Chương 3: 1 ngày bên nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao cậu vẫn chưa xử lí người cuối cùng?"

Tử thần gằn giọng, đi tới gần chỗ Geonbu.

Geonbu vừa gãi đầu vừa thở dài.

"Biết rồi, tôi sẽ làm trong ngày mai."

"Cậu biết đây không phải chuyện đùa đúng không? Thân xác mới của người đó sắp tới sinh nhật tuổi thứ 10 rồi"

"Còn cả ngày mai nữa cơ mà."

"Đúng 3 giờ sáng ngày kia sẽ là hạn cuối, cậu phải giải quyết càng sớm càng tốt."

"Nếu để quá giờ đó thì sao chứ?"

"Cậu không muốn biết đâu."

"Ông phải nói rõ ra chứ, cái đồ..."

Geonbu chưa kịp nói hết câu, vị tử thần kia đã biến mất.

"Hừ, cái đồ vô trách nhiệm."

Geonbu thẫn thờ ngồi nhìn mặt trời đang dần lặn xuống.

Việc phải giải quyết sớm Geonbu biết chứ, thế nhưng không biết vì sao khi nhớ tới hình ảnh người con trai kia tựa vào vai mình khóc, trái tim cậu cứ đau nhói.

Geonbu ngồi trên toà nhà thêm một lúc lâu, trằn trọc suy nghĩ về việc này.

...

Sáng hôm sau cậu lại đi tới quán nước nơi Heo Su làm việc.

Geonbu nhìn qua cửa kính, hôm nay Heo Su đã đi làm bình thường, giờ anh ấy đang đứng trực ở quầy.

Ánh mắt của Geonbu hiện giờ chỉ tập trung vào bóng người nhỏ bé đang phục vụ khách hàng đó mà thôi.

Cậu đẩy cửa đi vào, Heo Su vừa nhìn thấy cậu đã cười rạng rỡ và vẫy tay chào.

"Geonbu à! Tôi không nghĩ là sẽ trùng hợp gặp được cậu ở đây đó."

"Tôi cũng không nghĩ đây là nơi anh làm việc."

Chị nhân viên phục vụ hôm qua đứng trực thay Heo Su ở quầy thấy cậu vào cũng định hỏi chuyện.

"Ô! Là vị khách hôm qua đây mà, hôm nay Heo S..."

Chị nhân viên chưa kịp nói hết câu thì đã bị Geonbu ra hiệu bảo chị dừng lại.

Heo Su thấy vậy liền thắc mắc quay sang hỏi đồng nghiệp.

"Mới nãy cậu định nói gì hả?"

Geonbu nhìn chị nhân viên, bắt chéo tay rồi lắc đầu quầy quậy, ra hiệu cho chị đừng nói gì hết.

"À... à không, chỉ là hôm qua vị khách kia cũng tới thôi, không có chuyện gì hết."

Lúc này Geonbu cầm theo đồ uống của mình đi tới chỗ ghế trống trong góc quán, Heo Su thấy vậy liền nhờ đồng nghiệp đứng thay mình một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Nè, cậu thấy đồ uống chỗ tôi thế nào?"

"Ừm... ngon lắm."

"Nghe không hào hứng chút nào vậy..."

"Xin lỗi, tôi không quen thể hiện cảm xúc cho lắm."

"Ít nhất thì khi khen thứ gì đó cậu cũng phải cười chứ."

Geonbu nghe vậy liền thử nhấc khoé miệng lên, nở một nụ cười có chút gượng gạo hỏi Heo Su.

"Thế này dã được chưa?"

"Hơi cưỡng ép ha... nhưng mà nhìn dễ thương lắm!"

Đột ngột được khen nên Geonbu thấy có chút ngượng ngùng, mặt hơi ửng đỏ, Heo Su ngồi cạnh thì cười khúc khích khi thấy biểu cảm của cậu.

Chị nhân viên đứng ở quầy nhìn cặp trai trẻ ở góc quán không khỏi nghi ngờ người đồng nghiệp nam của mình.

Geonbu ngập ngừng một hồi rồi quyết định lên tiếng.

"Heo Su này."

"Hửm?"

"Mai là sinh nhật anh rồi đúng không?"

"Ừa, có chuyện gì sao?"

"Anh có phải làm ca chiều không?"

"Tôi không, sao cậu lại hỏi thế?"

"Vậy thì sau khi tan ca, thời gian còn lại trong hôm nay của anh... hãy dành nó cho tôi nhé."

Heo Su nghe xong thấy rất bối rối nhưng vẫn nhận lời.

"Nếu cậu không phiền."

"Vậy thì khi anh tan ca, tôi sẽ đến đợi ở trước quán."

...

Đến giờ tan làm, Heo Su vội vã thay bộ quần áo nhân viên rồi chào tạm biệt đồng nghiệp trong quán.

Anh mở cửa bước ra ngoài, không biết từ bao giờ mà Geonbu đã đứng đợi anh trước cửa đúng như lời cậu ấy nói.

"Cậu đợi tôi có lâu không?"

"Không sao, tôi cũng mới tới thôi."

"Thế... giờ chúng ta đi đâu?"

"Chúng ta đi dạo phố nhé?"

...

Hai bóng người một lớn một bé đang đi dạo cùng nhau trên vỉa hè.

"Nè Geonbu à."

"Hửm?"

"Tại sao cậu lại muốn dành ngày hôm nay của cậu cho tôi vậy?"

"Vì mai là sinh nhật anh."

"Nhưng tôi với cậu đâu có quen biết gì nhau cho tới hôm qua đâu."

"Ừm... vì tôi quý anh."

"Cậu nói thật được không?"

"Ý anh là sao?"

"Thôi," Heo Su lắc đầu rồi nở một nụ cười "không có gì đâu."

Geonbu nhìn Heo Su, ánh mắt cậu có chút buồn bã rồi thầm nghĩ-"Lại là nụ cười giả tạo để che đi cảm xúc thật của anh ấy."

"Dù gì hôm nay cậu cũng tới để dẫn tôi đi chơi trước sinh nhật mà, cậu cười lên đi chứ?"

Geonbu cố gắng để cười một cách tự nhiên nhất, nhưng nó đã thất bại kể từ khi cậu phải "cố gắng" rồi.

"Cậu thật sự nên tập cười đó..."

"Tôi đâu mấy khi cần thể hiện cảm xúc đâu chứ."

"Bỏ qua chuyện đó sang một bên đi, giờ chúng ta phải đi chơi thoả thích trong hôm nay!"

Geonbu gật đầu, Heo Su nắm lấy tay cậu kéo đi.

...

Hai người cùng nhau đi chơi quanh thủ đô Seoul tới qua cả nửa đêm, ánh trăng chiếu trên đỉnh đầu.

"Anh chơi đã chưa?"

"Tôi vui lắm! Cảm ơn vì đã đi cùng tôi."

"Không có gì, anh vui là được rồi."

"Mà cậu không cần về nhà hả, bây giờ đã gần 2 giờ sáng rồi đó."

"Ừm..."

"Cậu có gì muốn nói hả?"

Geonbu đột ngột tiến tới ôm chặt lấy Heo Su.

"Xin anh đấy, hãy ở cùng với tôi thêm 1 tiếng nữa thôi."

"Ư... ừ, được thôi... nhưng mà cậu có ổn không vậy? Trông cậu lạ lắm đó."

"Tôi không sao hết, chỉ cần anh ở đây thôi."

"Tôi đã nói với cậu thế nào rồi nhỉ?"-Từ đằng xa vọng lên một giọng nói trầm, có chút đáng sợ, Geonbu vừa nghe đã nhận ra đó là giọng nói của ai.

Cậu đẩy Heo Su lùi về phía sau, lấy tay chắn ngang trước người anh - "Còn tận 1 tiếng nữa cơ mà."

"G-Geonbu à... chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Anh lùi xuống một chút đi."

Nói xong cậu lấy ra thanh kiếm từ một đốm lửa.

"Em sẽ không để kiếp này của anh phải kết thúc sớm vậy đâu."

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro