Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chị bắt đầu một ngày mới khác với quy luật thường ngày. Chị không phải lo làm bữa sáng cho ai, là quần áo cho ai khi vừa thức dậy. Thay vào đó, chị trang điểm, đắn đo trước tủ quần áo để chọn đồ mặc hôm nay. Sau đó, chị và cái N đi ăn sáng với nhau trước khi đi làm. Cuộc sống độc thân như thế, suốt gần mười năm qua chị đã quên mất phải cảm nhận như thế nào. Đi làm tối về, hai chị em lại đi chợ, nấu cơm tối cùng nhau. Cùng nấu, cùng ăn, cùng dọn, đôi khi cũng trở thành niềm vui lạ thường.

Ngày xa lắc xa lơ của nhiều năm về trước, anh cũng từng bên chị như thế này. Nhưng rồi khi anh thăng tiến cao hơn, trách nhiệm công việc nhiều hơn, những bữa cơm tối bữa đực bữa cái. Chị làm quen với việc anh về lúc khuya muộn, những cái ôm siết muộn màng, những buổi đi chơi phải hoãn lại vì một nghìn tỷ lí do công việc của anh.

Trong đầu chị cứ ùa về những ký ức ấy, hãy còn mới mẻ, giống như ngày hôm qua hai anh chị vẫn bên nhau. Chị đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Ô tô của anh đậu dưới đấy, không lẫn đi đâu được. Nó vẫn nằm im ở đó suốt hai tiếng trôi qua. Thỉnh thoảng, anh lại bước ra khỏi xe, đi đâu đó rất nhanh rồi lại quay về hoặc là tựa vào thân xe một lúc, giống như sợ lỡ mất điều gì đó. Chị biết mục đích của anh là gì. Anh đang tìm cơ hội để nói chuyện với chị.

Chị quay trở vào, ngồi trên giường lướt web, chơi game linh tinh nhưng không thể tập trung nổi. Thực ra, thẳm sâu trong chị đang sợ hãi tột cùng, giống như có hàng trăm con kiến bò loạn xạ trong ruột gan. Chị sợ cái thứ mà người ta gọi là phút yếu lòng của người phụ nữ, bởi vì chị cũng có sự mềm yếu bẩm sinh ấy.

Gần mười năm, đã từng cùng nhau đi qua bao tháng ngày, đâu phải nói dứt là dứt ngay được. Nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh anh âu yếm nó, trao nhẫn cho nó, yêu thương nó như đối với chị, lòng chị như nhỏ máu, nước mắt muốn trào ra lại phải cố kìm lại. Người ta bảo, đi qua cả quãng đường dài, sao chị lại tiếc mỗi thanh xuân? Vì chị không tiếc tình cảm mình trao đi.

Bố mẹ chị mất cả trong một tai nạn giao thông, bố mẹ cái N thì ly hôn rồi đi bước nữa, bỏ đi biệt xứ, bà ngoại nuôi cả hai chị em. Đến khi chị hai mươi hai tuổi, vừa mới đi làm được mấy tháng, lúc ấy đã yêu anh được hai năm. Vào một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, bà bị trượt cầu thang. Lúc ấy, chị chẳng biết phải gọi cho ai cả, vừa khóc vừa gọi cho anh. Anh bắt taxi sang rồi chở đi viện. Bà chị được đưa đi cấp cứu, sau đó thì chẩn đoán là ngã dập một bên não, nếu muốn cứu thì phải gửi phần não bị dập đi nuôi ở nước ngoài ngay lập tức. Nhưng ngày ấy không tiền, bên nhà anh thì bố anh mất sớm, mẹ anh một mình nuôi anh lớn. Số tiền quá khổng lồ so với khả năng của anh chị khi đó, vì thế, lựa chọn duy nhất là cái chết nhân đạo. Cũng vì thế mà sau này anh coi trọng sự nghiệp quá mức, coi trọng kinh tế quá mức, một phần lí do thuộc về chị, anh không muốn chị phải khổ.

Đám tang bà, anh- người không ruột rà máu mủ, không họ hàng thân thích lại giúp chị đứng ra làm mọi việc. Chị khóc tưởng như chết đi sống lại, chẳng còn đủ sức hay tâm trí làm gì nữa. Hậu tang, anh đón chị về chăm sóc, anh và chị bắt đầu sống chung, căn nhà khép cửa lại từ khi ấy (N ở kí túc xá đại học). Sau khi bà mất, chị bắt đầu bị trầm cảm, mới đầu, anh còn tưởng là chị vẫn chỉ là đau buồn một thời gian, nhưng rồi các triệu chứng nặng dần, đỉnh điểm là chị tự tử khi anh đi làm. May anh về kịp, chị được cứu. Mất một năm để kéo chị ra khỏi cái hố sâu ám ảnh ấy, chính là anh.

Chị nghĩ miên man, nước mắt đã lặng lẽ trào, không một tiếng động. Có tiếng mở cửa, chị vội vàng lau đi, sợ cái N nhìn thấy rồi lại lo sốt vó.

Cái N vừa đi liên hoan ở công ty về, vào nhà đã bay luôn lên giường, giày vứt mỗi nơi một chỗ. Chị phải tẩy trang, thay quần áo ngủ cho nó. Nó thì lảm nhảm đủ thứ:

"-Bố tổ nhà nó! Nếu thằng ml người yêu cũ không ở đấy nữa thì tôi đâu có phải mệt mỏi như thế này. Mẹ ơi, đi đôi giày cao gót lênh khênh suốt mấy tiếng đồng hồ. Xong lại còn phải cố nặn ra vẻ mặt sang choảnh cho thằng chó ấy nó thèm... Á á ai ui, bà đừng động vào đấy, đau kinh!"

"- Mà, hí hí, hôm nay, ông trưởng phòng mang vợ đến dự tiệc cùng. Chị ấy xinh dã man, nhưng nhìn hơi dữ tí. Cái con A suốt ngày giở trò ve vãn, mơi mơi ông í đéo dám ho he luôn. Cho chừa cái tội đĩ thõa! Cố sấn lấy chồng người ta."

Chị chỉ lặng im, lắng nghe cái N. Nhưng trong đầu thì cứ lặp đi lặp lại chiếc xe ô tô của anh. Chị đi ngang qua ô cửa sổ, lơ đãng nhìn xuống. Chiếc xe vẫn ở đó, chờ đợi.

Cái N nói chán xong ngủ luôn lúc nào không biết. Một giờ sáng, chị vẫn không thể chợp mắt được. Người ta nói, khi chìm vào không gian của riêng mình, con người mới dám bước ra khỏi cái vỏ ngụy trang. Bên trong có thể là con quỷ hoặc thiên thần. Còn chị, chị chỉ là một người phụ nữ yếu ớt.

Đêm. Một giờ sáng. Có hai kẻ không ngủ được. Chiếc ô tô vẫn đậu dưới chung cư, im lìm.

(còn tiếp)
(Viết xong trước dự định là An đăng luôn ạ :3 Để mọi người chờ vất vả quá)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#coppy#ăn