Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng. 6h chị tỉnh dậy. Bên ngoài cửa sổ, ô tô đã không còn ở đó. Chị như trút được cả gánh nặng trong lòng.

Ngồi trước bàn trang điểm, chị thở dài chán chường. Ở cái tuổi ngấp nghé đầu ba, thức khuya có một đêm mà mắt đã thâm quầng, mặt nhợt nhạt thiếu sức sống. Chị phải trang điểm một lớp đậm hơn thường ngày để che dấu sự mệt mỏi.

Cái N đã tỉnh dậy, nó tựa người vào đầu giường, ngồi xem điện thoại. Chị bảo nó:

"-Tối nay tao về muộn đấy nhé."

"-Ờ. Mà sao lại thế?

"-Nay đầu tháng âm. Tao đi chùa với về thắp hương ở nhà bà."

Lúc nghỉ trưa, chị tranh thủ đi mua dây sữa hộp bánh rồi đến thắp hương ở chùa. Các nhà sư đã quen mặt với người phụ nữ suốt bốn năm đến đây đều đặn hàng tháng. Chỉ có điều, hôm nay không chỉ có mình chị.

Chị thấy một bóng dáng quen thuộc. Là anh. Anh đứng đó. Chị hơi bất ngờ. Anh nhận ra chị, bước tới vội vã, trên tay cầm một túi hoa quả.

Chị mặc kệ cái đuôi bám theo mình, tiếp tục bày bánh sữa lên đĩa. Anh bắt chước lại từng hành động của chị. Chị im lặng nhưng ngấm ngầm theo dõi anh. Đến phần khấn vái, anh quay sang nhìn chị, vẻ mặt khó xử:

"-Em...giúp anh được không?"
"-Được."

Anh căng tai ra nghe chị khấn, không bỏ sót một chữ nào. Xong xuôi còn chắp tay, lẩm nhẩm xin lỗi các con.

Chị thấy vết thương trong lòng như dịu bớt đi. Suốt bao năm qua, chị vẫn đau đáu về hai đứa con tội nghiệp mãi mãi không được chào đời.

Chị nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều mà chị còn chưa ăn trưa. Chị vừa quay đi thì anh đã nắm lấy tay chị. Ở trong chùa nên chị không muốn giằng co nhiều.

"-Đi ra ngoài rồi nói."

Anh vẫn nắm chặt lấy tay chị, như thể sợ rằng chỉ cần buông ra là chị chạy mất.

"-M...." anh gọi, một cách tha thiết.

"-Sao? Tôi tưởng giữa chúng ta đã chấm dứt rồi mà?"

Trái ngược với điệu bộ dửng dưng của chị, anh nói với giọng đều đều, giống như đang giãi bày tâm sự:

"-Anh cố gắng mười năm vì em. Cố hai mươi, ba mươi hay thậm chí năm mươi năm nữa vẫn là vì em. Em đi rồi, anh chẳng biết phải sống, phải làm việc vì ai cả."

"-Để dành câu đấy mà nói với vợ tương lai của anh."

"-Anh vừa nói với vợ anh rồi."

Chị im lặng.

"-M, anh lỡ đi lạc đường, anh quay lại rồi, đừng bỏ anh..."

Chị nhắm mắt để trấn tĩnh, rồi nói:

"-Cho tôi ba ngày. Còn bây giờ thì anh về đi, tôi cũng đi việc của tôi."

Anh bỏ tay một cách luyến tiếc. Chị xoay người ngay tức khắc. Thẳm sâu trong chị đang kêu gào: "M, mày thua rồi, mày đã yếu lòng."
( Thề là An chả ủ nổi một giây nào :v. Toàn xong phát đăng luôn)
(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#coppy#ăn