chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Duẫn Hạo trở lại văn phòng liền gọi bọn Hữu Thiên vào phòng họp nói: "Án tử có manh mối mới, nạn nhân Tào Phi trước khi chết đã làm MB ở quán bar Firework."

"Tôi nghĩ tôi đã tìm được cậu ta là ai rồi." Hữu Thiên đem tư liệu khẩu cung của Tào Phi vào máy tính: "Tào Phi, nam, 23 tuổi, một năm trước từ phía Nam chuyển tới Seoul, lúc trước làm viên chức tại công ty bảo hiểm, nhưng 3 tháng trước đã xin thôi việc, còn lại không rõ."

"Tra tên công ty bảo hiểm kia gọi là gì?"

"Bảo hiểm Thuận Thông."

Duẫn Hạo vỗ vai Hữu Thiên một cái: "làm tốt lắm."

Nói xong lập tức lại an bài đâu vào đấy công tác điều tra buổi chiều: "Chiều nay, A Khôn và Lý thúc tới công ty bảo hiểm tìm hiểu xem có manh mối gì không, Lotus tới quán bar hỏi xem trước khi chết Tào Phi có qua lại với người nào không, Hữu Thiên, Xương Mân hai người đi tới tôi tới hiện trường, tôi vẫn cảm thấy chúng ta đã bỏ qua cái gì đó."

Không thể không nói, có người trời sinh liền có tư thế lãnh đạo, trên người tự nhiên có cỗ khí chất bất động như núi khiến người ta phải thuyết phục.

"Được rồi, mọi người đi làm việc của mình đi." một tiếng ra lệnh, mọi người đều hướng bãi đỗ xe đi tới, công tác buổi chiều cứ thế triển khai.

"Hữu Thiên." Duẫn Hạo gọi Hữu Thiên đang đi ở phía trước, đến khi đối phương quay đầu liền ném chìa khóa xe qua: "Các cậu ra xe trước chờ tôi, tôi qua chỗ này một lát."

"Lão đại lại muốn đi đâu nữa chứ?" Hữu Thiên nhìn chằm chằm bóng dáng Duẫn Hạo kỳ quái hỏi, không biết vì sao hắn có loại dự cảm bất hảo.

Xương Mân lườm hắn một cái: "Thu hồi cái biểu tình bát quái ngu ngốc của anh đi, đừng có lây bệnh cho tôi."

Hữu Thiên quay đầu căm giận theo dõi hắn: "Cậu nói ai ngu ngốc? Thẩm, phó, tổ!!!

"Xem, anh còn bị nghễnh ngãng."

Hữu Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nguyền rủa ngươi khi ăn mì vĩnh viễn không tìm thấy gói gia vị."

Xương Mân vui vẻ nhận: "Cảm ơn, vậy cầu mong anh cả đời đều mang theo gói gia vị bên mình." Cuối cùng còn bỏ thêm một câu: "Đủ chủng loại."

Thanh âm thì chân thành tha thiết, nội dung thì ác độc khiến Hữu Thiên phẫn nộ không thôi.

Hữu Thiên lên án: "Tôi làm sao lại có loại đồng nghiệp tâm tư độc ác như cậu chứ?"

Xương Mân tự tại nói: "Đây là phúc khí cả đời trước anh ăn mì gói mới luyện ra được."

Hữu Thiên: "....." hắn đời trước làm làm nên tội lỗi gì? Thực muốn sửa sai ghê.

Hé ra lời nói độc ác vô hình giết người, Xương Mân ngươi quả nhiên không hổ là giáo chủ Ngũ độc giáo.

Thấy thân ảnh Duẫn Hạo và Tại Trung xuất hiện ở bãi đỗ xe, Hữu Thiên không tiếp tục khiêu khích nữa, giật mình trợn tròn mắt. ngay cả Xương mân cũng không khỏi nghi hoặc, luôn công tư rõ ràng công tác nghiêm cẩn Duẫn Hạo ca thế nhưng lại mang theo người không liên quan đi theo cùng tra án? Không thể không nói quan hệ giữa hai người này thực sự cần nghiên cứu lại.

Duẫn Hạo vỗ vai Tại Trung nói: "Vị này không còn cần tôi phải giới thiệu nữa đi, Kim tổ trưởng. cậu ấy là người cuối cùng nhìn thấy nạn nhân, cho nên dẫn cậu ấy đi xem có manh mối gì không."

Nếu sếp trưởng đã nói như vậy, người khác cũng không còn ý kiến gì nữa. Xương Mân nhún vai đầu tiên bước vào xe, chỉ có Hữu Thiên vẫn tiếp tục dại ra đứng tại chỗ, vì sao loại cảm giác bất an trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt thế này?

Quả nhiên xe vừa lăn bánh không được bao lâu, Duẫn Hạo đột nhiên làm khó dễ: "Tại Trung, ngươi vừa rồi nói mb bình thường cùng mb thích bị nam nhân áp phong cách ăn mặc quần áo có bất đồng rất lớn, là thật sao?"

"Thật." Tuy rằng không rõ vì sao Duẫn Hạo lại hỏi điều này nhung Tại Trung vẫn như trước trả lời rất chi tiết: "MB bình thường bởi vì đối tượng phục vụ là nữ giới, cho nên phong cách ăn mặc thường tôn lên vẻ nam tính của mình cùng cao đại soái khí, đương nhiên cũng có loại ăn mặc thực gợi cảm nhưng rất ít người ăn mặc thực bại lộ, bởi vì cách ăn mặc như thế khiến bọ họ trông rất lỗ mãng không đáng tin, nữ giới thực dễ dàng bị cảm tính chi phối, cho nên dù là quan hệ thể xác thì bọn họ cũng lựa chọn người có thể làm cho bọn họ có cảm giác an toàn."

Duẫn Hạo tiến lên người ngồi ở ghế lái, âm trầm hỏi: "Vậy, Hữu Thiên, vì sao ngày đó cách ăn mặc của tôi hoàn toàn không giống như Tại Trung nói?"

Hữu Thiên cười gượng nói: "Lão đại, chuyện cũng qua lâu rồi, anh có thể không cần nhớ lại chuyện này được không?"

"Ý của cậu là tôi so đo chuyện hôm trước cậu tới nhà ta dọn dẹp vệ sinh làm vỡ bình hoa của tôi?"

.......Nói tới cái bình hoa không chút sang quý lại vô cùng lỗi thời không dùng được, Hữu Thiên lập tức học vỏ ngọc trai ngậm chặt miệng lại.

Duẫn Hạo ôm ngực cười lạnh: "Nhà tôi lúc này vẫn chưa tìm được người giúp việc mới, cậu biết làm thế nào đi?"

Hữu Thiên đau đầu đỡ trán, thấp giọng nói: "Không đi được không?"

"Không phát lương được không?"

Hữu Thiên oán hận vỗ vô lăng: "Không cần luôn lấy tiền lương uy hiếp em!"

"Vậy là cậu muốn về phòng pháp y rèn chuyện hệ tiêu hóa một chút chăng?"

Phác Hữu Thiên: "...."

"Kỳ Thật...." Xương Mân ngồi ở ghế lái phụ chậm rãi mở miệng: "Một khi Duẫn Hạo ca đã uy hiếp anhthì anh vẫn còn sót lại một chút giá trị."

Hữu Thiên hoàn toàn nổi điên: "Tôi còn sót lại chút giá trị?"

Xương Mân nói: "Anh không phải là còn sót lại chút giá trị mà ngươi may mắn có được một chút giá trị còn lại, trên cơ bản anh vốn không có một chút giá trị gì. Điểm ấy từ khi anh bị đuổi ra khỏi phòng pháp y liền có thể nhận ra."

Hữu Thiên phản bác: "Tôi không phải bị đuổi, là tôi chủ động xin chuyển tổ."

"Ân." Xương Mân khó được khi gật đầu đồng ý với ý kiến của Hữu Thiên, Hữu Thiên cảm thấy thực may mắn.

Lại nghe Xương Mân nói thêm: "Nếu anh không nói như vậy thì tôi nghĩ cảnh cục không một phòng nào nguyện ý nhận một đồng nghiệp bị đuổi cả."

Hữu Thiên 囧 Nói nửa ngày hắn vẫn là bị đuổi sao?

Ngay lúc Hữu Thiên muốn vì trong sạch của mình mà cố gắng biện giải thì phía trước đột nhiên xuất hiện một cảnh sát giao thông ra hiệu cho bọn họ dừng xe. (Jer: vâng, nhân vật tớ thích nhất trong truyện =)))

"Nga, shit." Hữu Thiên thấp giọng rủa một tiếng, chậm rãi đem xe tạt vào lề đường.

Anh cảnh sát giao thông cao lớn chậm rãi tới cửa xe, đối Hữu Thiên nói: "Chào đồng chí, mời đưa ra giấy phép lái xe."

Hữu Thiên cười làm lành nói: "Sư huynh, có thể giơ cao đánh khẽ không? Đây là xe của tổ trọng án."

"Vừa vặn, tôi có thể đem giấy tờ về cảnh cục, để cảnh sát trưởng trả tiền phạt." (Jer: há há há em rất rất thích anh...)

Tôi không phải muốn nói cái này. Hữu Thiên 囧 囧 nghĩ.

"Ý của em là anh có thể nể mặt đều là đồng nghiệp chừa cho em một chút mặt mũi không?"

"Được." Giao cảnh (cảnh sát giao thông) gật đầu: "Lấy chứng minh thư ra, tôi đem giấy tờ gửi tới nhà cậu."

Vì sao ngay cả một anh cảnh sát giao thông nho nhỏ cũng có thể nói lời ác độc? Hữu Thiên duy trì tư thế cứng ngắc, thật lâu vẫn bất động.

Không đợi Hữu Thiên phản ứng, giao cảnh không kiên nhẫn: "Nhanh chút, tôi sẽ không vì cậu giả ngu mà không ghi hóa đơn phạt."

Hắn không phải đang giả ngu, hắn chính là đang chấn kinh. Hữu Thiên trong lòng oán giận, chỉ có thể lôi giấy tờ đưa qua cửa kính xe.

Giao cảnh lưu loát viết giấy phạt rồi đưa lại cho hắn, ý vị thâm trường nói: "Sớm phạt trễ phạt trước sau gì cũng bị phạt, không cần phải đau khổ giãy dụa."

.......

Hữu Thiên vừa mới lấy lại tinh thần lại bị chấn kinh bất động tại chỗ lần nữa.

Giải quyết xong vấn đề nho nhỏ này, đoàn người lại đi tiếp.

Xương Mân nhìn hóa đơn phạt trong tay, liếc Hữu Thiên một cái: "Bị phạt thêm vài lần nữa, anh ngay chút giá trị còn sót lại cũng tiêu tán."

"Thẩm, Xương, Mân." Duẫn Hạo ở ghế sau nhìn không được, thân là người đồng dạng chịu khổ bởi những lời nói ác độc chà đạp, không phải anh cũng là em, hắn thực hiểu cảm thụ của Hữu Thiên: "Cậu không nói lời cay độc với người khác sẽ chết sao?"

"Đúng vậy, sẽ chết sao?" Hữu Thiên cùng chung mối thù.

"Vấn đề này rất nhiều người đã hỏi qua." Xương Mân thở dài: "Đáp án là: không."

"Vậy sao cậu còn nói lời cay độc với người khác?" Tại Trung cảm thấy kì quái.

Nhìn ánh mắt ba người còn lại trong xe lập lòe phát sáng tia ham học hỏi, Xương Mân rốt cục nói một câu phát từ tận đáy lòng: "Nhưng mà nói lời cay độc cũng không ai chết."

Mọi người: "....."

Giải quyết sự kiện nho nhỏ ngoài ý muốn, đoàn người rốt cục gập ghềnh tới khu nhà ở của Tào Phi.

Duẫn Hạo dọc đường đi đều trộm ngắm phản ứng của Tại Trung, phát hiện y từ lúc bước vào tiểu khu liền nghiêng đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mi thật dài rơi xuống che khuất ánh mắt, hắt lên những bóng râm nho nhỏ. Sườn mặt tinh xảo tựa như đồ sứ, sạch bóng mà trong suốt.

Nghĩ tới cậu lần đầu tiếp xúc với hiện trường giết người nên trong lòng khó tránh khỏi chút không thoải mái, Duẫn Hạo nhịn không được vươn tay nắm nắm lấy tay Tại Trung đang để trên đùi, nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Hiện trường đã được thu dọn sạch sẽ, những vật chứng liên quan cũng đã được mang đi hết rồi."

Thanh âm ôn nhu như nước chảy, đừng nói là Hữu Thiên mà ngay cả Xương Mân luôn bất động như núi cũng nhịn không được mà cúi đầu xoa xoa cánh tay đang nổi da gà.

Tại Trung nghe vậy quay đầu sang phát hiện ánh mắt lo lắng của Duẫn Hạo, cậu liếc mắt nhìn xuống nhìn mu bàn tay người đang cầm tay mình, năm ngón tay thon dài sạch sẽ, cho dù cậu cực lực che giấu sự khẩn trương trong thanh âm, nhưng ngón tay run nhè nhẹ lại tiết lộ chính xác cảm xúc của chủ nhân. cậu biết, người trước mặt này là dùng phương pháp của hắn thật sự quan tâm mình, tuy rằng loại ôn nhu này đặt trong mắt thường không nhìn thấy.

Tuy biết rằng Duẫn Hạo bề ngoài là một nam nhân kiên cường mà lãnh khốc, nhưng Tại Trung biết nội tâm hắn so với bất cứ kẻ nào đều nhẹ nhàng ôn nhu săn sóc, thật giống như trai ngọc, bỏ ra lớp vỏ ngoài cứng rắn chính là một nội tâm ấm áp. Mà thực sự ngay lúc này chính hắn cũng không biết mình đến tột cùng có bao nhiêu ôn nhu cùng săn sóc.

Chính là không biết trong tương lai ai có thể được hưởng sự ôn nhu săn sóc độc nhất vô nhị này của hắn. Tại Trung phát hiện, dù người kia có là ai, cậu đều đối với vận khí của người đó cảm thấy thực ghen tị.

Tại Trung cười lắc đầu tỏ vẻ mình không sao: "Tôi chỉ cảm thấy với tính cách của Tào Phi cậu ta hẳn sẽ không lựa chọn sống ở nơi tiểu khu cũ nát lại thưa thớt như vậy."

"Ý cậu là cậu ta thích ở nơi nội thành phồn hoa náo nhiệt?"

"Theo lý thuyết thì là như vậy, người rối loạn nhân cách kịch tích cảm xúc thường hay lộ ra ngoài, thích người được khác đồng tình cùng cảm thông, giao tiếp tốt cũng thích thể hiện bản thân, ngày đó ở cục Tào Phi đã biểu hiện chính là như vậy, rất tự nhiên nói chuyện với những người xung quanh, hơn nữa hành vi cử chỉ lại thường chứa sự khiêu khích, người như vậy là không cam lòng sống ở những nơi như thế, cậu ta sẽ cảm thấy bị áp lực. cho nên tôi cảm thấy khiến cho cậu ta an ổn sống ở chỗ này nguyên nhân hẳn là do có người khiến cậu ta không thể kháng cự."

Hữu Thiên tạt xe vào ven đường dừng lại nói: "Bà chủ cho thuê nhà mỗi lần tới đều thấy cậu ta ở một mình, nhưng còn lúc bà ấy không nhìn thấy thì sao? Hơn nữa bà Tống cũng không tiếp xúc nhiều với nạn nhân, bà ấy cung cấp thông tin cho chúng ta còn không nhiều bằng thi thể tự nói."

"Cho nên chúng ta hiện tại đi xem nạn nhân lưu lại muốn nói gì với chúng ta." Nói xong, Duẫn Hạo xuống xe dẫn đầu đi về phía trước.

Phòng của Tào Phi thoạt nhìn so với mấy ngày trước cũng không có gì thay đổi, bởi vì thật lâu không có người ở lại vốn cũ nát nên có vẻ trông càng lạnh lẽo, phòng khách trống rỗng, tấm poster trên tường vẫn hoàn hảo vô khuyết dán trên đó. Vài ngày không có tới trên mặt bàn đã có một lớp bụi mỏng manh, gió thổi qua liền phi vũ đầy trời, hoàn toàn không còn sạch sẽ như khi chủ nhân ở đây.

"Aiz, người chết là hết." Hữu Thiên nhìn căn phòng trống trải cảm khái: "Mới vài ngày không quét dọn liền bụi đất bay đầy trời. nếu Tào Phi biết căn phòng sạch sẽ chỉnh tề của mình lại trở nên bụi bặm như vậy không biết sẽ nghĩ thế nào?"

Tại Trung một bên đánh giá chung quanh không để ý nói: "Tôi ngược lại cảm thấy gian phòng này lại sạch sẽ một cách thái quá."

Y chú ý tới mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, không một tia hỗn độn, tựa như dùng thước đo chính xác tới từng ly, đồ vật để cũng rất có quy luật, xem ra là thói quen được tích lũy theo năm tháng. Cậu nhíu mày, tuy rằng cùng Tào Phi tiếp xúc không nhiều lắm nhưng cậu không nghĩ Tào Phi sẽ có năng lực cùng kiên nhẫn dọn dẹp thế này.

Được Tại Trung nhắc nhở, Duẫn Hạo nhớ tới chính mình cảm thấy ngay từ đầu nơi này đúng là không thích hợp, hắn hỏi Hữu Thiên đang di chuyển lung tung: "Hữu Thiên, cậu còn nhớ lời khai của bà Tống là thế nào không?"

" Ừm..." Hữu Thiên nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Bà Tống nói nạn nhân trước khi chết thường xuyên thần long thấy đầu không thấy đuôi, vài ngày không gặp là chuyện thường. mỗi khi về nhà không nồng nặc mùi rượu thì chính là mùi son phấn, xem ra sau khi nạn nhân thôi việc ở Thuận Thông liền tới Firework làm mb, còn có nữa là..."

"Còn có cậu ta thường xuyên đem phòng ở biến thành bẩn thỉu và bừa bộn không chịu nổi, còn thường xuyên làm phiền bà ấy tơi dọn dẹp cho." Không đợi Hữu Thiên nói xong Duẫn Hạo đã nói nốt câu giùm Hữu Thiên.

Hữu Thiên kinh ngạc: "vậy căn phòng quá mức sạch sẽ này là do ai dọn dẹp?"

"Có lẽ là hung thủ cũng có thể là..." Thanh âm Duẫn Hạo âm trầm vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo, khiến người ta rợn tóc gáy.

Hữu Thiên không chút nghĩ ngợi nói: "Nếu thực sự là hung thủ thì cũng có chút kì quái đi, nào có ai giết người xong còn bình tĩnh mà quét tước hiện trường? lau khô vết máu cùng vân tay ở những nơi không cần vệ sinh cũng lau dọng sạch sẽ, đây là giết người chứ không phải là nhân viên vệ sinh?"

Duẫn Hạo chỉ muốn hù dọa Hữu Thiên một chút: "Không phải hung thủ, vậy thì chỉ có tử thi tự mình dọn, nhưng một người sau khi mình đã chết sao có thể lau dọn vết máu sạch sẽ? duy nhất chỉ có thể giải thích là..." Vừa đúng lúc tạm dừng, Duẫn Hạo vừa lòng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Hữu Thiên.

Hữu Thiên lấy ngón trỏ chỉ vào hắn, run rẩy nói: "Duẫn....Duẫn Họa ca, ý của cậu là..." Ma? Cái từ cuối cùng sao cũng không có dũng khí nói ra miệng được.

Duẫn Hạo vô tội buông tay: "Tôi cái gì cũng chưa nói." ở bề ngoài thì nghiêm túc chính trực nhưng bên trong lại cười muốn vỡ bụng, rất thú vị, thật sự là chưa từng thấy qua người nào nhát gan hơn Hữu Thiên.

Hữu Thiên phản ứng cực nhanh, sưu một phát nhảy tới bên cạnh Xương Mân, hi vọng độc khí của Xương Mân có thể bảo bọc mình tránh khỏi oán khí quấn thân.

"Gì thế?" Đang nghiên cứu tấp poster trên tường Xương Mân buồn bực nhìn chằm chằm thân ảnh Hữu Thiên đang cố gắng cuộn mình sán vào người hắn.

"Buộc dây giày."

Thẩm Xương Mân: "...." Buộc dây giày thì ngươi túm chặt lấy vạt áo tôi làm cái gì.

Nhìn thấy bộ dáng cười trộm của Duẫn Hạo, Xương Mân hiểu rõ nói: "Vừa sợ ma vừa sợ tử thi, anh làm sao vào ngành cảnh sát được vậy?"

"Ai nói tôi sợ?"

"Vậy anh hiện tại đang làm cái gì?" Xương Mân cố ý nhìn chằm chằm bàn tay run run đang túm chặt lấy vạt áo mình.

Hữu Thiên cạn từ, lại không muốn thừa nhận mình thật sự đang sợ, chung quanh nhìn nửa ngày chỉ vào tấm poster trên tường nói: "Tôi xem cái poster này được không? Tôi thích Thư Giai Giai được không?"

Xương Mân hoài nghi nói: "Thật không?"

"Đúng vậy đúng vậy." Hữu Thiên vội vàng gật đầu: "Nhưng tôi cảm thấy Tào Phi hẳn là không thích cô ấy, Kim tổ trưởng cũng đã nói, cậu ta là người tự yêu bản thân phi thường để ý bề ngoài của mình, nói không chừng nhìn thấy vẻ xinh đẹp của Thư Giai Giai liền ghen tị nên mới lấy ảnh chụp của cô ấy mỗi tối làm bia tập bắn."

"Anh làm sao biết Tào Phi không thích cô ấy?"

"Cậu ta là gay mà, không dám ảnh nam nhân cơ bắp thì thôi còn đi dán hình nữ nhân xinh đẹp? chẳng lẽ lại vì muốn nhìn nụ cười của cô ấy? vậy còn không bằng xem di ảnh tổ tông nhà mình còn hơn, còn có thể làm làm rạng rỡ tổ tông, phù hộ con cháu."

Xương Mân: "...."

Khó được khi Xương Mân nghẹn lời nói không nên lời, Duẫn Hạo vui sướng khi người gặp họa hướng Hữu Thiên giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Nói chuẩn."

Hữu Thiên hai mắt sáng ngời: "Vậy được tăng lương không?"

Duẫn Hạo đờ đẫn lắc đầu: "Không."

Hữu Thiên thở dài: "Vậy coi như cùng chung mối thù đi."

Nhưng trải qua quá trình trêu chọc Hữu Thiên, tất cả mọi người đều cảm thấy tấm poster có vấn đề, một người gay thích nam nhân sao có thể ở trong phòng khách lại treo hình của Thư Giai Giai.

Tại Trung ngẩng đầu nhìn một lúc lâu nói: "Mọi người nhìn kỹ khoảng cách hai bên trái phải của tấm poster với bờ tường đi, tôi tin chắc khoảng cách này là hoàn toàn bằng nhau."

Duẫn Hạo đại khái ước lượng bằng gang tay mình, đồng ý với phán đoán của Tại Trung.

"Kỳ thật không riêng gì tấm poster này." Tại Trung đem kết luận quan sát của mình nói ra: "Trong căn phòng này mọi đồ vật đều được xếp đặt chính xác như thế, khoảng cách xếp đặt giữa các đồ vặt với nhau cự li chính xác giống như được đo bằng thước, hoàn toàn không chệch đi một li, phòng tắm cũng vậy, mọi vật phẩm đều được phân loại quy củ, bởi vậy có thể thấy người thu dọn là người có thói quen cuộc sống phi thường nghiêm cẩn."

"Nhưng Tào Phi vốn không phải người như vậy." Duẫn Hạo đã hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ của Tại Trung: "Căn phòng này có lẽ là do người khác thu dọn?! vậy người đó là ai?"

"Một người sống phi thường có quy luật hơn nữa lại còn rất chính xác giống như người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng bức (OCD). Đó là một người đặc biệt cẩn thận đặc biệt tỉ mỉ, hơn nữa lại rất có kế hoạch. Người như thế sẽ không sống ở những chỗ thế này. Người đó có thể là ngẫu nhiên cùng Tào Phi gặp mặt, ta đoán đại bộ phận bọn họ gặp mặt nhau đều ở bên ngoài, điều này cũng có thể giải thích vì sao Tào Phi thường không có mặt ở nhà."

Duẫn Hạo nghĩ tới ngày đó nhìn thấy nam nhân cao lớn cùng Tào Phi có xảy ra xung đột: 'Có thể là người ngày đó ở quán bar hay không?"

Tại Trung nhíu mày: "Người nào?"

Vì thế Duẫn Hạo liền đem tình huống ngày đó hắn thấy kể lại một lần.

"Tôi cảm thấy người đó có hiềm nghi rất lớn, cho dù không có hiềm nghi thì cũng có động cơ."

Tại Trung nâng mặt lên nhẹ nhàng nói: "Không phải, người này hẳn là một rất lãnh đạm, thậm chí có chút tê liệt, hắn ta sẽ không thể cùng người khác xảy ra xung đột kịch liệt, Tào Phi chết hẳn là hắn đã sớm lập kế hoạch, cũng không phải nhất thời xúc động."

Tại Trung nghĩ nghĩ chỉ phòng ngủ: "Phòng ngủ của nạn nhân chủ yếu là màu trắng ngà, từ rèm cửa cho tới ra giường, mọi thứ đều được đặt đúng vị trí, các ngươi xem chỗ này đi."

Duẫn Hạo đi theo Tại Trung vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, không khỏi hét lên kinh hãi: "Nga, trời ạ, bây giờ còn có độc thân nam nhân thế này sao?"

Quần áo trong tủ của Tào Phi được treo gấp vô cùng chỉnh tề phẳng phiu, cẩn thận tỉ mỉ tới từng cái áo từng cái quần, trên quần áo còn không có một chút nếp nhăn nếp uốn nào, kể cả các loại quần áo cổ quái, Duẫn Hạo đoán có thể là quần áo làm việc của cậu ta, tất cả đều được gấp gọn để sang một bên, nhìn ra cơ hồ ngay cả khoảng cách giữa các móc treo quần áo cự li cũng bằng nhau.

"Sao?" Tại Trung hỏi hắn.

"Đều là do người kia làm? Vì sao? Hắn ta giết người xong còn phụ trách quét dọn vệ sinh gấp quần áo nữa sao? Chẳng lẽ là phục vụ khuyến mại tặng kèm?"

"Không vì sao cả. người này hẳn là bị chứng OCD quá nặng hơn nữa còn phi thường mẫu thuẫn, hắn rõ ràng biết lại bị áp lực quá mạnh mẽ, càng áp lực càng mâu thuẫn, cuối cùng vẫn tuân thủ quy củ nghiêm ngặt của bản thân, giống như việc dọn dẹp phòng ở này chẳng hạn, hắn ta bị áp lực trầm trọng đến độ dù không phải là nhà của mình cũng sẽ tự động thực hiện theo những quy củ đã đặt ra mà dọn dẹp căn phòng."

"ý của cậu là hắn ta làm việc này là do chứng OCD?"

"Ừ." Tại Trung gật đầu, đảo mắt một vòng: "Nếu căn phòng này có lịch ngày khẳng định sẽ lưu lại chút manh mối, bởi vì hắn ta làm việc rất có tính kế hoạch cho nên sau khi hắn ta giết người sẽ đem chuyện này ghi lại."

Duẫn Hạo 囧 囧 nghĩ đây là cái loại án gì a? Tào Phi bị chứng rối loạn nhân cách kịch tích gì đó còn chưa nói, kết quả hung thủ cũng thực khiến người ta đoán không nổi.

"Vậy chúng ta chia nhau tìm xem."

Đang lúc hai người vội vàng lục tìm chung quanh lịch ngày thì trong phòng khách truyền tới tiếng kinh hỉ của Hữu Thiên: "Duẫn Hạo ca, có manh mối."

Duẫn Hạo đi tới phòng khách liền phát hiện Hữu Thiên đứng trên ghế, trong tay đang cầm tấm poster đã được gỡ xuống, trên tường có lưu một chút vết máu, mà bức từng xung quanh lại vẫn trơn bóng như mới, xem ra hung thủ vì muốn che giấu những vết máu này mới vội vàng tìm một tấm poster dán lên che lại. Việc này chứng tỏ trước khi chết nạn nhân từng cùng hung thủ phát sinh tranh chấp, Duẫn Hạo nghĩ tới báo cáo khám nghiệm tử thi có viết nạn nhân bị một vật cứng đập mạnh vào đầu.

"Gọi phòng pháp y tới thu thập chứng cớ đối chiếu với AND của nạn nhân."

"Rõ." Hữu Thiên gật đầu, từ trên ghế nhảy xuống không cẩn thận còn đá phải thùng rác.

Xương Mân mắt sắc, cái đầu tiên phát hiện chính là một dòng chữ nho nhỏ in trên tấm poster: "Trên poster ghi cái gì vậy?"

Hữu Thiên cùng Xương Mân chúi đầu đầu nhìn lại, đọc từng chữ: "Quà tặng hàng tháng của 'thời trang Barbie', là tạp chí nửa năm trước."

"Tên tạp chí là gì?" Xương Mân nhìn quanh một vòng, trong căn phòng chỉnh tề lạnh như băng này, hắn cũng không có phát hiện quyển tạp chí mới nào.

Hữu Thiên hỏi: "Có thể bị hung thủ cầm đi rồi không?"

"Chắc vậy." Tại Trung buông tờ poster trong tay: "Phải nói là khẳng định là hắn đã lấy đi."

Hữu Thiên 囧 nói: "Hắn lấy đi coi như là thù lao giúp nạn nhân dọn nhà sao?"

Duẫn Hạo đột nhiên nói: "Tôi nghĩ tôi đã biết hắn ta và nạn nhân có quan hệ gì."

Tại Trung hiểu rõ, quả nhiên là Duẫn hạo, nhanh như vậy đã nghĩ đến, mà Xương Mân và Hữu Thiên nhất tề quay đầu sang nhìn chờ câu nói tiếp theo của hắn.

"Trừ bỏ là người yêu, tôi không nghĩ có quan hệ nào có thể trói buộc Tào Phi ở tại một căn phòng trọ mà cậu ta không thích thế này, thậm chí còn định mua tạp chí mà cậu ta không thích."

"Ngươi làm sao biết hắn ta định kì mua tạp chí?"

"Bởi vì người yêu nạn nhân là một người làm việc có kế hoạch hơn nữa còn thích xem tạp chí thời trang, hắn làm như vậy để vừa lòng người yêu, tôi chú ý ở dưới lầu còn có một sạp sách báo nhỏ. Hữu Thiên, Xương Mân, hai người lập tức xuống dưới lầu, hỏi chủ quán xem có ấn tượng gì với Tào Phi không."

Đợi Hữu Thiên và Xương Mân đều đã rời đi, Tại Trung nhẹ giọng hỏi: "Duẫn Hạo, anh có nghĩ tới loại người nào mới xem tạp chí thời trang định kì không?"

Barbie cũng không phải là tạp chí thời trang phổ biến, đối tượng hướng đến của tạp chí này chỉ là một bộ phận nhỏ người dân, hơn nữa là loại phi phú tức quý, không giàu thì chính là có tiền. từ tên tạp chí là có thể hiểu, nội dung chủ yếu của nó chính là trang phục và phụ kiện thời trang sang trọng, được thiết kế riêng nhằm giới thiệu các trang phục cùng phụ kiện xa xỉ chắc chắn không phải loại tạp chí mà một mb như Tào Phi thích.

"Trừ bỏ ngôi sao cùng các thành phần đại gia, tôi thật không nghĩ còn loại người nào sẽ mua cái loại tạp chí giới thiệu đồ đắt tiền lại không đùng được thế này."

"Còn một loại người nữa." Tại Trung nhẹ nhàng nói: "Người mẫu."

"Người mẫu?"

Ta nghĩ, vết máu trên tường cũng không phải của Tào Phi, người cậu ta không đủ cao, từ độ cao của vết máu liền cho thấy đây là một nam nhân cao lớn, lại thích xem các loại tạp chí thời trang trừ bỏ người mẫu ra tạm thời không nghĩ ra còn loại chức nghiệp nào phù hợp hơn."

Hai người ở trong phòng tìm kiếm lại một hồi vẫn chưa có phát hiện quyển lịch ngày nào, chỉ có thể chờ bọn Hữu Thiên trở lại cùng về cảnh cục.

Hết chương 8


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro