Chương 5: H (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng đến lúc có H… Nhân tiện, đây là lần đầu tiên tôi viết thể loại H này, hy vọng mọi người ăn vui vẻ~~ đừng quên ủng hộ nếu mọi người thấy hay.

____ ____ ____

Chờ Võ Đại Lang tỉnh lại, trong lúc hoảng hốt ngửi được hương thơm lượn lờ ở xung quanh, chậm rãi mở hai mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia của Tây Môn Khánh. Những hồi ức không thể chịu đựng được kia ùa vào đại não từng chút một: “Ta giết ngươi!”

Nhưng không ngờ tới lại bị Tây Môn Khánh dùng thân thể đè chặt ở trên giường, không thể động đậy.

“Còn muốn giết ta sao.”

Tà mị cười:

“Như vậy không thể được, sau này ta chính là tướng công của ngươi. Giết ta rồi, vậy ngươi phải làm sao đây?” Cười như không cười nhướn mi hỏi.

Trong khoảng thời gian ngắn đại não của Võ Đại Lang không thể tiếp thu được lượng tin tức khổng lồ này, nhưng đôi mắt của hắn đã đỏ lên như máu, muốn đem tên nam nhân tằng tịu với Phan Kim Liên này giết chết. Hung hăng giãy giụa lại hoàn toàn không thể tránh khỏi sự áp chế của Tây Môn Khánh.

Chỉ thấy Tây Môn Khánh chậm rãi cúi đầu, mũi y gần như chạm vào mặt hắn, trong mắt đều là khuôn mặt xinh đẹp xuất thần đang phóng đại của Tây Môn Khánh, Võ Đại Lang nhìn đến có chút ngây ngốc. Tây Môn Khánh không nhịn được mà nhẹ nhàng cười lên khi nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc này của hắn:

“Đại Lang, ta thừa nhận chuyện này là ta làm không đúng, nhưng ta thề, trước đó ta thật sự không biết Phan Kim Liên là nương tử của ngươi. Ngươi nhất định phải tin tưởng ta, chuyện ngươi giết nàng, ta đã giải quyết giúp ngươi, sau này…… Liền đi theo, ừm, cái kia, liền đi theo ta đi.”

Tây Môn Khánh cảm thấy chính mình mắc cỡ muốn chết, trước kia, mỗi lần ôm những ôn hương nhuyễn ngọc(*) kia ở trong ngực, có lời âu yếm nào mà y nói không được đâu, vậy mà hiện tại y lại nói lắp.

Võ Đại Lang hoàn toàn không hiểu lời nói của Tây Môn Khánh có ý tứ gì, chỉ cảm thấy không thể hiểu được. Nhưng đối diện với một khuôn mặt tuấn mỹ như thế, lại thật sự không biết phải làm gì bây giờ, chỉ có thể hung hăng đẩy y một cái: “Ngươi tránh ra, ta phải đi về!”

Chỉ thấy lông mày của Tây Môn Khánh dựng ngược lên, trong đôi mắt phượng bật ra vẻ tức giận: “Ngươi còn muốn đi! Ta cũng đã nói xin lỗi rồi, cả lời tỏ tình cũng đã nói ra! Ngươi còn muốn thế nào nữa!!! Nếu ngươi si tình với nữ nhân kia như vậy thì cũng đừng trách ta không khách sáo!”

Y kéo lấy thân thể đang đứng thẳng của Võ Đại Lang, đẩy ngã ở trên giường, đôi tay dùng sức xé rách quần áo trên người hắn.

“Ngươi…… Ngươi muốn làm gì.” Võ Đại Lang không nghĩ tới một nam nhân xấu xí như hắn vậy mà cũng có một ngày sẽ rơi vào chuyện như vậy. Sau cơn choáng váng ngơ ngác ban đầu, hắn bắt đầu phản kháng kịch liệt: “Tây Môn Khánh, ngươi là tên súc sinh không bằng heo chó, ngươi muốn làm gì! Ngươi buông ta ra! Ta muốn giết ngươi!”

Tây Môn Khánh mạnh mẽ đè Võ Đại Lang ở dưới thân “Hừ, có bản lĩnh ngươi liền tới giết ta! Ta làm gì, nhìn không tới sao? Ta muốn làm ngươi! Thế nhưng vì một kỹ nữ muốn giết ta, hôm nay ta làm chết ngươi!”

Cho đến khi Võ Đại Lang trần như nhộng, đôi tay xoa lên da thịt chính mình mơ ước đã lâu, không được mịn màng mềm mại như những nữ nhân kia, nhưng hàng năm lao động, cơ bắp căng chặt rắn chắc, tay sờ lên trên, cảm giác lại giống như là nhung tơ, thích đến nỗi không muốn buông tay. Một tiếng thở dài thỏa mãn vụt qua trong xoang mũi, cơ bắp ngăm đen cùng ngón tay trắng như ngọc đang vuốt ve ở bên trên hình thành một tác động thị giác mãnh liệt: “Tuyệt quá!”

Tây Môn Khánh vô thức phát ra một tiếng tán thưởng, nhìn thấy đầu vú nâu thẫm trước ngực Võ Đại Lang, nhịn không được duỗi tay sờ soạng, vừa sờ một cái, liền cảm thấy thân thể dưới thân run lên một chút.

“Con mẹ nó ngươi buông ta ra!” Võ Đại Lang giãy giụa kịch liệt hơn.

Tây Môn Khánh ép buộc tách hai chân hắn ra, chen chân của mình vào giữa hai chân hắn, sau đó cúi người xuống liếm láp đầu vú trước ngực Võ Đại Lang, tinh tế liếm láp quầng vú, thỉnh thoảng lại dùng sức cắn một cái, rồi lại chậm rãi dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn.

“Ưm…… A…… A…… Đừng làm như vậy, đau quá, buông ta ra…… A……” Võ Đại Lang không chịu được loại cảm giác này, chưa bao giờ trải qua sự dễ chịu của chuyện ân ái, thì làm sao hắn có thể chịu được loại cảm giác này đây.

Cảm giác được đầu vú ở trong miệng y chậm rãi cứng lên, vị mặn cũng dần dần biến mất. Nhưng vì cảm thấy đồ vật trong miệng quá ngon, Tây Môn Khánh lưu luyến ở hai điểm trước ngực hắn, cho đến khi gặm cắn hai điểm này tỏa lên ánh nước.

Liếm láp một đường từ bụng Võ Đại Lang đi xuống chỗ kia của hắn, Tây Môn Khánh có chút do dự ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen của người dưới thân nổi lên ửng đỏ, lại không chút do dự cúi đầu ngậm dương vật của Võ Đại Lang vào trong miệng.

“A…… Ư…… A…” Tiếng rên rĩ phát ra từ miệng Võ Đại Lang càng cổ vũ y hơn, đầu lưỡi chậm rãi xoay tròn trên quy đầu, thỉnh thoảng dùng sức một chút, y cảm thấy thân thể dưới thân run rẩy kịch liệt hơn.

Thẳng đến khi liếm láp dương vật của Võ Đại Lang trở nên cương cứng y mới dừng lại, duỗi tay lấy ra thuốc mỡ ở tủ đầu giường, rồi dùng tay lấy ra một số lượng lớn thuốc mỡ, hai tay dùng sức tách hai chân Võ Đại Lang ra, nhìn lỗ nhỏ ở trung gian vẫn là một màu sắc nhạt nhòa, đang co rút, y cảm thấy ngọn lửa trên người đang bốc cháy dữ dội hơn, dương vật dưới thân vừa cương vừa nóng, nhưng lại không muốn làm người dưới thân bị thương, nên đành phải cẩn thận bôi thuốc mỡ lên trên lỗ nhỏ, vươn một ngón tay cắm vào trong cái lỗ đang co rút.

“A…… A…… Ngươi là tên súc sinh…… A…… Lấy ra cho ta…… Đi ra ngoài” Võ Đại Lang kêu lên, y bị tiếng kêu của hắn làm dục hỏa trong lòng cháy càng mạnh hơn, Tây Môn Khánh đơn giản cắm thêm một ngón tay vào, rồi nghiêng người tiến lên, gắt gao bịt chặt miệng hắn, đầu lưỡi cường thế chen vào khoang miệng của Võ Đại Lang, ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, dùng sức mút vào, như thể muốn nếm hết tất cả hương vị trong khoang miệng hắn.

“Ưm…… Ưm……” Võ Đại Lang liều mạng giãy giụa, đang muốn thoát khỏi dưới người y, nhưng đột nhiên lại bị ngón tay của y chạm vào một chỗ: “A!…… A……”

Thân thể của người dưới thân run rẩy kịch liệt, ngay cả thở dốc cũng trở nên nặng nhọc, Tây Môn Khánh hiểu ra, dời khỏi đôi môi đang hôn, nhẹ nhàng mà cười: “Chính là nơi này, đúng hay không? Hửm?”

Hai ngón tay không ngừng đùa nghịch nơi vừa mới đụng vào, rất nhanh, lỗ nhỏ liền lúc đóng lúc mở có quy luật theo mỗi lần ngón tay ra vào, mỗi khi ngón tay rời khỏi, thịt bên trong liền ép chặt lại, lỗ nhỏ co chặt, giống như không muốn ngón tay rời đi.

“A…… Nơi này của ngươi vừa nóng vừa chặt, giống như hiện tại liền có thể cắm vào làm ngươi……” Nhìn Võ Đại Lang nằm dưới người mình, đôi mắt vốn dĩ hung ác đã tích đầy hơi nước, hai má ửng đỏ, Tây Môn Khánh vừa nhìn, thứ ở nữa người dưới của y lại sưng đến như là muốn nứt ra, y nhanh chóng bỏ thêm một ngón tay vào trong.

____ ____ ____

Chú thích:

*Ôn hương nhuyễn ngọc: Chỉ những người con gái xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro