp điện thoại."

"Sẽ không." Ampere Trần vẻ mặt mờ mịt nhìn Duẫn Hạo, tựa như vừa mới thanh tỉnh từ một giấc mộng dài.

"Thật giả cô tựa phán đoán, tôi chỉ cảm thấy cô có quyền được biết sự thật."

Nhìn Ampere Trần tự như rối gỗ mất đi tri giác được cảnh ngục mang đi, Duẫn Hạo ở trong lòng cũng đồng tình với cô gái điên cuồng hết lòng vì tình yêu này.

"Anh nói gì với cô ta vậy?" Tại Trung đưa cho Duẫn Hạo một ly cà phê.

"Không có gì." Duẫn Hạo cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, hương vị đắng ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng, tựa như cảm giác tình yêu gây cho mọi người, mang theo đắng ngắt, dễ dàng khiến người ta phẫn nộ nhưng lại khiến người ta mê luyến, không thể tiêu tan.

Trên thế giới này, luôn có một số người bởi vì yêu mù quáng mà lạc đường, bị mắc kẹt trong tình yêu, rối loạn không thể dừng lại được, càng khiến cho người đó có gan cầm dao đi giết người.

Nhưng Lương Khắc Vũ không yêu Ampere Trần, Lương Khắc Vũ không yêu bất luận kẻ nào trừ bỏ bản thân gã cho nên Duẫn Hạo muốn noi chân tướng cho Ampere Trần biết.

Người luôn bị tình yêu điên đảo mê hoặc, trong tình yêu tựa như con trâu cày cấy trên cánh đồng, đến khi mùa màng được thu hoạch lại không nhận được chút gì.

Nơi nơi đều là quá yêu, hoàn hảo, hắn còn có Tại Trung.

Tại Trung kỳ quái nhìn Duẫn Hạo bên cạnh một cái, cảm thấy hắn có chút không thích hợp, nghĩ tới Duẫn Hạo là quá mệt mỏi nên cũng không để ở trong lòng.

Vào nửa đêm, Ampere Trần ở trong nhà giam tự sát.

Hết chương 38

n@"8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro