Chương 8: Đào hoa yêu trên cây hoa đào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương gia được giang hồ đồn là tra công tỏ vẻ, hắn phải chấn chỉnh gia pháp cho ra lẽ. Hắn không có ngu!

Để làm việc này đương nhiên là phải xuống tay từ chỗ mỹ nhân. Gần đây cứ có cảm giác hắn bị mỹ nhân lạnh nhạt, y chỉ vui vẻ nói cười với Lục hoàng tử, còn hắn chỉ cần lại gần chút thôi thì y đã lạnh mặt đi đường vòng.

Vương gia cảm thấy tủi thân vô cùng, hắn có làm cái gì đâu, chưa gì đã bị biếm vào lãnh cung một cách vô lý như thế rồi ——

.

.

Từ từ??? Bổn vương sao có thể bị một tiểu mỹ nhân đưa vào lãnh cung?! Còn để y hồng hạnh xuất tường? Bổn vương là Vương gia! Còn đòi phải dỗ dành cái gì? Đối với một tiểu mỹ nhân mà nói, bổn vương chính là trời ! Bổn vương cứ trực tiếp đè y lên giường mà thao, để xem y có còn sức hồng hạnh xuất tường hay không!

Đang lúc hoàng hôn, Vương gia giơ đèn lồng bưng một chén cháo hoa do chính tay hắn nấu lén lút đi vào tiểu viện của mỹ nhân.

Không sai, bọn họ tạm thời đang ở riêng -_-.

Trong viện trồng mấy cây đào, hoa đào nở tràn lan, từ xa đến gần đều có thể ngửi được hương hoa đào, mùi thơm tự nhiên mà làm say lòng người. Từng mảng lớn trắng hồng đan xen, vào lúc thái dương xuống núi lại trông có chút u buồn.

Vương gia đạp lên cánh hoa rơi đầy đất, bước đến trước cánh cửa đóng chặt, ngồi xổm xuống nghiêng tai nghe lén, lại không nghe thấy âm thanh gì, hắn liếm ướt ngón tay rồi chọc một cái lỗ thủng trên giấy dán cửa, chột dạ mà lén ngó vào bên trong. Nhưng không thấy người đâu cả.

Chẳng lẽ ngủ rồi?

Hắn chu mông áp sát vào cửa sổ mà nhìn, vẫn không thấy gì.

"Vương gia hạ mình đến gặp, là có chuyện gì sao?"

Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn quyến rũ, hắn bị dọa hết hồn, bát cháo trong tay suýt nữa rơi xuống đất, hắn cuống cuồng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy, nhìn thấy mỹ nhân vẫn mặc một thân hồng y sa mỏng như cũ, nằm nghiêng trên nhánh cây tương đối thô, lười biếng mà nhìn hắn.

Y không mang guốc gỗ, đôi chân tuyết trắng gác lên chạc cây màu nâu, cổ chân vẫn đeo chiếc chuông bạc trước kia, cánh hoa rơi trên mặt y như như tranh vẽ, quyến rũ kinh người.

"Ta...... Ngươi......" Vương gia bắt đầu nói lắp.

"Bổn vương là tới đưa cháo cho ngươi!"

"Lạ ghê nha, Vương gia vậy mà lại đưa cháo cho ta."

Mỹ nhân nhàn nhạt nói:

"Nô gia không có thân phận cao quý như Ngụy đại nhân, sợ là không nhận nổi, mời Vương gia trở về đi thôi."

Sao mà vậy được!

"Ta tự làm đó!" Vương gia cái khó ló cái khôn, buột miệng thốt ra.

Mỹ nhân ngạc nhiên nhướng mày.

Vương gia cầm đèn lồng đến gần, ngắm gương mặt an tĩnh dưới ánh đèn của y. Người nọ như được làm từ loại ngọc cao quý thượng hạng nhất, nhưng há mồm lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

"Ngươi hạ độc trong đó à?"

"Ngươi, ngươi không tin? Bổn vương ăn cho ngươi xem!" Vương gia tức giận mà múc một muỗng nuốt xuống.

Bàn tay thon dài cuối cùng cũng tiếp nhận cái chén, có sợi tóc màu đen rơi xuống phất qua mặt Vương gia, mỹ nhân ngồi dậy, nhìn xuống Vương gia đang đứng dưới tàng cây, cười khẽ: "Thứ đã cho ta, Vương gia cũng không thể ăn."

Mặt mày dịu dàng, ý cười tràn tới đáy mắt, áo đỏ tóc đen, nụ cười như trăm hoa đua nở, vạn vật sinh sôi. Đào hoa yêu diễm lệ cũng không đẹp bằng một nửa người trước mắt hắn.

Vương gia ngơ ngẩn ngước đầu lên nhìn y chằm chằm, dường như có thứ gì đó trong lòng hắn đã phá vỏ, đâm chồi nẩy mầm.

"Ngươi ——"

Lời còn chưa dứt, tiếng leng keng vang lên, một vật thể màu đỏ lóe lên rơi xuống trước mặt hắn, Vương gia lập tức duỗi tay đón lấy, ôm mỹ nhân vừa té xỉu trong tay.
.
"...... Ta không hạ độc mà."

=================Hết chương 8==================

#Riz: Hồi đó thiếu kinh nghiệm edit cẩu thả nên bây giờ phải gánh trả ahuhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro